Cầm tờ giấy ra trại mà tưởng mình đang mơ. Chúng
tôi một toán 13 người ngồi quanh trong một cái láng (phòng) lợp tranh nhỏ cạnh
bìa rừng. Tên Công An Quản Giáo đang lên lớp:
- Nhân Dân xét thấy trong thời gian Cải Tạo, các
anh có vài tiến bộ, học tập chính trị và lao động tốt, nên ngày hôm nay với
chính sách khoan hồng của Cách Mạng, các anh được Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa cho
các anh về. Các anh về phải trình diện Uỷ Ban Nhân Dân Thành Phố , nơi đây sẽ
Quản Lý các anh.
Hành lý chúng tôi mỗi người chỉ có một cái võng,
vật dụng linh tinh tự chế như chén, lon, muổng, đũa..., một cái mền cũ và 5 kg
khoai mì được nhà nước cấp cho để bồi dưỡng trên đường về. Vì không có áo quần
tươm tất, 7 năm khốn khổ đã rách tả tơi, tôi đành phải mặc bộ áo quần Cải
Tạo màu nâu, phía sau có hàng chữ đỏ CT.5.2 (Cải Tạo khu 5/Đội 2). Đành vậy
thôi, mặc dù có vài Công An Quản Giáo hăm dọa “các anh coi chừng Nhân Dân
biết các anh là Ngụy Quân Ngụy Quyền đầy nợ máu, người ta sẽ ném đá các anh”.
Tôi nghĩ thầm, dù sao vẫn còn lối thoát, hơn là sống trong tù. Chúng tôi cũng
nhiều phần không tin lời tên công an, nhận xét thấy rằng trong thời gian
đi lao động, một đôi lần gặp dân, tuy bị cấm ngặt không được liên hệ, họ vẫn
len lén vất cho vài củ khoai, vài trái chuối, tuy họ rất lam lũ và quá nghèo.
Chúng tôi an tâm phần nào.
Nhìn bao khoai mì (thực phẩm chỉ có vậy thôi), đường về xa thăm thẳm, làm sao nấu nướng, anh Nuôi trại tù, đề nghị mua phần khoai mì này cho heo ăn với giá 6 đồng một kg.Chúng tôi đành phải bán cho nhẹ hành trang. Với 30 đồng chúng tôi có thể ăn được một tô phở không người lái và mua thêm một ổ mì, anh nuôi nói vậy. Lấy gì ăn trên đoạn đường về nhà đây? Thôi thì tới đâu hay tới đó, miễn thoát khỏi chỗ này rồi tính, chúng tôi ai cũng nghĩ vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy tiền miền Bắc, (theo luật lệ của trại thì cải tạo viên không được giữ tiền), chúng tôi buồn cười: “Sau hơn 6 năm lao động cho xã hội chủ nghĩa, mình được một số tiền 30 đồng cụ Hồ, biết chừng đâu mình sẽ trở thành Tư sản, rồi lại bị đấu tố thì sao?” Nghĩ tếu cho vui vậy thôi chứ lòng chúng tôi ai nấy cùng hồi hộp, nôn nóng, nghĩ đến chốc nữa đây sẽ được trở về bên mẹ cha, bên vợ con, bên gia đình và lòng lâng lâng một niềm vui khôn tả.
Tôi đang mơ nhè nhẹ bước vào nhà, mọi người không ai biết...
Tôi chợt thấy nước mắt mình ứa ra tự lúc nào, không dám tưởng tượng cái sự
thật tôi đang có vì mới cách đây vài giờ tất cả đều ngoài tầm tay. Thực hay
mơ, nghĩ cho cùng, có lẽ mình giống như chết đi sống lại. Chiều hôm nay, rừng
núi miền Bắc đầy tiếng chim kêu, ánh nắng chiều chan hòa reo vui trong gió.
Trong cái ngút ngàn vô cùng tận của đất trời, tôi mơ... mơ những nụ hôn, những
vòng tay, những lời chan chứa ân tình của một ngày về:
Trên đường về nhớ đầy;
Chiều chậm đưa chân ngày
Tiếng buồn vang trong mây
Tiếng buồn vang trong mây
Chim rừng quên cất cánh
Gió say tình ngây ngây
Có phải sầu vạn cổ
Chất trong hồn chiều nay
Chất trong hồn chiều nay
Tôi là người lữ khách
Màu chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là rừng
Ngỡ hồn mình là mây....
CHIỀU - HỒ DZẾNH
Tôi hát khe khẽ cho tôi nghe bài thơ Chiều của Hồ
Dzếnh ai đó đã phổ nhạc như chính lòng tôi đang phổ nhạc.
Theo chương trình, chúng tôi được ăn bửa cơm cuối
ngay chiều nay, sau đó xe Công An của trại sẽ đưa bọn tôi xuống núi và cấp vé
tàu lửa cho chúng tôi về Nam. Mọi việc đã xong xuôi, khoảng 4 giờ chiều, chúng
tôi tụ họp tại cổng trại, điểm danh một lần cuối, chờ xe của trại chở đi. Xin
giã từ tất cả, chào tất cả bạn tù còn lại mặc dù không thấy mặt nhau trong giây
phút này vì cổng trại xa quá tầm nhìn về các láng bạn tù đang ở. Tôi nhìn lên
cổng trại, lá cờ đỏ sao vàng bay phất phơ, dưới hàng chữ CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ
NGHIÃ VIỆT NAM- CÔNG AN NHÂN DÂN Tỉnh HÀ NAM NINH và ảnh Hồ Chí Minh. Tôi dơ
tay chào và thầm nói "Thôi mầy ở lại, ta đi".
Xui cho tôi, tên công an gác cổng đàng xa, vẫy
tay gọi tôi lại:
- Anh kia, lại đây, anh nói gì với Bác đấy?
Tôi lanh trí, trả lời:
- Tôi chào bác tôi về, tôi rất hồ hởi phấn khởi,
nhờ ơn bác và đảng khoan hồng cứu xét cho tôi được về sum họp với gia đình.
- Anh lại đây, chờ làm việc.
Tôi đến vọng gác đứng chờ. Khoảng 15 phút sau có
1 công an Quản Giáo ra, đưa tôi vào phòng làm việc. Vẫn câu hỏi “anh nói gì với
Bác?” Tôi trước sau như một, cứ một lời ban đầu trả lời. Thế là tôi bị giữ lại,
12 bạn lên xe ra đi. Tôi bùi ngùi nhìn theo, chiếc xe vận tải rú lên và lao đầu
về phía trước để lại một đám bụi mờ, mờ như số phận của tôi phải trả, do cái
tính hay tếu của tôi cho đời nó vui. Vui đâu không thấy bây giờ lại lo, lo một
chút thôi, bởi vì thật ra, cũng liều rồi. Sau đó tôi bị giam cách ly và hàng
ngày hàng đêm tôi phải làm tờ tự khai với câu hỏi “Anh đã nói gì với Bác?” Tôi
vẫn cứ thế trả lời hàng trăm lần như một lần “Tôi chào bác tôi về, tôi rất hồ
hởi phấn khởi, nhờ ơn bác và đảng khoan hồng cứu xét cho tôi được về sum họp
với gia đình”.
Cuối cùng sau 2 tuần bị giữ lại, tôi được tha,
với lời hăm dọa:
- Tạm tha cho anh, chúng tôi không tin lời anh
nói tốt như vậy.
Lần này tôi nhắm mắt đi (không một lời giã biệt
Bác). Tôi được trao lại đầy đủ hành lý, kể cả 30 đồng Cụ Hồ.
4 giờ sáng ngày 21/9/81 (tôi gọi là ngày N), tôi
quá giang xe anh Nuôi đi chợ. Tài xế chở tôi đến một ga không có tên tuổi gì
cả (sau này tôi biết được là Ga Vinh), toàn là người miền núi. Họ nói tiếng
của họ, họ hiểu với nhau, tiếng Việt của người dân tộc. Người Quản giáo trao
cho tôi tấm vé xe lửa "tàu chợ". Tôi chỉ được cấp vé về đến Qui Nhơn,
từ Qui Nhơn về Saigon phải tự túc. Tôi nghe trên loa phóng thanh người ta thông
báo xe chạy đến ga Diệu Trì sẽ ngừng để chạy ngược lại về miền Bắc. Suốt thời
gian di chuyển, tôi không dám mua một món gì để ăn, dù một củ khoai. Chỉ có 30
đồng, nếu hết thì làm sao xoay xở, trên người không có một cái gì có thể đổi
chác được. Tôi uống nước cầm hơi cho qua ngày. Nghĩ ngày về đến Saigon vui quá
tôi quên đi cái đói phần nào. Nhưng đến ngày N+3, vừa bước ra khỏi toa xe
lửa, tôi muốn xỉu, hoa mắt, nhức đầu, bụng cồn cào ra chất chua. Chợt thấy con
chó hoang ghẻ lác đứng gặm khúc xương bên hè mà nước miếng mình chảy dài. Cầm
lòng không được, tôi sà xuống gánh hàng rong bán bún, ăn một tô bún to với nước
mắm chanh tỏi ớt đường. Những cọng bún trắng tinh, thêm vị chua ngọt mặn trôi
dần xuống cổ. Tôi không dám ăn nhanh, chậm chậm thưởng thức cái mùi vị ngàn năm
một thuở. Bụng đã no rồi nhưng bụng lại đau khi người bán hàng bảo:
- Cho tớ xin 15 đồng.
Thế là toi đi mất nữa gia tài. Chần chờ tại ga
Diệu Trì đến trưa phòng bán vé mới mở cửa. Tôi hỏi vé đi thành phố Hồ chí
Minh. Anh cán bộ bán vé trả lời: “Diệu Trì - TP HCM giá 58 đồng”. Tôi yêu cầu
cho giá hạng bét, anh ta lạnh lùng trả lời “đây chỉ có một giá thôi, đồng
hạng”. Tôi năn nỉ “xin anh giúp cho, tôi chỉ có vỏn vẹn 15 đồng, cải tạo được
tha về mà anh”. Với giọng Bắc lạnh lùng hơn nữa, anh ta dứt khoát trả lời
“Không là Không”. Tôi đành ở lại Ga Diệu Trì để tìm phương cách khác. Với số
tiền còn lại, tôi cầm hơi khoai sắn được 2 ngày thì hết sạch. Ban ngày tôi tìm
đủ mọi cách để kiếm tiền vé xe nhưng không có cách nào cả, tối lại treo võng
tòn ten ngủ trong sân ga. Thấy tôi mặc bộ đồ tù nên chẳng ai hỏi đến. May thay
đến ngày thứ ba, trong lúc không còn một xu để mua thức ăn, có một em bé mặt
mũi khôi ngô khoảng 10 tuổi tự nhiên chạy đến hỏi:
- Chú có muốn đi làm kiếm tiền không?
Mừng quá tôi hỏi:
- Làm chuyện gì em?
- Nhà cháu cần người gánh nước, mỗi đôi 1 đồng.
Tôi nhận lời ngay. Em bé dẫn tôi về nhà giới thiệu
với bố mẹ. Người ta bằng lòng với điều kiện gánh nước không mặc quần áo cải tạo.
Tôi nghĩ điều chi chớ điều này thì quá dễ, mặc quần xà lỏn gánh nước cũng
tiện cho tôi. Từ giếng về nhà xa gần cây số, mỗi thùng cỡ 20 lít, cố gắng lắm
tôi cũng chỉ gánh được 15 đôi. Ngày đi cải tạo 68 kg, ngày về còn 50 kg, gởi
lại 18 kg thịt cho núi rừng Bắc Việt, tôi cảm thấy không đủ sức để gánh nhiều
hơn. Tôi nhận 15 đồng để sống qua ngày. Ngày hôm sau người ta không thuê nữa,
thế là thất nghiệp. 3 ngày vô vị trôi qua, lòng như lửa đốt, tôi đành chọn
phương pháp NHAỶ TAÙ. Đây là phương pháp của những người bán hàng rong đi lậu
vé, nếu bị xét vé thì bị phạt nặng. Đối với những người bán hàng rong thì dễ
dàng vì người ta là dân, lại quen mặt với những người xét vé, còn tôi là tù vừa
được thả, chưa có quyền công dân, lỡ bị xét không có vé có thể đi tù trở lại.
Biết vậy nhưng con người đến đường cùng thì phải liều, tôi quyết định nhảy
tàu.
Ngày N+6 chuyến tàu Thống Nhất từ Hà Nội vào đúng
8 giờ sáng. Từ đấy về Saigon tàu sẽ ghé mỗi ga. Tôi theo những người bán hàng
rong đứng chờ sẵn mỗi toa. Khi còi tàu hú và chuyển bánh chầm chậm, dân nhảy
tàu lợi dụng thời gian này, bu theo thành tàu chạy một đoạn rồi nhảy lên, đến
ga tới, tàu ngừng thì nhảy xuống. Tại mỗi Ga như vậy, tàu ngừng khoảng 30 phút
để hành khách lên xuống, chuyển hàng hóa và soát vé.
Tôi cứ nhảy ga như vậy cho đến ga Tuy Hòa. Trên
đường nhảy ga tôi thường giúp đỡ những người bán hàng rong để chuyển dùm hàng hóa lên
xuống, do đó tôi chiếm được cảm tình nhiều người và được tặng vài củ khoai, củ
sắn, miếng cơm, cái bánh... no lòng trên suốt đoạn đường dài. Từ Tuy Hòa đến Ga
Nha Trang, tàu đang chạy ngon trớn, bỗng nhiên ngừng lại. Sợ bị xét vé, tôi
vội nhảy xuống, nhưng không phải soát vé mà là có một tai nạn xảy ra. Tàu
đang cán phải một người. Hỏi ra mới biết nạn nhân cũng là một người tù mãn án,
trên đường về không có tiền mua vé nên phải nhảy tàu, bị tên cán bộ xét vé đẩy
té ngã vào đường rầy. Tên cán bộ này đang bị mọi người phẫn nộ đánh hội đồng.
Sau đó tàu phải ngưng giữa đường một đêm, để giải quyết sự việc và từ đấy
không còn xét vé. Khi tàu đến Ga Mường Mán, Phan Thiết, tôi ngồi lì không thèm
nhảy nữa, bình an về đến Ga Bình Triệu đúng 11 giờ đêm ngày N+16.
Gió mát từ sông Saigon thổi vào thành phố. Chợ
Bến Thành rộn rịp như ngày tôi đi nhưng tôi vẫn ngỡ ngàng nhìn Thủ Đô ngày nào
bây giờ là thành phố đổi tên. 16 ngày đêm trên đoạn đường dài, biết bao kỷ niệm
từ Bắc về Nam. Tôi vất hết hành lý, hai tay thọc vào túi áo, thả bộ từ Ga về
nhà, trên con đường Trương Minh Giảng quen thuộc, lòng phơi phới nghĩ đến vợ
con, đến mái nhà tổ ấm của tôi. Trong niềm tin và hy vọng, tôi chuẩn bị tư
tưởng cho một chuyến ĐI XA. Đi thật xa và không bao giờ quay trở lại.
Cảm ơn Anh đã tâm sự.
ReplyDeleteMấy Chú , Anh H.O nên tự nhắc nhở mình. Tránh về Việt Nam để ăn chơi !