Trong đám tang của Chris Kyle, tay bắn tỉa lừng danh nhất nước Mỹ,
qua đời năm 2015 ở Texas, người ta nhìn thấy chiếc xe tang đi qua một
đoạn đường dài hơn 300 cây số mà suốt hai bên đường, luôn có người dân
đứng vẫy cờ hoặc nghiêm chào tiễn biệt.
Đó là một hình ảnh xúc động hiếm có về cái chết của một con người.
Chris Kyle là người lính SEAL được ca ngợi như một thiên thần hộ mạng vì
đã cứu cả trăm đồng đội của mình trên chiến trường Trung Đông nhờ tài
bắn tỉa. Anh giải ngũ, trở về nhà và sau đó chết như một người lính.
Rằm tháng Giêng Mậu Tuất, tức ngày 2/3/2018 tại Sài Gòn, đám tang của
nhạc sĩ, đại tá Nguyễn Văn Đông cũng xuất hiện một cảnh tượng xúc động
tương tự. Khi lễ di quan diễn ra, nhiều người đàn ông mặc thường phục,
không ai bảo ai, đã bất ngờ đưa tay lên chào theo kiểu nhà binh. Thấp
thoáng trong những hàng khác, cũng có những cá nhân im lặng đưa tay
chào, không cần hiệu lệnh. Hầu hết đó là những cựu thiếu sinh quân VNCH
cùng trường với ông, và những người khác là cựu quân nhân đã chào tiễn
biệt ngài đại tá Chánh Văn phòng của Tổng Tham mưu Phó quân lực Việt Nam
Cộng Hòa về nơi an nghỉ cuối cùng.
Hàng người đứng chào theo kiểu nhà binh trước đám tang của nhạc sĩ –
đại tá Nguyễn Văn Đông, đem lại niềm xúc động lạ thường, tương tự như
hình ảnh tiễn xe tang của Chris Kyle. Nhưng có lẽ còn đặc biệt hơn với
câu chuyện Việt Nam, khi mọi thứ về con người và hệ thống của chính
quyền miền Nam bị săn lùng, giam giữ và hủy diệt nhiều năm, nhưng vẫn ẩn
khuất đâu đó, rồi bất ngờ hiển lộ.
Nhưng ngoài âm nhạc, vẫn còn đôi chuyện về đại tá Nguyễn Văn Đông
chưa được nói hết. Bài viết này là những gì còn lại, chưa kể, sau cuộc
tiễn đưa đó.
Đọc tiểu sử cá nhân sau năm 1975, người ta chỉ biết ngắn gọn rằng
nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đi trại tù của Nhà nước Bắc Việt trong 10 năm,
và sau đó không đi Mỹ theo diện H.O (Humanitarian Operation). Đó là một
chiến dịch nhân đạo do tổng thống Mỹ Ronald Reagan bật đèn xanh nhằm
giải thoát hàng trăm ngàn quân nhân cựu quân nhân VNCH bị đưa đi tù,
dưới danh nghĩa cải tạo (Special Release Reeducation Center Detainee
Resettlement Program). Mọi thứ về đời của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông, lâu
nay vẫn được mô tả thoáng qua, y như cách mà báo chí Nhà nước đưa tin
ông mất. Ấy vậy mà vài ngày sau đám tang, nhiều tờ báo vẫn còn bị khiển
trách vì đã có thái độ trân trọng thái quá với một “sĩ quan ngụy”.
Năm 1975, ngay sau khi đại tá Nguyễn Văn Đông ra trình diện, dù được
chính quyền quân quản tuyên bố là chỉ đi “học tập tư tưởng mới” trong
vài tháng. Thế nhưng, sự thật sau đó là 10 năm dài tù đày ở trại Suối
Máu, Biên Hòa. Cho đến sau năm 1980 thì đưa về Chí Hòa. Đại tá Nguyễn
Văn Đông được trả về nhà vào năm 1985 để được chết ở nhà, theo chính
sách khoan hồng của cách mạng. Bà Nguyệt Thu, vợ của nhạc sĩ Nguyễn Văn
Đông kể rằng khi chia tay ông 10 năm trước, bà vẫn còn nhớ hình dáng một
người đàn ông gầy nhưng khỏe mạnh, để rồi khi nhận lại ông, thì lúc đó
gần như chỉ là một cái xác, chỉ còn thoi thóp.
Bà Nguyệt Thu, vợ của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông kể lại rằng gia đình
lúc đó chỉ còn đợi ngày để chôn ông, vì do ông mang quá nhiều căn bệnh
cũng như thuốc men lại quá đắt đỏ và khan hiếm vào thời đó.
Rồi nhiều năm sau, ông sống lại như một kỳ tích, khỏe mạnh. Hai người
im lặng sống trong căn nhà nhỏ chỉ có đôi vợ chồng già, không con cái,
không nhiều sinh hoạt với xã hội. Bà Nguyệt Thu nói rằng cho đến nhiều
năm sau khi ông được thả về, bà vẫn còn khả năng sinh con nhưng ông
không còn có thể. Vì vậy hai người đã chọn sống cô đơn cùng nhau đến
ngày chung cuộc.
Lời của bà kể như tiếng chuông chùa xa xăm về một nỗi đau không lời.
Về với ông được 2 năm, thì bà bị chia cắt với đại tá bởi 10 năm tù không
hề tòa án, cũng như không hề có lời giải thích. Khi được trả về nhà,
thì ông đã như một phế nhân.
Bà nói rằng không muốn sinh con vì ông quá yếu. Nhưng cũng có thể bà
không muốn có một đứa con, bởi cuộc sống như ác mộng mà bà và ông trải
qua, nếu có đơm hoa kết trái thì chắc cũng không thể có được lúc tỏa
hương.
Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông bị đưa đến trại Suối Máu ngay sau khi trình
diện. Thực tế là trại này tên là trại Tân Hiệp, Biên Hòa, từng là nơi
giam giữ các binh sĩ Bắc Việt chờ trao trả theo các thỏa ước. Tên Suối
Máu là do các tù nhân sau năm 1975 gọi thành quen mặc dù bị quản giáo
cấm. Bởi năm 1968, cuộc đột kích thất bại ở cứ điểm này, mà dân trong
vùng mô tả máu dân thường và của hai bên Nam Bắc chảy như suối, từ đó mà
thành tên.
Trại Suối Máu giam giữ khoảng 5000 người, chia làm năm trại theo ký hiệu K. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông ở K5.
Chỉ một năm ở trại này, do điều kiện giam giữ và ăn uống khắc nghiệt,
không chỉ đại tá Nguyễn Văn Đông mang bệnh, mà rất nhiều người cũng đổ
ra đủ thứ bệnh từ nội khoa đến ngoại khoa. Mà thuốc thì chủ yếu là một
loại dược phẩm dân tộc được bào chế ở miền bắc có tên là Xuyên Tâm Liên.
Bệnh gì cũng uống một loại ấy.
Nhà văn Hà Thúc Sinh, tác giả của tác phẩm Đại Học Máu, đã kể rằng
nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông vì bị mang bệnh ghẻ nhầy nhụa kỳ lạ, khiến cả
mảng lưng của ông lở loét. Đã vậy nhiều chứng bệnh khác như đau bao tử,
thấp khớp, huyết áp… ập tới hành hạ ông liên tục nhiều năm. Vào lúc thập
tử nhất sinh, anh em khiêng lên trạm xá được ít bữa thì y tá ở đó đuổi
về. Lý do là ở bệnh xá không có thuốc điều trị, cũng như cho về thì khỏi
mang trách nhiệm.
Nhà văn Hà Thúc Sinh viết rằng mấy người bạn của nhạc sĩ Nguyễn Văn
Đông khiêng ông ra hố nước để tắm lại sau nhiều ngày nằm liệt, như một
cách giúp duy nhất có thể. Nhưng do phải đi lao động nên mọi người chỉ
kịp nhìn thấy ông Nguyễn Văn Đông nằm sấp trên mặt đất, chứ không còn
đứng nổi, cố múc nước rồi nằm quơ quào cố tắm rửa một mình như vậy.
Nói về sáng tác trong giai đoạn đó, đại tá Nguyễn Văn Đông đã cố giữ
lại cảm hứng của mình trong những năm đầu bị tù, vì nghĩ rằng cùng lắm
2-3 năm gì đó sẽ ra. Nhưng rồi dần dần mọi thứ thui chột theo sức khỏe
và niềm hy vọng. Ngay lúc bệnh đã nặng, nhưng phát hiện tù nhân Đỗ Văn
Phúc là em họ của ca sĩ Duy Khánh cũng bị tù chung trại, ông đã vui đến
mức sáng tác lại. Cảm mến giọng hát của người này mà nhạc sĩ Nguyễn Văn
Đông viết riêng một bài hát để tặng, có tựa đề là “Sài Gòn trong trái
tim tôi”. Tác phẩm này, giờ chắc đã tuyệt bút, chỉ còn được nhắc lại với
đôi ba câu với những ai từng nghe qua như “Sài Gòn tiếc nuối không
thôi, Hà Nội héo hắt răng môi, cho nhớ thương vời vợi. Ôi, Sài gòn trong
trái tim tôi…”
Năm 1985, khi khiêng ông về nhà, bà Nguyệt Thu nói rằng không nghĩ
ông sống qua được năm đó. Sự tuyệt vọng tràn ngập đến mức khi nhận được
hồ sơ ghi danh đi chương trình H.O ngay trong nhóm đầu, ông đã từ chối
vì muốn được chết trên quê hương mình. Bà cũng thuận theo ý ông. Ấy vậy
mà với sự chăm sóc nhẫn nại và yêu thương của người vợ hiền, nhạc sĩ
Nguyễn Văn Đông đã chậm chạp sống lại một lần nữa, cho đến ngày buộc
phải chia tay trần thế.
Khác với cuộc đưa tiễn người lính Chris Kyle, buổi chia tay nhạc sĩ
Nguyễn Văn Đông không có nhiều người khóc. Chỉ có những cánh tay đưa
lên, im lặng chào đưa tiễn ông. Động tác rất quen thuộc khiến những
người xa lạ nhau như gần lại. Có điều gì đó dâng lên trong suy nghĩ, đầy
xúc động. Quả là có những triều đại nguy nga lộng lẫy, nhưng mọi thứ đã
không còn. Nhưng cũng có những chế độ đã mất nhưng con người và tinh
thần quốc gia thì còn sống mãi.
No comments:
Post a Comment