
Vụ cháy nhà thờ Đức Bà Paris ngày thứ 
hai đầu Tuần Thánh, 15 tháng 4, vừa qua khiến khắp thế giới ngẩn ngơ 
tiếc nuối. Nhưng nay lại có một phản ứng phụ khá tức cười. Người Pháp đổ
 xô tìm mua cuốn tiểu thuyết “Nhà Thờ Đức Bà” của văn hào Victor Hugo. 
Cuốn truyện viết từ năm 1831 bỗng nhiên được phủi bụi sau 188 năm. Không
 biết có phải dân Pháp tìm đọc lại vì cuốn truyện được coi như một tiên 
tri của trận hỏa hoạn mới xảy ra không? Đoạn…tiên tri đó như sau: ““Mọi
 con mắt đều hướng lên phía trên nhà thờ. Cái chúng trông thấy thật kỳ 
lạ. Trên đỉnh tháp cao nhất, một ngọn lửa lớn bốc cao giữa hai gác 
chuông. Những cột lửa cuộn xoáy. Một ngọn lửa lớn lộn xộn, giận dữ, gió 
cuốn lên từng mảng trong màn khói mù mịt. Phía dưới ngọn lửa ấy, hai 
máng nước như hai miệng quỷ phun ra không ngừng trận mưa bỏng dẫy… Một 
sự câm lặng kinh hoàng giữa đám ăn mày. Chỉ nghe tiếng kêu báo động của 
những phụ tá linh mục bị nhốt trong tu viện. Quảng trường bập bùng hàng 
nghìn bó đuốc như sao. Cảnh tượng hỗn độn này, trước khi bị vùi trong 
bóng tối, bỗng bừng lên như cháy trong ánh lửa. Sân nhà thờ rực lên, rọi
 ánh sáng lên trời. Đống lửa trên sân thượng vẫn cháy, chiếu ánh sáng ra
 xa, chiếu vào thành phố. Bóng của những tòa tháp khổng lồ phóng to lên,
 trùm lên mái nhà của Paris. Trong ánh sáng chúng tạo thành những khoảng
 tối. Paris dường như bị chấn động. Tiếng mõ xa xa rền rĩ. Bọn ăn mày 
vừa hú lên, thở hắt ra, chửi bới, vừa leo lên”.

Chàng gù Quasimodo Bọn
 ăn mày của gần hai thế kỷ trước không còn tụ tập chung quanh nhà thờ để
 “hú lên, thở hắt ra, chửi bới và leo lên”. Họ đã tan theo thời gian. 
Nhưng chúng ta phải trả họ lại với thời của họ. Thời đó, họ là chứng 
nhân cho chuyện tình của nàng gypsy Esméralda. Chuyện tình mà 
anh gù Quasimodo chỉ xách xe chạy vòng ngoài. Anh gù Quasimodo là một 
người tình tội nghiệp. Tình yêu của anh là mối tình vô vọng nhưng vô 
cùng mãnh liệt. Chắc tôi phải kể sơ qua cốt truyện của cuốn tiểu thuyết 
mà tôi đã đọc từ những ngày sinh viên Văn khoa, đúng nửa thế kỷ trước.
Esméralda là một cô gái du mục múa 
hát trước nhà thờ để kiếm sống. Với khuôn mặt nhẹ nhõm, xinh đẹp, vóc 
dáng gọn gàng, thanh mảnh, điệu múa nhí nhảnh, vui tươi, cô được tất cả 
mọi người mến mộ. Giám Mục Claude Frollo, tuy tu hành, cũng chết mê chết
 mệt vì cô gypsy quyến rũ này. Bị giằng xé giữa bản năng và 
luật lệ của một người tu trì, ông sống trong tình yêu trái khoáy. Ông ra
 lệnh cho Quasimodo, tên kéo chuông nhà thờ vừa gù vừa điếc vừa ngọng, 
bắt cóc cô gái cho ông. Việc không thành vì viên Đại Úy hào hoa phong 
nhã Phoebus đã cứu cô và bắt giữ Quasimodo. Ngày hôm sau, anh gù bị đánh
 bằng roi, gông cổ  và bêu riếu trước công chúng. Anh khát nước nhưng 
viên lính canh giữ đã đổ nước quanh người nhưng không cho anh uống. Anh 
van nài trong vô ích. Đúng lúc đó, bất nhẫn trước cảnh này, cô nàng 
Esméralda leo lên bục, mang vò nước tới cho anh uống. Được cứu sống qua 
cơn khát cháy họng, Quasimodo đem lòng yêu cô gái gypsy. Anh chàng gù, tuy tật nguyền thể xác nhưng tâm hồn không tật nguyền, cũng rơi vào một tình yêu vô vọng. 

Trong một vụ lộn xộn ngoài đường phố, 
Esméralda bị lâm nạn và được viên Đại úy đẹp trai Phoebus giải cứu. Nàng
 đem lòng yêu viên Đại úy đẹp trai này. Viên Đại Úy tuy không yêu cô gái
 của đường phố, nhưng tính lợi dụng để thỏa mãn xác thịt. Giám Mục 
Frollo nổi máu ghen, dùng dao đâm chết viên Đại Úy khi ông này tới phòng
 tù ti với người yêu. Sau đó, viên Giám Mục dùng quyền uy của mình để 
đổi trắng thay đen, quy tội giết người cho nàng Esméralda. Nàng bị xử 
treo cổ. Ngày hành hình, Quasimodo đu dây từ gác chuông nhà thờ xuống 
giải cứu và giấu Esméralda trong phòng trên gác chuông. Giám Mục Frollo 
tìm được Esméralda, đột nhập vào phòng, bị cự tuyệt nên cho lính bắt và 
xử tội treo cổ, lần thứ hai. Giám Mục Frollo, đứng từ trên cao, phá lên 
cười thỏa mãn khi Esméralda bị treo lên giàn giá khiến Quasimodo tức 
giận, xô ông từ trên gác chuông té xuống đất chết. Như điên cuồng, 
Quasimodo đi tìm và thấy xác Esméralda bị bỏ nằm trên sàn một nhà mồ. 
Anh gù ôm Esméralda và nhịn đói chết chung với người anh yêu. Trong suốt
 cuộc sống, anh gù không dám mơ tới diễm phúc được ôm người anh yêu 
trong tay, nhưng cuối cùng, đã được ôm thân hình Esméralda khi nàng chỉ 
còn là một xác chết bất động. Sau này, lúc khai quật, người ta thấy hai 
bộ xương nằm ôm nhau, một bộ không bình thường. Khi các nhà khai quật 
định tách hai bộ xương ra thì bộ xương không bình thường bỗng tan thành 
tro bụi.

Một cảnh trong phim “The Hunchback of Notre Dame”Cuốn tiểu thuyết “Notre Dame de Paris” đã nhiều lần được quay thành phim. Theo Wikipedia, bản tiếng Anh, có tất cả 14 phim được quay dựa trên cuốn tiểu thuyết bất hủ này. Trong số đó có mười cuốn mang tên “The Hunchback of Notre Dame” được quay từ năm 1911 đến năm 2002; hai cuốn mang tên “Esmeralda”; một cuốn mang tên “Big Man on Campus” và một cuốn mang tên “The Darling of Paris”.
Người ta ghi nhận được nhiều điểm lý 
thú quanh những tác phẩm điện ảnh ăn theo cuốn tiểu thuyết. Cuốn được 
quay sớm nhất là cuốn “Esméralda”, năm 1905. Đây là một cuốn 
phim câm do minh tinh Denise Becker đóng vai Esméralda và tài tử Henry 
Vorins trong vai Quasimodo. Dĩ nhiên thế hệ tôi chẳng biết các tài tử 
rất xưa này mặt mũi ra sao.
Cuốn “The Darling of Paris” cũng
 là một cuốn phim câm được quay vào năm 1917 với hai tài tử Theda Bara 
và Glen White do William Fox sản xuất. Phim này nay không còn giữ được 
trong các văn khố. Tên hai tài từ này, thế hệ tôi cũng mù…câm!
Cũng vẫn trong thời kỳ phim câm, nước Anh đã sản xuất, vào năm 1922, cuốn “Esméralda” với
 tài tử Booth Conway trong vai Quasimodo và nữ tài tử Sybil Thorndike 
trong vai Esméralda. Phim này có hai điểm đặc biệt. Phim tuy mang tên “Esméralda” nhưng
 lại chú trọng vào nhân vật Quasimodo nhiều hơn. Nhân vật Esméralda đã 
bị lép vế lại do một nữ tài tử đã luống tuổi đóng nên mất hết vẻ quyến 
rũ.
Mười cuốn phim mang tên chính thống “The Hunchback of Notre Dame” được
 sản xuất từ năm 1911 đến 2002. Hai cuốn của năm 1911 và 1923 cũng vẫn 
chưa biết nói. Nhưng cuốn sau là một cuốn phim khá tốn tiền so với những
 phim cùng thời. Ngốn tới 3 triệu rưởi đô thời đó! Chỉ có hãng phim danh
 tiếng Universal mới chịu chi như vậy khiến cuốn phim được đánh giá là “super jewel” (hột xoàn khổng lồ)!
Có ba cuốn là phim hoạt họa. Một cuốn do Úc sản xuất vào năm 1986. Hai cuốn do Walt Disney làm vào năm 1996 và 2002.
Tôi chú ý đặc biệt tới hai cuốn. Cuốn
 của lần quay năm 1939 có sự góp mặt của hai tài tử gạo cội của làng 
điện ảnh là Charles Laughton và Maureen O’hara trong hai vai chính 
Quasimodo và Esméralda. Đây là một phim đen trắng. Năm 1956, phim được 
quay lại với hai tài tử cũng nổi tiếng của thời đó là Anthony Quinn và 
Gina Lollobrigida trong hai vai chính. Lần này là phim màu. 

Gina Lollobrigida và Anthony Quinn trong phim “The Hunchback of Notre Dame”Cuốn
 phim màu này được chiếu ở Sài Gòn đã thu hút một số khán giả kỷ lục. Dĩ
 nhiên hồi đó tôi không bỏ qua. Tới bây giờ tôi phải thú nhận là nhớ tới
 bộ phim hơn nhớ tới cuốn truyện. Và mê say anh chàng gù Anthony Quinn. 
Quasimodo Anthony Quinn được hóa trang nhẹ nhàng hơn Quasimodo Charles 
Laughton. So hai anh gù thì anh gù Anthony Quinn…đẹp trai hơn nhiều. Cả 
hai phim đều không lấy tên theo tên cuốn truyện mà đổi thành “The Hunchback of Notre Dame”.Phim được trình chiếu ở Sài Gòn mang tên tiếng Pháp “Le Bossu de Notre Dame”. 
Tuổi trẻ chúng tôi ngày đó say mê với vóc dáng của cô nàng Gina Lollobrigida trong chiếc áo đỏ bó sát rất quyến rũ. Cô gypsy duyên
 dáng với những nét múa lả lơi, đôi chân rực lửa, đôi mắt gợi tình, 
những vòng uốn ẻo lả, nhịp nhàng theo tiếng trống đã bắt hồn chúng tôi. 
Bóng dáng của cô nàng minh tinh Ý đầy sức sống từ phim này bám theo 
chúng tôi trong một thời gian dài. Vẻ đẹp của Lolo, tên gọi thân thương,
 vừa kiêu sa, quý phái, vừa tự nhiên. Với thế hệ chúng tôi, Gina 
Lollobrigida là đàn chị. Nàng sinh năm 1927, nhưng vẻ trẻ trung của Lolo
 hình như không giảm đi với thời gian. Nàng đã ngưng đóng phim từ năm 
1968, nhưng tới nay, tuy đã 92 tuổi, nhan sắc của Gina hình như không bị
 thời gian tàn phá. Những bức hình mới đây vẫn cho thấy một Gina 
Lollobrigida tươi vui với hai thú vui nghệ thuật: nhiếp ảnh và điêu 
khắc. Thiệt đáng công ngưỡng mộ và say mê của chúng tôi ngày đó!
Không đẹp cũng khiến mọi người say mê
 là nhân vật chính Quasimodo. Quasimodo có tật gù bẩm sinh, là con của 
một người đàn bà du mục. Một đêm kia, bà cùng một đám du mục tìm cách 
đột nhập vào Paris nhưng bị Giám Mục Frollo chặn lại. Tất cả bỏ chạy, 
duy có bà này ôm một chiếc bọc nên bị Frollo đuổi theo bắt vì tưởng bà 
ôm gói đồ ăn cắp được. Khi đuổi người phụ nữ du mục này tới những bậc 
thang đá của nhà thờ, Giám Mục Frollo giật cái bọc khỏi tay bà và đạp bà
 té dập đầu xuống bậc thang chết tươi. Khi thấy trong bọc là một đứa bé 
đỏ hỏn, ông định thủ tiêu luôn đứa bé nhưng bị ngăn cản. Ông bị bắt buộc
 phải nuôi đứa bé trong nhà thờ. Ông đặt tên nó là Quasimodo, nghĩa là 
“Quái Dị”!
Lớn lên, Quasimodo được giao nhiệm vụ
 kéo chuông nhà thờ. Hắn sống ngay trên gác chuông và sùng bái Giám Mục 
Frollo. Lâu ngày chày tháng, tiếng chuông đã làm tai hắn điếc đặc. Với 
ngoại hình thiếu sót này, hắn ít khi bước ra khỏi nhà thờ vì mọi người 
khinh miệt hắn.
Khán giả của bộ phim chắc không khinh
 miệt như vậy. Hồi đó, sau khi xem phim, tôi còn rất khâm phục và say mê
 con người tật nguyền thân xác nhưng có một tâm hồn đầy đặn nhất trong 
phim. Có người tình si nào có được những hành động như Quasimodo? Yêu 
say đắm tới tôn thờ Esméralda nhưng khi nàng sai hắn đi tìm Đại Úy 
Phoebus, người mà nàng yêu, mang tới phòng nàng để nàng tâm tình, 
Quasimodo thi hành “mệnh lệnh” liền. Khi Esméralda và Phoebus sắp mặn 
nồng, Giám mục Frollo đã đâm chết Phoebus rồi đổ tội cho Esméralda. Nàng
 bị kết tội tử hình. Khi Esméralda sắp bị treo cổ, Quasimodo đã đu dây 
từ trên tháp chuông xuống giải cứu và giấu nàng trong phòng của hắn. 
Esméralda bắt hắn ngủ trước cửa phòng để canh gác cho nàng. Nửa đêm, hắn
 mang tấm khăn vào đắp cho Esméralda khỏi lạnh, nàng choàng dậy, tưởng 
hắn muốn làm bậy, đuổi hắn ra. Hắn buồn bã đập đầu vào chuông gây nên 
những tiếng động như than van oan ức. Nghe tiếng chuông nho nhỏ, 
Esméralda ra khỏi phòng và hiểu sự tình.

Tiếp đó là cảnh thơ mộng nhất của 
cuốn phim. Esméralda hối hận, choàng quanh người chiếc khăn đỏ của 
Quasimodo tặng, nhảy một bản nhạc rộn ràng. Quasimodo khoái chí vì lần 
đầu tiên được Esméralda nhảy riêng cho mình, đã tung mình lên rung 
chuông loạn xà ngầu. Kéo dây chuông lớn, đu lên chuông nhỡ, đạp lên 
chuông nhỏ. Cả thân hình rút ngắn đùa với giàn chuông vang lên nỗi mừng 
vui thánh thót dồn dập.
Chính vì cảnh rung chuông ngoạn mục 
này mà tôi phải tìm tới gác chuông để tận mắt nhìn thấy những quả chuông
 đẫm ướt tình yêu của một người yêu trong vô vọng. Cuối năm 1994, tôi có
 dịp tới Paris lần đầu tiên và đã tới ngay nhà thờ Đức Bà. Đứng trước 
khuôn viên rộng lớn trước cửa nhà thờ, tôi ngẩng đầu nhìn lên tháp 
chuông, cố tưởng tượng hình ảnh chàng gù đu dây xuống cứu người chàng 
thầm yêu Esméralda trên giá treo cổ. Tôi lần vào phía trong, tới chiếc 
cầu thang nhỏ bé tối tăm. Ngày đó, tính ra cũng đã một góc thế kỷ, chân 
cẳng tôi còn tốt, tôi mạnh dạn leo. Cầu thang gồm những bậc đá nhỏ, qua 
thời gian, đã mòn vẹt ở giữa bởi những bước chân người tạo thành phần 
lõm ở chính giữa, trông như một chiếc quạt xòe ra, rất khó đặt vững 
chân. Thêm vào, đây là cầu thang xoắn, vòng vòng như chiếc lò xo khổng 
lồ  rất khó leo. Tháp chuông gồm hai ngọn tháp, tháp Nam và tháp Bắc, 
cao 69 thước. Du khách phải leo 387 bậc tất cả. Khi đi chơi tôi thường 
mang giầy thể thao để cuốc bộ và leo trèo dễ dàng nên không có vấn đề 
chi. Nhiều vị nữ lưu điệu đàng diện giầy cao gót thì vô phương leo lên 
thăm anh chàng Quasimodo được. Bảng lưu ý đặt tại cầu thang cũng khuyên 
những người có sức khỏe không tốt không nên leo lên những bậc thang khó 
thương này.

Chuông trong Notre Dame de Paris.
Lên chừng nửa đường, tôi tới một phòng có trần rất cao dùng làm nơi bán quà lưu niệm và sách viết về “Notre Dame de Paris”. Từ nơi đây, người ta có thể tới thăm nơi chàng gù giữ Esméralda trong phim. 
Leo thêm 147 bậc là ngất ngưởng trên 
đỉnh tháp phía Nam. Tôi men theo một hành lang nhìn ra ngoài để ngắm 
cảnh Paris trên cao. Cả một Paris hùng vĩ, diễm lệ nằm dưới tầm mắt. 
Sát bên người là những tượng quái thú
 ngổn ngang chung quanh. Những tượng quái thú này không chỉ để trang trí
 mà còn là những máng xối hứng nước từ mái nhà chảy xuống.
Lên tới nơi, men theo một lan can 
chật hẹp, tôi đi qua tháp phía Nam, nơi treo những quả chuông lớn nhỏ 
của nhà thờ. Lan can này được che chắn để du khách khỏi té xuống phía 
dưới nhưng đồng thời cũng để phòng ngừa những người ưa làm chuyện khác 
người muốn hy sinh mạng sống nhảy xuống để lấy tiếng để đời!
Cuối cùng, gác chuông đây rồi. Quả 
chuông đầu tiên tôi nhìn thấy là quả chuông lớn nhất, nặng 13 tấn, mang 
tên Emmanuel. Quả chuông bự tổ chảng này chỉ được rung vào những dịp đặc
 biệt như lễ Giáng Sinh, lễ Phục Sinh, hoặc khi có các Giáo Hoàng mệnh 
chung…
Tôi lặng người khi tới tận nơi, cúi 
người lom khom rờ tận tay những quả chuông đã nhìn thấy trên màn ảnh tại
 một rạp chiếu bóng ở Sài Gòn nửa thế kỷ trước. Ngày đó, tôi không hề có
 ý nghĩ sẽ có ngày tới tận nơi đây để nhảy vào cảnh xa vời vợi trên màn 
ảnh. Tôi đi vòng quanh những quả chuông, nhớ lại những hình ảnh xa xưa, 
nhớ tới những ngày của tuổi mộng mơ. Ngày đó, trên màn hình trước mắt, 
Quasimodo điên cuồng với những quả chuông. Chuông vang vang tiếng khoan 
tiếng nhặt, tiếng trầm tiếng bổng, buông thả niềm vui đang ào ạt dâng 
lên trong lòng anh chàng gù si tình.
Tôi nhìn quanh. Không thấy Quasimodo đâu!
 07/2019
Song Thao
Cám ơn chị NPN post , nhà văn phiếm Song Thao luôn viết những câu chuyện thật nhiều thú vị , bài nào cũng lôi cuốn độc giả.
ReplyDeleteHồng Thúy
Chị cũng rất thích cách hành văn của nhà văn Song Thao.
DeleteCám ơn Hồng Thúy.
NPN