Chúng ta thử tìm một trường hợp nào
cho thấy VC đã làm một việc chân thật, lương thiện, ơn ích cho nhân dân,
cho đất nước!? Cứ bắt đầu ngày 19 tháng 8 và ngày 2 tháng 9, có phải Hồ
Chí Minh đã cướp chính quyền từ một Chính phủ lương thiện, Chính phủ
Trần Trọng Kim, tuyên bố độc lập, mượn lời lẽ tuyệt đẹp của bản Tuyên
ngôn Độc lập Hoa Kỳ năm 1776, nói lại với quốc dân “Hỡi đồng bào cả
nước! Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ
những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có
quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.”
Tứ đó tới nay, người dân có ai hưởng được, bất ngờ trong một lúc nào đó,
một quyền nào trong lời tuyên bố này hay không? Dưới thời Hồ Chí Minh,
những quyền này, dù có nằm mơ cũng không thể thấy trong giấc mơ nữa. Tới
thời đổi mới, thì nó lại bị luật pháp quy định. Trên thực tế, nó phụ
thuộc vào tay công an vì “công an là luật”, “đảng là Nhà nước” (Nhà
nước-Đảng - Etat-Parti). Dân chúng bị Nhà nước-Đảng, tức VC, trấn lột
những quyền căn bản của mình. Người dân bị mất “quyền làm một con người”
(Le droit d’etre un homme).
Còn những quyền vật thể như tài sản, nhà cửa, đất đai, ruộng vườn...
cũng bị đảng và Nhà nước dùng sức mạnh của kẻ cầm quyền, được thêm luật
pháp yểm trợ, cướp sạch của nhân dân. Là nạn nhân của chế độ, người dân
tìm cơ hội phục hận, biến mình trở thành kẻ chủ động, kẻ cướp. Những thứ
họ cần, không phải những giá trị phi vật thể, quá trừu tượng. Mà phải
những thứ trao đổi được như tiền bạc, đồ vật... Họ không thể nhắm vào
thủ phạm của họ, những người ăn cướp chuyên nghiệp được bảo vệ kỷ bằng
đủ thứ sức mạnh, nên họ chuyển qua những đối tượng yếu, cô đơn hoặc đạo
đức, lương thiện.
Bộ mặt Việt Nam xhcn
Ở Việt Nam ngày nay, muốn sống, phải ăn cắp, ăn cướp. Ăn cắp, ăn cướp
quốc gia tới ăn cắp, ăn cướp quốc tế. Không đủ khả năng ăn cướp thì ăn
cắp.
Từ đại diện Nhà nước CHXHCN, cán bộ đảng, sinh viên, dân đi lao động...
kẻ đi mò sò, người ăn cắp mỹ phẩm, quần áo... để bán lại ở trong xứ qua
sự tiếp tay của nhân viên hảng máy bay Việt Nam. Ăn cắp qui mô lớn, với
mục đích kinh doanh chớp nhoáng, chớ không phải nhằm giải quyết nhu cầu
cá nhân tại chỗ. Những người này hoạt động được dễ dàng trong một thời
gian khà dài vì những quốc gia nạn nhân quá lương thiện, họ hiểu ăn cắp,
ăn cướp là xấu và có tội. Vì họ không phải cộng sản nên họ không hiểu
người cộng sản, người dân của chế độ cộng sản bị ảnh hưởng chế độ coi
chuyện ăn cắp, ăn cướp chỉ là môt dạng đấu tranh giai cấp!
Ngày nay, người Việt Nam tới các nước Nhật, Singapour, Nam Hàn... bị khó dễ, bị coi thường.
Làm sao chấm dứt tệ nạn này, khôi phục lại quốc thể, để người Việt Nam
đi tới đâu, cũng được chào đón bằng nụ cười? Đó là chuyện dài hơi, đặt
ra cho nhiều người. Cho toàn dân. Khi đều cảm thấy xấu hổ. Đều thấy một
nỗi nhục.
Ở đây, chỉ dám tìm hiểu “Ăn cướp, Ăn cắp” là gì? Có phải ăn cắp, ăn cướp và cộng sản có chung Thủy Tổ không?
Đạo Kiếp luận
Một người bạn am tường chữ nho và chữ nôm giải nghĩa dùm: Ăn cắp là
“Đạo”, ăn cướp là “Kìếp”. Vậy thử nói chuyện về ăn cắp và ăn cướp cho
vui. Nều xài đại chữ nho, vì đã là tay ngang thì có ngại gì nữa, thì ta
sẽ có câu chữ rất nho: “Đạo Kiếp luận”!
Khi đã luận về Ăn cắp hay ăn trộm, ăn cướp, “Đạo Kiếp luận”, tức cách
nói có vẻ bác học vì xài chữ nho mà, thì đối tượng để luận phải có tầm
vóc cấp quốc tế, như “Đệ Tam Quốc tế” hoặc ít lắm cũng cắp quốc gia, như
cộng sản ở Việt Nam, tức VC. Vì đó là thứ Ăn cắp và Ăn cướp có một quá
trình lịch sử khá dài, với những nhân danh to lớn, như cách mạng, đảng
cách mạng, có cả lý thuyết làm kim chỉ nam được gọi là “chủ nghĩa xã hội
khoa học hiện thực”!
Nếu luận riêng từ ngữ, thì ăn cắp là hành động lén lấy đồ vật, tài sản,
sở hữu quí giá, tiền bạc của người khác một cách kín đáo, tránh bị phát
giác để khỏi bị xử lý trước pháp luật. Có khi phải ăn cắp chỉ vì không
có điều kiện sử dụng bạo lực. Như vụ một nữ đảng viên đảng cộng sản, Bí
thư Sứ quán Hà Nội tại Nam phi, ăn cắp sừng Tê giác thuộc loại thú rừng
được bảo vệ; như vụ Đại sứ Lê Văn Bàng của Hà Nội tại New York, Hoa Kỳ,
đi mò Sò, vụ PMU 18 ăn cắp công quỹ, vụ PCI ăn cắp ngoại viện ODA và
những vụ ăn cắp hàng hóa, hành lý của nhân viên cán bộ đảng viên Hàng
không Việt Nam tu nghiệp tại Phi trường Nhật... Lui về thời gian, Việt
Nam còn nhiều vụ ăn cắp cao cấp khác, cũng vì đó là cộng sản, đã đi vào
lịch sử. Hồ Chí Minh, từ bước đầu tập tểnh hoạt động chính trị, ăn cắp
tên Nguyễn Ái Quốc của các Cụ Phan Chu Trinh, Nguyễn Thế Truyền, Phan
văn Trường. Rồi khi làm lãnh tụ, ăn cắp những lời nói của người xưa làm
như của chính mình nói ra, không cần nhắc xuất xứ: “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”...
Ăn cắp là hành động của người chưa thoát khỏi ý thức mình đang trong
tình trạng phạm pháp. Còn ăn cướp là hành động vượt qua ý thức phạm
pháp, sử dụng triệt để bạo lực để tước đoạt của cải hợp pháp của người
khác, vô hiệu hóa mọi phản kháng bảo vệ hay tự vệ của sở hữu chủ. Có khi
ăn cướp còn sử dụng quyền lực của luật pháp quốc gia để thủ đắc tài sản
tư nhân hay công thể khi họ nắm quyền cai trị quốc gia. Cụ thể như đảng
cộng sản ở Việt Nam ngày nay.
Nói về ăn cướp chuyên nghiệp, đúng nghĩa đen của từ ngữ và không cộng
sản, thì ngày nay, ăn cướp đã được thời đại hóa. Đúng hơn, được toàn cầu
hóa. Trước đây, ăn cướp chỉ nhằm từng mục tiêu chính xác, giới hạn theo
từng khu vực cư dân. Ở nhà quê là ăn cướp vườn. Ở thành phố là ăn cướp
thành, ăn cướp chợ. Văn minh hơn, khả năng lớn hơn vì bị nhiều rủi ro,
nguy hiểm hơn. Thời đó vẫn chưa có thứ ăn cướp trên qui mô cả nước.
Ở thời đại chúng ta, ăn cướp lưu diễn từ vùng biển Caraibes, Đại Tây
dương, Ấn Độ dương, Thái Bình dương, vượt qua Thế giới ảo để ăn cướp
những tài sản trí tuệ, ăn cắp những thương hiệu lớn bằng hàng nhái, hàng
giả. Ăn cắp, ăn cướp phụ thuộc theo sự biến chuyển không ngừng của xã
hội.
Riêng ăn cướp đã chuyển biến từ qui mô đến bản chất, nên muốn tìm cho ăn
cướp một định nghĩa được nhiều người chấp nhận dể dàng không còn là
điều đơn giản nữa.
Thí dụ như chúng ta thử nhìn thấy có mối quan hệ nào giữa không tặc ăn
cướp máy bay hướng theo mục tiêu chính trị hay khủng bố, với tin tặc
phát thanh tin tức không cần có phép " hay dùng luật pháp cướp tài sản
của nhân dân?
Lịch sử ăn cướp
Về mặt lịch sử, ăn cướp xuất phát trên biển cả, từ thời cổ đại. Jules
César bị ăn cướp bắt giữ trên Địa Trung Hải. Ông trả tiền chuộc mạng,
sau đó, ông thanh toán đám cướp này để phục hận. Nhưng băng cướp này
chẳng may bị người đời quên lãng.
Khi nói đến ăn cướp, chúng ta không khỏi nghĩ đến những hòn đảo hoang
vắng xa xôi trên biển cả, lá cờ màu đen có hình sọ người và những chai
rượu Rhum. Ăn cướp là những nhân vật có một con mắt bịt lại, có chân gổ,
có con két trên vai nhưng trông họ hào hùng, dễ thương, ngày nay đang
làm say mê trẻ con trên màn ảnh.
Trái lại, hậu duệ của họ, như băng đảng cộng sản Hà Nội, khó giữ địa vị
của họ trong những truyện mạo hiểm hay phim ảnh và khó làm say mê mọi
người. Đó là những người kết bè kéo cánh thành băng đảng võ trang trên
Hiến pháp, theo đuổi mục tiêu ăn cướp tài sản của kẻ khác làm của riêng
cho mình. Họ thuộc thành phần tội phạm có tổ chức và hoàn toàn đánh mất
đặc tính mạo hiểm lãng mạn của thời xưa. Áp dụng luật pháp cổ để gọi thì
họ là những “kẻ thù của loài người ”.
Tổ quốc của những người Ăn cướp
Ăn cướp là những con người không cần biết mình có một đất nước, một lãnh
thổ, một biên giới để bảo vệ và để xác nhận nguồn gốc dân tộc. Tổ quốc
của họ là lá cờ đen phất phới ở biển khơi, quốc gia của họ là nơi nào
luật pháp không còn hiệu lực hoặc nơi nào họ chiếm hữu được.
Ăn cướp phần lớn là những người sanh ra vô sản. Có người cho rằng ăn
cướp là những người bị những động cơ hèn kém thúc đẩy hành nghề ăn cướp:
tánh ham tiền dễ bị mua chuộc, tánh liều mạng, hận đời... Người khác
thì nghĩ rằng ăn cướp là những anh hùng của Tự do, coi thường trật tự
luật pháp và cả hệ thống quyền lực của thế giới. Đó là những người chống
lại sự toàn cầu hóa hàng hóa, sức ép của những tổ chức quốc tế và sự
khống chế tâm hồn con người bằng những chủ thuyết mơ hồ.
Đề cập đến lịch sử Ăn cướp là muốn nói đến “chính sử”, tức vinh danh
những con người muôn mặt, xuất thân từ lớp bần cố nông, du đảng, bụi đời
tam đại... kết hợp thành những Đội ngũ tiền phong, hoạt động dưới sự
chỉ huy của những quyền lực chính trị vào thời mà những thương thuyền
còn là phương tiện duy nhứt phục vụ nền kinh tế toàn cầu. Khi chiến
tranh xảy ra giữa các nước cùng vùng biển, họ trở thành lực lượng hải
quân hùng hậu tham chiến. Khi hết chiến tranh, họ bị giải ngũ rồi sống
bằng nghề thủy thủ trên các thương thuyền. Đời sống cực kỳ bi thảm: đói
khát, bịnh tật, sỉ nhục... Thế là họ bắt đầu vùng lên làm cách mạng
chống lại bất công. Thương thuyền giờ đây là không gian xảy ra xung đột
đấu tranh sanh tử giữa tư bản và vô sản, giữa kẻ áp bức và kẻ bị áp bức.
Tức giai cấp đấu tranh sau này.
Sau khi thoát khỏi nơi này, họ kéo nhau về với lá cờ đen và bắt đầu công
khai tuyên chiến với thế giới tư bản. Quây quần chung quanh bầu rượu
Rhum, chia nhau của cải cướp được, bình bầu lãnh tụ. Mọi người hòa đồng
không còn phân biệt chủng tộc, màu da, nguồn gốc xã hội. Tất cả có chung
Tổ quốc, tức Tổ quốc xã hội chủ nghĩa đầu tiên. Và Cờ Đen là cờ của
giai cấp vô sản, tiền thân của cờ búa liềm.
28.09.2018
No comments:
Post a Comment