Thursday, October 17, 2024

Các Giai Đoạn Loại Bỏ Ta Ra Khỏi Cuộc Sống Hiện Tại


1. Ở tuổi 60, nơi làm việc sẽ loại bỏ bạn. Cho dù bạn đã thành công hay quyền lực như thế nào trong sự nghiệp, bạn sẽ trở lại là một người bình thường. Vì vậy, đừng bám víu vào tư duy và cảm giác vượt trội từ công việc trước đây của bạn, hãy buông bỏ cái tôi của mình, nếu không bạn có thể mất đi cảm giác thoải mái!

2.⁠ ⁠Ở tuổi 70, xã hội sẽ dần loại bỏ bạn. Những người bạn và đồng nghiệp mà bạn từng gặp và giao lưu sẽ trở nên ít hơn, và hầu như không ai nhận ra bạn ở nơi làm việc trước đây của bạn. Đừng nói "Tôi đã từng làm..." hoặc "Tôi đã từng là..." vì thế hệ trẻ sẽ không biết bạn, và bạn không phải cảm thấy khó chịu về điều đó!

3.⁠ ⁠Ở tuổi 80, gia đình sẽ dần loại bỏ bạn. Ngay cả khi bạn có nhiều con và cháu, hầu hết thời gian bạn sẽ sống với vợ/chồng hoặc một mình. Khi con cháu bạn thỉnh thoảng đến thăm, đó là biểu hiện của tình cảm, trách nhiệm của chúng đối với ta, vì vậy đừng đổ lỗi cho chúng vì chúng bận rộn với cuộc sống riêng của mình!

4.⁠ ⁠Ở tuổi 90, Trái đất này muốn xóa sổ bạn. Đa số những người bạn quen biết đã ra đi sang thế giới bên kia rồi. Lúc này, bạn đừng có đau buồn, vì đây là cuộc sống, “sinh, lão, bệnh, tử” là một trong các qui luật bất biến của nó - tất cả mọi người đều sẽ lần lượt đi theo con đường này!

Hãy nhớ rằng

1. Không có gì trên đời này là vĩnh viễn, hãy quí trọng những gì ta đang có và hết lòng quan tâm, giữ gìn chúng. Đặc biệt hãy biết yêu thương và bảo vệ chính bạn vì khi tuổi ta càng cao bao nhiêu thì muốn hay không mọi người và thế giới xung quanh sẽ càng xa rời chúng ta bấy nhiêu.

2. Hãy tin rằng, sự sống hiện tại kết thúc sẽ là sự khởi đầu của cuộc sống khác. Không có gì đáng lo lắng cả. Cuộc sống mới tốt đẹp hay không phần lớn sẽ phụ thuộc vào tất cả những gì bạn đã nghĩ, đã làm trong cuộc sống này.
Hãy sống với cuộc sống hiện tại một cách trọn vẹn nhất!


Anh Vĩnh Hà chuyển

Gặp Lại Người Yêu Cũ - Đỗ Minh Thùy


 

Nghe má nói ba bị tai biến, tôi tức tốc vượt hơn trăm cây số về nhà. May mà tai biến nhẹ, lại được cấp cứu kịp thời nên không để lại di chứng. Bệnh viện đông, không khí ngột ngạt làm ba khó chịu. Ba gắt má sao nước nguội quá, cháo gì lạt nhách, gối kê đầu sao quá mềm...

Ba quạu thì quạu, má vẫn nhỏ nhẹ “rồi rồi, để tôi sửa cho vừa ý ông”. Quạu với má vậy thôi, má về nhà mới được nửa buổi, ba đã sốt ruột hỏi tôi: “Sao má con đi lâu vậy?”. Ba với má đó giờ vẫn vậy, xa thì ngóng, gần thì như mặt trăng với mặt trời.
Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến ba má thường xuyên cãi cọ. Má da nâu nên ưa mặc quần áo màu nhạt, ba nói đàn bà phải mặc màu tối mới sang. Má uốn tóc ngắn, ba nói đàn bà phải để tóc dài, kẹp hay bới gì cũng quý phái…
Má biết tỏng bụng ba nên mát mẻ: “Người ta” của ông da trắng, dáng cao mới diện kiểu đó, tui bắt chước sao được”. “Người ta” của ba là dì Hiền. Hồi trẻ, ba và dì yêu nhau. Nhà dì chê ba nghèo nên không gả.
Nhà bán gạo, nhiều người mua thiếu rồi quỵt. Má nói người ta nghèo mới làm vậy, kệ đi, coi như làm phước. Ba thở dài, than: “Má mày hiền quá, dễ bị người ta gạt”. Má ấm ức: “Phải tía lia, mồm năm miệng mười như “người ta” mới vừa bụng ông chớ gì”...


Lớn lên tôi mới hiểu, ba đuổi bắt thứ gì đó rất mông lung, với hoài không tới. Từ vóc dáng tới tính tình của dì Hiền đã đóng khung trong ba thành chuẩn mực của cái đẹp. Vậy nên trong mắt ba, má chưa bao giờ toàn vẹn. Ba chưa một lần nhắc tên dì Hiền, cũng chưa từng gặp lại sau mấy chục năm xa cách, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bóng dáng dì lúc nào cũng đâu đó trong những lần cãi cọ giữa ba với má, trong ánh mắt mênh mang của ba mỗi chiều về...

Người ta hay nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Chính vì dang dở nên ba mới nhớ, mới thương, mới tự gây sóng gió. Có lần tôi hỏi ba: “Dì Hiền đẹp lắm hả ba?”. Ba không trả lời, chỉ cười tủm tỉm, ánh mắt xa xăm như thể đang lạc về quá khứ.
Tôi nói: “Má không đẹp nhưng có duyên, tính lại hiền, chiều ba hết mực. Ba còn đòi gì nữa?”. Im lặng hồi lâu, ba mới khẽ khàng: “Chuyện người lớn, con không hiểu đâu”. Tôi hiểu chớ. Tôi hiểu ba thương má nhưng không thể quên dì Hiền. Có điều, trái tim không thể chứa cùng lúc 2 người phụ nữ, nên ba mới thấy chông chênh…

Ba nằm viện được 5 ngày, tôi xin chuyển viện cho ba lên Sài Gòn để khám lại. Bệnh viện lớn càng quá tải hơn ở quê. Tôi trải chiếu để ba nằm cho đỡ mệt. Góc bên kia, giọng một phụ nữ lớn tuổi cứ liên tục kêu rên: “Bệnh viện gì mà đông phát khiếp”, “Bắt số 225 vầy biết chừng nào tới tui hả trời”, “Ông quạt mạnh tay cái coi, khỏe cùi cụi mà làm như sắp chết vậy”..
Ba khều tôi: “Chắc bà ấy bệnh nhiều nên khó chịu. Số của ba 200 hả con, đổi cho bà ấy để bả khám sớm chút”. Tôi nghe lời ba, mang số qua đổi. Dì ấy thở ì ạch, mặt cau có. Nghe tôi nói đổi số, dì buông gọn lỏn: “Sao tự dưng đổi, có tiền bạc gì không?”.


Anh con trai bước qua chào ba tôi để cảm ơn. Ba tôi hỏi anh quê ở đâu. Nghe nói người cùng tỉnh, ba nhổm dậy dòm qua. 2 người cùng sững sờ. Ba lắp bắp: “Là... là... cô Hiền phải không?” Tôi giật thót, quay lại nhìn “kẻ thứ ba” vô hình của má bấy lâu.
Dì ấy mập ù, tóc tai xơ xác, bộ ngực thả rông xập xệ... dường như chẳng liên quan gì tới dì Hiền da trắng, tóc dài, dáng cao mà ba hay nhắc bấy lâu. Có lẽ cảm giác của ba cũng bàng hoàng giống tôi nên thăm hỏi gượng gạo. Lúc về, tôi trêu ba: “Gặp “người ta”, mãn nguyện rồi hả ba?”. Ba thở dài: “Thà đừng gặp…”.

Từ bữa đó, ba cư xử với má dịu dàng nhỏ nhẹ. Ảo ảnh ba bắt được rồi, cũng chỉ là ảo ảnh thôi, má mới là thực tại của ba. May, cuối cùng ba cũng ngộ ra điều này..... 


Đỗ Minh Thùy

Cõi Tạm Vô Thường - Minh Lương

Wednesday, October 16, 2024

Niềm Vui Tuổi Già – Ngô Khôn Trí


Để có được niềm vui tuổi già, chúng ta phải học cách chào đón tuổi già, bởi có rất nhiều điều tích cực mà chúng ta cần biết khi về già.


Ở tuổi trung niên, chúng ta đều đã sống rất căng thẳng do bởi dồn hết tâm trí và sức lực của mình vào sự nghiệp, nuôi dạy con cái, kiếm sống và tiết kiệm cho tương lai.

Khi vượt qua 65 tuổi, bước vào giai đoạn về hưu, chúng ta phải thoát khỏi những căng thẳng đó và hãy rũ bỏ những điều lo lắng ngoài khả năng của mình. Đây có thể là thời gian huy hoàng để ăn mừng, phải biết rằng không phải ai cũng có thêm nhiều năm. Những năm tháng kéo dài này là một món quà mà các thế hệ trước không có được.


Nghỉ hưu không chỉ là có nhiều thời gian thư giãn, mà là lúc sử dụng thời gian đó vào những việc có ích cho bản thân và những người chung quanh. Thời gian có được khi nghỉ hưu là cơ hội tuyệt vời để chăm sóc sức khỏe bản thân và cũng để theo đuổi ước mơ và đam mê mà chúng ta đã gác lại. Chúng ta có thể học hội họa, đánh đàn, nhảy đầm, đi du lịch đến những nơi màchúng ta thích, hoặc viết nhật ký, viết những điều muốn nói cho thế hệ sau. Một trong những điều tuyệt vời nhất của thời gian nghỉ hưu là dành thời gian đi thăm cha mẹ già, quan tâm nhiều đến tình cảm của người bạn đời và gia đình.


Người cao tuổi sống với sự trân trọng những điều mà trước đây chúng ta coi là hiển nhiên, hài lòng với hiện tại, hiểu rõ nguyên gây ra phức tạp và cảm nhận được hạnh phúc khi cho đi mà không đòi hỏi trả lại. Không có nhiều việc chúng ta phải làm, nhưng có nhiều việc chúng ta chọn làm hơn.

Tản bộ, đi xe đạp, tập thể dục, đi bơi, làm vườn, xem tv, viết sách, đi ăn nhà hàng, đi phòng trà, đi xem phim, đi du lịch, gặp gỡ anh chị em trong gia đình, tham gia vào các sinh hoạt cộng đồng có ích cho xã hội, gặp gỡ bạn bè,… hay không là do chúng ta tự quyết định. Chúng ta biết ơn vì chúng ta có nhiều lựa chọn.



Những người lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm nên hiểu biết sâu rộng và có khả năng nhìn xa. Chúng ta có thể không nhanh nhạy, nhưng chúng ta mang đến một cách suy nghĩ trực quan mới, kiểm soát cảm xúc tốt hơn, có những lời khuyên quý giá cho những người trẻ thiếu kinh nghiệm. Những người trên 65 tuổi bỏ phiếu với tỷ lệ cao hơn bất kỳ nhóm tuổi nào khác và
thường họ có nhận định chính trị sâu sắc hơn.

Một trong những món quà tuyệt vời nhất là khiếu hài hước. Cuối cùng, chúng ta có thể bắt đầu cười nhạo chính mình. Chúng ta không còn gì để chứng minh hơn thua nữa. Vì vậy, nếu mắc lỗi do phản ứng chậm hay quên tên, hãy thừa nhận và cười.

Có một câu nói hay về cuộc sống mang tính hài hước : “Cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy hãy cười khi bạn vẫn còn răng” ; (Life is short, so smile while you still have teeth)


Diễn viên hài, nhà văn và ca sĩ người Mỹ, George Burns, chết ở tuổi 100, đã nói: “Cuộc sống là 10% những gì xảy ra với chúng ta và 90% là cách chúng ta phản ứng với nó” (“Life is 10% what happens to us and 90% how we react to it)

So với những người trẻ tuổi, khi phải đối phó với những khó khăn hoặc hoàn cảnh tiêu cực, chúng ta đủ lớn để biết cách phản ứng theo cách tốt nhất bởi vì chúng ta có thể nhìn thấy được hậu quả của sự việc. Chúng ta có thể từ bỏ trò chơi sức mạnh và quyền lực bên ngoài và đi vào bên trong để tìm thấy sự bình yên, thanh thản và niềm vui.


Niềm vui của tuổi già là trở thành một con người trưởng thành trọn vẹn với cơ thể, trí óc, trái tim và tinh thần. Niềm vui của tuổi già là tìm thấy bản thân thực sự của chính mình ?

 

Montreal, ngày 19/09/2024

Ngô Khôn Trí

Học Cách Yêu Chính Mình: Hành Trình Bắt Đầu Từ Bên Trong - Youtube Phan Ngọc Thuận

Chớm Thu, Ở Xứ Phù Tang - Sỏi Ngọc


Trên máy bay chúng tôi được phục vụ một bữa chính gồm khoai tây nghiền với gà hầm cà chua thơm ngon, một salad, một thanh cheese, một desert, một chai rượu đỏ hoặc trắng tùy khách chọn, vừa ăn uống vừa coi hết film này đến film khác; khoảng 3,4 tiếng sau lại cho ăn tiếp lót dạ một pizza với sauce cà chua cá hồi, đồ uống nước cam, coke hay trà thì được phục vụ liên tục.

Sau bữa ăn mọi người ai nấy dập dìu viếng thăm căn phòng nhỏ cuối máy bay, xếp hàng dài chờ phiên mình; mục này cũng làm cho mọi người đứng lên di chuyển, vươn vai, duỗi chân cho đỡ mệt mỏi.

Vì là chuyến đi đến Nhật nên hành khách phần lớn người gốc Á Châu tóc đen, rất ít người ngoại quốc, phần lớn là người trẻ gốc Hoa.

Chuyến đi lần này chúng tôi đã book từ năm 2023, sẽ đi cruise với hãng Celebrity Millennium hai tuần, họ sale 50% cho người thứ nhất, 75% cho người thứ hai, lại được thêm $400 tiêu xài trên tàu nữa, nên hai vợ chồng tôi chỉ tốn có $3,300 kể cả tax. Đây là một giá mà khi kể ra ai cũng không thể tin nổi! vì họ chỉ sale vào những tháng mùa thu Tháng Chín, Tháng Mười của một năm mà thôi, nên khách đi rất đông.

Tôi đã book thêm một tuần trước ngày lên tàu để tự mình khám phá Tokyo, chỉ Tokyo mà thôi vì thành phố này rất rộng, nhiều di tích lịch sử, đền đài, chùa, bảo tàng.

Khi tôi vào học lớp Sáu ở quê nhà, được một cô bạn người Nhật ngồi sát bên cạnh giới thiệu đất nước cô ta sống, khoe tấm hình núi Phú Sĩ cao vời vợi với chút tuyết trắng rơi phủ che nửa quả núi thật đẹp và mê mị, không hiểu sao chỉ bấy nhiêu đó thôi đã hút hồn tôi và để lại trong ký ức nỗi ám ảnh âm ỷ từ lúc đó!

Chúng tôi phải đi qua thuế quan Nhật Bản rồi mới vào được nước họ, điều làm tôi ngạc nhiên là khi xem xét hộ chiếu của mỗi khách đi qua, người Nhật thật cung kính đưa trả lại khách bằng hai tay và cúi đầu chúc “Du lịch vui vẻ ở đất nước chúng tôi nhé.”

Vừa bước ra khỏi khu này, tôi đã thấy bao nhiêu người đang đứng chờ người thân họ hàng để đón, chỉ có tôi và ông xã là ngơ ngác chả ai đón đưa mà mình cũng chả biết tí tẹo tiếng Nhật nào mà hỏi. Trước mắt tôi là bản đồ metro chằng chịt đủ màu sắc xanh đỏ, bên cạnh đó bao nhiêu máy tự động mua card bus, metro, hay tàu điện express, tất cả đều bằng tiếng Nhật! Lúc này tôi tá hỏa, mới biết mình đã quá chủ quan, quá tự tin là có thể tự mình khám phá đất nước Phù Tang này!

Ông xã thấy tôi quýnh lên vì mỗi lần đi chơi đâu tôi đều là người vẽ hươu vẽ vượn, còn ông chỉ đi bên tôi như có thêm sức mạnh mà thôi. Ông nói với tôi:

-Anh nhớ em có download cái app google translate mà, sao không lấy ra xem họ chỉ thế nào để mình còn mua vé chứ!

Tôi lật đật mở phone ra xem, ở nhà tôi đã mua suica card cho hai chúng tôi rồi, bây giờ chỉ bỏ tiền vào mà thôi, tôi nạp tiền vào card, xem bản đồ đi metro để tự về hotel đã mướn trước. Nhưng không thể nào biết đường nào ra đường nào vì chằng chịt đủ màu chứ không đơn giản như ở Pháp hay Montreal. Tôi hỏi những người xung quanh, điều làm tôi ngạc nhiên nữa là họ vô cùng tốt, đã không biết nói tiếng Mỹ mà còn ra dấu khi tôi đưa địa chỉ hotel mình ở cho họ xem, họ dắt chúng tôi đi bằng metro về gần đến hotel rồi mới để chúng tôi đi một mình một quãng ngắn về hotel. Lạ nước lạ cái nhưng tôi đã thật sự ngưỡng mộ lòng tốt của người Nhật.

Hotel này chỉ là 3 sao thôi, nhưng sạch sẽ, yên lặng và đầy đủ tiện nghi ngay trung tâm của Tokyo, thường rất mắc cũng hai ba trăm một đêm nhưng lúc tôi đi vì mùa thu nên chỉ còn $100/đêm thôi.

Phòng sạch sẽ, có bình nước để nấu nước sôi uống trà matcha, café, trong buồng tắm có dầu gội đầu, đặc biệt là có sữa rửa mặt thơm ngát made in Japan, máy xấy tóc, cả dép đi trong nhà nữa, tất cả thật chu đáo.

Phần ăn sáng từ 6 giờ đến 9 giờ sáng, tôi ngạc nhiên khi thấy họ làm nhiều như có tiệc tùng đãi đàng khách quý vậy, nào là cơm trắng, cơm chiên, canh miso, canh này không thể thiếu trong ẩm thực Nhật bản, nguyên liệu chính là tương đậu nành lên men, rong biển wakame, củ cải trắng daikon, nấm, khoai tây, ăn có vị mặn nhẹ, rất bổ dưỡng; ngoài ra còn cá chiên, cá sauce cà chua, thịt bò xào, trứng đánh nát, bánh mì, croissant… Ngày đầu tiên cái gì cũng rất lạ miệng làm chúng tôi đều thử mỗi thứ một muỗng đến đầy cả đĩa, tráng miệng chỉ có nước cam, nước trà xanh Matcha mà tôi mới uống đã nghiện!

***
Ngày đầu tiên theo kế hoạch đã vạch sẵn, chúng tôi sẽ đến Shibuya Crossing, đây là một ngã tư bận rộn nhất thế giới, mỗi khi đèn xanh bật lên là hàng ngàn người đổ ra đường từ mọi hướng, tạo ra một cảnh tượng náo nhiệt vô cùng ấn tượng; nơi đây đã trở thành một biểu tượng văn hóa đại chúng, những biển quảng cáo to rộng bằng cả một bức tường lớn chạy bằng điện tử ba chiều hình con rồng, con mèo đủ màu sắc lộn ra lộn vào thật ngoạn mục.

Shibuya Crossing nằm ngay gần bức tượng Hachiko, chú chó trung thành nổi tiếng của Nhật Bản, xung quanh là khu mua sắm rộng lớn sầm uất, nhà hàng, quán bar thật đầy đủ mọi thứ vui chơi giải trí; về đêm khu này lên đèn còn hấp dẫn du khách nhiều hơn nữa, đây là một trải nghiệm thú vị mà chúng tôi đã mong mỏi đến thăm từ lâu.

Shibuya Crossing. (Hình: Sỏi Ngọc)

Chúng tôi đã bắt đầu ra khỏi nhà từ 8 giờ sáng để đi được tất cả những nơi mình đã vạch sẵn, nên cùng ngày đầu tiên ấy, chúng tôi đã ghé đến Meiji-jingu, gần công viên yoyogi, không xa ga Shibuya hay khu Harajuku; đây là một ngôi đền thần đạo Shinto được xây dựng để tưởng nhớ hoàng đế Meiji và hoàng hậu Shoken trong thời kỳ hiện đại hóa đất nước vào cuối thế kỷ 19, đầu 20.

Ngôi đền này có một không gian yên bình, hòa quyện giữa thiên nhiên và văn hóa truyền thống: nằm giữa một khu rừng rộng lớn hơn 100,000 cây xanh được hiến tặng từ khắp nơi trên đất nước Nhật; khi bước vào khuôn viên sẽ phải đi qua một cổng gỗ khổng lồ sơn đỏ được gọi là cổng Torii, tượng trưng cho cánh cửa dẫn tới thế giới thần linh, khung cảnh ở đây thật tĩnh lặng, trái ngược với sự huyên náo của Tokyo. Chúng tôi theo nghi lễ người Nhật đã ném tiền vào một giếng nước, hứng nước từ những gáo bằng tre rửa tay, vào bên trong đền cầu nguyện thần linh cho có sức khỏe, hạnh phúc và an lành trọn đời; tại đây chúng tôi chụp hình với nhiều cô gái Nhật mặc quần áo truyền thống Nhật đứng xung quanh để chụp hình với khách rất đẹp. Những tờ giấy viết tay cầu may mắn bình an của khách thập phương được viết bằng tiếng Nhật gián đầy trên một bảng gỗ gần đấy, thấy được sự linh thiêng và tin tưởng của khách viếng đền.

Ngày thứ hai, sau bữa ăn sáng no nê lúc 7 giờ sáng, chúng tôi tiếp tục rời nhà vào 8 giờ để đi thăm Toyosu Market.

Chợ này được mở cửa vào Tháng Mười năm 2018 thay thế cho chợ Tsukiji nổi tiếng trước đó, là một chợ hải sản rất lớn đã bị xuống cấp, không đáp ứng được những yêu cầu vệ sinh hiện đại, mặc dù chợ Tsukiji đã đóng cửa phần đấu giá và buôn bán sỉ, một phần nhỏ của chợ còn hoạt động ngoài trời. Còn Toyosu Market là một chợ trong nhà gồm nhiều tầng với cơ sở vật chất hiện đại và được thiết kế theo kiểu vệ sinh cao, được chia thành ba khu vực chính buôn bán hải sản, khu nông sản, khu buôn bán cá tươi sống. Trong chợ có nhiều nhà hàng và quán ăn phục vụ các món sushi hải sản tươi ngon, đây là một điểm đến khá hấp dẫn cho những người thích ăn hải sản tươi với chất lượng tốt.
Tokyo Tower. (Hình: Sỏi Ngọc)

Buổi chiều ghé qua Tokyo Tower: là một kiến trúc độc đáo xây dựng vào 1958, cao khoảng 1,100 ft, là công trình cao nhất Nhật Bản cho đến khi Tokyo Skytree ra đời.

Thiết kế của Tokyo Tower được lấy cảm hứng từ Eiffel tower, mang sắc cam và trắng nổi bật trên bầu trời Tokyo; khi lên tầng 1,2 du khách có thể thấy được quang cảnh của toàn thành phố Tokyo, bao gồm cả điểm tham quan nổi tiếng Tokyo skytree, hoàng cung Tokyo và cả núi Phú Sĩ. Vào buổi tối tháp này lên đèn rất đẹp và thay đổi theo mùa và các sự kiện trong năm.

Tokyo Tower không chỉ là một công trình kiến trúc hiện đại mà là một biểu tượng cho sự phục hồi của Nhật sau thế chiến thứ hai, thể hiện khát vọng vươn lên và phát triển của quốc gia.

Chùa Senso-Ji ở Asakusa-Tokyo. (Hình: Sỏi Ngọc)

Ngày thứ ba, chúng tôi ghé đến chùa Senso-Ji ở Asakusa, Tokyo.

Cổng chính của chùa mang tên Kaminarimon, được xây vào năm 941, được gọi là cổng sấm, đặt tên theo hai vị thần Raijin, thần sấm, và Fujin, thần gió, được tạc trên cổng. Cổng này nổi bật với đèn lồng khổng lồ màu đỏ, có chữ Kaminari bằng chữ Hán với mực đen, sau khi qua cổng sẽ thấy khu mua sắm đồ lưu niệm Nakamise. Cổng này cho chúng tôi một cảm giác hứng khởi thu hút khi tham quan.

Sâu vào bên trong sẽ thấy ngôi chùa Senso-Ji, đây là ngôi chùa cổ nhất, quan trọng nhất Tokyo. Được thành lập vào năm 628, với một truyền thuyết cho rằng hai ngư dân đã tìm thấy bức tượng ngài Quan Thế Âm trong dòng sông Sumida, ngôi chùa được xây dựng để thờ bức tượng linh thiêng này, cũng là nơi mà người hành hương thường đến cúng bái.

Senso-Ji không chỉ là một ngôi chùa mà còn là một di sản văn hóa quan trọng, thu hút hàng triệu du khách trong và ngoài nước mỗi năm, đây là nơi thể hiện đậm nét văn hóa và tôn giáo của Nhật Bản.

Chúng tôi đã ở nơi đây thăm viếng cả ngày trời vẫn không thấy mỏi chân và chán vì từng góc, từng nơi đều rất lạ lẫm và thu hút.

Ngày thứ tư ở Tokyo Skytree. Không chỉ là một công trình kỹ thuật mà còn trở thành biểu tượng văn hóa của Tokyo hiện đại. Đây là tháp cao nhất Nhật Bản 2,080 ft, cao thứ hai thế giới sau Burj Khalifa ở Dubai. Tháp này được xây dựng để thay thế cho tháp Tokyo Tower cho mục đích phát song truyền hình kỹ thuật số, do chiều cao của Tokyo tower không còn đủ để truyền tín hiệu sau khi thành phố phát triển với những tòa nhà cao tầng.

Tháp mới này được thiết kế với thân theo dạng hình chóp, giúp chống lại các tác động do động đất hay gió mạnh. Bên thân ngoài cũng được thắp sáng với đủ kiểu đèn lung linh thay đổi theo khí hậu mùa màng.

Buổi chiều chúng tôi đi dạo vườn Kiyosumi Teien, một khu vườn truyền thống Nhật Bản, nằm ở quận Koto, Tokyo, được xây dựng vào thời kỳ Edo (1603-1868), ban đầu là một khu vườn của gia đình quyền quý, sau đó được một thương nhân mua lại làm nơi tiếp khách cho các doanh nhân. Nơi vườn này có một hồ nước lớn, được bao quanh bằng những hòn đá cảnh được bố trí tinh tế, với cầu gỗ, cây cối hài hòa. Trên mặt hồ được trải những hòn đà to mà tôi đã thích thú đứng lên như thể đứng giữa thiên nhiên với núi đá cây cỏ bao quanh thật huyền diệu.

Trong khu vườn này có một lối đi toàn những hoa anh đào sẽ nở vào mùa xuân mỗi năm, có hồ cá riêng cho những nàng cá Koi màu vàng óng, vô vườn này thật to rộng, làm quên đi tất cả mệt nhọc của ngày làm việc.

Chuyến đi sẽ thiếu sót nếu không đi qua Imperial Palace vào ngày thứ năm.

Đây là một biểu tượng văn hóa lịch sử và truyền thống của đất nước, là nơi ở của hoàng gia Nhật Bản, một không gian yên bình giữa thành phố sôi động!

Có kiến trúc đặc trưng của Nhật, các tòa nhà bằng gỗ, sân vườn truyền thống và hồ nước. Cổng nổi tiếng của Hoàng gia là Nijubashi, cổng đôi với cầu đá và nước, nơi đây du khách đã chụp biết bao là hình; khu vườn Nishi-No-Maru garden mới đáng nói, hoa, hồ nước với đàn cá bơi lội tung tăng, những tảng đá bài trì thật gọn ghẽ làm cho du khách có cảm tưởng như sống lại thời vua chúa.

Buổi chiều chúng tôi bỏ nửa ngày đi thưởng thức những món ăn lạ, đặc trưng của Nhật như mì Ramen, Udon, tempura udon, soba làm từ bột kiều mạch, sợi mảnh, màu nâu xám, ăn nóng hoặc lạnh, yakisoba là mì xào với thịt heo, Tsukemen loại mì phải chấm vào nước chấm mới có vị khi bỏ vào miệng, hiyamugi loại mì ăn lạnh.

Ngày thứ sáu ở Odaiba, Tokyo

Tượng nữ thần tự do (statue of liberty) nằm ở một hòn đảo nhân tạo ở vịnh Tokyo, nổi tiếng với cảnh quan đẹp, trung tâm mua sắm và các khu vui chơi giải trí. Bức tượng này là một bản sao thu nhỏ của tượng nữ thần tự do gốc ở New York, cao 11m nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh bởi vị trí đẹp và biểu tượng ý nghĩa.

Bên cạnh đó chúng tôi ghé thăm Aqua city Odaiba, Divercity Tokyo Plaza với tượng robot Gundam khổng lồ, hoặc tắm biển tại Odaiba beach.

Từ trên cao, tôi nhìn thấy rất nhiều người mướn thuyền du ngoạn trên vịnh Tokyo, và nhiều người Nhật địa phương chạy bộ chung quanh bờ hồ hít thở không khí trong lành.

Buổi chiều chúng tôi giành trọn buổi để đi dạo phố Ginza : tấp nập như ngày hội, tôi ngắm người Nhật đi qua đi lại, rất đông như cả thành phố túa ra đường về đêm, đây là thiên đường mua sắm cao cấp với LV, Chanel, Dior, Hermes, Gucci, ngoài ra còn có thương hiệu Nhật nổi tiếng lớn nhất thế giới như Uniqlo, Muji và Matsuya Ginza.

Ginza có nhiều tòa nhà kiến trúc thật độc đáo, nổi bật là wako department store, với tháp đồng hồ cổ điển, là biểu tượng của khu Ginza.

Nhật Bản đặc biệt là ánh đèn màu sắc rực rỡ, đi đâu cũng thấy đèn màu chớp sáng, những học sinh đi về ban đêm không sợ cướp giựt vì rất an ninh, họ sống có tinh thần dân tộc cao; tôi để ý mỗi người dân đều tự đem theo chiếc khăn tay nhỏ để lau mặt, lau tay chứ không dùng khăn giấy trong nhà vệ sinh. Nói về nhà vệ sinh thì phải phục dân Nhật, họ giữ nơi công cộng thật sạch sẽ cho người dùng sau mình, những em nhỏ được dậy dỗ khi còn học trong nhà trường từ lớp nhỏ phải biết nhường nhịn và giữ sạch chỗ của mình khi rời đi, nên đường xá sạch không một cộng rác.

***

Ngày thứ bẩy chúng tôi sửa soạn gọi taxi đưa đến cruise Celebrity Millenium ở Yokohama lúc 10 giờ sáng, đi khoảng nửa tiếng là đến tàu.

Nơi đây tôi thấy rất nhiều người ngồi chờ từ sáng sớm để 11 giờ trưa là tàu sẽ mở cửa nhận người vào.

Chúng tôi cùng đi một tàu, nên khi gặp nhau ở bên ngoài đã cùng chào hỏi, giới thiệu từ đâu đến và người nước nào…

Tàu có sức chứa được 2218 hành khách và 920 thành viên thủy thủ đoàn, phần lớn là người có tuổi trên 50, cũng có những gia đình con cái nhỏ nhưng chỉ là thiểu số. Đây là một trong những tàu du lịch sang trọng, được thiết kế với nhiều tiện nghi hiện đại như nhà hàng, quầy bar, spa, hồ bơi, khu vui chơi mua sắm.

Đặc biệt trong chuyến đi này, Effy jewelry tặng cho mỗi phụ nữ trên tàu một sợi dây chuyền đeo cổ bằng bạc với mặt bằng kiếng mở ra được như một chiếc hộp tròn nhỏ, chung quanh nạm một loại bạc óng ánh, mỗi ngày chị em chúng tôi phải đến quầy hàng này để lấy về cho mình một món đồ nhỏ gọi là charm để bỏ vào trong mặt kiếng đó, những charmes đó ví dụ như hạt kim cương, sapphire, hay ruby, star bằng bạc, các loại đá quý khác…Đây cũng là một dịp gặp gỡ mà công ty này có thể tiếp cận người khách dễ dàng hơn để mời chào hàng của họ.

Chúng tôi sẽ có 12 đêm trên tàu như sau: ngày 1 ở Yokohama, Tokyo; 2/ Mt Fuji; 3/ at sea; 4,5/ Kyoto-Osaka (ở lại đây 1 đêm 2 ngày); 6/ Hiroshima; 7/ at sea; 8/ Busan- Korea; 9/Fukuoka-Japan; 10/Nagasaki-Japan; 11/ at sea; 12-13/ Yokohama-Japan.

Những ngày “at sea” chúng tôi được xem những shows hát của cô ca sỹ Mỹ nổi tiếng Monique Martez, hay nhóm Boys band, hoặc show nhảy múa ca hát của tàu rất hay vào buổi chiều tối bắt đầu từ 7 đến 9 giờ. Ban ngày họ tổ chức dậy khiêu vũ ballroom, dance online, tập thể dục hay chơi đố chữ, tập xếp giấy con hạc và các thú; đi bơi, spa…

Những ngày tàu đậu vào bờ, chúng tôi thuê xe chở đi xem núi Fuji, vườn xung quanh rất đẹp nhưng không may bữa đó trời âm u nên đầu núi đã bị đám mây xám che kín mít mặc dù chúng tôi đứng khá gần nhưng vẫn không chiêm ngưỡng được đỉnh núi một cách hoàn hảo. Thật tiếc!

Celebrity Millennium. (Hình tác giả cung cấp)

Sau đó tàu đậu vào cảng Kyoto-Osaka, chúng tôi cũng thuê xe đi thăm vườn tre thiên nhiên thật ấn tượng không thể nào quên được, vườn này ở ngoại ô Kyoto, được gọi tên Arashiyama trải dài với hàng nghìn cây tre xanh mướt thẳng vươn cao, đi bộ trên những con đường ngoằn nghèo lót đá, với tiếng gió thổi, âm thanh tạo ra như tiếng chim hót nhẹ nhàng lao xao rất lạ không tìm thấy ở một nơi đâu; bên cạnh đó còn có chùa Tenryu-ji, một ngôi chùa cổ thuộc di sản thế giới Unesco, hoặc đi du thuyền dọc sông Hozu để chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiên nhiên của Arashiyama từ một góc nhìn khác.

Khu vực này cũng có một cây cầu Togetsukyo, một trong những cây cầu nổi tiếng mà du khách có thể ngắm nhìn toàn cảnh sông và núi non hùng vĩ xung quanh.

Mỗi lần tàu rời khỏi một vịnh, các em nhỏ mặc áo trắng, quần dài đen, các em từ giã tàu chúng tôi bằng một bài trống, kèn, đàn truyền thống của Nhật thật cảm động, với một bàn tay giả bằng mousse thật to vẫy qua vẫy lại chào từ giã tàu, đoàn người chúng tôi cũng đứng chật cửa sổ dùng phone của mình quay lại màn chào cảm động ấy.

Khi đến bến Busan- South Korea, chúng tôi cũng lấy một excursion đi thăm Ancient Gyeongju-tombs, temples and the National Museum: Ancient Gyeongju tombs là một phần của di sản thế giới Unesco và là một điểm đến lịch sử đặc biệt với nhiều giá trị văn hóa và kiến trúc. Khu lăng mộ này bao gồm những gò đất lớn, nơi chôn cất các vì vua hoàng hậu và các quý tộc của triều đại Silla (57 TCN- 935 SCN), một trong những vương triều cổ đại hùng mạnh nhất trong lịch sử Hàn quốc, những thành phố lịch sử quan trọng nhất, không những thế mà còn là biểu tượng của sự trường tồn và vẻ đẹp văn hóa cổ đại của nước này.

Lăng mộ Cheonmachong là một trong những lăng mộ hoàng gia nổi tiếng, nghĩa là « lăng ngựa thiên đường » dựa trên bức tranh vẽ một con ngựa có cánh được tìm thấy bên trong ngôi mộ. Khi vào bên trong lăng mộ, thấy các hiện vật từ thời Silla, gồm vương miện vàng, đồ trang sức, và nhiều hiện vật quý giá khác, cho thấy được sự thịnh vượng và nghệ thuật tinh tế dưới triều đại Silla.

Chúng tôi chỉ thăm Korea một ngày nên chưa thấy được hết sức quyến rũ của đất nước này nhưng qua phim ảnh, cũng như sách vở tôi thấy Hàn Quốc cũng không kém gì Nhật với những con đường rộng thênh thang, sạch sẽ, an ninh trật tự, trẻ em lễ phép.

Đi một đàng học một tràng khôn!

Tôi đã đến Nhật vào giữa Tháng Chín, đầu Tháng Mười nhưng lá vẫn chưa đổi màu, chỉ thỉnh thoảng vài cơn mưa phùn làm bớt nóng mà thôi; chúng tôi đã mãn nguyện viếng thăm mọi ngõ ngách, tận mắt ngắm nhìn những cổng Torii màu đỏ chói mà tôi đã từng mê mẩn chiêm ngưỡng trong sách vở, đã chiến thắng những đường đi « rối ren » của metro, tàu điện; học được tính nhẫn nại, giúp đỡ mọi người mà không đòi hỏi phải trả lại điều gì của người dân Nhật, những người tốt bụng đã sốt sắng chỉ đường cho tôi bằng cách dắt tôi đi băng qua bao con đường vào một buổi sáng đi làm, mà họ chả sợ trễ giờ hay bảo tôi hãy tìm người khác hỏi đi! Tôi thật khâm phục và ngưỡng mộ tinh thần giúp đỡ này của họ.

Một điều nữa tôi rất thích là trên vỉa hè nơi chờ băng qua đường, họ đóng những đinh nổi lên mặt đường, sơn màu vàng cho mọi người để ý, đừng bước xuống mà phải đứng vào bên trong, khi nào đèn xanh bật lên mới bước chân xuống lòng đường và băng qua. Đây cũng có thể làm cho những người bị hạn chế tầm nhìn, họ sẽ cảm thấy dưới chân mình những đinh nổi lên thì sẽ cẩn thận đứng xích vào bên trong cho đến khi nghe tiếng huýt sáo của đèn xanh bật lên thì mới bước đi, băng qua đường.

Những khúc quanh gấp ở đường cao tốc họ đều sơn đỏ để những người lái xe chú ý hơn.

Một điều dễ thương là những cô gái Nhật thường sử dụng dù cho dù trời nắng hay mưa, những lúc cả thành phố giương dù lên dưới cơn mưa phùn thật đẹp và lãng mạn làm sao.

Tôi sẽ nhớ mãi không sao quên được một chuyến du lịch đầy thú vị đến đất nước Phù Tang xinh đẹp, nơi đó tôi đã học được nhiều điều thật hay!

Sỏi Ngọc 

Phôi Pha Tháng Ngày - Đỗ Công Luận

Tuesday, October 15, 2024

Bạn Sẽ Phải Thích Trump Thôi - Ngô Nhật Ðăng

 

Ðầu tiên là hiệu ứng cánh bướm, người ta nói "Một con bướm vẫy cánh ở Ấn Ðộ cũng có thể gây ra một cơn bão ở Florida". Cho nên một cơn lốc màu da cam (Trump) sẽ gây ra những thay đổi trên khắp thế giới là điều đang quá rõ ràng. Dù ghét hay thích Trump, bạn đều phải chú ý đến ông.

Ðó là câu trả lời cho những người nông cạn khi nói "Ở VN mà không lo chuyện VN, lại đi chém gió về Trump với Mỹ". Lech Walesa, người lãnh đạo Công đoàn kết sau này trở thành Tổng thống Ba Lan đã nói về điều hối tiếc của mình khi Ba Lan cũng như châu Âu không chấp nhận sự lãnh đạo thế giới về mặt chính trị của Hoa Kỳ. 

Nói cách khác mô hình Cộng hòa lập hiến với quyền tự quản trị của người dân được đề cao và quyền lực của chính phủ bị thu hẹp hay như người Việt nói "Phép vua thua lệ làng" của Mỹ không được các chính trị gia theo chủ nghĩa xã hội tức là chủ nghĩa xoá bỏ quyền tư hữu, tập trung quyền lực cũng như của cải trong tay nhà nước (bây giờ là các tập đoàn xuyên quốc gia) và sẽ được phân phối lại cho toàn xã hội ưa thích.

Chính vì thế mà tư tưởng xã hội chủ nghĩa có điều kiện xâm nhập vào Hoa Kỳ và thông qua đảng Dân chủ để biến nước Mỹ thành "Liên bang Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Hoa Kỳ". Sau hơn 60 năm đảng Dân chủ thống trị Quốc hội mà đỉnh điểm là Obama và nếu sau hai nhiệm kỳ của Obama, người kế nhiệm là Hillary Clinton thì điều ấy có thể đã trở thành hiện thực. Một người đàn ông có mái tóc màu da cam xuất hiện để ngăn cản điều này : Donald Trump.

Ðầu tiên bạn thấy ông ta nói quá nhiều, thậm chí nói đi nói lại về một việc, điều này khiến bạn khó chịu. Bạn vẫn được giáo dục rằng người đàn ông khôn ngoan là người ít lời, biết 10 chỉ nên nói ra 1, 2, rồi người ta cần 3 năm để học nói nhưng cần 60 năm để học cách im lặng vv....Ðã thế lại còn nói đi nói lại - "Khổ lắm, biết rồi nói mãi"- Ðó là câu cửa miệng của cụ cố Hồng trong Số đỏ của Vũ Trọng Phụng một người ra vẻ cái gì cũng biết. Rồi ta thấy tò mò, Trump nói đi nói lại về vấn đề gì vậy ?

 Ðầu tiên ông ta nói về nước Mỹ đang bị phá hoại, bị huỷ diệt bới những chính trị gia của đảng Dân chủ cấu kết với đám RINO của đảng Cộng hòa và với các công cụ truyền thống thổ tả là kẻ thù của nhân dân. Lần đầu tiên trong lịch sử một tổng thống Mỹ dám gây sự với báo chí gọi họ là thổ tả, là kẻ thù...bạn sẽ thấy tò mò. Ồ, đây quả là một anh chàng ngang tàng, ngổ ngáo và bạn bắt đầu thấy hơi thích Trump. Bạn lại nghĩ có những điều phải nghe đi nghe lại mới hiểu vì mỗi một lần nghe ta lại thấy thêm một điều mới.

Rồi ông ta luôn luôn nói về mình, về những thành công mà ông ta đạt được, những điều ông làm cho nước Mỹ, người dân Mỹ và so sánh với các đối thủ, đánh đập họ không thương tiếc bằng những nickname tức cười nhưng chính xác. Tóm lại là không khiêm tốn. Chúng ta được giáo dục là luôn phải khiêm tốn, khiêm tốn càng nhiều càng tốt. Cha mẹ dạy bạn phải khiêm tốn và không khoe khoang về bản thân, ngay cả khi cần thiết. Ở trường, giáo viên sẽ hạ gục bạn nếu bạn cho rằng mình giỏi hơn người ngồi cùng bàn. Và nếu bạn cảm thấy mình biết một điều gì đó nhiều hơn giáo viên và thể hiện điều ấy thì thảm họa sẽ xảy ra. Tôi có kinh nghiệm bản thân, năm học lớp 10 có bài luận phân tích nhân vật Chí Phèo, cha tôi là nhà văn, bạn bè ông cùng thời Nam Cao cũng nhiều, họ luôn khâm phục tài năng của tác giả Chí Phèo và tất nhiên cũng hay nói về anh Chí. Tôi thường hay chầu rìa, nghe lỏm những buổi như vậy, thế là tôi mang hết những điều nghe thấy về Chí Phèo vào trong bài luận, thầm nghĩ thầy giáo cũng sẽ thích và tôi sẽ được điểm cao. Nào ngờ thầy phê "Vì em quá hiểu rộng biết nhiều nên câu văn có nhiều ẩn ý làm người đọc không phát hiện ra" và thầy cho 2 điểm. Từ đó tôi bị khốn khổ cho đến hết năm vì thầy dạy văn lại là giáo viên chủ nhiệm điều mà đứa học trò nào cũng sợ, bị giáo viên "trù". Tôi đã mắc lỗi tự cao tự đại dù vô tình không cố ý .

Trong các môn thể thao dù là cá nhân như thể dục dụng cụ cũng là những môn thể thao "đồng đội" và bất kỳ chiến thắng nào đều là thành tích được chia sẻ với các thành viên khác trong nhóm. Mặc kệ trong thực tế, 11 cầu thủ ai cũng có thể biết "ban bóng" nhưng chỉ có Messi mới biết biến đường chuyền đó thành bàn thắng. Sau khi tốt nghiệp đại học chẳng hạn khi bạn bước vào xã hội và kiếm tiền, những quan điểm tương tự cũng được áp dụng.

Tất cả những điều này làm bạn bối rối. Cách làm việc nhóm ở đâu? Khi bạn thấy làm việc theo nhóm là rất khó trừ trong một vài phạm vi. Bạn không phàn nàn, bởi vì bạn thích có thêm tiền, sự chú ý và khả năng thăng tiến, nên bạn phải ghi nhớ về tính hai mặt của cuộc sống. Bạn đã đọc "Ðắc nhân tâm" dù thâm tâm cảm thấy có gì không ổn về nó nhưng nó giúp bạn kiếm được tiền. Bạn cũng có thể đọc "Cách thu phục bạn bè và gây ảnh hưởng đến mọi người" hay "Nghệ thuật đàm phán" của Donald Trump. Mặc dù thích nhưng bạn lại cảm thấy khó chịu khi phải nói theo tấm gương về động lực điển hình kiểu Mỹ như Trump. Thỉnh thoảng, ông ta khiến bạn bị shock bởi những phát ngôn bừa bãi kỳ lạ và những khoản đầu tư khổng lồ của mình với nhiều lần phá sản. Trong khi bạn chưa sẵn sàng thế chấp căn nhà cuối cùng để kinh doanh như Trump nhưng bạn sẽ thầm ngưỡng mộ ông.
Nhưng sự thật rõ ràng là Trump giỏi hơn hầu hết các đối thủ cạnh tranh của mình. Và bạn bắt đầu thích ông ấy ?

Bởi vì trong sâu thẳm trái tim mình, bạn biết rằng Donald Trump là hiện thân của nam tính mà người đàn ông nên hướng tới : táo bạo, ngang tàng, đầy dũng cảm, không sợ hãi, có nghị lực, tự tin, chấp nhận rủi ro, không hối tiếc và tự hào khoe các chiến thắng của mình.

Tất cả chúng ta đều là sản phẩm của môi trường, trường học và trải nghiệm của mình. Nhưng theo thời gian, nhiều người trong chúng ta có sẽ đủ can đảm để đi theo sự thật về bản thân và sự thật của một người lãnh đạo. Không có ai là hoàn hảo nhưng Trump là tốt nhất so với những người khác.

Tóm lại, bạn sẽ phải thích Trump thôi, trừ khi bạn theo chủ nghĩa xã hội hoặc bị tẩy não.

 

Ngô Nhật Ðăng

Luyến Tiếc Hè Đi Thu Đến - Nguyễn Duy Phước

Gả Thiếp Về Vườn - Hồ Trường An


Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh

Ca dao

**** 

Bà Phán Hoành bảo con gái:

- Không phải má ép uổng con, nhưng má thấy thằng Ba Thoại hiền lành lại con nhà khá giả, có của ăn của để nên má mới tính gả con cho nó.

Cô Hai Phụng Cơ e dè:

- Con không muốn cãi má, nhưng lấy chồng miệt đó con ngại lắm. Má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu! Nội nghe ba tiếng U Minh Thượng là con rùng rợn rồi!

Ngọn đèn đặt trên chiếc bàn dài giữa cặp trường kỷ chạm nai, khỉ, chim, sóc, chùm nho bỗng kêu một tiếng tách, tóe bông đèn rực rỡ như chùm pháo bông. Bà Ký Banh trấn an:

- Cháu đừng lo, Ông bà Hội đồng Huờn, ba má thằng Toại giàu sụ, có toà cao lẫm lớn, dãy dọc nhà ngang. Dinh cơ họ rộng minh mông, đầy cây cao bóng mát. Ổng bả tuy ở miệt khi ho cò gáy nhưng biết cách ăn ở theo người tỉnh thành, nuôi nhiều tôi trai tớ gái. Cháu mà về làm dâu nhà họ, cháu khỏi làm động tới móng tay, sẽ có ba con tớ gái hầu hạ. Một đứa lo việc chải đầu rửa mặt, một đứa lo việc bếp nước, một đứa để cháu sai vặt. Con vợ thằng Hai Tường sao thì cháu cũng được như vậy.

Cô Hai Phụng Cơ liếc xéo bà Ký Banh. Bà nầy có tật ít xít ra nhiều. Vận sự nào mà lọt qua miệng bả cũng được bả nhơn lên gấp rưỡi, gấp đôi sự thiệt. Ðó là vận sự thường. Còn đối với việc làm mai làm mối, làm áp-phe để sanh lợi biết đâu bả chẳng nhơn lên gấp ba gấp bốn, một nhúm gạo bả nấu thành nguyên nồi cháo, nghe tiếng pháo bả sẽ hô tiếng pháo thần công cũng không chừng. Chèn ơi, lúc kể về cái bề thế giàu sang quí phái của ông bà Hội đồng Huờn, mặt bà Ký Banh như mê đi. Bà Phán Hoành ngồi giảo tai ra nghe, miệng nín khe nhưng cặp mắt long lanh háo hức, coi không giống ai.

Cô Hai Phụng Cơ là bạn cô Tư Nguyệt Yếng, con gái của bà Ký Banh. Cô nầy có người chị con nhà bác tên Hai Nguyệt Thanh lấy con trai lớn của ông bà Hội đồng Huờn là Hai Tường. Song thân cô Hai Nguyệt Thanh là ông bà Phủ Bảnh chẳng những có tước trọng quyền cao mà lại là bực đại điền chủ ở Vĩnh Long, có 200 mẫu ruộng tốt ở miệt An Hương, Mỹ An. Khi cô Hai Nguyệt Thanh về làm dâu ông bà Hội đồng Huờn thì ông bà Phủ Bảnh cho cô hai đứa tớ gái là con Xiêm, con Lài theo hầu.

Theo lẽ thường, khi sanh con đầu lòng, con gái phải về nhà cha mẹ, xổ bầu, tịnh dưỡng cho tới khi cứng cáp mới về lại nhà chồng. Cô Hai Nguyệt Thanh vừa về tới nhà tía má mình, véo von với lũ em liền:

- Chèn ơi, được về đây, tao tưởng chừng ở chín tầng địa ngục trồi lên dương gian. Bởi tao lụy ảnh nên tao mới chịu về U Minh Thượng chớ xứ gì mà đầy rừng tràm, nước đỏ au, đất phèn khô khao khô khốc, trồng chuối còn chưa được, nói chi tới trồng cam, quít, ổi, mận... Hãy day qua bên nầy thì gặp rừng tràm; day bên nọ thì gặp sóc Thổ; ngó về bên kia là đồng đầy cỏ lác, cỏ năng; ngước qua đàng trước gặp đám điều lộn hột; ngoái lại đàng sau là thấy ao, bàu, lung, vũng, đám sậy, rừng lau…

Về tới Vĩnh Long, cô Hai Nguyệt Thanh ăn hàng để báo thù những ngày thèm lạt ở chốn khỉ ho cò gáy. Cô ăn quít đường, cam hồng mật, đu đủ, xoài, mận, ổi xá lỵ…Cô ăn ốc gạo, thịt heo quay, thịt vịt quay…Nhưng hôm cô Hai Phụng Cơ theo cô Tư Nguyệt Yếng tới thăm ông bà Phủ Bảnh, được mời ăn cơm, mới rõ được phần trù phú của quê chồng cô Hai Nguyệt Thanh. Vừa ngồi vào mâm, cô Hai Nguyệt Thanh đã trề môi nhún mỏ, ỏng ẹo chê bai:

- Xời ơi, con cá lóc xứ Vãng mình sao mà ốm o đèo đẹt! Tôm trứng cỡ ngón tay thì nhiều mà tôm càng cỡ cườm tay thì ít nên mắc như vàng. Xứ sở của chồng tui bị thiệt hại về trái cây nhưng được xôm về tôm cá. Tôm càng dưới đó rẻ rề, mỗi lần ăn tôm, lấy gạch ra cầu cả chén. Cá lóc, cá bông bự bằng bắp chơn, trứng lớn cả ngón trỏ…Còn loại cá lụn vụn như cá chốt, cá rói, cá linh ai mà thèm ăn! Thứ đó chỉ dùng làm phân bón rẫy. Từ hôm về đây, bà con có thấy tui đi ăn cá nướng trui, bún tôm nướng, chạo. suông bao giờ chưa? Mấy món đó, chị bếp của tía má chồng tui làm hà rầm, ăn tới ngán ngược…

Cô Hai Nguyệt Thanh vừa sanh xong thì tuần lễ sau Hai Tường và Ba Thoại đi đò máy rồi đi xe đò lên thăm ở chơi nhà ông bà Phủ Bảnh vài ngày. Cô Hai Phụng Cơ tháp tùng cô Tư Nguyệt Yếng đến đó chơi nên cô lọt vào mắt xanh chàng công tử miệt vườn Ba Thoại.

Hai Tường trắng trẻo, cao lớn, đẹp trai, ăn nói mềm mỏng duyên dáng, cô Hai Nguyệt Thanh vui lòng về làm dâu chốn khỉ ho cò gáy cũng phải. Còn Ba Thoại tuy cao lớn như anh, mặt mũi không có gì đáng chê trách, nhưng sắc diện lầm lì, cặp mắt soi mói, nhìn ai là như muốn xoáy vào da thịt, tim gan đương sự. Vừa mới chạm mặt chàng ta, cô Hai Phụng Cơ đã nghĩ thầm: «Cái thứ tẩm ngẩm tầm ngầm như tên nầy dám làm chuyện động trời động đất lắm đa. Xời ơi, cái miệng thằng chả khi cười coi sao mà nham nhở! Tui có giành trâu cướp ruộng hắn đâu mà hắn cứ nhìn tui gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy cà! »

Ba Thoại muốn ăn tươi nuốt sống cô Hai Phụng Cơ thiệt. Chàng nhờ chị dâu mình cậy bà Ký Banh làm mai cô Hai Phụng Cơ cho chàng sau khi viết thơ về tỏ tường trong đục cho cha mẹ hay.

° ° °

Cô Hai Phụng Cơ lấy chồng mà lòng bất mãn lắm. Không phải cô chê Ba Toại xấu trai hay dị dị, nhưng khi nghĩ đến cảnh đi làm dâu tại vùng cực nam đất nước, chốn đĩa vắt muỗi mòng, trên có rừng cọp, dưới có sấu mà tay chơn cô bủn rủn, hồn phách cô bàng hoàng.

Ðám cưới được tổ chức tại nhà hương hoả của ông bà Cai Tổng Viên, anh ruột của bà Hội đồng Huờn, thuộc quận Cái Răng, tỉnh Cần Thơ. Cô dâu chú rể ở đó chơi một tháng hoặc đi Sài gòn, Vũng Tàu tùy ý rồi mới trở về U Minh Thượng.

Trước ngày vu qui, cô Hai Phụng Cơ khóc với cô Tư Nguyệt Yếng:

- Tao lấy chồng mà lòng lạnh ngắt. Trời đất thánh thần ơi, rồi đây về U Minh Thượng nếu tao không bị muỗi tha xác thì cũng bị đĩa hút hết máu, sống sao cho nổi để về thăm mẹ cha, chòm xóm cùng bạn bè xứ Vãng nầy?

Bà Ký Banh bảo bà Phán Hoành:

- Rồi đây con Hai của chị sẽ ăn nên làm ra. Từ của cải ruộng đất của chồng, nó sẽ làm ra cơ nghiệp đồ sộ cho chị coi. Hôm tui tới nhà chị làm mai thì thấy ngọn đèn trổ bông chói loà. Ðiềm hên đó đa chị!

Cô Hai Nguyệt Thanh bảo cô Tư Nguyệt Yếng và cô Hai Phụng Cơ:

- Má chị có lần đi xuống U Minh Thượng dự đám tang của bà mợ dâu, có dịp viếng nhà ông bà Hội đồng Huờn. Bả thấy gia cảnh của họ rỡ ràng nên muốn gả chị cho anh Tường, không cậy ai mai mối. Khi trở về đất Vãng, bả rủ chị tới thăm cậu của chị, rồi tổ chức cho anh Tường gặp chị. Vừa gặp chị, cả hai bị tiếng sét ái tình long trời lở đất, dội ngực thốn tim. Bởi đó chị mới chịu về cái xứ quê mùa hẻo lánh đó làm dâu.

Ai cũng nói vô thì cô Hai Phụng Cơ làm sao lộn nài bẻ ống tháo ra đây? Vào thập niên 30, các cô gái đều phải chịu cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Vả lại Ba Thoại chẳng những có ăn học mà còn dễ coi, vóc mình liền lạc, tay chơn cứng cáp, phải thế trượng phu, cho nên cô đành ngâm hai câu:

Ra đi là sự đánh liều,

Mưa mai nào biết nắng chiều nào hay

Cô Hai Phụng Cơ đi lấy chồng thì cảnh nhà ông bà Phán Hoành lạnh ngắt. Bởi tánh cô bãi buôi vui vẻ, ưa nói véo von, ưa cười giòn khấm khứu, ca hát lảnh lót nên cảnh nhà ấm áp, vắng cô là vắng tất cả sinh động. Cây khế ngọt trổ bông tím quanh năm ngoài bến nước từ đó vắng bóng cô chiều chiều ra hóng mát hoặc thêu thùa. Có chàng trai chiều chiều chèo tam bản dọc trên sông Long Hồ, khi qua đó thường ngâm nga:

Trèo lên cây khế mà rung

Khế rớt đùng đùng không biết khế ai!

Khế của ông Phán chẳng sai

Khế vừa có trái, cô Hai đi lấy chồng…

Hôm đám cưới, cô Hai Phụng Cơ mặt mày ủ ê bất mãn. Lũ chị em cô cậu, lũ chị em bạn dì, lũ chị em chú bác với cô kẻ thì lấy chồng cùng tỉnh, người thi lấy chồng Sài gòn, Mỹ Tho, Cần Thơ, Sa Ðéc…ai cũng được hưởng ánh sáng thị thành, ai cũng có dịp khoe thú ăn chơi, những chuyện giao du của mình với xã hội…Riêng cô phải lấy chồng xa mút tí tè. Ðã vậy khi xe nhà trai tới thì trời bắt đầu mưa lâm râm, tới lúc ông bà mai lên cặp đèn sáp chạm rồng phụng thì bên ngoài mưa như cầm tĩn mà đổ. Tuy nhiên hai ngọn đèn cháy đều, sáng phừng như hai búp sen bằng lửa.

Trên đường về Cái Răng qua bắc Cần Thơ, tới nhà ông bà Cai Tổng Viên, trời vẫn mưa lai rai. Trước khi ra xe để về Vĩnh Long, bà Ký Banh vịn vai cô Hai Phụng Cơ, cười ngỏn ngoẻn:

- Ðám cưới mà gặp mưa là điềm tốt đó đa cháu. Lại nữa, khi bác trai và bác lên cặp đèn, thì ngọn đèn cháy đều và sáng quắc. Thêm một điềm tốt nữa, cháu có thấy không?

Cô Hai Phụng Cơ miệng thì dạ dạ nhưng cặp mắt kín đáo liếc xéo bà mai, tại bà thày lay mà tui xa xứ, tại bà ham đầu heo bự mà tui lìa quê.

Cô Hai Phụng Cơ hai tuần sau, từ Vũng Tàu gởi thơ cho cô Tư Nguyệt Yếng:

Ô Cấp, ngày….

Bớ con Nguyệt Yếng,

Chồng tao dắt tao đi Ô Cấp, ở khách sạn để hưởng tuần trăng mật. Sau đó ảnh sẽ đưa tao qua Long Hải ở chơi thêm một tuần nữa. Tụi tao sẽ leo núi Bồng Lai, viếng am cốc..

Giờ đây tụi tao tắm biển đã đời, ăn sò huyết, cua biển, ghẹ, nghêu, chem chép, ăn đủ món cá…Tao thức thiệt khuya, dậy thiệt trể, đêm ngắm trăng biển, ngày nghe nhạc phi lao. Tao phải nói rằng tao hạnh phúc. Chồng tao cưng tao lắm Yếng à. Trung tuần tháng tới tao sẽ theo chồng về chốn U Minh Thượng xa lắc tí tè. «Có chồng thiếp phải theo chồng. Nắng mưa thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam ». Có tình yêu của chồng, tao thấy cuộc đời nơi quê hương mới không còn ghê gớm như tao đã nghĩ trước kia. Rồi đây mầy và tao mỗi người mỗi ngả, hướng rẽ càng dang xa. Tao chỉ biết cầu cho mầy hạnh phúc viên mãn, cầu luôn cho trăm năm sau, hạnh phúc của tao vẫn tròn trịa như bây giờ, không sứt mẻ, không trầy trụa, Yếng à.

Tao tạm dừng bút. Hẹn khi về tới U Minh Thượng sẽ gởi thơ tiếp. Nhớ cầu Trời Phật phò hộ cho hai đứa mình nghen mậy.

Bạn mầy,

Trần thị Phụng Cơ

Bà Ký Banh nhân một hôm đến nhà bà Phán Hoành ăn giỗ, cười bảo bạn:

- Con gái đứa nào cũng như đứa nấy, hễ đi lấy chồng xa là mặt mày ủ dột, oán ghét ông bà mai cắc cớ trớ trêu xô tụi nó ra khỏi nhà cha mẹ. Ðó, chị coi đó, con Hai bây giờ cơm ngon canh ngọt với chồng, nó viết thơ về tháo trút tâm sự với con gái tui mà tâm sự nào cũng hân hoan ráo trọi.

° ° °

Cô Hai Phụng Cơ vừa đút đầu vô nhà chồng ở U Minh Thượng là gặp cái không khí nghiêm trọng rồi. Ông bà Hội đồng Huờn mặt như tráng một lớp thép mỏng nguội ngắt. Hai Tường tuy cười mà nụ cười kềm hãm không để lộ nguyên hàm như hồi chàng đến thăm ông bà Phủ Bảnh. Còn cô Hai Nguyệt Thanh chưa chi đã đổi gương mặt nhí nhảnh hồn nhiên thành vẻ mặt trịch thượng của bậc kẻ cả, thấy mà ngứa gan.

Dinh cơ của ông bà Hội đồng Huờn cách chợ làng khoảng năm cây số. Chợ nầy có nhiều gian hàng lợp lá của người Tàu, có tiệm mì, hủ tiếu, có tiệm chạp-phô tiệm vải. Từ nhà họ, khách bộ hành có thể vượt qua đám điều lộn hột hoang dã, vượt qua bãi lau sậy, qua cánh đồng cỏ năng để đến sóc Thổ của người Miên rồi đến xóm Cây Da của người Việt dọc theo dòng kinh đào. Từ vàm kinh đào giáp với lòng rạch song song với rừng tràm, du khách có thể vượt sáu cây số là tới chợ Chắc Băng, nơi thị tứ sầm uất.

Nhà ông Hội đồng gồm ba căn hai chái, nóc lợp ngói âm dương, nền đá da qui cao tới ngực, ở hàng ba thì lót gạch men trắng vẽ bông xanh, bên trong lót gạch trắng chen gạch đỏ. Bên trái ngôi nhà từ ngoài ngó vô là sân lót gạch tàu, kế đó là lẫm lúa gồm ba căn, vách bổ kho, mái lợp ngói móc. Lẫm lúa cũng có hai chái. Chái bên trái dành để nông cụ, chái bên mặt để cối xay lúa và cối giã gạo. Trong sân nhà có cây mù u tàn rậm, che bóng mát một vùng. Sân trước bày hòn non bộ, mấy chậu cau kiểng, tóc tiên, kim quít. Phía sau nhà là cây da xà cũng để lấy bóng mát. Trong vườn, ông Hội đồng Huờn cho trồng dừa Tam Quan, cau xiêm, mãng cầu xiêm. Ông cũng đang thử trồng chuối nhưng vì đất còn nhiều phèn nên chuối còi cọc lắm. Chung quanh khuôn viên nhà, ông cho đào mương, mỗi hướng có chiếc cầu tre bắc qua bên kia đường đê của đám ruộng. Dọc theo mương, ông trồng làm hàng rào bên ngoài, trồng cây xương rồng và cây độc trụ bọc bên trong.

Vợ chồng Hai Tường chiếm căn phòng ở chái bên trái, có cửa sổ trổ ra sân gạch tàu và lẫm lúa. Vợ chồng Ba Thoại chiếm căn phòng ở chái bên mặt, có cửa sổ ngó ra mương nước thả dây ấu xanh tươi,

Cô Hai Phụng Cơ từ nhỏ tới lớn chỉ lo ăn học. Tư tưởng tự do lãng mạn nơi mấy cuốn tiểu thuyết từ năm nầy qua năm nọ chui vô óc cô rồi mắc kẹt luôn trong đó. Song nó chưa có dịp ngo ngoe vẫy vùng. Bởi lẽ cô chưa va chạm với đời nhiều nên cô còn nhút nhát. Bởi lẽ ba má cô giáo dục cô theo lối xưa nên cái tánh quật khởi của cô chưa có dịp cháy phừng. Về nhà chồng, cô chẳng biết nấu nướng chi ngoài các món cá kho, thịt kho, vài món canh, món xào thông thường. Trong khi đó, cô Hai Nguyệt Thanh là con ông Phủ, địa vị bên cô ta trội hơn bên chồng nên cô được thung dung tự tại, làm bếp hụ hợ, thêu may cầm chừng. Cô Hai Nguyệt Thanh ngoài con Lài, con Xiêm là hai tớ gái cô mang theo, cô còn được bà má chồng cho thêm con Kim Heng lai Miên để cô sai vặt. Trong khi đó, cô Hai Phụng Cơ chẳng mang theo tớ gái nào, mà bà Hội đồng Huờn cũng chẳng nghĩ tới việc mướn cho cô một mụ nào để phụ bếp, để coi sóc nhà cửa giúp cô. Từ khi cưới cô cho Ba Thoại, bà Hội đồng Huờn cho mụ bếp Năm Cánh nghỉ việc. Con Lài, con Xiêm tuy có phụ cô việc bếp núc, việc coi sóc nhà cửa, nhưng tụi nó không phải là đầy tớ của cô nên cô không dám sai bảo tụi nó nhiều hay cằn nhằn rầy la chi cả.

Một hôm, cô Hai Phụng Cơ nấu cơm gạo mới. Cô vô ý đổ nhiều nước và đợi cơm sôi ba dạo mới chắt nước. Cô Hai Nguyệt Thanh khi mở nắp vung ra liền cười bảo bà Hội đồng Huờn:

- Mèn ơi, con tưởng đâu hôm nay thím Ba khuấy bánh đúc chớ!

Bà Hội đồng Huờn xáng cho cô Hai Phụng Cơ một cái nhìn nháng lửa:

- Xời ơi, ai coi con dâu út của tui! Nó nấu cơm chẹt nhẹt, nhão nhừ làm như ai nhai cơm rồi nhổ phẹt vô nồi vậy!

Khoảng đời làm dâu ba năm của cô Hai Phụng Cơ tốn biết bao là nước mắt. Nhưng trời bù đắp là Ba Thoại yêu thương cô rất mực, thường che chở cho cô nên cô cũng nguôi ngoai phần nào. Lại nữa cô Hai Nguyệt Thanh chỉ đẻ một mụn con gái rồi nán một thời gian dài. Còn cô Hai Phụng Cơ đẻ liên tiếp hai đứa con trai. Nhờ sanh đẻ, máu huyết thay đổi, cô Hai Phụng Cơ phốp pháp và trắng phau phau.

Ít lâu sau, ông bà Hội đồng Huờn cất nhà cho vợ chồng Ba Thoại ở xóm Cây Da để cả hai trông nom sở ruộng ba mươi mẫu, loại ruộng gò. Nhà của họ cũng ba căn hai chái, vách bổ kho nhưng mái lợp ngói móc, nền lót gạch tàu. Chung quanh khuôn viên là hàng rào đóng bằng cây tràm khô dầy bịt.

Ngay khi về nhà mới, cô Hai Phụng Cơ ỏn ẻn với chồng:

- Em thiệt không ngờ mình cưng em nên khi thì òn ỉ, khi thì làm trận làm thượng với ba má để giờ đây vợ chồng mình có giang sơn một cõi. Có vậy em mới tìm lại đời sống riêng cho em, cho anh…

Trong lúc bồng bột vì sung sướng, Ba Thoại ôm vợ hun trơ hun trất:

- Em càng ngày càng mơn mởn nuột nà, nhìn hoài không chán, nhìn suốt tháng cũng chưa bưa. Hễ chỗ nào em vui là anh vui. Ba mươi mẫu ruộng nầy là của chú Tư anh để lại cho anh chớ không phải của ba má anh đâu.

Về ở xóm Cây Da, cô Hai Phụng Cơ sắm chiếc ghe hầu, mui sơn xanh da trời, mũi ghe chạm trổ, khung cửa khoang cũng chạm trổ. Hễ buồn buồn, cô kêu bạn chèo ghe đưa mẹ con cô ra chợ Chắc Băng ăn mì, cháo, hoành thánh, nem nướng đã đời. Ðôi khi cô cùng chồng đi viếng các sở rẫy của người Triều Châu, mua bông bí đem về luộc chấm nước cá kho hay chấm mắm nục, mắm nêm. Có lần đi ngang Cầu Ðúc Cái Xình mua dưa hấu về ăn Tết, gặp trái ruột hường lợt, cô xắt ra để nấu canh tôm thịt rồi rắc tiêu, hành, ngò gai. Rừng tràm bên kia dòng rạch đầy dây choại, hễ khi ăn chay cô sai con Tím qua bên đó hái đọt choại nõn mềm về luộc. Khoai lang ở đây rẻ rề, cô sai bà vú Dần mài khoai ra nhào với nước rồi vắt nước cốt lược qua lớp vải the mỏng. Bột trong nước cốt lắng xuống, cô chỉ cần gạn bỏ nước trong rồi đem bột ướt phơi khô. Thứ bột nầy khuấy nước sôi, trong văn vắt, có màu nâu tím lợt, pha với đường phèn là trở thành một môn thuốc giải nhiệt thần sầu, chẳng những ngon miệng mà còn trị được chứng mụn nhọt, đổ ghèn…

Cô Hai Phụng Cơ khi về xóm Cây Da, đẻ lần thứ ba con tiểu tỳ song sanh, ba năm sau cô rặn thêm một con oắt tì nữ. Còn bên U Minh Thượng, cô Hai Nguyệt Thanh đẻ thêm một đứa con gái đèo đẹt nữa rồi nín luôn.

Cô Hai Phụng Cơ biết địa vị của mình trong gia đình chồng đã vững lắm rồi. Cô ngoả nguê trong hạnh phúc với người chồng lúc nào cũng một lòng một dạ yêu cô. Nhưng cô vẫn còn vài điều bất mãn. Trước hết là cuộc đất ở xóm Cây Da khô khao, đất chỉ có thể làm rẫy chớ không thể lập vườn. Ở đây chỉ có cây da, cây gừa, cầy bình bát sống được. Nhìn quanh quất cô chỉ thấy rừng tràm dầy bịt, còn là đồng chua, đất khô nứt, hoa đũa bếp nở rộ khi mùa mưa lướt thướt kéo về. Chợ Chắc Băng thì xa, rồi đây hai đứa con trai cô phải rời xóm Cây Da ra ngoài học, sáng đi chiều về bằng tam bản, thiệt không tiện chút nào. Thêm nữa, cái sóc Thổ gồm toàn là người Miên khiến cô ngại lắm. Người Miên vốn giỏi bùa chú, thư ếm. Biết đâu họ thấy vợ chồng cô giàu có sẽ thư ếm cho cả hai điên khùng hoặc đỏan mạng để đoạt của.

Bà Hội đồng Huờn tuy thương yêu hai thằng cháu nội nhưng vẫn không hề thông cảm với nàng dâu út. Bà tức ấm ách vì từ khi về xóm Cây Da, cô Hai Phụng Cơ tìm cách đuổi hết tôi trai tớ gái bà đưa đến. Từ chị bếp, cô tớ sai vặt, chị vú, các anh lực điền đều là người quen biết của cô Hai Phụng Cơ, của bà Phán Hoành đưa về. Bà Hội đồng Huờn ghim mối bất mãn trong bụng nên lâu lâu bà giả đò đến xóm Cây Da để thanh tra và quan sát nếp sống của vợ chồng Ba Thoại. Bà lấy cớ ở cuối xóm có ông thầy thuốc Miên giỏi tài trị phong thấp bằng ngải và lá thuốc cứu nên lâu lâu bà cần đến xóm Cây Da vài ngày, truớc trị bịnh, sau để tiện đường ra chợ Chắc Băn nhờ ông Bang Xạch Hui ở tiệm thuốc Khương Kiện Ðường coi mạch hốt thuốc ích khí bổ thần cho bà.

Cứ mỗi lần bà Hội đồng Huờn cùng con ở tên Thia tới nhà là cô Hai Phụng Cơ như cá mắc cạn. Cô quay mòng phục dịch mẹ chồng, không dám nhõng nhẽo với chồng. Bà Hội đồng Huờn đụng đâu là chê đó:

- Nè vợ thằng Ba, đây là chỗ tạm, mầy sắm chi chén kiểu dĩa kiểu nhiều dữ vậy? Còn đồ chứa nước mưa, mầy chỉ cần sắm hai chiếc mái dầm là đủ rồi, ai coi nó đã sắm hai chiếc mái dầm rồi còn đến thêm lu bầu, rồi khạp, rồi bồn, rồi ảng…Nhà ông Thiên Hộ, nhà ông Vạn Hộ chưa chắc xuê xoang bằng nhà nầy. Chèn ơi, cái sân thì nhỏ, để dành phơi lúa chớ, sao mầy trưng bày bùm sụm, cau kiểng, mít kiểng làm chi? Theo mép rào mà mầy không biết trồng bông đũa bếp là mầy quê lắm…Nhà nầy sao mà không phép tắc gì hết! Tôi trai hễ rảnh là nhậu nhẹt, tớ gái bạ đâu nằm đó, rồi tụm năm tụm bảy ngồi lê đôi mách, không thèm lý tới việc nhà…

Rồi vào một lần thăm viếng của bà Hội đồng Huờn, cô Hai Phụng Cơ bắt đầu phản kháng. Cô thấy mẹ chồng cô cư xử vượt quá giới hạn hơi xa. Hễ tức nước vỡ bờ, già néo thì đứt dây, cho nên cô đợi dịp trả đũa.

Trưa hôm đó, sau một chầu chỉnh lý nàng dâu, bà Hội đồng nằm trên võng đong đưa thiu thiu dỗ giấc. Trong khi đó cô Hai Phụng Cơ ngồi trên chiếc divan cẩm lai, cắt chiếc quần đáy giữa bằng cẩm nhung trắng. Cô liếc xéo về phía mẹ chồng. Xời ơi, người gì mà khuôn mặt lưỡi cày, cặp môi củ ấu, đôi chơn mày xiên xiên, cái bên mặt dấu sắc, cái bên phải dấu huyền. Mặt mày như vậy hèn gì tánh tình khó khăn! Tui vốn nghiệp dầy đức mỏn, phước cạn nghiệp sâu nên mới nhào vô làm dâu mụ mẹ chồng khó tánh hay chấp nhặt chấp thưa như bà thái hậu Ðịch Thiên Kim…Tui phải làm sao cho bả từ đây nể mặt tui, lần lần tránh xa tui, để tui thở khoan khoái, ợ ngáp tự do, duỗi co mặc ý…

Cô Hai Phụng Cơ vừa thấy thằng Khương đi ngang qua liền hét lên:

- Khương, tại sao bà nội mầy vừa ngủ mầy làm lộp cộp lạc cạc vậy? Ðồ bất hiếu, không sợ trời đánh hay sao chớ?

Bà Hội đồng Huờn giật mình choàng dậy thì cô Hai Phụng Cơ bồi liền:

- Ðời nay con cháu gì kỳ quái! Bà nội tụi nó già cả giấc ngủ càng lúc càng ngắn, bữa ăn càng lúc càng vơi, vậy mà khi bả mới dỗ giấc là tụi nó chạy rần rần, khua động rầm rĩ thì bực già cả làm sao ngủ ngon được!

Bà Hội đồng Huờn thở dài, đưa võng qua lại, mắt khép mà miệng lầu bầu. Cô Hai Phụng Cơ xuống bếp kiếm cái dĩa nhôm rồi trở lên chiếc divan cẩm lai. Vừa khi nghe mẹ chồng ngáy se sẽ, cô lấy chiếc kép đập vô dĩa nhôm, và dù không thấy thằng Ninh ở đâu, cô cũng la oai oải:

- Thánh thần thiên địa ơi! Mầy làm giống gì vậy Ninh? Bà nội mầy vừa ngon giấc kia cà, bộ mầy đui hay sao mà cứ làm ầm ầm loảng xoảng, bưng đầu nhức óc vậy Ninh? Mầy gan quá mà, mầy không sợ lưỡi búa Thiên Lôi mà!

Bà Hội đồng Huờn choàng tỉnh dậy, giựt mình thảng thốt, cô Hai Phụng Cơ giả nhơn giả nghĩa:

- Xin má cứ ngủ ngon giấc. Bởi hai thằng cháu khỉ khọn rắn mắt cứ chạỳ giỡn làm đồ đạc rớt bể tùm lum không cho má ngủ suông sẻ nên con phải la rầy tụi nó.

Bà Hội đồng Huờn lại tiếp tục dỗ giấc. Vừa nghe bà ngáy như cưa cây, như thụt ống bễ lò rèn, cô Hai Phụng Cơ ré lên:

- Tiên nhơn tổ đường ơi, diều tới kia cà! Bây đâu? Mau đuổi diều mau coi nào. Tụi nó bay qua sân thế nào cũng xớt gà con ăn thịt. Ê! Ế! Diều! Diều! Ê! Ế! Bay chỗ khác chơi!

Bà mẹ chồng lồm cồm ngồì dậy, nguýt nàng dâu một cái nháng lửa rồi đứng dậy phủi đít bước ra hàng ba.

° ° °

Dòng lịch sử chảy qua biết bao khúc quanh biến động. Từ khi ra riêng ở xóm Cây Da, cô Hai Phụng Cơ cứ òn ỉ chồng mua vé quốc trái và gởi tiền vào Ðông Dương ngân hàng. Riêng cô, cô lo sắm vàng, sắm hột xoàn và gởi cho má cô giữ.

Trước năm 1945, nào Nhựt đảo chánh Tây, nào giặc Ðàng Thổ dậy lên giết chóc người Việt, nào bọn Việt Minh đêm bắt hào phú trong làng đem đi thủ tiêu...Riêng ở xóm Cây Da, nhờ ngài lục cụ và mẹ sóc hiền đức, tu hành tinh tấn nên dân Ðàng Thổ không nổi lên làm giặc. Tuy vậy cô Hai Phụng Cơ vẫn sợ lắm, cô òn ỉ chồng bán ba chục mẫu ruộng cho ông bà Bang Biện Hanh rồi dọn về Vĩnh Long mở tiệm bán đồ tạp hoá nhập cảng từ bên Tây.

Năm 1945 khi Việt Minh lên nắm chánh quyền, vợ chồng Ba Thoại bị bọn Quốc gia Tự vệ cuộc bắt tống giam về tội giao du với Tây. May nhờ có Ba Tốt, chồng Tư Nguyệt Yếng vốn có công trạng với Việt Minh, ra tay can thiệp nên cả hai chỉ bị cạo đầu và giam hai tuần lễ rồi được thả ra.

Riêng ông Hội đồng Huờn thì bị bọn Việt Minh bắt đem thủ tiêu. May cho Hai Tường nhờ theo ghe lúa đem bán cho chành ở Cái Răng nên thoát nạn. Cô Hai Nguyệt Thanh tom góp của cải rồi cùng hai con chèo ghe than len lỏi đến chợ Vàm Xáng, Hoả Lựu rồi đi đò máy về Cái Răng. Sau đó, vợ chồng Hai Tường lên Lèo làm ăn, mở hãng xuất nhập cảng, công việc buôn bán càng lúc càng phát đạt.

Khi Tây trở lại, Ba Tốt phải bỏ nhà vào khu Tám. Ðể nhớ ơn cứu mạng, cô Hai Phụng Cơ giúp vốn cho Tư Nguyệt Yếng mở một tiệm chạp phô bán đồ nhậu kèm với món cháo cá giò heo đối diện với miễu Quốc Công.

Khương, Ninh vừa lớn thì tỉnh Vĩnh Long đã mở trường Cao Tiểu. Cả hai trúng tuyển vào năm đệ nhứt. Cô Hai Nguyệt Thanh cũng cho hai đứa con gái mình là Nguyệt Hiên, Nguyệt Phố về ở với ông bà Phủ Bảnh. Nguyệt Hiên học sau Khương, Ninh một năm, còn Nguyệt Phố học chung trường Long Hồ với ba cô con gái của Ba Thoại là Phụng Kiều, Phụng Các, Phụng Song.

Trước khi người Thổ dậy giặc khắp Hậu Giang thì bà Hội đồng Huờn bị té, mang chứng bán thân bất toại. Chính cô Hai Phụng Cơ đến U Minh Thượng săn sóc mẹ chồng. Chính cô huấn luyện con Thìn trong việc chăm nom bà trước khi cô trở về xóm Cây Da. Sau khi bà chết đi, tình bạn giũa cô và cô Hai Nguyệt Thanh nẩy nở chơn thành. Rồi đó, những cơn gia biến đã thắt chặt thâm tình của hai chị em bạn dâu thêm chặt chẽ.

Thù giết tía chồng, thù bị sung công ruộng đất, thù bị cạo đầu xâm chàm vào tâm khảm cô Hai Phụng Cơ. Tuy thương yêu, biết ơn cô Tư Nguyệt Yếng nhưng cô vẫn không làm sao có cảm tình nổi với phe kháng chiến mà cô biết rằng cùng một phồn một lũ với bọn Việt Minh cộng sản. Cô Tư Nguyệt Yếng từ chỗ có chồng vào bưng kháng chiến, đâm ra có cảm tình với Việt Minh và chịu đứng ra truyền nọc cộng sản khắp nơi. Chói tai gai mắt cho cô Hai Phụng Cơ biết bao khi cô thấy Ba Thế Phụng, em trai cô, đi cưới Năm Huỳnh Mai, em gái Ba Tốt. Cả hai vợ chồng nầy hễ gặp Tư Nguyệt Yếng là xúm vô nói xấu Tây, ngắt véo địa chủ, xỉa xói cái xa hoa của những người giàu có như vợ chồng cô. Xời ơi, nói vậy mà nghe được! Nhà giàu sang cũng có kẻ tốt người xấu, người nghèo hèn cũng có kẻ hiền lương người trật búa chớ bộ! Cái bọn Việt Minh dưới mắt cô Hai Phụng Cơ là bọn ăn cướp cạn, vừa sát nhơn vừa điêu ngôn xảo ngữ để tự phong thánh phong thần. Tía má chồng cô tuy nghiêm khắc nhưng đối đãi với tá điền tá thổ vẫn có lòng nhơn đạo. Còn nhà nước Bảo Hộ theo cô thấy chẳng có chỗ nào đáng chê trách hết. Thời họ, dân Nam kỳ dù nghèo mạt rệp trên mâm cơm cũng có món canh, món mặn, món xào. Từ khi có vụ chống Pháp, bề sinh sống bắt đầu khó khăn, mua gì cũng mắc. Cô Hai Phụng Cơ vốn không ưa chánh trị nên cô không để ý gì đến thời sự. Cô nhìn những người ái quốc qua những tên Việt Minh đã cạo đầu còn mắng nhiếc bêu xấu cô đủ điều. Tụi khốn nạn đó sẵn dao bén còn cạo đôi chơn mày lá liễu của cô trụi lủi.

Hiện giờ cộng sản, Việt Minh ở đâu không thấy, cô chỉ thấy vợ chồng Ba Thể Phụng, cô Tư Nguyệt Yếng và lũ bạn cô Tư xúm lại bàn tán mấy cuốn tiểu thuyết đề cao kháng chiến của Vũ Anh Khanh, Thẩm Thệ Hà, Liên Chớp, Dương Tử Giang, cô Hai Phụng Cơ hầm lắm, đợi dịp chỉnh lý cái thứ ăn no rồi bày đặt ủng hộ bọn siêu mưu làm loạn kia.

Hôm đó nhà ông bà Phủ Bảnh có đám giỗ. Vợ chồng cô Hai Phụng Cơ, Ba Thể Phụng được mời tới dự tiệc. Cô Tư Nguyệt Yếng là con cháu trong nhà nên có mặt từ hôm bữa giỗ tiên qua bữa giỗ chánh. Từ khi con gái út của bà Phủ Bảnh là cô Út Ngọc Dung si tình một thanh niên khuynh cộng thì Tư Nguyệt Yếng thường theo vợ chồng Ba Thể Phụng đến rủ rê cô mỗi tháng đóng nguyệt liễm cho trạm y tế của phe kháng chiến ở Cái Ngang. Họ còn giới thiệu cô Út bọn công tác thành, bọn nội ứng mà cô Tư Nguyệt Yếng gọi bằng cái tên mỹ miều dũng cảm: "Những kẻ chiến đấu trong lòng địch" để cô Út mở rộng tầm hoạt động.

Sau bửa tiệc thịnh soạn, cô Út Ngọc Dung mời vợ chồng Ba Thể Phụng, cô Tư Nguyệt Yếng và cá cô bạn đồng tâm đồng chí ra nhà mát, giáp mé sông Cái Cá để dùng trà bánh. Cô Hai Phụng Cơ liếc xéo về phía họ rồi cất giọng rổn rảng hỏi bà Phủ Bảnh:

- Thưa bác, mấy năm nay bác có góp được lúa ở mấy sở ruộng miệt Tam Bình, chợ Thầy Phó không?

Bà Phủ Bảnh xụ mặt:

- Có được hột nào đâu, cháu! Hồi năm 45, hai bác nhờ ông bà khuất mày khuất mặt phò hộ nên trốn khỏi cuộc lùng bắt của bọn quỉ vương đó, kể là may lắm rồi. Giờ đây mình vác thây vô vùng đó để góp lúa thì có khác nào dưng thây vào miệng cọp, miệng chằn tinh cháu ơi!

Giọng cô Hai Phụng Cơ rổn rảng một thì giọng bà Phủ Bảnh rổn rảng mười. Giọng bà rót vào tai đám thanh niên rõ mồn một. Bà Phủ Bảnh tuyệt nhiên chưa rõ sự kết ước của cô gái út mình với chàng thanh niên khuynh cộng. Bà chỉ thấy cô trưởng nữ mình là cô Hai Nguyệt Thanh đã bao phen bị trầy vi tróc vẩy vì bọn Việt Minh, cùng sự điêu đứng của vợ chồng bà hồi năm 1945, cho nên bà hung hăng khạc từng tràng từng lọn lời ác, lời thô:

- Ai sao kệ mồ tổ họ, chớ riêng bác, bác thích Tây ở xứ mình hoài. Tụi Tây mà xuống tàu về nước, những kẻ chết trước là vợ chồng bác đó cháu. Hai bác làm sao sống nổi với bọn đầu trâu mặt ngựa Việt Minh đó!

Cô Hai Phụng Cơ cười hăng hắc, ôm chầm lấy bà Phủ Bảnh:

- Thiệt tình, sao bác nói hạp ý cháu quá!

° ° °

Nhiều đêm nằm gác tay lên trán để suy nghĩ nỗi nọ đường kia, cô Hai Phụng Cơ mới thấy dù đời sống thị thành hạp với óc cầu tiến và tánh ham hoạt động của cô, nhưng tâm hồn cô đã mọc rễ vào vùng đất U Minh Thượng, xóm Cây Da, chợ Chắc Băng khó mà bứt ra. Ðành rằng đất phèn khô khan, trồng lúa thì được mà lập vườn phải đợi vài chục năm nữa, nhưng đó là cuộc đất hứa hẹn vì nhà nước bắt đầu đào thêm rạch, khơi thêm ngòi mới. Chất phèn trong đất mỗi mùa mưa, theo nước mưa trôi xuôi ra biển mỗi lúc một nhiều. Trong những chuyến đi thăm bà con bên chồng ở miệt Hóc Hoả, Hoả Lựu, vịnh Chèo, vịnh Trà Bay, cô Hai Phụng Cơ thấy đất cát vùng đó bắt đầu trồng được chuối, mãng cầu xiêm, dừa, cau, khó...Những vùng đó nào có xa xôi gì với quê chồng cô, vậy thì cái ngày U Minh Thượng lập thành vườn chắc cũng không mấy lâu. Nhưng Việt Minh đã xô đẩy vợ chồng cô Hai Nguyệt Thanh và vợ chồng cô khỏi cuộc đất hứa hẹn đó. Sau hiệp định Genève, cô dò dẫm về thăm quê chồng thì nghe rằng trước khi tập kết ra bắc, Việt Minh gài bọn nằm vùng rất đông. Chúng đã nửa đêm tới nhà bắt thầy Tư Thạnh con ông Bang Biện Hanh đem đi thủ tiêu. Chúng còn liệng lựu đạn vào đám tiệc của Xã trưởng Thọ. Cảnh sát hương thôn yếu quá, không dám vô sâu trong lán trong bưng nên bọn nằm vùng vẫn tiếp tục lộng hành.

Ðường về quê chồng đối với cô Hai Phụng Cơ kể như mất lối. Thuở ở xóm Cây Da tuy cô siêng năng lo việc tề gia nội trợ nhưng không quá nô lệ vào thời giờ như khi ra thị thành buôn bán. Ðối với cô, nó là thiên đường vì vợ chồng cô đã sống đời tự lập, đã nếm mùi hạnh phúc lứa đôi ở đó. Hai thằng con cô không hề giữ lại một chút gì về quãng đời thơ ấu của chúng nơi quê cũ. Thằng Khương thi đậu tú tài liền ghi tên học Y khoa, còn thằng Ninh thì học Dược. Thằng anh đãi bôi:

- Con ráng kiếm tiền để về già chuộc lại ruộng vườn xưa, sửa lại mái nhà hương hoả. Từ đây tới đó, tình hình thời cuộc sẽ đổi khác, má tin đi!

Thằng em cũng nói xạo:

- Hễ lúc nào đầu óc căng thẳng, con đọc truyện đồng quê của Phi Vân, Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam là đầu óc con mát rười rượi. Kiếm nhiều tiền, con sẽ mua vườn ở ven đô hay vùng phụ cận tỉnh nhà, con sẽ nhường cho má sắp đặt khuôn viên giống như nhà cửa, khuôn viên ở xóm Cây Da.

Ôi, tất cả còn là lời hứa, còn là dự định, bao giờ mới thực hiện được đây? Cô Hai Phụng Cơ dẫu sao cũng bằng bụng lắm. Cô nghĩ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Cô chẳng có cái tài gì đặc biệt để cho các con giống, cô chỉ có niềm yêu đất quê. Tụi nó mà biết noi theo chí hướng và tấm lòng tha thiết với cố hương thì tụi nó sẽ tạo được một cơ nghiệp, một giang san cho con cháu sau nầy.

Con Phụng Kiều thi đậu xong trung học đệ nhứt cấp thì chọn học ban A. Nó thường khoe với cả nhà:

- Chèn ơi, thầy Toản dạy toán lý hoá ăn nói đậm đà, có duyên ác!

Con Phụng Song chõ mỏ:

- Em biết mà, thẩy là người Bắc kỳ.

Con Phụng Kiều trợn mắt nhìn em, táp liền:

- Bắc kỳ rồi sao? Bộ Bắc kỳ không có quyền hát hay, nói giỏi hay sao? Tao thử hỏi mầy: ca sĩ hát tân nhạc xứ mình, người Bắc nhiều hay người Nam nhiều? Trong mấy cuộc họp, ai lên phát biểu ý kiến hay? Tao thấy người Nam mình hát vọng cổ thì mùi, còn hát tân nhạc thì lạt nhách. Hễ vô hội họp thì người Nam mình ngồi thù lù một đống, quan bảy cũng ừ, quan tư cũng gật...

Cô Hai Phụng Cơ hoảng kinh nhìn cô trưởng nữ. Coi vèo nầy, con nha đầu kia mê trai Bắc kỳ rồi. Cái thứ Bắc kỳ vô đây ở nhờ mà luôn coi mình là khách. Họ ăn vú sữa, xoài, tôm càng, cá chái mà miệng cứ luôn luôn ca tụng đào, mơ, mắm rươi, cá chép...Cô nhứt định rồi, không cho nó kết hôn với kẻ khác xứ. Ai chê cô kỳ thị Bắc Nam cô chịu, chớ cô nhứt định chọn rể nếu không là người sông Hậu thì cũng là người sông Tiền, biết rành tập tục miền Nam, biết thưởng thức cải lương, vọng cổ, biết nhậu rượu đế với thịt chuột, dơi, rắn, lươn...Nhưng rồi con Phụng Kiều của cô tuy khen thầy Toản nói giỏi, hát tân nhạc hay mà nó lại chọn thằng sinh viên Bắc kỳ học trường Nông lâm súc. Thằng nầy tuy khôi ngô nhưng ít nói, giọng thùng thiếc bể nên hát tân nhạc rất dở. Cô Hai Phụng Cơ bực mình lắm vì bọn Tư Nguyệt Yếng, Ba Thể Phụng cứ theo eo sèo chì chiết.

Sự chia rẽ Bắc Nam càng lúc càng phai lợt dần trong tâm tưởng hai bên, Bắc cũng như Nam. Ðó là lúc vợ chồng cô ghiền nghe ngâm thơ Tao Ðàn, mê trà mạn sen, ưa ăn bánh cuốn, phở, bánh tôm chiên, bánh cốm, bánh xu xê...Nhìn thằng rể Bắc kỳ ăn thử một múi sầu riêng mà nhợn tới nhợn lui, cô Hai Phụng Cơ thông cảm:

- Cũng có nhiều người Nam không ăn được sầu riêng vì chê hôi, để má gọt xoài cát, đu đủ cho con ăn.

Tía má chàng rể Bắc kỳ vốn hấp thụ nho phong nên cư xử đứng đắn, ăn nói mực thước khiến trước mặt họ, cô Hai Phụng Cơ cảm thấy mình quê mùa kém cỏi. Dù họ không có chỗ nào đáng chê trách, nhưng cô vẫn kiếm chuyện để hạ họ xuống ngang hàng thì cô mới bằng bụng. Bởi đó, trong bức thư gởi cho vợ chồng Hai Tường, cô viết: "Ông suôi bà suôi của tụi em mặt mày chim bỉm. Xời ơi, theo người Nam mình, suôi gia gọi nhau bằng anh chị. Ðằng nầy họ gọi tụi em bằng ông bà..Xí, cái thứ trôi sông lạc chợ vô tới quê người mà không chịu nhập giang tùy tục, cứ ăn nói kiểu cách, nghi lể rườm rà thấy phát ghét!"

Con Phụng Kiều tuy được làm kỹ sư phu nhơn nhưng cô Hai Phụng Cơ coi con gái mình như Chiêu Quân cống Hồ. Cô chỉ còn cậy trông vô sự hiểu biết của hai đứa kế. Nhưng ông bà ông vải ơi, trái tim con người vốn dại dột. Nghe con Phụng Các mở miệng ra là khoe dân Nam mình thế nầy, dân Nam mình thế nọ, ai có dè nó lên Sài gòn gặp một thằng Bình Ðịnh là lậm liền. Nó ỏn ẻn khoe với con Phụng Song:

- Ảnh sanh trưởng tại làng Tây Sơn, quê hương của vua Quang Trung Nguyễn Huệ đó đa. Ảnh còn biết võ nữa. Em còn nhớ câu: "Ai về Bình Ðịnh mà coi. Ðờn bà cũng biết múa roi đi qườn" không?

Cô Hai Phụng Cơ sẳn lòng chiêm ngưỡng vua Quang Trung cùng chiến công hiển hách của vị anh hùng ấy. Cô cũng rất ái mộ văn tài của nhà văn Võ Phiến. Nhưng nếu hoàng đế Quang Trung có tái sanh, ông Võ Phiến có chưa vợ mà đi hỏi con Phụng Các, chắc cô cũng hoang mang lắm. Làm sao cô ưa nổi cái quê hương nghèo nàn cùng cách phát âm bù chả bù chẹt của một vùng trên dải đất Trung kỳ?

Phụng Các và gã sinh viên Bình Ðịnh kia vừa tốt nghiệp xong thì được bổ đi dạy ở Bình Dương. Có thêm thằng rể không phải là dân Nam kỳ quốc, lại chỉ là nhà mô phạm lương ba cọc ba đồng, cô Hai Phụng Cơ bất mãn ra mặt.

Trong chiến tranh, vùng kiểm soát của phe quốc gia sau chiến dịch Phụng Hoàng càng lúc càng thu hẹp. Cô Hai Phụng Cơ hết mong lập vườn ở ven đô hay các vùng phụ cận tỉnh Vĩnh Long vì vùng nào cũng có đánh nhau, có lộn xộn. Tuy bị cuốn theo mệnh nước nổi trôi, cô Hai Phụng Cơ vẫn hy vọng mong manh, hy vọng vô căn cứ. Nhiều đêm nhớ về U Minh Thượng, cô trằn trọc với nỗi u hoài khó hiểu trong khi chồng cô, Ba Thoại, ngủ ngáy pheo pheo bên cạnh. Từ lâu sống ở đô thị, tiếp xúc với thị dân miền Nam, với người Bắc trung lưu, nghe cách phát âm ráo rẻ của người Sài gòn, cô Hai Phụng Cơ nhớ tha thiết giọng nói quê mùa đả đớt của dân Hậu giang. Họ không phát âm đúng được những tiếng khởi đầu bằng chữ r và bằng chữ kh. Ôi làm sao cô quên câu "con cá gô bỏ vô gổ nhảy nghe gột ghẹt" và câu "phia phia ăn phai cho phẻ" của các anh nông dân, của các chị thương hồ? Vậy mà khi ra đồng làm ruộng hoặc lúc chèo ghe nới sông rộng, họ "mùi" sáu câu vọng cổ, vần và chữ được phát âm trúng phóc, nghe giống Út Trà Ôn, Hữu Phước thất kinh. Ôi Hậu Giang! Ôi quê xưa xa lắc! Có nhiều lúc cô tưởng chừng nó lọt ra ngoài giấc mộng qui khứ lai từ của cô khiến cô đau thắt ruột gan.

° ° °

Sau 30.4.75, đứa con trai lớn của cô Hai Phụng Cơ đi học tập năm năm rồi được thả về sống nhờ tiền cấp dưỡng của thằng cháu đích tôn của cô gởi về. Thằng thứ nhì nhờ vợ có quốc tịch Pháp nên được qua Pháp theo chính sách hồi hương. Con Phụng Song nhờ làm chiêu đãi viên hàng không nên bay qua đảo Guam trước ngày 30.4.75. Vợ chồng con Phụng Kiều liều thân vượt biển, trên chuyến hải hành phải thủy táng thằng con bốn tuổi vì thiếu nước. Sau đó gia đình nó định cư bên Úc. Vợ chồng con Phụng Các may mắn vượt biên êm xuôi qua Nam Dương rồi lập nghiệp ở Hoa kỳ. Con Phụng Song làm giấy tờ bảo lãnh cho cha mẹ qua Mỹ. Ba Thoại bắt đầu lẩn thẩn, ưa moi đống rác, lượm chai lọ, đồ phế thải chất đầy góc nhà. Còn cô Hai Phụng Cơ mạnh dạn mở tiệm bán sách báo, kèm thêm bánh mì nên sống rất vững.

Phụng Song làm quen được một chàng bác sĩ, dắt về nhà giới thiệu với cha mẹ:

- Nam kỳ chánh cống đó ba má.

Cô Hai Phụng Cơ bằng bụng lắm, lòng phơi phới. Chàng rể nầy chào đời ở Ô Môn thuộc Cần Thơ. Chàng có kiến thức sâu rộng về miền phù sa sông Cửu. Cô Hai Phụng Cơ có nhiều dịp kể cho chàng ta nghe về quê hương của chồng mình. Từ đó chàng lân la tới nhà cha mẹ vợ tương lai, chàng khuyến khích Ba Thoại viết hồi ký cho nên chồng cô có việc làm để giải trí. Cô Hai Phụng Cơ tưởng như ông trời vừa lì xì cho mình một đứa con mới, hồn quê lúc nào cũng sáng vằng vặc như bóng trăng rằm trong tâm tưởng. Cô gọi điện thoại qua Washington DC để báo cho anh chồng chị dâu, giọng háo hức:

- Anh chị ơi, con út của em tìm được thằng nầy thuộc gốc gác Nam kỳ để trao thân gởi phận rồi. Nam kỳ muôn năm!

Cô gọi điện thoại qua Pháp để báo tin cho đứa con trai thứ nhì bằng giọng đắc thắng:

- Con Phụng Song em con từ bấy lâu nay bưng rổ may đi nửa vòng trái đất mới tìm được một chàng dõng tướng Nam kỳ. Con nên mừng cho em con!

Cô gọi cho Phụng Các ở Texas, cho Phụng Kiều ở Sydney, khoe bằng giọng sôi nổi nồng nàn:

- Chèn ơi, Phật Trời nhận lời cầu xin của má nên mới lì xì cho má thằng rể bác sĩ sản sanh ở Ô Môn, tâm hồn mát rượi như giòng sông Bassac. Ai dè con Phụng Song có phước phận dường ấy. Biết đâu nay mai cộng sản bị tiêu diệt, nó sẽ về làm dâu đất Ô Môn. Từ Ô Môn đi U Minh Thượng bằng đò máy chỉ chừng một ngày là cùng.

Những khi chàng rể Nam kỳ tới chơi, cô đãi hết bánh tầm bì chan nước cốt dừa tới món suông, chạo tôm, gỏi gà...Cô mua tôm đông lạnh bự cỡ cườm tay để làm tôm bùn, cô mua cá hồi để thế cá lóc làm bún nước lèo...

Cha mẹ chàng rể tương lai ở chung với người anh kế chàng ta tận tiểu bang Ohio. Cô Hai Phụng Cơ kèo nài để được gặp ông bà suôi cho biết. Chàng rể cứ ừ hử cầm chừng, thái độ không mấy sốt sắng.

Thế rồi một hôm, Phụng Song mặt mày chù ụ, tiết lộ với má:

- Má à, ảnh thú thiệt với con rồi. Ba má ảnh là Bắc kỳ. Ba ảnh vốn là nhơn viên nhà dây thép vô Nam năm 1935. Thuở đó, lưu dân Bắc kỳ chỉ có mấy ông làm việc nhà dây thép và dân cạo mủ cao su. Má ảnh vô Nam một lượt với chồng. Bởi ảnh biết con kén chồng gốc Nam kỳ nên ảnh giấu giếm cội nguồn của ảnh. Mà cũng bởi sanh trong Nam nên ảnh nói tiếng Nam, ăn giá sống, húp nước dừa rồn rột không kém chi người Nam hết, do đó con mới lầm. Nhưng mà con thương ảnh lắm, xa ảnh chắc con chết...

Cô Hai Phụng Cơ hơi cau mày. Thiệt ra cô đã bớt kỳ thị Bắc Nam từ lâu. Cô chỉ muốn có chàng rể Nam kỳ để huấn luyện lũ cháu ngoại cô yêu miền Nam sâu sắc đậm đà hơn vậy thôi. Thôi duyên nợ biết sao mà lường được! Số các con gái cô là gặp duyên thiên lý, cô làm sao cưỡng lại ý trời? Vả lại mẹ nào mà nỡ ngăn cản nhơn duyên tốt lành của con? Cho nên, cô Hai Phụng Cơ sau phút do dự, hăng hái bảo:

- Ối, chánh quán mà nhằm nhò chi con! Chỉ có sanh quán là đáng kể! Như thẳng đây, sanh ở Ô Môn, học trung học Cần Thơ, đại học ở Sài gòn. Từ thuở nhỏ tới lớn nó hít thở không khí miền Nam, uống nước sông miền Nam, ăn cơm gạo, bột bún cùng con cá lá rau miền Nam, như vậy nó là người miền Nam rồi. Ðứa nào dám lôi nó về phe người Bắc là phải bước qua xác chết của mụ vợ Ba Thoại nầy. Thôi thì má cũng đành hô: "Bắc kỳ muôn năm" cho nó gọn!


Hồ Trường An