Tựa bài này tui biết
có nhiều ông đi Lính ngày xưa sẽ cho tui bị khùng, làm lính thì hàng ngày đối
diện với nguy hiểm, cái mạng mình khi ra trận thì sống chết hồi nào chẳng hay,
súng đạn và đủ thứ “Đồ chơi” khác đầy mình thì sợ ma cái giống gì, ậy vậy mà có
những người lính cũng sợ ma như thường…
…
Nhớ hồi tui còn nằm ở
Trung đội tác chiến, ban ngày thì ớ ngoài hiên nhà của những người dân trong
vùng, có bữa đi lòng vòng trong xóm cà kê dê ngỗng với mấy cô em gái trong xóm,
đôi khi được mấy ông Lão trong xóm mời làm lai rai vài xị “Nước mắt quê hương”,
mồi nhậu là những con tôm càng xanh, những con cá họ lưới được ở sông Sài Gòn,
có khi vài con chuột đồng mập ú na ú nần do ăn lúa của bà con trồng ven sông, bữa
nào mệt mỏi không đi la cà thì giăng cái võng nằm ngủ ngoài hàng hiên bên cạnh
bóng dừa rợp mát, còn ban đêm thì cảnh nhàn hạ của ban ngày không còn nữa, sau
buổi cơm chiều thì mọi người trong Trung đội tui chuẩn bị đi “lót ổ” tại tọa độ.
X, Y nào đó do cấp trên chỉ định, có khi nằm sát mí bờ sông, lúc thì nằm trên bờ
đê cạnh mấy cây dừa nước với đàn muỗi vo ve suốt đêm bên tai, nhiều lúc còn có
những con (Vắc) nó đeo bám vô người hút máu nó no tròn mà mình chẳng hay, đến
khi thấy ngứa ngứa đưa tay gãi thì mới lòi ra “ Tên trộm thành Bát đa”. Lại có
bữa hên hên thì nằm ven đường làng dưới hiên nhà của dân gần đó.
Tối nọ như thường lệ,
Ông Thượng Sỹ Hà Trung đội phó dẫn tụi tui đi nằm chốt, tưởng phải “Hiến máu”
cho đám muỗi ngoài ruộng, ai dè hên ghê , cả Trung đội được nằm chốt ở một nhà
máy xay lúa nhỏ ở ấp Bình Trưng, trời vừa sụp tối là tụi tui có mặt nơi đây rồi,
anh em dự định trải tấm “Poncho” nằm ngoài hàng hiên, nhưng đám chó của nhà máy
thấy người lạ nên sủa rân trời khiến cho ông chủ nhà máy phải mở cửa rồi ló đầu
ra hỏi :
-Ai vậy, giờ này lọ mọ
ngoài đó mần chi, coi chừng chó cắn mang họa ráng chịu nha.
Vì không muốn lộ ra
cho ông chủ biết mình nằm tiền đồn nơi đây, nên cả thảy đều im lặng, bầy chó
nghe chủ lên tiếng cả đám chó bèn hùa theo sủa còn dữ dội hơn nữa.
Thượng Sỹ Hà thấy ngại
nên ông lên tiếng.
-Tụi tui đây bác Ba
ơi, xin bác cho anh em nằm đỡ đêm nay nha bác.
Bác Ba nghe tiếng nói
thân quen của Thượng sỹ Hà, bác mở banh cửa ra rồi cầm cây đèn “Măng xông” đem
ra sân soi sáng, bác Ba lên tiếng:
– Ủa chú Hà hả, chèn
ơi không chịu kêu tui mở cửa nhà máy vô đó ngủ êm hơn.
Thượng sỹ Hà vội nói:
-Dạ tụi cháu không dám
làm phiền bác Ba đâu, hơn nữa nhà máy có đồ đạc tùm lum lỡ mất mát gì thì phiền
phức lắm , cho tụi cháu nằm ngoài đây là quý lắm rồi.
Nghe chủ và khách nói
chuyện với nhau ra điều thân quen, nên đàn chó thôi không thèm hầm hừ với đám
lính nữa, Bác Ba nói tiếp :
– Ối có mớ lúa trong
đó chứ có khỉ khô gì mà mất mát chú ơi, cứ vô nằm tránh sương gió, muỗi mòng nữa.
Thấy Bác Ba nói chân
tình nên Thượng sỹ Hà theo Bác Ba vô nhà máy xay lúa để sắp đặt chỗ nằm cho anh
em.
Ông Hà và năm người nằm
ngoài hàng hiên của nhà máy, những anh em còn lại ông Hà cho vô trong nằm ngủ để
chiều lòng Bác Ba, tui được vô bên trong nhà máy nên vui lắm vì chí ít ra cũng
tránh được sương gió của màn đêm u tịch .
Tội nghiệp bác Ba, khi
mở của cho tụi tui với tá túc, Bác còn pha cho một bình tích nước trà nóng hổi
cho anh em, tui tụi cảm ơn bác Ba đã thể hiện tình quân dân cá nước thật nồng ấm.
Mấy đứa tụi tui trong
nhà máy tản ra tìm chỗ ngủ, tui với thằng Phích giăng cái võng sát bên máy xay
lúa , vì nơi đây có những cọc sắt chôn chặt xuống đất rất thuận lợi cho việc
giăng võng, một lúc sau khi lên võng nằm tui lim dim rồi chợp mắt ngủ, áng chừng
chưa được năm phút, trong không gian tối mịt của nhà máy bổng tui nghe tiếng siết
bù lon nghe “Ren rét “, lấy làm lạ đêm hôm khuya khoắt mà ai đâu làm công việc
này trong nhà máy, hơn nữa nếu ai làm thì phải thắp đèn chứ có đâu mà để tăm tối
như vậy, liên tưởng đến các chuyện ma mà nghe chúng bạn kể hồi nhỏ khiến tui nổi
gai ốc, tui bật dậy lấy tay lay cái võng của thằng Phích, tui nói nhỏ:
– Ê dậy đi mầy, có ai
trong nhà máy đó, tao mới nghe tiếng động lạ lắm.
Phản xạ tự nhiên, thằng
Phích quơ cây M16 để sát bên nó rồi kéo cơ bẩm nghe rôm rốp, xỏ đôi giày vô tui
với nó lấy đèn pin rọi một vòng trong nhà máy, tuyệt nhiên không thấy ai ngoài
những đứa bạn đang khò khò gần đó, thằng Phích tưởng tui ghẹo nó, nó càu nhàu:
-Tao Lạy mày Hùng ơi,
sắp tới giờ tao gác từ 12 h đến 2 h, mầy không cho tao ngủ sao tao gác cho được.
Tui bèn thề bán sống
bán chết cho nó tin:
– Tai mà xạo với mầy
cho Trời đánh đi.
Nghe tui thề độc thằng
Phích tin ngay, nó vội lục trong ba lô lấy sợi dây chuyền có hình Đức Phật đeo
vô cổ cho chắc ăn, tui cũng vậy, tui Mân mê tấm bùa hộ mạng thầm van vái tai
qua nạn khỏi, ma quỷ đừng quấy phá.
Hai đứa nằm trở lại
trên võng chưa được bao lâu thì nghe rõ ràng tiếng dùng cái mỏ Lết để siết mấy
con bù lon trong nhà máy, không nói không rằng hai đứa tốc cái võng quơ vội cây
súng rồi ra ngoài hàng hiên ngồi thở dốc, thằng Phích xác nhận :
– Ma thiệt đó mầy ơi!
Mới hôm qua tao nghe thím Hai ngoài chỗ mình đóng quân bả nói vùng này thời Tây
người chết như rạ nên Ma cỏ dữ lắm, tao cũng không tin đâu, nhưng giờ gặp như vầy
không muốn tin cũng không được .
Tui với thằng Phích có
ca gác Liền nhau, gặp cảnh ngộ này nên hai đứa nhất định gác chung nhau bốn tiếng
cho chắc ăn.
Ngồi ở hàng hiên trên
chiếc ghế đẩu do bác Ba cho mượn, tui với thằng Phích lăm lăm chĩa mũi súng về
phía hàng rào ven đường, chừng mười lăm phút sau , bầu trời vẫn tối đen như mực,
thỉnh thoảng có vài con đom đóm lập loè trong mấy bụi chuối trước sân, tiếng
côn trùng kêu rả rích trong đêm nghe buồn não ruột, cộng hưởng với đám côn
trùng kia tiếng bầy Ểnh ương cùng hoà vô tạo nên nhiều cũng bậc nghe buồn ảo
não, đã vậy thỉnh thoảng bóng “Ma trơi” từ ngoài những đám ruộng loé sáng lên
khiến hai đứa tui lạnh cẳng vô cùng, cố trấn tỉnh ngồi gác đề phòng bị tấn
công, bông dưng trời đang đứng gió mà mấy tàu lá chuối lay động, rồi như có ai
cầm những nắm cát quăng lên đám lá chuối nghe rào rào, nghĩ mình lại bị ma
nhát, tui với thằng Phích cắn răng nít thở rồi gì súng nhắm với đám chuối kia,
tui nhủ thầm nếu thấy bóng dáng ai thấp thoáng ở đó tui sẽ nổ nguyên băng đạn rồi
tới đâu thì tới, rồi thêm một đợt rãi cát trên lá chuối nghe rào rào như mưa
rơi, thật sự hai thằng tui muốn chết đứng trong người, thằng Phích nói nhỏ:
-Tao vô kêu ông Hà dậy
để ổng giải quyết vụ này.
Thượng Sỹ Hà cầm cây
M79 với đạn chài đã lên nòng, nghe báo tình hình như vậy, ông phán đoán chắc mấy
tay du kích trong ấp hù mình chứ Ma cỏ gì ở đây…
Trời sáng hẳn, cả
Trung đội mò ra bụi chuối lục soát để tìm câu trả lời, cả đám như thám tử “Sơ lốc
hôm” quan sát tỉ mĩ vẫn không tìm ra vết tích của những hạt cát do ai đó quăng
lên lá chuối đêm qua, lúc này tui nghe ông Hà nói nhỏ :
– Vậy đích thực là ma
nhát tụi nó rồi , nếu “vi xi” chơi thì sẽ để lại vết tích rồi.
Nghe ông Hà nói vậy,
tui nói cho ông Hà biết luôn:
– Không phải vụ đó
không đâu nha Thượng Sỹ, trong nhà máy xay lúa cũng nhóc ma trong đó đó.
Nghe tui nói, ông Hà
làm gương mặt tỉnh bơ sư cụ, coi như chuyện tui mới cho ông biết là chuyện tầm
phào khiến tui quê một cục, vậy mà…
Đêm sau khi đi nằm tiền
đồn nơi khác, Thượng Sỹ Hà ghé qua nhà máy xay lúa, ông bày giấy tiền vàng bạc,
bánh kẹo , nhang đèn, ông cúng vái cho người khuất mặt khuất mày nơi đây mong họ
đừng theo nhát mấy thằng lính sữa của Trung đội do ông phụ trách nữa, không biết
phải có thờ có thiêng, có kiêng có lành hay không mà lâu lâu khi trở lại nằm chốt
nơi này tụi tui không còn bị ám ảnh bởi các hiện tượng trên nữa.
…
Đơn vị tui hoán chuyển
với đơn vị khác từ ấp Bình Trưng về ấp Mỹ Thuỷ.
Đến nơi lạ nước lạ cái
tụi tui cũng dè dặt ít khi nào vô nhà dân xin ngủ nhờ, lần nọ điểm phục kích cặp
mé lộ sát nhà dân, thay vì trải “Poncho” nằm nơi đó , bổng trời đỗ mưa lớn, cả
đám chạy vội vô nhà dân gần đó xin tá túc qua đêm, ông chủ nhà hào phóng dành
nguyên căn nhà gỗ phía trên cho tụi tui ở, ông bà già đình lui ra nhà sau ngủ,
tui giăng cái võng ngay dưới cây đòn dông giữa nhà, cũng thằng Phích, nó giăng võng
kế tui vừa chợp mắt chưa đầy hai phút, tui bị một người đè lên ngực đau muốn tắt
thở, tui vùng vẫy liên tục mà không thế nào hất nỗi người này xuống, tui ú ớ
trong miệng kêu cứu với mọi người chung quanh, tuyệt nhiên không ai hay biết,
chừng hồi lâu tui cố định thần vùng vẫy thật mạnh và bị té xuống đất, lúc này
thì thằng Hạnh nằm gần đó mới hay , nó lồm cồm ngồi dậy khiêng tui lên bộ ván của
ông chủ nhà, thằng Phích cũng bị y chang như tui, hên cái là nó không té , khi
tui té là lúc Phích Vùng vẫy thoát ra được người kia.
Chủ nhà nghe Lùm xùm
bèn chạy lên coi có chuyện gì, khi biết được chuyện trên ông nói :
– Hai chú em mầy bị Mộc
đè rồi đó, nằm ngủ phải né cây đòn dông, nếu nằm dưới nó thì sớm muộn gì cũng bị
Mộc đè, đó là theo lời ông bà tui kể lại đó.
Từ đó về sau tui chẳng
bao giờ cả gan giăng võng ngủ dưới cây đòn dông lần nào nữa cả.
…
Tui hay trực máy ở
Trung tâm Hành quân của đơn vị, thường thì ca trực khuya, đang ngủ mơ màng bị
giật giò thức dậy lơ tơ mơ lắm.
Nơi tui trực cách hầm
ban quân y chừng vài chục mét, Đèo phù Cũ dạo ấy đêm xuống màn sương mờ ảo, hôm
nó có năm xác của anh em tử sỹ chết trận mà ban quân y đem về, thân xác họ quấn
trong cái Poncho từng che mưa cho những buổi quân hành, rồi cũng chiếc Poncho
này đưa các anh về nơi miên viễn, thật buồn thật thương thay cho đời lính chiến.
Hôm ấy do thời tiết
không tốt nên các chuyến bay tản thương không đưa các các anh về quân y viện
Quy nhơn được, Ban quân y buộc lòng để các nằm lại tạm trên đỉnh đèo, mỗi thì
thể trên một băng ca, các anh trong ban quân y thắp nhang đèn cho họ được ấm
áp.
Khuya đó tui đi trực
máy, từ chỗ ngủ tui phải đi ngang ban Quân y rồi mới đến nơi trực, lúc chiều thấy
họ nằm đó rồi, trong bụng tui hơi ngán , vì nỗi sợ khi thấy xác người chết làm
tui ái ngại với cùng, tui niệm Phật để ngài che chở đừng cho Ma nhát tui, vậy
mà từ xa giữa khuya tui thấy vẫn còn một người ngồi kế bên mấy chiếc băng ca
kia, ánh đèn cầy leo lét lập loè trong đêm khiến tui nổi da gà, khi đến gần thì
tui không còn thấy người ngồi với năm cái xác kia nữa, tui có giò phóng thẳng
vô nơi trực, hơi thở dồn dập mặt không còn chút máu vì thấy ma, ông Đại uý Quít
sĩ quan trực thấy vậy mới hỏi cớ sự, tui kể ông nghe rành rọt, ông không tin sự
việc như vậy, ông kéo tui ra chỗ năm tử sỹ kia, nghe tiếng ồn ào thì Trung sỹ Hồng
ban Quân y ra coi có chuyện gì, nghe tui kể lại Trung sỹ Hồng cười lớn rồi nói
:
– Nè ma nè .
Ổng vừa nói vừa lè cái
lưỡi ra chọc tức tui, ông Quít hỏi cặn kẻ thì ông Hồng nói:
– Năm người này có Hạ
Sỹ Hải bạn thân của tui, thấy đèn nhanh sắp tàn tui ra đốt cho họ ấm cúng chứ
ma nào vô đây.
Đại uý Quít cười và
nói với tui:
– Chèn ơi ! Ông là
lính rồi mà cũng sợ ma nữa hả.
Tui cười gượng và
tránh đi chỗ khác để hai người nọ không thấy cảnh “Quê một cục” của mình , vì
đã dấn thân làm Lính mà cũng sợ ma quả thật thiệt là kỳ.
Cuối Hạ 2022
Hai Hùng SG
Share Lại Người Lính
Già TQLC
No comments:
Post a Comment