tranh đinhtrườngchinh
Lâu lắm tôi mới gặp lại anh chắc
khoảng hơn 30 năm. Lần sau cùng là lần tôi giúp anh thông dịch giấy tờ khai
sanh của ba cô con gái để làm thủ tục mua bảo hiểm trong sở làm.
Đến khi được Cao Ủy tị nạn cứu ,đưa vào trại thì chị tuy sống nhưng như là một cái xác
không hồn. Khoảng tháng sau thì chị cứ ói mửa và khi vào bệnh viện thì oan trái
quá khi biết chị đã có thai. Chắc chắn giọt máu trong bụng kia là giọt máu của
bọn thú vật hải tặc Thái Lan ,vì cả mấy tháng trời anh chị đâu có dịp mà gần
gũi chuyện gối chăn.
Ai cũng khuyên chị nên bỏ cái
thai vì để nó sẽ trở thành nỗi khó xử cho cả gia đình chị về sau này. Cả anh và
chị không đắn đo, đều tự nguyện nếu bề trên đã định cho chị phải mang giọt máu
kia thì anh chị sẽ gánh. Dù gì bào thai chẳng có tội tình gì và cũng có mang
dòng máu của chị. Cháu gái ra đời ở trại tị nạn và vài tháng sau gia đình anh
chị đi định cư ở Mỹ.
Anh chị chọn một tiểu bang ở miền
Đông Nam, xa lạ ít người Việt để làm lại cuộc đời và tránh giao thiệp với những
người quen biết cũ. Chị vì không thể quên cơn nạn tai trên biển, dần mắc bệnh
trầm cảm, u uất được vài năm rồi phát bệnh xong mất đi trong giấc ngủ.
Anh đưa ba cháu gái về California
tránh lạnh và đến vùng tôi ở. Ngay từ lúc đầu, tôi đã thấy lạ vì thấy rõ ràng
anh thương con bé út lắm. Anh hay chép miệng nói tội con bé nó mồ côi. Hai cô
chị cũng tưng tiu cô em út như báu vật. Sau này thân rồi, anh mới vừa khóc vừa
kể cho tôi nghe câu chuyện thương tâm của gia đình anh và lúc đó tôi mới hiểu.
Cứ tưởng tượng cảnh gà trống nuôi
con, mà con lại là ba cô con gái thì biết khó khăn đến chừng nào cho một người
đàn ông. Phải thấy anh hỏi các bà chung quanh cách tập thắt bím, cài nơ, kẹp
tóc cho con gái hay lúc mấy cô đã đến tuổi dậy thì mới biết là anh khổ nhọc lắm.
Bao nhiêu công việc làm lương cao, anh phải đành từ chối vì muốn dành hết tình
thương và thời gian cho ba đứa con thơ. Anh nhất định vì các cháu nên không bước
đi bước nữa dù nhiều người mai mối và anh còn rất trẻ.
Nhiều lúc tâm sự, vì quá thân
tình, tôi hỏi anh có một lúc nào đó, nhìn cháu gái út có làm cho anh khó chịu
hay anh bị gợi nhớ đến kỷ niệm hãi hùng của chuyến vượt biên không? Tôi còn nhớ
ánh mắt và lời nói của anh đẵm đầy tình người và tình cha con: Cháu là con của
hai vợ chồng tôi và là em của hai đứa chị nó, chắc đã đủ rồi phải không anh?
Tôi còn nhớ, bắt tay anh thật chặt rồi nói: Đúng vậy. Thế là quá đủ rồi.
Bẵng đi một thời gian tôi không gặp
anh, vì nghe nói hai cháu lớn đã vào chung một trường đại học ở tiểu bang khác.
Vì không muốn xa các cháu, anh đã di chuyển hẳn tới đó để gần gũi và lo lắng
cho các cháu. Thôi thế cũng mừng vì ít ra anh cũng được niềm hạnh phúc khi thấy
các cháu đã có một định hướng rõ ràng cho tương lai.
Gặp lại anh hôm nay, anh rủ tôi
ngồi lại kể cho tôi nghe thêm những gì đã xảy ra cho gia đình anh trong thời
gian qua. Hai cháu lớn được học bổng tại những trường Ivy League nổi tiếng ở nước
Mỹ. Cô lớn tốt nghiệp MBA và hiện nay là Director của
một bệnh viện lớn tại California. Cô kế ra trường bác sĩ MD, cô út học xong dược
sĩ, bị hai cô chị ép phải nghỉ làm, hai chị nuôi cô em trở lại trường học bác
sĩ và hiện nay đang hành nghề tại Los Angeles.
Hai cô chị đã lập gia đình và hiện
nay anh sống với cô út tại một khu nhà giàu nhất nhì nước Mỹ gần vùng tôi ở.
Nhưng hình như nỗi đoạn trường chưa chịu buông tha gia đình anh. Vài năm trước
cô chị mắc bạo bệnh ung thư máu Leukemia mà
tất cả phương pháp hóa trị tân tiến nhất đã bắt đầu chịu thua. Anh kể là anh bị
khủng hoảng đến cực độ khi nhìn thấy hai đứa cháu ngoại còn nhỏ mà bản án tử
hình thì như đã ban ra cho cô con gái đầu. Cô em thứ nhì là Oncologist cũng gục đầu bất lực trước số trời
ngoại trừ bone marrow transplant. Cả nhà đều
thử coi có thể hiến tủy cứu cháu hay không… Nhưng đúng là trời thương… cô em út
lại là người có tủy hợp nhất với cô chị và cuộc ghép tủy đâ thành công. Cô chị
lành bệnh chính nhờ cô em út của mình. Anh chắp tay nhìn lên trời và xúc động
nói: anh nghĩ coi, đó có phải là trời sắp xếp mọi sự cho gia đình tôi không
anh. Ngày có con bé, tôi chỉ nghĩ đó là việc phải làm và cần làm. Tôi chỉ nghĩ
đơn giản, tôi thương vợ tôi và đây là máu huyết của vợ tôi, tôi phải lo, phải
gánh vác thôi. Gia đình tôi may mắn lắm anh à. Tôi được Ơn Trên soi sáng nên đã
làm đúng theo lương tâm của mình. Thế mới biết Trời xanh thật là có mắt.
Đời tôi gặp nhiều loại đàn ông
không ra gì, nhưng giờ mới biết trên đời này đàn ông đúng nghĩa đàn ông cũng
còn nhiều lắm.
Câu chuyện trên càng làm tôi tin
tưởng thêm rằng: bề trên đã an bài cho mỗi người một số phận và luật nhân quả rất
công bằng. Gieo giống ngọt thì mới mong có trái ngọt.
Mong anh và các cháu hạnh phúc và
gặp những điều an lành nhất.
Brian Hoàng
* Tên thật nhân vật đã được thay đổi và câu chuyện này được kể lại với sự đồng ý của nhân vật.

No comments:
Post a Comment