Monday, December 16, 2024

Chim Trời Bạt Gió - Vi Vân

 

Tôi đi lang thang một mình trên con đường vắng nằm dưới chân núi Big Bear để ngắm phong cảnh tuyệt vời của trời đất sau mùa Xuân. Tuyết bắt đầu tan tạo thành nước đem sinh lực cho cỏ cây hoa lá để đón chào cuộc sống mới. Nhìn những cánh hoa đào cuối mùa rụng rơi từng đợt bay tản mác khắp vùng trời thơ mộng tôi chợt nghe một chút gì bâng khuâng, xao xuyến trong lòng. Ôi! Những cánh hoa đào hồng thắm nằm trên nền tuyết trắng bỗng gợi lại trong tôi hình ảnh một loài hoa cũng thắm hồng rực rỡ trôi bập bềnh trên dòng sông quê, dòng sông của ngày nào trong ký ức, một loài hoa kỷ niệm của anh và tôi: hoa ô môi. Những ai từng ở miền Tây chắc cũng biết đến hoa nầy, một loài hoa dân dã nhưng màu sắc đậm đà, làm say đắm lòng người…

Thuở ấu thơ tôi sống êm đềm trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, bỗng đâu giông bão ập đến với gia đình vì cha tôi tử nạn giao thông trong một chuyến đi xa. Ở lứa tuổi mới ngoài 30 mẹ tôi đã thành góa phụ. Qua thời gian tang chế cho chồng, vì cuộc sống của hai mẹ con nên mẹ đã gửi tôi cho ông bà nội ở Long Xuyên để theo bạn bè đi buôn bán xa.

Năm đó tôi vừa 14 tuổi, tuổi ô mai hồn nhiên nhưng với tôi ngập tràn nước mắt vì nhớ cha, vắng mẹ. Ông bà nội rất yêu chiều tôi. Ngoài các cô, chú có gia đình đã ở riêng còn chú Thành và cô út Thoại Hương vẫn ở chung nhà với ông bà. Chú Thành là lính và làm việc tại tỉnh nhà, cô út lớn hơn tôi 4 tuổi. Vào năm tôi 17 tuổi chú Thành dẫn về nhà một người bạn cũ lúc còn học Tiểu Học tên Lê Trung Kiên. Kiên rời Long Xuyên theo gia đình lên Saigon sinh sống lâu năm và bây giờ đổi về làm tại đây, anh là một trung úy trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Bạn cũ thân thiết gặp lại nhau nên anh Kiên thường đến nhà nội tôi chơi và thỉnh thoảng ở lại dùng cơm với gia đình, ông bà tôi coi anh như người nhà vậy.

Trung Kiên là một thanh niên điềm đạm, chửng chạc, đôi mắt thật hiền lành, tánh tình hòa nhã, không đẹp trai lắm nhưng có khí khái và dáng dấp của một nam nhân. Tuy sống ở đất Sàigon hoa lệ lâu ngày nhưng anh mang tâm hồn và sở thích của chàng trai miền Tây. Quê ngoại anh ở một làng nhỏ thuộc tỉnh Long Xuyên, anh thường nhắc đến với niềm mến thương lưu luyến. Kiên thường đi lại thăm viếng và tặng quà cho ông bà nội, cô út và tôi. Nhiều lần anh dẫn cô út và tôi đi xem phim, đi ăn phở, đi ăn kem... Anh quan tâm, chăm sóc tôi nhiều hơn cô út và những cái nhìn trìu mến của anh đã làm cho tôi vô cùng cảm động, tôi được an ủi rất nhiều trong những ngày buồn, những đêm mưa nhớ mẹ. Hai món quà anh đã tặng, tôi rất qúy trọng và luôn giữ bên mình là cây viết máy hiệu Pilot và cái kẹp tóc bằng đồi mồi.

Có một lần Kiên đưa tôi và cô út Hương về thăm quê ngoại của anh, một chuyến đi đầy thú vị mà tôi nhớ đến suốt đời. Quê ngoại anh có nhiều cây trái và nhiều loại hoa thật đẹp mà tôi không nhớ tên hết nhưng đặc biệt là hoa ô môi. Tôi đã bàng hoàng trong giây phút đầu tiên khi nhìn thấy dọc hai bờ sông những cây ô môi hoa nở đầy cành rợp bóng, cánh hoa rụng trôi bập bềnh cả một khúc sông dài. Vì thân cây to lớn, có nhiều nhánh nên hoa dầy đặc trên cành, màu hồng tươi thắm, rực rỡ như hoa đào Nhật Bản. Chiều hôm đó ba đứa tôi ra bờ sông ngồi nhìn hoa rụng theo những cơn gió nhẹ thổi qua, hoa trãi đầy trên mặt nước như một giải lụa hồng giăng ngang sông. Không gian yên tĩnh, trầm mặc, trên cao mây bàng bạc cả khung trời. Chúng tôi đang say mê với phong cảnh miền quê êm ả, bỗng từ bên kia sông một giọng ca ngọt ngào trầm ấm vang lên bài vọng cổ của một thanh niên, tôi nghe rõ từng câu, từng lời vì khoảng cách hai bờ không xa lắm:

“.... Gió Đông ơi hồn tôi đã thấm lạnh sao gió Đông còn thổi làm chi cho hoa ô môi rũ cánh rụng tơi…bời.
Người cũ giờ đây đã vắng dạng lâu rồi. Mười năm rồi còn chi nữa em ơi, mình xa nhau mỗi đứa một phương buồn…”

Tự nhiên da tay tôi nổi lên gai ốc khi nghe những câu hát đó. Anh Kiên không dằn được nên lên tiếng:

- Anh hát hay quá, anh bạn ơi!

Bên kia tiếng hát ngưng bặt, một thanh niên xuất hiện nhìn sang hơi bẻn lẻn khi biết có người nghe trộm mình hát:

- Ồ! Các anh chị ở đó mà tôi không biết.

Kiên cười nói lớn:

- Anh hát tiếp đi, giọng anh nghe “mùi” quá.

Anh chàng kia lắc đầu lia lịa:

- Dạ thôi.

Nói xong anh biến mất sau lùm cây rậm rạp. Tôi chợt nghe lòng lâng lâng xúc động. Tôi nhận ra được sự rung cảm chân thành của anh ta trong từng lời hát dù anh không phải là tác giả bài ca. Phần lớn người dân thành phố ít có thiện cảm với những bài vọng cổ của dân miền Tây, họ cho rằng bài ca vọng cổ là quê mùa, thiếu kiến thức, thiếu trình độ văn hóa và chỉ có những người ở nông thôn chất phát, ít học ưa thích mà thôi. Thật ra những câu vọng cổ đã được ăn sâu trong tiềm thức người dân miền Tây từ những ngày đầu mở mắt chào đời qua câu hát ru con của mẹ. Đó là biến thể của những câu vọng cổ, câu hò, điệu Lý, điệu Nam Ai... Những câu ca ấy tuy bình dị nhưng phóng khoáng, hào sảng; dân dã nhưng da diết trữ tình và đậm đà tình quê, tình nước. Khi ba đứa chúng tôi bàn luận về việc nầy anh Kiên cũng đồng quan điểm với tôi. Tôi thích người dân quê chân chất thật thà và cả những món ăn lạ. Ngày hôm đó chúng tôi được ăn món gỏi gà trộn với thân cây chuối non thái mỏng và canh chua cá nấu với những trái bần chua. Bà ngoại anh Kiên ân cần, quan tâm đến chúng tôi thật nhiều như cháu ruột. Trước khi chúng tôi trở về nhà anh Kiên hỏi tôi:

- Hà Như thích hoa ô môi lắm phải không? Để anh bẻ một nhánh cho em đem về nhé?

- Thôi đi anh. Hoa chỉ đẹp khi ở trên cành khoe màu rực rỡ, bẻ về rồi hoa sẽ tàn và không còn đẹp nữa đâu.

Mặc dù tôi nói thế nhưng anh vẫn lén bẻ một cành và khi về đến nhà anh đưa cho tôi:

- Thấy em có vẻ mê hoa nầy quá nên anh bẻ tặng em nè.

- Em đã nói anh đừng bẻ nó, sao anh…

- Sao… sao cái gì. Giờ anh đã bẻ rồi thì em giữ đi, coi như vật kỷ niệm của anh vậy.

Thế là tôi đành cất giữ cành hoa ô môi đó và ép từng cánh vào những trang sách để mỗi đêm khi mở sách học là tôi được ngắm chúng và nhớ đến anh.
Ngày tháng dần trôi, Kiên và tôi càng gần gủi thân thiết hơn. Mỗi khi có dịp Kiên đến trường đón tôi sau giờ tan học. Từ trường Thoại Ngọc Hầu về nhà tôi phải đi ngang qua cầu Hoàng Diệu. Kiên thích ngắm những tà áo trắng bay bay trên cầu trong chiều lộng gió. Đôi khi hai chúng tôi đứng lại trên cầu thật lâu nhìn dòng nước lững lờ chảy xuôi mang theo nhiều cụm hoa lục bình tim tím.Tôi sung sướng, hạnh phúc thật nhiều với những lần đưa đón của Kiên và cô bé 18 tuổi đã ôm ấp hình bóng chàng trai phong sương trong quả tim non nớt từ đó. Tôi nghĩ Kiên cũng yêu tôi nhưng anh chưa chịu nói lời nào vì sợ tôi bê trễ học hành, chắc anh chờ tôi lớn thêm chút nữa mới tỏ thật lòng mình. Kiên đàn rất giỏi, ca hay nên mỗi khi đến nhà tôi chơi anh lấy cây đàn guitar của chú Thành ngồi đàn và hát. Anh thường hát đi hát lại một bài thật buồn:

“ Qua một lần yêu đương trắc trở, ta chợt biết rằng đường vào tình yêu lắm đam mê lắm nỗi nhọc nhằn…
Ta yêu người bằng con tim tha thiết… yêu lạc nẻo rồi, lời tình đầu môi đã cho ta héo mòn tuổi đời. Đôi môi nào tìm nhau đêm tóc rối, lạnh bờ môi người đi khuất nẻo chân trời…”*

Giọng anh trầm ấm nghe ray rứt như tiếng nức nở của một con tim lạc loài, bơ vơ khi người tình rời xa. Tôi hỏi Kiên:

- Sao anh hát bài ca nghe buồn não nuột vậy? Anh bị tình phụ rồi phải không?

Kiên cười:

- Anh thấy bản nhạc hay, chứa chan tình cảm, ray rứt, xúc cảm nên thích hát thôi. Không phải tâm sự của anh đâu. Ước gì anh cũng có người yêu.

Vừa nói Kiên vừa nhìn tôi dịu dàng tha thiết khiến lòng tôi xuyến xao rung động, tôi nghĩ anh đang ngầm nói về tôi nên cúi đầu nói nhỏ:

- Rồi anh sẽ có mà.

Kiên thở dài, nắm lấy tay tôi và nói:

- Tuổi của em đẹp và trắng trong như trang giấy học trò Như ạ!

Tôi hân hoan vui vẻ nhìn đời bằng một màu hồng tươi sáng và chìm đắm trong giấc mơ tuyệt diệu của mình.
Những lúc gần đây tôi thấy cô Hương rất tươi và đẹp hẳn ra chắc cô có chuyện vui nhưng tánh cô kín đáo, ít chịu tâm sự cùng ai nên tôi không dám hỏi. Rồi một ngày kia khi tôi từ trường về được biết một tin như sét đánh ngang tai: Kiên ngõ lời muốn cưới cô út Thoại Hương. Ông bà nội tôi đã đồng ý và định tháng sau sẽ cho họ đính hôn.Trời đất như quay cuồng sụp đổ, như hồng thủy đang nổi lên bốn phía quanh tôi, tôi tan nát, tôi gục ngã trước sự thật phủ phàng đắng cay, đau đớn.Thì ra anh chỉ xem tôi là cô em gái nhỏ cần được nuông chiều, tại tôi tự mình ôm ảo mộng mà thôi.Tôi chưa bao giờ nghe anh nói gì về việc nầy, tôi cũng không thấy anh tỏ vẻ quan tâm, săn đón cô út nhiều. Sau ngày cô út ra trường Trung Học không học tiếp mà lại xin làm việc ở Tòa Hành Chánh tỉnh nhà để được gần gủi ông bà nội. Cô bé 18 tuổi không đủ sức để chịu đựng một trận cuồng phong tàn khốc nên tôi đã ngã bệnh nằm liệt trên giường không dậy nổi Mọi người không ai biết được bệnh của tôi ngay cả bác sĩ. Giữa giờ phút tuyệt vọng đó mẹ tôi xuất hiện, bà đã kịp thời cứu vớt đứa con đau khổ ra khỏi cơn mê. Không ai tinh ý bằng người đàn bà, không ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ đã ôm tôi vào lòng với nỗi xót xa thương cảm, bà nói:

- Mẹ biết con không có bịnh, chỉ vì con quá đau khổ mà thôi. Con đang có điều gì tuyệt vọng phải không? Con đang thất tình một người nào đó phải không?Con nên nói thật cho mẹ nghe, biết đâu mẹ sẽ giúp được cho con.

Biết không thể giấu mẹ và tôi cũng đang cần sự giúp đỡ tinh thần của mẹ nên tôi khóc với mẹ:

- Đúng như vậy mẹ ơi! Con đã yêu anh Trung Kiên từ lâu và qua những gì anh ấy đối với con, con nghĩ anh cũng yêu con nhưng không ngờ... Bây giờ con phải làm sao hở mẹ? Con không đủ can đảm nhìn đám cưới của anh ấy và cô út đâu mẹ ơi!

Mẹ tôi lắc đầu ứa lệ, bà vuốt tóc tôi thở dài:

- Cũng tại mẹ vì lo kiếm tiền mà không gần gủi dạy dỗ con để ngày nay con phải khổ. Sao con lãng mạn và khờ quá vậy? Mới 18 tuổi đầu đáng lẽ con phải dồn hết tâm trí vào việc học chứ! Con à, bây giờ mẹ đã kiếm được khá nhiều tiền, mẹ vừa mua một căn nhà ở Tân Định gần nhà dì con. Mẹ định chờ con xong Trung Học đem con về ở chung với mẹ. Mẹ con mình sống bên nhau vì mẹ không còn đi xa nữa, mẹ sẽ kiếm một chỗ buôn bán ở chợ Tân Định để lo cho con. Cố gắng lên, đừng buồn nữa nghe con.

Tôi ôm mẹ khóc nức nở:

- Không được mẹ ơi! Mẹ đem con theo mẹ ngay bây giờ đi, con không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.

- Nhưng…còn việc học của con? Con bỏ dở nửa chừng sao?

- Mặc kệ, trễ một năm không sao, dù ở lại con cũng không học vô đâu.

Mẹ thở dài:

- Thôi được rồi, mẹ chiều ý con. Mẹ sẽ nói cho ông nội biết việc nầy.

Mẹ vỗ nhẹ vào đầu tôi rồi bước ra ngoài. Khi cửa phòng vừa mở cả hai mẹ con tôi giật mình vì Kiên đang đứng sừng sững ngay cửa. Mẹ tôi có vẻ bực bội hỏi Kiên:

- Cậu đứng đây từ khi nào? Cậu đã nghe tất cả lời mẹ con tôi nói với nhau rồi phải không?

Kiên khẻ gật đầu. Mẹ tôi bảo:

- Cậu vào nói với nó vài câu đi, đây là lần cuối.

Nói xong mẹ bỏ đi. Kiên bước tới nắm vai tôi nói như hét:

- Sao em không nói gì với anh cả vậy? Sao em mãi im lặng để ngày nay phải đau khổ như vầy?

Tôi đẩy mạnh Kiên:

- Em làm sao nói với anh được chứ? Em phải nói những gì? Đáng lý ra anh phải ngầm hiểu tình cảm em dành cho anh. Nhưng thôi, mọi việc đã muộn màng rồi, chúng ta không còn đường lựa chọn. Ngày mai em theo mẹ em về Saìgon, mong anh được hạnh phúc.

Kiên buông vai tôi ra, ngẩn ngơ như từ một tinh cầu xa lạ nào vừa chợt đến, đôi mắt đỏ ngầu. Anh vỗ trán, ngước mặt nhìn lên trần nhà kêu lên hai tiếng “trời ơi” rồi lảo đảo bước ra khỏi phòng.

 

*****
Tôi về sống với mẹ và được gần các anh chị con của dì tôi. Dì có tới 10 người con phần lớn đã trưởng thành. Các anh chị đều yêu thương và chăm sóc tôi như em ruột trong nhà.

Tôi đã dần quen, dần hòa hợp với cuộc sống mới, chuyện qua rồi tôi cố chôn sâu vào quên lãng. Một hôm trong bữa cơm mẹ tôi nhìn tôi có chút do dự rồi nói:

- Thấy con vui vẻ chắc đã quên chuyện cũ rồi, mẹ muốn nói cho con biết là...cậu Kiên không hề đính hôn với cô út con. Sau ngày con rời Long Xuyên cậu ấy đến xin lỗi ông nội con và từ chối việc xin cưới cô Hương, rồi đi biệt dạng không trở lại lần nào. Bây giờ cô Hương đã có nơi khác và sắp làm đám cưới nên mẹ mới cho con biết.

Tô bàng hoàng, ngỡ ngàng trước tin tức đó. Tôi không biết đây là tin vui hay tin buồn? Lẽ nào anh từ chối cô út là vì tôi? Ngày đó tôi đã bỏ ra đi và cắt dứt liên lạc với anh, anh cũng không biết đươc địa chỉ của tôi ở Sàigon. Nhưng thôi, dù sao tất cả là dĩ vãng, tôi phải cố quên lãng.


Trong số các con của dì tôi có anh Dũng là người thương và hiểu tôi nhiều nhất. Ngày trước anh học ở Chủng Viện Don Bosco và định sẽ đi tu nhưng vì say mê tiếng gọi sông hồ nên anh đã thành lính Hải Quân. Anh đi tàu biển thỉnh thoảng mới được về nhà.

Lần nầy anh về hơi lâu một chút, hình như tàu anh phải tu sửa gì đó. Anh biết tôi không được vui vẻ như những người con gái khác nên thường dẫn tôi đi xem phim, đi phòng trà nghe nhạc. Một đêm kia khi hai anh em tôi đến phòng trà Mỹ Phụng, tôi bỗng nhìn thấy Kiên đang ngồi với một người con gái rất đẹp. Tưởng lòng mình đã bình thản, đã bôi xóa được bóng hình xưa nào ngờ tim tôi chợt đau như ai xé, ngực tôi như nghẹt thở, tay run lên và lạnh giá. Anh Dũng nhìn tôi hốt hoảng:

- Em làm sao vậy Như? Em bịnh à? Anh đưa em về nhé!

- Không phải đâu anh. Em gặp lại “người đó” nên không kềm được xúc động.

- Đâu, đứa nào đâu? Chỉ mặt nó cho anh coi.

Tôi đưa tay chỉ về hướng đó. Anh Dũng trợn mắt kêu lên:

- Ồ! Thằng Kiên mà.

- Anh biết ảnh sao?

- Ừ, nó là bạn của anh. Em có lầm không? Anh biết nó nhiều lắm, nó không xấu đâu.

Tôi cười nhạt:

- Anh đã xác nhận ảnh tên Kiên rồi còn nói em nhìn lầm sao?

Không dằn được sự nóng nảy, anh Dũng chạy sang nắm tay Kiên nói lớn mặc cho cô bạn gái anh ta ngơ ngác:

- Kiên, mầy qua đây tao hỏi chuyện một chút coi.

Rồi anh lôi Kiên đến chỉ vào tôi và hỏi:

- Mầy nhìn xem có quen cô nầy không?

Kiên nhìn tôi lắc đầu:

- Tao không quen. Ai vậy, bạn mầy à?

Lúc nầy tôi quá tức giận không dằn được nên lên tiếng:

- Anh thật sự chưa từng quen tôi sao anh Kiên?

- Tôi… chưa từng quen cô.

- Anh không nhớ gì về những kỷ niệm ngày nào ở Long Xuyên sao?

Lúc bấy giờ Kiên reo lên:

- A! Tôi biết rồi. Cô đã quen với một người tên Trung Kiên, lính Bộ Binh từng ở Long Xuyên chớ gì? Trời ơi, một sự ngộ nhận.

Quay sang anh Dũng, Kiên nói:

- Dũng, cô nầy chắc chắn có quen với anh trai song sinh của tao rồi. Ảnh tên Lê Trung Kiên từng làm việc ở Long Xuyên, còn tao là Lê Hoàng Kiên. Tao đi chung tàu với mầy bao lâu nay mầy không hiểu tao sao, Dũng?

Lúc nầy cả tôi và anh Dũng đều giật mình. Tôi nói:

- Có chuyện như vậy sao? Tôi từng nghe anh Trung Kiên nói có một cậu em trai nhưng anh ấy không nói đến việc song sinh nên... tôi xin lỗi Hoàng Kiên. Ôi! Hai người giống nhau quá tôi không thể ngờ.

Anh Dũng cười xòa vỗ vai Hoàng Kiên:

- Thật là chuyện hi hữu, một sự hiểu lầm tai hại. Tao cũng biết mầy là người tốt mà. Xin lỗi nghe bạn.

Hoàng Kiên chợt nghiêm nét mặt nhìn tôi:

- Tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh Dũng lên tiếng:

- Được rồi, cứ tự nhiên đi. Để tao qua nói chuyện với cô bạn của mầy.

Khi anh Dũng đi rồi Hoàng Kiên ngồi xuống bên tôi và hỏi:

- Cô có phải là Hà Như không?

- Sao anh biết tên tôi?

- Anh tôi vẫn thường liên lạc với tôi qua thư từ. Vì câu chuyện ngày xưa anh ấy nghĩ là có lỗi với cô nên ảnh đã phải trả một giá rất đắt: đó là sự cô đơn của ảnh gần hai năm nay. Anh tôi tâm sự với tôi rằng khi cô bỏ đi, anh ấy mới nhận ra người anh ấy yêu là Hà Như chứ không phải là Thoại Hương. Sau khi từ chối Thoại Hương anh ấy như cánh chim cô đơn phiêu bạt qua khắp vùng trời giông bão, tự hành hạ mình để tìm quên lãng. Anh cứ bay, bay mãi theo cơn gió lốc của chiến chinh, từ chiến trường nầy sang trận địa khác, chưa biết đến bao giờ mới dừng lại. Không biết cô Hà Như có thể tha thứ cho anh ấy không? Nếu cô không còn trách hờn anh nữa thì tôi cho cô địa chỉ để cô liên lạc với anh ấy. Vì thương anh, tôi mong cô bỏ qua phiền giận mà làm bạn lại với anh ấy cho cánh chim kia có chỗ quay về, có chỗ dừng chân sau những ngày phiêu bạt. Hiện nay anh ấy đang hành quân quanh vùng biên giới Miên-Việt.

Hoàng Kiên viết cho tôi địa chỉ của Trung Kiên, trước khi rời đi anh ta nói:

- Mong cô suy nghĩ lại và có một quyết định chín chắn vì quyết định đó liên quan đến hai cuộc đời.

Khi anh Dũng và tôi ra về, anh kề tai tôi nói nhỏ:

- Em đừng viết thư cho người ta trước nghe. Anh cho Kiên địa chỉ của em rồi, nó sẽ cho anh của nó biết. Nếu người đó vẫn còn nghĩ đến em thì anh ta sẽ viết thư hoặc tìm em thôi. Mọi chuyện cứ xuôi theo tự nhiên đi em, nếu hai người có duyên phận sẽ có dịp gặp lại.

Tôi nhìn anh cảm động:

- Dạ, em nghe lời anh, nhưng nếu em và Kiên gặp lại nhau thì em có lỗi với cô út không? Em thấy rất khó xử anh ạ!

Anh Dũng vỗ đầu tôi:

- Tội nghiệp em của anh. Kiên và cô út chưa từng thề hẹn, chưa cưới hỏi thì em không có tội lỗi gì đâu. Điều quan trọng là anh ta yêu ai thôi.

Lòng tôi vô cùng hoang mang, xao động vì không biết phải làm sao. Tôi đành im lặng và chờ đợi xem định mệnh sẽ đưa đẩy tôi như thế nào.

Hơn hai tháng trôi qua, trời sắp sửa vào Xuân rồi. Mỗi lần thấy những cặp tình nhân âu yếm bên nhau đi dạo phố lòng tôi chợt dâng lên nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhung về một cánh chim trời ngoài xa xôi vạn dặm. Khi nhìn những đóa hoa đào hồng thắm bày bán ở chợ hoa Tết tôi chợt nhớ về những cánh hoa ô môi ngày đó, những cánh hoa hồng thắm trôi bập bềnh đầy cả mặt sông ở quê ngoại anh. Những cánh hoa ô môi anh tặng đến giờ vẫn còn nằm im trong trang sách của tôi, tôi giữ nó như giữ một kỷ niệm khó quên của ngày ấy. Không biết giờ nầy Kiên ở đâu? Còn nhớ gì về kỷ niệm xưa và cô em gái nhỏ?

Tôi đang buồn bã suy tư về anh thì có tiếng chuông reo. Tôi bước ra mở cổng, Kiên xuất hiện bất ngờ tươi cười rạng rỡ:

- Hà Như! Còn nhận ra anh không? Được gặp lại em anh mừng quá!

Tôi ngỡ ngàng, vui mừng suýt khóc:

- Ồ! Anh Kiên. Em không dám nghĩ mình sẽ có ngày nầy, giống như trong chiêm bao đó anh.

Kiên chợt nắm tay tôi một cách tự nhiên:

- Đây là sự thật mà em.

Mẹ tôi bước ra nhìn thấy Kiên bà bảo:

- Cậu Kiên mới về à? Lâu nay cậu đi đâu? Cậu vào nhà chơi đi, chiều nay ở lại ăn cơm với chúng tôi. Con gái tôi bây giờ đã trưởng thành rồi không còn ngây ngô như ngày trước đâu nhé!

Nói xong mẹ bỏ đi vào trong, tôi không hiểu được ý của mẹ là sao?

Tuy tôi đã được nghe Hoàng Kiên kể chuyện của anh nhưng tôi muốn chính anh xác nhận lại nên sau những lời thăm hỏi thông thường tôi vào đề ngay:

- Anh hãy giải thích cho em biết tại sao ngày đó anh có ý định cưới cô Hương rồi lại từ chối và trốn tránh cô ấy?

Kiên lắc đầu tỏ vẻ khó xử và thấp giọng:

- Anh xin lỗi Hà Như thật nhiều về việc nầy. Ngày đó vì chú em Hoàng Kiên dẫn về nhà một cô bạn gái nên ba mẹ anh nghĩ rằng chú ấy muốn cưới vợ. Nếu người anh chưa lập gia đình thì em trai làm sao dám đi trước? Do đó ba mẹ cứ viết thư hối thúc anh phải cưới vợ. Thật tình anh không có người yêu nào cả, chỉ quen thân với em và cô Hương thôi. Anh đâu biết cô bé như em đã yêu anh, anh nghĩ Hương cũng hiền lành dễ thương, thôi thì cưới đi cho xong bổn phận với cha mẹ nên đã ngỏ lời với Hương chuyện đó. Chính anh cũng không ngờ anh đã yêu em. Khi em bỏ đi rồi anh thấy đau buồn và nhớ em vô cùng nên anh không thể nào cưới một người không có tình yêu. Anh cũng không dám tìm em vì mặc cảm tội lỗi với cả hai người: Hương và em. Bây giờ nghe tin Hương sắp lấy chồng và được biết em vẫn còn nghĩ đến anh nên anh mới dám về gặp em. Xin em hãy quên tất cả chuyện cũ và tha lỗi cho anh, được không em?


Kiên nói miên man không dứt, tôi chỉ ngồi im lặng lắng nghe. Ôi chuyện đời sao giống như trong tiểu thuyết, tôi chưa biết trả lời sao với anh dù trong thâm tâm tôi vẫn còn yêu anh tha thiết như ngày nào.

Kiên nhìn tôi với vẻ dè dặt:

- Em nghĩ sao mà lặng yên thế? Em hãy xét kỹ lòng mình rồi trả lời anh. Hãy để con tim em quyết định, đừng để bất cứ người nào hay điều gì chi phối sự quyết định của em. Em muốn thế nào anh cũng chiều em vì anh luôn tôn trọng em.

Tôi còn nghĩ ngợi điều gì nữa khi tôi đã không thể bôi xóa hình bóng anh trong tim, và màu hoa ô môi vẫn chập chờn theo tôi trong từng giấc ngủ? Anh đã trở về và dang rộng vòng tay đón tôi thì tôi làm sao quay mặt? Nước mắt tôi từ đâu bỗng ràn rụa, tôi ngước nhìn anh nghẹn ngào:

- Anh có dám hứa là từ nay không làm em đau khổ nữa không?

Kiên đưa tay lau nước mắt tôi, mỉm cười:

- Không những hứa mà anh còn thề nữa. Anh xin thề là: sẽ không bao giờ phụ bạc em.

Rồi Kiên đưa tay kéo tôi vào lòng hôn lên tóc tôi, vỗ nhẹ trên lưng tôi như vỗ về cô bé ngày nào. Hồn tôi như bay bổng lên cao và tim reo vui vì đã tìm lại được hình bóng của Lê Trung Kiên trong kỷ niệm. Tôi nói với Kiên:

- Anh à, khi nào có dịp anh đưa em về thăm quê ngoại anh vào mùa hoa ô môi nở nhé!

- Ừ! Nếu có dịp anh sẽ đưa em đi. Anh cũng nhớ ngoại lắm và nhớ cả rặng ô môi rực rỡ một màu hồng.

Chiều hôm ấy Kiên xin phép mẹ đưa tôi đi xuống chợ Sàigon. Chúng tôi không phải muốn đi dạo phố mà chỉ vì muốn được gần nhau để tâm tình. Chúng tôi lang thang qua nhiều khu phố, cả hai vui vẻ, sung sướng tay trong tay cứ đi, đi mãi. Khi cảm thấy đôi chân đau buốt tôi và Kiên ghé vào quán kem Lan Phương. Nét mặt Kiên vẫn trầm mặc, ưu tư như ngày nào nhưng tâm tình anh đã có điều thay đổi qua ánh mắt lộ vẻ hân hoan, dịu dàng khi nhìn tôi. Biết bao nhiêu điều tôi muốn nói với anh nhưng sao không nói thành lời chỉ biết nhìn anh tha thiết. Kiên nắm chặt tay tôi như sợ sẽ mất tôi lần nữa. Giọng ca Thanh Thúy buồn buồn, huyền hoặc, dạt dào tình cảm vang lên từ máy hát của quán kem:

“ …Mấy năm cách biệt chỉ vui đêm nầy, chưa vơi tâm tình của hai chúng mình. Một lần trong đời anh nói yêu tôi, tiếng ngọt trên đầu môi.
Người bạn đêm nay hỡi, nếu mai đi rồi nhớ mang theo nụ cười. Còn tôi đêm mơ còn tôi đợi chờ thì dù xa xôi tôi vẫn là của người…”**

Những lời của bài hát sao giống như những gì tôi nghĩ trong lòng. Tôi quay nhìn Kiên:

- Lời của bản nhạc nầy cũng là những điều em muốn nói với anh đó. Cô Thanh Thúy nầy đã thay em nói hết nỗi lòng của em với anh rồi, đúng nhất là câu “…dù xa xôi tôi vẫn là của người”.

Kiên mở to mắt nhìn tôi:

- Có sự trùng hợp kỳ diệu vậy sao em?

- Bây giờ em không cần nói gì anh cũng hiểu được lòng em phải không?

Kiên xiết chặt tay tôi:

- Em không cần nói gì đâu, anh hiểu và rất cảm tạ em. Cám ơn em đã đem đến cho anh sự bình yên và ấm áp trong hồn.Tuy vậy, Như ơi, dù trân trọng tình em, dù anh rất yêu em nhưng anh vẫn còn là một cánh chim đang phiêu bạt ngoài phương trời xa xôi không biết đến bao giờ mới được dừng chân bên em vĩnh viễn!

- Em hiểu điều đó anh ạ! Cuộc chiến nầy chưa chấm dứt thì những cánh chim trời chưa được bay về chốn cũ.

Tôi đứng lên:

- Thôi mình ra ngoài đi anh.

Hai đứa tôi rời quán nước khi màn đêm vừa buông xuống, thành phố đã lên đèn. Sàigon vẫn rực rỡ, lộng lẫy kiêu sa và vô tư không màn đến ai đang gian khổ, hiểm nguy ngoài địa đầu giới tuyến.

Chúng tôi đi chậm về hướng bờ sông Saigon, dòng người trên đường thật đông đảo, tấp nập. Khi đi ngang qua nhà hàng Majestic có một bà ngoại quốc xin chụp hình hai chúng tôi vì bà thấy tà áo dài của tôi đi bên màu áo lính phong sương của Kiên rất dễ thương, rất đặc sắc. Chúng tôi đồng ý và cũng thấy vui vui.

Kiên chợt trầm giọng, có vẻ nuối tiếc:

- Anh không ở lại lâu đươc, ngày mai anh phải đi rồi. Đáng lý không ai được đi phép lúc nầy nhưng xếp của anh thương tình nên anh chỉ đi có 3 ngày thôi. Em đừng buồn, anh sẽ cố gắng về với em nếu có dịp. Anh là lính thì sự ra đi hay ở lại không thể tự mình quyết định được, em biết không?

- Em biết chứ.

Tôi biết anh như cánh chim trời bay trong gió, tôi chỉ là một nhánh cây nhỏ để anh dừng lại trong khoảnh khắc rồi lại theo chiều gió phiêu bạt muôn phương. Anh bay mãi chưa biết bao giờ mới dừng lại và được ở vĩnh viễn trong một cái tổ ấm êm. Tôi cầu nguyện cho ngày đó mau đến và tôi sẽ chờ, chờ mãi...


Gió từ bờ sông thổi nhè nhẹ vào thành phố mang theo chút lành lạnh của thời tiết cuối Đông. Trong hơi gió tôi ngửi được mùi nồng nồng của đất quê hương hòa trong nước, mùi thơm thoang thoảng của các loài hoa, mùi khói súng sa trường còn vương trên áo trận của anh và cả mùi vị mật ngọt của tình yêu vừa tìm thấy. Tôi phải vui trọn đêm nầy, trân trọng từng giây từng phút vì ngày mai cánh chim kia lại bay về rừng cũ, sẽ để lại trong tôi nỗi nhớ nhung ngút ngàn.

Tôi cũng thầm cám ơn những cánh chim ngoài kia đang lao mình vào phong ba, bão táp để cho người thành phố được yên vui, hạnh phúc.


VI VÂN

* Đêm tóc rối – Hàn Châu.
** Đêm tâm sự - Trúc Phương.

No comments:

Post a Comment