Tôi có thú vui duy nhất là chơi đồ cổ. Không thể diễn tả cái niềm đam
mê cuồng nhiệt ấy trong một vài trang giấy. Hệt như người ta mê cải
lương, mê bóng đá, mê các ngôi sao, mê sách vở… Nói tóm lại, đứng trước
món đồ cổ nào càng xưa càng cũ là lòng tôi mềm nhũn xuống, tim đập liên
hồi, mắt chớp liên tục, tay chân như cuống lên và điều cuối cùng là phải
tìm cách mua cho bằng được món đồ ấy! Nghề bán đồ cổ đã cho tôi nhiều
lần trúng đậm, dạy cho tôi nhiều bài học, lời lãi khá lớn nhưng cũng cho
tôi nhiều vố xất bất xang bang, mua lầm đồ giả cổ, thiếu điều bán nhà
trả nợ. Nhưng cái máu mê đồ cổ thì không gì dứt ra được. Hễ có ai giới
thiệu món đồ nào thì dù ở đâu, khó nhọc cách mấy tôi cũng cất công tìm
đến…
Như trưa nay trong phiên chợ Tết, khi tôi đang ngồi ngáp vặt vì hàng
đang ế ẩm thì một ông già gầy gò, mặt xương xẩu, tóc lơ thơ búi thành
chùm bạc trắng đâu như người miệt vườn đến gặp. Chẳng dông dài, úp mở,
ông bảo nhà có món đồ cổ, là chiếc đĩa thời Khang Hy bên Tàu do ba ông
để lại và mời tôi đến coi, định giá, phải thì bán không thôi. Ðang rảnh
việc và máu mê đồ cổ nổi lên, tôi đóng cửa tiệm, đèo ông già về tận Vĩnh
Châu, một xã nghèo giáp biên giới, cách chỗ tôi hàng chục cây số. Trên
xe, tôi có ý dọ hỏi về món đồ nhưng ông già kín như bưng, không hé răng
nửa lời, chỉ nói chuyện khi tôi tận mắt thấy và định giá. Tôi biết là đã
gặp dân rành chơi đồ cổ. Vì dân sành sỏi trong nghề mới nói chuyện tiền
nong chỉ khi nào món đồ được đưa ra trước mặt.
Ðó là một căn nhà rách nát, trống hoác từ ngoài vào trong. Không thấy
đồ đạc gì ngoài chiếc chõng tre tơi tả và một thằng bé dơ bẩn nằm bất
động trên đó. Chắc là nó bệnh nên thỉnh thoảng cất tiếng rên nho nhỏ.
Tôi hình dung trên đoạn đường đi là sẽ gặp một ngôi nhà to lớn, sang
trọng cầu kỳ vì đồ cổ giá trị thường chỉ ở những ngôi nhà nầy. Cho nên,
khi chưa vào nhà, tôi đã thất vọng định lui xe vì nếu có coi cũng thêm
rách việc. Hoặc đó chỉ là đồ giả cổ hoặc là đồ ba mớ, chẳng giá trị gì
mà người bán còn gân cổ cãi chày cãi cối cứ cho đồ mình là thật!
Nhưng rồi tôi cũng bấm bụng bước qua cái ngạch cửa bằng liếp tre nhớp
nhúa đầy sình đất để vào nhà. Từng đàn muỗi vo ve dưới chân tôi và cả
ngôi nhà như bốc lên mùi khó chịu. Tôi cố nín nhưng cuối cùng chịu không
nổi đành bỏ ra ngoài. Ðập vào mắt tôi là hình hài một thằng bé chỉ còn
da bọc lấy xương, nước mắt nước mũi ròng ròng cố giương cặp mắt đờ đẫn
lên nhìn khách lạ. Tôi biết mùi khó chịu kia là do chỗ thằng bé phát ra.
Chắc nó đã nằm liệt giường từ lâu, không ai chăm sóc, rửa ráy nên mới
thế. Thật tội nghiệp! Nó mới chỉ đâu chừng mười lăm, mười sáu tuổi,
gương mặt lại không đến nỗi nào… Nhưng thôi! Chuyện thiên hạ, dính vô
làm gì. Tôi tự bảo vậy và ngồi ngoài hiện chờ ông già mang chiếc đĩa cổ
ra.
Chỉ một lát, ông già xuất hiện với tấm vải choàng rách bươm bọc chiếc
đĩa trên tay. Lật hết lớp nầy đến lớp khác, chắc là chiếc đĩa được cất
kỹ lắm, nên khi lớp vải cuối cùng được giở ra thì trước mắt tôi là một
ánh bạc trong suốt và làn vân rồng phụng màu xanh lục nổi lên sáng trưng
đập vào mắt.
Là người trong nghề, tôi lạ gì những chiếc đĩa cổ. Ðúng là đồ thật,
không thể khác được, không cần coi tôi cũng biết chính xác nó được làm
từ thời Khang Hy! Ánh sắc sáng trưng, nét vân lộng lẫy và nước men như
ngọc phách tinh tuyền. Chính là nó, vật tôi đang tìm cho một người khách
nước ngoài. Ông ta dặn đi dặn lại nếu tìm được chiếc đĩa, ông sẽ mua
với bất cứ giá nào! Tôi sung sướng cố kìm tiếng kêu mừng rỡ chỉ chực
phát ra. Dịp may đã đến trong dịp Tết nầy.
Nhưng tội gì không ép giá khi mà người bán lại là một ông già lẩm
cẩm. Làm bộ lơ đãng săm soi, tôi cố nhìn và đánh giá người đối diện để
xuất chiêu hơn là nhìn chiếc đĩa. Ông già coi bộ khù khờ nhưng không
phải không biết gì. Máu con buôn của tôi nổi lên! Cứ theo lối dậm dừ,
ngấm ngứ nghĩa là làm như thư thả, chẳng gì phải gấp gáp, vồ vập để
người ta nghĩ mình không cần mua. Vừa lấy kiếng lúp soi các chữ tàu màu
xanh tuyệt đẹp trên miệng đĩa, tôi hỏi thăm đủ chuyện trên đời cốt làm
cho ông già mất phương hướng, không chủ ý tập trung. Kinh nghiệm mua bán
mấy chục năm trời mách cho tôi biết hãy cứ làm cho người bán tin rằng
mình không có ý dìm giá, thật lòng muốn mua rồi hẳn tính sau. Hơn nữa,
nếu mà không mua được giá cao, thì thế nào người bán cũng nhờ mình đi
tìm chỗ khác kiếm hoa hồng. Ðằng nào cũng lợi!
Trong khi tôi ngồi tính kế cao thấp tìm cách mua chiếc dĩa với giá
nào rẻ nhất thì thằng bé trong nhà khẽ rên lên. Nó uốn cong người có vẻ
đau đớn lắm. Ðôi tay khẳng khiu hình như muốn đưa lên cao nhưng không
được vì đã quá yếu sức. Cặp mắt nó trợn ngược, mất hết vẻ tinh anh, chỉ
toàn tròng trắng. Tôi biết đã đến lúc cần tranh thủ lúc ông già luống
cuống, khổ sở để định giá. Không ai có thể minh mẫn khi đối diện với
những cơn bối rối sốt ruột dù rành giá cách mấy. Trăm lần như một tôi
mua được giá hời nhờ những lúc khó khăn bất ngờ như thế của người bán.
Ông già trở ra sau khi cho thằng bé uống một loại nước gì như rễ cây
ép xanh lè mà tôi cứ ngợ ngợ giống màu chiếc đĩa. Ngật ngưỡng một hồi,
nó mới chịu nằm yên. Tôi quay mặt đi nơi khác vì khó chịu quá, mùi nằng
nặng từ người nó bốc lên không chịu nổi. Nếu không vì cái đĩa quý nầy
cầm chân thì chắc hẳn có cho tiền tôi cũng không dám tới nơi đây.
Tôi đã tính đánh giá trước và định ra số tiền tôi muốn mua chiếc đĩa
nhưng cứ phân vân, ngập ngừng. Phần tôi sợ ông già biết tôi bắt chẹt
giá, phần khác tôi lo ông đã hỏi giá ai trước nên thôi, cứ để ông già
lên tiếng. Chẳng mất đâu mà lo! Ðằng nào chiếc dĩa nầy cũng là của tôi!
Săm soi chiếc đĩa một hồi, ông già mới nói, giọng tiếc nuối: “Ðây là
vật cuối cùng có giá của dòng họ nhà tôi! Ba tôi trước kia giàu có lắm
nhưng sau đó khánh kiệt vì mê chơi đồ cổ và hút thuốc phiện. Trước khi
mất, ông chẳng để lại gì ngoài chiếc đĩa nầy dặn là đồ gia bảo, khi nào
cấp thiết lắm mới bán. Ðến khi tôi lấy vợ, có con rồi có cháu, chiếc đĩa
vẫn ở đây, mặc dù nhiều lúc nhà không còn hột gạo. Thằng bé nằm trên
giường mà cậu thấy là thằng cháu nội duy nhất còn ở với tôi. Ba mẹ nó đã
mất trong một tai nạn xe cộ. Ðến lúc ngặt nghèo nhất, tôi cũng cố giữ
chiếc đĩa nầy. Nhưng bây giờ, nó bệnh nặng quá…
Tôi biết đã đến lúc thần tài lên tiếng với mình. Con người ai cũng có
số! Cái đĩa quý nầy là của tôi, dù nó đã được định bán cách đây khá
lâu. Tôi nhẩm tính trong đầu món lời khổng lồ nếu tôi mua được nó. Và
thể hiện ngay điều đó bằng lời nói nhỏ nhẹ pha chút an ủi cảm thông:
“Tội nghiệp cho cháu! Thôi gì cũng không bằng mạng người, huống chi
đây là cháu nội duy nhất của ông, lại mồ côi mồ cút! Tôi nghĩ, cứu cháu
đi rồi hẵng hay! Biết đâu mai nầy cháu khỏe mạnh lại chẳng làm ra tiền
nuôi ông và sắm lại được những thứ còn quý giá hơn…”
Có người cảm thông, chia sẻ với nỗi bất hạnh của mình, gương mặt ông
già như bừng sáng hẳn lên. Ông nhìn tôi một hồi, không nói tôi cũng hiểu
là ông cần bán chiếc dĩa với giá cao nhất có thể. Và không đợi lâu như
dự đoán của tôi, ông lên tiếng:
“Thú thật với cậu, tôi không rành giá trị của cái đĩa nên mời cậu về
đây coi thử, được giá tôi mới bán. Nếu như không có thằng cháu bệnh nặng
thế nầy, ai kêu giá bao nhiêu tôi cũng từ chối… Bây giờ cậu tính sao?”
Thật tình, đến lúc nầy, tôi mới thấy ngại. Chút lương tâm còn sót lại
của tôi lên tiếng là tôi nên mua cho ông một giá cao, đúng với trị giá
thật sự của chiếc đĩa để cụ lấy tiền trị bệnh cho thằng cháu. Nhưng cái
máu con buôn lạnh lùng thì không bảo tôi như vậy… Ðứng trước một món hời
thế nầy mà không tìm cách kiếm lời nhiều thì họa có mà điên. Hơn nữa,
tôi cũng cần tiền cho gia đình tôi… Tôi cũng có đứa con trạc tuổi thằng
bé nầy. Nó đang đòi tôi mua cho nó bằng được chiếc xe gắn máy trong
những ngày Tết sắp tới…
Tôi lưỡng lự mãi nhưng cuối cùng cái máu nghề đã thắng. Là dân mua
bán, khó ai dại dột không ép giá trong trường hợp nầy. Hơn nữa, như ông
già nói, ông không rành về giá của chiếc đĩa cổ. Tôi lấy kiếng soi kỹ
một lần nữa. Không một vết trầy sướt, không một lỗi sơ suất dù nhỏ trong
cái bảo vật thời Khang Hy kia… Khá cho đôi tay, con mắt tinh đời của
người thợ xưa và cả người chơi đồ cổ! Một vết trầy hay một lỗi rất nhỏ
thôi trên chiếc dĩa quý sẽ làm giảm giá trị rất nhiều. Nhưng phải nói
với ông cụ bằng lời khác, bằng kiểu khác, kiểu của những con buôn ép
giá. Phải tìm cách nào đó, sơ suất nào đó để chê bai và nếu có thể, làm
bộ dứt khoát không mua chiếc đĩa dù đã một vốn bốn lời.
“Thế nầy!” Sau một hồi suy nghĩ, tôi nói với ông già.
“Như ông biết, đây là chiếc đĩa quý và chẳng đặng đừng mới bán nó. Tôi sẽ mua nó nhưng sau khi xem kỹ, tôi thấy…”
Ông già tỏ vẻ thất vọng, mặt buồn xo:
“Vậy là cậu…không mua. Thú thật với cậu, tôi đang cần tiền chữa chạy cho thằng cháu… Rất cần…”
Con mồi đã vào bẫy! Chỉ chờ thế, tôi làm bộ suy nghĩ hồi lâu và đánh sập:
“Thấy hoàn cảnh ông cũng tội nghiệp, chiếc dĩa nầy tuy là thật đời
Khang Hy nhưng có nhiều chỗ phồng rộp, lại vì để lâu ngày không biết
cách lau chùi nên có mấy chỗ hoen màu. Ông coi không thấy đâu, chỉ dùng
kính lúp như tôi mới nhận ra. Cảm thông với sự khó khăn của ông, tôi mua
nhưng với giá không lời. Chỉ là mua giúp ông trong lúc ngặt nghèo.
Không biết rồi tôi có bán lại cho ai được không?”
Tôi đọc thấy trong mắt ông già sự biết ơn chân thành và nỗi vui mừng
ra mặt. Lương tâm tôi chợt trỗi dậy, nặng nề và bức xúc. Thằng bé bệnh
nặng nằm trên giường, con tôi, thuốc chữa bệnh, chiếc xe gắn máy… Những
hình ảnh lướt qua lần lượt trong đầu làm tôi suy tính. Cả những đồng
tiền nhảy múa trước mắt tôi…Chiếc đĩa nầy giá không dưới mười triệu…
Tôi nói như không phải là mình, tiếng lạc cả đi: “Bốn triệu. Ðó là giá mà tôi làm ơn mua cho cụ. Không thể cao hơn được nữa…”
Như đặt cả niềm tin vào tôi, ông già ráng kèo nèo thêm ít tiền để
chạy chữa cho thằng cháu nhưng tôi nhất định không chịu. Cái kỹ thuật
cứng rắn, bắt chẹt và dọa bỏ về, không cần mua hàng của tôi hình như
cũng có tác dụng. Cuối cùng ông già đồng ý với cái giá tôi đưa ra. Có lẽ
trong đời, chưa bao giờ ông có được một số tiền lớn như thế. Run run
cuộn lại tấm vải bó chiếc đĩa, ông nhìn tôi, khẩn khoản:
“Bây giờ chiếc đĩa đã là của cậu! Nhưng trước khi cậu mang đi, cho
phép tôi được tạ lỗi với vong linh cha tôi vì đã không giữ được nó như
lời trăng trối.”
Ông già thành kính đặt chiếc đĩa lên giường, cạnh thằng cháu đang
bệnh. Tôi thầm nghe ông khấn câu được câu mất rằng phải bán chiếc đĩa
nầy để cứu cháu bé lòng ông cũng ân hận lắm, mong tiền nhân thứ lỗi vì
không giữ được như ước nguyện… Rồi ông chậm rãi mở chiếc bọc, nhìn trân
trối vào chiếc đĩa xanh lục kia như nói lời vĩnh biệt. Tôi thấy đôi mắt
mờ đục của ông ngân ngấn nước. Lòng tôi cũng rối bời. Thật tình, đến
nước nầy, tôi cứ mong trong đời tôi không có buổi mua bán nào như thế
nữa…
***
Câu chuyện có lẽ cũng qua đi như những chuyện mua bán hàng ngày của
tôi về các món đồ cổ không có giá nào là chuẩn, chỉ tùy thuộc vào sở
thích và giá trị lâu đời của nó đối với người mua. Sau chuyện mua được
cái đĩa màu xanh lục thời Khang Hy với giá hời, tôi đã sắm cho cậu con
trai chiếc xe gắn máy chơi Tết. Rồi như phát vận từ chiếc đĩa may mắn
nầy, nghề của tôi phất lên như diều gặp gió. Trở nên giàu có trong giới
săn lùng đồ cổ, tôi giờ đã thành một người tăm tiếng, tiền bạc rủng rỉnh
và nói theo ngôn ngữ của giới mua bán, tôi là một đại gia tầm cỡ…
Sáng nay, tôi đang ngồi uống cà phê trong nhà hàng thì một ông già
chống gậy xin ăn tiến vào chỗ mình. Nhìn cái dáng gầy gò, gương mặt
xương xương với mái tóc lơ thơ bạc trắng cột thành chùm, tôi đâm ngờ
ngợ, hình như đã gặp ở đâu. Lục lại trí nhớ mình, tôi ngớ người ra! Thôi
đúng rồi! Ðúng là ông già bán chiếc đĩa thời Khang Hy màu xanh lục năm
trước. Mới chỉ có một năm mà ông như già sọm đi, chân nhấc từng bước khó
nhọc với cây gậy mò mẫm dò đường. Chiếc áo ông mặc đã rách bươm, trơ ra
bờ vai nhăn nheo, gầy guộc. Ông lại gần, nghe tôi nhắc rất lâu mới nhớ
ra đã có lần đưa tôi về nhà mua chiếc đĩa và run run trả lời khi tôi hỏi
thăm thằng cháu với những giọt nước mắt đùng đục chảy ra từ trong hốc
mắt sâu hoắm:
“Thằng cháu tôi mất rồi! Thuốc men chỉ cầm cự được vài tháng là hết
tiền. Bác sĩ nói nếu có thêm vài triệu nữa đưa vào giải phẫu, may ra nó
mới sống được. Nhưng cậu tính tiền đâu nữa. Chiếc đĩa là vật có giá cuối
cùng tôi cũng bán mất rồi. Thật tình tôi cũng mang ơn cậu vì hồi đó cậu
mua cái dĩa giúp tôi với giá cao, không lời lóm gì…
Tôi nghe mà chết điếng người, ngụm cà phê bỗng đắng ngắt trên môi.
Hóa ra, tôi đã chèn giá hết sức nhẫn tâm trong vụ mua chiếc đĩa cổ, tôi
lại được người khác mang ơn trong khi tôi chính là thằng lưu manh, độc
ác, đáng bị phỉ nhổ. Nếu như người mua hôm ấy không phải là tôi… Nếu như
tôi có lòng giúp cho thằng bé đủ tiền chạy chữa, mà cũng không cần có
tấm lòng, nếu như tôi mua đúng giá trị mà chiếc đĩa vốn có, nếu như…
Tôi nhìn bóng ông cụ khuất dần ở phía bên kia đường với dáng đi xiêu
vẹo mà bất giác rùng mình, sợ hãi cả chính tôi. Treo trên đầu tôi bây
giờ là hình ảnh thằng bé nằm thoi thóp với chiếc đĩa thời Khang Hy màu
xanh lục bọc trong những tấm vải rách nát ố vàng…
Nguyễn Minh Phúc
18.02.2018
No comments:
Post a Comment