
Nói
 tục, chửi thề có sướng không? Không khoái lỗ miệng thì người ta đã 
không nói. Bỗng dưng một hôm, gặp một thằng bạn nối khố bốn mươi, năm 
mươi năm về trước, mừng quá không dằn được tấm lòng hoan hỷ, đã kêu lên:
 “Tổ cha mi, tau tưởng mi chết mô mất đất rồi!”
Cũng
 có những tiếng chửi thề “vô ý thức”, người nói luôn luôn dùng xen kẻ 
trong câu nói và trở thành một thói quen không bỏ được, tiếng chửi tục 
chen vào không có liên quan hay tỏ một thái độ gì với câu chuyện, có thể
 nghe trong bàn nhậu ngoài quán: “Hôm
 qua tao đi Las Vegas về (đ.má) đóng tiền điện mất toi gần $500, lại bị 
kẹt xe (đ.má), sáng nay nhức đầu quá, dậy không nỗi (đ.má)... Cũng có tiếng chửi thề khi nóng giận hay “xì nẹc” (s’énerver) về một việc gì không vừa ý: “Đ. mẹ, cái quân lừa thầy, phản bạn!” Những
 tiếng chửi thề này, người Việt Nam mình gọi là “xổ tiếng ... Đức”, hay 
rõ hơn là “tiếng Đan Mạch”. Thật là oan cho hai ngôn ngữ này.
Khi
 người ta uất ức, giận dữ không kềm được, nói tục hay chửi thề một 
“phát” để bày tỏ phẫn nộ. Trong ca dao tục ngữ không nghe tiếng chửi 
tục, nhưng chúng ta có thể tìm thấy nó trong văn chương:
“Ba hồi trống giục, mồ cha kiếp
  Một nhát gươm đưa, bỏ mẹ đời!” (Cao Bá Quát)
 Trần Dần, một nhà văn miền Bắc nổi tiếng trong nhóm Nhân Văn bị trù dập, đã có lần viết: “Và
 đa số là ngại học tập, ngại nghe đả thông. Ngại nghe cán bộ nói nhiều. 
Ngại bị nắm tư tưởng. Nắm ... nắm con cặc” (Trần Dần ghi 1954- 1960 – Văn Nghệ xb.2000). Đúng là văn chương phản kháng bằng ... chửi tục. Chửi ai, ngoài kẻ đáng chửi nhất là ... đảng.
Chúng
 ta đừng nên coi thường và đánh giá thấp những tiếng chửi thề, vì các 
khoa học gia đã khám phá ra rằng chửi thề là một cách giải tỏa những 
căng thẳng, ẩn ức để tâm lý con người được quân bình hơn. Timothy B. 
Jay, giáo sư tâm lý học người Hoa kỳ, tác giả một cuốn sách mới xuất bản
 với cái tên lạ lùng “Tại Sao Chúng Ta Chửi Thề” cho rằng đó là một cách
 duy nhất để giải tỏa những nỗi ẩn ức trong lòng, như người bệnh chửi 
thể cho đỡ những cơn đau đớn, các nhà thể thao trên sân đấu đôi khi chửi
 thề để ngụy biện cho một bàn thua.
Theo
 tác giả cuốn sách này, chính sự chửi thề có giá trị để tránh được các 
cuộc xung đột bằng vũ lực, bằng đấm đá, cấu xé nhau như ở loài vật, vì 
chúng không thể hiện giận dữ bằng ngôn ngữ được. Tuy vậy người ta vẫn 
thường đánh giá thấp việc chửi thề và coi như  những người thiếu văn hóa
 mới xử dụng nó. Đàn ông lại hay xử dụng chưỉ thề hơn đàn bà và giới trẻ
 ngày nay cũng tham gia ...chửi thề không kém.
Vậy
 phải chăng, nói tục, chửi thề ngoài thói quen không được kiểm soát ra, 
là một thái độ để giải toả những gì đã dồn nén lên con người: cơm áo, 
công ăn việc làm, đời sống ... Miền Bắc ngày trước, mọi lời ăn tiếng 
nói, hành động đều bị theo dõi, kiểm soát, hay những bất mãn sau này 
phải bung ra bằng ngôn ngữ. Những ẩn ức không gì giải quyết được, chỉ có
 nói tục, chửi thề mới hả dạ phần nào.
Sau
 tháng 4-1975, tại miền Nam, trong ngành giáo dục, các thầy cô giáo mới 
thấy rõ ưu điểm của học sinh mình mà lâu nay họ không để ý tới, là học 
sinh miền Nam lễ phép, thật thà và không nói tục, chửi thề như học sinh 
miền Bắc mới theo cha mẹ vào tiếp thu miền Nam. Phải lâu lắm lớp trẻ con
 này mới xóa bỏ được cái thói quen ấy và bắt chước được trẻ con miền 
Nam.
Ở 
miền Bắc, các bạn tù cải tạo có dịp đi sâu vào thôn xóm làng mạc xa xuôi
 đã chứng kiến nhiều thứ “văn hóa”viết vẽ lên tường nhà trường, hợp tác 
xã của con cháu bác Hồ, và “văn hóa” nói tục của phụ nữ miền Bắc, nhất 
là thành phần lính tráng, công an, cán bộ “gái”. Thôi thì thời chiến 
tranh, cha mẹ lo đi nghĩa vụ quốc gia, quốc tế, gởi con vào nhà trẻ cho 
các bà giữ trẻ, đồng lương ít ỏi, bất mãn, chanh chua, chửi tục, giáo 
dục con cái mình thành những thứ tinh hoa “xã hội chủ nghĩa” thì cũng 
đành chấp nhận.
Nhà
 trẻ là những chiếc nôi của tuổi đời cũng như của giáo dục, thế mà các 
cán bộ nhà trẻ lại là những người lương ít ỏi, không thân thế, luẩn quân
 trong bốn bức tường chật hẹp, bao nhiêu bực dọc, bất mãn được đổ lên 
đầu con trẻ với những câu chửi rủa tục tằn. Lớn lên trong môi trường nói
 tục, vẽ tục, viết tục, thứ người được trồng lên trên mảnh đất ấy, không
 khá lên với lời ăn tiếng nói được. Vụ ông Giám Đốc Air Việt Nam trong 
lần được phóng viên Đài BBC phỏng vấn cách đây không lâu, tuy chưa phát 
ra tiếng chửi thề, nhưng lối ăn nói như thế cũng được người ta đánh giá 
là thiếu...”văn hóa”.
 Xin
 kể hầu quí bạn đọc câu chuyện sau đây, sáng tác của quần chúng vô danh,
 tiêu biểu kiểu ăn nói “bạt mạng”, nhân vật “tôi” cũng như sự việc trong
 chuyện đều “hư cấu” :
“Trong
 một dịp về Việt Nam, tôi đã đến thăm một người bạn cũ hiện nay là một 
cô giáo dạy văn tại một trường cấp 3 tại Hà Nội. Đối với  một người ở 
nước ngoài về như tôi, đi tìm nhà một người quen trong thành phố này 
quả  là khó khăn. Vào một con hẽm, tôi gặp một ông cụ đi ngược chiều, 
tôi lễ phép hỏi thăm nhà cô giáo Xuân, ông cụ nghễnh ngãng nghe tôi nhắc
 lại câu hỏi hai ba lần, ông lấy tay nghiêng một bên tai và lắc đầu trả 
lời tôi: “Tôi... đéo nghe ông nói gì cả!” Tôi không buồn, đi tiếp và hỏi
 hai đứa trẻ đang mãi chơi bên đường, chúng trả lời thẳng thừng, chẳng 
cần nhìn tới khách hỏi là ai: “Đéo... biết”. 
Cuối
 cùng tôi tìm ra nhà cô giáo. Sau khi thăm hỏi, trò chuyện, tôi trách cô
 về lối ăn nói, tự nhiên, sỗ sàng ...”đéo” có văn hóa ở khu xóm cô, và 
hỏi cô đã nghĩ gì trong khi cô là một nhà ... trồng người. Cô tâm sự: 
“Tôi đã cố hết sức tôi, nhưng học sinh... đéo nghe, nên cũng đành bó 
tay. Tôi kể anh nghe một chuyện, có lần,  trong một bài học về dũng sĩ 
diệt Mỹ, tôi hỏi một học sinh định nghĩa về hai chữ “dũng sĩ”, em trả 
lời ngon ơ rằng “dũng sĩ là ...đéo sợ!”
Trong
 một cuộc họp với một Thứ Trưởng về định hướng giáo dục XHCN, tôi đã đem
 vấn đề này than phiền với cấp trên. Hôm ấy, trước mấy trăm giáo chức có
 mặt trong phòng hội, ông Thứ Trưởng đã nói rằng: 
-
 Cô vừa nói học sinh cô định nghĩa về dũng sĩ, nếu chúng nói như vậy thì
 cũng...đéo sai. Tuy nhiên đây là vấn đề khá trăn trở với tôi, nhưng 
nhiều khi mình cũng... đéo biết giải quyết ra sao!  Giáo dục thì. ..đéo 
có ngân khoản, trong khi có tiền cho tượng đài, văn phòng tỉnh huyện, 
khách sạn, sân golf thì ...đéo thiếu. Chính sách ...đéo nghĩ đến tương 
lai con em, chúng ta là cấp thừa hành,...đéo nghĩ làm gì cho nhọc xác. 
Tôi rất buồn và kết luận với cô giáo một câu rất ư là “cá mè một lứa”: “Tương lai đất nước như thế này thì...đéo khá cô ạ!”
Huy Phương
 
No comments:
Post a Comment