Bài đăng lại. Mời quý vị nào chưa đọc thì xin mời đọc.
******
Hồi mới qua Úc đi học ESL (English for Second Language), trong một buổi thực tập đàm thọai, cô giáo đặt ra một câu hỏi cho các học viên gồm dân tị nạn và một số người di dân từ những quốc gia khác:
- Quốc gia của anh chị có những nghề gì thông dụng?
Ai cũng tự hào kể ra vài ngành nghề riêng của xứ họ. Riêng tới nhóm tị nạn Việt Nam, một anh trong nhóm chua xót đáp rằng :
- Xứ sở của chúng tôi chỉ có hai nghề tiêu biểu là teacher and soldier. Không dạy học thì đi lính. Bởi vì đất nước chúng tôi là một đất nước bất hạnh, giặc giã triền miên từ đời này qua đời nọ, thanh niên trai tráng đều phải đi đánh giặc, không có cơ hội để phát triển nước nhà. Là con dân, chúng tôi được sinh ra và lớn lên với trách nhiệm chiến đấu bảo vệ non sông, đem an vui no ấm cho dân lành. Những người làm nghề giáo là những người có bổn phận dạy cho chúng tôi biết về lịch sử nước nhà, lòng ái quốc, tình dân tộc, nghĩa đồng bào anh em. Vậy mà trớ trêu thay, chúng tôi lại phải đánh nhau với đồng bào của chúng tôi vì bất đồng chính kiến, hai chủ nghĩa không đội trời chung. Tuổi trẻ của chúng tôi hàng hàng lớp lớp phải chịu hy sinh oan uổng cho một cuộc chiến phi lý, vô ích để rồi cuối cùng bị cưỡng bức quy hàng một cách tức tưởi oan khiên.
Từ ngàn xưa, ông cha chúng tôi đã phải trường kỳ chiến đấu đánh đuổi ngọai xâm giặc tàu phương bắc và thực dân phương tây. Nhưng dù giặc tàu hay giặc tây, chúng tôi vẫn trung thành với tổ quốc, một lòng trấn thủ, sống chết cũng ở lại với quê hương. Nhưng tới bây giờ thì chúng tôi đành chấp nhận bỏ cuộc, miền nam của chúng tôi đã thất thủ vì bị đồng minh phản bội, chúng tôi không còn cách nào hơn là bỏ nước ra đi. Không có giặc nào ghê gớm đáng sợ cho bằng giặc cộng sản, một thứ quỷ đội lốt người với chính sách độc tài đảng trị, phi nhân quyền và vô luật lệ. Chúng tôi không thể sống dưới một chế độ mà người dân không có chủ quyền, luôn bị đàn áp, tương lai đen tối mịt mù. Con cháu chúng tôi rồi sẽ ra sao trong một xã hội bất lương, lọc lừa xảo trá, vô liêm sỉ, vô nhân tính. Vì vậy, chúng tôi phải tìm đủ mọi cách để vượt thoát khỏi địa ngục trần gian với hy vọng có thể làm lại cuộc đời ở một xứ sở có tự do có nhân quyền. Và cũng từ đó, thuyền nhân tị nạn Việt Nam đã xuất hiện khắp nơi trên thế giới.
Rồi quay qua ông bạn ngồi kế bên, anh nói tiếp :
- Ông bạn tôi đây là cựu giáo chức. Ông cũng đã từng đi lính đánh giặc một thời gian rồi được biệt phái trở về nghề nghiệp cũ. Còn tôi là cựu chiến binh đã cầm súng tới giờ phút cuối cùng. Hai chúng tôi là hai chứng nhân lịch sử hùng hồn, hai thành phần nòng cốt cụ thể đại diện cho mảnh quê hương rách nát khốn cùng của chúng tôi.
Tuy anh chưa nói rành tiếng Anh nhưng có hề gì! Đây là lớp học Anh ngữ, nói trật thì đã có cô giáo sửa cho. Cứ nói đi, nói được chữ nào hay chữ nấy, nói lên cho cả thế giới biết chân tướng của cộng sản là thế nào mà ai nghe tới cũng tìm đường cao bay xa chạy, cho tới cái cột đèn nếu biết đi cũng sẽ hàng hàng lớp lớp theo chân người bỏ nước ra đi!
"Thượng đế hởi! Có thấu cho Việt Nam này?!
Nhiều sóng gió trôi dạt lâu dài.
Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn.
Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền.
Vì đất nước đang còn ưu phiền.
Còn tiếng khóc đi vào đêm trường triền miên"
Từng chiến đấu tiêu diệt quân thù bạo tàn.
Thượng Đế hỡi hãy lắng nghe người dân hiền.
Vì đất nước đang còn ưu phiền.
Còn tiếng khóc đi vào đêm trường triền miên"
(trích trong bản nhạc Đêm Nguyện Cầu của Lê Minh Bằng)
Người Phương Nam
Người Phương Nam
Hay lắm chị Kim. Bài rất có ý nghĩa. Khác với một số người không bao giờ dám nói xấu V.C, thì chị tuy là phận nữ nhi nhưng có một tâm hồn yêu nước. Đáng kính trong thời buổi này.
ReplyDeleteCám ơn anh Phước. Trong blog NPN, tôi có đăng nhiều bài đả kích việt cộng. Vì vậy những người bạn ở VN nói họ mở không được vì bị chận.
DeleteHồi vc mới vô, ông xã tôi cũng tham gia phong trào phục quốc, thường xuyên đi họp hành khiến cả nhà lên ruột, ba má tôi lo lắng hồi hộp từng ngày. Có lần ông xã tôi còn nhờ tôi đem truyền đơn đi Cần Thơ trao cho một người trong tổ chức, lúc đó sao tôi gan cùng mình, may phước sao đi và về bình yên không bị xét hỏi gì cả trên đường.
Không lâu sau đó người thủ lĩnh bị bắt và tử hình. Chừng đó ông xã tôi mới chịu dẫn vợ con đi vượt biên.
Anh đi du học trước 75 nên không một ngày nào bị bầm dập với cộng sản, đỡ khổ.
TK
Cám ơn chị Tố Kim cho em đoc bài viết rất hay và ý nghĩa này. Trong quốc gia chiến tranh , con đường đi tìm tự do vẫn còn khó quá! xin vinh danh những người cầm súng chiến đấu cho độc lập tự do của nước nhà ạ
ReplyDeleteHồng Thúy
Thương cho đất nước Việt Nam của mình và thương những người trai trẻ phải chôn vùi tuố̉i xuân trong súng đạn vì một cuộc chiến phi lý oan nghiệt.
DeleteCám ơn Hồng Thúy thân thương.
TK
Thật thực tế và cảm động với lời thưa trình của anh lính ngày xưa này. Sương Lam
ReplyDeleteCám ơn chị Sương Lam. Đất nước mình thật tội nghiệp, chỉ có hai nghề Teacher and Soldier. Nghe chua xót quá há chị.
DeleteTK
Dạ bài viết ngắn gọn và hay quá. Những câu trả lời rõ ràng đó hy vọng sẽ làm cho người Úc hiểu phần nào về cuộc chiến tự vệ chống cs Bắc Việt của người dân miền Nam trứơc 1975.
ReplyDeleteCám ơn chị Tố Kim. Chúc chị và gia đình một ngày Chúa Nhật vui
Mai Khánh Thư
Cám ơn anh Mai Khánh Thư.
DeleteHồi bọn khỉ Trường Sơn bất ngờ tiếp thu được miền nam, ai cũng nghĩ rằng cứ tạm thời cho bọn chúng dương dương tư đắc, rồi đây sẽ không bao lâu thế nào lực lượng quân đội tinh nhuệ của VNCH cũng sẽ quật cường giành lại tự do cho miền nam như cũ, nhưng có ngờ đâu đã nửa thế kỷ trôi qua, bọn chúng vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt. Bao nhiêu nước đã chảy qua cầu rồi trôi luôn ra biển không hẹn ngày ngược dòng trở lại. Chúng ta những kẻ mất nước lưu vong kiếp này không còn cơ hội để trở về.
"Nhớ nước đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia" (Bà Huyện Thanh Quan)
TK
Cảm ơn chị TK. Một bài viết ngắn gọn mà nói lên được nhiều điều
ReplyDeleterất hay và ý nghĩa.
NTL
Rất đồng tình với huynh đài Mai Khánh Thư, bài viết của Bà chị Tố Kim tuy củ kỷ với nội dung chơn chất, mộc mạc nhưng rất xúc tích nói lên lập trường Quốc Gia vũng chắc đối với bọn cộng sản miền Bắc.
ReplyDeleteLớp thanh niên trẻ của chúng tôi phải chịu hy sinh oan uổng cho một cuộc chiến phi lý, vô ích để rồi cuối cùng bị cưỡng bức quy hàng một cách tức tưởi oan khiên -. khi Đồng Minh không giử đúng lời hứa - hệ luỵ do lệ thuộc vào sự giúp đở của Ngoại Bang .Bên cạnh đó, yếu tố nuôi dưỡng đáợ MT giải phóng Miền Nam của đám người kém học thức bị lường gạt, móc nối trong miền Nam. Quốơ hội Mỹ không còn muốn tiếp tục viện trợ cho cuộc chiến VN kéo dài hơn...??!!
Người Mỹ phải lo cho lợi ích của quôc gia họ trước khi bảo vệ đất nước VN.
Chỉ xin được bổ túc thêm rằng với ý niệm qua bài viết chị Tố Kim trên Người Phương Nam sẽ giúp cho người Việt Tỵ Nạn cũng như đám đi định cư về sau nầy, hiểu rỏ lý do sâu sắc ,,vì sao chúng ta phải từ bỏ quê cha đất tổ, để mong mỏi có được tương lai tốt đẹp hơn cho cháu con với tự do, với nhân bản và quyền được làm con người .
Thay vì với sự dẩn dắt của đám Tuyên giáo, ca ngợi rằng "khúc ruột không thể tách rời"..để rồi chính chúng ta đã và đang hà hơi tiếp sức cho Đãng Cộng sản.trở về giúp đở đất nước ta tiến nhanh tiến mạnh đến XHCN hoang tưởng ... ngày đêm đàn áp, cưỡng chế thêm đất đai của người dân,,,