Hình như trong trái tim anh có một tình cảm mới mẻ, nguyên lành và tinh khôi đang nảy mầm.
Đôi khi, Tường thấy ngột ngạt kinh
khủng. Và chênh vênh... Rất nhiều lúc, Tường tự hỏi không biết mình đang đi tìm
điều gì mà cứ quẩn quanh mệt nhoài thế này.
Bạn bè nhìn thấy ở anh sự thành đạt,
cuộc sống tự-do-có-khuôn-phép mà bố mẹ rất tôn trọng. 25 tuổi, liệu như thế có
là đủ đầy?
Sau khi chia tay Quyên, anh cũng chẳng
còn thói quen ra ngoài tối thứ bảy. Vẫn biết chẳng có gì vĩnh viễn, nỗi buồn
rồi cũng qua, vết thương rồi cũng lành. Nhưng nỗi thất vọng ám ảnh không thôi khiến
anh quên mất mình còn một chặng đường dài phía trước...
Lúc chia tay. Quyên chỉ nói một câu mà đủ sức dứt anh ra
khỏi quãng thời gian 3 năm yêu nhau: “Tình yêu mà! Em thật sự không giải thích
được. Anh ấy có thể không tốt bằng anh. Nhưng chắc chắn em biết rằng đó không
phải là một cơn say nắng...”
Anh ngồi chết lặng nhìn cô. Lúc ấy,
dường như cô không còn là cô gái bé nhỏ, yếu đuối nữa. Cô vụt trở nên khác hẳn,
mạnh mẽ và quyết liệt như thể đang cố gắng bảo vệ cho người thứ ba kia.
Đó mới là điều làm anh đau đớn. Anh để
cô ra đi, thật nhẹ nhàng...
Tường trở nên thờ ơ với chuyện hẹn hò. Hay nói đúng hơn
là anh thấy mệt mỏi. Thật sự, anh vẫn chưa thôi nhớ đến Quyên... Anh cố gắng
thu xếp lại mọi thứ có thể gợi nhớ đến cô, cất chúng vào một góc.
Một ngày mùa thu hanh hao. Gió nhẹ,
nắng dịu. Dường như người đi trên phố cũng chậm hơn mọi ngày. Không có những
gắng gỏi, chen lấn. Không có những cau có, bực dọc...
Hết giờ làm, bỗng nhiên Tường muốn lòng
vòng đâu đó một chút. Về nhà giờ này cũng chẳng làm được gì, mà trời thì đang
đẹp... Lướt xe qua một trạm xe buýt, bỗng có điều gì đó khiến anh phải ngoái đầu
nhìn lại.
Phía kia là Quyên. Là Quyên với cái dáng bé nhỏ đã bao
lần khiến anh chỉ muốn ôm vào lòng. Quyên, vai đeo ba lô, đứng tựa gốc cây. Hai
tay đút vào túi áo khoác. Mắt nhìn xuống mũi giày đang dí dí trên
đất. Rõ ràng là dáng đứng của Quyên mỗi khi chờ anh trước cổng trường.
Tường khựng lại một vài giây rồi quyết
định vòng xe lại. Anh khẽ gọi: "Quyên!" Cô gái ngước lên, miệng còn
lẩm nhẩm hát theo chiếc iPod đeo trước ngực. Sau cặp kính cận là đôi mắt trong
veo. Gỡ chiếc tai nghe, cô nhoẻn miệng cười:
- Gì vậy anh?
Một tích tắc, máu trong người Tường như đông cứng lại.
Rồi cảm giác thất vọng xâm chiếm lấy anh. Không phải Quyên. Cô gái này nhìn trẻ
con hơn nhiều. Nhưng vầng trán với những sợi tóc tơ mảnh dẻ lòa xòa, cả dáng
đứng dí dí mũi giày xuống đất, giống Quyên vô cùng. Nén tiếng thở
dài, anh lắc đầu:
- Xin lỗi, anh nhầm!
Đưa tay vén đám tóc tơ, cô gái mỉm
cười:
- Không sao đâu ạ, chuyện thường ấy mà!
Bỗng nhiên Tường thấy rã rời, hứng thú đi dạo tiêu tan
đâu hết. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, Quyên không bao giờ đi xe buýt. Cô rất sợ
"mùi xe buýt". Anh không nghĩ rằng Quyên còn trong anh nhiều đến vậy.
Tường về thẳng nhà trong sự mệt mỏi, chán chường.
Hôm nay, phòng Tường nhận một sinh viên
thực tập. Anh được giao nhiệm vụ hướng dẫn. Vậy mà trận bóng đá nửa đêm làm anh
đến muộn.
Tường ào vào phòng, miệng rối rít xin
lỗi. Chị trưởng phòng đã quen với cảnh làm việc a-ma-tơ của đám trai trẻ. Lườm
Tường, chị chỉ tay về phía bàn anh:
- Ra mắt “nhân viên mới” nhé! Đây là
người đẹp trai nhất phòng chúng ta đấy!
Ngay tức thì, đám con trai trong phòng
nhao nhao lên. Tường cười xòa rồi đưa mắt về bàn mình.
“Nhân viên mới” cũng kịp đứng dậy. Ngỡ ngàng, Tường nhận
ra cô gái ở trạm xe buýt hôm trước. Cô chẳng có vẻ gì là nhận ra anh. Chị
trưởng phòng vỗ vỗ vai Tường:
- Làm gì ngẩn ra thế? Chị "bàn
giao" cô ấy cho em đấy nhé. Hướng dẫn cho tốt đấy!
Hơi bất ngờ và bối rối, Tường gật đầu
chào. Cô gái đẩy gọng kính, nhoẻn cười rất tự tin:
- Em tên Khanh!
Khanh thông minh. Làm việc với cô,
Tường thấy rất thoải mái. Anh thật sự ngạc nhiên bởi những ý tưởng trẻ trung
của cô.
Trong tay Khanh, những bản decor, bố cục xơ cứng trở nên
linh hoạt, đầy phá cách. Nhìn cách Khanh làm việc, Tường quên mất là mình đang
hướng dẫn. Anh nhận ra từ lâu, mình đã bỏ quên sự sáng tạo.
Khanh cư xử rất dễ thương. Cô luôn quan
tâm đến mọi người theo cách riêng của mình.
Với Tường, sự quan tâm có vẻ đặc biệt
hơn đôi chút. Có lẽ vì hai anh em có nhiều dịp tiếp xúc với nhau hơn.
Thỉnh thoảng, Khanh dúi vào tay anh
những viên kẹo trái cây trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng. Theo thói quen,
anh nhận rồi đút luôn vào túi áo, túi quần. Nhiều khi nhớ ra, viên kẹo đã chảy
nước hoặc chiếc quần đã nằm trong máy giặt. Đôi khi, Khanh thắc mắc:
- Anh không thích kẹo?
Anh cười xòa:
- Thích, nhưng đang làm việc, lúc nào
rỗi, anh sẽ ăn.
Thế là Khanh quên ngay, lại cắm cúi làm
việc. Lần sau, cô lại tiếp tục dúi vào tay anh những viên kẹo trong trong, thơm
lừng...
Chỉ còn một tuần nữa là Khanh kết thúc
đợt thực tập. Chiều mưa, cô ngập ngừng hỏi:
- Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé! Trời
mưa to quá, ra đến trạm xe buýt thì ướt mất...
Khanh có thói quen đi xe buýt, vì “không bao giờ có cảm
giác một mình”, có lần cô giải thích với Tường như thế. Tường bật cười trước vẻ
nghiêm trọng của Khanh:
- Trời ơi! Anh chở em vô tận nhà cũng
được, có sao đâu mà...
Khanh nhoẻn cười ngượng nghịu:
- Em cứ sợ anh bận...
Khanh ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh.
Tường bật cười, khẽ nhắc:
- Ngồi cẩn thận, kẻo ướt đấy, nhóc!
Khanh rủ rê:
- Đi uống cà-phê? Em biết một quán hay
lắm.
Khanh ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đệm
dày ở quán, liến thoắng như cô học trò cấp ba.
Tường thấy ngạt thở. Khanh không biết
rằng đây là nơi ngày trước anh và Quyên thường ngồi. Và cái vẻ bé nhỏ của Khanh
lúc này giống Quyên đến nao lòng. Tường lặng im. Khanh hỏi điều gì đó loáng thoáng bên
tai.
- Sao, em bảo gì?
Khanh ngạc nhiên:
- Anh sao thế? Có gì không ổn à?
- Không có gì! Mà em vừa hỏi gì cơ?
- À em bảo là hôm nay thứ bảy, anh có
phải về sớm không?
Tường nhướng mắt:
- Để làm gì?
Khanh nghiêng đầu, nhìn anh lạ lẫm:
- Anh không đi chơi với chị ấy à?
Một khoảng tối vụt nhanh qua mắt, Tường
lắc đầu. Khanh hơi khựng lại, không hỏi gì nữa, cắm cúi khuấy khuấy, gõ gõ tách
cà phê. Ngồi một lúc thấy có vẻ gượng gạo, anh đề nghị:
- Mình về nhé!
Khanh gật đầu, vẻ mặt không còn vui như
lúc chiều. Bỗng nhiên, Tường thấy có lỗi, gượng cười:
- Hay là anh em mình đi ăn thứ gì đó
đi!
Cô lắc lắc mái tóc nâu:
- Em muốn về nhà.
Anh thả Khanh xuống đầu con dốc. Rồi như có điều gì đó
khiến anh phải nán lại nhìn cô. Hai tay đút vào túi áo khoác, cô chầm chậm đi
xuống con dốc nhỏ. Hôm đó, anh về nhà rất muộn...
Vắng Khanh, cả phòng trầm hẳn. Chẳng
còn giọng nói trong trẻo, cái dáng mảnh khảnh nhanh nhẹn. Ai cũng buột miệng:
“Nhớ Khanh quá!” Chị trưởng phòng trêu:
- Tường nhớ cô bé ấy nhất đấy nhỉ?
Anh mỉm cười, lại cắm cúi với bản vẽ.
Không có Khanh, anh thấy mình bận rộn, phải làm công việc nhiều hơn. Đôi lúc
ngừng tay, anh cảm thấy thiếu thiếu, trống trải...
Mở ngăn kéo tìm cây bút dạ, tìm mãi
không thấy, bực mình, anh kéo luôn ngăn tủ ra ngoài.
Thật bất ngờ, sâu trong góc ngăn là một
lọ thủy tinh chứa đầy những viên kẹo trong trong, nhiều màu sắc, thơm
lừng... Anh mỉm cười, rồi rất tự nhiên, bóc luôn một viên, cho vào miệng.
Một mảnh giấy từ vỏ bọc viên kẹo rơi ra: "Cuộc sống là một bức tranh muôn
màu. Hãy chấp nhận và yêu tất cả những mảng màu mình có, anh ạ". Tò mò xen
lẫn thích thú quên mất việc anh tìm cây bút dạ, anh bóc tiếp viên thứ hai, thứ
ba, thứ tư. Mỗi viên là một câu chúc rất ngộ. Cuối cùng anh quyết định đóng nắp
hộp lại, cất vào chỗ cũ.
Và cứ thế, thành một thói quen. Mỗi
sáng ngồi vào bàn, việc đầu tiên anh làm là nhón lấy một viên kẹo, chờ đợi một
lời chúc ngộ nghĩnh.
Những chiếc kẹo vơi dần, vơi dần trong
lọ thủy tinh. Đến khi chỉ còn lại vài ba chiếc thì Khanh trở lại. Anh không gặp được cô. Chỉ nghe nói
là cô đi đâu ngang qua đây, thấy nhớ mọi người nên ghé vào thăm rồi đi ngay.
Lúc đó, anh sang phòng kế hoạch chưa về.
Không nghe thấy Khanh hỏi gì về anh, mà anh cũng không
tiện hỏi ai, nên thôi. Về bàn làm việc lật giở từng tập tài liệu, bản vẽ, kể cả
mở chiếc lọ thủy tinh, Tường thấy cũng chỉ còn đúng 5 viên kẹo.
Không thấy Khanh để lại gì cho anh, một
mảnh giấy với vài dòng thăm hỏi chẳng hạn... Có gì đó gần giống với sự thất
vọng lẫn bực bội vô lý xuất hiện trong lòng. Hình như cả ngày hôm đó anh làm
việc nhiều hơn, để xua đi những cảm giác kỳ lạ...
Cơn mưa chiều ập tới, mọi người ngồi trêu chọc nhau. Anh
bỗng nhớ đến giọng ngập ngùng khe khẽ của Khanh hôm nào: “Anh cho em đi nhờ một
đoạn nhé...”.
Anh nhớ cái vẻ trẻ con của cô lúc ngồi
sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Cũng lâu lắm rồi mới có một cô gái ngồi sau lưng anh
như thế... Anh thảng thốt nhận ra mình đang nhớ Khanh. Nhưng không hiểu sao
có gì đó ngăn lại, tựa như chính anh không dám tin vào cảm giác của mình.
Đôi khi, cảm giác chỉ là cảm giác. Mà
anh thì cần nhiều hơn thế. Anh cần một niềm tin... Tường không biết mình đã nói
gì với Khanh dưới tán lá xanh của cây sấu già đầu con dốc nhỏ. Anh chỉ biết mình
đã đứng chờ Khanh từ lâu lắm rồi. Có lần, anh chỉ kịp nhìn thấy cái dáng mảnh
khảnh của Khanh bước xuống xe buýt phía bên kia đường.
Cũng có lần, anh đứng nhìn theo chân cô nghịch ngợm, vừa
đi vừa nhảy lên để chạm vào những chiếc lá. Nhiều lúc, anh cố ghìm mình, không
bật gọi tên Khanh. Đó là khi anh nhìn thấy cô đơn độc, lặng lẽ ngồi phịch xuống
dưới chiếc cổng màu xanh, rũ đầy những chùm hoa cát đằng.
Chờ đợi, chẳng biết để làm gì, hay chỉ để cho mình một
cơ hội....
Cho đến khi Khanh ngước đôi mắt ướt nhìn Tường, thì
thầm: "Em biết thế nào anh cũng đến mà!', trong anh vỡ òa...
Hình như có điều gì đó mới mẻ đang nảy
mầm đâu đây thật nguyên lành tinh khôi...
Hình như tay Khanh đang nằm gọn trong
bàn tay ấm áp của anh.
Hình như... đó là tình yêu. Mà không,
anh biết chắc chắn, đó chính là tình yêu...
Quốc Huy
No comments:
Post a Comment