Tiền bạc có thể mua được rất
nhiều thứ trên đời, ai cũng phải nhận rằng điều ấy đúng. Nhưng rất nhiều
thứ không có nghĩa là tất cả. Sẽ có lúc bạn hiểu ra rằng, tiền có thể
mua được hàng triệu chiếc đồng hồ nhưng không thể mua được một thứ, đó
là…
Có một người rất keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp, bo bo, chẳng dám ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta cũng để dành được một gia tài lớn. Nhưng chẳng ngờ đời người như ánh chớp, tháng ngày đã tận, một hôm Thần Chết đột nhiên xuất hiện đòi mạng anh.
Đúng lúc ấy, anh ta mới nhận ra rằng
mình chưa từng hưởng thụ chút gì từ số tiền đã tích cóp được, bèn nài
nỉ: “Tôi chia một phần ba tài sản của tôi cho ngài. Ngài chỉ cần cho tôi
sống thêm một năm để hưởng thụ thôi được chăng?”.
“Không được!”, Thần Chết lắc đầu, nghiêm nghị nói.
“Vậy tôi biếu ngài một nửa nhé. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không?”. Chàng trai tiếp tục khẩn khoản van lơn.
“Không được!”, Thần Chết vẫn không đồng ý, phũ phàng từ chối.
Anh chàng lại nói: “Vậy thì tôi xin giao hết của cải cho ngài. Chỉ cần ngài cho tôi sống thêm một ngày thôi, vậy được chứ?”.
“Không được!”. Lần này, Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay toan động thủ.
Người đàn ông tuyệt vọng, cầu xin Thần Chết lần cuối cùng: “Xin ngài cho tôi một phút để viết di chúc!”.
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh ta run rẩy, lấy chiếc bút viết ra dòng chữ trong nước mắt giàn giụa:
Xin hãy ghi nhớ, bao nhiêu tiền bạc cũng không mua nổi một ngày
Bao nhiêu tiền bạc cũng không mua nổi 1
ngày… Bạn thấy đấy, tiền bạc có thể mua được hàng triệu, hàng tỷ chiếc
đồng hồ nhưng lại không thể nào mua nổi một giây, một phút nào cả.
Vậy mới hay:
Tiền mua được ngôi nhà nhưng không mua
được một tổ ấm. Tiền mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian.
Tiền mua được chiếc giường nhưng không mua được giấc ngủ. Tiền mua được
sách nhưng không mua được kiến thức. Tiền mua được thuốc nhưng không mua
được sức khỏe. Tiền mua được địa vị nhưng không mua được sự nể trọng.
Tiền mua được máu nhưng không mua được cuộc sống. Tiền mua được thể xác
nhưng không mua được tình yêu.
***
Xét kỹ ra, trong đời người, thời gian
mới chính là điều quý báu nhất, đáng trân trọng nhất. Mỗi ngày trôi qua
chỉ có 24 giờ. Người thông minh dùng 24 giờ ấy để làm nên sự nghiệp,
cống hiến cho xã hội và tận hưởng cuộc sống. Nhưng người biếng lười thì
phó mặc, buông xuôi, tiêu phí thời gian của mình vào những chuyện vô bổ.
Họ như con thuyền vô định trôi giữa
biển, không mục tiêu, không bến bờ cũng không bánh lái. Thay vì chăm sóc
cho cha mẹ, người thân, họ lại vùi đầu, dán mắt vào màn hình điện
thoại, máy tính trong những trò vô bổ, phí phạm thời gian. Khi người
khác làm việc, họ lại ngủ vùi. Và khi người khác bước chân trên những
nấc thang thành công, họ mãi tụt lại phía sau trong những giấc mộng hư
ảo.
Có cảm giác như công nghệ, khoa học càng
phát triển thì thời gian của chúng ta càng bị cướp đi nhiều hơn. Ta tốn
thêm thời gian để xem tivi, đón đợi tập phim mình yêu thích hay trận
bóng mình mong chờ. Nhiều người ngày nhỏ ham đọc sách, là con ‘mọt sách’
đúng nghĩa nhưng rồi lớn lên đã đánh rơi thói quen tốt đẹp ấy. Giá sách
của họ phủ đầy bụi còn chiếc điện thoại thì chẳng bao giờ rời tay.
Có thể bạn đã từng bắt gặp những cảnh
tượng này, một nhóm bạn dẫn nhau ra quán cà phê, gọi đồ uống xong, hỏi
chào vài ba câu rồi ai nấy chỉ mải cắm cúi bên chiếc smartphone. Không
ai còn muốn nói chuyện với nhau nữa. Thỉnh thoảng họ quay sang cười trừ
với nhau một câu, cứ đắm chìm trong thế giới ảo như thế.
Xã hội hiện đại và guồng quay của nó
khiến nhiều người chẳng còn nổi chút thời gian tự chăm sóc bản thân.
Nhiều bậc cha mẹ sáng sớm đi làm, tối mịt trở về nhà, quăng cặp tài liệu
sang một bên và không còn để ý gì tới con cái của mình được nữa. Cũng
có nhiều phụ huynh vì muốn có thêm thời gian cho mình mà không ngại ném
cho con trẻ một chiếc iPhone, iPad, để chúng tự mày mò chơi. Quan hệ gia
đình thành ra đổ vỡ tự lúc nào.
Lại cũng có nhiều người cứ mãi cảm thấy
bất mãn với cuộc đời mình, dành không ít thời giờ để than thân, trách
phận, hận đất oán trời. Họ phàn nàn về tất cả, từ chuyện lương bổng ở cơ
quan, quan hệ với sếp, đến chuyện vợ chồng bất hòa, con cái không nghe
lời.
Kỳ thực, phàn nàn chỉ khiến bạn càng
thêm mắc kẹt vào những chuyện phiền não. Đừng lãng phí thời gian lo nghĩ
chuyện buồn. Bạn có quyền lựa chọn chỉ nghĩ đến điều tích cực phải
không?
Vì sao người ta phải chết đi? Đó chẳng
phải bởi thời gian đời người đã cạn, sinh mệnh đi đến chót cùng đó sao?
Vậy thời gian chẳng phải là đáng quý nhất hay sao? Vậy nên, người xưa
mới thường nói, đời người tựa như bóng câu lướt qua cửa sổ.
Đời người vô thường như vậy đấy, như ánh
chớp lóe lên rồi vụt tắt giữa hư không. Trăm năm cũng biến thành chuyện
hư ảo cả. Thời gian không thể mua thêm, không thể kéo dài, vậy chỉ có
cách là tiết kiệm, dùng nó một cách khôn ngoan nhất. Hãy sống xứng đáng
với sinh mệnh mà ông Trời đã ban cho mình.
Văn Nhược
www.dkn.tv
No comments:
Post a Comment