…Tài nói chuyện giãn dị nhưng sâu sắc, và cách cư xử khiêm nhường của vị Linh Mục Công Giáo trẻ tuổi đã làm cho người tử tế phải biết tôn trọng ông…
Trong sinh hoạt hằng ngày, người ta thấy có những kẻ luôn miệng nói chuyện đạo đức. Thành phần này hay viết hoặc nói về sự tử tế, yêu thương, nhân từ, nhưng họ luôn làm ngược lại những gì họ cổ võ hay giảng dạy cho người khác. Vây mà, nếu có ai thắc mắc về những lời nói hay hành động mâu thuẫn của họ, lập tức họ lấy lời phán của Chúa ra để đánh phủ đầu người ta, “Đừng xét đoán để không bị xét đoán”.
Thực
chất, lời khuyết cáo, “Đừng xét đoán để không bị xét đoán” của Chúa Cứu Thế
Jesus là để dành cho những tên đạo đức giả thời xưa. Bọn đó dạy lẽ đạo cho người
ta, thích lên án người ta, nhưng chính bọn chúng sống ngược lại những gì mình dạy.
Lời trách mắng này được ghi rõ trong sách Phúc Âm Ma-thi-ơ 23. Có ít nhất bảy lần
Chúa Cứu Thế Jesus mắng mấy kẻ giả rằng, “Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo
và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình…”
Như vậy, không thể nào cho rằng Chúa cấm con người khuyên lơn, phê phán những khuyết điểm, hay những sai trái của nhau. Nếu kẻ nào dạy người khác một đường, còn mình lại làm một nẽo như đã nói, nhưng lại thích phê phán khuyết điểm hoặc lỗi lầm của người khác, mới xứng đáng nhận lời khuyến cáo, “Đừng xét đoán để không bị xét đoán”.
Bọn giả hình thời xưa và bọn đạo đức giả thời nay khá giống nhau một điểm: Thích người khác tôn trọng mình, luôn dạy người khác sống đạo đức, còn mình lại hành xử như phường vô đạo.
Còn những kẻ “dựa hơi” Đức Phật thì sao? Xin nói rõ, những kẻ dựa hơi Đức Phật hay bọn gian ác mang vỏ bọc Phật Giáo để làm xấu Phật Giáo, hoàn toàn khác với những tu sĩ Phật Giáo hoặc Phật tử chân chính. Đó là những người tử tế mà tôi từng giao tiếp hay từng làm bạn với họ.
Đừng quên, bọn gian ác biết cách trà trộn trong hàng ngũ Phật Giáo theo kiểu, “Dựa hơi hùm, vểnh râu cáo” để phá hoại. Bọn ngày không ngần ngại mang lời Đức Phật để dằn mặt thiên hạ rằng, “Thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi người”. Những bọn gian ác và tay sai của chúng nó dư thừa hành đông lưu manh, dối trá và hiểm độc để phỉnh gạt và hù dọa những người vì quá mê tín nên không dám đụng đến chúng nó.
Như mọi người thấy, ngày nay không ít kẻ dựa hơi tôn giáo, có phẩm trật, hay chức sắc trong các tôn giáo tha hồ làm bậy mà không chột dạ bởi vì những kẻ đó dư sức biết rằng: Số người vì quá u mê hay mê tín về niềm tin tôn giáo rất dễ dàng xem những tên bất xứng trong các tôn giáo như thể là “thần thánh”. Dĩ nhiên, tôi không quơ đũa cả nắm, nhưng thực chất, các bậc chân tu ngày nay đã trở thành thiểu số.
Người ta đã có nhiều bằng chứng: Không ít kẻ thích làm bậy nhưng vẫn mong người khác trân trọng gọi mình là “cha”, “sư”, hay “thầy”. Đó là lý do khiến cho các bậc chân tu phải rầu và người tử tế phải lắc đầu ngao ngán.
Tôi
từng quen biết một Linh Mục Công Giáo Việt Nam trẻ tuổi hơn tôi từ Việt Nam ra
hải ngoại sau này. Vị linh mục này từng đi nhiều nơi để thuyết trình về sự băng
hoại đạo dức của xã hội Việt Nam và tội ác của Việt cộng ngày hôm nay. Khi ông
nói chuyện với người lớn tuổi, ông luôn xưng em hay xưng cháu. Dù vậy, tôi dám
bảo đảm, ngoài những kẻ gian ác bị ông tố cáo, hoặc những kẻ ganh ghét với ông
mới dám xem thường ông, chứ không ai mà không quý trọng ông. Tài nói chuyện
giãn dị nhưng sâu sắc, và cách cư xử khiêm nhường của ông đã làm cho người tử tế
phải biết tôn trọng ông.
Chúng ta đang ở vào thời điểm mà đạo đức con người ngày càng sa sút, nhất là ở các nước độc tài cộng sản. Từ xưa đến nay, con người khá giống nhau điều này: Người ta ưa chuộng những điều dối trá, hơn là chân lý. Đó lá lý do, người nhẹ dạ thường tin tưởng những lời to nhỏ của phường đểu cáng hơn là những lời thẳng thắn chân thật của người tử tế.
Kinh Thánh đã khẳng định, “Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được? (Gie-re-mi 17:9)
Đối với những kẻ nhận mình có đạo hay có Chúa, và thích “dựa hơi” những nơi gọi là Hội Thánh Chúa để trục lợi, hay đánh bóng cá nhân, hãy coi chừng! Kinh Thánh đã khuyến cáo, “Kẻ nào được giàu có chẳng theo sự công bình, cũng như chim đa đa ấp trứng mà mình chẳng đẻ ra; đến nửa đời người, nó phải mất hết, cuối cùng nó ra là ngu dại” (Gie-re-mi 17:11).
Tôi
xin phép ngưng trước khi có người phải bực mình hay bị “chạm nọc” bởi những gì
tôi đã nêu ra. Có ai đã lỡ bực mình rồi, nếu còn thì giờ, xin vui lòng nghe tiếp
bài giảng luận 24 phút của tôi với tiêu đề, Tôn Trọng và Tự Trọng” để hy vọng
nó sẽ rõ ràng hơn.
https://huynhquocbinh.net/2022/02/14/audio-ton-trong-va-tu-trong/
Những kẻ có nhân cách
chỉ ngang hàng hoặc thấp kém hơn “thằng”, đừng mong chờ người khác tôn trọng
mình và trân trọng gọi mình là “cha”, “sư”, hoặc “thầy”.
Huỳnh
Quốc Bình
E-mail: huynhquocbinh@yahoo.com
No comments:
Post a Comment