Phiên tòa xử ông Michael Phương Minh Nguyễn 12 năm tù hôm 24 Tháng Sáu, 2019. (Hình: Getty Images)
Nói thẳng đảng này là đảng Cộng Sản đang đè đầu cưỡi cổ dân tộc Việt
Nam, một chế độ được thành hình sau một cuộc thắng trận, chiếm được đất
đai, lãnh thổ nhưng không chiếm được nhân tâm.
Khi không chiếm được nhân tâm, không thu phục được lòng người thì chế
độ này luôn luôn đề cao, cảnh giác với ngay những người thua cuộc, đầu
hàng và cả đám đông thầm lặng, chịu đựng nghịch cảnh không thay đổi
được. Nỗi sợ hãi xuất hiện vì những mối đe dọa vô hình và hữu hình.
Đảng CSVN có dám đối xử công minh, không giam giữ nửa triệu người
lính miền Nam, cho sĩ quan thua trận được giữ vũ khí cá nhân của mình,
cho tất cả quân lính miền Nam được trở về quê quán làm ăn như văn kiện
Appomattox của tướng miền Bắc Ulysses S. Grant dành cho quân thất trận
miền Nam sau khi kết thúc trận nội chiến tại Hoa Kỳ hay không?
Cộng Sản Bắc Việt làm sao có được thái độ quân tử ấy!
Người ta sợ hãi vì người ta không có chính nghĩa. Người ta sợ hãi vì
không thu phục được nhân tâm. Hàng nghìn trại tù với thép gai, trạm gác
được dựng nên khắp nước, nơi thâm sơn cùng cốc, để đầy đọa, trả thù hằng
trăm nghìn người lính, đảng phái và trí thức miền Nam. Họ sợ hãi gì với
một người lính già, ốm yếu bệnh tật, thiếu ăn… để cầm tù, giam hãm họ
đến 17 năm ròng rã, mà ngày ra tù, còn theo dõi, kiểm soát họ ngày đêm.
Vì sợ hãi nên chính quyền mới không dám dùng những nhân tài, đã được
đào tạo qui mô trong nhiều năm tại miền Nam và từ các nước tự do, văn
minh khác. Cộng Sản đã phế bỏ, xô đẩy bao nhiêu trí thức, chuyên viên ra
chợ trời hay với các nghề tay chân lao lực bần cùng khác, xô đẩy họ ra
biển cả, dìm họ xuống đại dương, vì xuất thân họ không có gốc gác ba đời
bần cố nông hay vì số mệnh, sinh ra, lớn lên và được đào tạo tại miền
Nam.
Sợ người sống còn là điều dễ hiểu, nhưng cộng sản còn sợ cả những
người đã chết! Hàng chục nghìn tử sĩ VNCH trong nghĩa trang Quân Đội
Biên Hòa ngày trước, không còn khả năng đội mồ đứng dậy để cầm súng, mà
vẫn bị bao vây với kẽm gai, bót gác như một nhà tù vĩ đại thực sự, nội
bất xuất, ngoại bất nhập. Một vị danh tướng miền Nam, Nguyễn Khoa Nam,
sau khi thất trận đã tự sát, những gì còn để lại chỉ là nắm tro tràn còn
lại trong một chiếc hũ sành, để trong ngôi chùa Già Lam, cũng bị công
an làm áp lực phải mang đi chỗ khác. Một quân đội cuồng tín, khoe khoang
trang bị vũ khí tận răng, với xe tăng, hỏa tiễn, thì sợ gì với một nắm
tro tàn của một người lính thất trận?
Cộng sản dị ứng, lo sợ với cả một lá cờ, một chiếc áo, xem như là những bóng ma ám ảnh, làm mất ăn mất ngủ.
Người ta nói những người yếu bóng vía, nhất là những kẻ thủ ác,
thường sợ những “hồn ma bóng quế!” Đó là những gì được đặt tên là “thế
lực thù địch,” “gián điệp quốc tế,” “âm mưu lật đổ chính quyền…”
Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm bị kết án là “hàng ngũ phản động,” bị quy kết là “gián điệp quốc tế.”
Mới đây, ông Nguyễn Phương Minh, người Mỹ gốc Việt, bị tuyên 12 năm
tù vì bị cáo buộc tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân,” ông
bị bắt ở tỉnh Đồng Nai hồi tháng 7 năm ngoái, khi từ Đà Nẵng về Sài Gòn,
“có mang theo trong người $1,200 và 1 triệu đồng VN, cùng một số quần
áo.” Ông Trương Hữu Lộc thuê 2 taxi để chở bánh mì và nước uống đến hỗ
trợ cho đồng bào biểu tình chống Dự luật Đặc khu đã bị bắt vào ngày 10
Tháng Sáu, 2018 và bị đảng CSVN kết án 8 năm tù.
Vì sợ hãi, Cộng Sản luôn luôn cảnh giác với “thù trong – giặc ngoài.” Lịch sử sông nước của chúng ta là một lịch sử trường kỳ chống ngoại xâm Tàu phương Bắc, do vậy thời VNCH các chiến hạm Hải Quân đều được đặt tên các danh tướng, địa danh hay trận chiến như Bạch Đằng, Chi Lăng, Vạn Kiếp hay Trần Nhật Duật, Trần Quang Khải… những cái tên có thể gây dị ứng hay làm mếch lòng “ông chủ” lớn.
Đảng Cộng Sản Việt Nam không có được cái dũng khí ấy!
Cộng Sản Hà Nội sợ hãi ân nhân là Cộng Sản Bắc Kinh, nên ngày nay
những ai chống Trung Cộng đều được liệt vào thành phần chống đảng, chống
chính phủ, chống nhân dân.
Câu chuyện sợ làm cho chúng ta nhớ đến Việt Khang. Không giăng biểu
ngữ, không súng đạn, không xuống đường, không hô hào, chỉ với một bài
hát, đã làm cho nhà cầm quyền Việt Nam phải kiêng nể.
Có một thời đại nào trong lịch sử Việt Nam, tồi tệ và hèn hạ như hôm
nay, khi mà một câu hát chống Tàu xâm lược, lại làm cho chính quyền lo
sợ, bắt bớ, trù dập tác giả như trường hợp của Việt Khang?
Đảng Cộng Sản Việt Nam sợ hãi cả khi gọi tên một quốc gia.
Trên thế giới ai cũng gọi hai nước Đại Hàn là Bắc và Nam Hàn, như
trước đây thế giới đã từng gọi Bắc và Nam Việt Nam, hay Đông Đức và Tây
Đức, nhưng vì sao đảng CSVN lại đồng loạt trên báo chí, truyền thanh và
các văn bản ngoại giao, đã đổi tên hai nước, Bắc Hàn thành Triều Tiên,
và Nam Hàn là Hàn Quốc? Thực ra thì Nam và Bắc đều là Hàn Quốc, Bắc và
Nam đều là Triều Tiên, đó là một cái tên gọi chung.
Đảng CSVN đổi tên hai nước Nam và Bắc Hàn hay Nam và Bắc Triều Tiên
là vì chúng sợ khi nói đến hai tiếng Bắc Nam. Đặt lên bàn cân các thể
chế Nam-Bắc Triều Tiên, Nam-Bắc Việt Nam, hay cả Đông-Tây Đức, người ta
ai cũng thấy một bên là Cộng Sản độc tài, nghèo đói, lạc hậu, một bên là
tư bản tự do, no ấm và thịnh vượng, nhất hoàn cảnh ngày nay của hai
nước Bắc, Nam Triều Tiên. Nếu gọi tên nước là Nam hay Bắc Hàn, dân chúng
sẽ liên tưởng đến hai miền Nam và Bắc Việt Nam ngày trước.
Từ Đông sang Tây, chế độ độc tài nào cũng sợ dân nổi dậy, chế độ độc tài
nào cũng có nhiều nhà tù và lực lượng công an, cảnh sát hùng hậu để bảo
vệ chế độ và trấn áp quần chúng. Vậy chúng ta cần làm những gì mà chế
độ trong nước đang lo sợ.
Huy Phương
No comments:
Post a Comment