Nhiều người bây giờ ước mơ VN làm sao cho bằng Âu, bằng Mỹ...
Riêng tôi, mong muốn đất nước này chỉ bằng một nửa VNCH ngày xưa thì đã tốt quá
rồi."
Năm 1970, một hôm Mẹ tôi bỗng
đau bụng dữ dội. Bà con hàng xóm chạy đến xúm vào cứu chữa, người quạt lửa hơ,
kẻ đun nước xoa bóp và họ liên tục cạy miệng mẹ ra đổ vào các thứ gì đó mà họ
nghĩ là thần dược. Cuối cùng họ phải khiêng mẹ tôi lên đường để đón xe đi nhà
thương.
Họ thấy một chiếc xe nhà binh
từ xa, họ lấy nón lá vẩy và rồi chiếc xe cũng dừng lại. Mọi người chỉ vào mẹ
tôi đang nằm trên võng và cầu xin anh tài xế giúp đỡ. Anh tài nhảy xuống bồng mẹ
tôi đặt lên ca bin và hỏi có ai đi theo không, tôi nhảy vội lên xe ôm mẹ (năm
đó tôi mới 12 tuổi).
Xe chạy thẳng vô cổng «bệnh
viện Dã Chiến». Anh tài xế bồng mẹ tôi chạy vào phòng cấp cứu, các y, bác sĩ vội
vàng chạy đến vây chung quanh mẹ. Anh tài xế nói gì đó với các bác sĩ, rồi vội
vàng chạy ra quay đầu xe chạy thẳng.
Mẹ tôi được chuyền nước và
chích thuốc. Một lúc sau có chiếc xe cứu thương chạy đến sát phòng cấp cứu, và
họ đẩy mẹ tôi lên xe, cô y tá dắt tôi lên ngồi bên mẹ và giải thích: Cô đưa Mẹ
em qua nhà thương để họ điều trị, còn bệnh viện này chỉ cứu chữa những quân
nhân bị thương từ chiến trường đưa về. Em hiểu chưa!
Mẹ tôi nằm nhà thương đuợc 4
ngày thì khỏe hẳn. Trong 4 ngày đó, mẹ con tôi được nhà thương cho ăn uống ngày
3 bữa. Mỗi bữa, họ đẩy xe đi quanh các phòng và phát cơm miễn phí. Đến ngày về,
y tá đem đến tận giường mẹ một bọc thuốc và dặn dò phải uống đúng theo trong
toa bác sĩ đã ghi. Chẳng ai bảo mẹ tôi phải đóng tiền trước rồi mới khám hoặc
phải ứng tiền trong thời gian nằm điều trị, hay là buộc phải thanh toán tiền
trước khi ra viện.
******
Ngày nay, mỗi lần đến bệnh viện
khám hoặc thăm người thân thì ký ức tuổi thơ lúc theo mẹ nằm nhà thương thời
xưa lại hiện về. Thật tiếc nuối cho một chế độ đầy nhân bản đã bị tiêu diệt bởi
bọn mọi rợ. Nhiều người ước mơ VN làm sao cho bằng Âu, bằng Mỹ... Riêng tôi,
mong muốn đất nước này chỉ bằng một nửa VNCH ngày xưa thì đã tốt quá rồi.
Nếu ngày xưa mẹ tôi không được
bệnh viện quân đội tiếp cứu. Và nhà thương thì buộc mua sổ trước khi được y,
bác sĩ cấp cứu ngó đến thì mẹ đã bỏ mạng rồi.
Ngô
Trường An
Thà sống trong một xã hội nghèo nhưng nhân bản, còn hơn sống trong một xã hội thật giàu nhưng chỉ tôn thờ lợi nhuận.
ReplyDeleteThật ư, CSVN giàu thật ư ?
DeleteTôi cũng thấy giật mình , và bất giác cũng lập lại từ : Thật ư ?.?
Delete