Người Phương Nam
Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Trang Người Phương Nam
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Wednesday, November 6, 2024
Hương Xuân - Tiểu Thu
Nghề Tay Ngang – Nghiệp Hốt Rác - Đào Nguyên Hà
LTS: Người tị nạn Việt khi đặt chân tới đất nước nổi tiếng là nhiều cơ hội này, bất kể kinh nghiệm trước đó, đã phải làm đủ các thứ nghề để sinh sống. Có người còn làm tới mấy nghề khác nhau một lúc, vì nhu cầu một phần nhưng cũng vì việc sẵn đấy, muốn là xin được, không phải như tại nhiều nước khác, kiếm được một việc làm là điều may mắn. Nhưng có lẽ không ai hay ít có người làm nghề mà tác giả Đào Nguyên Hà sẽ kể với độc giả trong bài viết dưới đây. Chính tác giả ban đầu cũng không ngờ là mình đã sinh sống bằng nghề này sau khi đã thử qua các nghề khác, như mở tiệm bakery sau khi đi học làm bánh, rồi họa viên công chánh, chưa kể nghề thường xuyên là… nội trợ và nuôi một bầy con nhỏ ba đứa.
Tuesday, November 5, 2024
Ánh Sáng Trong Mắt Người Mù - Nguyễn Thảo Nam
Tôi đến Nebraska vào đầu mùa Đông giá lạnh. Người đón ở phi trường là một người chưa bao giờ gặp mặt. Tên anh là Thomas. Một vài câu chào nhau lạnh lùng giữa mùa đông lạnh. Lặng lẽ, anh dẫn tôi ra khỏi phi trường và lao mình trên chiếc xe truck trong cơn gió tuyết. Mùa Đông Nebraska quá khắc nghiệt hơn tôi dự đoán.
Từng cơn gió tuyết réo rắt đến rợn người. Một màu trắng xoá trải dài, dài như vô tận. Những khu nhà thưa thớt của dân nghèo da đen gần phía phi trường phủ ngập tuyết. Tuyết phủ cao có khi lấp hẳn cả những chiếc xe nằm bất động bên đường. Không gian tĩnh mịch. Trong lòng đơn côi. Tôi hoang mang sợ hãi! Không biết mình có vượt qua nổi mùa Đông khắc nghiệt này không? Lần đầu tiên trong đời chạm trán với Muà Đông Nebraska với mười mấy độ âm. Những ngày trước đây còn háo hức cho chuyến thực tập này bao nhiêu thì bây giờ cảm thấy ớn lạnh bấy nhiêu. Nỗi cô đơn xâm chiếm, một hoang mang vây quanh. Tại sao mình lại chọn mảnh đất xa xăm này? Tại sao lại bỏ gia đình ấm cúng để đi vào trong chốn đơn côi? Một hoang mang khơi dậy trong hồn.
*****
Về đến nhà trời đã sẫm
tối. Đón ở cửa là một người đàn ông mù trạc tuổi 60. Ông có mái tóc bạc trắng đều
đặn và một khuôn mặt phúc hậu. Ông mở to đôi mắt, nhưng ông lại chẳng thấy. Lúc
đầu chẳng để ý, nhưng khi nhìn ông quờ quạng chiếc gậy dành cho người mù bên cạnh,
tôi mới biết ông ta mù. Cái tối ngoài trời, xen lẫn cái tối trong nhà, lại thêm
cái tối của một người mù làm cho bầu khí thêm ảm đạm. Rồi một tiếng nói vọng
lên trong góc tối và một bàn tay vươn ra để bắt tay:
- Tôi là Cha Gilick, rất vui được gặp anh.
Ngài tự giới thiệu và nở một nụ cười nồng ấm.
- Con là Thảo Nam, rất hân hạnh được gặp
cha.
- Chúc mừng anh đến cộng đoàn này. Tôi là
Cha bề trên ở đây và sẽ là linh hướng của anh trong thời gian anh ở đây. Hãy coi
tất cả như người nhà nhé. Ngài niềm nở tiếp đón. Tôi bối rối tự hỏi: Sao ông mù
này lại là Cha bề trên ở đây? Chắc cái cộng đoàn này hết người sáng mắt hay sao
mà lại đặt một ông mù làm bề trên của một cộng đoàn mắt sáng?
Thắc mắc. Nghi ngờ. Rồi
bắt đầu đón nhận. Một hành trình mới đi vào thế giới người mù.
Mỗi một người mù có lối sống đặc biệt của
riêng mình. Đây không phải là lần đầu tiên tôi sống với linh mục mù. Trước đây
tôi đã có dịp chung sống với hai linh mục mù khác, và đây là vị mù thứ ba. Chẳng
hiểu có bí ẩn gì đây mà sao lại có duyên ‘‘làm bạn’’ với lắm Cha mù như thế.
Câu hỏi ấy vẫn mãi là một chuỗi suy tư.
*****
Những ngày ở Việt
Nam, tôi giúp lễ nhiều năm cho một Linh mục mù về hưu tại nhà riêng. Năm giờ
sáng, ngài thức dậy. Quờ quạng. Cầu nguyện. Rồi dâng lễ mỗi ngày. Ngài đã dâng
lễ đều đặn suốt hơn mười năm mù loà như thế. Thánh lễ trong suốt mười năm là một
thánh lễ duy nhất: Lễ về Đức Maria. Ngài đã thuộc lòng kinh tiền tụng, không cần
sách lễ. Tôi dọn bàn thờ, chọn áo lễ và khoác cho ngài. Rồi hai cha con dâng lễ.
Một linh mục, một giáo dân suốt bao năm dài đăng đẳng. Những thánh lễ êm đềm
trong nắng ấm ban mai. Cô quạnh, nhưng cũng tràn đầy ủi an. Có mệt mỏi, nhưng
có ân sủng đỡ nâng. Có những ngày muốn bỏ lễ, nhưng rồi lại tiếp tục vươn lên.
Tuổi già, lại thêm mù loà là một thách đố lớn cho đời Linh mục. Tôi không dâng
lễ, nhưng cảm nghiệm nỗi mệt mỏi
trong từng thánh lễ của người Linh mục mù ấy.
Tôi ngần ngại. Liệu sau này mình có rơi vào trong cảnh đơn côi này không?
Rồi những ngày đến
Cali, tôi lại có dịp sống với Linh mục mù thứ hai. Ngài không mù hẳn, nhưng mắt
bị loà. Phải viết chữ thật to ngài mới đọc nổi, và ngài chỉ có thể nhận ra anh
em trong nhà qua giọng nói.
Bây giờ, nơi vùng đất
xa xăm của Nebraska, vị linh mục mù thứ ba này lại đến với tôi như một ngạc
nhiên quá lớn. Sững sờ. Rung động. Ngỡ ngàng. Không ai cho tôi biết về người mù
này trước khi đến, nên lần gặp gỡ bất ngờ này đã để lại trong tôi một ấn tượng
mạnh, một xúc cảm nội tâm sâu xa. Ngài không mù vì tuổi già, nhưng mù từ lúc
bé. Vào dòng chỉ ước mong đơn sơ làm ông thầy vĩnh viễn. Rồi tình yêu Chúa nhiệm
mầu, lớn hơn cả lòng người ước mong, dẫn đưa ngài đến chức linh mục với đôi mắt
mù. Ai có thể hiểu nổi những huyền nhiệm trong cuộc đời !
******
Cộng đoàn ở đây có chừng
mười người. Một số cha dạy học, còn lại một số anh em vẫn cắp sách đến trường.
Cha mù bề trên chuyên lo về linh hướng, chỉ đường thiêng liêng cho anh em sáng
mắt. Chao ôi, người mù lại chỉ đường thiêng liêng cho người sáng mắt. Dẫn nhau
đi trong u tối cuộc đời để vào ánh sánh huyền nhiệm. Mắt thể xác mù loà, nhưng
đôi mắt tâm hồn thì sáng rực. Ngài còn làm lễ tại giáo xứ, và đi giảng tĩnh tâm
trên khắp nước Mỹ.
Có lần cha quản
lý khuyên tôi:
- Nếu có gì thắc mắc thì đến hỏi cha mù ấy,
ngài mù nhưng lại thấy nhiều sự lắm. Mù mà thấy nhiều sự thì chẳng phải là mù.
Tật nguyền đôi mắt không làm cản ngăn lối bước đi về chân lý. Hành trình cuộc đời
là hành trình tìm về chân lý, nhưng chân lý lại không phải vật chất để đôi mắt
thể lý trông thấy, nên ánh mắt tâm hồn mới là đèn soi cho mọi khát khao kiếm
tìm. Có đôi mắt sáng chưa hẳn là tìm được lối đi. Nhiều khi ta vẫn đi trong đêm
tối tội lỗi với ánh mắt sáng ngời.
Đã bao năm, tôi vẫn
tự hào mình có đôi mắt sáng, nay đối diện với vị linh mục mù này tôi mới thấy
mình mù loà và cần ngài hướng dẫn, chỉ đường. Cuộc sống vẫn luôn có những nghịch
lí thú vị.
Những ngày đầu gặp gỡ,
tôi cảm thấy tội nghiệp và thương tâm cho Ngài. Những ngày sau chung sống, tiếp
xúc và học hỏi, tôi lại thấy thương hại cho chính mình, vì mình có đôi mắt sáng
mà chẳng thấy những gì cần thấy và đáng thấy. Trong khi vị mù này lại có thể thấy
những điều từ đáy sâu thẳm của tâm hồn, thấy được ý nghĩa sâu xa của cuộc sống
tâm linh và thân phận con người. Thấy Chúa trên cao. Thấy Chúa trong lòng cuộc
sống. Thấy Chúa trong hạnh phúc cũng như trong từng nỗi đau.
Mù mà thấy nhiều sự quá !
Văn phòng của ngài ở
ngay trong trường đại học của nhà dòng. Phải mất khoảng mười phút mới có thể tản
bộ tới đó; phải băng qua hai con đường xe chạy tấp nập. Vậy mà ngài đã đi qua về
lại trên con đường ấy suốt hai mươi năm qua không hề hấn gì. Tôi vẫn thích tản
bộ tới trường với ngài mỗi buổi sáng trên con đường ấy. Ngài vẫn thích có ai đi
bên cạnh để chuyện trò, níu vai, để khỏi phải quờ quạng chiếc gậy.
Có lần ngài nắm vai tôi
vừa đi vừa nói:
- Có cậu đi bên cạnh thì chiếc gậy mù này
thất nghiệp!
Tôi cũng nhẹ nhàng đáp
lại:
- Vậy từ hôm nay con sẽ là cái gậy của cha
mỗi sáng trên con đường này nhé. Trong thâm tâm, tôi không nghĩ mình giống chiếc
gậy, nhưng giống những con chó đã được huấn luyện để dẫn dắt người mù. Công việc
chút xíu như thế cũng có ích cho đời lắm chứ! Và mình lại thấy vui với ý tưởng
đó. Rồi quay lại với ngài tôi tiếp tục bông đùa:
- Con thấy mình giống con chó dẫn dắt người
mù hơn là chiếc gậy cha ạ, đời con bất tài nên làm công việc này chắc thích hợp
đấy.
Ngài cũng tinh nghịch phản ứng:
- Phải mất hai mươi lăm ngàn dollars mới huấn
luyện được con chó đó, cậu có được bằng
giá đó không?
Rồi cả hai cùng cười khúc khích, biết đùa với nhau là cả một món quà.
*****
Sống với ngài được một tuần, ngài bắt đầu
nhờ tôi chở đi làm lễ ở một giáo xứ vào mỗi sáng Chúa nhật. Lần đầu tiên ngài
nói:
- Ngày mai cậu chở cha đi làm lễ nhé!
- Thưa cha, nhà thờ ở đâu, có xa không? Tôi
hỏi.
- Chừng ba mươi phút lái xe. Ngài đáp.
Tôi bắt đầu do dự. Đường
sá chưa rành, tuyết phủ khắp nơi, chở người sáng mắt thì người ta còn chỉ đường,
chứ chở người mù chắc dẫn nhau ra nghĩa địa quá! Trong đầu do dự, nhưng lại
không muốn từ chối lòng tín nhiệm của ngài.
Rồi tôi hỏi:
- Cha có bản đồ không?
- Hình như không. Ngài trả lời.
Hỏi xong tôi thấy mình ngớ ngẩn. Ngài đâu
thấy đường đâu mà hỏi bản đồ, và nếu có bản đồ thì ngài cũng chẳng chỉ đường được.
Tôi quay lại nói tiếp:
- Nhưng mà con chưa biết đường!
- Lo gì! Cha sẽ chỉ cho. Ngài tự tin trả lời.
Tôi thấy nghi nghi trong lòng. Làm sao ngài
biết đường? Nhưng rồi tôi cũng đánh liều
nhận lời.
Ngày hôm sau, lấy chìa
khoá và đề máy xe. Trong lòng run lắm. Ngày Chúa nhật trong nhà đi vắng cả nên
chẳng kịp hỏi ai. Lòng nghĩ thầm, ông cha mù này liều quá, dám nhờ mình chở đi
đường tuyết phủ ở nơi lạ lẫm thế này.
Đề máy xong, ngài chỉ đường bằng miệng:
- Con ra khỏi cổng, quẹo trái; đến stop sign
đầu tiên quẹo phải; qua hai đèn xanh đèn đỏ, quẹo phải, rồi vào xa lộ. Và cứ tiếp
tục như thế... Tôi lái xe, ngài chỉ đường; qua bao con đường ngoằn ngoèo để đến
nhà thờ. Tôi sửng sốt. Làm sao ngài có thể nhớ đường?
Rồi tôi tò mò hỏi:
- Làm sao cha biết đường hay vậy?
- Cha có bản đồ. Ngài vừa cười vừa đáp.
- Sao cha nói với con là cha không có bản
đồ. Tôi phản ứng.
- Bản đồ ở trong đầu. Ngài lại cười đùa giỡn.
Thì ra, người mù lại có một bản đồ thật chính
xác trong đầu.
Giáo xứ ngài đến
dâng lễ là một giáo xứ giàu. Ngôi thánh đường xây bằng gạch đỏ tươi trên một
khu đất khá cao. Chung quanh là những khu nhà khá sang trọng, nên nó làm cho
ngôi thánh đường thêm đẹp. Mùa đông không có những vườn cỏ, cây xanh hoa lá,
nhưng nhìn cách chăm nom và trang trí khu vực thánh đường cũng đủ biết là dân
có tiền nhiều. Có lần tôi tinh nghịch hỏi ngài:
-Thưa cha, tại sao cha khấn khó nghèo mà cha
lại đi giao du với dân giàu?
Ngài vui vẻ đáp lại:
- Có người giàu vật chất, nhưng tâm linh nghèo
lắm. Phải học biết chia sẻ thì tinh thần mới giàu. Vật chất là ơn huệ Chúa ban.
Biết chia sẻ nó tức là đã sống tinh thần nghèo. Cũng như đôi mắt là ơn huệ. Biết
nhìn nhau trong yêu thương là đã mở lối cho chân lý đi về.
Rồi một chiều lạnh giá tuyết
phủ, ngài đến bên tôi nhẹ nhàng đề nghị :
- Ngày mai con chở cha ra phi trường nhé!
- Cha đi đâu vậy? Tôi hỏi.
- Cha đi giảng tĩnh tâm cho một Giám mục.
Ngài trả lời.
Tôi sửng sốt tròn xoe
đôi mắt nhìn ngài. Hoá ra, ngài vẫn thường xuyên đi giảng tĩnh tâm cho các Giám
mục và linh mục Hoa Kỳ ở nhiều giáo phận, vì thế sân bay đã trở nên quá quen
thuộc đối với ngài. Sau chuyến đi này, sẽ có một Tổng Giám Mục Anh Giáo đến tại
cộng đoàn này để xin ngài hướng dẫn cắm phòng. Vị Giám mục này vẫn đến đây hàng
năm để xin kẻ mù này soi dẫn, và họ đã trở nên bạn thân với nhau suốt bao năm
qua.
Tôi lặng im. Một xúc cảm mãnh liệt dâng trào. Lạ quá, Chúa vẫn làm phép lạ hàng ngày trong những hạnh phúc đan quyện nỗi đau, trong những lãnh nhận và trong từng mất mát. Ngài vẫn hiện hữu trong từng đôi mắt sáng và trong những ánh mắt mù loà.
*****
Làm sao có thể nghi ngờ về sự hiện hữu của Thượng đế khi tiếp xúc với những con người như vị linh mục mù này. Lòng tin của tôi thì yếu ớt, nhưng khi gặp Ngài, tâm hồn như được nung lên trong niềm tin. Tôi vẫn mãi suy tư, dưới một cái nhìn nào đó, Thiên Chúa đang dùng một người mù để hướng dẫn bao vị lãnh đạo mắt sáng.
Hôm sau, tôi tiễn ngài
ra phi trường. Ngài ra đi và rồi đã trở lại như bao con người bình thường khác.
Dù thế, tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó thật phi thường trong những cái bình thường
ấy. Phi thường của tình yêu, sức mạnh, của ân sủng, của tất cả những gì mà
Thiên Chúa có thể làm được cho con người và qua con người, ngay cả trong những
con người tàn tật nhất.
Sáu tháng ở Nebraska qua đi thật nhanh. Tôi phải chia tay ngài trong nuối tiếc, trong lòng kính trọng và yêu thương. Vẫn ước mong một ngày nào đó được ghé lại thăm ngài. Có lẽ lần tới khi trở lại, mình sẽ không còn hoang mang lo sợ như lần đầu mới đến, vì biết rằng nơi mảnh đất xa xôi đó, đang rực lên một tia sáng huyền nhiệm trong ánh mắt của một linh mục mù
Nguyễn Thảo Nam
Cô Hai Chích Và Những Thầy Thuốc Một Thời - Phạm Công Luận
Dì Hai thủ sẵn mấy hũ thủy tinh làm yaourt để giác hơi, một miếng
lưỡi lam để cắt lễ cho người trong xóm. Cắt đến đâu, dì dùng miếng vải thấm máu
đến đó. Nhà tôi sát bên nhà dì Hai, cách một con hẻm nhỏ nên ra vô đều
thấy dì ngồi cắt lễ hay giác hơi cho khách. Có lúc tôi mắc cỡ thụt
đầu vô khi thấy cả mảng lưng trắng nõn của một chị trong xóm đang
bày ra.
Cả nhà tôi không dám cắt lể hay giác hơi, trong nhà ai
có bị bệnh, má đều đưa tiền cho ra bác sĩ để khám, dù tốn kém.
Nhờ má bán ngoài chợ Ga, mà chợ là một trung tâm thông tin, nên trong
nhà có ai bị bệnh thì không thiếu người góp ý cách chữa trị hay
chỉ chỗ khám tốt. Nhờ vậy, con cái trong nhà vượt qua bệnh tật để
lớn lên.
Monday, November 4, 2024
Donald Trump: 4 Năm, 1 Gã Hề, 25 Thành Tựu Cho Gánh Xiếc Mỹ - Trần Tuấn Sang
Chưa
bao giờ hình ảnh một vị tổng thống Mỹ bị truyền thông gieo rắc thù hận đến vô
lối như thế. Họ dùng những lời lẽ ghê tởm nhất để khắc họa Trump. Họ thống mạ
như mê sảng lên từng lời nói và hành động của gã. Nhưng cũng chính gã, bất chấp
sự cười nhạo, gã hề xới tung cả chính trường Mỹ, lật mặt toàn bộ chính khách
núp bóng vỏ bọc dân chủ và phơi bày bọn quái vật ẩn mình dưới đầm lầy. Thế nên
gã bị ghét, thậm chí căm thù.
Mời
xem phần lớn toàn bài dưới đây:
...suốt bốn năm qua:
1. Gã hề “hung hăng” của nước Mỹ đã mang về bốn (04) Hiệp định Hòa bình ở
Trung Đông, điều mà 71 năm qua không ai làm được, bất chấp mọi nỗ lực can thiệp
về chính trị và chiến tranh triền miên vẫn không mang lại kết quả gì. Thành tựu
này, đến nỗi Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Mark Esper đã phải thốt lên rằng “đây thực
sự là một sự thành công vĩ đại của Trump”.
2. Gã hề “không biết gì về chính trị” đã dẹp yên tên chí phèo
của thế giới là Triều Tiên mà không tốn một viên đạn, giúp cho nước Mỹ và thế
giới thoát khỏi cuộc chiến tranh hạt nhân tàn khốc, thúc đẩy hòa bình Liên
Triều và mang lại sự an toàn cho đồng minh Nhật Bản và cả Bờ Tây nước Mỹ – điều
đã khiến cho Obama đau đầu không tìm được giải pháp sau 8 năm ròng rã.
3. Gã hề “hiếu chiến” của nước Mỹ là Tổng thống đầu tiên ở Nhà Trắng không
đưa nước Mỹ vướng vào cuộc chiến tranh mới nào, tính từ thời Eisenhower đến
nay.
4. Gã hề “ngu ngốc” đã sắp đặt lại
trật tự NATO, buộc các đồng minh phải thực hiện trách nhiệm đóng góp ngân sách
quốc phòng của họ, chứ không thể mãi dựa dẫm vào nước Mỹ.
5. Gã hề “hèn nhát” đã loại bỏ tên
trùm khủng bố thế giới – tướng Hồi giáo Iran Qasem Soleimani của lực lượng Quds
Force, mặc cho hắn ta biết rằng mình sẽ phải đối diện sự trả đũa từ phía kẻ
thù, mà cụ thể là khoản treo thưởng 80 triệu USD cho người nào ám sát Trump
thành công.
6. Gã hề “không đủ năng lực” (theo khảo sát của đài
ABCNews) đã một tay tái xây dựng sức mạnh quân đội Mỹ để thiết lập lại trật tự
thế giới, kiềm chế sự hung hăng của Trung Quốc trên Biển Đông, cũng như bảo vệ
các quốc gia nhỏ khỏi sự đe dọa và xâm lăng từ các nước lớn. Còn ai nhớ một quân đội Mỹ què quặt như thế nào dưới
thời Obama, khi 214 tướng lĩnh và đô đốc chủ chốt bị sa thải chỉ trong năm đầu
tiên nắm quyền? Còn ai nhớ Trung Quốc lớn mạnh và tung hoành trên Biển Đông thế
nào dưới 8 năm của Obama? Có ai còn nhớ vị tổng thống của cường quốc số một thế
giới bị cho đi ngõ sau khi viếng thăm Trung Quốc?
7. Gã hề “lưu manh” là tổng thống đầu
tiên ghé thăm và cầu nguyện tại Bức tường Than khóc (Wailing Wall) và Nhà thờ
Mộ thánh ở Jerusalem. Gã cũng là kẻ đứng đầu Nhà Trắng đầu tiên công nhận
Jerusalem là thủ đô Israel và chuyển đại sứ quán Mỹ về thành phố này.
8. Gã hề “nguy hiểm” là tổng thống duy
nhất tiêu diệt thành công nỗi khiếp sợ mang tên ISIS – tổ chức khủng bố Hồi
giáo lớn nhất thế giới để mang lại bình yên nhân loại. Hoàn thành lời hứa lớn
nhất của ông với người Mỹ và nhân dân thế giới.
9. Gã hề “áp bức tôn giáo” lại là kẻ kêu gọi
chấm dứt bức hại tôn giáo và ký sắc lệnh hành pháp thúc đẩy tự do tôn giáo quốc
tế, kêu gọi 50 triệu USD cho các chương trình để dập tắt bạo lực tôn giáo và
đàn áp ở nước ngoài, cũng như để bảo vệ các nhóm thiểu số tôn giáo.
10. Gã hề “phá nát nền kinh tế Mỹ” đã xoay chuyển cục
diện quan hệ Mỹ – Trung để đưa hàng trăm doanh nghiệp trở về Mỹ, giảm thuế và
bảo vệ họ khỏi mưu đồ ăn cắp tài sản trí tuệ và công nghệ của Trung Quốc, phục
hồi nền kinh tế thăng trầm từ thời Obama, xác lập đỉnh kỷ lục lịch sử trên sàn
cổ phiếu khiến nền kinh tế sôi động trở lại, đưa mức lãi suất về gần bằng 0 và
thu nhập bình quân đầu người cao nhất (kể từ năm 1967).
11. Gã hề “tàn ác” này đã giúp người dân Mỹ
đóng thuế ít hơn, tăng khoản khấu trừ thuế từ $12,500 lên gần gấp đôi $24,400
cho mỗi cặp vợ chồng, và từ $6,350 lên $12,000 cho người độc thân, tác động
tích cực lên hàng chục triệu tài khoản lương hưu của người Mỹ.
12. Gã hề “tham lam” chỉ nhận lấy mức lương 1 USD mỗi năm trong nhiệm kỳ
tổng thống, nhằm ủng hộ cắt giảm chi tiêu chính phủ và gánh nặng thuế khóa của
người dân.
13. Gã hề “phân biệt chủng tộc” ấy là tổng thống
mang lại công ăn việc làm nhiều nhất cho người da đen và dân Latino, khiến cho
tỷ lệ thất nghiệp của hai sắc dân này xuống thấp nhất trong tất cả các đời tổng
thống Mỹ. Xin nhắc lại, TẤT CẢ.
14. Gã hề “thiếu hiểu biết” là kẻ nhìn ra trò
dối trá và bất công trong Thỏa thuận chung Paris (hay Hiệp định biến đổi khí
hậu), kéo nước Mỹ thoát khỏi âm mưu phá hoại nền công nghiệp than – dầu khí và
nguy cơ thất nghiệp tràn lan cho nước Mỹ.
15. Gã hề “gian xảo” là kẻ đứng lên
phản đối gói cứu trợ COVID-19 phi lý của chính khách thiên tả, để trả lại đúng
số tiền hỗ trợ 2000 USD cho mỗi người dân, thay vì chỉ 600 USD và phần còn lại
phân phát vào những hạng mục vô bổ không liên quan.
16. Gã hề thường tạo ra “phát ngôn thù
hận” (hate
speech) lại là người nhận nhiều lời lẽ tấn công, thóa mọa và trù dập nhất từ
cánh tả (những người ủng hộ Chủ nghĩa Xã hội tại Mỹ). Nực cười thay, gã lại
được đề cử cho giải Nobel Hòa bình 2021.
17. Gã hề hay “miệt thị phụ nữ” lại là Tổng thống
Cộng Hòa bổ nhiệm nhiều nữ thẩm phán Phúc thẩm Liên bang nhất kể từ thời Ronald
Reagan, chỉ thua đúng 1 người so với thời Obama. Nếu tính riêng các đời tổng
thống một nhiệm kỳ, không ai bổ nhiệm nữ thẩm phán nhiều như Trump.
18. Gã hề “chuyên nói dối” đã lột trần bộ mặt đạo
đức giả ở phần còn lại của thế giới, phơi bày toàn bộ đầm lầy tham nhũng của
đảng Dân Chủ, lẫn Cộng Hòa, FBI, CIA, NSA và Big Tech. Gã hề nói cho bạn nghe
những điều mà truyền thông muốn giấu kín. Gã chỉ trích tất cả bộ sậu quan liêu
trong chính quyền. Gã, đơn giản, chỉ cất lên tiếng nói của một người dân bộc
trực bình thường trước hiện tình đất nước.
19. Gã hề “thất bại trong việc chống virus
Vũ Hán” chính là kẻ đầu tiên kêu
gọi đóng cửa với Trung Quốc trong khi giới cánh tả còn đang giãy nảy về chuyện
phân biệt chủng tộc và chủ nghĩa bài ngoại. Gã đốc thúc thành công quá trình
điều chế và sản xuất vaccine cúm Tàu chỉ trong vỏn vẹn MỘT NĂM, giúp nước Mỹ
một lần nữa khẳng định vai trò đầu tàu trên bản đồ khoa học – kỹ thuật thế
giới. Đừng quên rằng đến nay thế giới vẫn chưa có vaccine cho bệnh SARS, Ebola,
cúm gia cầm và các thể loại bệnh khác dưới đời tổng thống tiền nhiệm.
20. Gã hề được gán mác “độc tài”, “phát
xít” hay “Hitler thứ hai của thế giới” lại là kẻ bị truyền thông đánh phá nhiều
nhất. Gã muốn bảo vệ người Mỹ, họ gọi đó là Chủ nghĩa Dân túy. Gã muốn nước Mỹ
vĩ đại trở lại, họ gọi đó là Chủ nghĩa Da trắng Thượng đẳng.
21. Gã hề “đồi bại” lại có một gia
đình nề nếp và đầm ấm, một người vợ chuẩn mực và tất cả con cái đều tài giỏi và
nên người; chứ không hút cần sa và tham gia tổ chức phản loạn Antifa như ái nữ
da màu nhà ai đó; chứ không như chàng Thợ Săn nghiện ngập, tham nhũng và bị
đuổi cổ khỏi quân đội của ai kia.
22. Gã hề “phá nát nền dân chủ Mỹ” lại là kẻ đang bị
nền dân chủ ấy đàn áp ngôn luận thảm thương nhất, bị cấm vĩnh viễn tiếng nói
trên mạng xã hội và đằng sau là sự cổ vũ của phe cánh tả (trong đó có Michelle
Obama) – những người luôn rêu rao về dân chủ và nhân quyền, phản đối kiểm duyệt
của những chế độ độc tài trên thế giới. Lúc gã tại vị, gã không cấm phát ngôn
bất cứ ai. Đến khi gã sắp rời Nhà Trắng, bọn họ tìm cách bịt miệng gã.
23. Gã hề KHÔNG “khiến nước Mỹ chia rẽ”. Sự chia rẽ đó vốn
dĩ đã tồn tại như một ung nhọt âm ỉ trong lòng nước Mỹ từ lâu. Những con người
đáng mến mà tôi biết, những giáo sư khả kính bỗng nhiên ngang ngược sỉ vả những
ai không cùng quan điểm mình là ngu xuẩn, là nỗi ô nhục. Tất cả là tại Trump?
Không. Đó là do chính họ. Thâm tâm họ tuyệt nhiên bất đồng với quan điểm khác
biệt thì dù có-Trump hay không-Trump, chính họ cũng đã chia rẽ bản thân mình
khỏi những người không cùng suy nghĩ. Trump không phải thiên sứ hàn gắn, nhưng
giật rơi tấm màn đạo mạo của thứ chính trị phải đạo (political correctness) giả
dối và áp bức suy nghĩ thực tâm bên trong mỗi người.
24. Gã hề “thua cuộc” và tưởng chừng như
“bị ghét nhất” lại
là người đàn ông được kính trọng nhất nước Mỹ theo khảo sát của Gallup, soán
lấy vị trí mà Obama đã ngự trị suốt 12 năm qua. Trong khi tổng thống đắc cử với
số phiếu phổ thông cao nhất lịch sử Joe Biden chỉ nhận được 6% lượng ủng hộ
(bằng 1/3 ông Trump), phản ánh điều trái ngược hoàn toàn với kết quả bầu cử
tổng thống.
25. Cuối cùng, gã hề mà ai cũng cho là
“ngạo mạn” ấy là một kẻ cúi đầu
trước Chúa, trước lá cờ nước Mỹ, trước lời cầu nguyện cho các nạn nhân cơn bão
Harvey, trước lời hứa làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại. Gã không nhạo báng Chúa.
Gã không đốt cờ. Gã không đứng trên nền pháp trị. Gã không tự cho mình là chân
lý. Gã cũng không sắc phong điều gì là chính thống. Gã không tự mãn, gã chỉ
muốn viết tiếp giấc mơ Mỹ. Vì lẽ đó, gã không bao giờ để nước Mỹ bị đe dọa và
phải quỳ gối trước bất kỳ thế lực nào.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi, gã hề Donald
Trump sẽ rời khỏi Nhà Trắng trong sự vui sướng và niềm hân hoan tột cùng của
những tâm hồn ngập tràn thù hận. Mối thù dành cho Trump sâu sắc đến nỗi, người
ta chẳng cần quan tâm ai sẽ đứng ra phát biểu nhậm chức vào hôm 20.1 sắp tới,
miễn là #NoTrump, kẻ thay thế kia là ai cũng được, thậm chí là một người suốt
47 năm không đạt được thành tựu chính trị nào.
Phải chăng, cảm xúc yêu ghét đã che mờ
hoàn toàn lý trí con người. Họ không thể nhìn nhận di sản của Trump một cách
công bằng, lăng kính của họ bị vẩn đục bởi chất chứa quá đỗi lòng thù ghét một
cá nhân. Dù luôn miệng nói về dân chủ, nhưng họ sẵn sàng chà đạp giá trị mình
theo đuổi bấy lâu để loại bỏ kẻ đối lập khỏi cuộc chơi.
Ta nói, nhìn bên trong
từ bên ngoài và nhìn bản thân từ người khác, bạn là người thế nào thì sẽ cho
rằng người khác là thế ấy. Đời như tấm gương soi, nhìn người không thấy người,
chỉ thấy ta. Nay bạn cười cợt gã hề, mai lại thấy tâm mình phản chiếu qua đó.
Hỏi thật, bạn có công
bằng với Trump không?