Sáng nay ăn bún nước lèo
Nhớ về quê cũ nước lèo Sóc Trăng
Từ ngày cộng sản xâm lăng
Bỏ nhà xa xứ lang thang quê người
Khi đi chưa tới ba mươi
Bây giờ đầu bạc bảy mươi cuộc đời
Nhớ quê khắc khỏai bồi hồi
Bao năm lưu lạc chưa hề về thăm
Nhớ hồ nước ngọt Tịnh Tâm
Liễu dương rũ bóng bên dòng nước trong
Nhớ trường dòng Chúa quan phòng
Ma soeur áo trắng trọn lòng xin vâng
Nhớ trường nhất cấp Trần Văn
Rồi lên nhị cấp La-San thầy dòng
Nhớ con đường “Giữa” phố đông
Là đường huyết mạch lưu thông ngày ngày
Nhớ dinh tỉnh trưởng khán đài
Mỗi khi lễ lớn đọc bài diễn văn
Công trường hội họp Bạch Đằng
Vòng hoa chiến thắng mừng anh lính về
Hai ba rạp hát xi nê
Là nơi giải trí vỗ về đời nhau
Người dân chất phác cần lao
Miên, Tiều, Hoa, Việt đồng bào anh em
Với lòng tín ngưỡng thiêng liêng
Chùa Tàu, chùa Việt, chùa Miên rộn ràng
Nhứt là mùng một ngày rằm
Cầu tài cầu phước hương trầm tỏa lan
Nhớ khu nhà phố ba căn
Cùng Ty cảnh sát bạn thân xóm giềng
Căn đầu tài phú họ Dương
Ông bà Dương Tỷ hay thương giúp người
Ở giữa phán Bạc về hưu
Gia đình giáo Điểu mười người căn ba
Muốn đi ra chợ không xa
Người mua kẻ bán thật thà hiền lương
Chợ mai rôm rả chật đường
Cá đồng cải rẩy trái vườn tươi ngon
Nhanh lên kẻo trể không còn
Các bà nội trợ vuông tròn đảm đang
Rồi khi chiều xuống nắng tàn
Bên sông thơ mộng quán hàng về đêm
Dòng đời phẳng lặng êm đềm
Bỗng đâu thương hải tang điền trời Nam
Dân tình điêu đứng hoang mang
Biết tìm đâu nữa huy hòang ấm no
Người dân đang sống tự do
Bỗng dưng “giải phóng” thành tù chung thân
Như thân cá chậu chim lồng
Chực chờ cơ hội xổ lồng tung bay
Những mong xa chạy cao bay
Chân trời góc biển chẳng quay đầu về
Giờ đây dù nhớ muốn về
Cũng không còn nữa cõi quê riêng mình
Thôi đành giữ lại trong tim
Đợi mai thác xuống hồn tìm về thăm
Nước lèo hương vị Sóc Trăng
Chẳng hề phai lạt dù sang xứ người
Người Phương Nam
Ký ức về Sóc Trăng vào thập niên 60-70-75
Mời xem video vài hình ảnh Sóc Trăng xưa
Thơ rất hay chị Kim.
ReplyDeleteCám ơn anh Phước. Xem video Sóc Trăng tbây giờ thấy đã hoàn toàn đổi mới, không còn chút gì hình ảnh ngày xưa như trong trí nhớ nữa.
DeleteTK
Chị TKim quê ở Sóc Trăng nên làm thơ với bao kỷ niệm xa xưa ở quê mình, chị giỏi ghê văn võ song toàn làm em thật ngưỡng phục ạ. Em cũng như chị chưa bao giờ về lại quê hương cả, lòng vẫn mong ngóng ngày trở lại 0 còn CS ạ, emNH
ReplyDeleteMấy năm trước khi chị gởi bài thơ này lên các diễn đàn thì bác sĩ Hoàng Ngọc Khôi ở Toronto (ngày xưa là bác sĩ quân y) viết cho chị nói bài thơ này làm ông nhớ lại thời gian ông phục vụ bốn năm ở Sóc Trăng, nhớ như in trong đầu những gì chị diễn tả. Ông nói chiều nào sau giờ làm việc ông cũng chở vợ con lên hồ Tịnh Tâm hóng mát dạo chơi thư giãn đền khi nắng tàn.
DeleteVà sau đó khi ông làm moderator toronto medical group, ông đã add tên chị vô luôn. Nay thì hai ông bà đã bỏ cuộc chơi về nơi miên viễn khiến người ở lại phải sầu biệt ly.
Cám ơn Ngọc Huyền.
TK
Tố Kim-Người Phương Nam, HYen vẫn nhớ bài thơ “Thương Về Quê Cũ” của Tố Kim, chỉ một thoáng hương vị bún nước lèo Sóc Trăng miền Tây cũng đủ khơi dậy niềm thương nhớ quê nhà thuở nằm nôi mà nay đã trở thành cố hương.
ReplyDeleteKý ức những năm 1960s, 1970s của tác giả chợt về: những buổi sáng ăn bún nước lèo Sóc Trăng. Những khung cảnh thân quen xưa hiện ra như Hồ Tịnh Tâm, Trường Chúa Quan Phòng cùng Ma Soeur áo trắng, con đường “Giữa” tấp nập, Dinh Tỉnh Trưởng và Công Viên Bạch Đằng đông. Những khu phố ba căn, chợ Mai đầy cá đồng, cải rẫy, trái cây miệt vườn, cùng nhịp sống chung vui giữa người Khmer, người Hoa và người Việt đã trở thành phần máu thịt của nhau.
Tình yêu và ký ức của NP Nam như đang hướng về một nơi mà trời, đất với người đã tạo nên nơi cư ngụ "Sóc Trăng": "Nước lèo hương vị Sóc Trăng / Chẳng hề phai lạt dù sang xứ người."
HBY
Cám ơn người bạn tri âm đọc thơ mà thấu đáo cả tâm can người viết.
DeleteNhớ lắm Hoàng Yến ơi. Xa quê 45 năm rồi, thời gian ở xứ người dài hơn ở nơi chôn nhau cắt rún nhưng ký ức không hề phôi pha. Vẫn thường chiêm bao thấy lại con đường cũ ngôi trường xưa, phố chợ nhộn nhịp người mua kẻ bán hằng ngày và những cánh đồng lúa xanh rì trải dài mút mắt ở ngoại ô mà chiều nào ăn cơm xong ông xã cũng chở đi hóng mát.
Mới đây nhà nước cộng sản VN bày trò sáp nhập ba tỉnh làm một, Sóc Trăng không còn là Sóc Trăng nữa mà bị sáp nhập vào thành phố Cần Thơ cùng với tỉnh Hậu Giang tạo thành một thành phố Cần Thơ. Sóc Trăng đã mất hẳn tên cầm bằng như mình đã vĩnh viễn mất quê hương. Thật là đau xót ngậm ngùi.
Một chút tâm tình hồi đáp tri âm.
TK