Thuở xưa, trong hàng Bà La Môn có một người dâm phụ đương lúc
tuổi còn xuân xanh, sắc duyên đằm thắm, mà trong lòng đã mang một khối
tình rất lai láng. Mặc dầu nàng đã có chồng, nhưng thường có tính lẳng
lơ, vì thế hằng ngày mơ tưởng việc ngoại tình. Tuy cái ý tưởng của nàng
muốn như vậy, nhưng ngặt vì trong nhà còn có mẹ chồng, nên nàng còn
kiêng nể và phải đè nén lòng dục vọng của mình.
Một hôm nàng bèn nghĩ ra một mưu kế rất hiểm độc, bề ngoài thì nàng
thường giả mượn điều hiếu thảo đối với mẹ chồng, hằng ngày thường lo sắm
những thức ngon vật lạ cho bà ăn uống, nhưng trong lòng chờ cơ hội để
hại bà. Người chồng của nàng thấy vậy thì có ý mừng thầm mà nghĩ rằng:
“Ngày nay mẹ ta đã tuổi cao sức yếu, mà lại may mắn gặp được một người
vợ hiền, biết lo hết bổn phân làm dâu mà chăm sóc mẹ ta được ăn no ngủ
khỏe, thật là một điều hết sức vui mứng.”
Người phụ nữ ấy biết chồng đã lầm kế của mình rồi, bèn thừa cơ nói
với chồng rằng: “Thưa chàng! Tuy thiếp đã hết lòng nuôi dưỡng mẹ như
thế, nhưng sự ấy chẳng qua là điều ở thế gian mà thôi, nên sự hiếu dưỡng
cũng chưa lấy gì đáng gọi là mỹ mãn cho lắm! Vậy chàng cũng nên tìm một
phương pháp chi khác, đặng hóa sanh độ tử cho mẹ được siêu thoát linh
hồn và được vãng sanh về cõi Trời mà hưởng những hạnh phúc thần tiên,
thì chúng ta mới trọn đạo làm con; chớ những vật chất ở đời nầy cũng chỉ
là nó giả dối trong lúc còn sống mà thôi!”
Người chồng nghe vợ nói những lời tha thiết như thế, liền đáp rằng:
“Nếu chúng ta muốn cho mẹ được mau siêu thăng lên cỡi Trời, thì chỉ có
một pháp của đạo Bà La Môn, là phải dùng hầm chất củi mà đốt mẹ. Nhưng
ta không nỡ làm như vậy”.
Người dâm phụ nghe chồng đáp thì biết đã trúng kế của mình nên nói
thêm rằng: “Phải lắm! Trong đạo hạnh của mình đã có pháp giải thoát siêu
thăng như vậy thì chúng ta cũng nên thi hành liền, đặng cho mẹ được lên
chốn thiên đường hưởng lộc Trời, mà chúng ta cũng đền đáp được ân sanh
thành nữa”.
Nghe qua mấy lời cửa vợ, người chồng liền tin, chớ chẳng ngờ vợ xúi
đốc làm như thế là có ý quyết hại mẹ mình, nên chàng ra ngoài đồng ruộng
đào một cái hầm rất lớn mà lại thật sâu, và chở củi đem chất dưới hầm,
rồi đốt lửa hừng lên đỏ lòm. Đoạn chàng lập một tiệc ở gần cái hầm, rồi
trở về nhà dẫn mẹ ra đó đứng làm chủ tiệc và mới cả thảy những bà con
tân khách cùng các chúng Bà La Môn đến dự và uống rượu nghe đàn.
Sau khi yến tiệc vừa xong, các tân khách đều lui về nhà, hai vợ chồng
người dâm phụ bèn dẫn mẹ ra mé hầm xem, rồi thình lình xô mẹ xuống hầm.
Người vợ tưởng chắc rằng xác thịt của mẹ chồng đã tiêu diêu tự tại nơi
cõi Trời, nên giắt nhau trở về nhà. Ngờ đâu trong hầm ấy lại có một
khoản trống không có lửa, khiến bà sa vào đó mà chẳng có điều gì hại đến
tánh mạng, nên bà có thể tìm đường chui ra được.
Khi bà ra khỏi chốn hiểm nguy rồi, thì trời đã về khuya, bốn bề tĩnh
mịch, bà lần mò theo đường cũ trở về nhà. Nhưng vì đường xa và trời lại
tối đen nhu mực nên bà mới gắng leo lên một nhành cây to và rậm để ẩn
thân. Trong khi bà ngồi trên cây, bỗng đâu dó một lũ ăn trộm vừa đến
nghỉ tại dưới gốc. Bà liền tằng hắng một tiếng lớn, bọn trộm hoảng kinh
lật đật bỏ chạy tứ tán, để lại những đồ của chúng nó đã lấy của ngườị.
Đến khi trời vừa tảng sáng, bà liền leo xuống, thì thấy những đồ châu
báu và bạc tiền đầy dưới gốc nên bà lựa những món qúy giá như: vàng,
bạc, ngọc, ngà, xuyến, bông tai, v.v… rồi lần lượt đem về nhà.
Người đàn bà thấy mẹ chồng trở về, liền kinh hãi và tưởng rằng bà đã
hiện hồn về nhà, nên nhắm mắt và lánh mặt cúi đầu, chẳng dám chào hỏi.
Còn chồng của nàng thì lại tưởng mẹ mình đã được siêu sanh nơi cõi Trời,
nay về thăm mình, nên lật đật chấp tay lạy mẹ mà nói rằng: “Con nhớ vợ
của con khuyên bảo dùng phương pháp “Hóa sanh độ tử, thoát kiếp siêu
hồn”. Nên nay mẹ được lên ở cõi Trời mà về thăm con, thì con rất vui
mừng”.
Bà mẹ nghe con nói như vậy mới biết dâu mình đã muốn hại mình, nên bà
“nhân kế tựu kế”, nghĩa là bà dùng cái kế của người dâu đã hại bà dó mà
trở lại hại nó. Bà bèn lại rằng: “Mẹ nhớ hai vợ chồng con làm phép siêu
thăng cho mẹ, nên nay mẹ được giải thoát mà sanh về cõi Trời, hưởng
được nhiều điều phước báo. Hai vợ chồng con ăn ở như vậy mới được trọn
phần hiếu thảo”.
Bà lại quay mặt qua người dâu, và đưa mấy món báu cầm nơi tay mà nói
rằng: “Những món: ngọc, bông tai, vòng, vàng, xuyến nầy là vật của ông
bà con cậy mẹ đem về cho con. Nhưng vì mẹ chân yếu gối đùn, thân gầy sức
mỏng, nên xách đem về chẳng đặng nhiều. Vả lại mấy người ấy nhắn với mẹ
bảo con cũng làm phép siêu thăng như con đã làm mẹ vậy, đặng con lên
Thiên đường mà lãng lấy những đồ châu báu ấy còn rất nhiều”.
Người dâm phụ nghe mẹ chồng mình nói như vậy, tưởng là sự thật, nên
vui mừng mà nói với chồng rằng: “Ngày nay mẹ có duyên sa xuống hầm lửa
mà dược lên cõi Trời hưởng những vật lạ của báu; nhưng tiếc vì thân mẹ
già yếu, nên chẳng đem hết của về được. Vậy nếu chàng bằng lòng cho phép
thiếp làm phép siêu thăng như mẹ vậy, thì chắc thiếp đem tất cả những
đồ châu báu ấy về hết, khi ấy chúng ta sẽ trở thành đại phú gia, mặc sức
cùng nhau hưởng sự sung sướng!”
Người chồng nghe vợ tỏ ý như thế, thì cũng vui vẻ bằng lòng, liền đào
một cái hầm làm y theo cách đã thiêu mẹ mình ngày trước. Nhưng than ôi!
Khi hầm lửa vừa sắp đặt xong, người đàn bà độc ác kia liền gieo thân
mình xuống, của cải châu báu đâu chẳng thấy trái lại phải bị ngọn lửa
thiêu đốt nóng không thể tưởng tượng và kết quả báo rùng rợn đáng làm
gương cho những nàng dâu bất hiếu với mẹ chồng.
Trích
sách: Gương nhân quả
Hại người sẽ bị người hại,
Oán người sẽ bị người oán,
Mắng người sẽ bị người mắng,
Đánh người sẽ bị người đánh.
Oán người sẽ bị người oán,
Mắng người sẽ bị người mắng,
Đánh người sẽ bị người đánh.
Minh Chiếu sưu tầm
Lê Hoàng Ân chuyển
No comments:
Post a Comment