Sau 54 năm ngày mất của một con người
chính trực mang tên Ngô Đình Diệm, người dân miền Nam không bao giờ quên 9 năm
ngắn ngủi dưới chính thể Đệ nhất Cộng hòa mà đời sống kinh tế luôn vững vàng, ổn
định. Đặc biệt hơn cả, ngày nay, những thế hệ sinh ra từ gần một triệu người miền
Bắc di cư vào Nam cần hiểu rõ những gì cha ông mình đã trải qua, đã được chính
thể Ngô Đình Diệm đối xử như thế nào.
Theo những con số thống kê chính thức
vào năm 1956, dân số miền Nam chỉ có 12, 366 triệu người, như vậy, trước khi tiếp
nhận đồng bào di cư từ miền Bắc vào, dân số miền Nam chưa đến 11,5 triệu người.
Vậy mà, vào những năm 1954-1955, ông Diệm và bộ tham mưu của ông đã lo chu toàn
cho cuộc sống của thêm gần một triệu người vượt cả ngàn cây số để vào Nam. Ông
cho thành lập ba Phủ Tổng ủy quan trọng đặc trách những vấn đề liên quan đến đồng
bào di cư miền Bắc. Phủ Tổng ủy Di cư lo tiếp nhận đồng bào mới đến, ổn định tạm
thời cuộc sống của họ; Phủ Tổng ủy Dinh điền phụ trách thành lập các khu dinh
điền, khu trù mật tại những địa phương còn nhiều đất rộng, chưa canh tác hết, để
đưa đồng bào đến định cư lâu dài; và Phủ Tổng ủy Hợp tác xã và Nông tín nhằm
cung cấp tín dụng hỗ trợ đời sống của đồng bào các khu dinh điền, khu trù mật,
giúp họ có vốn liếng canh tác làm ăn trong khuôn khổ các hợp tác xã được lập ra
vì mục đích công ích.
Vào thời điểm đó, nhiều khu vực hoạt động
tốt, đời sống người dân ổn định và ngày càng phát triển, như khu định cư Hố
Nai, Biên Hòa, khu trù mật Hậu Mỹ, quận Cái Bè, khu trù mật Vị Thanh – Hỏa Lựu
thuộc tỉnh Chương Thiện, tách ra từ các tỉnh Phong Dinh (Cần Thơ), Kiên Giang
(Rạch Giá)…
Đặc biệt khu dinh điền Cái Sắn nằm trong
phạm vi hai tỉnh Kiên Giang và An Giang (Long Xuyên), mỗi gia đình được cấp một
khoảnh đất ngang 100 mét, dài một cây số, day mặt ra một con kênh đào, cứ hai
nhà đâu lưng nhau giữa 2 con kênh đào cách nhau 2 cây số. Để có một khu vực
vuông vắn như thế, chính quyền đã phải di dời nhiều hộ dân địa phương, phần lớn
theo đạo Hòa Hảo, đến nơi khác, đất không tốt bằng. Song do chính sách đúng đắn
nhằm hỗ trợ đồng bào di cư, không dính dáng gì đến quyền lợi cá nhân hay bè
phái, đồng bào địa phương sẵn lòng hi sinh một phần quyền lợi riêng của họ. Năm
1968, khi tôi xuống tham gia chính quyền ở quận Kiên Tân, tỉnh Kiên Giang,
trong đó có phần lớn khu dinh điền Cái Sắn, từ kênh 1 đến kinh 10, đồng bào di
cư Cái Sắn đã có của ăn, của để, lúa thóc đầy bồ, tắc-ráng (loại xuồng máy đuôi
tôm nhỏ) chạy ngang dọc các kinh đào như đi trẩy hội.
Những năm tháng khó khăn ban đầu, vừa ổn
định chính trị, vừa bình định các tổ chức vũ trang chống đối quyết liệt (Bình
Xuyên, Hòa Hảo, Cao Đài…), vừa tiếp nhận và lo cho cuộc sống của hàng triệu đồng
bào chân ướt chân ráo vào Nam, nếu không có những bộ óc sáng suốt, vì dân, và một
đội ngũ công chức biết xả thân vì đại cuộc, miền Nam không thể nào có một bộ mặt
ổn định 9 năm liền.
Trong những ngày qua, trên một vài trang
Facebook, một số bạn trẻ bị đầu độc bởi những thứ văn hóa phẩm “bưng bô”, xuyên
tạc, lên án cái gọi là ‘tình trạng tham nhũng” của thời ông Diệm. Xin thưa, nếu
thời đó có tham nhũng chăng, thì cũng chỉ bằng 1% của thời đại chúng ta đang sống.
Không kể những quan to chức lớn nuôi tham vọng xây biệt phủ, mua nhà nước ngoài
hay cho con đi du học, tham nhũng ngày nay được nhiều công bộc sử dụng như một
loại biện pháp “chữa cháy” trước đồng lương thấp kém, đời sống khó khăn.
Thời ông Diệm, một công chức trung cấp nuôi sống được cả gia đình 4-5 miệng ăn. Khoảng đầu thập niên 1960, học sinh, sinh viên, công chức xa nhà ăn cơm tháng trả khoảng 500 - 600 đồng, trong khi lương tháng một viên chức mới tốt nghiệp đại học gần 7 ngàn đồng, phụ cấp một dân biểu Quốc Hội (tất nhiên là chuyên trách hoàn toàn) 25 ngàn đồng/tháng, một dược sĩ cho thuê bằng mỗi tháng 20 ngàn đồng.
Nhìn vào các con số thống kê chính thức
(của Viện Quốc gia Thống kê VNCH) công bố vào thập niên 1960, mới thấy tiếc nhớ
đời sống kinh tế - xã hội dưới chính quyền Ngô Đình Diệm. Niên khóa 1955-56, tổng
số sinh viên – học sinh chỉ ở mức 665.000 (lấy số tròn), đến niên khóa 1963-64,
đã lên tới con số 1.936.000 người, tăng gần gấp 3 lần; tổng chỉ số giá tiêu thụ
(trên cơ sở giá tháng 12/1963 là 100) của giới lao động vào năm 1954 là 74,5,
vào năm 1962 là 94, và vào năm 1970, sau gần 7 năm chính quyền nằm trong tay
các quân nhân, là … 664, tức mức đắt đỏ cao gấp 9 lần chỉ số năm 1954 và 7 lần
chỉ số năm 1962! Thịt heo năm 1954 giá 2,4 đồng/kg, 8 năm sau (1962) chỉ tăng
thêm 2 cắc, giá 2,6 đ/kg, một viên chức cấp thấp, lương 2.000 đồng/tháng mua được
khoảng 770 kg thịt heo, tính theo thời giá trung bình 70.000 đồng/kg thịt heo,
khoản tiền trên bằng với gần 54 triệu đồng.
Năm 1962, tôi thi đỗ vào Học viện Quốc
gia Hành chánh với học bổng 1.500 đồng/tháng, trả tiền cơm tháng cho người cô
500 đồng, còn 1.000 đồng bỏ túi, đi xe buýt 1đồng/ chuyến, ăn tô hủ tiếu 5 đồng,
tiêu hoài không hết.
Nhắc chuyện khu dinh điền, khu trù mật
thời chính quyền Ngô Đình Diệm, xin kể hai giai thoại:
- Những năm 1955-1960, tình trạng an
ninh tại miền Nam còn khá ổn định, hầu hết sinh viên tốt nghiệp Học viện QGHC đều
được bổ nhiệm làm Quận trưởng tại địa phương. Khoảng năm 1958-1959, ông Nguyễn
Đình Xướng, cựu sinh viên khóa 1 QGHC, làm Quận trưởng Cai Lậy, chịu trách nhiệm
xây dựng khu trù mật Hậu Mỹ. Một ngày nọ, ông Diệm đi kinh lý, chứng kiến sự tổ
chức tinh tế, khoa học của khu trù mật, hết sức khen ngợi ông Quận trưởng, khi
trở về đã thăng ông Xướng làm Tỉnh trưởng Vĩnh Bình (Trà Vinh), đến khi quân sự
hóa lãnh đạo cấp tỉnh (khoảng 1959-1960), ông Xướng còn được tiếp tục làm Tỉnh
trưởng với cấp bậc Thiếu tá giả định. Con đường thăng tiến của viên chức này
luôn suôn sẻ, sau Tỉnh trưởng Vĩnh Bình là Tổng thư ký Bộ Nội vụ, rồi cuối cùng
là Tổng quản trị Hành chánh Phủ Tổng thống, mãi đến tháng 6.1975, mới chịu dừng
lại, với cương vị người bạn tù cải tạo cùng một nhà, một đội với người viết bài
này tại trại Long Thành.
- Thời ông Diệm, số công chức như ông Xướng
khá nhiều, nhưng không phải không có đôi trường hợp bê trễ, tắc trách. Người ta
kể rằng lần nọ, Phủ tổng thống loan báo chuyến kinh lý của Tổng thống đến tỉnh
Bình Tuy (Hàm Tân) thăm một khu trù mật ở đây. Quan chức nghe tin rụng rời vì
công việc tổ chức khu trù mật chưa hoàn tất theo tiến độ đã trình. Cuối cùng, họ
chọn một hạ sách là chờ đến sáng ngày Tổng thống đến, đi nhổ cây xanh ở những
nơi xa, đem trồng hai bên đường. Khi ông Diệm ngồi xe trên đường về tỉnh, thấy
hai bên đường cây xanh tốt, bèn dừng xe lại, đến gần những cây trồng, trầm trồ
khen ngợi, chẳng ngờ cây trồng cạn quá, chỉ mới đụng qua đã bật gốc. Nhận ra
mình vừa bị lừa, cụ giận lắm, nhưng chưa biết thể hiện thái độ bằng cách nào, sẵn
chiếc nón nỉ đội trên đầu, cụ nhấc lên và quẳng mạnh. Ông Tỉnh trưởng Bình Tuy
là Thiếu tá Lê Văn B. đi cạnh Tổng thống đã kịp nhảy tới, hai tay chụp gọn chiếc
nón, nhanh và chuẩn xác như thủ môn Buffon thời hiện đại. Giai thoại này tôi
nghe kể lại từ anh Trần Văn K. P., Trưởng ty Y Tế Bình Tuy, có mặt trong phái
đoàn đón cụ Diệm lúc bấy giờ.
LÊ NGUYỄN
2.11.2017
Đăng trên trang 8 Sài Gòn

No comments:
Post a Comment