Tôi đứng yên nhìn lên. Trong lòng đầy cảm xúc.
Đây là nơi chỉ im lặng để suy tư và nhớ.
NHỚ ƠN VÀ CẦU NGUYỆN.
Tôi cúi đầu, không biết mình nên nói
tiếng Việt hay tiếng Mỹ. Thôi thì hãy cầu nguyện trong tâm. Những người
xung quanh mình sẽ hiểu. Bởi vì bên kia bờ cửa tử, không hề có lằn ranh
tôn giáo, ngôn ngữ, giàu nghèo hay giới tính.
XIN CÁC ANH HÙNG, TỬ SĨ HÃY YÊN NGHỈ. CHÚNG TÔI BIẾT ƠN CÁC NGƯỜI
Nơi tôi đang đứng là đài tưởng niệm Mt Solidad National Veterans Memorial ở La Jolla thuộc San Diego, California. Một nơi thật yên tịnh, nhìn ra biển mênh mông. Đứng ở đây có thể nhìn bao quát thành phố San Diego ở dưới chân đồi. Những căn nhà nho nhỏ chằng chịt. Những con đường như những sợi dây đan kẻ với nhau. Đứng ở đây mới thấy thiên nhiên rộng lớn. Đời vốn vô thường và cái gì trên đời rồi cũng sẽ qua đi.
Đây là đài tưởng niệm những người cựu
chiến binh Hoa Kỳ đã hy sinh trong tất cả cuộc chiến. Trong đó ngoài các
trận thuộc thế chiến thứ nhất, thứ hai còn có các cuộc chiến tại Hàn
Quốc và Việt Nam.
Đài tưởng niệm Mt Solidad nằm ở trên
cao một đỉnh núi. Xe đi vòng vèo thật lâu mới tới. Tượng đài nổi bật
trên nền trời với một cây thánh giá thật lớn bao quanh bởi các bức tường
đá đen thật đẹp. Trên mỗi bức tường vòng cung bao quanh tượng đài in
thật rõ nét hình ảnh, chức vụ, đơn vị phục vụ và ngày hy sinh.
Lá quốc kỳ Hoa Kỳ bay phất phới lồng
lộng trên cao. Gió từ biển thổi vào thật mát. Khung cảnh thật uy nghi và
trầm mặc. Một số du khách đang đi lên những bậc tam cấp để bước vào nơi
này. Tôi có cảm giác mọi người đều đang lắng lòng để hướng về những
vong hồn chiến sĩ đang lẩn khuất nơi đây.
Có người nói với tôi, đây là đài tưởng
niệm những cựu chiến binh thuộc San Diego đủ mọi cấp bậc. Nhưng tôi
không tin như thế, vì ở trong này tôi đã tìm thấy có tên những vị Tổng
Thống và những nhân vật nỗi tiếng từng là cựu chiến binh. Cho nên tôi
nghĩ những người được có tên nơi này là những anh hùng trong toàn nước
Mỹ đã hy sinh trong lịch sử bảo vệ đất nước.
Đài tưởng niệm Mt Solidad đã có 3500
quân nhân tử trận được ghi công và dựng bia đá để tưởng niệm. Nơi đây
gồm những người có cấp bậc cao nhất với thật nhiều huy chương lẫn chiến
công bội tinh. Cũng có những người chỉ là một quân nhân bình thường
không ai biết tên tuổi. Họ phục vụ trong mọi binh chủng Hải Quân, Lục
Quân, Không Quân, Thủy Quân Lục Chiến ....Với các huy hiêu được khắc to
ngay trước cỗng vào.
Vì bờ tường dài quá, nắng chói không thể
đứng chụp hình bằng Iphone theo kiểu Pano lấy dài được. Tôi chụp từng
phần và ghép lại ở đây.
Đây là một tấm bia tưởng niệm Tổng Thống Dwight D Eisenhower. Ông là một vị tướng 5 sao trong Lục quân Hoa Kỳ. Là vị Tổng Thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961.
Tổng Thống Gerald Ford
là một cựu chiến binh , một vị chỉ huy trưởng của Hải Quân trong Thế
Chiến Thứ Hai. Ông là vị Tổng Thống thứ 38 của Hoa Kỳ từ năm 1974-1977.
Ông cũng từng là Phó Tổng Thống từ năm 1973 - 1974
Còn đây là tấm bia tưởng niệm Stansfield Stan Turner. Ông
là Giám đốc Cơ Quan Tình Báo CIA năm 1977. Ông cũng là Đề Đốc Hải Quân
Hoa Kỳ và là cấp chỉ huy của chiến hạm USS Horne trong suốt cuộc chiến
VN.
Ngoài ra còn bia một người nghệ sĩ nổi
tiếng thời đó là Bob Hope. Ông là một nghệ sĩ hài, vận động viên, diễn
viên. Ông xuất hiện trong 70 bộ phim và có một sự nghiệp không nhỏ kéo
dài gần 80 năm. Ông thường đem tài nghệ phục vụ cho quân nhân Mỹ chiến
đấu khắp nơi. Ông có đến VN vào mỗi dịp Giáng Sinh để phục vụ cho binh
sĩ xa nhà. Biên Hòa là nơi ông thường ghé đến. Do đó ông được chuẩn
thuận của một đạo luật Quốc Hội Hoa Kỳ là một người lính thuộc binh
chủng Không Quân. Đó là lý do ông Bob Hope có bia tưởng niệm ở tại đây.
Đài tưởng niệm Mt Solidad ở San Diego
khác với đài tưởng niệm tại Hoa Thịnh Đốn ở chỗ không những bia đá đen
mà còn ghi rất đầy đủ lý lịch, hình ảnh, chức vụ và đơn vị công tác.
Dưới đây là những bia đá tôi chụp lại tượng trưng.
Ngoài ra tôi cũng thấy có những tấm bia
ghi công các con tàu hay phi cơ đã hy sinh trong cuộc chiến. Có cả những
chú quân khuyển nữa. Nhưng rất tiếc, lúc tôi đến là buổi chiều. Nắng
dọi xuống phản ảnh trên bia đá đen nên không thể tìm một góc nào để chụp
ảnh cho sáng được.
Tôi đã đứng rất lâu rồi đi vòng quanh
các bức tường. Trong tôi thật trân trọng giờ phút này. Giờ phút lắng
lòng với những người đã chết. Họ là những người lính trẻ, phục vụ cho
quê hương đất nước.
Làm trai cho đáng nên trai.
Xuống Đông Đông Tĩnh, lên Đoài Đoài tan
Họ là những người lính Mỹ đã chết cho
tổ quốc, đồng bào. Nhờ họ Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ được ra đời
và làm nền móng cho nền tự do nhân bản con người trên khắp thế giới.
Họ đã có mặt trên không, dưới biển,
đất liền để bảo vệ cho nền Tự Do cho những người bạn đồng minh. Họ hy
sinh xương máu vì hòa bình thế giới. Những người trai tuổi trẻ đầy nhựa
sống, phải rời bỏ gia đình để đi chiến đấu ở một nơi xa lạ không phải
quê hương mình. Họ đã bỏ thây ở đó tức tưởi vô tội.
Quân đội và
người lính Mỹ không bao giờ bỏ rơi đồng đội. Dù họ chết bao nhiêu năm đi
nữa, hài cốt họ vẫn được chính phủ bằng mọi cách đem về quê hương chôn
cất. Và mỗi khi hài cốt được đưa về. Lệ nghi quân cách chào đón rất long
trọng và trang nghiêm.
Đến nơi này, tôi bất giác nhớ về quê
hương. Những người chiến sĩ VNCH đã hy sinh trên chiến trường không hề
có một nơi nằm nghỉ yên thân. Họ là những Đồng Minh Hoa Kỳ, họ cũng chết
vì lý tưởng tự do, vì nền độc lập hòa bình lãnh thổ. Nhưng vì thay đổi
chế độ, họ không hề có một nơi đễ ghi ơn hay tưởng niệm.
Tôi nghĩ đến Nghĩa trang Quân đội
Biên Hòa ngày nào. Bức tượng Thương Tiếc u buồn, người lính gát súng
ngồi để nhớ về đồng đội. Bên trong hàng hàng phần mộ tử sĩ đã vị quốc
vong thân.
Chiến tranh đã đẩy biết bao nhiêu
thanh niên tuổi trẻ Việt Nam nằm dưới mộ sâu. Và rồi sau cuộc chiến đầy
bi thảm. Những người sĩ quan bị đày đi tận rừng thiêng nước độc. Ở tù
không hề có lý do hay bản án. Họ chết dần, chết mòn vì lao động khổ sai,
vì đói khát bệnh tật. Xác họ vùi nong bên đường, trong rừng hay bên
vách đá. Một mộ bia cũng không có nói gì bia đá đen đề tên.
Những người lính đã chết nằm trong
nghĩa trang cũng chẳng yên thân. Họ bị coi là những vong hồn có tội với
tổ quốc. Họ chết rồi, không thể moi họ lên để bỏ tù hay bỏ đói. Họ bị bỏ
rơi, khinh miệt. Cỏ hoang mọc tràn lan, bia mộ bị phá. Tượng Thương
Tiếc bị giật sập. Tất cả đều hoang phế tang thương.
Đây là hình ảnh một người thương phế binh đến viếng mộ đồng đội tại Nghĩa trang Biên Hòa.
Tuy nhiên những người tị nạn Cộng Sản ra
đi tìm tự do không hề quên quê hương dân tộc. Luôn ghi nhớ công lao
những người lính Việt Nam Cộng Hòa kiêu hùng, từng chung vai sát cánh
quân đội đồng minh bảo vệ nền tự do cho đất nước Việt Nam. Một tượng đài
Chiến Sĩ Việt Mỹ đã được khánh thành tại miền Nam Cali ngày 27/4/2003
sau bảy năm vất vả làm việc. Một nơi thật thiêng liêng để mọi người Việt
Nam lưu vong đến thăm viếng và tưởng niệm.
Tháng tư đen 1975 là nhát dao đâm thật
sâu vào trái tim những người Việt yêu nước, yêu tự do. Ngày 30/4/1975
là một ngày tang thương của dân tộc Việt Nam. Biết bao người đã chết
trên đường chạy loạn, bao nhiêu chiếc sĩ đã bỏ mạng trong những cuộc
giao tranh. Máu đỏ mặt đường. Máu loang thi thể. Máu phọt ra từ thân thể
những vị anh hùng dân tộc đã tuất tiết để bảo toàn khí tiết. "Thành mất
theo thành."
"NATIONAL GRATITUDE TỔ QUỐC GHI ƠN"
là đài tưởng niệm Tháng Tư Đen và những chiến sĩ VNCH đã chọn cái chết
anh dũng để đền nợ nước đã được khánh thành tại Miền Nam Cali vào ngày
chủ nhật 18/6/2017.
Có nhiều người vẫn còn rất hận nước
Mỹ. Họ lên án Mỹ đã bỏ rơi đồng minh nên VN mới lọt vào tay Cộng Sản.
Hiện tại họ đang là công dân của Mỹ nhưng nỗi u uất về biến cố dân tộc
vẫn là niềm đau âm ỉ trong lòng.
Trên bàn cờ chính trị điều gì cũng có
thể xảy ra. Nước Mỹ là một nước tư bản. Họ đang dẫn đầu thế giới Tự Do.
Cho nên họ phải bảo vệ nền tự do cho những nước đồng minh của họ. Nhưng
đồng tiền có hai mặt, làm thương mại phải tính lỗ tính lời. Ngoài đồng
tiền bỏ ra đầu tư còn là xương máu của nhân dân nước Mỹ.
Chiến tranh VN kéo dài ngoài dự tính
của chính quyền và Quốc Hội Hoa Kỳ. Nước Mỹ đã bị sa lầy trong chiến
tranh VN. Số chiến binh thương vong, tử trận càng ngày càng tăng lên
nhanh chóng. Tiền ngân sách dự chi đã vượt quá dự định. Những gia đình
binh sĩ đang biểu bình để đòi con họ phải được trở về nhà. Báo chí
truyền thông loan những tin đầy bất lợi cho chính quyền sắp tới ngày bầu
cử. Phải có một biện pháp để vãn hồi trật tự trong nước. Phải bằng mọi
cách để rút quân về.
Chính Quyền và Quốc Hội Hoa Kỳ đã tính
toán và làm một việc sai lầm trong nước cờ chính trị. Bắt tay với Trung
Cộng bán đứng miền Nam Việt Nam. Họ đã tạo thêm vây, nối thêm cánh để
con thuồng luồng Trung Quốc lớn mạnh. Nó quậy khắp nơi trên thế giới,
xây giấc mộng làm bá chủ toàn cầu.
Mỹ bỏ rơi một nước VNCH đồng
minh. Kết bạn với nước Trung Cộng nhiều tham vọng. Một quốc gia chuyên
đâm lén sau lưng, rình rập ăn cắp tài sản trí tuệ, gian lận trong buôn
bán, mưu mô mọi mặt để bành trướng thế lực.
Những người VN yêu chuộng tự do đang
có mặt trên khắp thế giới sau trận cuồng phong bão dữ. Họ biết ơn nhân
dân và chính phủ các nước tạm dung đã đưa tay đón họ. Tri ân, hồi báo là
bổn phận, là truyền thống của người VN.
Rất nhiều gia đình VN sang đây tị nạn
đã có những đứa con tham gia vào quân đội Hoa Kỳ. Những người lính VNCH
thế hệ thứ hai đang làm rạng danh người Việt trong quân đội cũng như
trong xã hội. Chúng ta đã có những quân nhân người Mỹ gốc Việt lên cấp
tướng, đề đốc và những cấp bậc khá cao khác. Chúng ta cũng đã có những
người con, người cháu là quân nhân Hoa kỳ đã nằm xuống vĩnh viễn.
Những gì trong quá khứ đã đi qua.
Chiến tranh rất khắc nghiệt đánh đổi bằng xương máu. Nhân dân và những
người cựu chiến binh Hoa Kỳ mãi mãi là những ân nhân của người Việt lưu
vong.
Con tôi cũng là một quân nhân trong
Hải quân Hoa Kỳ. Tàu cháu đang công tác và cũng đang chiến đấu ngoài
biển khơi. Trái tim người mẹ luôn hướng về con trai mình với nhớ thương
lẫn lo lắng. Nhìn các cháu nhớ cha từng ngày lòng bà nội cũng thắt thẻo.
Đó là thời bình, sự an toàn vẫn trong
tầm tay huống gì thời chiến. Những người cha, người mẹ của lính chiến
đấu tại VN làm sao không đau xót, biểu tình để con được an toàn về nhà.
Biết bao bi kịch thương tâm đã xảy đến trong cuộc chiến Việt Nam War.
Cho nên hãy thông cảm, yêu thương và cám ơn họ. Những người dân nước Mỹ,
những ông bố, bà mẹ đã có những đứa con bỏ lại thân xác hay một phần
thân thể trên quê hương VN.
Máu con người ngàn đời vẫn đỏ. Trái
tim người mẹ nào cũng dành trọn cho con cái. Người lính trẻ đã nằm xuống
an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con
sống.
Tôi lại nghĩ đến câu ca dao tục ngữ VN
Làm trai chết ở chiến trường.
Còn hơn chết ở trên giường thê nhi.
Lịch
sử dân tộc nước Mỹ nằm ở đây. Cái chết vinh quang hiện hữu ở đây. Sự bi
thống và tàn nhẫn của chiến tranh cũng nằm ở đây. Người sống, người
chết giao thoa ở nơi này. Cuộc đời và vòng xoay thời gian nhắc nhở con
người hãy tha thứ và mở rộng tấm lòng. Thắng lợi nào cũng có giá của nó.
Sự tự do của một dân tộc phải đổi lấy bằng máu của chính dân tộc đó.
Buổi chiều nắng đã tắt, tôi rời khỏi
Đài Tưởng Niệm Mt Soledad ra về. Một số người vẫn còn ở lại đi dạo xung
quanh. Có thể họ là du khách. Cũng có thể họ là thân nhân của những cựu
chiến binh Hoa Kỳ được có tên trên bia đá ở đây. Mọi người cũng như tôi
giữ trong lòng một sự kính trọng và tri ân.
XIN CÁC VỊ HÃY YÊN NGHỈ.
NƯỚC MỸ VÀ CẢ THẾ GIỚI ĐỀU TRI ÂN CÁC NGƯỜI.
Nguyễn Thị Thêm.
San Diego 7/2019
Đọc bài viết, xem hình ảnh, người đọc có cảm tưởng như đã được cùng tác giả lên đồi tưởng niệm thăm những anh hùng tử sĩ ngàn năm còn sống mãi với đời.
ReplyDeleteCám ơn chị Nguyễn Thị Thêm.
NPN