Thursday, February 20, 2025

Xếp Bút Nghiên Và Lên Đường - Thanh Thản Nhiên

Hình minh họa

Cùng ý nghĩ cả ba ban A, B, C của lớp đệ nhứt (hay lớp 12) tại trường Văn Học ở đường Phan Thanh Giản – Sàigòn muốn tổ chức tiệc tất niên cho long trọng. Các anh chị sẽ xa thầy, bạn, vì năm này quyết định số phận của mình. Cửa đại học đang chờ cô cậu Tú nếu vượt qua được kỳ thi cuối bậc trung học. Mà không đậu thì sao? – Thời gian sẽ trả lời cho câu hỏi này!


Ngôi trường chị tôi bảo “có nhiều khắc ghi trong đầu”. Ai cũng dễ thương hết, ngay đến bác giữ xe cho trường cũng đáng kính mến “Trường chỉ mở các lớp đệ nhứt gồm ba ban A, B, C. không xen các lớp nhỏ hơn cho khỏi lộn xộn, ồn ào. Bà hiệu trưởng Trịnh Thuý Nga cũng là vợ của cố giáo sư Trần Bích Lan dạy triết môn Tâm lý học và luận lý học, kiêm thi sĩ Nguyên Sa nổi tiếng qua mấy vần thơ “Nắng Saigon anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”. Giáo sư khác dạy môn Đạo đức học không ai xa lạ là nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương. Tiết mục văn nghệ trên đài truyền hình có chương trình của thầy với nhạc đệm mở đầu “Chiều về gieo thường với nhớ, lòng người lữ thứ bơ vơ, nghe lá hoa rụng xác xơ “Chị nói” khi vào lớp không thầy nào mang thi ca, nhạc vàng theo mà bỏ ngoài cửa hết. “Vì năm cuối nên thầy trò đều lo và nghiêm túc. Có đãi tiệc, bà chị kéo tôi theo cho vui kiêm luôn tài xế. Bè bạn đều ăn mặc chững chạc khác ngày thường đi học. Đàn anh thì sơ mi trắng, cà vạt. Có vài anh cũng mặc Vest cho ra vẻ một chút. Còn các người đẹp thì đầm, đìa đủ kiểu đủ màu làm chìm bóng dáng hai kẻ nhà quê mặc áo dài là chị em tôi. Nhưng mình không thấy lạc lõng; trái lại còn được 3 anh bạn thân của chị tiếp đón nhiệt tình, nhắc ghế mời ngồi chung bàn với mấy anh. Sau màn giới thiệu nhau là văn nghệ bắt đầu. Nhạc Xuân, nhạc chia tay réo rắc trầm bổng.

Để bọn trẻ được tự do nên Thầy cô hiệu trưởng không tham dự. Những ly rượu nhẹ và nước ngọt được các anh chị phục vụ tận tình. Ngày thường ai nấy lo vùi đầu bên sách vở. Hôm nay được xả láng tối đa. Tiếng vỗ tay nhịp chân rộn rã, dồn dập cồ vũ ca sĩ học trò, thêm vài tiếng pháo nổ lai rai cho ấm cúng vui tươi. Có một anh tích cực nhứt trong buổi tiệc, vì anh đảm trách phần âm thanh, đàn trống cho anh em. Xong việc rồi anh hay đến bên chị em tôi trò chuyện và rót nước mời. Canh đúng bản nhạc vừa dứt, anh vội bước lên bục, cầm micro dõng dạc nói:

– Chào các bạn! Tiếp theo tôi xin trình bày ca khúc “Lâu đài tình ái của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh…

Anh chưa dứt lời đã nghe tiếng huýt sáo, vỗ tay ào ào rồi.

– Bài này tôi xin hát tặng cho cô bạn gái tôi đang yêu.

Lại thêm tràng pháo tay vang lên xen tiếng hỏi:

– Ai?

– Nàng đâu?

– Người đẹp tên gì?

Bạn bè hỏi để vuốt đuôi có cớ chọc ghẹo chớ bao cặp mắt đều hướng về chị mình. Lúc này tôi mới “thấu rõ sự tình”. Bà chị thì lặng thinh đỏ mặt cười.

“Anh sẽ vì em làm thơ tình ái,

“Anh sẽ gom mây kết thành lâu đài…

“Em ơi lâu đài tình ái đó chắc không có trên trần gian.

“Anh đưa em vào bằng tiếng hát, chấp đôi cánh nhung thiên thần…”

Anh thư sinh này hát hay đâu có thua ca sĩ thứ thiệt. Mọi người vỗ tay “bis, bis!!” nhưng anh nói “đủ rồi!” Bà chị cảm động khẽ nhắc tôi “Mi biết hát, ráng lên hát một bài cảm ơn anh Huy dùm chị đi!” Tôi hăng máu muốn giúp chị mình tặng các anh sắp chia tay năm cuối nên lôi bản ruột hát thế chị. Nó cũng hợp tâm trạng mọi người.

“Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn, chín mươi ngày qua chứa chan tình thương. Ngày mai xa cách hai đứa đôi nơi. Phút gần gũi nhau mất rồi. Tạ từ là hết người ơi!… ”(Nỗi buồn hoa Phượng của ns Thanh Sơn)

Không ngờ bài này đánh trúng tim đen các anh chị, một tràng tiếng “bis, bis!” lại nổi lên nhưng tôi từ chối. Anh Huy tới bắt tay tôi cảm ơn, nắm tay bà chị như ngầm hát tiếp: “Kỷ niệm mình xin nhớ mãi. Buồn riêng một mình ai, chờ mong từng đêm gối chiếc, mối u hoài này ai có hay”…

Dù không học chung lớp nhưng tới giờ sinh ngữ pháp, các anh ở ban B hay sang lớp A1 của chị để học pháp văn. Ai theo sinh ngữ Anh thì qua lớp A2. Anh Huy thường trao đổi bài vờ và kèm giúp chị môn toán mỗi khi sang lớp chị. Tan trường chị về bằng xe đạp, anh xe gắn máy vẫn chịu khó theo hộ tống chị tới nhà. Tiệc vui chóng tàn. Ngày quyết định cuộc đời các anh đã tới.

Nếu nói chiến tranh là chết chóc, người ta chi hình dung nó ngoài chiến địa. Thế mà!… Xuân về Tết đến lại thêm tin “có hưu chiến” nên mọi gia đình càng mừng vui vì các anh chiến sĩ được sum họp đón Xuân bên người thân. Nhưng không phải vậy! Tiếng súng hòa lẫn tiếng pháo giao thừa để “đánh lận con đen” để gạt mọi người. Giặc đang đổ về thành: Bên anh, bên tôi và khắp mọi nơi.


Sáng sớm mồng một Tết mọi nhà mở radio rồi tin khẩn trương lan ra dãy hành lang khu nghỉ mát ngoài Long Hải để nghe. TT Thiệu ban hành lệnh giới nghiêm 24/24 bằng giọng nói nghiêm trọng. Gia đình tôi cùng mọi du khách đều bị kẹt hết ở khu nghỉ mát này, đâu thấy hoặc chứng kiến việc gì xảy ra đêm qua ở Sàigòn! Ở đây vẫn êm ru không có gì khác thường. Biết tình hình như vậy, mọi người đều túa ra đường theo dõi tình hình và bắt đầu lo mình bị kẹt lại không biết bao lâu đây! Đài phát thanh quân đội liên tục phát sóng và tuờng thuật diễn tiến kèm tin an ninh ở các khu vực cho người dân nắm bắt tình hình. Giây phút này Anh ca nhạc sĩ Nhật Trường, Trần Thiện Thanh đang làm nhiệm vụ một người lính trong quân đội đã truyền tin không ngừng nghỉ qua giọng nói lưu loát của anh. Vài gia đình nóng ruột lên đường trở về trước. Không thấy họ trở lại, từng chiếc xe lặng lẽ nối đuôi kẻ trước người sau ra về. Bỗng chốc ai cũng thấy mình thật gần gũi. Xe lăn bánh đồng thời họ ngầm bảo vệ lẫn nhau nếu thấy gì bất trắc dọc đường. Đi vài ba cây số thì gặp hàng rào kẽm gai trong đêm lính ngăn chận mới vừa giải tỏa cho xe lưu thông.

Vài tuần lắng dịu, thì bọn pháo kích lại tiếp tục “nổi loạn” nữa như mọi người đã chứng kiến khắp nơi.

Cuối cùng, sinh hoạt phải trở lại bình thường. Mùa thì tới rồi. Chị tôi cùng ba chàng lính Ngự Lâm theo hộ tống chị mình suốt năm đều đậu hết. Nhưng cổng quân trường đang điểm danh các anh; vì không còn tuổi hoãn dịch nữa. Trận Mậu Thân nghiệt ngã làm thay đổi quy chế tuyển mộ tân binh, Sĩ quan QLVNCH. Người miền Nam không còn cả tin hay thờ ơ vào việc hưu chiến nữa. Ba anh chọn ba binh chủng khác nhau: người đi ngành Quân Báo, kẻ đi Quân cảnh còn chàng “Lâu đài tình ái” thì chọn mũ đỏ lính dù. Biết chị tôi không đáp lại tình mình, anh đổi đi xa tận Quảng Trị-Thừa Thiên để quên.


Mười năm sau, tình cờ tôi gặp người xưa của chị trên con đường Nguyễn Thông gần trường Regina Pacis. Nơi đây có khu chợ trời khá sầm uất bán đủ thứ đồ. Tôi rảo bước quan sát chợt có tiếng gọi tên nghe quen quen:

– Hoa, em Hoa!

Tôi quay lại tìm:

– Trời anh Huy hả?

– Phải anh đây! em định mua món gì? Em khỏe không? Nhìn em không thay đổi bao nhiêu. Còn chị em ra sao?

Tôi như ngợp thở với từng câu hỏi dồn dập này. Không vội trả lời, tôi ngước nhìn kỹ anh với cặp kính nâu to hơn hồi xưa anh vẫn mang trong tiệc tất niên ngày nào. Anh không nói tôi sẽ không biết anh bị mù mắt bên trái. Con mắt đó anh bỏ nó lại trong mùa hè sôi động năm 72. Anh ốm tiểu tụy không còn phong độ thời thư sinh nữa rồi.

– Anh Huy ơi, anh thay đổi nhiều nhưng không riêng mình anh. Mọi người đều thay đổi vì nước mình đã đổi chủ.

– Em nói đúng. Cho anh hỏi thăm về chị em. Kể anh nghe chị em có khỏe không?

Trời ơi thương làm sao mối tình đơn phương của anh giờ này vẫn chưa quên.

– Dạ chị em có chồng và một đứa con. Chồng chị đi cải tạo chưa về. Tôi hỏi anh sao từ lúc vào lính anh không thư từ gì cho chị mình.

Anh sửng sốt hỏi lại:

– Em nói sao? Anh viết rất nhiều thư nhưng không thấy chị em trả lời. Anh đoán chị em đã quên anh, hay đúng hơn là không nghĩ tới mình nữa; nên anh buồn làm đơn thuyên chuyển đi xa, càng xa cảng tốt.

Tôi chợt hiểu mọi chuyện. Ba tôi là thủ phạm trong việc này. Ông luôn kiếm soát thư gởi tới nhà, nhứt là thư gởi cho con gái mình. Ông làm trong Bưu điện trung ương. Thư chưa về tới nhà là qua tay ông chận để kiếm hết. Tôi biết chắc, vì tôi đã bị ông lôi thơ một người bạn xa gửi để điều tra (dĩ nhiên thư của bạn trai). Bây giờ tôi là người trung gian đưa tin tức của chị mình cho anh biết; Rồi tôi cũng báo cáo chị nghe về anh.

Tôi thở dài chúc anh những ngày còn lại được ấm êm cùng gia đình. Anh ngước mặt lên nhìn trời. Đời không còn màu hồng như mối tình đầu thuở xưa nữa rồi. Anh thờ dài nhè nhẹ như tiếc nuối:

“Thôi là hết chia ly từ đây

tình duyên mình chỉ bấy nhiêu thôi

Còn mong gì hình bóng xa xôi

Nhắc làm gì chuyện năm xưa

Cho tim thêm sầu đau…”


Thanh Thản Nhiên

Chào Mừng Bình Minh - Minh Lương

Mát Xa Bằng Dao Phay

Người làm ‘đao liệu’ (刀療), tức mát-xa bằng dao, cho tôi là Elsa, tươi cười cầm hai con dao lớn, kiểu dao chặt thịt.


Sao mà không sợ cho được, bởi thông thường thì người ta dùng cạnh bàn tay để băm băm lên lưng khách hàng trong nhiều loại hình mát-xa, nhưng trong ‘đao liệu’ thì thay vì cạnh bàn tay, nhân viên mát-xa lại dùng lưỡi dao thực sự để ‘băm chặt’ bạn.

Elsa khởi đầu bằng cách dùng tay xoa bóp người tôi, giúp nới lỏng sự căng thẳng đang khiến tôi cứng đờ toàn thân.

Sau đó, những lưỡi dao thép lạnh lẽo bắt đầu băm nhẹ lên lưng, cánh tay và đầu tôi.

Tôi sẽ không thể biết là họ dùng dao làm công cụ mát-xa nếu không thỉnh thoảng nghe tiếng lanh canh, nghe như lúc dao ăn chạm vào đĩa vậy.

Sau khi Elsa nhắc tôi lần thứ ba rằng hãy thư giãn đi, tôi đã mặc kệ, phó thác mọi sự và nhắm mắt lại để những con dao băm chặt cho luồng khí trong cơ thể được lưu thông.

Khi màn băm chặt kết thúc, tôi đã ngủ lơ mơ được một giấc. Thật ngạc nhiên là nhiều người ngủ gật trong khi được những con dao này – dù đã được mài cho cùn bớt – mát-xa trong 70 phút.

Trông có vẻ nguy hiểm, nhưng ‘đao liệu’, tức là ‘phương pháp trị liệu bằng dao’, được cho là có khả năng chữa lành thể chất và tinh thần, đồng thời là một dạng y học cổ truyền Trung Hoa được cho là đã tồn tại từ hơn 2.000 năm nay.

 

Những người hành nghề này nói rằng phương pháp mát-xa bằng dao đầu tiên được các nhà sư thời Trung Quốc thời cổ thực hiện.

Hơn 1000 năm trước, thời nhà Đường, ‘đao liệu’ đã lan sang Nhật Bản, rồi đến Đài Loan sau cuộc Nội Chiến Trung Hoa hồi thập niên 1940.

Mặc dù ngày nay người ta khó tìm được chỗ làm mát-xa bằng dao ở Trung Quốc và Nhật Bản, nhưng phương pháp trị liệu này lại hồi sinh ở Đài Loan trong những năm gần đây, khi mọi người tìm đến ‘đao liệu’ như một cách để đối phó với những căng thẳng của cuộc sống hiện đại.

Trung tâm Dạy nghề Nghệ thuật Đao liệu Cổ I-Jing ở Đài Bắc đã đào tạo kỹ năng mát-xa bằng dao trong gần bốn thập kỷ qua.

Trung tâm có 36 chi nhánh tại Đài Loan, 15 trong số đó mới được khai trương trong vòng năm năm qua.

Họ cũng đào tạo cho những người đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, từ Nhật Bản đến Hong Kong, từ Pháp rồi đến Canada.

Ngày nay, mọi người tìm đến lưỡi dao của các nhà trị liệu để giúp giảm bớt các đau đớn thể chất, cải thiện chất lượng giấc ngủ và để vượt qua nỗi đau khổ khi bị bỏ rơi.

 

‘Đao liệu’ đã hồi sinh ở Đài Loan trong những năm gần đây, và được coi như một cách để đối phó với áp lực cuộc sống căng thẳng


Những lưỡi dao nhắm vào các huyệt đạo, tương tự các loại y thuật cổ truyền Trung Quốc khác như châm cứu. Song những người hành nghề cũng tin rằng lưỡi dao thép mang theo một sức mạnh vô hình.

Trước khi bước vào thế giới mát-xa bằng dao 15 năm trước, giám đốc trung tâm Hsiao Mei-fang đã biên soạn và giảng dạy các liệu pháp làm đẹp và mát-xa kinh lạc, một loại y thuật cổ truyền khác của Trung Quốc, vốn tập trung vào việc lưu thông khí huyết trong cơ thể.

Nhưng cô nói rằng cô cảm thấy mệt mỏi vào mỗi buổi tối vì “tinh lực bất hảo” (năng lượng xấu) từ khách hàng đã truyền sang thông qua những động tác mát-xa của cô.

“Tôi kiếm được nhiều tiền hơn, song tôi lại bị mất ngủ,” cô nói.

Một ngày nọ, một học viên nói với cô về ‘đao liệu’, trong đó, những con dao thép là thứ hấp thụ ‘ác nghiệp’ từ khách hàng truyền sang.

Giờ đây, Hsiao nói rằng cô coi mình như một “quỷ lạp nhân” (người săn quỷ), dõi theo các hành động và nghiệp chướng tiền kiếp trước của khách hàng.

“Đối với tôi, tôi thực sự cảm thấy rõ rệt rằng mát xa bằng dao nhiều lúc giống như đi bắt ma vậy, cắt đi quá khứ, kiếp trước của khách hàng,” cô nói.

 

Trước khi mát-xa, khách hàng cử động các động tác với những đoạn gậy ngắn, được gọi là “vũ trụ côn”, để tạo cân bằng nguyên khí trong cơ thể. (Louise Watt)


Các nhà trị liệu phải tuân thủ những quy tắc bất di bất dịch.

Ví dụ, nếu đang trong tâm trạng tồi tệ thì họ không làm mát-xa bằng dao vì dù gì thì cầm cặp dao trên tay khi đang trong tâm trạng xấu không thể là điều hay.

Để giữ cho khí lực bản thân được thuần khiết, tất cả những người hành nghề ‘đao liệu’ đều tuân theo chế độ ăn chay trường.

Hsiao và đội ngũ các nhân viên mát-xa của cô luôn thức dậy muộn nhất là 5 giờ sáng hàng ngày, làm 100 lần động tác đứng lên ngồi xuống (squat) và trồng cây chuối, rồi chém dao vào gối trong 30 phút để khí huyết lưu thông.

Nhân viên mát-xa có rất nhiều việc phải làm – và khách hàng cũng vậy.

Trước khi mát-xa cho tôi, Elsa yêu cầu tôi thực hiện 10 phút squat và tập giãn cơ với cô, mỗi chúng tôi cầm trên tay một cặp “vũ trụ côn” bằng gỗ để giúp cân bằng sinh khí.

Hsiao nói rằng các ông bố bà mẹ đưa con đến tập côn và tìm hiểu về nguyên khí với hy giúp chúng vọng giảm bớt căng thẳng do học hành, trong khi các chủ doanh nghiệp thì tới hỏi ý kiến cô về việc nên tuyển người thế nào.

“Vũ trụ côn giúp bạn cân bằng sinh khí, loại bỏ tà khí hoặc năng lượng xấu, và mát-xa bằng dao là để loại bỏ nghiệp chướng của bạn,” Hsiao nói.

“Trong nền văn hóa của chúng tôi, chúng tôi tin rằng nguyên khí là tất cả. Khi năng lượng của bạn được cân bằng, bạn sẽ thấu hiểu mọi nhẽ.”

Những con dao thép có tác dụng hấp thụ ‘ác nghiệp’ từ cơ thể bạn. (Louise Watt)


Có lẽ tác động thể chất này là một phần lý do khiến tôi ngủ thiếp trên ghế mát-xa.

Trên thực tế, toàn bộ trải nghiệm mát-xa bằng dao còn hơn cả những gì tôi mong đợi.

Khi đặt lịch hẹn, tôi được yêu cầu gửi một bức ảnh gần đây của mình để họ tìm một nhà trị liệu phù hợp theo năng lượng tỏa ra từ ảnh. (Nhờ công nghệ hiện đại, dùng ảnh kỹ thuật số là ổn.)

Ngay khi tôi đến nơi, Elsa cho tôi xem năm mảnh thiên thạch bày ở căn phòng; Những người hành nghề mát-xa tin rằng thiên thạch có khả năng chữa lành cơ thể, tâm trí và tinh thần, và họ đặt những con dao bên cạnh các mảnh thiên thạch để tái nạp năng lượng.

Tất nhiên là ở đó có cả những con dao bằng kim loại lạnh lẽo, to bản hình chữ nhật, trông giống như chúng vừa được lấy từ tay của một đầu bếp hoặc trong một tập phim hình sự tội phạm vậy.

Hsiao cho biết các nhân viên mát-xa đều phải tu dưỡng chuyên cần và phải tuân thủ lời dạy, nếu không những nhát dao có thể gây nguy hiểm cho khách.

Tuy vậy, trong lịch sử 40 năm hoạt động của trung tâm, chưa có khách hàng nào bị thương vì dao cả, cô nói.

“Lúc đầu tôi sợ hãi khi nhìn thấy những con dao, tôi nghĩ nó nguy hiểm,” bà khách Chiu Mei-lan, 73 tuổi, trước đó nói với tôi.

“Tôi khá lo sợ, tôi nói với người làm mát-xa là, ‘chớ có băm mạnh tay đấy, làm nhẹ nhàng thôi’. Rồi tôi bắt đầu cảm thấy khá dễ chịu, cho nên tôi bảo, ‘mạnh thêm đi, thế này nhẹ quá.'”

Mát-xa được thực hiện với hai con dao cùn bằng thép, băm nhanh trên khắp cơ thể khách hàng. (Louise Watt)


Chiu lần đầu tiên thử mát xa vì bà thấy khó ngủ. “Sau khi mát-xa bằng dao, tôi ngủ rất ngon,” bà cho biết.

Elsa phủ khăn lên trên quần áo tôi, khắp cả người, và trùm cả lên đầu. Những con dao bắt đầu hoạt động trên 10 huyệt đạo trên người tôi.

Trong 70 phút, hai lưỡi dao thay phiên nhau băm nhanh, nhè nhẹ khắp toàn thân, lần lượt di chuyển từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, khiến tôi có cảm giác mình đã được tẩm quất triệt để.

Một số khách hàng đến nhờ Hsiao tư vấn, và khi đó cô sẽ dùng một bảng tròn nhỏ có la bàn ở giữa để giúp họ tìm ra hướng đi hoặc mục đích trong đời.

Đây là bản bói chiêm tinh, được gọi là chiêm bốc bản, được lập dựa trên Kinh Dịch của Trung Quốc.

“Giống như việc tôi đưa thông tin của quý vị vào hệ thống Google của tôi,” cô nói với tôi. “Nếu tôi nhập thông tin của quý vị vào bảng, tôi sẽ biết hiện tại, quá khứ và dự báo tương lai của quý vị, vì vậy tôi có thể đưa ra lời khuyên cho quý vị một cách khá dễ dàng.”

Sau khi dùng gậy gõ gõ vào tấm bảng và trầm tư suy ngẫm ít phút, cô nói rằng tôi rất quan tâm đến “công bằng, giống như nữ hoàng truyền thông Oprah Winfrey vậy”.

Cô cũng đưa ra một số cảnh báo sức khỏe chung cho tôi, chẳng hạn như tôi nên ăn nhiều thực phẩm giàu canxi và ăn ít kem hơn.

Hsiao Mei-fang sử dụng ‘chiêm bốc bản’ để giúp khách hàng của cô tìm ra hướng đi trong cuộc sống. (Louise Watt)


Michael Stanley-Baker, một nhà nghiên cứu lịch sử y thuật và tôn giáo Trung Hoa tại Đại học Công nghệ Nanyang, Singapore, nói rằng mát-xa bằng dao nhìn ngoạn mục như hình ảnh “những đạo sĩ nằm trên giường đinh và các đệ tử Đạo Giáo trèo lên thang dao”, với “một kỹ thuật có thể làm chủ tới mức thành thục được chứ không phải là phi thường gì, nhưng mà trông cực kỳ ngoạn mục.”

“Trên thực tế, mát-xa bằng dao có mối liên hệ xa xôi với y học cổ truyền Trung Hoa,” ông nói, “khiến nó thực sự được coi là một phần trong ‘y học dân gian’ – với sự kết hợp giữa lý thuyết với sơ đồ huyệt đạo và các câu cách ngôn được đúc kết từ kinh nghiệm dân gian, nhưng lại không phải dựa trên sự am tường y lý uyên thâm như thường thấy ở các bậc danh y Trung Hoa.”

Hsiao cho biết cô không cần thuyết phục bất cứ ai về hiệu quả của đao liệu, vì con người ta sẽ tin tưởng nếu như bạn chữa lành bệnh cho họ.

“Có bệnh thì vái tứ phương – họ sẽ đi khắp nơi mọi chốn, sẽ thử mọi phương pháp trị liệu… và sau khi thử rồi thì họ sẽ tìm ra phương pháp tốt nhất,” cô nói.

Đối với tôi, ‘đao liệu’ một trải nghiệm đặc biệt chứ không chỉ đơn thuần là mát-xa thông thường.

Tôi ra về với hình ảnh những mảnh thiên thạch còn vấn vương trong tâm trí và tự hỏi mình thực sự đã ăn bao nhiêu kem.

Nhưng không thể phủ nhận một điều là tôi đã rất khoan khoái. Tôi đi ngủ sớm, ngủ một mạch đến sáng hôm sau khi chuông báo thức reo, rồi lại ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu trong vài giờ nữa.

 

Louise Watt

Theo: BBC Travel

Link tiếng Anh:

https://www.bbc.com/travel/article/20200601-taiwans-2000-year-old-knife-massage

#412 - Trí Tuệ Nhân Tạo (AI) Minh Bạch Hóa Chính Trị - BS. Phạm Hiếu Liêm

Wednesday, February 19, 2025

Con Đường Cũ - Đoàn Xuân Thu

Bảo Huân


Thưa cách đây gần 50 năm, nghĩa là nửa thế kỷ, nghĩa là lâu lắm rồi, ngày tui mới về với em, nghĩa là em mới cưới tui.

(Hi hi! Xin mở ngoặc ở đây một chút về tiếng Việt sau nầy trong nước! Tui thường đọc thấy mấy ông nhà báo quốc doanh viết rằng: Hoa hậu X, Y gì đó cưới chồng?!

Thưa tiếng Việt mà tui học hồi năm nẳm, Thầy, cô tui dạy rằng: “Trai cưới vợ; gái lấy chồng!” Chớ tui chưa hề thấy gái cưới chồng bao giờ cả!

Hay là tại vì xa quê đã lâu, tiếng Việt của tui giờ đã rỉ sét, đã lạc hậu hết rồi chăng? Không theo kịp với trình độ của những nhà văn thời ôn dịch?!)

Thôi thì cho rằng em cưới tui đi, để cho tui lên giá một chút… Chớ già rồi cái gì cũng xuống hết trơn hết trọi hè!

Lấy chồng dạy giáo; cho dù mình dốt đặc cán mai, hổng biết chữ Nhứt một, đám học trò ra đường gặp mình, bao giờ cũng giở nón cúi đầu: “Thưa cô! Bộ hổng khoái hay sao?”

Hai là vì tui dạy Sử, Ðịa… nghĩa là chuyện hồi xưa không hà. Giáo sư Sử Ðịa ai cũng bị bịnh nghề nghiệp, mê cổ vật; nên cho dù sau nầy em yêu trở thành bà già, già háp, xấu, má hóp da nhăn! Hề gì? Càng già tui lại càng yêu, càng trân quý! Bộ hổng khoái hay sao?

Hổng thấy Vương Hồng Sển tiên sinh, chuyên sưu tầm cổ vật, sống với em yêu là Bà Năm Sa Ðéc suốt 4, 5 chục năm mà tình đôi ta vẫn còn nồng như hồi mới cưới hay sao?

Em yêu của tui thông minh hết sức nhe! Vậy mà bấy lâu nay tui cứ tưởng là em lù khù; ai dè em vác cái lu mà chạy…

Thưa bà con!

Tết nghe câu vọng cổ Út Trà Ôn: Gánh nước đêm trăng để nhớ con bồ cũ mà tui từng gánh nước dùm em mấy trăm ‘đôi’ rồi sau đó em cặp ‘đôi’ với thằng khác!

…Nghe vọng cổ đã rồi qua nghe tân nhạc:


“Ðêm nhớ về Sài gòn… thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi, những con đường thèm đôi chân vui, đã bao lâu chờ đợi, đường im nghe quá khứ trong sầu, đường chia ly vẫn ngóng tin nhau, tình lẻ loi canh thâu…”

Mấy ông nhà nhạc nầy nhớ Sài Gòn, là nhớ phố nhớ phường; vì xưa tối ngày mấy ổng cứ đi long nhong ngoài đường, rồi vô quán cà phê nghe nhạc của chính mình viết mà người khác hát để… “Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa, ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa, ai sầu trong quán úa…

Ðể...  bóng mẹ hiền mờ mờ bên song, mắt người tình một trời mênh mông, gợi bao nhiêu cho cùng…”

Thưa tui cũng nhớ Sài Gòn như mấy ổng vậy; nhưng nhớ vì tò mò…

Tui nhớ nhứt là cái đường Da Bà Bầu mà trên đường đó, ông Nhạc trẻ Trường Kỳ hồi xưa, sau qua Canada viết báo, từng nói nhà tui ở đấy đó nhe…

Chu choa người ta ở mấy con đường đẹp và thơ như Duy Tân, Tự Ðức hoặc giàu như ở Tú Xương, người ta khoe là quá phải. Ổng ở đường Da Bà Bầu mà ổng cũng khoe?

Song, nghĩ cho kỹ! Mấy ông viết báo phải có cái đề tài gì độc nhứt vô nhị trên chốn giang hồ, bài viết mới ăn khách, không lo đụng hàng hay chôm của người khác trên web…

Cả ngàn ông ký giả, chỉ có Trường Kỳ là ở đường Da Bà Bầu thì khoe là cũng phải quá rồi…!

Dà xin tầm chương trích cú để thỏa mãn cái óc tò mò của một tay nhiều chuyện như tui, Da Bà Bầu hổng phải là da của bà bầu đâu.

Mà là quán của một bà tên Bầu (hay đang có bầu) dưới gốc một cây Da.

Bà con miền Nam mình gọi là cây Da; bà con miền Bắc 54 mình, như ông Trường Kỳ gọi là cây Ða…

Nếu cho ổng đặt tên thì Da Bà Bầu nó sẽ thành Ða Bà Bầu (để thiên hạ tưởng rằng đàn bà con gái trên đường nầy ai cũng ôm một bụng bầu hết ráo… thì càng thêm báo…)

(Cây Da trốc gốc trôi rồi! Em xa người nghĩa đứng ngồi không an. Hay cây Da trước miễu, ai biểu cây Da tàn… Bao nhiêu lá rụng thương chàng bấy nhiêu! Dù sau 75, cây Da tàn và chàng đã bỏ nàng, vọt mất tiêu rồi!).

Cây Da thân lớn, tàn lớn, chống mưa bão phẻ re hè! Nếu cây Da không nằm cạnh bến sông là khó lòng trốc gốc lắm; nên bà Bầu mở cái quán dưới tàn cây Da nầy vừa mát vừa phẻ trong cái nóng, bức của cái đất Sài Gòn.

Thưa xa quê từ độ đứt phim nên bà con mình lúc buồn tình hay đem cuốn phim cũ ra mà chiếu lại…

Mấy tay to mặt lớn, có trách nhiệm nhiều về cái vụ mất nước nầy thì viết hồi ký để phủi trách nhiệm: “Hổng phải tại tui! Mà tại Trời xui khiến nên đôi mình mới xa?!”

Còn bà con nào hơi ‘bèo’ bởi con nhà ‘nghèo’, không chức tước danh phận gì ráo thì chiếu lại tuồng cũ như Vàm Kinh Cũ, nếu em xưa ở gần một bến sông…

Con anh nào dân chợ, đi đường lộ đá xanh đã quen chưn, thì viết Con Ðường Cũ.

Nên tui cũng bắt chước quý ông anh viết về con đường tình ta đi, cho nó có tụ, vui với người.

Vui đâu hổng thấy, tui chiếu phim cũ, vô tình, sót một khúc là bị rầy:

Chẳng qua khi viết bài về: “Ðề ơi lúc chiều về mình đánh con dê . Mà sao đề lại xổ con kê (tức con gà) hỡi đề!” tui có nhắc tới đường Trần Hưng Ðạo B mà bị rầy quá xá.

Ông bạn văn của tui vốn là bà con, cháu chít chừng mấy mươi đời vương của Trần Thượng Xuyên, ở Cù lao Phố, Biên Hòa! Vì ủng hộ Nguyễn Ánh nên bị nhà Tây Sơn dợt cho một trận lên bờ xuống ruộng. Ðại Phố điêu tàn phải chạy về Chợ Lớn làm ăn buôn bán tiếp.

Vừa là tác giả vừa là độc giả mà thằng chả khó dàng trời mây đi.

Giả bắt lỗi là tui viết Trần Hưng Ðạo B là hổng có được.

Con đường nầy là do ‘Vi Xi’ nó đặt ra năm 1976; hổng phải thời mình, nên ảnh hổng có chịu…


Trần Hưng Ðạo B nầy là cái đường Ðồng Khánh, thời Việt Nam Cộng Hòa mình, chạy từ đường An Bình mút chỉ vô tới Chợ Lớn.

“Tui sanh đẻ ở đó nè ông Nội!” Ảnh nói với tui như vậy đó bà con ơi!

Anh muốn đem tên con đường xưa em đi, đường Ðồng Khánh, vô bài viết của tui mới được. Bạn bè mà! Muốn là chiều!

Thế là tui lại tầm chương trích cú từ ông Vương Hồng Sển, ông Bình Nguyên Lộc tới ông Sơn Nam. Toàn là những ‘bồ’ kiến thức về đường phố Sài Gòn mà ngộ cái là… hổng có ông nào sanh đẻ tại Sài Gòn hết ráo?!

Ông Vương Hồng Sển dân Sóc Trăng! Ông Bình Nguyên Lộc dân Ðồng Nai, Biên Hòa (Lộc của ổng là con nai đó bà con ơi)! Còn ông Sơn Nam (không ở trên núi) mà tuốt miệt Gò Quao, Rạch Giá!

Thưa trở lại thời Tây chiếm đóng! Sài Gòn và Chợ Lớn bị ngăn cách bởi một vùng đầm lầy. Từ Sài Gòn vô Chợ Lớn, đi đường Route Haute (Ðường Cao) tức đường Hồng Thập Tự, chạy trên đồi cao, nối với Route Basse (Ðường Thấp), chạy ven đầm lầy, tức đường Nguyễn Hoàng vào những năm 60.

Mãi tới ngày Mùng 9 Tháng Chạp năm 1913, Tây lục lộ mới xây xong con đường thứ hai, đặt tên là Ðại lộ Sài Gòn- Chợ Lớn băng qua vùng đầm lầy…

Cuối năm 1916, Ðại lộ nầy đổi tên là Ðại lộ Galliéni, tên một viên tướng Tây có công trạng với Thực dân Pháp vừa mới đi chầu ông bà ông vải.

Ðại lộ Galliéni bắt đầu từ đại lộ Bonnard (tức đường Lê Lợi, trước chợ Bến Thành), chạy tới đường An Bình, nối với đường des Marins, tên thời Tây, sau đó chánh phủ mình đặt tên là đường Ðồng Khánh!

(VC không khoái Vua Ðồng Khánh nhà Nguyễn nên đổi tên khúc đường nầy là Trần Hưng Ðạo B) để tiếp tục đi vào Chợ Lớn.

Do đó nếu anh bạn văn Tàu lai của tui hổng chịu tên Trần Hưng Ðạo B thì anh cự tụi nó! Sao lại quay qua cự tui hè?

Thưa tụi nó bây giờ đặt tên đường phố lôm côm lắm! Tui đâu có dám binh mấy cái chuyện ngu ơi là ngu nầy đâu.

Chớ hồi xưa chánh phủ VNCH mình đặt tên đường đâu ra đấy, lớp lang thứ tự, hợp lý chớ đâu có loạn xà ngầu như bây giờ…

Chẳng hạn từ Bến xe Miền Tây vô Chợ Lớn trước, mình có Hồng Bàng, An Dương Vương, Triệu Ðà… Bà Triệu… rồi thì có Lý Nam Ðế, Triệu Quang Phục…

Cứ thế vào càng gần trung tâm thì càng gần hiện tại như Lê Lợi, Lê Lai, Nguyễn Trãi…

Nhà Nguyễn mới vãn hát không lâu, lại càng gần trung tâm hơn nữa như: Nguyễn Hoàng, Minh Mạng, Tự Ðức cùng chư tướng như Võ Tánh, Ngô Tùng Châu, Lê Văn Duyệt…

Các bến sông thì có Vạn Kiếp, Hàm Tử… lớn nhất tên Bạch Ðằng… Nơi mà quân ta đã thủy chiến mấy trận làm Tàu phù… phù mỏ hết ráo!

Thưa! Tên đường là chuyện lớn, chuyện quan trọng, chớ không phải là chuyện giỡn chơi. Vì nó có cất giữ biết bao nhiêu là kỷ niệm của những người con xa quê, viễn xứ như chúng ta.

Anh bạn văn, đường Ðồng Khánh, hỏi tui Tết nầy có về Sài Gòn ăn Tết hay không?

Tui trả lời: “Tui chỉ về khi nào không còn đường Trần Hưng Ðạo B nữa mà phải là đường Ðồng Khánh mới được!”

Chi vậy? Vì tên đường năm cũ, tui mới quen, mới thuộc, mới biết đường lại nhà anh, kiếm tiền lì xì và nhậu chơi…

Còn cầm bằng tên đường cũ mất rồi vẫn không phục hồi trở lại, mà tui ham vui về, sợ đi lạc, bị xe bắt chó bắt thì tội nghiệp cho con vợ của tui lắm nhe!



đoàn xuân thu

melbourne 

Vội Hay Không Vội - Người Phương Nam


Không vội làm sao kịp chuyến tàu

Cơ hội trong đời có được bao

Ta không muốn vội, đời bắt vội

Không vội thì e lỡ chuyến tàu

 

Lỡ chuyến tàu đời sẽ về đâu

Bao nhiêu dự tính buổi ban đầu

Trong phút chốc đều tiêu tan cả

Bài toán đời phải tính lại thôi

 

Lỡ chuyến tàu mọi sự đổi thay

Tại ta hay mệnh số an bày

Ta đã vội phải đâu không vội

Nhưng rồi rốt cuộc chẳng tới tay

 

Biết đâu như thế mà lại hay

Biết đâu trong rủi có cái may

Thua keo này ta bày keo khác

Lỡ chuyến này ta đợi chuyến mai

 

Thời cơ chưa tới hãy cứ chờ

Chuyện đời vốn chẳng dễ như mơ

Miễn đừng quan trọng hóa sự việc

Vội hay không vội cũng tới bờ

 

Người Phương Nam

Tâm Hồn Tôi Và Dân Tộc Tôi - Bình Thanh Nguyễn

Trong một tùy bút gần đây, tôi có viết: “Tâm hồn người Việt Nam, không ai hiểu thấu nổi!”  Quả có như vậy.  Nhất là sau khi qua Mỹ định cư, tôi có dịp sống cận kề người Việt hải ngoại hơn nữa.  Nhớ lại quãng thời gian làm biên tập viên cho một đài truyền hình nói tiếng Việt ở địa phương, tôi được đọc rất nhiều báo online…Chủ trương chính của mạng truyền thông bên này là chống Cộng Sản.  Có nhiều bài viết rất cực đoan, tuy cũng có bài phân tích sâu sắc và khoan hòa, nhưng nói chung hầu như không thể nào dung thứ cho người Việt Cộng Sản sau ngày 30 tháng 4 năm 1975.


Người Việt ở Mỹ hiện có đọc hoặc có nghe đọc các bài báo ấy hay chăng?  Họ có thể có hay có thể không.  Qua bao nhiêu năm, mấy ai còn tha thiết nữa – Chuyện nước Việt Nam – Nước Mỹ đã cho họ cả một cuộc đời.  Sống trong luật pháp và văn hóa Mỹ, ai là người còn thời gian thư thả ngồi nhớ nhung dĩ vãng.  Nước Việt Nam Cộng Hòa thật đã mất rồi.  Tên gọi và đất nước hình chữ S giờ vẫn nằm trong sự hằn thù chia rẽ không ngừng.  Ngay cộng đồng Việt ở Mỹ cũng đã ngầm phân biệt kẻ qua trước người đi sau rõ ràng.  Người ta cho việc đó là lẽ đương nhiên.  Mặc dù người Quốc Gia trước nay còn ở trong nước cũng chưa bao giờ đồng hóa với Cộng Sản.  Dưới sự cai trị của giai cấp cán bộ đỏ, tất cả phải nhẫn nhịn, thế thôi.  Tuy chẳng ưa gì cái chủ nghĩa Cộng Sản nọ, cũng mong nó bị lật đổ, (dẫu thực tế hiển nhiên rằng lớp người cầm quyền đất nước hưởng quá nhiều lợi lộc từ chủ nghĩa ấy, bảo họ buông tay là chuyện không tưởng) nhưng người Việt chúng ta chắc hẳn cũng không bao giờ muốn nước mình trở lại thời chiến tranh điêu tàn ngày cũ.  Nên đành chịu vậy.

Ở hải ngoại, người ta mãi gieo rắc niềm uất hận (thông qua các phương tiện truyền thông…) thì trong nước, người ta cũng nuôi dưỡng thù hằn (có thể thấy rõ ở chương trình giáo dục căn bản…)  Không một ai cất lên tiếng nói đi ngược lại cộng đồng mình đang sống cùng.  “Ai cho kén chọn vàng thau tại mình?” (“Truyện Thúy Kiều,” Nguyễn Du)  Về các bài báo trong nước hay hải ngoại, không khó để nhận ra người ngồi gõ phím có khi cũng thờ ơ với những ngón tay của họ.  Ở Việt Nam thì còn đổ cho cơ quan chính phủ kiểm duyệt, không thể nói theo ý muốn, e là mang tiếng “Phản Động!”  Ngược lại, ở Mỹ thì sao?  Không phải xứ tự do ư?  Thưa rằng người ta cũng sợ chứ!  Sợ bị chụp lên đầu hai chữ “Cộng Sản!”  Vì vậy, ai lỡ chửi là phải chửi tới cùng (Tôi phải dùng đến từ “Chửi” là đủ hiểu)  Nếu không, hãy giữ im lặng tới cùng.  Tôi đã sống ở nước Việt Nam Cộng Sản khoảng 40 năm.  Đã nếm trải mọi đắng cay.  Vậy mà đứng trước cái nhìn của đồng bào ở Mỹ đây, tự lòng tôi cũng phát sinh một ý niệm đối kháng – dẫu chỉ thoáng qua giai đoạn đầu mới tới – Ví như với một lớp người khác, không được tu dưỡng từ một nền giáo dục tương đối hoàn chỉnh ở Sài Gòn trước năm 1975, liệu có thể hòa hợp được không?  Hay rồi ai nói mặc ai, “Anh kỳ thị tôi thì tôi cũng chẳng cần anh!”  Cứ vậy mà sống thôi.  Còn tôi, tôi trông giống như một kẻ lâm vào cảnh “Lỡ làng nước đục bụi trong” (“Truyện Thúy Kiều,” Nguyễn Du) Hơn 40 năm ở Việt Nam, tôi phải im lặng, sau qua Mỹ rồi, tôi cũng thấy cần phải im lặng nốt.

Riêng chuyện mạt sát lẫn nhau thì người Việt chưa lúc nào ngừng nghỉ, nhẹ nhất cũng phải chê bai nếp sinh hoạt của nhau.  So sánh với thực trạng xảy ra, có vẻ mâu thuẫn một cách lạ lùng.  Chúng ta không tự hỏi sao Việt kiều căm ghét chế độ Cộng Sản là thế mà cứ muốn về thăm, rồi truyền tai nhau khen ngợi rằng bây giờ ở Việt Nam sống sướng lắm (???)  Còn người dân trong nước luôn ca tụng chủ nghĩa xã hội Việt Nam là tốt đẹp, sao hễ có cơ hội là qua Mỹ định cư ngay (???)  Nguyên ủy của việc này có lẽ do ở tư tưởng muốn được hưởng thụ của con người Việt Nam.  Thành ngữ mình có câu “Đất Lành Chim Đậu!”  Bởi thế cho nên, có tiền thì phải tìm nơi mà an hưởng.  Việt kiều còn ăn còn đi chơi được, thì thích về lại quê nhà để ăn chơi dễ dàng.  Những ai trong nước chưa yên tâm vì sở hữu tài sản bất minh, qua nước tư bản là một lối thoát an toàn.  Nghĩ cho cùng, chẳng có gì mâu thuẫn nhau trong cung cách sống của họ.  Chỉ là mở miệng phải chửi mắng nhau, cho thỏa cái tâm lý bất phục tùng muôn năm của người Việt Nam mà thôi.

Mảnh đất lành kia, Việt Nam hay Mỹ, không chút gắn bó với tâm hồn. Yêu giòng sông ngọn núi đến đâu cũng cần có hạt lúa nuôi thân.  No nê rồi mới thấy nhớ ánh trăng trôi trên sông, sóng mây vờn quanh núi.  Bay đi bay về là một lựa chọn thích hợp trong thời đại này, như loài chim di thê vậy.

Vả chăng, vận nước đổi thay khiến cho người Việt ly hương giờ đã nhận biết giá trị của hai chữ  “Tự Do,” so với lòng cuồng nhiệt chống ngoại bang từ thuở xa xưa.  Hiện nay, họ nhiệt thành bảo vệ nền dân chủ nước sở tại và về thăm quê nhà với một vẻ cao ngạo của người thắng thế.  Thoạt đầu, đồng tiền kiếm được ở xứ người như tượng trưng cho sự đắc thắng… Về sau này, sự kiện dân tư bản Đỏ trong nước tìm cách chạy sang các quốc gia họ luôn miệng gọi là “kẻ thù của nhân dân” mà sinh sống, để tiêu xài đồng tiền họ có được trong mấy mươi năm qua, khiến cho niềm tự hào của người xa xứ dần trở thành vô nghĩa (nếu chỉ so sánh về mức độ sở hữu.)  Điều này càng làm cho sự khinh rẻ, ghét bỏ trong lòng dân Việt dành cho nhau gia tăng, nhưng rốt lại cũng có một điểm dễ dàng nhận ra:  Ấy là sự bay đi bay về thoi đưa giữa hai bờ đại dương, của cả hai phía, khiến những lời lẽ hùng hồn kia, thông qua giới truyền thông, dần dà đều hạ giọng xuống.  Hòa hoãn hơn, một bên chờ đợi ngày những tâm hồn thương tổn xưa kia về với đất hết cả; một bên mong mỏi đến ngày cái chủ thuyết không tưởng nọ tàn lụi đi.

Người ta già rồi sẽ chết, hẳn nhiên như vậy.  Nhưng cái chủ thuyết Cộng Sản ai cũng cho là không hiện thực, ắt sẽ bị diệt mất, thì suy nghĩ đó quá thơ ngây.  Nó không thực hiện được, nhưng đâu có nghĩa nó không hái ra tiền cho người dùng nó làm bình phong?  Cốt yếu ở đây là nó giúp cho nhà cầm quyền Cộng Sản có tiền có uy danh, mà không phải vất vả cạnh tranh như ở xã hội tư bản.  Tôi đã may mắn sống trong lòng một nước tự do, đã từng nuôi một vọng tưởng về đồng hương của mình chung quanh, sẽ cùng giúp đồng bào thoát nạn Cộng Sản … Ngay sau đó không lâu, tôi nhận ra sự ấu trĩ của niềm vọng tưởng ngờ nghệch ấy.  Tôi ngừng làm việc biên tập tin tức – Hai năm, đủ để tự suy xét mình và người – Tâm hồn tôi lành lặn dần, nguôi ngoai những nỗi bi thương.  Tôi nhìn dân tộc tôi bằng một niềm cảm thông khác trước.  Vận mệnh một quốc gia, không chỉ một vài cá nhân nói cho sướng miệng là được.

Dù sao, tôi biết mình đang ở đâu cũng là một điều không tệ.  Còn việc gõ phím ghi lại những gì tôi muốn bày tỏ, chỉ cho riêng tôi đọc hay có thể đưa ra để nhiều người đọc, chính là một quyền tự do quý báu mà nước Mỹ đã tặng cho các công dân Mỹ.  Hơn 30 năm trước, người Việt Nam muốn có nó phải đánh cược bản thân với sự sống chết trên biển.  Ngày nay, dùng nó như thế nào, cũng là tự do của mọi người.  Tôi phải tôn trọng bằng cách im lặng.  “Trăm năm để một tấm lòng từ đây!” (“Truyện Thúy Kiều,” Nguyễn Du)


San Jose, 08/13/2024

Bình Thanh Nguyễn

Đất Gần Trời Xa - Đỗ Công Luận

Tuesday, February 18, 2025

Tôi Sướng Hơn... Elon Musk Và Ông Trump


Từ khi ông Trump lên làm tổng thống, bao sự đổi thay. Người khen không thiếu, người chửi mắng cũng không phải là ít. Và dĩ nhiên cái người theo phù tá ổng là Elon Musk cũng bị cuốn theo cái vòng xoáy này. 

Lúc ông Trump bị bắn hụt vào tai, Elon từ chàng ủng hộ bên đảng Dân Chủ đã xoay trục và lên tiếng ủng hộ ông Trump một cách nhiệt tình. Không chỉ bằng lời nói, mà hàng trăm triệu dollars được đổ vào cuộc bầu cử năm rồi. Có thể nói 1/3 số tiền đóng góp cho uỷ bang vận động là từ ổng, và ông ấy đóng góp 50% vai trò vào sự thành công để ông Trump bước chân vào lại nhà trắng. 

Và để có một sự thay đổi từ thượng tầng của chính quyền trung ương, ông Trump cho Elon đi theo gần như mọi cuộc vận động, đồng thời manh nha ý tưởng về một bộ mới, mà sau này chúng ta  biết được, nay gọi là DOGE.  

Lúc ấy, chẳng một đối thủ chính trị nào để ý đến cái sáng kiến này cả. Họ không tin là chén cơm mà họ được ăn từ nguồn tiền thuế, đang và sẽ bị đập bể. Ăn quen bén mùi đã thành một tập tính của những chính trị gia không sống mà chỉ dựa vào mỗi lương, mà phải là những mối lợi đi kèm theo đó.  

Và khi cái bộ mời (DOGE) do ông Trump nghĩ ra được đi vào thực tế, thì cơn địa chấn bắt đầu rung chuyển toàn bộ hệ thống chính trị đất nước to lớn này.  

Bây giờ, ông Elon Musk từ một ông tỉ phú được khen ngợi giỏi kiếm tiền thì thành một kẻ tội đồ (của một số người).

Họ chửi ông không sót một từ nào. Nguyền rủa không trật một phát nào. Trả thù không sót một mưu mô nào.  

Số phận ông ấy từ chỗ chỉ có vài vệ sĩ đi kèm, thì giờ bao quanh ông ấy là một đội ngũ những đặc nhiệm tinh nhuệ nhất mà nước Mỹ có thể có để bảo vệ một yếu nhân. 


Ông ấy không được tham dự một cuộc vui hay ăn một món từ bên ngoài, nếu chưa qua một quy định kiểm tra gắt gao. Không ai được biết vị trí ông ấy ở đâu, tối nay ngủ nơi nào, và mọi sự giao tiếp đều bị hạn chế một cách nghiêm ngặt. 

Khi có bất kỳ một phán quyết từ toà dừng công việc lại, thì có những câu nói y chang bên Việt Nam được những người ghét tung ra: 

- Elon, mày chỉ là 1 thằng bán xe điện. Hãy trở lại nơi mày xuất phát.  

Đời tư Elon bị lật tung. họ nói ông ta là du học sinh từ Nam Phi. Qua Mỹ cũng chẳng học hành bao nhiêu. Nhờ trời thương cho cái tài hơn người mà thành tỉ phú, chứ chẳng có bằng cấp cao. Rồi vận may xui khiến, thành người có tiếng nói chỉ dưới một người mà trên hàng vạn người. 

 

Thậm chí, có thuyết âm mưu là ổng mới thực sự là người đang điều khiển đất nước này. Mỹ đang có những bất đồng với Nam phi về một số vấn đề. Nên nghe giang hồ đồn thổi là chính phủ Nam Phi đang cho lục tung cái hồ sơ lúc Elon hồi còn ở trong nước để làm vũ khí điều đình với Mỹ.  

Chờ xem. 

 

Trong khi ấy, sản lượng xe điện bán ra sụt giảm, không chỉ Mỹ mà còn ở Châu Âu vì ông Trump đang có chính sách dùng xe xăng, mà bơm xăng không giới hạn nữa! 

Không những thế, ông còn bãi bỏ nhiều chính sách về năng lượng xanh, vốn là thế mạnh của công ty Tesla mà nếu ông Trump không lên làm tổng thống, thì con số tài sản ông ấy có thể có lên đến gấp đôi hiện nay một cách dễ dàng.   

Chuyện còn dài lắm. 


Với biết bao những lời bỉ ổi, xấu xa từ những con sói trên đồng hoang đang gào rú vì mất miếng ăn, cùng những thiệt hại nặng nề do ủng hộ ông Trump, sống không yên một ngày, ngủ bờ ngủ bụi, ngủ trên nền đất với cái chăn quấn quanh người, thì liệu Elon được cái giống gì mà phải chịu muôn vàn sự khổ sở đến thế? 

- Danh tiếng ư? 

- Tiền tài ư? 

- Sự trọng vọng từ người đời ư? ...  

Không, ổng có tất cả những sự ấy. Đâu cần thêm để được gì mà còn bị ngàn vạn người ngoài kia xem là kẻ thù. 


Trong khi ấy, Elon chỉ có một cái code vào cửa cái cơ quan nào ông ta kiểm tra, còn các toà nhà mà ông Trump không cho phép thì ông ta cũng như người khác, không được vào. 

Làm gì, ông ấy cũng phải trình báo trước. Ông Trump gật đầu mới được làm. Vậy ai đang thực sự điều khiển ai đây? 

Chụp cái hình ở phòng bầu dục mà tức khắc thành tổng thống thì khối vạn người đã được làm điều ấy, chứ không chỉ nước Mỹ có 45 người từ 1776 đến nay. Đúng là hữu danh vô thực rất chính xác trong trường hợp này.  

Vậy mà cũng có người hùa theo cắn xé thì tôi cũng lấy làm lạ. Cũng như ông Trump, già chừng đấy rồi, vinh hoa phú quý không thiếu gì rồi. Ham làm tổng thống mà chi để những người không hiểu chuyện nguyền rủa, để những kẻ không có cái đầu chống đối? Ăn không ngon, ngủ không đủ giấc. Khổ còn hơn con ở làm công nhận tiền lương tối thiểu. 

Sáng nay, có anh comment nói tôi là đứa chỉ là thằng bán hàng trên mạng, chứ có giỏi giang gì mà bày đặt làm chính trị chính em, nói chuyện thế giới? Và dĩ nhiên là những bài viết của tôi dạo gần đây gây cho nhiều người với những sự phật lòng. 


Nhưng dẫu sao tôi cũng ... sướng hơn ông Elon Musk, thậm chí sướng hơn cả ông Trump. Tôi cơm ngày hai bữa vài đồng. Tiền bạc thì đủ tiêu đủ xài. Ai ghét tôi thì cùng lắm họ xả khí dăm câu cho hả cái tức trong người, chứ tôi có đi bộ long rong ngoài đường cũng chẳng ai thèm giết, chó cũng không thèm sủa. Tiền bán hàng, một năm tôi thêm được 2 ngàn lời thì tôi biết là đã giúp được THÊM người các nơi. Mà không bán được thì khỏi, để thời gian đó đọc sách, viết bài, trang trí nhà cửa. Tôi chẳng phải lo kinh tế, với các chính sách nhà nước hay tẩy chay làm hao hụt thu nhập cá nhân. Tối tôi muốn đi ngủ lúc nào cũng được. Mệt thì 9 giờ lăn phèo ra ngáy. Phởn lên thì ngồi coi phim, đọc sách rồi ngủ lúc 1-2 giờ sáng. Chẳng ma nào thèm dòm ngó mình. Sáng thức dậy lúc nào cũng được, không bị ai kiểm tra, hay phàn nàn... 


Đâu như ông Trump mà có đứa nó comment: 

- Này, cho hỏi cái lão này có ngủ không vậy? Chứ tao đi ngủ đêm qua thấy lão đang thao thao bất tuyệt với đám phóng viên ở Washington DC; Sáng mở mắt ra thì nghe nói lão ấy đang Florida gặp ai đó rồi. Lão là người hay tinh vậy? Làm tổng thống vậy thì có cho tiền cũng chẳng ham.  

Ông Elon Musk cũng vậy thôi. Ngày xưa ổng ... làm tình với ai cũng được. Giờ thì họ rình mò xem ai là người ổng sẽ ngủ đêm nay. Đến con cái ổng cũng phải được bảo vệ đến tận giường ... Sống vậy thì thà chết sướng hơn. Chẳng ham. 


Thật lòng, nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Mà nói ông Trump, ông Elon vì đất nước quên mình, hy sinh mọi sự thì họ bảo mình dựa hơi, ăn theo, thấy người sang bắt quàng làm họ, theo voi hít bả mía, bám váy đĩ mà ngửi mùi nước hoa... 

Mà cứ so sánh giữa cuộc sống tôi với mấy ổng, tôi thà như hiện nay lại thích hơn. 

Còn ai nói tôi nịnh nọt để được lợi hay viết bài theo định hướng thì giúp tôi một chuyện thôi: Đến nhà tôi cho thuê, nói mấy đứa ở trọ trả tiền nhà cho tôi đúng ngày tháng có được không vậy? Còn có dăm đứa nợ tội cả năm chưa trả thì tôi cho luôn chứ không trông mong là sẽ đòi được rồi đó. 

Giúp tôi được vậy thì tôi sẽ kính trọng người đó còn hơn ông Trump, ông Elon luôn. Bởi 2 ông đó có cho tôi đồng xu bạc cắc nào đâu mà tôi phải quan tâm chi cho nhức đầu... 

 

Còn vì sao mà tôi ủng hộ dù có những điều tôi không thích từ hai ông ấy ư?  

Đơn giản thôi! 

Vì nếu để cái bà thích cười hô hố kia lên làm tổng thống thì tương lai đất nước này toang hoang. Tương lai con cái anh chị bị ảnh hưởng; chứ như tôi,  cái thằng vợ con không có, chó mèo không thích nuôi thì việc gì tôi phải ... xoắn cho người ta ghét? 


Hiểu không vây?

Little Saigon, USA 🇺🇸 xin nhận nơi này làm Quê Hương ❤️ | TÔI SƯỚNG HƠN .. | Facebook