Tôi nhớ lúc đó chúng
tôi đứa nào cũng mới lập gia đình được vài ba năm, bọn con gái ở lứa tuổi 27,
28, tứ tán khắp nơi trên thế giới, ngày đó ai cũng dắt chồng đi cùng trong
những buổi họp lớp cũ.
Từ ngoài cửa bước vào, Yến với dáng người mảnh khảnh, tầm thước, khuôn mặt
sáng, cặp mắt to thông minh, tôi đã nghe tiếng cô ta nói với chồng khá to:
-Anh cất cặp mắt kiếng này vào ví dùm em nghe, trời hết nắng rồi.
Nhìn ra phía sau, Tân chồng Yến đang xách ví dùm vợ, lật đật đón cặp mắt kiếng
của vợ đưa ra sau, ngoan ngoãn mở ví cất vào trong.
Vừa đến cửa nhà Hà, Yến đã cười tươi rộn rã:
-Hello! Các bạn đông vui quá, để mình xem có nhận ra tất cả các bạn không nghe,
đã 15 năm rồi mình không gặp nhau!… Có phải Hạnh, Tâm, Thảo, Vi… Thật là cái
duyên gặp gỡ hôm nay, phải nói là tìm nhau như thể tìm … chim.
Rồi Yến tiếp theo cảm hứng vừa đặt vài câu thơ vừa ngâm:
–Tìm nhau như thể tìm chim
Em đi mãi vẫn là người lạ
Cứ ngỡ gần, hóa ra muôn ngả
Tìm nhau hoài-giọng hát cũng bay xa…
Hà chạy đến, giang hai tay ôm Yến:
-Nhỏ Yến này vẫn như xưa, lúc nào cũng vui vẻ hát hò hết, mi vẫn vậy không thay
đổi sau 15 năm đó nhe, chỉ có khác mái tóc cắt ngắn thôi; tìm nhà có khó không?
Sao không thấy mi giới thiệu chàng mà đứng đó ngâm nga gì đó!
-Chàng của ta hả? mọi người sẽ biết thôi… Người nào ít nói nhất, ưa làm và yêu
vợ nhất… là chàng đấy!
Tân đứng sau lưng Yến, nhoẻn cười như câu chào mở đầu với mọi người, ngại ngần
lùi lại phía sau, tìm cái ghế trong góc ngồi xuống, bọn con gái chúng tôi lại
ùa vang:
-Anh Tân ơi, chắc ở nhà con Yến nó nói hết rồi, không cho anh chút thì giờ nào
nói nên cứ phải yên lặng phải không? …Nhỏ Yến này lanh quá đi thôi, tụi mi đã
có baby chưa?
-Dĩ nhiên là xong xuôi rồi, tụi này làm sớm nghỉ sớm mà!
-Một đứa thôi hả? trai hay gái?
-…Hai chứ! Đều là con gái hết. Tụi này fermer boutique (ngưng) rồi!
-Hai con gái! Sao nhanh thế? Trông tụi mi như cặp vợ chồng son, tung tăng hạnh
phúc bên nhau, vậy ai trông cháu cho hai anh chị đi chơi đây?
-Thật ra mà nói tụi này làm liền tù tì hai đứa, tụi nó cách nhau một tuổi rưỡi
thôi, làm luôn một lúc để nghỉ sớm; ông bà nội canh cháu thành ra tụi này chỉ
lo kiếm tiền thôi… Ở nhà có ông bà nên đỡ lắm, chiều đi làm về là có cơm nước
hết, các cháu cũng được tắm rửa thơm tho, mình chỉ chơi với cháu một lúc là cho
tụi nó lên giường ngủ rồi…. Còn Hà và Tuấn thì sao?
-Tụi này chỉ có một cậu con trai bốn tuổi, cháu đang ở với ông bà ngoại hôm nay
vì biết tụi mình bận rộn với bạn bè nên anh Tuấn đã gởi cháu đến ông bà từ ban
sáng rồi, chúng mình mặc sức đùa giỡn cả đêm… Một đứa thôi thấy cũng đủ lắm
luôn vì nuôi con bên này bao nhiêu là trách nhiệm.
Bọn con gái chúng tôi quấn lấy nhau nói chuyện, hỏi han tâm sự cho bõ công đi
máy bay thật xa để gặp; lúc ngồi vào bàn ăn, Tân gắp đồ ăn vào bát cho vợ, Yến
không muốn ăn, nên gắp trở lại bỏ vào bát của Tân, tôi thấy Tân ngồi cặm cụi
bóc vỏ tôm cho Yến, cắt nhỏ miếng thịt gà, cẩn thận lấy canh cho Yến, còn cô
nàng cứ tỉnh bơ nói cười, còn ai có phước hơn Yến trên đời này nữa; những mẩu
chuyện nàng kể rất có duyên, chọc cho cả bọn cười ròn rã, no cả bụng!
Các bạn trong buổi tiệc hôm ấy, ai cũng công nhận Tân-Yến là cặp vợ chồng hạnh
phúc gương mẫu, các ông chồng phải noi theo, ít nói, làm nhiều, biết săn sóc và
yêu thương vợ như thế; cứ vợ ở đâu là chồng theo đấy!
Sáng hôm sau, đúng 8:30 chúng tôi đã lên xe đò Hoàng mà Hà -Tuấn đã đặt, đi
chơi chung với nhau ba ngày ở Las Vegas, Hà-Tuấn đã đặt sẵn một căn nhà rộng
gồm ba phòng nhỏ, có bếp, phòng khách và hai buồng tắm. Mười lăm năm, nhóm nhỏ
Couvent Des Oiseaux, chỉ những nữ sinh mới họp lại nên đứa nào cũng muốn ở bên
nhau lâu nhất có thể, chắc gì sau này có dịp gặp nhau nữa; nhắc lại bao chuyện
xưa kia vẫn chưa hết, nhất là bây giờ đứa nào cũng có chồng con, chúng tôi trải
bầy tâm sự suốt đêm vẫn chưa thấy đủ, sáng lên xe ai nấy cũng cầm trên tay một
ly café đen mà miệng ngáp muốn trẹo quai hàm.
Gần đến giờ xe chạy, ông tài xế đi kiểm một lượt, nói vọng lên:
-Hình như mình thiếu một cặp phải không?… tôi đếm đi đếm lại sao thấy có 14
người vậy cô Hà?
-Vậy hả, đâu để tôi điểm danh xem ai vắng mặt thì biết liền chứ gì!
Khi gọi đến tên :
-Yến-Tân!
-…
-Yến -Tân có mặt không?
-…
-Ủa sao giờ này gần 9:00 rồi mà cô nàng cũng chưa ra vậy ta! Chả lẽ còn ngủ sao
chứ? Hôm qua Yến ngủ cùng giường với Thảo mà?
Thảo giải thích :
-Sáng khi Thảo dậy thì đã không thấy Yến rồi, tối qua tụi này nói chuyện mà
không biết bao giờ ngủ luôn nữa vì miệng cứ nói mà mắt thì nhắm tịt!
Cả xe cười ầm với lời giải thích của Thảo. Bỗng từ đàng xa thấy Tân tay xách
nách mang túi, giỏ treo từ trên cổ đến hai vai, còn hai tay thì cầm nào là mấy
khay nước mía và cả bịch những đĩa bột chiên chồng lên nhau, hớt hơ hớt hãi
chạy vội đến :
-Xin lỗi quý vị đã chờ nhen, tại…cô hàng nước mía chỉ mở cửa lúc 9:00 mà thôi
đó!
-Ủa còn Yến đâu?
Nàng Yến lững thững hiện ra sau bụi cây hoa giấy màu tím đỏ, nàng đang tự
selfie, nhoẻn cười chữa thẹn, như lời xin lỗi :
-Quý vị biết không, mình phải hy sinh dậy sớm đi mua cho mỗi cặp một ly nước
mía Viễn Tây để mình nhớ lại mùi vị nước mía hồi xưa mình uống ở trước cổng
trường đó, còn bắt anh Tân chạy qua quán đối diện gần đó mua bánh bột chiên với
trứng gà để cho những bạn từ bên Tây và Canada thưởng thức, thấy tụi này dễ
thương chưa, vậy đừng trách tại sao trễ giờ nhe.
Tiếng Vi vừa cười vừa trêu Yến :
-Đã trễ rồi mà ai còn đứng làm điệu bên khóm hoa giấy đấy?
-…Euh… hoa giấy đẹp thế này, bên Thụy Sĩ không tìm ra đâu nhé, mình phải thừa
cơ hội làm vài « bô » chứ!
Cả bọn con gái nhao nhao lên như cái chợ :
-Từ ngày hôm qua đến giờ chúng mình chưa chụp hình người đẹp Yến với chàng
hoàng tử Tân để cám ơn lòng tốt của hai vị, tụi mình sẽ không bao giờ quên buổi
họp mặt vui và dễ thương của ngày hôm nay suốt đời này!… Hai bạn ra đứng đây
cho tụi này chụp một cái đi!
Rất tự nhiên, Yến và Tân đứng sát rạt, hai má kề vào, hai cánh tay choàng vào
vai nhau, đứng giữa lòng xe ngay lối đi của chiếc xe đò, làm dáng cho chúng tôi
chụp họ một cái.
***
Hai mươi lăm năm vụt qua kể từ ngày họp bạn, chúng tôi không hề gặp lại, mỗi
người một con đường, bận rộn công việc, cuộc sống, gia đình, nhưng trong mỗi
đứa đều nghĩ rằng các bạn của mình đều vui vẻ, hạnh phúc, hanh thông như những
tiếng cười ròn rã của ngày đáng nhớ ấy.
Con cái đã lớn, ra riêng, chúng tôi xấp xỉ tuổi hưu 60, kẻ còn đi làm, người
lấy hưu non để hưởng cuộc đời sau bao nhiêu năm cống hiến cho xã hội nơi mình
cư ngụ.
Hôm nay ngồi xếp lại sách vở, tấm hình Yến-Tân chợt rơi ra, vẫn nụ cười rạng rỡ
ấy, hai mái đầu tựa vào nhau, tôi chợt nhoẻn cười với tấm hình, nghĩ đến kỷ
niệm xa xưa, mong cho bạn mình vẫn mãi bình an, hạnh phúc như ngày nào.
Tại sao tấm hình ấy lại rơi ra khỏi tập album mà không phải là tấm nào khác?
Như một điềm báo trước; một người bạn học cũ, Như Hạnh bỗng tìm lại tôi trên
facebook, sau những lời thăm hỏi, nhắc lại buổi họp mặt cách đây 25 năm tại nhà
Hà-Tuấn, Như Hạnh nói với tôi:
-Ngọc có tin của ai trong mấy đứa tụi nó kể từ ngày đó không?
-Không Hạnh, mình đi làm rồi lo cho gia đình, cuộc sống bộn bề nên không có thì
giờ nói chuyện với ai cả, nhưng theo mình thì chắc mọi người đều khỏe mạnh và
bận việc như tụi mình thôi.
-Bây giờ về hưu rồi nên mình mới có chút thì giờ nói chuyện với Hà tuần vừa
qua, Hà sắp về hưu rồi, nàng kể về cặp Yến-Tân, mình nghe mà không ngờ đó là sự
thật luôn đó!
Tôi tò mò :
-Ủa chuyện gì mà có vẻ bí mật vậy?…
-Sau chuyến đi chơi họp mặt hồi đó, Yến có bầu một đứa bé trai, ba mẹ chồng
mừng vui lắm, nhưng cậu bé này rất khó nuôi, bệnh hoạn hoài, mẹ chồng mới
khuyên Yến nghỉ làm, ở nhà trông con, để mình Tân và ba chồng đi làm nuôi cả
nhà cũng được.
-Vậy rồi có đủ tài chánh cho cả nhà 7 người không? Bác trai đã lớn tuổi, chỉ
làm lương minimum thôi, cái gì cũng dựa vào mình Tân, sao gánh hết nổi?
-Cho nên từ đó bắt đầu sinh ra cãi nhau, thiếu thốn làm con người ta mất nụ
cười, mặt mày ủ sầu, quạu cọ, bữa cơm gia đình không còn vui nữa; Tân buồn
chán, ra ngoài uống rượu, gặp bạn xấu, từ đó gia đình bất hòa. Tân trong một
lần say, đã tâm sự với cô chủ quán rượu, cô này trẻ hơn Yến, xinh đẹp và rất có
bản lãnh, hai người đồng cảm rồi tiến đến yêu nhau.
Sáu tháng sau, Tân về nói chuyện ly dị với Yến, nàng khóc hết nước mắt, đau đớn
như những vết dao cứa vào tim, Yến không ngờ người chồng mình hết mực yêu
thương, tin tưởng lại có thể bỏ nàng khi các con còn nhỏ, cần sự chở che của
người cha; Tân còn phũ phàng nói Yến vừa già, xấu, không biết sửa soạn như ai
đó để làm cho người đàn ông hãnh diện khi ra ngoài…
Yến cố nài nỉ chồng ở lại chờ các con lớn một chút rồi cô sẽ ra đi, nhưng Tân
không chịu, ba mẹ Tân cũng buồn lắm, khuyên Tân rất nhiều, nhưng cũng không lay
chuyển được ý Tân, Yến đau khổ, chán ngán ôm ba đứa con ra khỏi nhà ba mẹ
chồng!
Tôi bực tức dùm hoàn cảnh bạn, cắt ngang lời của Như Hạnh:
-Gì kỳ vậy! Rồi bây giờ Yến sống một mình tần ấy năm với ba đứa con hả? Thật
thương cho số phận của Yến quá, nhìn cô ta mình không thể nào nghĩ hậu vận của
cô sẽ khổ như vậy, một người con gái lúc nào cũng tươi vui, cặp mắt sáng, thông
minh, đem đến cho mọi người xung quanh sự ngọt ngào ấm áp, làm sao có thể khổ
được, mình không thể nào tin được đó!… Nếu là người phụ nữ không nhan sắc,
không biết cư xử, ăn nói vô duyên… thì còn có thể nói là hậu vận xám ngoét,
đàng này Yến rất biết cách cư xử, chìu bạn bè, chắc chắn phải là người vợ tốt,
người mẹ tuyệt vời, chỉ trách Tân có mới nới cũ, phụ tình người con gái mà hắn
đã từng theo đuổi cả mấy năm trời khi còn học ở phổ thông; vả lại cuộc đời còn
dài, chắc gì Tân mãi hạnh phúc bên cô chủ tiệm rượu!
-Đừng vội tội nghiệp cho Yến nhé, ông Trời nhìn thấy tất cả nên đã run rủi cho
cuộc đời của Yến rất sáng sủa, nghe tiếp nè:
-Yến đau khổ sau khi đem ba con nhỏ ra ngoài sống, ba mẹ chồng cũng tìm cách
giúp đỡ Yến và các cháu buổi ban đầu nên cũng không đến nỗi cơ cực lắm. Dĩ
nhiên là rất bận rộn vì chỉ có một mình Yến đi làm, nuôi con, dắt thằng cu bé
đi nhà trẻ, đứa lớn đi học, bếp núc… Cuộc sống trôi qua tối mắt tối mũi như thế
làm nàng mạnh mẽ trưởng thành hơn, không còn thì giờ nhớ chuyện xưa mà buồn
nữa, Tân cũng đến thăm con mỗi hai tuần, chàng tỏ vẻ hối hận muốn trở lại với
vợ con vài năm sau đó, nhưng Yến nhất định không mở lòng.
Cho đến khi hai cô bé lớn 16,17 tuổi, tức là 10 năm sau, trong lúc Yến ngồi chờ
hai con gái bên ngoài nhà của người bạn làm tiệc sinh nhật, để đón về thì tình
cờ nàng thấy một người đàn ông khoảng 70 tuổi, đang ngồi ở ghế đối diện trong
một công viên gần đó bỗng nhiên lăn đùng xỉu ngay trước mặt, sợ hãi và lo lắng,
nàng hốt hoảng chạy tới gọi và lay mãi, không thấy ông cử động, nàng đã bấm gọi
ambulance đến cấp cứu… Ông bị bệnh tiểu đường, bữa hôm đó vì chỉ số đường xuống
quá thấp nên ông đã ngất xỉu, may là nhờ Yến gọi cấp cứu kịp thời, chứ không
thì cái mạng ông không còn nữa.
Theo lời Hà kể thì vợ ông Dzũng mất đã khá lâu, ông vẫn ở vậy vì trong lòng
hình bóng người vợ vẫn ngự trị. Khi gặp Yến, ông rất mến Yến qua cách cư xử
chân tình, từ từ tình cảm của ông đối với nàng càng thêm sâu đậm; mỗi lần đến
nhà Yến ăn cơm chung gia đình với các cháu nhỏ, ông cảm thấy rất vui như sống
lại tình gia đình nồng ấm hồi xưa khi vợ ông còn sinh tiền, rồi ông đã bất ngờ
ngỏ lời cầu hôn Yến!
Việc này xảy ra quá nhanh làm Yến ngỡ ngàng, nhưng suy đi nghĩ lại cảnh một
mình nuôi con thật cực nhọc, nàng thực sự cần một bờ vai, người chia sẻ những
ngọt bùi của cuộc sống, nàng nói chuyện với các con, và đã chấp thuận lời cầu
hôn của ông Dzũng.
-Vậy tốt quá rồi, đúng là happy ending; chắc Yến có cuộc sống hạnh phúc đủ đầy
hả Như Hạnh, xin chia vui cùng hạnh phúc của nàng!
-Tuy có lớn tuổi hơn Yến đến một con giáp nhưng bề ngoài ông không già lắm, ông
là một thương gia nên khá chải chuốt, lại là chủ của một dẫy nhà hàng ở
Florida, người ta nói ông là nhà triệu phú… Nàng Yến nhà mình đã hết cơ cực, từ
con bé lọ lem, một nách ba con, bước lên thành bà chủ của dẫy nhà hàng nổi
tiếng!
-Wow, chuyện như chỉ có trong tiểu thuyết ấy, chúng mình gặp lại nhau cách đây
25 năm, đứa nào cũng vui vẻ, hạnh phúc, không ngờ bẵng đi một thời gian, tất cả
thay đổi một cách chóng mặt, kẻ lên voi, đứa xuống chó… Cũng mừng cho Yến có
cuộc sống yên phận bên người chồng đại gia!
-Chưa hết đâu…
-Ủa còn chuyện gì nữa? Mình tưởng Yến sống an phận bên chồng giàu có là xong
rồi chứ!
-Còn Tân bây giờ mới thấy rõ bộ mặt thật nè!
-Vậy sao, đã ly dị rồi đâu còn mắc mớ gì nữa đến nàng Yến?
-Nói như mi thì trên đời này đâu có cần luật sư hay tòa án làm gì. Mi biết
không, Tân sau khi lấy cô chủ tiệm rượu, mới thấy mình không hợp chút nào, vì
Tân là người ít nói, mà ra tiệm làm giúp người yêu thì phải « nói » chứ mang
khuôn mặt lầm lì thì làm sao có khách! Bị khách chê mấy lần với cô chủ tiệm, cô
này thấy tiệm không khá vào những ngày Tân đứng quầy, tình cảm không còn đậm đà
nữa vì chẳng lợi dụng gì được nơi Tân, hai người mau chán nhau, tan rã; Yến
không chấp nhận sự hối lỗi quay về của Tân, thất vọng, chàng bỏ xứ, đi làm ăn
xa ở Mexico, nghe nói cùng với người ta trồng …cỏ gì đó cho mau giàu, rồi bị
cảnh sát bắt cả đường dây, bây giờ ngồi bóc lịch!
-Trời ơi, đang có một gia đình thật đẹp mà ai cũng ngưỡng mộ, bỗng nhiên lại
thành kẻ tù tội, trắng tay! Chắc chàng ta hối hận lắm há!… Có ai học được chữ
ngờ há, ông Trời làm khó con người quá!
-Ông Trời cho mình trăm năm để sống, Ông muốn xem mình cư xử ra sao, làm những
gì, có ích, hay có hại cho xã hội và những người chung quanh, Ông thấy hết đó,
Ông sẽ trừng phạt mình nếu thấy mình làm những điều xấu, ban đầu cho mình vài
bài học tiêu cực, nếu mình không biết quay lại con đường chính nghĩa thì Ông sẽ
thẳng tay ra đòn, chứ chả cần chờ đến kiếp sau cho lâu nữa!
-Hahaha mi nói cứ như là… cố vấn của ông Trời sai xuống vậy đó!
-Ta nói thật, mi xem cuộc đời của Yến-Tân đấy thôi, nếu có gì trắc trở khó khăn
trong cuộc sống thì phải cùng nhau vượt qua chứ, tại sao thấy khó là bỏ nhau,
là đạp đổ để một mình đi trên thảm đỏ, hưởng sung sướng mà bỏ bạn? Nếu Tân đối
xử tốt với Yến, vẫn cùng nhau vượt qua cái vận mệnh gập ghềnh lúc ấy thì bây
giờ cả hai có thể có một gia đình đẹp với ba con đã lớn, vào đại học làm rạng
danh cha mẹ rồi.
-Cuộc đời bao giờ cũng có chữ Nếu là vậy mà… Hôm nay hai đứa mình sao tám
chuyện thiên hạ ghê nơi. Hổng biết nhỏ Yến có hắt xì không há!… Còn mi thì sao
nè, không thấy nói?
-Ôi, ta … ngày nào cũng như ngày nấy, mỗi ngày tìm một niềm vui …
Sáng ra thở nhẹ một hơi,
Biết ta còn sống giữa đời là may.
Không mong thắng, chẳng cần hay,
Lặng nghe từng khúc mây bay giữa trời.
Giữ tâm như nước, chẳng vơi chẳng đầy.
Tùy duyên – hạt nắng trên tay,
Cũng là đủ ấm tháng ngày thong dong.
(Montreal, June’25)
Sỏi Ngọc
Truyện hay quá. Đời không ai học được chữ ngờ. Một đôi vợ chồng đang ấm êm hạnh phúc sao lại có cái kết cuộc tan vỡ đau lòng như vậy thật đáng tiếc biết bao.
ReplyDeleteCám ơn Ngọc Huyền.
TK
Cám ơn chị TKim iu quý đã posted bài cho em trên web của chị, chuyện có thật đó nhen, bởi vậy mới nói là thấy đó, 0 phải là mãi mãi, cuộc đời và ý nghĩ con người thay đổi ở mọi lúc mọi thời điểm, tùy theo duyên phận mỗi người nữa đó chị! emNH
Delete