Tưởng chuyện “giờ giấc” chỉ là
việc ngó đồng hồ mà biết sáng hay chiều, ai dè bước ra khỏi Việt Nam mới thấy đời
không đơn giản mà đang giỡn.
Mở mắt ra ở Melbourne trời 4 độ C lạnh run,
răng va lập cập như đàn kiến đang gõ trống. Gọi cho em bên Little Sài Gòn hỏi
em ăn sáng phở hay mì thì em nói trong nắng hạ hoàng hôn em ăn instant noodle tức
em ăn mì gói cho đỡ đói
Sao kỳ vậy? Thưa quý vị, tại vì Trái Đất
không nằm phè ra cho dễ hiểu, mà nó lại… nghiêng. Cái trục nghiêng 23.5 độ ấy
khiến Bắc bán cầu và Nam bán cầu “không chơi chung được mùa nào”.
Cho nên, tháng Tám ở Việt Nam là mùa Hè đổ lửa,
còn ở Úc – Melbourne chẳng hạn – lại là giữa mùa Đông lạnh teo bugi, nếu có
bugi. Còn ai không có bugi thì lạnh cái khác…
Khi người Việt trong nước đang ngồi quạt mo,
Úc đã lấy áo len. Khi bà con ở Sài Gòn hớn hở đón Xuân thì Úc đang… lá Thu rơi.
Bán cầu lệch mùa, dân tình lệch cảm xúc, đó là chuyện thường tình!
2.
Múi giờ – chuyện đau đầu từ kinh tuyến!
Địa cầu có 360 độ, người ta chia đều ra 24
múi giờ, mỗi múi 15 độ kinh tuyến. Mỗi nước nằm chỗ nào thì canh giờ theo múi
giờ chỗ đó.
Giờ quốc tế gọi là GMT, giờ Việt Nam là
GMT+7, Melbourne là GMT+10 vào mùa Đông, và… GMT+11 vào mùa Hè (vì có vụ gọi là
“giờ tiết kiệm ánh sáng” – Daylight Saving Time).
Hậu quả là: có hôm mình gọi điện về Việt Nam
hỏi “Sáng chưa?”, bên kia trả lời: “Sáng sớm… hôm sau rồi ông ơi!”
Chưa hết! Có lần em Út Đẹt ở Little Saigon
(California) gọi điện về Melbourne thăm người yêu cũ – một anh chàng tị nạn mới
qua Úc. Cô gọi lúc 10 giờ sáng giờ Cali, tưởng anh đang nhâm nhi cà phê sáng.
Ai dè bên Melbourne là… 3 giờ khuya. Chàng đang ngủ ngon lành, ke ướt đầy mồm, ngáy
như trâu rống, mộng thì điện thoại reo vang như còi báo cháy! Bị đánh thức giữa
giấc mơ ăn bò viên rạp Đại Đồng Cao Thắng, chàng nổi nóng, không thèm bắt máy.
Kết quả: nàng giận, không thèm gửi $100 như đã hứa. Vậy là chỉ vì múi giờ mà
tan tình ta, mất tiền em cho. Khổ chưa?
3.
AM, PM và mối tình oan trái với đồng hồ 12 giờ.
* AM (Ante Meridiem) = Trước trưa, từ
nửa đêm đến 11:59 sáng.
* PM (Post Meridiem) = Sau trưa, từ
12:00 trưa đến 11:59 khuya.
Chuyện tưởng đơn giản, nhưng thử hỏi: 12 AM
là mấy giờ?
Nếu bạn nói “12 giờ trưa”, xin chúc mừng… trễ
máy bay! Vì 12 AM là nửa đêm!
Một ông Mít kiều mới qua Úc đặt vé máy bay đi
Sydney “12 AM” mà tưởng trưa, ra sân bay lúc 11 giờ sáng, bị hãng bay nó cười:
“Bay đi hồi khuya rồi, ông nội!”
Trong khi đó, hệ 24 giờ thì đỡ nhầm: 12 giờ
trưa là 12:00, 5 giờ chiều là 17:00, 11 giờ đêm là 23:00.Nhưng nhiều người Mỹ lại
kêu: “Khó thấy bà làm sao nhớ?” – thế là họ trung thành với AM-PM, rồi sau đó…
la làng vì lỡ hẹn.
4.
Đồng hồ từ đâu ra? Ai bày ra cái vụ 24 giờ này?
Trách ai bây giờ? Hãy trách… người Ai Cập cổ
đại. Chính họ là người đầu têu chia ngày thành 24 giờ.
Một giờ có 60 phút, một phút có 60 giây, vậy
một giờ = 3600 giây. Ai rảnh thì cứ đếm, còn tui thì chừng nào tới giờ cơm bụng
đói là biết thôi.
5.
Múi giờ và những tai nạn dở khóc dở cười.
Thời đại Zoom, Skype, FaceTime… chỉ cần sai
giờ là hỏng hết. Tình yêu xuyên biên giới mà không canh đúng giờ là tiêu:
– Em đang rót rượu đỏ nhậu thì anh… đang ngáp
ngủ.
– Anh nói “nhớ em” thì bên kia… hết pin.
– Hẹn họp 10 giờ sáng giờ New York, nhưng sếp
ở Melbourne vô trễ 14 tiếng, mất hợp đồng 2 triệu đô, giờ ngồi bán cà phê dạo.
Chưa hết, nhiều bạn trẻ du học Úc, học online
lớp bên Anh, họp nhóm với bạn ở Mỹ, mà mẹ thì gọi điện từ Việt Nam lúc 3 giờ
sáng… Lịch học, lịch họp, lịch ăn, lịch ngủ – lộn tùng phèo như cháo lòng không
có huyết heo và giò cháo quảy.
6.
Kết luận: Đồng hồ thì có số, nhưng đời thì… loạn cào cào
Người ta hay nói: “Thời giờ là vàng bạc.” Ừ
thì đúng, nhưng vàng này hay đổi giá, còn bạc thì lúc trắng lúc đen. Đời đen bạc
là thế đấy!
Thời gian là một chiếc áo may sẵn, nhưng
không ai mặc vừa. Người thì thấy nó chật – trễ chuyến bay, trễ cuộc hẹn, trễ
tình yêu. Kẻ thì thấy nó rộng – ngồi chờ cuộc gọi không đến, đợi tin nhắn không
về.
Với dân viễn xứ như tui, thời gian không chỉ
là mấy con số chạy lòng vòng trên mặt đồng hồ. Nó là cảm giác “lạc nhịp” với
quê hương. Là khoảnh khắc nhớ mẹ thuở xưa, miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá
xương lúc trời khuya lạnh lẽo. Là khi muốn hỏi “má hết bịnh chưa?” thì ở bên
kia… má đang đi chợ.
Tái bút – Tình giờ vẫn còn … nguyên vẹn.
Từ Melbourne – nơi đang là mùa Đông, tôi xin
gửi lời chào đến Little Saigon – nơi chắc đang hè chói chang. Nếu có ai hỏi:
“Bây giờ là mấy giờ?” – tôi chỉ biết trả lời: “Giờ là… giờ nhớ nhau!”
Còn đúng mấy giờ? Xin coi đồng hồ! Hay… hỏi
trái tim mình.
Đoàn Xuân Thu
No comments:
Post a Comment