“…Tôi còn hàng trăm điều không tin nữa, nhưng đau đớn thay đó là sự
thật. Tôi không tin nhưng rồi phải chấp nhận đó là thực tế diễn ra hàng
ngày trên đất nước mình…”
– Tôi tin được không khi cán bộ đội chống ma tuý là trùm buôn bán ma tuý?
– Tôi tin được không khi sĩ quan cao cấp công an chống cờ bạc lại là trùm cờ bạc?
– Tôi tin được không khi một thượng toạ chức sắc của Phật giáo lại không hiểu gì đạo Phật?
– Tôi tin được không khi Bộ trưởng Giáo dục lại là kẻ đạo văn và xài bằng giả?
– Tôi tin được không khi Bộ trưởng y tế lại là chỗ dựa lưng cho bọn buôn thuốc dỏm giá cao?
– Tôi tin được không khi một tổng biên tập tờ báo lớn miệng luôn mồm
yêu nước, thương dân, sống chết với đồng bào, gắn bó với đảng, ray rứt
với hiện tình đất nước, sau khi thu vén được món tiền to liền đem hết vợ
con, cháu chắt chuồn qua Mỹ, mua nhà, sắm xe, mở công ty?
– Tôi tin được không những cán bộ lương chẳng bao nhiêu mà xây nhà hàng
trăm tỷ, con học nước ngoài, vợ toàn xài hàng hiệu, rượu uống một chai
hàng chục triệu?
– Tôi tin được không khi những quan chức ngành giáo dục khắp nơi trên
đất nước bán chỗ dạy học cho các giáo viên với giá hàng trăm triệu?
– Tôi tin được không những cán bộ, nhân viên có nhiệm vụ giữ rừng lại là những tên lâm tặc phá rừng?
– Tôi tin được không những cán bộ giữ cánh cửa biên giới lại là những
kẻ buôn lậu hoặc tiếp tay cho buôn lậu mang những chất độc giết người
vào cho nhân dân tiêu thụ đầu độc người dùng?
– Tôi tin được không những cán bộ thanh tra, lực lượng chống tham nhũng lại là những kẻ tham nhũng kinh khiếp nhất?
– Tôi tin được không những tổng biên tập báo, những nhà báo chống tiêu
cực lại là thành viên thân cận với những quan chức tham ô, hối lộ, những
doanh nghiệp vi phạm nghiêm trọng, những đám xã hội đen, những tập đoàn
Mafia?
– Tôi tin được không khi những cảnh sát giao thông không làm đúng chức
trách của mình là giữ gìn và điều tiết giao thông mà chỉ đi thu tiền mãi
lộ?
– Tôi tin được không khi những lãnh đạo hôm qua còn hò hét quốc kế dân
sinh hô hào phong trào yêu nước, chống tội phạm … hôm nay đã là kẻ phạm
tội đứng trước vành móng ngựa?
– Tôi tin được không khi lãnh đạo giáo dục bắt các cô giáo phải đi hầu rượu quan chức như gái bia ôm?
– Tôi tin được không khi bệnh nhân vào cấp cứu với bệnh trạng thập tử
nhất sinh, muốn được thăm khám phải đóng đủ tiền thì các cán bộ y tế mới
cho phép tiến hành cứu người?
– Tôi tin được không khi bệnh nhân phải nằm bốn người trên một giường
và bộ trưởng y tế khi đến thăm lại lấy làm ngạc nhiên với tình trạng quá
tải ấy?
– Tôi tin được không khi hàng ngàn Tiến sĩ không rành về lãnh vực mình
được cấp bằng, cũng chẳng biết một ngoại ngữ nào và gần 60% là quan chức
hoặc công chức. Người ta còn có dự án tiêu chuẩn hoá Tiến sĩ xuống tận
cấp phường. Muốn có bằng, họ phải tốn tiền hàng trăm triệu cho đến tiền
tỷ?
– Tôi tin được không khi lãnh đạo cấp cao nói một đường làm một nẻo. Và toàn nói sáo rỗng, máy móc và không thực tế?
– Tôi tin được không khi những công bộc của dân suốt ngày tìm đủ mọi
cách, mọi biện pháp để vơ vét những đồng tiền của dân, bày ra đủ thứ
thuế, đủ thứ trạm để bóp cổ dân?
– Tôi tin được không khi biết rằng đa số thực phẩm đều có chứa chất độc
nhưng rồi cũng phải tiêu thụ nó để tiếp tục sồng dù biết đó là con
đường ngắn nhất đi đến nghĩa trang?
– Tôi tin được không khi các quan chức tiếp các phái đoàn viện trợ kinh
tế cho ta lại chiêu đãi những loại rượu đắt tiền đến độ đoàn các nước
phải kinh ngạc vì bản thân họ cũng không bao giờ dám dùng đến vì giá quá
cao. Đang đi xin mà xài thế thì làm sao người ta giúp?
– Tôi tin được không khi những người viết sử có thể lãng quên những anh
hùng liệt sĩ của cuộc chiến tranh chống xâm lược phương Bắc, bóp méo
lịch sử vì sợ mất lòng kẻ thù?
– Tôi tin được không khi người lãnh đạo cao cấp nhất của quân đội lại
ra lệnh cho chiến sĩ của mình không được nồ súng khi kẻ thù chiếm đảo để
biến họ thành những tấm bia cho quân xâm lược tập bắn?
– Tôi tin được không trong thời đại này người ta có thể đưa hết con
cháu, bà con xa gần, sui gia, dâu rể ra làm quan, nắm hết chức vụ quan
trọng trong địa phương mình phụ trách?
– Tôi tin được không khi người ta có thể đăng tin cung cấp luận án tốt
nghiệp, bán bằng giả trên mạng xã hội với địa chỉ và số điện thoại rõ
ràng. Và đa số cán bộ đều sử dụng loại bằng này. Trong lúc hàng ngàn
sinh viên tốt nghiệp chính quy phải thất nghiệp?
– Tôi tin được không khi có thứ chính quyền đi cướp đất của dân, mua
đất của dân giá rẻ mạt, không mua được thì cưỡng chế, sau đó bán lại cho
doanh nghiệp với giá gấp trăm lần để bỏ túi?
– Tôi tin được không khi người ta bị bắt vào đồn công an sau đó bị chết vì lý do tự tử bằng sợi dây thun?
– Tôi tin được không khi có những người đảng viên, đang làm quan chức
lại đã, đang và sẽ có trong mình cái thẻ xanh sẵn sàng định cư ở nước
ngoài?
– Tôi tin được không những người cộng sản lại giàu có và ăn chơi, tiêu
xài gấp trăm lần những tài phiệt tư bản. Họ vung tiền khiến cho những
đại gia tư bản phải xanh mặt. Ca sĩ, diễn viên nổi tiếng thế giới phải
cúi đầu?
– Tôi tin được không khi có những vùng mưa chưa tới, bão chưa qua mà
lãnh đạo địa phương đã ngồi lại làm báo cáo thiệt hại với trung ương để
xin cứu trợ?
– Tôi tin được không trong lúc dân còn nghèo đói, kinh tế kiệt quệ
người ta lại đưa ra dự án xây nghĩa trang cho cán bộ cấp cao với chi phí
lên đến 14.000 tỷ đồng?
….
Vâng! Tôi không tin, không thể tin, nhưng hàng ngày, chính báo chí nhà nước đăng tải những tin này. Không tin cũng không được.
Tôi còn hàng trăm điều không tin nữa, nhưng đau đớn thay đó là sự thật.
Tôi không tin nhưng rồi phải chấp nhận đó là thực tế diễn ra hàng ngày
trên đất nước mình. Mà như thế thì làm sao mà tiến nhanh, tiến mạnh
được. Chỉ có nước đi thụt lùi. Căn bệnh đáng sợ nhất là căn bệnh từ bên
trong. Việt Nam đang mắc căn bệnh nan y đó. Phải cần có một cuộc đại
phẫu. Nhưng ai sẽ làm? Và làm như thế nào khi ném chuột vỡ bình và rút
dây sẽ động rừng?
13/3/2018
Đỗ Duy Ngọc
No comments:
Post a Comment