Tôi thường nghe các bà, các chị ca thán “sinh ra đàn bà là đã mang khổ vào thân”. Nhưng bằng kinh nghiệm ba mươi lăm năm làm kiếp đàn ông của mình, tôi xin khẳng định: Làm đàn ông không hề sung sướng như đàn bà vẫn tưởng.
Từ nhỏ tôi đã thấy làm con trai không có gì vinh quang: Con trai khóc
nhè là xấu, con trai sợ ma bị chế giễu, con trai phải thế nọ, thế
kia.Và nỗi khổ thấm dần cho đến khi là thanh niên, nhưng nỗi ám ảnh thân
phận lớn nhất bắt đầu từ khi lấy vợ.
Tôi thực sự không biết sống sao cho vừa lòng vợ tôi. Ngày yêu nhau cô
ấy nói “Em thật may mắn khi gặp được anh”. Vậy mà càng sống chung, cô
ấy càng cố chứng tỏ cho tôi thấy rằng gặp tôi chính là bất hạnh lớn nhất
đời của cô ấy.
Tôi tiết kiệm thì cô ấy kêu rằng “đàn ông mà ki bo, đo lọ nước mắm,
đếm củ dưa hành”, đến khi tỏ ra hào phóng thì lại bảo rằng “tiêu xài
hoang phí”.
Tôi ăn mặc giản dị thì bảo “để người ta cười vào mặt vợ không chăm lo
cho chồng”, nhưng hễ trước khi ra đường mà đứng trước gương ngắm vuốt
một tý thì y như rằng “hò hẹn với đứa nào mà trau chuốt thế?”.
Không đụng tay vào việc nhà thì cô ấy bảo “về nhà như khách trọ” mà
mó tay vào việc gì thì hét lên “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?”.
Con cái khó bảo, cô ấy đánh con thì được, nhưng tôi mà lăm le doạ nạt
con tý thì cô ấy bảo rằng “anh có mang nặng đẻ đau đâu mà xót”.
Cô ấy suốt ngày nói xấu mẹ chồng nhưng chồng mà có phản ánh gì về bên
ngoại thì ngay lập tức nhảy dựng lên bảo chồng phân biệt, coi thường.
Mỗi lần tôi bảo “em quan tâm đến mẹ chồng một tý, dù em không hài
lòng với mẹ thì đó cũng là người đã sinh và nuôi dạy chồng em đấy”. Ngay
lập tức cô ấy đáp trả “có bà mẹ nào không phải sinh đẻ và nuôi dạy con
cái. Chẳng lẽ em tự dưới đất chui lên, tự hít khí trời mà sống à. Sao
anh lúc nào cũng chỉ mẹ anh, mẹ anh?”. Mà nào tôi có phân biệt nội ngoại
gì đâu, mà hễ nhắc đến vấn đề đó là cô ấy cứ nóng lên như dầu gặp lửa.
Nếu tôi lo kiếm tiền, vợ sẽ nói tôi coi trọng tiền bạc hơn gia đình,
vợ con. Nếu tôi dành nhiều thời gian cho vợ con, cô ấy lại bảo tôi dễ
bằng lòng, an phận.
Những lúc tôi buồn than thở đôi câu, cô ấy bảo tôi yếu đuối. Cô ấy
buồn mà tôi cố làm cho cô ấy vui, cô ấy trách tôi “máu lạnh, vô cảm”.
Tôi làm gì mà không hỏi vợ thì cô ấy nói “không tôn trọng vợ”, mà hỏi thì lại bảo “đàn ông không biết chủ động, tự quyết”.
Nếu tôi mua hoa tặng vợ, cô ấy kêu lãng phí. Còn nếu không mua thì bảo rằng khô khan, không lãng mạn.
Nếu nói những lời ngọt ngào, cô ấy nghi ngờ tôi làm gì có lỗi nên
nịnh bợ. Nếu không cô ấy bảo tôi ngày càng cộc cằn, thô lỗ, hết yêu cô
ấy rồi.
Từ ngày có vợ, tôi như biến thành một con người khác, không còn là
mình nữa. Tôi còn không phân biệt được thế nào là đúng, thế nào là sai.
Vì làm gì vợ cũng bảo không được, làm gì cô ấy cũng chê, làm gì cô ấy
cũng tìm được lý do để than phiền chê trách.
Có lần vợ bảo tôi: “Nếu giờ cho anh một điều ước, anh sẽ ước gì?”,
Lúc đó tôi không ngần ngại trả lời “ước sau khi ngủ dậy mình đã biến
thành đàn bà”. Nghe xong, vợ tôi liền hét lên: “Anh hâm à, làm đàn bà
khổ lắm”.
Vâng! Làm đàn bà khổ lắm, còn làm chồng đàn bà thì tận cùng của khổ.
L. G
http://dantri.com.vn
No comments:
Post a Comment