Vài hàng phi lộ
Có lẽ khi nói đến hiện
tượng ma quái, những người có niềm tin tuyệt đối vào khoa học thực nghiệm sẽ
cho đó là chuyện hoang đường không có thật, một tưởng tượng phản lại khoa học.
Nhưng vẫn có những người có trình độ khoa học, rất thông thái, không phải là
dạng người dễ dàng tin điều gì mà họ không cảm nhận được một cách chính xác,
phải chấp nhận có những hiện tượng mơ hồ bước ra khỏi giải thích của khoa học.
Những hiện tượng này
không có nhiều nhưng vẫn làm cho người ta không thể giải thích nó trong khoa
học. Ngay như đức Khổng Tử – một nhà hiền triết tuyệt đỉnh của Đông phương, khi
được hỏi đến hiện tượng ma quái, đã không đề cập đến tin hay không tin mà chỉ
khuyên người ta nên đứng xa, tỏ lòng kính ngưỡng.
Rồi ở Mỹ, quốc gia của
vật chất, văn minh khoa học nhưng chưa có ai giải thích thỏa mãn những căn nhà
hoang phế, không ai dám đến cư ngụ, vì có ma. Hiện tượng này không thể là một
trò bịa đặt vì nó xẩy ra cho bất cứ ai cư ngụ. Hay ở một đoạn đường vào ban
đêm, nhiều người bị hỏng xe, rồi một ông linh mục hiện ra giúp đỡ. Đó chính là
người đã bị chết vì tai nạn giao thông trên đoạn đường này hàng chục năm về
trước.
Cá nhân tôi học hành,
làm việc và sống hơn 40 năm trời ở quốc gia tân tiến, tinh thần khoa học đã
thấm sâu vào trí não, không cho phép tôi tin vào chuyện ma quỷ hiện hình, bùa
phép, nhưng một lần nào đó chính tôi đã gặp hay nghe từ những người mà tôi biết,
họ cũng không tin hiện tượng ma quái, nhưng rồi cũng như tôi, phải ngẩn ngơ
không hiểu.
Trong bài viết tìm vui
này tôi tìm cách nối kết những hiện tượng mà chính cá nhân tôi cảm nhận cùng
với những lời kể của người khác, những người mà tôi không có lý do gì để nghĩ
họ thêu dệt. Rồi từ những sự kiện đó nhờ văn chương, chữ nghĩa tôi đem nó vào
một câu truyện tạo ra một niềm vui, giải trí cho người đọc. Ai muốn tin để cho
lòng mình có tí chút lơ lửng với tưởng tượng mà tìm một khoảng khắc nhấn mình
trong mộng ảo, đó không phải là một thích thú lắm sao! Ngược lại, ai mỉm cười
mà phủi nhẹ bàn tay, coi là một chuyện hoang đường vớ vẩn của một người dùng
cái ướt át của văn chương để ma mị nhân gian thì cũng có gì đâu mà kẻ viết này
phải bực bội, chán chường!
Nhưng dù thế nào, tin
hay không tin thì cuộc sống của nhân gian vẫn chuyển động “không có mợ thì chợ
vẫn đông.” Không có kẻ múa bút văn chương kể lể chuyện tầm phào này thì cuộc
đời vẫn đầy rẫy nụ cười trong vui tươi nhưng cũng chẳng thiếu những bóng dáng
khốn khổ, lầm than. Đời là thế, toàn chứa những âm vang của một vở kịch bi hài.
***
Trong thời gian sống
và học tại Nhật bản, tôi có hai người bạn đã ghi sâu vào trí nhớ và cảm xúc của
tôi, người bạn đầu tiên là người Nhật, tên là Shotaro là con trai duy nhất của
một gia đình có 4 anh chị em. Trên anh ta là người chị gái đã có gia đình sống
riêng biệt, dưới là 2 cô em gái là sinh viên ngành sư phạm. Gia đình Shotaro
khá giàu có, thuộc thành phần thế lực từ ngày xưa, bố của Shotaro là luật sư
của toà án tỉnh, một người cha rất nghiêm khắc với con cái. Trong Thế Chiến Thứ
II, ông là một sĩ quan ngành quân pháp của Nhật ở Đại Hàn. Chiến tranh chấm
dứt, ông bị Nga Xô cầm tù và đem sang Siberia lao động nhiều năm để xây dựng
đường xe hỏa Viễn Đông, chính vì vậy ông rất ghét thù Nga Xô và Đại Hàn.
Mẹ của Shotaro trái
lại rất cởi mở, rất thương và chiều các con. Bà thường dấu chồng cung ứng tiền
bạc và che chở cho các con mỗi khi bị bố mắng chửi. Với tôi bà cũng rất ân cần,
mỗi khi Shotaro rủ tôi đến nhà chơi, bà luôn giữ lại ăn cơm. Để tránh ánh mắt
nghiêm nghị của chồng, bà và mấy cô em gái thường bầy riêng cho chúng tôi mâm
cơm khác trên lầu, phòng riêng của Shotaro. Đã thế lúc ra về tôi còn được bà
nhét cho một bịch nào là bánh ngọt, trái cây.
Nhiều lần bất chợt gặp
tôi lang thang trên phố hay ở siêu thị, bà kéo tôi vào quán ramen (tương tự món
hủ tíu mì, rất thông dụng ở Nhật) bắt tôi ăn, bà chỉ ngồi nhìn hay nói chuyện
về các con của bà, hay hỏi vu vơ về gia đình tôi ở Việt Nam. Lòng tốt và hình
ảnh của bà đôi khi đã làm tôi cảm động rướm nước mắt, kéo tôi về quá khứ với
người mẹ kính yêu của mình. Thời đó gia đình tôi quá nghèo, mẹ tôi đã phải tần
tảo bán hàng rong để nuôi anh em chúng tôi ăn học, thấy tôi đói, mẹ dẫn tôi vào
tiệm ăn phở, cũng như bà, me tôi cũng chỉ ngồi nhìn, không ăn. Mãi sau này lớn
khôn, nhớ lại tôi mới biết mẹ không ăn chỉ vì quá nghèo không dám bỏ tiền cho
cả hai mẹ con. Sau này khi khôn lớn, ra đời, có điều kiện về vật chất thì mẹ đã
ra người thiên cổ!
Nhà của Shotaro ở
trong tỉnh, không quá xa căn nhà trọ của tôi. Có lẽ vì ông bố quá khắt khe nên
Shotaro không thích ở nhà, thường đến phòng trọ của tôi chơi, anh thường mang
bánh trái, hay 5, 6 lon bia và vài món ăn để nhâm nhi nói chuyện hay xem TV. Chính
vì vậy Shotaro cũng trở nên một thành viên rất thân tình với nhóm bạn cùng đại
học của tôi. Vào những ngày nghỉ lễ hay cuối tuần, nhất là gặp những ngày hè
nóng bức, Shotaro thường mang xe của gia đình chất đầy đồ ăn, nước uống chở tôi
và nhóm bạn đến một thị xã cũng không xa thành phố, địa phương có bãi biển khá
đẹp. Trong nhóm bạn có gia đình của một người sống ở đó, vì thế mỗi lần đi chơi
như vậy, chúng tôi lại được gia đình bạn mời đến nhà ăn uống. Những lần đi chơi
như vậy, chúng tôi thường về lại thành phố rất khuya.
Không biết, có phải vì
sự đưa đẩy kỳ lạ của định mệnh hay không, vào một buổi sáng cuối tuần nắng
nóng, Shotaro mang xe đến chở chúng tôi đi tắm biển. Suốt ngày vẫy vùng với
sóng biển, buổi chiều, thay vì theo người bạn địa phương đến nhà anh ta ăn cơm
tối như mọi lần, Shotaro đề nghị mời bạn bè đến một quán ăn cá sống (sashimi)
không xa bãi tắm. Dĩ nhiên là cả nhóm vui mừng đồng ý vì chẳng ai trong chúng
tôi là người không khoái khẩu với món ăn truyền thống, độc đáo này của Nhật
Bản.
Rồi cũng trong cuộc đi
ăn uống đó, một sự việc xẩy ra đã làm cho chúng tôi ngạc nhiên và nó cũng khởi
đầu cho sự bi đát đến với gia đình Shotaro. Đó là một quán ăn khá bình dân ở
miền quê, vỏn vẹn với 4 cái bàn ăn ngắn chân xếp trên nền nhà sàn lót chiếu,
quán chỉ có 2 người phụ nữ phục dịch. Trong đó một người là một cô gái Đại Hàn.
Trung thực mà nhận xét, tất cả nhóm bạn của tôi trừ Shotaro đều thấy cô gái hầu
bàn này chẳng có gì để nói là đẹp, nếu không muốn nói là dưới mức trung bình.
Trừ làn da rất trắng, nhưng cái trắng hơi thô, không mịn màng như da của các cô
gái Nhật Bản. Khuôn mặt bầu bĩnh lại thêm cặp mắt một mí càng làm cho mặt cô ta
có vẻ tròn hơn. Tuy nhiên phải công nhận cô gái có nụ cười rất duyên dáng,
giọng nói ngọt ngào âm điệu rất nhu hoà pha cái nhí nhảnh dễ thương khiến người
nghe phải cảm mến cô ta.
Ngay khi cả nhóm vừa
bước qua ngưỡng cửa quán, cô gái tiếp đón niềm nở cúi đầu, nói vài câu chiêu
khách rất ngọt ngào, lịch sự rồi dẫn cả chúng tôi đến 2 cái bàn trống. Shataro
đưa mắt nhìn cô ta rất lạ lùng, anh ta như bị cuốn hút lạ kỳ bởi cô gái Đại Hàn,
suốt bữa ăn, anh ta bắt chuyện với cô gái nhiều nhất. Chúng tôi cũng cảm thấy
kỳ lạ, thỉnh thoảng chúng tôi lại đùa giỡn vun vào tình thân của họ với những
câu chọc ghẹo mà còn giới thiệu tánh tình gia thế của Shotaro cho cô gái nghe.
Sau bữa ăn, chúng tôi
nghĩ chẳng có gì để nói nữa bởi vì chỉ là chuyện thoáng qua, đùa giỡn bên đường
mà thôi. Nhưng bỗng một hôm Shotaro đến nhà tôi chơi, anh không đến một mình mà
kéo theo cô gái phục vụ quán ăn, gốc Đại Hàn. Sau một lúc ngạc nhiên và hỏi
han, tôi được biết là sau lần gặp mặt đó, Shotaro nhiều lần một mình đến quán
ăn và những cuộc quen biết đã tăng tiến để họ thành một cặp tình nhân.
Gygong – tên cô gái,
có ông nội là công nhân nhà máy đến Nhật Bản từ thời Nhật chiếm đóng, rồi khi
chiến tranh chấm dứt, gia đình họ ở lại Nhật. Dù đã ba đời sống và làm việc,
hấp thụ trọn vẹn văn hoá, lối sống của người Nhật, nhưng toàn thể gia đình cô ta
vẫn chưa được vào quốc tịch, đời sống của gia đình cô ta vẫn thuộc giới nghèo
thấp trong xã hội Nhật.
Từ đó, thỉnh thoảng
Shotaro vẫn mang Gygong theo trong những cuộc gặp mặt, đi chơi của chúng tôi.
Gygong nghiễm nhiên gần gũi và thành người bạn mới của nhóm. Nhiều lần cô ta
cũng đến phòng trọ của tôi nấu cơm Đại Hàn cho chúng tôi thưởng thức. Những cuộc
đi chơi xa hay lê la ở những quán bar, uống rượu trên trung tâm thành phố,
Shotaro vẫn mang cô ta đi theo, họ đúng nghĩa là một cặp tình nhân đang thời
khắng khít.
Nhưng mọi người đều
biết là cuộc tình này đã bị toàn thể gia đình Shotaro phản đối. Đặc biệt với
ông bố, ông ta tìm đủ mọi cách ngăn cản chia rẽ Shotaro và Gygong. Ngay cả việc
ông đã bỏ công việc và cùng với vài người bạn có chức vị của địa phương nơi gia
đình Gygong sinh sống, trực tiếp đến gặp Gygong, dùng lời lẽ nửa khuyên răn,
nửa đe doạ yêu cầu Gygong hãy chấm dứt, đừng mơ tưởng hão huyền mà thương yêu
con trai của ông. Ông chẳng ngại ngần cho biết không bao giờ có chuyện ông chấp
nhận cô ta là con dâu. Nhưng tất cả những cố gắng của bố mẹ và gia đình cũng
chẳng thay đổi khác được, Shotaro vẫn tìm đến với Gygong, anh ta tìm đủ mọi
cách hẹn hò, ngay cả việc học hành cũng bị sao lãng, Shotaro rất thường vắng
nhà mà còn dẫn Gygong đi du lịch nhiều khi 3,4 ngày mà không nói cho gia đình
biết. Thấy sự quyết liệt của Shotaro, bà mẹ và các chị em gái cảm thấy không
thể làm khác được nên họ đã có phần nào cảm thông và che chở cho Shotaro mỗi
khi bị ông bố mắng chửi. Căn nhà trọ của tôi đã dần dần biến thành nơi gặp gỡ,
truyền tin giữa bà mẹ và các em gái của Shotaro với anh ta mỗi khi có gây gỗ
với ông bố và anh ta bỏ nhà ra đi. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn là đóng vai
trò trung gian chuyển tin tức, tiền bạc, vật dụng cho Shotaro và Gygong.
Cuộc tình yêu sóng gió
đó vẫn tiếp tục, cường độ gió bão không có dấu hiệu suy giảm đã khoảng gần một
năm đi qua. Shotaro gần như điên cuồng mỗi khi gặp mẹ hay các em kể lể về những
cơn nóng giận, đe dọa của ông bố. Đã vài lần tôi phải tế nhị bỏ đi chỉ vì không
muốn nhìn cảnh bà mẹ đẫm nước mắt, rấm rức ôm lấy con trai năn nỉ hãy chịu
nhường nhịn bố tí chút để trở về với gia đình.
Bất thình lình một
hôm, tôi được cô em gái của Shotaro khóc nức nở điện thoại cho biết Shotaro đã
thắt cổ tự vận ngay trong căn phòng riêng trên lầu, nơi tôi và vài người bạn
khác đã quá quen thuộc vì những bữa cơm ngon lành do bà mẹ và các cô em khoản đãi
mỗi khi chúng tôi đến chơi. Phải nói là cú điện thoại buồn đau, ngỡ ngàng đó đã
làm lũ bạn chúng tôi bàng hoàng, mắt tôi hoa lên, đôi chân của tôi gần như
không còn đứng vững, muốn qụy xuống nền lan can, nơi có máy điện thoại chung
cho cả dẫy nhà trọ.
Tôi và vài người bạn
trong nhóm trong đó có cả Tari người bạn rất thân của tôi và Shotaro, người
Thái Lan, cũng là sinh viên đến Nhật Bản du học như tôi, một người bạn không
bao giờ quên mà tôi sẽ nói trong phần cuối câu truyện này.
Chúng tôi đến tham dự
đám táng của Shotaro từ đầu đến cuối, lúc xác được làm lễ bỏ vào quan tài cho
đến khi đem đến một ngôi chùa Thần đạo để hỏa táng. Tôi cùng với vài người thân
và toàn thể gia đình được hân hạnh cầm chiếc kẹp mạ bạc gắp những khúc xương
trắng chưa tan thành bột, bỏ vào chiếc hũ bằng sành rồi làm lễ chuyển đến nơi
thờ phượng của gia đình.
Cô em gái của Shotaro
cho biết, buổi tối trước khi tự tử, Shotaro có một cuộc cãi vã rất lớn tiếng
với ông bố. Gia đình can ngăn nhưng cũng chẳng đến đâu, nên mọi người chán nản
bỏ đi ngủ. Có lẽ khoảng giữa đêm, Shotaro đi vào phòng ngủ, mọi người nghĩ rằng
chuyện cãi vã được tạm yên. Nhưng sáng hôm sau thấy đã muộn mà con chưa dậy, bà
mẹ lên gọi mới biết rằng Shotaro đã treo cổ lên chiếc xà ngang của căn phòng.
Trên bàn chỉ có một tờ giấy ghi vỏn vẹn vài câu đại ý than trách tánh tình cố
chấp, độc tài và thiếu cảm thông của bố, Shotaro kết án bố không biết gì về
tình yêu, chỉ khăng khăng dựa vào lý trí và nhất là mang thành kiến sai lầm thù
ghét người Đại Hàn để rồi ngăn cản tình cảm của con. Shotaro không nói gì về
mẹ, bà chị và các em trong lá thư tuyệt mệnh.
Shotaro chết được
khoảng một tuần lễ, chúng tôi lại được một tin buồn từ gia đình người bạn ở thị
xã ven biển, nơi mà Shotaro gặp và yêu Gygong. Gia đình người bạn cho biết
Gygong cũng vừa nhẩy xuống biển tự tử, nơi mà Shotaro vẫn hẹn cô ta ra đó để
tâm tình. Mấy ngày sau người ta mới tìm thấy xác Gygong nổi lên, táp vào một
làng chài lưới cách đó không xa. Chúng tôi đến quá muộn khi đám táng của Gygong
hoàn tất, gia đình cô ta cho chúng tôi biết, trước khi chết vài ngày, Gygong
nói với mọi người là trong một giấc mơ, Shotaro hiện về, hẹn cô ta đến bãi biển
nơi mà hai người từng hò hẹn ngày trước. Rồi Gygong đã y lời đến đó vào ban
đêm, khi trở về nhà, cô cho gia đình biết đã thực sự gặp lại hồn ma của Shotaro
nơi hò hẹn. Mọi người cũng tưởng rằng Gygong mê sảng mà nói vu vơ, nhưng hôm
sau Gygong im lặng bỏ nhà ra đi, buổi tối vẫn không thấy về, gia đình tưởng cô
buồn vì cái chết của Shotaro mà bỏ lên tỉnh thăm viếng bạn bè như trước kia.
Nhưng hôm sau lúc thu dọn phòng, cha mẹ Gygong tìm thấy một lá thư của Gygong
nhét dưới khay đựng tách uống trà. Đại khái xin lỗi gia đình vì quyết định tìm
chết của mình, cô cho biết đã gặp gỡ hồn ma của Shotaro trong đêm ra biển vừa
qua, hai người đã hẹn gặp lại nhau trong thế giới bên kia.
Sau cái chết của
Shotaro và Gygong, tôi và nhóm bạn gần như bị mất cân bằng vì sự việc xẩy ra
quá bàng hoàng, ngoài sức tưởng tượng. Chúng tôi chẳng còn thích thú gì để ăn
nhậu hay rủ nhau đi quán bar, vũ trường như trước nữa. Tuy vậy căn nhà trọ của
tôi vẫn là nơi chúng tôi tụ họp, nhưng không trong bầu không khí vui nhộn, đầy
tiếng cười đùa như ngày trước, thay vào đó là sự thê lương, buồn bã luôn luôn
phủ trùm. Không gian và vật thể kéo trí nhớ chúng tôi về với cuộc tình bi đát
của họ. Với ấm trà xanh, vài chiếc bánh ngọt chúng tôi thường ngồi với nhau, kể
lể về những lần gặp gỡ, vui đùa và nhắc lại lòng tốt, yêu thích bạn bè của cặp
tình nhân khắng khít đa tình nhưng bất hạnh đó mà lòng chúng tôi buồn rười
rượi.
Đôi lần tôi cũng gặp
gỡ bà mẹ và các cô em của Shotaro trên đường phố, hay thỉnh thoảng tôi cũng tạt
vào thăm họ, thắp vài nén hương trước bàn thờ chung của gia đình, nơi đó có tấm
ảnh của Shotaro lồng kính. Không khí thê lương bao trùm cả căn nhà khá rộng
rãi, sang trọng cùng vớí những khuôn mặt u buồn, nét đau khổ hiển hiện trong
ánh mắt, trong dáng đi của mọi người trong gia đình của Shotaro. Nhất là bà mẹ,
chỉ vài tuần lễ sau ngày Shotaro chết, bà như bị già đi 10, 15 tuổi. Bước chân
của bà chậm rãi yếu đuối như bị đè nặng bởi tấm thân, làm cho lưng bà bị còng
hẳn xuống. Gặp tôi bà mất hẳn đi nét vui mừng trước kia, mỗi khi tôi nói lời từ
giã, bà lại nắm lấy tay tôi năn nỉ tôi ở lại với bà thêm chút nữa để bà nhìn
tôi mà nhớ đến đứa con trai yêu quí duy nhất của bà. Bà đưa cho tôi xem vài
cuốn album chụp con trai của bà, từ lúc ấu thơ đến ngày nó chỉnh tề trong bộ
veston trong chiếc khuôn hình để trước chiếc quan tài sơn đen đính vào đó những
hoa văn mạ vàng! Có lần bà đưa mắt nhìn tôi rất kỹ, như muốn tìm một cái gì đó
trên con người tôi để giúp bà tưởng nhớ về đứa con trai, rồi miệng nói bâng quơ
như tự nói cho bà nghe:
– Con ơi, con sẽ chẳng
bao giờ trở về với mẹ nữa, đứa con trai duy nhất, đáng thương của mẹ ơi. Chỉ vì
ba của con đã quá khắt khe, quá cường điệu trong tình cảm để rồi ba con đã
không hiểu được tình yêu kiên cường của con, làm con phải buồn đau mà tìm đến
cái chết. Con ra đi để tìm được cái ước muốn siêu linh phải không con, đứa con
yêu của mẹ? Nhưng con ơi, mẹ có tội tình gì mà con nỡ bắt mẹ phải buồn đau vì
mất con thế hả, Shotaro?!
Rồi vào ngày lễ 49
ngày, tôi được gia đình Shotaro mời đến, lần đó tôi gặp ông bố. Nhìn ông, tôi
không thể nào tưởng được ông đã suy sụp đến mức kinh khủng như vậy. Chỉ mới
đúng 7 tuần lễ sau ngày Shotaro, con trai của ông chết, ông khác lạ đến nỗi tôi
không thể tin vào nhãn quan của mình. Đôi xương gò má của ông nổi cao hẳn lên,
mầu da mặt tái xanh như thiếu máu. Ông mất đi hoàn toàn vẻ phương phi, cương
nghị của một người cha trí thức rất tự tin trước đây. Ánh mắt ông lờ đờ như một
người mệt mỏi đang ngái ngủ, tôi nhìn thấy rất rõ sự buồn thảm hoà trộn với
lòng ân hận đang dầy vò tâm tư ông.
Sau khi vị chủ lễ
trong giáo phái thần đạo làm xong những thủ tục cúng lễ, mọi người ngồi quây
quần quanh mấy chiếc bàn uống trà. Ông bố Shotaro đến gần tôi cúi đầu chào rất
sâu, nói với tôi vài lời cám ơn đã là bạn chí thiết của con ông khi sống và là
người vẫn nhớ đến nó khi nó đã vĩnh viễn ra đi. Chờ cho tôi cúi đầu trả lễ nói
vài câu đáp từ trong khuôn phép của Nhật Bản, rồi ông nắm nhẹ bàn tay tôi, đưa
cặp mắt rất buồn đẫm lệ nhìn tôi, ông nói như than van:
-Bác ân hận quá! Một
sự khắt khe đầy ngu ngốc! Bác đã không thể ngờ được thằng Shotaro nó lại dại
dột và liều lĩnh như thế. Nhưng bây giờ tất cả đã chấm dứt và quá muộn rồi! Đau
khổ của bác hôm nay vẫn còn quá nhẹ so với lỗi lầm mà chính bác đã gây ra.
Nghe ông nói, đôi mắt
tôi cũng nhoà lệ, lòng tôi như trĩu nặng vì cảm thương nỗi đau buồn, ân hận to
lớn đang dằn vặt trong lòng ông. Đúng như ông nói, tất cả đã muộn màng, cái sai
lầm của ông không thể sửa chữa được nữa. Sự đầy đoạ vì hối hận sẽ kéo dài suốt
những năm tháng còn lại trong đời ông.
Cũng trong lần lễ 49
ngày, tôi được bà chị cả kín đáo cho biết, rất nhiều đêm, mọi người trong gia
đình đều nghe thấy những tiếng khóc than, cãi vã, to tiếng từ trong phòng của
Shotaro vang ra, tiếng vang giống như tiếng Shotaro từng cãi vã với ông bố trước
kia. Tôi nghe bà chị kể, dù không nói ra nhưng trong lòng tôi nghĩ chỉ là sự
tưởng tượng, có lẽ vì quá buồn đau với cái chết của Shotaro nên mọi người đã bị
hoang mang mà tưởng tượng ra mà thôi.
Sau đó khoảng hơn một
năm, tôi lại được cô em của Shotaro báo tin ông bố bị bệnh nặng phải nghỉ việc
làm, đi cấp cứu tại bệnh viện tỉnh. Tôi chưa kịp đi thăm vì bận rộn với thi cử
thì được tin ông mất. Cũng chẳng lâu hơn 2 tháng tôi lại ngỡ ngàng nghe tin bà
mẹ của Shotaro cũng ra đi. Với những tin buồn dồn dập, ngoàì sự tưởng tượng đó
đã làm tôi và nhóm bạn bàng hoàng. Chỉ chưa đầy 6 tháng trời mà 3 người trong
gia đình Shotaro đã nối tiếp ra đi.
Sau ngày bà mẹ của
shotaro chết, tôi chẳng có lý do gì để đến thăm gia đình Shotaro nữa. Rồi qua
người bạn, tôi được biết 2 cô em gái đã cho mướn căn nhà và đã dọn đi chỗ khác.
Một lần tôi có dịp đi qua, căn nhà của Shotaro, đã được đổi chủ và nó đã cải tạo
thành một tiệm bán quần áo ở tầng trệt. Trên lầu vẫn vậy, không thay đổi, đó là
căn phòng riêng của Shotaro ngày xưa có khung cửa sổ mở vào phía sân vườn bên
cạnh vẫn y nguyên.
Rồi không lâu sau đó
tôi tốt nghiệp và rời tỉnh đó lên Tokyo sinh sống. Khoảng 4 năm sau vợ chồng
tôi có dịp trở về chốn xưa. Chúng tôi muốn đến chào gia đình người chị của
Shotaro nhưng không có địa chỉ. Chúng tôi tạt vào căn nhà của Shotaro ngày xưa,
nghĩ rằng người chủ thuê nhà, bán quần áo sẽ biết gia đình bà chị. Nhưng người
cư ngụ cho biết căn nhà đã được họ mua từ lâu, nó không còn là tiệm bán quần áo
nữa mà là một tiệm bán dụng cụ văn phòng. Người chủ còn cho tôi biết căn nhà đã
được thay đổi chủ nhiều lần nhưng chẳng ai ở đó được lâu hơn 1 năm, người nào
cũng nói là nhà có ma! Đã thế việc buôn bán luôn luôn thua lỗ. Chính ông, dù đã
có hàng chục cửa tiệm bán văn phòng phẩm trong toàn quốc, bất cứ chỗ nào khi
ông mở ra cũng có lợi nhuận chỉ riêng nơi đây là ông thất bại.
Còn về vấn đề nhà có
ma, ban đầu ông hoàn toàn không tin, cho rằng là chuyện tưởng tượng, nhưng khi
mua lại căn nhà để mở chi nhánh, mới tin là thật. Hiện nay căn phòng trên lầu
vẫn để trống, 2 người nhân viên của ông không một ai dám ngủ qua đêm trên căn
phòng đó chứ đừng nói dọn đến ở luôn, dù không phải trả tiền thuê nhà.
Hai nhân viên một
trai, một gái vẫn còn trẻ tuổi cho biết, khi mới đến, họ nghe hàng xóm nói căn
nhà có ma, nhất là căn phòng trên lầu, đã có nhiều người lên đó ngủ bị ma dựng
dậy, bóp cổ đuổi họ ra khỏi phòng. Hai nhân viên không tin mà còn mong mỏi được
gặp ma một lần xem sao. Ngay đêm hôm mới vào làm việc, người thanh niên ở lại
với ý định ngủ lại qua đêm, sau khi ra tiệm ăn bữa cơm tối, anh xách chậu đi
tắm công cộng rồi trở về nhà trải tấm nệm ngủ (người Nhật bản ngủ trên nền nhà
lót chiếu) lên sàn nhà nằm dỗ giấc ngủ. Khoảng giữ đêm, anh thấy có bàn tay
xương xẩu, móng tay dài và sắc bấu vai anh ta rất mạnh. Anh thức dậy nhìn thấy
một con ma đàn ông mặc quần áo lụng thụng mầu trắng đục đang để tay lên vai anh
ta, miệng nhe hàm răng nhọn như răng chó sói nhìn anh ta cười. Người nhân viên
sợ đến run người, chưa nói được gì thì con ma bỏ bàn tay ra khỏi vai anh ta rồi
nó cầm lấy cái thảm ngủ kéo rất mạnh. Chiếc thảm ngủ kéo luôn tấm thân của anh
ta ở trên lướt đến đụng vào cái cột ở góc phòng, đau qua anh ta hét lên, con ma
nhìn anh cười ra vẻ chế nhạo rồi biến mất.
Ngày hôm sau anh kể
cho cô gái đồng nghiệp nghe, anh cũng không quên cho cô ấy xem vết sưng trên
đầu khi đụng vào cột nhà. Cô gái đồng nghiệp không những không tin mà còn chế
nhạo anh ta nhát nhúa và tưởng tượng quá mà sinh ra mộng du. Cô nói, ngay đêm đó
sẽ ngủ lại để chứng minh lời giải thích của mình. Nhưng ngay buổi trưa, sau khi
ăn xong hộp cơm (bento), cô lên trên phòng nằm nghỉ ngơi. Đúng lúc cô liu diu,
chưa thực sự đi vào giấc ngủ, con ma hiện ra, cũng áo trắng đục, cũng những
ngón tay móng sắc nhọn, xương xẩu, chẳng nói chẳng rằng, con ma giơ thẳng tay
tát cho cô một cái như búa bổ vào mặt. Lúc này thì cô tin có ma và quá sợ rồi,
miệng lắp bắp không nói, không la được một câu, nằm gục xuống nền chiếu run như
cầy sấy. Con ma giơ tay định tát thêm cho cô một cái nữa. Đúng lúc đó người bạn
thanh niên ở dưới nhà nghe thấy tiếng động mạnh, đoán là có chuyện lộn xộn cho
cô gái trên lầu anh bỏ cửa hàng chạy vội lên lầu miệng vừa la hét vừa hỏi cô
gái. Không biết có phải vì tiếng la hét của anh thanh niên làm cho con ma sợ mà
biến mất hay không, nhưng nhờ đó mà cô gái thoát nạn. Từ đó 2 người không dám
bén mảng lên trên lầu, nhất là vào căn phòng lúc ban đêm nữa.
Nghe ông chủ tiệm nói,
tôi nhớ lại lời bà chị gái của Shotaro đã nói với tôi về tiếng khóc than, tiếng
la hét cãi nhau của Shotaro vọng ra hàng đêm. Tôi cảm thấy ơn ớn, tin rằng
trong cái thế giới được cấu tạo bởi vật chất có trọng lượng này vẫn có cái gì
đó bước ra khỏi cái chân lý của khoa học hữu hình để vào cái mông lung, khó
hiểu của thế giới siêu linh, đó là thế giới của ma quái.
Những hiện tượng tôi
vừa kể về Shotaro, chỉ là những chuyện tôi nghe từ người khác kể, nhưng những
sự kiện mà tôi kể sau đây về ngườì bạn thứ hai của tôi ở Nhật Bản, là những
hiện tượng chính cá nhân tôi đã gặp.
***
Người bạn thứ hai, tên
là Tari, sinh viên gốc Thái Lan, du học sinh như tôi, chúng tôi quen nhau khi
cùng học khóa Nhật Ngữ tại đại học Osaka, nhưng anh học trên tôi một khóa. Qua
lời tâm sự tôi biết gia đình anh ta cũng không khá gỉả lắm, một gia đình theo
Phật giáo rất thuần thành ở Bangkok và có 2 người em ruột là sư coi sóc một
ngôi chùa Phật giáo ở miền Bắc Thái Lan. Chúng tôi rất thân nhau, có lẽ vì hoàn
cảnh cùng ra đi từ nước nhược tiểu, lại gần nhau về văn hoá lịch sử của nhóm
quốc gia thuộc khối Đông Nam Á châu. Tari cũng rất thân với Shotaro và đã nhiều
lần cùng với tôi đến nhà Shotaro ăn cơm và ngủ lại. Gần như bất cứ cuộc đi chơi
nào của nhóm bạn như tắm biển, khiêu vũ, uống rượu tại các quán bar, có tôi và
Shotaro là chắc chắn có Tari.
Tari nấu ăn rất giỏi,
rất thích nấu cho bạn bè ăn, phòng trọ của tôi khá rộng, gần đại học rất tiện
lợi cho việc nấu ăn, nên Tari có nhiều dịp để trổ tài cho bạn bè thưởng thức.
Nhất là vào những ngày nghỉ cuối tuần hay dịp nghỉ hè, nghỉ xuân, gần như ngày
nào chúng tôi cũng được Tari khoản đãi những món ăn độc đáo của quê hương anh
ta.
Đại học của tôi có một
cái hồ bơi khá lớn. Dù ở miền nam Nhật Bản, khí hậu khá ấm áp nhưng chỉ duy
nhất vào mùa hè (khoảng tháng 6 đến tháng 9), nhà trường mới bơm nước cho sinh
viên vào tắm mà thôi. Mặc dầu mở cửa tự do cho sinh viên vào tắm nhưng cũng chẳng
có mấy người ham thích, thỉnh thoảng mới có 3, 4 sinh viên đến tắm hay đùa giỡn
với nhau. Lý do rất dễ hiểu, Nhật Bản có quá nhiều bờ biển, chỉ cần đi 5,10
phút xe đạp hay một cuốc xe bus là có thể đến bãi biển rộng rãi lại gần gũi với
thiên nhiên, cần gì vào hồ tắm cho chật chội. Mỗi khi đi chơi về khuya hay ăn
nhậu nhem nhuốc, không muốn tốn tiền đi tắm công cộng, chúng tôi chạy vào hồ
nhẩy xuống vùng vẫy một hồi cho sạch sẽ rồi về nhà. Nhất là vào những tháng hè
oi bức muốn giải cái nóng bức, chúng tôi cũng thường rủ nhau vào đó bơi lội đến
chiều tối mới về. Thật ra đến đó bơi lội chỉ là cái cớ mà thôi, mục đích vẫn là
khỏi tốn tiền vì tắm công cộng lại có chỗ trải khăn trên bờ đá ven hồ nằm phơi
nắng và nói chuyện tầm phào với nhau.
Hôm đó, ngày giữa tuần
của đầu tháng 7, vào khoảng 6 hay 7 giờ tối, mặt trời vẫn còn rạng rỡ trên lùm
cây. Suốt cả ngày mệt đờ trong phòng thí nghiệm, tôi thu gom sách vở, dụng cụ
rồi ra về, lững thững ra khỏi cổng trường, ngắm nghía những bông hoa dại xen
kẽ, len lỏi từ những lùm cây bên con đường dẫn về nhà trọ. Thình lình tôi thấy
Tari, anh ta cũng có vẻ nhàn nhã đi ngược lại từ hướng đối diện, nó chẳng có gì
lạ lùng, vì tôi và anh ta gặp nhau rất thường. Ngay từ xa, nhìn thấy Tari tôi
nở nụ cười thân thiện ra vẻ sung sướng gặp anh ta, nhưng lần này tôi có cảm
tưởng Tari có cái gì khang khác. Anh ta nhìn tôi mà đôi mắt như mơ màng, không
chú ý, nét mặt như có gì u ám khó hiểu, mất hẳn đi vẻ vồn vã, vui mừng cố hữu
mỗi khi chúng tôi gặp dù ở sân trường hay bất cứ đâu. Mặc dù có tí lạ lùng với
sự khác thường, nhưng tôi cũng chẳng để tâm, khi đến gần Tari tôi hất đầu thân
thiện hỏi:
-Tari, có gì lạ không?
đi đâu vậy, nếu thích đến chỗ tôi uống cà phê.
Tari nhìn tôi, dáng
điệu có vẻ gì khó hiểu, ánh mắt anh ta rất kỳ lạ, như mơ màng không chú ý đến
lời chào hỏi của tôi. Linh cảm cho tôi biết anh ta đang có gì không bình
thường, không vui nên mất đi vẻ vồn vã thường nhật mỗi khi chúng tôi gặp nhau.
Với tí chút ngạc nhiên nhưng chỉ thoáng qua, tôi nghĩ anh không vui vì việc gì
đó trong trường học hay từ gia đình bên Thái lan gửi sang. Đến sát bên đưa tay
vỗ nhẹ vào vai Tari, tôi an ủi:
-Thôi dẹp chuyện buồn
đi, tí nữa nhớ đến phòng tôi nhe.
Tari nhíu cặp mắt nhìn
tôi khó hiểu với một chút im lặng rồi anh ta nói với tôi gần như không mang
theo một tí cảm xúc, âm thanh không phải buồn chán mà nó có cảm giác lạnh lùng,
vô cảm:
-Anh về nhà cất cặp
sách đi rồi ra hồ bơi gặp tôi nhe!
Nói xong Tari lách
sang một bên bước qua mặt tôi, không thèm ngoái lại và đi thẳng. Tôi ngẩn ngơ
nhìn theo anh ta với cảm gíác khó hiểu vì sự lạnh lùng khác thường của anh ta.
Nhưng tôi tự nói với mình, có gì quan trọng đâu mà phải chú ý đến anh ta quá mức,
rồi tôi bình thản, thủng thẳng đi về nhà trọ. Mở cửa bước vào căn phòng, tôi bỏ
chiếc cặp sách vở vào một góc phòng, vươn vai nằm ngửa, dạng chân ngay trên nền
chiếu hướng mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ vẩn vơ. Vẻ lạ lùng của Tari trở lại
trong trí nhớ, cho tôi cảm giác khó hiểu bởi vì chưa bao giờ tôi thấy Tari có
hành động và thái độ kỳ lạ đó với tôi như vậy . Với sự thắc mắc về thái độ khác
thường của Tari làm tôi suy nghĩ, tôi muốn ra hồ bơi để gặp và hỏi cho rõ
nguyên nhân. Nghĩ như vậy, tôi thu dọn tí chút cho gọn ghẽ căn phòng rồi định
mở cửa ra khỏi phòng. Đúng lúc đó một người bạn Nhật đến tìm tôi. Tôi cho người
bạn biết là Tari đang hẹn và chờ tôi ở hồ bơi rồi rủ anh bạn cũng đi theo tôi
bởi vì anh ta cũng là bạn trong nhóm và biết rất kỹ về Tari.
Hai chúng tôi đến hồ
bơi, một sự kiện kinh hoàng làm cho hai chúng tôi không thể tin được, khi thấy
xác Tari đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước giữa hồ. Tôi không thể nhầm lẫn được
dù cái xác chỉ mặc quần tắm, úp mặt xuống nước đang bập bồng nổi giữa mặt hồ.
Tôi và anh bạn sợ quá, luống cuống moột hồi, anh bạn đang định cởi quần áo nhẩy
xuống hồ. Nhưng ngay lúc đó hình ảnh gặp Tari kỳ lạ vừa mới đây, cách nhau chỉ
khoảng hơn 30 phút đã làm tôi lạ lùng, khó hiểu. Đưa tay ngăn người bạn lại,
tôi nói với anh là chỉ với khoảng thời gian ngắn đó, Tari không có thể về nhà,
thay quần áo và cũng không thể đến hồ bơi nhanh như vậy được. Đã thế tôi còn
thấy anh đi về hướng đối diện, rời xa cổng truờng, làm sao có chuyện anh ta trở
lại trường và đến hồ bơi nhanh như thế. Người bạn nghe tôi nói, bỏ ý định xuống
cứu Tari nữa, anh chạy đến cái hộp đìện thoại công cộng không xa gọi báo tin
cho cảnh sát.
Khoảng 10 phút sau, xe
cảnh sát cùng với xe cứu thương đến vớt xác Tari và chở đến bệnh viện để khám
nghiệm, điều tra. Tôi và anh bạn Nhật dù là kẻ báo tin nhưng vẫn bị cảnh sát
rất lịch sự kéo lên xe với lý do cần nhân chứng. Nhưng trong mắt họ tràn đầy sự
nghi ngờ chúng tôi liên quan đến cái chết của Tari. Họ chở chúng tôi về trung
tâm, cả đêm hôm đó tôi và anh bạn bị hỏi đi hỏi lại rất kỹ, nhất là khi tôi
khai đã chính mắt nhìn thấy Tari chỉ không hơn 30 phút trước khi thấy Tari chết
trong hồ bơi. Tất cả mọi người cũng đồng ý với tôi có sự vô lý với khoảng thời
gian để Tari về nhà rồi hẹn gặp tôi ở hồ bơi. Cũng chính sự vô lý đó, cảnh sát
đã nhìn tôi với ánh mắt không bình thường, đầy vẻ nghi ngờ. Chúng tôi cũng phải
nói với cảnh sát về tất cả bạn bè, người quen biết có liên hệ đến tôi và Tari.
Cuộc điều tra, hỏi han chúng tôi kéo dài cho mãi gần sáng chúng tôi mới được
thả về, bụng đói meo vì chưa ai ăn cơm tối.
Gần trưa hôm sau, khi
tôi đang lờ đờ làm việc trong phòng thí nghiệm thì 2 người cảnh sát đến, họ kéo
tôi đến một phòng riêng biệt. Họ cho tôi biết xác Tari đã được khám nghiệm, kết
quả cho biết anh ta đã chết từ tối hôm kia nghĩa là trước một ngày lúc tôi và
người bạn tìm thấy anh ta nổi lên trong hồ bơi. Họ lại xoắn vào hỏi tôi có chắc
chắn tôi đã gặp anh ta trên đường đi hay không, họ yêu cầu tôi mô tả rất kỹ
dáng điệu, hình dạng của Tari, người mà tôi đã gặp trên đường về nhà. Họ không
tin tôi đã gặp Tari mà gặp một người nào khác rồi vì mệt mỏi sau giờ làm việc
cho nên tôi đã nhìn gà hoá quốc!
Khổ thật! Tôi nói với
họ tất cả và rất chính xác, tôi còn cho họ biết dù trong bóng tối tôi cũng nhận
rõ Tari được vì tôi đã gặp anh, thân cận anh nhiều năm rồi, không có chuyện tôi
lầm lẫn. Hai người cảnh sát im lặng đầy vẻ nghi ngờ khi nghe tôi nói, lúc chia
tay họ còn cười chế nhạo tôi bằng câu đùa giỡn:
-Không lẽ ông nhìn
thấy ma? Xin ông cố gắng nhớ lại rất kỹ, bất cứ khi nào nhớ thêm được điều gì
mới, báo cho chúng tôi biết.
Tôi cũng chẳng cần
đính chính với họ, bởi vì với họ đúng là chuyện hoang đường, nếu cố nói với họ,
có lẽ tôi sẽ biến thành một tên u mê, nhiều tưởng tượng. Ngay như người bạn đi
với tôi ra hồ bơi thấy xác Tari, anh ta cũng có tí nghi ngờ về sự chính xác của
nhãn quan của tôi, anh ta không nói ra, sợ làm buồn tôi đó mà thôi. Dù vậy
nhưng trong lòng tôi đã dấy lên sự sợ hãi, có cái gì đó mù mờ của ma quái, bóng
tối ban đêm đã làm cho tôi có cảm giác ghê ghê khi phải đi ra ngoài một mình.
Tôi chợt nhớ Tari theo Phật giáo như tôi, sự cúng bái vẫn là điều mà cha mẹ tôi
vẫn làm mỗi khi có giỗ kỵ. Nghĩ như vậy, ngay hôm sau, thứ bẩy tôi lấy xe bus
đến một tiệm tạp hoá của người Tầu trong tỉnh, mua một bó hương vài xấp giấy
tiền âm phủ cùng vài thứ lỉnh kỉnh như bố mẹ tôi thường làm trong những lần
cúng vái. Rồi ngay buổi chiều hôm đó, tôi rủ thêm 2 người bạn Nhật, cùng với
tôi đến hồ bơi. Với một đĩa ngũ quả, vài chiếc bánh đậu xanh cùng với bó giấy
tiền, một cây nến, tôi đốt tất cả bó hương, đem cắm khắp mọi nơi quanh hồ bơi
rồi kính cẩn quỳ lạy, miệng lầm bầm lời cám ơn Tari về tình thân thương, chân
thành của một người bạn mà anh đã dành cho tôi lúc còn sống. Tôi chúc linh hồn
anh sớm siêu thoát về cõi yên bình thanh thản. Hai người bạn Nhật im lặng nhìn
tôi, tôn trọng sự thành kính của tôi trong lúc quỳ lạy khấn vái. Sau cùng họ
cũng kính cẩn chắp tay vái theo tôi vài cái. Chờ cho những cây hương đã tàn,
chúng tôi đem giấy tiền ra đốt, rồi ngồi ăn trái cây, nói chuyện khá lâu trên
bờ hồ bơi, nói chuyện về cái chết kỳ lạ của Tari trước khi ra về.
Chiều tối hôm sau, chủ
nhật, tôi ngồi buồn bã trong căn phòng trọ, đưa mắt bâng quơ nhìn qua khung cửa
sổ theo dõi vài con chim sẻ chuyền nhẩy trên mái nhà bên cạnh. Tôi nhớ đến
Tari, đến những người bạn thân thiết trong đời tôi đã ra đi vĩnh viễn, mỗi người
đến với tôi trong một hoàn cảnh khác nhau, rồi một đưa đẩy nào đó, họ vĩnh viễn
xa rời để lại trong ký ức buồn bã của tôi những hoài niệm về họ. Trong nỗi buồn
nhớ thương bạn bè đó, tôi chẳng thèm bật đèn dù bên ngoài trời đang mưa và tối
đen như mực. Vài tiếng gõ cửa đã kéo tôi ra khỏi nỗi suy tư không vui đó, uể
oải tôi đứng lên mở cửa. Hai người bạn Nhật hôm qua đứng trước khung cửa căn
phòng, họ nhìn tôi với một tí lạ lùng vì thấy tôi đang thờ thẫn ngồi trong bóng
đêm với vẻ buồn bã. Sau câu hỏi han, biết tôi chưa ăn cơm tối nên rủ tôi lên
phố đến một nhà hàng đặc sản mà nhóm bạn chúng tôi vẫn thường làm nơi tổ chức
sinh nhật của mọi người trong nhóm.
Chúng tôi vào quán ăn,
dĩ nhiên được tiếp đón rất ân cần của người chủ nhà hàng quen biết. Sau khi gọi
người phục vụ đem món ăn, lại gặp lúc quán thưa khách, người chủ quán đem lon
bia ghé ngồi xuống cùng trò chuyện với chúng tôi. Sau một lúc đề cập về vài vụ
lộn xộn chính trị trong quốc hội đang làm ồn ào trên báo chí, người chủ quán,
thình lình nhớ ra chuyện gì, ông vỗ nhẹ lên vai một người bạn của tôi và hỏi:
-Các ông còn nhớ thằng
Tari người Thái Lan không? Mới tối hôm qua nó đến đây ăn uống khướt mướt đến
khuya mới chịu về.
Cả ba chúng tôi ngẩn
ngơ, nhìn vẻ bình thản, tự nhiên của ông ta, không ai nghĩ ông ta đang đùa
giỡn. Chau mắt nhìn nhau ra vẻ không hiểu nhưng chúng tôi chưa kịp nói gì thì
ông ta tiếp:
-Kỳ lắm, lúc hắn ra về
được một lúc thì đến giờ tiệm đóng cửa, nhưng một điều rất lạ lùng mà chính tôi
cũng không biết thật hay gỉả. Lúc kiểm điểm lại tiền trong hộp, tôi thấy mấy tờ
giấy bổi mầu đỏ, hình vẽ loằn ngoằn như lá bùa vậy, chưa bao giờ tôi nhìn thấy
và tại sao nó lại có trong hộp thu tiền của tôi.
Nói xong ông ta đứng
dậy với tay lên cái kệ trên góc nhà, đưa cho chúng tôi vài tờ giấy bổi mầu đỏ
có những hình vẽ, như ông ta đã mô tả. Nó cũng đúng là những tờ giấy tiền âm
phủ mà tôi đã mua ở tiệm tạp hoá của người Tầu vào buổi gần trưa ngày hôm qua.
Cũng ngay buổi chiều hôm qua, tôi và 2 người bạn đến cúng vái ở hồ bơi nhưng
tất cả những tờ giấy tiền âm phủ đó đã được đốt không một tờ nào sai sót. Tari
cũng đã chết được 4 ngày thì làm sao ngày hôm qua hắn đến đây uống rượu được!
Một sự hoang đường hay sự trông lầm của ông chủ quán hay sao?
Nhưng sự thật rành
rành ra trước mắt không những của chính tôi mà còn của 2 người bạn Nhật nữa.
Hai người bạn Nhật giương mắt nhìn tôi rồi lại nhìn vào mấy tờ tiền âm phủ, cả
hai ngẩn ngơ không nói được câu nào và hình như thân mình họ cũng hơi run run vì
sợ hãi. Còn tôi cũng chẳng khá gì hơn, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, một sự thật
quá hiển nhiên. Tari đã chết nhưng anh hiện về gặp tôi trên đường đi, mách bảo
tôi đến hồ bơi để thấy xác của anh, cũng chính Tari hiện về đến quán này ăn
uống no say rồi dùng tiền âm phủ mà tôi và 2 người bạn Nhật cúng và đốt cho anh
để trả tiền ăn nhậu cho người chủ quán.
Cuối cùng lấy lại được
bình thản, tôi kể cho ông chủ quán nghe rất kỹ về cái chết của Tari và những sự
kiện ma quái đã xẩy ra vừa qua. Ông chủ quán nghe tôi kể xong, cũng phát run
lên vì sợ.
Khoảng hơn một tuần lễ
sau, cơ quan điều tra cho biết Tari bị vọp bẻ khi bơi ở hồ nước mà chết đuối,
hoàn toàn không phải tự vẫn và dĩ nhiên sự vô can của tôi cũng được xác nhận.
Rồi sau đó khoảng một tuần lễ bố mẹ và vợ chồng người em của Tari sang Nhật, họ
cho biết sẽ nhờ chùa Phật giáo ở Nhật lo việc ma chay rồi hoả thiêu ở Nhật. Vì
phong tục hay vì niềm tin nào đó họ cho biết hũ tro cốt của Tari sẽ để ở chùa
Nhật đủ 3 năm, sau đó mới làm lễ gửi về Thái Lan.
Sau đó hơn 3 tháng
trời, chẳng có gì xẩy ra, cuộc sống và học của tôi đã trở lại bình thường. Cái
chết của Tari hình như cũng bị lãng quên hay ít nhất nhóm bạn chúng tôi cũng
chẳng còn ai nhắc tới chuyện buồn bã đó nữa.
Một hôm, người bạn có
nhã ý mời chúng tôi đến tham dự lễ cưới của người em trai của anh ta, tổ chức
vào ngày chủ nhật. Người bạn này có gia đình sống ở thị xã nhỏ ven biển nơi mà
Shotaro lúc còn sống thường lái xe chở chúng tôi đến đó tắm biển, ăn uống vào
những ngày hè nóng bức, là nơi Shotaro quen và yêu Gygong cô gái Đại Hàn, cuộc
tình lãng mạn, sâu đắm nhưng chứa đầy bi thương đó đã mở đầu cho bao nhiêu bi
đát dồn dập đổ đến cho gia đình Shotaro. Dù một người bạn có xe ô tô, nhưng
chúng tôi quyết định đi xe bus vì biết chắc chắn việc uống sẽ có uống rượu,
không tiện cho việc lái xe mà lại còn bị mất vui nữa.
Đúng như vậy, đám cưới
khởi đầu từ buổi trưa, kéo đến khỏang 9 giờ tối mới xong. Chúng tôi từ giã gia
đình người bạn rồi thủng thẳng đi ra đường liên tỉnh chờ xe bus để trở về lại
thành phố. Trong lúc đang đứng chờ xe, bất thình lình có một chiếc xe microbus
tư nhân chạy chầm chậm rồi dừng xe ngay trước mặt chúng tôi. Trên xe có 3
người, một thanh niên cầm lái, ngồi bên cạnh là một cô gái và một thanh niên
khác ngồi trên chiếc ghế dài ở phía sau. Xe vừa dừng lại, người thanh niên ở
phiá sau đưa tay kéo cánh cửa bên hông ra, nhìn chúng tôi rất thân thiện như có
vẻ quen thuộc, anh ta nói:
-Chào tất cả mọi
người.
Chẳng cần nhìn vẻ lạ
lùng của chúng tôi, anh ta vui vẻ nói tiếp:
-Lên xe đi. Các anh
quên chúng tôi rồi sao?
Chúng tôi đưa mắt nhìn
nhau, nghĩ rằng đây chắc là bạn của ai đó trong nhóm, nhưng tất cả đều ngơ ngác
đưa mắt cho nhau như dò hỏi. Người thanh niên, vẫn cười thân thiện, anh ta nói
tiếp:
-Không phải là Viên
san đó sao? (San, trong tiếng Nhật có nghĩa như Mister của Anh ngữ)
Rồi anh ta nói ra tất
cả tên từng người của chúng tôi một cách rất thân thìện, không những thế anh ta
còn nói đến những đặc điểm của từng người nữa. Chẳng hạn với tôi anh nói tên
khu nhà tôi ở, là sinh viên Việt Nam đến đây du học đã nhiều năm… Sau vài câu
trao đổi sơ sài, thấy chúng tôi còn thắc mắc anh ta giải thích:
-Chúng tôi là người
cùng học đại học với các anh, nhưng vì khác phân khoa nên các anh không quen
biết đó mà thôi.
Với lời giải thích quá
hợp lý đó, chúng tôi chẳng có lý do gì để không lên xe anh ta cả. Vào trong xe
cả ba người bọn họ nói chuyện rất cởi mở thân tình với với chúng tôi, điều làm
chúng tôi rất ngạc nhiên là cả ba người hình như biết rất rõ về chúng tôi, từ
chỗ ở, đến ngành học và đôi khi họ còn nói đến cá tánh từng người của chúng tôi
nữa. Trong khi đó chúng tôi hoàn toàn mù tịt về họ. Rồi khi xe vào thành phố,
họ hỏi chúng tôi muốn đi đâu, họ sẽ chở đến tận nơi, chúng tôi đưa mắt nhìn
nhau ra vẻ ngại ngần không muốn làm phiền họ quá nhiều mà chỉ nhờ họ chở cả
nhóm đến nhà tôi. Chúng tôi chưa kịp nói rõ đường đi cho họ, thì người lái xe
đã mỉm cười quay lại đằng sau nói:
-Nhà Viên san, tôi
biết rất rõ, ở gần cổng đại học phải không? Được rồi tôi sẽ chở các anh đến đó.
Phải nói không riêng
gì tôi mà những người bạn của tôi cũng ngạc nhiên vì không thể hiểu được tại
sao họ biết rất rõ về chỗ ở của tôi như vậy. Chiếc xe chạy bon bon, không một
tí gì lạ lùng đường xá, họ chạy đến nhà trọ của tôi rất trơn tru, thành thạo như
đến chính nhà của họ vậy. Chiếc xe chạy chầm chậm dừng sát vào hàng hiên căn
nhà trọ, chúng tôi tự mở cửa xe bước ra khỏi xe, không quên nói lời cám ơn.
Không những thế, chúng tôi còn vỗ nhẹ vào vai của hai người thanh niên, tỏ ra
cảm động với thân tình của họ. Rồi cả bọn chúng tôi bước xuống khỏi xe, khi
chiếc cửa bên hông chưa đóng, chúng tôi đều đưa mắt nhìn vào ba người trên xe
để từ giã họ thêm lần nữa trước khi chiếc xe chuyển bánh. Nhưng ngay lúc đó,
tất cả chúng tôi đều rợn da gà, chết đứng, một tia điện rất lạnh chạy suốt
xương sống, toàn thân chúng tôi run lên vì sợ hãi khi nhìn vào ba người trên
xe, họ đang nhìn chúng tôi mỉm cười. Hai người ngồi phía trước là Shotaro trên
vị trí người lái xe, khuôn mặt anh ta xanh mướt, hơi sưng to, đúng là khuôn mặt
của người bị chết vì thắt cổ. Ngồi bên cạnh không ai khác là Gygong, thiếu nữ
Đại Hàn, người yêu tuyệt vời muôn thủa của Shotaro, làn da cô ta trắng đục, mái
tóc ướt lẹp nhẹp lòa xòa che phủ lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh, hiện diện như một
người bị chết trôi. Còn người ngồi phía sau, người ngồi sát bên chúng tôi trong
suốt cuốc xe, nước da ngăm ngăm đen, bụng xình to, mái tóc ngắn lưa thưa không
đủ dài để xõa xuống cái trán hơi thấp, quần áo ướt sũng như một người vừa chui
lên từ hồ nước lên, đúng là Tari, người bạn mới chết đuối trong hồ bơi của đại
học hơn 3 tháng trước. Cũng là người đã làm tôi bực mình, khốn khổ với cơ quan
điều tra về cái chết của anh và cũng chính là người đã dùng tiền âm phủ trả
tiền uống rượu chpo người chủ quán nhật trên thành phố. Trong khi chúng tôi sợ
đến nỗi muốn xỉu, đứng không vững thì ba hồn ma nhìn chúng tôi mỉm cười khi
chiếc xe từ từ lăn bánh dù cửa kéo bên hông xe vẫn chưa đóng lại.
Chuyện hồn ma của 3
người bạn hiện hình trêu chọc chúng tôi đã được khá nhiều sinh viên và dân cư
chung quanh nhà trọ của tôi nói đến. Nhưng hình như mọi người vẫn có tí nghi
ngờ, có người nói chúng tôi cố ý thêu dệt chuyện ma quái cho vui. Nhưng nghĩ kỹ,
sự nghi ngờ của họ cũng có lý mà thôi, vì sau đó khá lâu mà mọi chuyện lại im
rơ, bình thản chẳng thấy dấu vết gì của ma quái như chúng tôi kể với họ cả.
Căn nhà trọ của tôi
khá xa trạm xe bus, từ trạm xe đến nhà trọ cũng khỏang gần 1 cây số, phải đi
qua những con đường nhỏ, dù hai bên đuờng nhà cửa san sát nhau, khu vực không
hoạt động thương mại nên cũng khá vắng vẻ, yên tĩnh. Nhất là về ban đêm khu vực
rất im ắng, lâu lâu mới một vài người hay vài chiếc xe đi qua. Một hôm tôi có
việc đi xa, nên về nhà rất khuya, đang lầm lũi đi trên những đoạn đường vắng
lặng hướng về nhà trọ. Không hiểu sao, tôi có linh cảm như thoáng nghe tiếng
chân hay thoáng nhìn thấy bóng của ai đang đi theo phía sau tôi. Mỗi khi đi
chậm lại hay để ý lắng tai nghe, tôi có cảm tưởng người đi đằng sau tôi họ cũng
biết và họ cũng dừng lại! Đã mấy lần tôi cố ý bất chợt quay nhanh lại phía sau,
nhưng cũng chỉ là bóng tối, cái bóng tối có vẻ như không bình thường, đang che
dấu cái gì đó làm cho tôi có cảm giác sờ sợ. Nhưng cuối cùng tôi cũng về đến
gần nhà trọ, cảm thấy yên lòng hơn nên tôi mạnh bạo đứng hẳn lại trước căn nhà
trọ, quay nhìn rất kỹ về phía sau, trong bóng tối, hình như tôi thoáng nhìn
thấy một bóng trắng lung linh thập thò từ góc đường xa xa. Tôi để mắt nhìn rất
kỹ, nhưng cũng chẳng có gì ngoài ánh đèn loe loét của đèn đường, yên tâm tôi
nghĩ rằng đó chỉ là sự lay động của tàng cây dưới ánh đèn đường mù mờ đã làm
cho tôi ngộ nhận mà thôi.
Yên lòng tôi leo lên
cầu thang mở cửa vào căn phòng trọ, bỏ chiếc cặp lên cái bàn thấp chân ở góc
phòng, sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong. Tôi sửa soạn kéo chiếc đệm
ngủ ra, trải trên nền chiếu, thình lình ngay lúc đó có vài tiếng gõ cửa rất nhẹ,
nhưng tôi cũng cảm nhận được rất rõ âm thanh từ cánh cửa của chính phòng mình
vọng vào. Tôi nghĩ chắc lại một ai đó, cùng sống trong dẫy nhà trọ thiếu thốn
cái gì cần thiết hay có vấn đề gì khó khăn nên làm phiền mình đây, với chút bực
bội, không vui tôi không mở cửa nhưng cất tiếng hỏi:
-Ai đấy?
Tiếng gõ cửa im lại tí
chút, như biết tôi không mở cửa, tiếng gõ lại tiếp tục nhưng to hơn, chẳng cần
dấu sự bực mình, tôi gắt lên to hơn:
-Về đi, đêm khuya rồi,
xin đừng làm phiền tôi nữa!
Nói xong tôi nghĩ là
quá đủ để kẻ làm phiền mình thông hiểu và chấm dứt, nhưng ngược lại, tiếng gõ
cửa như muốn trêu tức tôi, nó mạnh hơn, dồn dập hơn. Đã đến lúc tôi không còn
lịch sự được, bực bội đứng dậy bước ra gần cánh cửa phòng, đưa tay vặn chiếc móc
cửa nhưng chỉ hé mở, đủ để nhìn xem ai là kẻ đáng ghét làm phiền minh giữ đêm
khuya, cũng sẵn sàng đóng ập cửa khi cần thiết. Nhưng bên ngoài cánh cửa, hoàn
toàn im lặng và trống trơn, ngạc nhiên rồi với tí lưỡng lự, tôi mở to cánh cửa,
ngoái đầu ra bên ngoài. Chẳng có ai dưới ánh đèn khá sáng của dẫy hành lang.
Bóng đêm vẫn tịch mịch, không có dấu vết gì chứng tỏ là có người vừa làm phiền
hay chọc phá mình, bực bội tôi đóng cánh cửa rồi quay vào.
Nhưng ngay khi quay
mặt vào phía trong căn phòng, mặt tôi tái xanh, khắp thân mình nổi gai ốc kèm
theo cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo xương sống. Đôi chân tôi run lập cập làm
cho tôi không đứng vững, phải ngồi bệt xuống nền nhà, trước mặt tôi, ngồi ngay
giữa căn phòng, chỗ mà tôi còn để vương vãi chiếc đệm ngủ, Tari đang ngồi,
hướng đôi mắt buồn buồn nhưng có gì xoi mói đang nhìn tôi. Sợ hãi bao phủ lấy
tôi, làm cho tôi chỉ giương mắt nhìn anh, không nói gì, thật ra dù có muốn nói
nhưng chiếc lưỡi và hàm răng của tôi đã cứng đơ, chúng không còn làm theo ý
muốn của tôi nữa. Hình như nhìn thấy nỗi sợ hãi của tôi, hồn ma Tari nói trong
vô cảm:
-Tôi đến nhờ anh giúp
tôi một việc đây, tại sao anh sợ tôi đến thế?
Có lẽ lời nói của hồn
ma đã giúp tôi tí chút bình tĩnh, tôi cố gắng phát âm:
-Ta..Ta.. ri..Tari,
sao…sao anh cứ…cứ…theo về…về gâ…gây… rắc ..rắc… rôí… cho tôi…tôi… mãi… thế…?
Tôi muốn nói nhiều
hơn, nói đến tình thân lâu dài, chân thành của tôi và anh ta vừa qua, mong anh
ta đừng gây phiền nhiễu cho tôi nữa. Nhưng làm sao tôi có thể nói được khi thân
thể tôi vẫn còn run, chiếc lưỡi vẫn cứng đơ!
Hồn ma Tari lắc nhẹ
đầu có vẻ như không vui với lời trách cứ của tôi, rồi chẳng cần chú ý đến cảm
giác sợ hãi của tôi hồn ma nói tiếp:
-Tôi hiện về đây, nhờ
anh liên hệ với gia đình tôi hãy mau chóng đem hũ tro cốt của tôi về Thái Lan,
tôi không muốn làm con ma vất vưởng nơi xứ người xa xôi buồn tẻ này nữa. Xin
anh hãy vì tình thân của chúng ta mà cố gắng giúp tôi càng mau càng tốt.
Nói xong, hồn ma như
cảm nhận ý của mình đã được tôi đã thông hiểu, hồn ma hơi lắc nhẹ, mù mờ như
làn mây rồi dần dần biến mất. Tôi cũng dần dần trở lại bình tĩnh nhưng vẫn ngồi
im lặng trên sàn nhà đưa ánh mắt chưa hết bàng hoàng hướng về chỗ ngồi của hồn
ma với một tâm trạng buồn vui khó tả.
Rồi mấy ngày sau khi
đã lấy lại được cân bằng, nhìn lại chính mình với nỗi buồn xa xứ, với biết bao
nhiêu thiếu thốn của tình quê hương. Cảm nhận được rằng chỉ nơi đó, quê hương
mình mới tìm thấy ánh mắt thân cận của đồng bào, thân quen và cả những món ăn
quen thuộc… và cũng chỉ nơi đó chất chứa những hoài niệm cuộc đời từ trẻ thơ
cho đến lúc trưởng thành của mình mà thôi. Từ cái cảm giác đó, tôi đã nhìn thấy
rất rõ nỗi buồn của hồn ma Tari và hiểu rằng dù người ta chết đi vẫn cần có
những ước mơ, những kỷ niệm… mang theo.
Với tâm trạng cảm
thông đó, hôm sau tôi đến văn phòng đại học hỏi số điện thoại của gia đình Tari
rồi tôi nhờ một gia đình Thái Lan định cư ở Nhật nhờ họ điện thoại trực tiếp
với gia đình Tari, kể cho họ nghe rất kỹ về Tari và những chuyện xẩy ra sau khi
anh ta bị tai nạn ở hồ bơi mà chết cho họ hiểu rõ vấn đề . Rồi tôi nhờ họ dùng
ngôn ngữ quê hương của chính họ nói rất rõ với gia đình Tari vể ước muốn của
anh ta muốn được trở về Thái Lan, quê hương của anh càng sớm càng tốt.
Chẳng lâu sau đó tôi
đã được gia đình Tari đến thăm, họ cám ơn tôi về những gì tôi đã làm cho Tari
cũng như tình bạn sâu đậm giữa tôi và anh. Họ cũng cho biết đang làm thủ tục để
mang hũ cốt của Tari về Thái Lan như Tari mong muốn.
Cũng từ đó và có lẽ
mãi mãi về sau tôi và nhóm bạn chẳng có dịp để gặp lại hồn ma của Tari nữa.
Chúng tôi đoán rằng linh hồn anh đang ở quê hương mình, yên bình ở nơi anh sinh
ra mang đầy kỷ niệm.
(Những sự kiện “MA“
trong truyện theo lời kể của nhiều người trong gia đình một người bạn và chứng
nhiệm của chính tác giả. )
Lưu An-Vũ Ngọc Ruẩn
No comments:
Post a Comment