Tuesday, November 11, 2025

Chuyện Hàng Xóm - Người Phương Nam



1. Cô Dâu

Xóm nhỏ chín căn của tôi tuần rồi đón về một cô dâu mới. Cô dâu còn trong tuổi teen, ăn chưa no lo chưa tới, mới học xong high school, đang phân vân chưa biết chọn ngành gì khi vào đại học.

Ngày xưa, nữ thập tam, nam thập lục, chuyện cưới gả đều do gia đình đặt để, không thể nào cãi lệnh mẹ cha, bởi vì áo mặc sao qua khỏi đầu. Nhưng thời bây giờ, muốn mặc cái áo pull-over thì đương nhiên phải tròng từ trên đầu kéo xuống và muốn cởi ra cũng phải từ dưới dở qua khỏi đầu. Chuyện hôn nhân ngày nay là do chính người trong cuộc quyết định. Kết hôn hay không là tùy ở đôi lứa yêu nhau chớ không phải theo ý cha mẹ. Ngày nay, chuyện kết hôn đối với bọn trẻ như là nightmare, là đồng nghĩa với no more freedom, no more fun, no more life enjoyment, having a lot of responsibilities mà bọn nó cố tránh né trì hõan, chậm chừng nào tốt chừng nấy để được thong dong tự tại theo đuổi mục đích, sự nghiệp riêng của mình hay tự do bay nhảy vui chơi cho đến bao giờ thỏa mãn chán ngấy mới quay đầu về tìm bến nghỉ... dưỡng già. 

Vậy mà cô dâu chú rể ở đây thì trái lại, chưa tới tuổi thành niên nhưng đã gấp gáp làm đám cưới, hăm hở dắt nhau đi ký giấy chung thân để được sống chung một mái nhà hôm sớm đi về có nhau.     

Đôi uyên ương này quen nhau đã gần 10 năm từ khi mới học lớp 8 high school. Mỗi ngày sau khi tan học, hai đứa dắt nhau về nhà làm homework chung, ăn tối chung với gia đình chú rể.  Mỗi cuối tuần nhà chú rể có tổ chức ăn uống vui chơi gì thì cũng có cô dâu tham dự, đi đâu hai đứa cũng đi chung như hình với bóng. Cô dâu ở nhà bạn trai nhiều hơn ở nhà mình. Không biết con cái nhà ai mà cha mẹ dễ dãi cho con sống theo lối Úc, ăn dầm nằm dề ở nhà bạn trai tới tối mịt mới về. Nghĩ cũng lạ! Nhưng có lẽ là  do tiền duyên của hai đứa nó chưa dứt nên mới tái hợp ở kiếp này.


Tuần rồi hai đứa đã được gia đình cho làm đám cưới linh đình trọng thể, khách khứa đến chung vui với tụi nó rất đông, đa số là bạn học của tụi nó, quậy tưng bừng. Hai đứa còn đi học, chưa có việc làm, làm gì có tiền xây tổ ấm riêng nên sau đám cưới vu quy về nhà chồng cho ba má chồng bảo bọc nuôi ăn nuôi ở.

Ngày xưa con gái về nhà chồng làm dâu "sặc máu" nhưng thời nay nhứt là ở Úc làm gì có chuyện làm dâu.  Con dâu này ở nhà chồng như ở nhà nó,  chỉ ăn no rồi lo đi học chớ không rớ tay đến chuyện gì trong nhà cả, nói chi đến cái chuyện làm dâu dâng cơm hầu nước cha mẹ chồng, mà ngược lại má chồng đi làm về phải lẹ lẹ săn tay áo vô bếp nấu cơm cho con dâu và con trai ăn. Không biết vài năm nữa con dâu có biết điều hơn chút nào hay không chớ bây giờ thấy má chồng nó bắt đầu cực hơn lúc chưa cưới dâu về. Cũng may ba má chồng nó chỉ có một thằng con trai duy nhứt nên cũng rán chịu khó hy sinh cho con mình nó vui trọn vẹn.

Cặp ba má chồng này 20 năm về trước cũng là một đôi bạn học, vừa ra trường high school là vội đi làm, dành dụm tiền để xây tổ uyên ương, 18 tuổi là đã có thằng con này. Nghe má chồng nó kể lại, khi thằng con chào đời, hai vợ chồng nuôi con cực quá, mất tự do, lại ngủ không đủ, hai đứa cự lộn thiếu điều giết nhau. Không dè 20 năm sau, thằng con noi gương cha mẹ lập gia đình sớm, rồi đây có con, không biết ai sẽ nuôi con cho tụi nó đi học. Má chồng nó còn trẻ măng mới có 38 mùa hạ, còn tung tăng ham vui lắm, weekend nào cũng party với karaoke tới nửa đêm, làm sao chịu an phận ngồi một chỗ giữ cháu. Thấy tụi nó vô tư quá cũng phát ớn dùm! Chắc là cô dâu phải nghỉ học ở nhà trông con thôi. Má ruột cô dâu thì chắc chắn là không babysit rồi vì má cô dâu là một ca sĩ lại kiêm thêm cái job làm radio đài tiếng Việt.

Chờ coi! Rồi cũng xuôi theo tự nhiên đâu vào đó, như cha mẹ chồng nó vậy thôi! 
    
2. Con Dâu

Chiều nay đi làm về, má chồng cô dâu đem qua cho tôi tấm hình chụp chung hôm tiệc cưới và một hộp bánh trung thu làm quà trung thu sắp tới.
Hỏi thăm về cô dâu, má chồng nói:
- Dạ bây giờ tụi nó chưa có khả năng ra riêng, con biểu tụi nó cứ ở chung với tụi con, khi nào học xong có việc làm hẳng tính. Nhà con chỉ có hai vợ chồng và thằng con trai, tụi nó mà dọn ra thì hai đứa con cũng buồn. Thôi kệ, có thêm con dâu về ở cho vui nhà vui cửa. Thấy thằng con vui là mình vui rồi. Hơn nữa, tụi nó ở chung thì con vẫn còn có thể săn sóc cho thằng con mình như lúc nó chưa cưới vợ. Lúc trước, đêm nào thằng nhỏ cũng phải đưa con nhỏ này về, bây giờ cưới rồi thì ở đây là nhà nó, khỏi mắc công đưa tới đưa lui.
Tôi gật đầu phụ họa :
       - Ờ vậy là phải đó, chớ nếu tụi nó dọn ra rồi thì mình coi như mất thằng con. Vì nếu ở riêng, tụi nó phải tự lo lấy cuộc sống của tụi nó, biết chừng nào mới có dịp về thăm mình. Họa may mình có làm cái gì ăn kêu nó thì nó mới về. Bữa nọ đi shop, bác nghe một bà di dân người Ý đang nói chuyện với người bạn. Bạn bà hỏi bữa nay cuối tuần, con cái bà có đứa nào về thăm bà không. Bà Italian nói "today me sick, me no cook, no cook, no eat, no come". Ý bà nói là bữa nay bà bịnh, không có nấu ăn, không có ăn thì con không tới. Nghe người mà nghĩ đến ta, sao đúng y chang hòan cảnh chung của những người cha mẹ có con ra riêng quá! Còn một chuyện khác cũng vui lắm, có một ông Úc làm kỹ sư trong hảng của cậu em bác, thằng con ổng mới học lớp 9 một hôm về nói với ổng là nó phải nghỉ học đi kiếm việc làm vì con bồ nó có bầu. Nghe nó nói ổng giựt mình tá hỏa la lối nó một hồi rồi nói "Thôi mày chờ nó đẻ đi, nếu má nó không nuôi thì bồng về tao với má mày nuôi cho tụi mày đi học tiếp, chớ mới lớp 9, tụi mày nghỉ học rồi làm gì ăn, còn phải nuôi con nữa, thiệt là con nít ăn chưa no lo chưa tới mà đòi làm người lớn!" 
Vậy đó, mình thương con thì phải ráng giúp đỡ cho tụi nó lúc đầu cho nó đỡ chới với!   

Con dâu này thật là có phước, ở nhà chồng mà như ở nhà má ruột, tự do tự tại muốn làm gì thì làm, ngủ tới giờ nào thì ngủ. Bữa nào con dâu không có giờ học sớm thì cứ “nướng” thả dàn, tám chín giờ cũng chưa thấy mở cửa sổ. Còn má chồng nó sáng nào cũng dậy sớm, bảy giờ rưởi là tấm sáo cửa sổ trên lầu đã được vén qua một bên để trang điểm rồi đi làm. 

Má chồng lại chịu chơi, cuối tuần thường có màn họp bạn hoặc gia đình, chị em cả thảy chín đứa, cứ xoay vòng mỗi tuần đi một nhà cũng đủ vui cả đời. Con dâu đã từng “nhập bọn” đi theo từ hồi mới làm bạn gái với thằng con nhà này nên bây giờ không có gì bỡ ngỡ, chơi hết mình như má chồng nó. Lo gì trời nắng, lo gì trời mưa, tới đâu hay tới đó, rồi thì cũng đi làm, cũng có nhà cửa xe cộ như ai!

Xã hội này bình đẳng, chỉ cần sống vui, không cần ai trọng vọng nể vì, không cần phải tranh danh đọat lợi, cũng không cần địa vị quyền uy hay nhiều tiền nhiều của. More money more blood, càng cao danh vọng càng nhiều gian nan chớ chắc chi có thời giờ hưởng thụ cuộc sống, chắc chi có hạnh phúc thật sự trong lòng!    

3. Cháu Nội Đầy Tháng

Hồi nào tới giờ, tôi chưa đi cái party nào mà gần nhà như lần nầy. Gần tới nổi không cần đi ra đường lộ mà chỉ bước qua cái driveway bên kia là tới nhà hàng xóm để dự tiệc đầy tháng đứa cháu nội đích tôn của chủ nhà.

Thằng cháu nội chào đời ngày 25 tháng 12 năm 2014 tới bữa nay là tròn một tháng. Hai vợ chồng hàng xóm của tôi tổ chức đãi tiệc mừng đầy tháng cháu nội tại nhà,  mời bà con bạn bè gần 100 người, đặt 10 bàn, từ trong garage ra tới vườn sau, mướn đầu bếp chuyên catering cho các đám tiệc tư gia tới nhà nấu nướng rình rang như nhà hàng. Ban thợ nấu gồm hai vợ chồng và hai người phụ bếp. Thực đơn gồm có gỏi đu đủ tôm thịt bánh phồng tôm, bánh hỏi thịt quay, Singapore spicy crab, Mongolian beef, cơm chiên, cá chưng, lẩu thập cẩm và chè tráng miệng. 

Hai vợ chồng người chef, ông này có biệt danh là Bảy Thọ (7 Thọ) đã từng làm chef trong Sheraton hotel, Israel trước khi định cư ở Úc, hiện tại chuyên catering cho các đám tiệc tư gia (Trường Thọ mobile master chef)     





Mừng đầy tháng cháu nội mà không thấy thằng cháu đâu hết, chỉ thấy người lớn cụng ly ăn uống tưng bừng và đám nhỏ chạy giỡn rùm beng ầm ĩ nhảy jumping castle. Hỏi bà nội cháu đâu thì bà nội nói là má cháu mới cho bú xong, đã bồng lên lầu ngủ. Có người hỏi ông nội sao mới có bốn mươi mà đã có cháu nội rồi. Ông nội cười ruồi nói là do di truyền, cha truyền, con nối gương cha đó chú bác ơi! Có người hỏi thằng ba của baby chớ con mày có khóc đêm không thì nó nói là I wonder why he is so qiuet! (con hổng biết sao mà nó ngủ êm ru hà!). Vậy là mày trúng số rồi đó nghe con. Nó mà khóc đêm tụi bây khỏi ngủ thế nào cũng gây lộn! 

Không biết năm sau tới thôi nôi có "lôi đầy tháng" nữa không. Nếu đầy tháng thêm đứa nữa thì tội cho ông bà nội cháu quá. Cha mẹ nào cũng thương con, khi con chưa đủ lông cánh để bay thì nhà cha mẹ vẫn là chiếc tổ ấm cúng êm đềm cho đàn con trú thân nương náu...

4. Ra Riêng

Bốn năm sau, đôi trẻ lại cho chào đời thêm một bé gái. Lại nghe tiếng khóc oe oe bên nhà hàng xóm và ông bà nội lại ca tiếp điệp khúc nuôi cháu như nuôi con, trang trải hết mọi việc giúp con và dâu mình. Cháu nội trai từ khi 3 tuổi đã cho đi nhà trẻ một tuần ba ngày tập cho quen dần để mai mốt còn đi học.  

Thằng con sau khi vào đại học đôi ba năm thì tìm được một việc làm tốt nên cũng đã đi làm. Nhận thấy ở chung với ba má hơi chật chội vì bây giờ đã có tới hai đứa con cho nên hai vợ nó xin ba má nó ra riêng,  mướn nhà ở gần đó cho tiện việc gởi con hằng ngày. 

Bà nội hai cháu làm ở một chemist, mỗi ngày ra về 3 giờ đi rước cháu ở trường rồi về nấu ăn cho con trai chiều lại rước con thì take away về nhà ăn luôn thể. 
Thằng cháu nội rất khôn lanh, từ khi biết nói đủ, nó nói tía lia tối ngày, miệng không lành da non. Chuyện gì nó cũng hỏi,  hỏi vặn vẹo đủ thứ tới ông nội nó phát chóng mặt luôn. Nó thương bà nội nó hết biết, mỗi chiều khi ba nó tới rước về, nó leo lên xe gài seat belt xong còn ráng thò đầu ra cửa sổ nói với bà nội nó  "Bye grandma, I love you, I love you grandma" và cứ một câu như thế lập lại cho tới khi xe  ba nó khuất sau cái cua quẹo để ra đường lộ mà ở đây tôi vẫn còn nghe văng vẳng thấy mà thương. 

Khi cháu nội gái được ba tuổi thì con dâu lại có bầu thêm lần nữa, không biết vì tụi nó thích nhiều con hay bị "accident". Tiền mướn nhà một  tuần là hết 750 đô. Còn tiền điện, tiền ga, tiền điện thoại, tiền quần áo, ăn uống lung tung, tôi nghĩ tới còn thấy lo mà coi bộ tụi nó không lo chút nào. 

Rồi ngày qua ngày tháng qua tháng, sau mười năm, hai vợ chồng thằng con nhà hàng xóm đã có tất cả hai trai một gái.
Thằng anh năm nay đã 11 tuổi. Đứa em gái kế thì lên 7, còn thằng nhóc bây giờ lên 3. Tới đây thì tôi nghĩ chắc tụi nó phải bớt vô tư mà nghĩ kỹ tính xa. Con cái nó càng ngày càng lớn, nhu cầu càng nhiều càng cao, càng hao càng tốn. Ba má tụi nó chỉ có thể giúp tụi nó tới một mức độ nào thôi chớ  làm sao theo tới tới hoài cho nổi... 

Đã biết chuyện gì rồi cũng có giải pháp. What will be will be...! Vậy mà sao tôi cứ lo xa lo dùm thiệt là vô duyên hết sức!!


Người Phương Nam

1 comment:

  1. Cám ơn chị Tố Kim chia sẻ chuyện hàng xóm vui quá! Thời buổi này con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đấy ,lập gia đình sớm hay muộn tùy ý chúng. Cha mẹ , lòng trời biển , luôn giúp con phụ cháu. Một lực lượng hỗ trợ phía sau, nên con cái cứ vô tư sống vui. Thời nào , việc ấy . Mình không lo đươc hết ạ.
    Hồng Thúy

    ReplyDelete