Bạn lại bảo sắp về
quê du lịch,
Và lần nào cũng thích
thú như nhau,
Được chen chân vào những
chốn "sang giàu",
Lòng thơ thới, chẳng
bao giờ thấy chán!
Người như bạn, giờ
nơi đây nhan nhản,
Đủ loại từ tỵ nạn đến
di dân
Qua đường nhân đạo,
qua ngả hôn nhân,
Hay may mắn được người
thân bảo lãnh.
Bạn bảo bạn có tiền
và quá rảnh,
Nên về quê ngoạn cảnh
với vui chơi
Thật nhiều lần cho đầu
óc thảnh thơi,
Để quên hết nhọc nhằn
thời vượt biển.
Lâu lâu rải ra ít đồng
"từ thiện",
Để người nghèo phải
luôn miệng cám ơn,
Để thấy mình bỗng chốc
"vĩ đại" hơn,
Rồi hể hả lơn tơn đi
du lịch.
Bạn cứ việc làm điều
gì bạn thích,
Chẳng còn ai dám chỉ
trích bạn đâu,
Tôi chỉ xin nhờ bạn mỗi
một câu:
Hãy thăm viếng trước
sau giùm mấy chỗ.
x
x x
Xin hãy ghé thăm đoạn
đường khốn khổ,
Được đặt tên là Đại Lộ
Kinh Hoàng,
Nơi dân lành xưa tay
xách nách mang,
Bị Cộng pháo chết
không toàn thân thể.
Xin hãy ghé, nếu có về
qua Huế,
Thăm mồ chôn tập thể
Tết Mậu Thân,
Nơi oan hồn vô tội của
người dân,
Bao năm vẫn còn âm thầm
kêu khóc.
Xin hãy ghé thăm chiến
trường An Lộc
Để biết về trận đánh
khốc liệt xưa,
Nơi hàng ngàn dân với
lính sớm trưa,
Hứng đạn pháo như mưa
rào tuôn dội.
Xin hãy ghé thăm
nghĩa trang quân đội
Để thấy vô số tội của
bạo quyền,
Đã say men "chiến
thắng" đến cuồng điên,
Đập phá nát các đền
đài bia mộ.
Xin hãy ghé Trường
Thiếu Sinh Quân cũ,
Nơi vài trăm khóa
sinh nhỏ hiên ngang,
Cuối Tháng Tư quyết
chẳng chịu đầu hàng,
Liều sinh mạng để bảo
toàn chính khí.
Xin hãy ghé thăm Cổ
Thành Quảng Trị,
Nơi năm xưa, các binh
sĩ can trường
Của miền Nam đã chẳng
tiếc máu xương,
Giành lại được từ tay
phường xâm lược.
Xin hãy ghé thăm
Hoàng Sa, nếu được,
Để tỏ tường lòng yêu
nước tận trung
Của Hải Quân với bao
vị anh hùng
Đã dũng cảm giao
tranh cùng lũ Chệt.
Xin hãy ghé tìm thăm
nơi tuẫn tiết
Của năm vì Tướng
trung liệt sắt son,
Theo gương xưa, quyết
chẳng chịu sống còn,
Chọn cái chết để giữ
tròn tiết tháo.
Xin hãy ghé thăm trại
tù "cải tạo",
Nơi xưa kia bạn bị bạo
quyền giam,
Bị đọa đầy hành hạ biết
bao năm
Mới được thả về kiếm
ăn xuôi ngược.
Xin hãy ghé thăm bến
tàu ngày trước,
Nơi bạn tìm đường bỏ
nước ra đi,
Dù lắm khi mất cả lưới
lẫn chì,
Nhưng nhờ mãi kiên
trì nên thoát khỏi.
Xin hãy ghé thăm nhà
giam tăm tối
Đã cầm tù bạn về tội
vượt biên,
Để rõ thêm cái bộ mặt
bưng biền
Của bè lũ cầm quyền
đang đắc thế.
Rồi muốn ghé chỗ học
xưa thì ghé,
Nhưng chớ lầm gọi
"Trường Mẹ", trường con,
Sau Bảy Lăm, "Trường
Mẹ" đó đâu còn,
Sớm đã bị lũ cáo chồn
cướp xác!
x
x x
Nếu chỉ biết toàn
rong chơi chỗ khác,
Thì qua đây đừng mang
rác tìm tôi,
Để khoe khoang cùng
quảng cáo lôi thôi,
Rồi giở giọng cười
chê tôi "ngoan cố".
Đừng ngụy biện bảo rằng
về bên đó,
Cốt cho mình được biết
rõ quê hương!
Sao ngày xưa phải van
vái tứ phương,
Chui nhủi kiếm cho được
đường bỏ xứ?
Quê hương cũ giờ đây
còn đâu nữa,
Chỉ là nơi bầy quỷ dữ
lộng hành,
Khiến triệu triệu dân
lành
Luôn tiếc nhớ cảnh
thanh bình thuở trước.
Kể từ Tháng Tư mất nước,
Quê nhà bước bước
tang thương,
Vẫn văng vẳng đêm trường,
Tiếng than khóc từ đại
dương vọng lại.
Trần
Văn Lương
Một bài thơ thật hay và chí lý. Hy vọng tất cả những người VN đã từng chạy vắt giò lên cổ để trốn lũ quỷ đỏ đều đọc được và mở rộng lương tâm của mình ra, nếu có một chút nào còn sót lại trong lòng.
ReplyDelete