Hình internet
Lần đầu tiên Vân tận
mắt chứng kiến một người chết cách đây hơn một năm lúc còn ở Việt Nam. Chứng
kiến một người chết, có nghĩa là nhìn người ấy đang từ cõi sống đột ngột bước
sang thế giới bên kia. Đó là ông Thọ ở cách nhà Vân 3 căn trên cùng con hẻm nhỏ
thuộc phường 10 quận Tân Bình.
Chẳng phải vì là hàng xóm mà Vân quen ông láng giềng thật xa, mỗi người có một
cuộc sống nên cũng ít khi gặp nhau huống chi ông lại hơn Vân quá nhiều tuổi.
Nếu xưng hô cho đúng thì Vân phải gọi ông bằng chú. Nhưng sỡ dĩ Vân thân với
ông chỉ vì ông là tài xế xe bus trên lộ trình từ nhà Vân đến sở làm. Dù muốn dù
không, ngày nào Vân cũng phải gặp ít nhất một lần vào buổi sáng.
Có một dạo xe bus là phương tiện chuyên chở công cộng rất đắt khách, chuyến nào
cũng chật ních. Nhưng khi VN chuyển sang kinh tế thị trường thì dân Sài Gòn
nườm nượp mua xe gắn máy. Lại thêm xe ôm phát triển, xe bus dần dà trở nên ế ẩm
vì đi lại chậm chạp trên đường phố đông đúc mà ít ai tôn trọng luật lưu thông.
Chỉ có những hành khách không có phương tiện khác như Vân mới bất đắc dĩ phải
bám với xe bus mà thôi. Xe vắng khách, nên mỗi khi thấy Vân bước lên, ông Thọ
thường vui vẻ hỏi chuyện vu vơ mặc dù trên nguyên tắc, ông không được nói
chuyện khi lái xe. Vân cũng hân hoan đáp lại, chọn cái ghế trống gần ông để đàm
đạo cho quên đoạn đường tới sở. Đại khái thì toàn những câu xã giao thủ tục
thôi, lâu lâu nếu trong con hẻm nhà Vân có chuyện gì bất thường xảy ra thì hai
người mới có đề tài mới để bình luận.
Ông Thọ không có vợ con, sống nhờ nhà người anh ruột, nhập chung hộ khẩu và coi
gia đình người anh như gia đình mình. Ở tuổi 45, mặt ông khắc khổ ưu
tư, nước da đen sạm và mái tóc phía trước hơi dài lúc nào cũng rũ xuống trán
làm Vân thấy rất ngứa mắt.
Ông ít cười, dù nụ cười rất tươi. Hàm răng đều như hạt bắp, phải cái tội là lúc
nào cũng úa vàng vì khói thuốc. Ông ghiền thuốc lá nặng, trong túi lúc nào cũng
có gói hoa Mai, loại thuốc đen nội hóa ít người hút. Mỗi khi đường kẹt xe, ông
thường chạy xuống rít một điếu hoặc có khi chỉ vài hơi rồi lại leo lên lái
tiếp. Dân Sài Gòn hút thuốc nhiều, nên chẳng ai thấy ngứa mắt và cũng không
thấy khó chịu vì khói thuốc.
Một buổi sáng trên đường đi làm như thường lệ, Vân ngồi ngay chiếc ghế sau lưng
ông, đang kể câu chuyện bắt ghen trong xóm, và xe đang chạy ngon trớn, thì Vân
bỗng giật mình thấy xe bus tự dưng rẻ nghiêng sang bên phải, rồi leo hẳn lên
lề, húc mạnh vào một gốc cây rồi dừng lại. Xe vẩn nổ máy, nhưng ông Thọ gục
xuống trên tay lái làm còi xe cứ inh ỏi réo liên tục. Cũng may, gặp khúc lề
đường rộng lại có cây lớn chặn lối nên xe không cán phải người bộ hành hoặc đâm
vào nhà người ta.
Hành khách nhốn nháo đứng ngồi cả lên, Vân lay vai ông Thọ và hốt hoảng hỏi:
− Ý thôi chết, lạc tay lái hả ông Thọ? Tỉnh dậy ông Thọ!
Nhưng lay mãi mà ông không trả lời, hành khách xôn xao đưa mắt nhìn nhau rồi bỏ
xuống tìm phương tiện chuyên chở khác vì sợ trể giờ làm việc. Vài người hiếu kỳ
phần lớn là khách quen ngày ngày vẫn đi cùng chuyến này xúm lại cùng với Vân
lôi đầu ông Thọ ngồi thẳng lên, lập tức tiếng còi xe ngưng bặt. Ông Thọ ngẻo
đầu sang một bên, mặt xám ngắt, miệng hơi há ra và đôi mắt lạc thần vẫn mở
trừng trừng nhưng rõ ràng là mất hết sinh khí.
Ông đứng tim chết mà người ta xét theo lối dân gian là ông bị trúng gió, và
không ai tin là ông đã chết thật bởi nó xảy ra quá đột ngột. Vân lo lắng nhìn
quanh và hỏi:
− Ơ... Có ai có dầu nhị thiên đường không?... Dầu gì cũng được... Cho tôi mượn.
Đám đông xung quanh mỗi người một câu:
− Trời... trời, ông bà nào chịu khó chạy lên ngả tư thấy ông công an, kêu dùm
một cái.
Người khác bảo:
− Kêu xe cứu thương chứ chờ công an đến kiếp nào...
Người ta giật tóc mai, lắc mạnh hai vai ông, hoặc ấn mạnh vào ngực ông, hy vọng
có thể giúp ông hồi tỉnh trong lúc chờ vào nhà thương. Nhưng tất cả đều vô ích,
có người thất vọng than:
− Thôi! Chắc chết rồi, chết thiệt rồi. Trăm phần trăm là trúng gió rồi. Trời
đất ơi! Lúc này gió nó độc lắm nghen.
Cùng với nhận xét ấy, người ta tản mác xuống xe, lảng ra xa, tránh những phiền
toái lát nữa khi nhân viên công lực đến thẩm vấn. Nhưng Vân không bỏ đi được,
không nở bỏ ông hàng xóm bởi nàng vẫn bám víu ý nghĩ là ông chưa chết hẳn, chỉ
bất tỉnh nhân sự mà thôi.
Nàng xuống xe, mặt nhợt nhạt ngó quanh, rồi vẫy chiếc xích lô máy rồi nhờ người
tài xế lên đỡ ông Thọ xuống và chở vào bịnh viện. Nàng bảo:
− Nhanh nhanh thì may ra cứu kịp nhé! Chắc ông ấy chỉ bị nghẹt thở thôi, chưa
có chết hẳn đâu.
Rồi nàng móc bóp lấy tiền trả ông xích lô, nhưng ông xích lô ngơ ngác nhìn Vân
và hỏi:
− Bộ cô không đi với ông ấy sao? Đâu có được, cô không có đi chung thì tôi
không có chở ông ấy đâu! Giỡn hoài, bộ tôi ngu sao?
Vân khẩn khoản:
− Ông ơi, tội nghiệp người ta bị ngất xỉu, ông làm ơn đưa vào nhà thương dùm.
Tại tôi.... tôi còn phải đi làm.
Ông xích lô trợn mắt đáp:
− Ngất xỉu đâu mà ngất xỉu? Chết ngắt rồi, tôi đưa vào bệnh viện, người ta hỏi
lôi thôi lắm cô ơi. Phải có người nhà mới biết đường mà trả lời chứ!
Vân nhìn ông Thọ một lần nữa, quả thật ông chết rồi, cái xác không hồn, nằm rũ
trên xích lô, đầu nghiêng sang một bên. Mắt vẫn trợn trừng, và mồm vẫn há ra.
Nàng bảo ông xích lô:
− Nhưng mà tôi cũng đâu phải là người nhà!
Ông xích lô vừa kinh ngạc, vừa bực bội, dậm chân lắc đầu lia lịa, ông toan chửi
thề, nhưng nhớ rằng trước mặt phụ nữ, nên gắt lên:
− Cô không phải là người nhà của ông ấy thì mắc mớ gì cô đòi đưa ông ấy vào nhà
thương? Con người sao khờ quá! Rồi công an hỏi cung về cái chết của ông ấy, rồi
cô trả lời làm sao?
Vân cũng vừa chợt nhận ra mình tự mang cái ách giữa đàng vào cổ, nhưng một phần
vì là người quen, một phần thì bây giờ cũng đã lỡ rồi làm sao rút lui được?
Nàng cứ tưởng ông chỉ ngất xỉu nên mới động lòng tìm cách cứu chữa gọi xích lô
đưa vào bịnh viện. Không ngờ ông đã về bên kia thế giới.
Từ lúc nghe ông xích lô xác quyết là ông Thọ đã chết, tự dưng chính Vân cũng
thấy rờn rợn và không dám nhìn mặt ông nữa. Nhưng bây giờ biết làm sao, khách
bộ hành đi ngang hiếu kỳ bu lại mỗi lúc một đông hơn vì ông xích lô khua chân,
múa tay nói quá lớn, ông chán nản bảo Vân:
− Cà chớn! mới sáng sớm đã gặp xui. Bây giờ cô phụ tôi khiêng ổng lên, bỏ lại
trên xe bus đi rồi ai muốn làm gì thì làm. Tôi không có dính vào vụ này.
Dứt lời , ông xách nách xác chết và bảo Vân đỡ hai chân ông Thọ. Vân ngần ngại
đứng yên, ông xích lô phải nạt lớn nàng mới chịu bắt tay vào khệ nệ khiêng cái
xác không hồn lên xe bus, đặt vào sau tay lái. Rồi ông xích lô lao phắt xuống
đường lên xe phóng vội đi miệng còn lào nhào chửi Vân là đồ ngu.
Vân xuống xe đứng phân vân bên lề đường không biết nên bỏ đi hay chờ cảnh sát
tới để tường trình. Đám đông bu quanh mỗi người hỏi một câu, Vân lơ đãng trả
lời rồi quyết định đón honda ôm về báo tin cho gia đình ông Thọ biết và vào nhà
thương làm thủ tục nhận xác của ông chôn.
Định mệnh xắp đặt khiến ông chết đột ngột và tình cờ Vân lại là người đầu tiên
chứng kiến cái chết bất ngờ của ông giữa lúc ông đang nói chuyện với nàng. Cách
đây hơn một tháng Vân có khoe với ông là nàng đang chờ sang Canada định cư do
người anh bảo lảnh. Ông Thọ chớp mắt bảo:
− Mừng cho cô.
Nhưng rõ ràng, giọng ông có một chút buồn tủi cho thân phận mình, ước mơ xuất
ngoại mà không có con đường nào. Ông bảo Vân:
− Tôi cũng có nghe nói cô sắp ra nước ngoài, người ta bảo vì vậy cô nhất định
chưa chịu lấy chồng.
Vân cười rồi nói lại:
− Trước khi tôi đi thì thế nào gia đình tôi cũng làm tiệc giã từ bà con lối xóm
mà. Mời ông sang cho vui với gia đình tôi nhé!
− Vâng, quý hóa quá! Cô nghĩ đến tôi là tôi mừng rồi. Tôi thì phải qua tiễn
chân cô chứ!
Câu chuyện tưởng như mới hôm qua, Vân chưa lên đường, chưa kịp làm tiệc mời ông
Thọ thì ông đã về bên kia thế giới, Vân chạy về nhà báo tin, rồi cùng người anh
ông Thọ lãnh ông từ nhà xác về, mua đất chôn ở nghĩa trang Tân Việt, gần Bà
Quẹo.
Vân có mặt từ đầu đến cuối, từ lúc tẩm liệm cho tới khi hạ huyệt. Đám tang ông
Thọ thưa thớt lại gặp ngày mưa to gió lớn, nghĩa trang ở vào khu đất trũng,
nước ngập mênh mông. Quan tài thả xuống huyệt cứ nổi lềnh bềnh khiến người ta
phải dùng gậy dí hai đầu xuống để lấp đất. Mà lấp bao nhiêu đất, đất biến ngay
thành bùn theo nước trôi đi, người nhà vất vả lắm, ông Thọ mới chịu an lòng.
******
Gần một năm sau, Vân lên đường sang Canada, tạm thời ở chung với gia đình người
anh đã bảo lảnh, tên là Hiếu, có vợ 3 con tại Toronto. Hiếu mới mua nhà trước
khi Vân qua, căn nhà mới, ở vùng ngoại ô phía bắc Toronto, nằm trong khu vực
vừa khai phá, giá tương đối rẻ và đất xung quanh còn rất khoảng cách. Phía sau
nhà Hiếu cách một bải trống mọc đầy cỏ hoang rồi mới tới bìa rừng. Bải đất
trống ấy cũng nằm trong kế hoạch xây cất tư gia hoặc chung cư, nhưng vì tạm
thời kinh tế xuống, ngành địa ốc suy thoái nên người ta khựng lại bỏ không.
Gia đình Hiếu có 5 người, nhưng 2 đứa con đầu vừa lên đại học và đi ở xa, ở nội
trú luôn trong trường, nên nhà chỉ còn hai vợ chồng với cô con gái út 14 tuổi.
Vợ chồng Hiếu chiếm ngụ cái phòng ngủ chính trên lầu, đứa con gái cũng có buồng
ngủ riêng bên cạnh. Dưới nhà bên cạnh buồng tắm, có một phòng nhỏ dành cho Vân,
sát bức tường phía sau, có cửa sổ trông ra bải đất trống quạnh hiu.
Ngày ngày nhìn cảnh tượng hoang vu vắng lặng sau nhà, Vân còn đang nhớ Sài Gòn
da diết thì bà chị dâu đã xa gần giục chồng kiếm việc cho Vân. Thật ra thì
chẳng cần chị phải giục, chính Hiếu cũng đang để ý tìm việc cho Vân để nàng có
thêm tiền chi dụng, và nhất là để vợ Hiếu khỏi cằn nhằn. Hai vợ chồng Hiếu cùng
đi làm cả, cho nên vợ Hiếu rất ngứa mắt khi thấy Vân qua đây mà cứ ngồi im
trong nhà.
3 tháng sau thì Hiếu tìm được việc cho em gái ở 1 tiệm cà phê Dolnad mở 24
tiếng một ngày, tiệm nằm ở khu vực downtown, nghĩa là trung tâm của thành phố
Toronto. Họ cho Vân làm ca đêm, bắt đầu từ 11 giờ đến 7 giờ sáng. Hiếu an ủi
em:
− Thôi! Cứ chịu khó làm tạm đi, rồi một thời gian sau sẽ đổi sang ca ban ngày.
Họ có hứa với tao như vậy. Ca đêm thì buồn ngủ, nhưng mà bù lại thì ít khách
hơn ban ngày.
Vân vui vẻ đáp:
− Em có ngại gì đâu, ngồi nhà chán chết.
Hiếu tỉ mỉ dặn dò Vân những kinh nghiệm làm việc nơi xứ lạ để em khỏi bở ngở,
rồi Hiếu chỉ dẩn cho Vân cách đón xe đi làm.
Vì là khu tân lập ngoại ô nên trước cửa nhà Hiếu tuy đường xá mới mẻ nhưng chưa
có xe bus, Vân sẽ phải đi bộ một khoảng khá xa để ra con lộ chính lấy xe bus
đưa nàng tới trạm Metro. Rồi khi từ trạm Metro trồi lên, nàng sẽ lại phải đón
thêm một chuyến bus nữa mới đến downtown, chỗ nàng làm việc. Hiếu dự trù vài
tháng nữa, sẽ bắt Vân đi học lái xe, sắm chiếc xe hơi cũ, cho em gái đỡ vất vả.
Hiếu lấy thêm chìa khóa nhà trao cho em rồi cẩn thận bắt em ghi số phone nhà,
số phone tiệm Dolnad và số phone chỗ Hiếu làm việc, cất kỹ vào bóp để lúc cần
thì liên lạc, nhất là lúc chẳng may Vân bị lạc đường. Hiếu bảo:
− Mày đi làm ca đêm cũng khoẻ, sáng khỏi phải dậy sớm, ban ngày tha hồ mà ngủ.
Đường sá không kẹt xe, bus rộng rãi, khỏi phải đứng mỏi chân.
Vân biết ông anh vì tội nghiệp mình nên cứ phải tìm cách an ủi , nàng che giấu
nét xúc động và bảo:
− Anh khỏi phải lo, việc gì em làm cũng được mà, ở VN em quen vất vả rồi. Với
lại đi làm học tiếng anh còn nhanh hơn học trong sách nữa.
Sáng hôm sau, Vân dậy sớm hơn thường lệ dù mãi đến tối mới phải đi làm. Ngày
đầu nhận việc, nàng hồi hộp không ngủ yên giấc, nàng lục đục một lúc rồi vợ
chồng Hiếu mới từ trên lầu bước xuống. Bà chị dâu hôm nay nhìn Vân âu yếm hơn
vì nàng đã có việc, không ngồi chơi, ăn bám như 3 tháng vừa qua. Việc của Vân
tuy lương chẳng có bao nhiêu, nhưng chính Vân cũng mừng thầm trong bụng bởi từ
nay khỏi phải nhìn nét mặt hầm hầm đi ra đi vào lườm nguýt của chị dâu.
Hai vợ chồng Hiếu chuẩn bị đi làm sớm, đứa con gái đáng lẽ chưa cần đi gấp,
nhưng tiện xe của bố mẹ, nên cũng ké luôn tới trường, khỏi phải cuốc bộ. Nhà
chỉ còn mình Vân ngồi ăn sáng, nàng dự định sẽ ngủ thêm một giấc nữa rồi dậy
nấu cơm cho cả nhà ăn chiều. Riêng Hiếu thì cứ nằng nặc bảo Vân phải ngủ một
giấc dài, phải đến gần giờ đi làm hẳng thức.Vân gật đầu đồng ý, nhưng lúc cả
nhà đi rồi, nàng chỉ ngồi coi tivi hoặc thơ thẩn ra trước nhà rồi lại vô làm
bếp, muốn ngủ, cũng không ngủ được.
Buổi tối hôm ấy cơm nước xong, cả nhà ngồi coi tivi một lúc, rồi Vân chuẩn bị
đi làm. Muốn chắc ăn, nàng ra khỏi nhà lúc 9 giờ rưỡi mới không sợ trễ giờ.
Trời cuối tháng 11 bắt đầu se lạnh và mau tối. Mới khoảng 5 giờ chiều là đã
thấy âm u xám ngắt, có năm Toronto giờ này tuyết đã trắng xóa. Năm nay trời
khô, nhưng gió buốt, nhất là quanh nhà Hiếu còn quá nhiều bải đất trống.
Vân mặc quần jean, hai ba lớp áo trong áo ngoài, cổ quấn khăn, chân đi giày
bata, tay cầm cái túi đựng thức ăn và dăm ba đồ lặt vặt. Nàng lầm lũi lội bộ
qua mấy khúc đường vắng tanh tăm tối rồi mới đến con lộ chính. Đúng như Hiếu
nói, giờ này người và xe đã vơi hẳn nên ở trạm bus chỉ có một hành khách đang
đợi, đó là một bà người Canada, ngồi trên ghế băng trong nhà lồng kiếng, sốt
ruột nhìn về hướng xe bus tới.
Vân cũng bước hẳn vào trong nhà kiếng để tránh gió, nàng gật đầu chào bà cụ,
rồi ngồi xuống bên cạnh và cùng quay mặt về hướng xe sẽ đến. Khoảng hơn 5 phút
thì nàng vui mừng thấy xe bus hiện ra xa xa mờ mờ với ánh đèn đường. Nàng vội
đứng dậy, bước hẳn ra ngoài, bà cụ cũng bước theo Vân, co ro đứng sát lề. Vân
ngước nhìn con số khá lớn ghi trên đầu xe và hài lòng gật đầu vì đúng số xe mà
Hiếu đã dặn. Mới đi xe bus lần đầu, nàng rất sợ lầm lộ trình rồi không biết
cách nào mà quay về. Chiếc xe bus nặng nề lăn bánh tới và tách vào lề, Vân đứng
trước, một tay xách túi đồ ăn, một tay cầm sẳn 2 đồng bạc cắt. Bà cụ đứng sau
lẩm bẩm nói một mình thứ tiếng Anh pha giọng ý rất khó nghe. Xe bus vừa mở cửa,
Vân hăm hở bước lên bỗng nàng giật mình sửng sốt kêu lên, đứng khựng lại và run
rẩy muốn té quỵ xuống đất bởi vì người tài xế xe bus chính là.... ông Thọ ngay
trước mặt nàng. Giờ này ông lại ngồi sau tay lái bên Canada, quay đầu nhìn Vân
cười rạng rỡ. Cái khác duy nhất giữa ông Thọ lúc trước và ông Thọ lúc này chỉ
là da mặt ông không đen xạm như xưa mà trắng bệch có pha chút xanh xao, y như
bôi một lớp sáp trên mặt, hàm răng ông cũng không còn vàng ám khói như nghệ mà
trái lại trắng nhợt như nước sơn khiến nụ cười trông thật ma quái.
Nhất định là ông Thọ, không thể lầm được. Vân tái mặt đánh rớt cái túi thức ăn
xuống đất, lạng quạng bước lùi lại mấy bước rồi kinh hồn quay đầu chạy, bà cụ
người Canada đứng sau Vân đưa hai tay đỡ lấy vai Vân và hỏi bằng tiếng Anh:
− Cái gì thế , cô làm sao vậy?
Vân không hiểu gì, run rẩy chỉ ông tài xế và ấp úng mãi mới nói đại được một
câu nửa tiếng Anh, nửa tiếng Việt:
− Ông ấy... ông ấy... chết.. rồi... he died... ông tài xế là người chết lâu
rồi...
Rồi nàng quay lưng cắm cổ chạy, bà cụ vừa leo lên, vừa ngạc nhiên nhìn theo Vân
lẩm bẩm vài tiếng không ai nghe rõ.
Chạy được một khoảng khá xa, vào hẳng trước dãy phố, Vân mới dừng lại thở, nàng
quay đầu nhìn lại trạm xe, thì chiếc bus đã mất hút không thấy dấu vết gì nữa.
Chỉ còn trơ lại cái nhà kiếng với ngọn đèn đường vàng úa. Dãy phố chỗ Vân đứng,
nhiều cửa tiệm đã đóng im lìm ngoại trừ những quán cà phê, nhà hàng ăn, và tiệm
tập hóa. Vân mệt quá ngồi đại xuống bậc thềm bên cạnh tiệm bánh ngọt đang chuẩn
bị đóng cửa. Hơi thở nàng vẫn còn dồn dập, nàng nhớ lại nguyên vẹn khuôn mặt
trắng xanh và hàm răng trắng ngời của ông Thọ lúc thấy nàng vừa bước lên xe,
làm toàn thân nàng lạnh buốt như cơn bão bất ngờ thổi buốt thấu xương.
Nàng không thể lầm được, ông Thọ đã chết, chính nàng đã đi đám tang và chôn ông
ở nghĩa trang Tân Việt, Bà Quẹo. Sao giờ này lại lái xe bus bên Canada? Vân
phân vân suy nghĩ, đầu óc hoang mang, khuôn mặt đờ đẫn, quên cả cảnh vật xung
quanh, đến nổi chủ tiệm bánh ngọt bên cạnh phải giục nàng đứng dậy để họ đổ rác
vì nàng đang ngồi ngay bên cạnh thùng rác.
Vân đứng mép vào ngưỡng cửa nhìn ra đường, nàng nhớ tới lời Hiếu dặn là buổi
tối cứ khoảng 20 phút có một chuyến xe bus. Giờ đi làm và tan sở thì nhịp độ
mau hơn. Vân uể oải bước đi, trở lại trạm cũ đứng chờ chuyến xe kế tiếp. Buổi
đầu mà đến trễ, thế nào cũng bị mắng, có khi mất việc cũng chưa biết chừng. Vân
chớp mắt thở dài, sực nhớ ra túi thức ăn lúc nãy đánh rớt. Vân cúi xuống nhìn
lòng đường nhưng cái túi đã bị xe cán nát bấy chẳng còn hình dạng gì nữa.
Vân lại thở dài, gió khuya thổi vù vù từng cơn lạnh buốt. Nàng đứng hẳng vào
trong nhà lồng kiếng, trạm xe vắng ngắt, không có ai ngoài nàng. Một lúc sau,
từ khá xa xa, Vân thấy chiếc bus khác lờ mờ xuất hiện mỗi lúc một rõ ràng, nàng
vén tay áo nhìn đồng hồ và hy vọng đón chuyến này vẫn còn kịp giờ đến tiệm cà
phê Dolnad.
Nhưng bỗng nàng sực nghĩ ra một điều làm nàng rùng mình lạnh toát vì biết đâu
trên chiếc xe bus kia, người tài xế cũng vẫn chính là ông Thọ, rõ ràng là hồn
ông đã theo nàng từ VN qua đây. Nàng mở to mắt nhìn chiếc xe đang lù lù tiến
đến, rồi khi xe chỉ còn cách khoảng chưa đầy 100 thước, thì do một động lực
mạnh mẽ thôi thúc trong lòng, Vân bỗng hốt hoảng bỏ chạy, nàng chạy ra chỗ cũ,
dãy phố chỉ còn vài căn tiệm mở cửa. Nàng đứng sát vách tường và đăm đăm nhìn
ra. Khoảng cách xa quá mà trời lại tối, nàng không thấy được mặt người tài xế
trên xe bus, nên không biết được người tài xế đó có phải là ông Thọ hay không?
Chỉ biết chiếc xe đó hầu như trống rỗng không có hành khách.
Chiếc xe đi rồi, nàng đứng thở bần thần vì không biết tính sao? Đón xe bus thì
nàng sợ gặp hồn ma ông Thọ, mà gọi taxi thì Vân không biết có đủ tiền không? Vì
nàng chưa biết từ đây ra trung tâm thành phố sẽ tốn bao nhiêu? Nhất là dù muốn
kêu taxi, Vân cũng không biết kêu ở đâu số điện thoại nhà?
Cuối cùng nàng đành đi bộ về nhà, và dự định sẽ báo cho Hiếu biết hôm nay nàng
không đi làm để nhờ Hiếu phone cho tiệm Dolnad. Biết Hiếu sẽ trách, nhất là bà
vợ, nhưng Vân không còn cách nào khác. Trừ trường hợp Hiếu lái xe đích thân chở
nàng đi làm.
Vân lầm lũi bước đi trên con đường chưa kịp tráng nhựa chạy ngoằn ngoèo giữa
bải đất trống cỏ mọc bừa bãi bắt đầu chết úa vì thời tiết. Nàng sang đây vào
cuối tháng 8, trời Toronto còn nắng ấm chan hòa, mới gần 3 tháng trôi qua, cái
lạnh heo mây đã đến thật nhanh, càng gợi nổi nhớ Sài Gòn. Nhưng nhớ ai thì nhớ
chứ chưa bao giờ nàng mảy may nhớ đến ông Thọ, dù chỉ thoáng trong giây phút.
Mãi đến lúc nãy sau khi hồn ông hiện về nàng mới nhớ mang máng hình như trong
xấp hình nàng mang theo có bức ảnh chụp đám tang ông, trong đó nàng đứng bên
cạnh thân nhân của ông dưới làn mưa nhỏ sau khi hạ huyệt, nghĩa là ông Thọ đã
chết thật, đã nằm sâu trong lòng đất, chính nàng đưa ra nghĩa địa, tại sao giờ
này lại sang đây?
Trong thế gian, người có giống người nhưng không thể giống như vậy được, huống
chi người Việt, đâu có ai chen vào được ngành lái xe bus công cộng? Vân cắm đầu
bước đi giữa tiếng gió vi vút lâu lâu rít lên từng cơn quanh khu đất trống tối
tăm, dãy nhà Tân lập hiện ra mờ mờ, thấp thoáng ánh đèn, trong đó có nhà Hiếu.
Bỗng Vân nhận ra mình không phải là kẻ độc hành trên con đường lởm chởm đá vụn
này, sau lưng nàng rõ ràng có tiếng bước chân người đi nhanh, mỗi lúc một gần
nàng hơn, tiếng giày đàn ông mạnh bạo trên lớp đá vụn nghe xào xạc. Nàng đi
chậm lại, tránh sang một bên để nhường bước cho người phía sau tiến lên. Nhưng
tiếng giày cứ ở sau lưng Vân không vượt lên phía trước. Tò mò nàng quay lại thì
không thấy ai cả, hoàn toàn trên quảng đường vắng quanh nàng không có một bóng
người. Nàng giật thót người, và rảo bước nhanh hơn. Thì tiếng bước chân vô hình
lại cũng tiến mau hơn theo sát sau lưng nàng. Nàng lấy hết can đảm, quay phắt
lại, thì vẫn không thấy ai, tứ phía xung quanh không có người, chỉ có gió thổi
vù vù.
Vân kinh hãi bỏ chạy, nhưng đôi chân dường như ghì lại, níu lấy không cho nàng
bỏ trốn. Vân vùng vẫy lao tới, vấp chân té sấp xuống đường, nàng luống cuống
đứng dậy, vừa thở vừa chạy ngay tới trước cửa. Vân hoàn hồn ngước lên nhìn ba
bậc cầu thang, tay cầm chìa khóa. Khu nhà tiền chế mới cất nằm san sát bên
nhau, nhà này cách nhà kia chỉ hơn một thước. Nhưng con đường trước mặt thì
rộng thênh thang và thường xuyên vắng lặng. Đang tra chìa khóa vào cửa bỗng
nhiên nàng giật thót người, vì nhìn qua màn cửa sổ nhà bếp thấy thấp thoáng
bóng người đàn ông mờ mờ đi lại trong nhà làm nàng liên tưởng ngay đến bóng ma
ông Thọ, nhưng thật ra đó chỉ là Hiếu đang lấy nước trong tủ lạnh bưng lên lầu.
Nghe tiếng chìa khóa lách cách ở ổ, Hiếu giật mình, đứng khựng lại ở chân thang
và hỏi bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh:
− Ai đó ? Ai mở cửa đó?
Rồi anh từ từ tiến ra vừa lúc cánh cửa mở và Vân xuất hiện, Hiếu ngơ ngác hỏi:
− Sao lại về? Quên cái gì hả?
Vân vừa thở hổn hển vừa đáp vắn tắt:
− Tai... tại em... gặp ma...
Trên nhà vợ Hiếu và con bé Mỹ Linh nghe tiếng nói ồn ào cũng bước ra và đi
xuống. Hiếu biết em gái mình không phải hạng người lười biếng trốn việc, huống
chi anh cũng vừa nhận ra sắc mặt tái mét của Vân, nhưng cái lý do Vân đưa ra là
một điều không chấp nhận được vì ngoài sự tưởng tượng của anh. Anh nhăn mặt hỏi
lại:
− Mày nói cái gì? Mày gặp ma à? Gặp ở đâu? Sao lại có chuyện lạ đời như vậy?
Canada này làm gì có ma?
Vừa nói, Hiếu vừa tiến lại đặt cóc nước lạnh xuống bàn, Vân bưng ngay ly nước
của anh uống cạn vì cổ họng đang khát khô, nàng cởi áo khoác, máng lên
thành ghế rồi kéo ghế ngồi, Hiếu cũng ngồi đối diện em, trố mắt nhìn ngờ vực,
mặc dầu anh thấy rõ đôi mắt Vân chưa tan nỗi kinh hoàng. Vợ Hiếu và con gái kéo
tới, tất cả đều ngồi ở bàn ăn. Thấy vợ bên cạnh, Hiếu nhắc lại câu hỏi:
− Tại sao đang đi làm lại bỏ về là thế nào?
Vân đặt cái ly xuống bàn và nói:
− Em đã nói với anh rồi, nhưng mà em hỏi anh là anh có nhớ cái ông Thọ ở gần
nhà mình không? Cùng con hẻm nhà mình đó, cách nhà mình 3 căn đó, anh có nhớ
không đã? Cái ông Thọ ngày xưa ổng đi lính cái lúc mà em còn bé xíu à!
Hiếu ngắt lời:
− Tao đi lâu quá rồi đâu có nhớ! Nhưng mà mày làm sao? Mày nhắc đến ông ấy để
làm gì mới được chứ?
Vân khổ sở kể tiếp:
− Trời ơi ông ấy chết rồi, lúc sau này ông ấy lái xe bus...rồi chết luôn trên
xe bus, cái lúc mà ông chết thì...thì... em có mặt trên chuyến xe bus đó, rồi
chính em đưa ông ấy ra nghĩa địa...
Hiếu càng sốt ruột ngắt ngang:
− Nhưng mà rồi sao? Ông ấy chết thì có dính dáng gì đến mày?
Vân mở to mắt nhìn anh nhấn mạnh:
− .. Thì...ông chết cả năm nay rồi... bỗng dưng lúc nãy... ơ... ơ.. lúc em lên
xe bus thì chính ổng ngồi lái...
Hiếu nhìn em toan phì cười, vợ Hiếu mỉa mai chen vào:
− Cô mới qua Canada mà coi tivi nhiều quá... Nói chuyện như thế mà cũng mở mồm
ra mà nói, không muốn đi làm thì ở nhà, bịa đặt chuyện ma làm cái gì không
biết.
Vân bực bội đứng dậy đi lại phía tủ lạnh lấy thêm ly nước và gắt nhẹ:
− Em nói thật chứ bịa đặt cái gì, em thấy chính ông Thọ ngồi lái xe, vừa thấy
em... ổng nhe răng ra cười rồi gật đầu chào em. Trời, em sợ quá, em bỏ chạy về
liền.
Cả nhà cùng im lặng, nhưng rõ ràng không ai tin lời Vân. Một lúc sau con bé Mỹ
Linh lên tiếng:
− Chắc cô phải đi bác sĩ tâm thần quá à!
Vân thở dài thườn thượt rồi bực bội bảo Hiếu:
− Tức quá... Em không mang tấm hình nào của ông ấy... Anh nhìn mặt là anh nhớ
ra ngay. Anh không tin thì... tối mai anh ra trạm xe bus với em.
Hiếu trầm ngâm nói:
− Tao phải đi ngủ sớm, đâu có thức được mà đưa mày đi làm, mà đi taxi thì lương
mày không có đủ trả.
Rồi Hiếu quay sang đột ngột hỏi vợ:
− Em có nhớ ông Thọ không?
Vợ Hiếu gật đầu:
− Nhớ! Nhưng mà không có rõ lắm, hồi em mới lấy anh thỉnh thoảng gặp ông ấy đi
ngang nhà mình ấy. Nghe nói chết bất đắc kỳ tử mà, hình như là đứt mạch máu.
Nhưng mà... Giá như ông ấy làm ma hiện về thì hiện bên VN chứ ma nào mà du lịch
tận sang đây?
Nói câu ấy, vợ Hiếu mỉm cười như chế giễu Vân. Hiếu vội lên tiếng bảo Vân:
− Tao có cách này, tối mai mày đừng có đón chuyến xe 9 giờ rưỡi như tối nay
nữa, mày chịu khó đi sớm hơn nữa giờ, đón chuyến trước khoảng 9 giờ. Như vậy
mày sẽ khỏi phải gặp ông tài xế bữa nay. Trong thiên hạ thì thiếu gì người
giống nhau, nhưng mà muốn chắc ăn thì đi chuyến khác, khỏi gặp ông tài xế bữa
nay mà mày bảo là ma!
Vân hài lòng đáp:
− Vâng, em cũng định như vậy, đi sớm nữa giờ cũng được chứ ngồi nhà làm gì, đến
tiệm trước thì càng vui.
Vợ Hiếu chỉ muốn em chồng đi làm nên đề nghị thêm:
− Còn muốn chắc ăn nữa thì chịu khó cuốc bộ thêm lót đường nữa, thay vì đón xe
đường số 4 thì qua hẳn đường số 5 đó, hai đường song song với nhau mà, xe nào
cũng dẫn đến metro. Rồi đằng nào cũng đổi xe bus mới ra được downtown.
Vân gật gù đồng ý:
− Vâng, vâng... có lẽ như thế thì chắc ăn hơn.
Hiếu biết em không muốn ở nhà nên gật gù nhắc lại:
− Ờ, cứ như vậy đi, chịu khó đi sớm một tí.
Ngừng một chút , anh hỏi thêm:
− Thế còn tối nay thì sao? Bây giờ thì sao? Mày có đi làm hay không?
Vân im lặng không đáp, hình ảnh ông Thọ vẫn còn làm nàng kinh khiếp. Hiếu đứng
dậy lại góc nhà nhấc phone gọi cho tiệm Dolnad mà chủ nhân là một người Hoa hồi
trước làm chung sở với Hiếu,nói chuyện vài câu rồi anh gác máy rồi trở lại bảo
Vân:
− Tối nay nghỉ cũng
được, người ta chưa cần mày lắm, thật ra thì họ muốn mày đến trước một hôm để
học việc nhưng mà thôi đằng nào cũng trể rồi, tối mai bắt đầu làm. Thôi, ta đi
ngủ thôi. Nhớ khóa cửa lại.
Vợ chồng Hiếu đứng dậy lên lầu, con bé Mỹ Linh cũng theo lên. Bình thường nó
nhốt mình trong phòng riêng học bài hoặc nghe nhạc ít khi xuống nhà dưới. Mẹ nó
có ác cảm sẳn với Vân, nhưng nó thì lại dửng dưng, không thành kiến. Thỉnh
thoảng lúc rảnh rổi nó còn tận tình dạy Vân học tiếng Anh.
Mọi người lên lầu rồi, Vân cũng uể oải vào buồng ngủ lấy quần áo đi tắm. Nàng
cảm thấy khó chịu vì không có cách nào chứng minh cho cả nhà biết là nàng đã
gặp ma thật. Toan bước ra, bỗng Vân nghe tiếng con chó nhà hàng xóm gầm gừ ngay
sau sân nhà mình, sát cửa sổ buồng của Vân.
Tay ôm bộ quần áo, Vân nhíu mày lắng nghe rồi thì 1 phút sau hình như nó chồm
và những móng sắt của chân trước gào liên tục vào tường nhà Vân làm nàng càng
thêm khó chịu. Gần 3 tháng nay, chưa bao giờ Vân thấy nó sang sân nhà mình dù
là sân sau. Nó hiền như cục đất, suốt ngày nằm lừ đừ ngoài hiên nhà bên cạnh
bên tay trái nhà Hiếu, bỗng dưng tối nay con chó giỡ chứng, Vân đập bàn tay vào
tường mấy cái để xua đuổi nó đi chỗ khác. Nhưng chẳng được vì chỉ trong khoảnh
khắc, con chó bắt đầu tru lên trong đêm vắng lặng trong khu dân cư thưa thớt,
nghe ai oán đến rợn người. Vì tiếng cào vào vách, tiếng tru thảm thiết cứ đều
luôn luôn, rồi chuyển sang tiếng sủa vang, đôi khi như tắt nghẹn. Vân bực bội
lắm, nếu nó cứ sủa như thế này thì làm sao cả nhà ngủ được. Nàng định chạy lên
nói Hiếu gọi điện thoại sang ông hàng xóm bảo họ nhốt chó lại. Cái ông hàng xóm
này kỳ cục quá, tại sao không để chó trong nhà mà lại thả rong ngoài vườn khi
đã bước vào mùa lạnh.
Tay ôm bộ quần áo ngủ, Vân tò mò vén bức màn cửa sổ trông ra sân sau xem tại
sao chó sủa, tức thì nàng kinh hải thét lên, buông rơi bộ đồ xuống đất và chạy
lao ra ngoài bởi vì khi tấm màn vừa kéo ra thì nàng thấy ông Thọ đã đứng sẳn
bên ngoài sát cánh cửa sổ, nhe hàm răng trắng bệch cười với nàng.
Trong lúc Vân bước tới, chỉ có ánh sáng từ trong buồng hắt ra, nàng vẫn thấy rõ
khuôn mặt xanh xao, cái mặt của ông cười rạng rỡ. Con chó nhà hàng xóm thì cứ
lao tới phía ông mà sủa rồi lại lùi xa xa gầm gừ rồi lại chồm tới y như xua
đuổi tên trộm.
Hiếu từ trên lầu chạy xuống gắt lên:
− Cái gì thế? Cái gì ma la ầm lên thế?
Vân cũng vừa chạy ra, định lao luôn lên lầu, gặp Hiếu, nàng hổn hển thở và bảo:
− Em...em vừa thấy ông Thọ đứng ở cửa sổ..buồng em. Hèn gì con chó nhà hàng xóm
sủa mãi từ nãy đến giờ!
Vợ Hiếu cũng vừa chạy ra xem, uất ức bảo Vân:
− Chó nào sủa? Từ nãy đến giờ có nghe tiếng chó nào sủa đâu? Cô này hay nhỉ,
lắm chuyện quá. Không để yên cho người ta ngủ, ngày mai cũng phải đi làm nữa
chứ!
Hiếu tin rằng em gái mình đang gặp khủng hoảng tinh thần vì một chuyện gì ghê
gớm lắm đã xảy ra trong quá khứ ở quê nhà nên anh dịu dàng nói:
− Anh có nghe tiếng chó sủa đâu! Con Mỹ Linh nó nói đúng đó, chắc là cô bị tâm
thần thiệt rồi. Hay là ngày mai em lấy hẹn đi gặp bác sĩ xem sao.
Vừa nói, Hiếu vừa xâm xâm đi lại bước vào phòng của Vân, Vân lửng tửng đi theo
nhưng đứng ở cửa, không dám vào. Hiếu bước vô, vén bức màn cửa sổ trông ra rất
lâu, và yên chí là chẳng có gì trước mặt vì trời bên ngoài tối như bưng. Anh
bảo Vân tắt hết đèn trong buồng ngủ đi để nhìn ra cho rõ. Anh thấy chẳng có gì
ngoài bải đất trống chạy dài tới ven rừng. Trên bải đất trống ấy chỉ có một cái
cây khá cao, đứng chơ vơ cách nhà Hiếu khoảng 50 thước. Nay mai công ty xây cất
cũng sẽ đốn luôn để cất nhà bán.
Hiếu xoè hai bàn tay,
và nhún vai bảo Vân:
− Có gì đâu, mày nhìn lại đi. Nhìn lại lần nữa đi, có cái gì đâu!
Vân từ nãy đến giờ vẫn đứng thập thò ngoài cửa, nghe Hiếu gọi, tức quá Vân tiến
lại sau lưng anh, trố mắt nhìn ra rồi nhăn mặt phân trần:
− Rõ ràng là ông ấy vừa đứng đó mà, đứng sát cái cửa sổ này này. Em không thể
lầm được...Mà..mà...bộ anh không nghe thấy tiếng chó sủa hay sao? Lạ nhỉ?
Hiếu bước ra và nhăn mặt bảo:
− Chắc mày nằm mơ chứ gì?
Vân gắt lên:
− Em đã ngủ đâu mà mơ? Vừa mới vào phòng, chưa kịp tắm kia mà!
Hiếu kết luận:
− Thôi ngủ đi, mai tao với chị mày còn phải đi làm.
Rồi Hiếu lặng lẽ bước lên lầu. Hiếu ra rồi, Vân đứng lặng lẽ nhìn tấm màn cửa
sổ, nàng tưởng tượng bất chợt trong đêm ông Thọ sẽ xuất hiện trở lại sau lớp
kính và bức màn màu trắng đục. Khá lâu, Vân mới lấy hết can đảm cuối xuống
lượm bộ đồ rớt ở dưới đất sát tường ngay phía dưới cửa sổ, và chạy nhanh qua
phòng tắm. Nàng bật hết các ngọn đèn cho căn phòng rực sáng rồi nhìn ở trong
gương, thấy rõ nét lo âu và nhợt nhạt còn đọng lại.
Nửa tiếng sau, Vân trở lại phòng đứng im nghe ngóng, nàng không dám khép cửa,
không dám tắt đèn. Thậm chí bật luôn đèn ở trong nhà bếp rồi mới lên giường nằm
nghiêng đưa lưng về phía cửa sổ, và trùm mền kín từ đầu đến chân. Vợ Hiếu từ
nhà trên càu nhàu đi xuống và tắt hết đèn bếp cho đỡ tốn điện. Vân biết, nhưng
đành nằm im. Cũng may, từ đó mọi chuyện đều bình lặng, không có gì xảy ra, con
chó không gào, không sủa nữa. Tuy vậy Vân vẫn không ngủ được, Vân có cảm tưởng
bên ngoài cửa sổ, hồn ma của ông Thọ vẫn lãng vảng với khuôn mặt bóng loáng và
vẫn đang tựa cửa đợi mình.
Khi nhắm mắt lại, khuôn mặt xanh xao của ông với hàm răng trắng nhợt lại hiện
ra rõ mồn một như đang đứng ngay trước mặt Vân. Hồi nhỏ nàng nghe người lớn
bảo, những người chết vào giờ linh, hồn không siêu thoát, cứ theo đuổi mãi một
người nào đó trên trần gian, hay là... ông Thọ ở vào trường hợp đó? Nếu thế thì
xui cho Vân quá!
Cả tiếng đồng hồ sau, chắc là đã quá nữa đêm, Vân mới rón rén ngồi dậy đi tiểu,
rồi lại trở về nằm trăn trở rất lâu. Có lẽ căn phòng sáng quá khiến nàng ngủ
không được, nghĩ thế Vân vói tay tắt cả hai ngọn đèn trần, cũng như đèn ngủ ở
đầu giường rồi chun vào, cuộn mình trong chăn. Nhưng đèn vừa tắt, thì từ sân
sau con chó nhà hàng xóm lại bắt đầu gầm gừ nho nhỏ, rồi hai chân trước lại cào
vào bờ tường liên tục nghe rin rít, làm Vân thấy rùng mình ê răng và ghê cả
người. Không biết tại sao, Vân đưa hai tay bịt tai lại, nhưng con chó lại tru
lên, mỗi lúc một ghê rợn hơn, lát sau lại sủa từng hồi liên tục, và luôn luôn
móng sắt lại tiếp tục cào vào bờ tường. Vân lại thót người, run lên bần bật vì
biết chắc rằng hồn ông Thọ vừa hiện ra trở lại đằng sau nhà. Tiếng chó sủa lớn
quá trong đêm khuya, tại sao cả nhà nàng không ai nghe thấy? Vân chờ đợi mãi mà
chẳng thấy Hiếu lên tiếng, chứng tỏ chỉ có mình nàng nghe được, nàng nằm co
quắp, ôm cái gối vào lòng, mắt nhắm nghiền lại.
Một lúc sau, tiếng chó bỗng im
lặng, tiếng móng chân cào vào bờ tường cũng im hẳn, Vân nhè nhẹ kéo mép chăn
xuống khỏi mặt để thở, nhưng tiếng chó vừa im được một lúc, thì phía sau nhà
vang lên tiếng ầm ầm cổ máy xe hơi. Đúng là tiếng xe bus chạy từ từ, đơn độc,
cứ lớn dần, lớn dần cho tới khi lướt ngang sang ngay cửa sổ nhà nàng. Nhà nàng
ở giữa đồng trống, không thể có con đường có bất cứ xe nào chạy ngang phía sân
sau. Nàng lại run lên bần bật và kéo mền phủ lên mặt, nhắm mắt lại, nàng hình
dung thật rõ chiếc xe bus cứ từ từ tiến tới gần nhà mình, chạy lướt qua, rồi
lại quay đầu trở lại. Và ông Thọ ngồi lạnh lùng sau bánh lái, nàng cố trấn tỉnh
choàng dậy với tay bật đèn, và ôm cái mền chạy lao ra nhà bếp, rón rén lên lầu.
Nàng muốn chui vào ngủ chung với đứa cháu cho đỡ sợ, nhưng giờ này đã quá
khuya, không dám đánh thức nó. Dần dà một chút, Vân nằm dài ra sàn nhà, ngay
chiếc cửa sổ phòng con Mỹ linh, tung chăn phủ kín lên người.
Sáng hôm sau chuông đồng hồ đánh thức Hiếu dậy lúc 7 giờ như thường lệ, hầu như
sáng nào anh cũng dậy trước vợ, xuống nhà đọc báo, uống cà phê cho tỉnh táo.
Anh đẩy cửa bước ra, ngơ ngác thấy Vân nằm co quắp ngay lối đi, anh đứng nhìn
một chút, rồi thoáng hiểu ngay là em gái đêm qua không dám ngủ một mình ở dưới
nhà. Anh tội nghiệp bước đi nhè nhẹ xuống nhà để khỏi đánh thức Vân, nhưng Vân
choàng dậy, ngồi tựa lưng vào vách, tóc xỏa mệt mỏi, và đôi mắt đỏ ngầu, hai
mắt nhìn ra cửa sổ.
Trời hãy vẫn còn tối, 7 giờ sáng mùa hè, thì nắng đã lên. Nhưng mùa đông thì
chưa trông rõ cảnh vật. Dưới nhà, Hiếu bật đèn sáng choang, Vân uể oải đứng dậy
cầm cái mền bước xuống. Hiếu đã vào buồng tắm khép cửa lại, trên lầu cũng có
buồng tắm nhưng gần như Hiếu để dành riêng cho vợ và con gái vì mỗi buổi sáng
cả hai đều lục đục trong đó rất lâu.
Vân tiến lại trước cửa phòng mình, đứng tần ngần một chút rồi mới dám bước vô,
quăng cái chăn lên giường, nàng nhìn tấm màn cửa sổ định bụng chờ trời sáng rõ
rồi chút nữa mới kéo ra, nàng ra nhà bếp pha cà phê chờ Hiếu. Một lúc sau thì
Hiếu từ trong buồng tắm bước ra, tiến lại và hỏi Vân một câu thừa thãi:
− Tối hôm qua mày không dám ngủ một mình dưới nhà phải không?
Vân mệt mỏi nói:
− Anh Hiếu à, anh có cách nào tối nay đi với em được không? Anh không cần phải
đến tiệm cà phê làm gì đâu. Anh chỉ đứng chờ xe bus với em thôi, để em xem ông
ấy có hiện về lái xe nữa hay không! Nếu có thì anh cũng lên xe với em chứ một
mình em... em không có dám đâu.
Hiếu biết tinh thần em mình đang hỗn loạn , nhưng ngàn lần anh không thể tin
được là hồn ma từ VN sang tận đây để theo đuổi Vân, anh gắt nhẹ:
− Xe bus đâu có chỉ chở có mình mày, mỗi chuyến cả mấy chục người, không lẽ cái
xác chết lại lái được xe đưa cả mấy chục người đi làm? Mày nói làm sao chứ?
Vân ngắt lời nhấn mạnh:
− Nhưng mà tối nay anh đi với em ra bến xe được không?
Hiếu rất muốn chìu em, đồng thời cũng muốn giải quyết một lần cho xong, nhưng
anh sợ vợ anh không bằng lòng nên anh chẳng biết trả lời ra sao. Vân đặt tách
cà phê, nhìn ra cửa sổ và nói:
− Trời sáng rồi, anh đi với em ra đây, ra đằng sau nhà với em.
Hiếu ngần ngại không muốn ra ngoài, nhưng vì tội nghiệp Vân cả đêm mất ngủ, nên
đành đứng dậy nhưng cằn nhằn bảo:
− Đứng trong buồng của mày nhìn ra sân sau cũng được, cần gì phải ra bên ngoài
cho lạnh.
Vân giật mạnh tay anh quả quyết:
− Không, anh cứ đi với em, em nói thì anh không có tin đêm hôm qua ông Thọ hiện
về ngay sau cửa sổ buồng em nè, con chó nhà bên nó cứ sủa ầm cả lên, rồi nó cào
mãi vào trong tường. Đi! Anh đi với em đi mà.
Vừa nói, Vân vừa lôi anh lại cửa sau, nàng đẩy cánh cửa sổ bước ra, quên cả cái
rét buổi sáng. Hiếu theo sau, rùng mình vì lạnh. Trời chưa sáng hẳn, nhưng nhờ
khoảng trống mênh mông phía sau, nên cảnh vật bắt đầu trông rõ. Hiếu bật thêm
ngọn đèn máng trước mái hiên sân sau để quan sát cho rõ. Hiếu đứng trên mãnh
sân sau, chưa có làm hàng rào, chưa tráng xi măng mà lớp cỏ thì đã chết úa vì
lạnh. Bỗng Hiếu trố mắt giựt mình há mồm nhìn trên bức tường nhà mình, ngay cửa
sổ phòng Vân quả thật chằng chịt bao nhiêu vết cào như có ai cầm cây đinh cố ý
vạch vạch. Nhà mới xây, tường còn nguyên, nên dấu cào càng rõ. Vân lay vai Hiếu
và kinh hãi nói:
− Anh... anh thấy chưa ? Em bảo anh mà, con chó nó cào cả tiếng đồng hồ ấy.
Rồi nàng hốt hoảng chỉ tay và nói lớn hơn:
− Đây...đây này... Anh coi này... dấu chân người đứng ngay sau cửa sổ nhìn vào
buồng ngủ của em, rõ ràng là dấu giày còn in lại vì chỗ đất mềm. Sân này từ
trước tới giờ đâu có ai lai vãng tới. Tối hôm qua mà anh... anh ở dưới phòng em
thì anh mới thấy sợ, em phải chạy lên lầu là vì thế ấy.
Hiếu cũng vừa nhận ra dấu giày đàn ông quay mũi vào hướng buồng Vân, làm anh
bắt đầu đổi thái độ. Một cảm giác rờn rợn bất chợt lan vào toàn cơ thể anh, anh
im lặng quay đầu nhìn sang nhà hàng xóm có con chó quanh năm hiền lành, rồi anh
kéo tay Vân ra hiệu bảo vào nhà khép cửa lại.
Anh đi ra sân trước dáo dác nhìn, con chó hàng xóm đã nằm lặng yên trước hiên
không có một dấu hiệu nào chứng tỏ đêm qua nó đã gặp ma. Anh bảo Vân:
− Hay là kẻ trộm nó rình nhà mình?
Vân lắc đầu:
− Đằng sau nhà mình là bải đất trống, trộm nào dám đứng khơi khơi giữa bãi đất
trống mà rình?
Hiếu cũng đã nghĩ đến điều ấy, nhưng anh vẫn cố nêu ra một giả thiết để tự an
ủi mà thôi. Vào nhà, anh ngồi ở bàn ăn, hai mắt đăm chiêu suy nghĩ. Vân rót cà
phê cho anh, rồi bưng lại đặt trước mặt, Hiếu hỏi:
− Cái ông Thọ mà mày bảo là hiện hồn về đó, lúc còn sống ông ấy có...ông ấy
có... có dính dáng gì đến mày không? Tại sao lại hiện về để chọc ghẹo mày?
Vân kéo ghế ngồi và lại tỉ mỉ kể hết diễn tiến mọi chi tiết cho Hiếu nghe, chỉ
khác một điều là lần này nàng kể phấn khởi hơn bởi vì Hiếu đã chăm chú lắng
nghe không xem thường câu chuyện của nàng như tối hôm qua. Nàng kết luận:
− Tối nay anh chịu khó ra đón xe bus với em được không anh?
Hiếu gật đầu đáp:
− Ừ, để tối nay tao đi với mày, nhưng tao dặn mày để xíu nữa chị mày dậy, đừng
có nói gì cả. Bả nhát lắm, biết là có ma thật, chị mày có thể đứng tim chết đó.
Vân gật đầu mặc dầu trong lòng rất ấm ức, vì rõ ràng bà chị dâu cho là Vân bịa
đặt, chị cứ yên chí cho là Vân lấy cớ để nghỉ ở nhà để khỏi phải đi làm. Trong
lúc tức tối, Vân chỉ mong cho hồn ma hiện về cho bà chị dâu gặp một lần để bả
tởn. Vân đứng dậy và nói:
− Thôi, anh chuẩn bị đi làm đi, em phải đi ngủ một giấc đây, mất ngủ một đêm
mệt quá. Định vào ngủ chung với cháu Mỹ Linh nhưng mà lại sợ làm mất giấc ngủ
của nó, em đành phải nằm ở ngoài hành lang ấy.
Hiếu trầm ngâm không nói gì nữa, Vân nhìn anh tha thiết hỏi:
− Ừm... em... em gọi phone về VN được không anh?
Hiếu bưng tách cà phê chưa kịp uống ngạc nhiên đáp:
− Được chứ, nhưng mà mày gọi cho ai?
− Gọi cho gia đình ông Thọ ấy mà, ông ấy ở với một ông anh ruột, em bảo là
người ta làm lễ cầu siêu, tại vì ông Thọ không vợ, không con, cho nên không có
ai cúng kiến cả.
Hiếu uống một ngụm cà phê rồi gật đầu bảo:
− Ừ tùy mày vậy, lát nữa tao đi làm thì mày gọi.
Vân hài lòng đứng dậy, anh em thương nhau nhưng vớ phải bà chị dâu khó chịu,
thành ra bất cứ việc gì muốn làm, Vân vẫn cứ phải đắn đo. Nàng bước vào phòng
tắm, bao nhiêu nỗi kinh sợ đêm qua, giờ này khi trời sáng đã giảm hẳn. Nàng
đánh răng rửa mặt, rồi cởi quần áo vào bồn tắm xối nước nóng cho đỡ mệt mõi,
rồi nàng vào buồng khép cửa lại lên giường ngủ. Ngoài nhà vợ chồng Hiếu và con
gái lục đục một lúc rồi khóa cửa đi ra trả lại sự vắng lặng một mình cho Vân ở
nhà. Nàng cần phải ngủ một giấc dài, đêm nay mới có thể thức trắng làm việc ở
tiệm cà phê.
Vân ngủ được mấy tiếng đồng hồ thì choàng tỉnh dậy giữa căn nhà vắng vẻ, ngẫm
nghĩ mấy giây mới nhớ lại trọn vẹn câu chuyện đêm qua vào lúc thấy ông Thọ mặt
sáp ngồi trên xe bus cho đến những âm thanh hổn độn ở sau nhà: tiếng chó sủa,
tiếng cào vào tường, tiếng xe bus chạy. Tất cả ùa trở về rất nhanh trong trí
nhớ của nàng. Tuy nhiên, nhìn qua màn cửa sổ, nàng thấy trời đã rực nắng nên
cái cảm giác run sợ không còn đè nặng như đêm qua, nhìn đồng hồ trên bàn thấy
cũng quá trưa, Vân choàng dậy, định ra rửa mặt rồi nấu cơm. Chui ra khỏi tấm
chăn dày, Vân thấy rùng mình vì lạnh, nàng mặc vội cái áo khoác rồi lại kéo
rộng tấm màn cửa sổ cho căn phòng thêm ánh sáng.
Màn vừa kéo ra, nàng hãi hùng kêu lên, và bước lùi lại mấy bước. Trên bãi đất
mênh mông trước mặt, cách nhà nàng khoảng 50 thước, trơ trọi một cây thông khá
cao giờ này lá đã rụng gần hết. Một người đàn ông đứng dựa gốc cây miệng ngậm
điếu thuốc khói bay nhè nhẹ, đăm đăm nhìn vào cửa sổ buồng ngủ của Vân. Mặc dù
khoảng cách khá xa, Vân cũng vẫn nhận ra ngay đó là ông Thọ với cái dáng quen
thuộc không thể lầm lẫn được. Vừa thấy Vân, nghĩa là khi Vân vừa kéo màn cửa,
ông liền quay lừng lửng bỏ đi về phía bìa rừng và mất hút trong đó.
Vân để bàn tay lên ngực để trấn tỉnh, nàng không dám kéo màn lại nữa. Nàng chạy
ra nhà ngoài kiểm soát lại xem cửa chính đã đóng kín và gài then trong chưa,
đồng thời nhà có bao nhiêu cửa sổ, Vân kéo màn mở tung ra hết, nàng nghĩ hồn ma
luôn luôn sợ ánh sáng, cho nên chiều nay khi Hiếu đi làm về, nàng sẽ đòi Hiếu
thay cái bóng đèn thật sáng phía sân sau ngay trên cửa sổ của nàng, rồi từ đây
khi ngủ, nàng sẽ không kéo màn lại nữa. Nàng đứng ở bàn ăn đờ đẩn suy nghĩ, tim
vẫn còn đập thình thịch, căn nhà vắng lặng lạ thường, không một tiếng động nhỏ
làm nàng cảm thấy rờn rợn như sống một mình giữa lâu đài hoang.
Nàng vào phòng khách, bật ti vi lên cho đỡ trống trãi rồi qua phòng tắm rửa
mặt. Nhìn đồng hồ thấy mới khoảng 1 giờ trưa nàng lưỡng lự toan gọi điện thoại
về VN, nhưng lại đổi ý hoãn đến chiều, chờ Hiếu về để Hiếu cùng nghe rõ câu
chuyện. Một mặt Vân sẽ bảo người nhà cầu siêu cho ông Thọ, một mặt nàng sẽ yêu
cầu bảo họ gởi qua cho nàng một bức hình của ông để mang lên chùa. Phải chấm
dứt tình trạng này, chứ nếu kéo dài, thì nàng không thể làm ăn gì được. Đôi mắt
vẫn còn cay, Vân đứng trước bồn rửa mặt, cúi xuống vặn nước nàng nhắm mắt lại
vộc thật nhiều nước đắp lên mặt cho tỉnh. Đang lau mặt thì nàng ngạc nhiên
khựng lại vì chợt ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong phòng, nàng nhíu
mày đứng yên, hít hít mấy cái và càng thấy rõ mùi thuốc lá bao phủ nặng nề hơn.
Hiếu đi làm mới về bất ngờ chăng? Chắc là không! Bởi dù Hiếu có về thì Hiếu
cũng đâu có hút thuốc, anh bỏ thuốc đã lâu. Mấy cái gạt tàn chỉ còn giữ lại
trong tủ làm kỷ niệm. Nhà này không có ai hút thuốc, sao lại có mùi khói bay
trong nhà? Vân máng cái khăn lên và cất tiếng hỏi lớn:
− Anh về đấy hả anh Hiếu?
Cùng với câu hỏi ấy, Vân bước sang phòng khách, nàng kinh hãi đến rợn người vì
ở bàn salon, trên chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, có điếu thuốc đang cháy giở,
khói bốc thành sợi bay lên cao. Vân đứng chết cứng tại chỗ, trố mắt nhìn, bên
cạnh cái gạt tàn còn có gói thuốc hoa Mai mà đã hơn một năm nay Vân mới nhìn
lại. Tim đập thình thịch, Vân đưa mắt nhìn quanh, ngó xuống bếp và ngước lên
lầu, nàng biết hồn ma ông Thọ đang có mặt trong căn nhà với một điếu thuốc nội
hóa mà xưa kia ông vẫn hút khi lái xe bus.
Dường như có tiếng bước chân trên lầu, nàng im lặng lắng nghe thì không thấy gì
nữa. Căn nhà chìm trong im lặng mênh mông, không một tiếng động nào. Đứng một
lúc, lấy lại phần nào bình tĩnh, Vân tiến lại góc nhà, chỗ máng điện thoại để
gọi vào sở báo tin cho Hiếu biết. Nàng dự định điện thoại cho Hiếu xong thì
nàng sẽ ra phố đông người hoặc vào 1 shopping center nào đó đi thơ thẩn chứ
không dám ở nhà một mình, 5 giờ chiều cả nhà về thì Vân mới về.
Vân đứng bên cạnh cái phone màu đen máng trên vách mở cuốn sổ tìm số của Hiếu,
nhưng còn đang lật từng trang thì điện thoại bỗng reo vang làm nàng giật nẩy
người, đánh rơi cuốn sổ điện thoại xuống chân. Nàng trấn tỉnh ngay, đặt bàn tay
lên ngực và thở phào vì đoán là Hiếu gọi về. Ban ngày cả nhà đi làm hết, đâu có
ai gọi vào giờ này? Chắc chắn chỉ có Hiếu hoặc con bé Mỹ Linh mà thôi. Nàng
nhấc ống nghe, áp vào tai vừa nói "Hello" thì từ phía đầu dây bên kia
vang lên 1 giọng nói rất mơ hồ lẫn trong tiếng gió thổi như vọng từ cõi xa xăm
nào về...
− Chào cô Vân, tôi là Thọ đây, Thọ xe bus đây!
Vân thét lên, buông rơi chiếc điện thoại xuống bàn và bỏ chạy ra sân nhà, nàng
xuống hẳn lề đường, mặt tái mét, đưa mắt nhìn ra trước sân và hai bên nhà hàng
xóm. Con chó nhà bên cạnh vẫn nằm lừ đừ trước cửa dưới ánh nắng khô lạnh. Sực
nhớ ra mình đang mặc đồ ngủ, hơi giá thấm nhanh qua lớp vải nội hóa, Vân lại
trở vào, rón rén mở cửa, mắt mở trừng trừng, nhìn tứ phía căn nhà nàng cư ngụ
đã 3 tháng hôm nay biến thành một cõi âm hồn lạnh lẽo mà nàng cảm nhận được
trong không gian. Nàng muốn gọi phone cho Hiếu, nhưng cứ đứng nhìn cái điện
thoại mà kinh hãi, chỉ sợ đến gần thì hồn ma ông Thọ lại từ thế giới bên kia
kêu về.
Nàng mon men đi vào phòng, dáo giác ngó quanh, rồi thay bộ quần jean áo thun,
rồi nàng qua buồn tắm lấy cái Jacket dày vẫn máng trong đó. Nhưng lạ quá, cái
áo khoác ấy chỉ máng lên một cái đinh nhỏ sau cánh cửa mà nàng giật mãi không
ra, như có bàn tay ai giữ lại. Vân dùng hết sức kéo thật mạnh, cái đinh sút
luôn làm nàng ngã té. Vân lồm cồm đứng dậy cầm cái jacket chạy luôn ra sân.
Buổi chiều vợ chồng Hiếu về tới nhà đã thấy Vân đứng chờ ngoài sân. Trời mùa
đông âm u gần như đã 7 - 8 giờ tối. Nhìn nét mặt xanh xám và cặp mắt lạc thần
của em, Hiếu ưu tư hỏi:
− Sao giờ này không ngủ, ra đứng đây làm gì cho lạnh?
Chờ vợ Hiếu vào nhà trước, Vân mới níu cánh tay anh và vắn tắt kể:
− Anh Hiếu ơi, hồn ma ông Thọ đang ở trong nhà mình từ sáng tới giờ đó. Em đang
ở trong buồng tắm thì ngửi thấy mùi thuốc lá. Em chạy ra không thấy ai mà lại
thấy điếu thuốc cháy dỡ trên tàn, bên cạnh điếu thuốc hoa Mai. Ghê nhất là lúc
em tính gọi phone vào sở cho anh thì em nghe tiếng ở trong phone, em nhận ra
thì chính là tiếng của ông ấy. Giọng ông ấy nghe... nghe ghê lắm, nghe kỳ
lắm... em sợ quá... em sợ lắm anh ơi... em... em ở nhà một mình chắc em chết
mất...
Giọng Vân cực kỳ thảm nảo khiến Hiếu đứng yên tại chỗ, đăm đăm nhìn xuống chân
ngẫm nghĩ không biết giải quyết bằng cách nào để giúp em. Những điều Vân vừa kể
như ông Thọ hiện về hút thuốc, và nhất là điện thoại cho Vân thì Hiếu chưa tin
hẳn. Tin làm sao được? Y như trong phim ảnh, hay là em gái mình bị loạn trí
thật rồi? Cũng không phải, dấu chân người và những dấu vết cào trên vách tường
sau nhà Hiếu rõ ràng là điều có thật mà sáng nay chính anh đã tận mắt chứng
kiến.
Muốn kiểm lại cho chắc, Hiếu không vào nhà vội, anh kéo Vân vòng ra hông nhà và
ra phía sau. Dấu chân người đứng sát cửa sổ và những vết cào chằng chịt trên
tường vẫn còn nguyên vẹn. Vân bảo:
− Anh... anh thay cho em cái đèn thật sáng ngoài này được không? Ma bao giờ
cũng sợ sáng cả.
Hiếu vừa bước vòng về phía trước vừa nói:
− Tạm thời mày sợ thì nằm chung với con Mỹ Linh. Nhưng mà mày có ngủ ở nhà đâu
mà mày sợ? Mày làm ban đêm mà! Lát nữa tao đi với mày ra đón xe bus.
Giờ này thì Vân không phải chỉ sợ ông Thọ ngồi trên xe bus, mà chỗ nào hình như
cũng có ông theo bước chân nàng. Hai người vừa tới cửa trước thì vợ Hiếu cũng
vừa từ phía trong nhà bước ra, mặt hầm hầm nhìn Vân mắng lớn:
− Cô ở nhà làm gì mà phòng tắm bừa bãi như thế này? Thủy tinh vỡ đầy trong ấy
mà không quét dọn gì cả, rủi ai đạp vào thì sao? Rồi bao nhiêu chai lọ lăn lông
lốc ở trong buồng tắm ấy, cô để yên được à? Muốn vào đây thì phải gọn ghẽ chứ!
Vân cúi đầu nén tiếng thở dài, Hiếu không biết giải thích thế nào với vợ để
bênh em gái, bèn dịu dàng bảo Vân:
− Vào quét đi, quét rồi lấy máy hút bụi hút lại cho thật kỹ đi.
Vân vô buồng tắm rồi,
vợ Hiếu đứng ở bếp chống nạnh nhìn quanh rồi chán nản nói:
− Um... ở nhà cả ngày mà bếp núc lạnh tanh như thế này. Không nấu được hộ nồi
cơm. Chán thật!
Hiếu nghe vợ cằn nhằn em gái một cách oan ức nhưng anh không biết nói sao, anh
không muốn vợ biết rằng chính anh cũng đã bắt đầu tin những điều Vân kể, anh tò
mò đứng ở trước cửa buồng tắm nhìn vào, Vân đang khom người quét những mãnh
thủy tinh, vội đứng dậy và thì thầm kể:
− Em thấy tình hình ghê rợn lắm rồi, em... em chịu không nổi, anh phải làm cách
nào giúp em. Trưa nay, em ngủ có khoảng 3 tiếng đồng hồ, ban ngày nên em cũng
đỡ sợ, ngủ dậy em vén màn cửa sổ thì không ngờ em lại thấy ông ấy. Đêm qua thì
ông ấy đứng sát cửa sổ, trưa nay thì ông ấy đứng xa xa dưới gốc cây, chỗ cái
bãi đất trống kia kià... Anh có biết cây đó là... là cái cây gì không? Đó đó
cái cây đó đó, anh qua buồng em mà coi.
Rồi thấy em, ông ấy bỏ vào rừng. Trời đất ơi, em mệt quá vì thiếu ngủ, mới vào
buồng tắm vộc nước đắp vào mặt, ai ngờ mở mắt ra thì ngửi thấy mùi thuốc lá,
chạy ra phòng khách thì thấy điếu thuốc đang cháy dỡ. Em chưa đứng tim mà chết
là may đấy. Vào phòng tắm để lấy cái áo jacket thì có người giữ lại không cho
em lấy, lôi mãi thì cái đinh nó tuột ra làm em ngã lăn vào buồng tắm suýt gãy
xương sống...mà..mà lạ quá...cái ly thủy tinh này múc nước xúc miệng thường
ngày nó nằm cạnh cái bàn rửa mặt, sao hôm nay nó nằm cạnh cái bồn tắm? Rớt
xuống vỡ tung ra, em... em chả hiểu ra làm sao hết... Rùng rợn nhất là lúc
em nghe tiếng ông ấy trong điện thoại. Từ nay.... từ nay chắc em không dám nhấc
điện thoại nữa đâu.
Hiếu chỉ nghe em kể cũng thấy rùng mình lạnh buốt xương sống mặc dù toàn những
chuyện lạ lùng đầy tính hoang đường. Anh bảo Vân quét dọn, một mình vào buồng
ngủ của Vân, đứng nhìn qua cửa sổ, trời đã tối xẩm, ngoài khu đất hoang, cảnh
tượng thê lương như bải tha ma không một bóng người, không một chút ánh sáng vì
nhà Hiếu ở dãy cuối cùng. Hiếu kéo màn cửa sổ lại, rồi trở qua buồng tắm và hỏi
Vân:
− Ông Thọ lúc còn sống theo đạo gì?
Vân vừa quét vừa đáp:
− Dạ... hình như đạo Phật.
Hiếu bảo:
− Ở Toronto có nhiều chùa VN lắm, hay là mày nhờ chùa làm lễ cầu siêu cho
ông ấy.
Vân hăm hở đồng ý ngay:
− Vâng, em cũng định như vậy. Thứ bảy này nhờ anh đưa em đến chùa, chùa nào
cũng được. Nhưng mà trước mắt phải giải quyết ngay chứ... để thế này đâu có
được. Từ đây đến thứ bảy còn lâu quá.
Hiếu nhìn em gái tội nghiệp nói:
− Giải quyết cách nào bây giờ? Chính tao cũng không biết. À, mà mày gọi điện
thoại về Vn chưa? Bảo người nhà ông ấy gửi gấp gấp hình ông ấy sang đây để mày
mang lên chùa.
Vân mệt mỏi đáp:
− Trời ơi, em chưa gọi, bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra, em chẳng còn tâm trí
nào để nhớ là điện thoại về VN, thôi hay là để sáng mai vậy.
Vân vừa dứt lời thì con bé Mỹ Linh cũng vừa về tới đẩy cửa bước vào, cất tiếng
chào bố mẹ rồi đi thẳng lên lầu vào buồng riêng. Nó thay quần áo xong, xuống
nhà chuẩn bị ăn cơm, thấy mẹ đứng nấu bếp, nó vô tình hỏi:
− Ủa, cô Vân ở nhà không nấu hay sao mẹ?
Vợ Hiếu được dịp than:
− Chả biết làm gì cả ngày ở nhà mà bừa bải như bải rác, không dọn dẹp, cũng chả
nấu nướng.
Những câu nhiếc móc ấy Vân đều nghe rõ cả vì vợ Hiếu cố ý nói lớn, nhưng nàng
lờ đi vì đã có lời dặn của Hiếu, nàng dọn xong buồng tắm, treo tấm màn nylon
lên thì nghe tiếng Hiếu gọi ra ăn cơm. Ít có gia đình nào chị dâu em chồng hòa
thuận với nhau, nhất là trong hoàn cảnh của vợ Hiếu và Vân hôm nay. Hai chị em
ngồi đối diện nhau không ai nói lời nào. Con bé Mỹ Linh vốn tính hồn nhiên,
tươi cười hỏi Vân:
− Tối nay cô có đi làm không? Coi chừng cô lại gặp ma trên xe bus đó nha!
Vân chưa kịp đáp thì Hiếu lên tiếng:
− Ừm... lát nữa ba sẽ đi với cô Vân ra trạm xe, chờ cô lên xe xong thì ba mới
về.
Lập tức vợ Hiếu đặt bát và gắt lên:
− Ơ hay! Tại sao phải như thế? Không lẽ đêm nào cũng đưa từ nhà ra bến xe à?
Thế thì ở nhà cho rồi, đi làm làm cái gì? Đi làm mà phiền người khác thì nghỉ phức
cho rồi.
Hiếu cố gắng nhẫn nhục phân trần:
− Anh đi với cô ấy tối nay thôi, để xem ông lái xe bus là ai mà con Vân nó sợ?
Mỹ Linh chen vào:
− Ba cho con đi theo luôn đi, để xem ông ấy có phải là ma không nhá?
Vợ Hiếu quát lên:
− Thôi thôi, vẽ chuyện, không có đi đâu hết á, ăn xong lên phòng học bài đi.
Hiếu bực mình chịu không nổi, lạnh lùng bảo vợ:
− Em cũng nên đi với anh và con nữa. Đi ra xem ông tài xế xe bus là ai? Người
hay là ma?
Vợ Hiếu quẳng đôi đũa xuống bàn mà gắt:
− Cái gì? Hóa ra là anh cũng tin là ông Thọ chết ở VN, rồi bây giờ sang đây lái
xe bus à? Đúng là mê ngủ! Ma nào mà đi xa vậy? Anh em giống hệt nhau, tin vớ
tin vẩn chuyện dị đoan.
Hiếu cải:
− Không gặp thì làm sao mà biết được? Lát nữa anh ra xem sao?
Con bé Mỹ Linh nhìn bố dè dặt nhắc lại:
− Um... con đi được không ba?
Hiếu gật đầu:
− Ừ, con đi với ba xem cô Vân nói thật hay là chỉ tưởng tượng?
Vợ Hiếu bực mình bỏ dỡ bửa cơm, đứng dậy bước vào buồng tắm, rồi lên lầu. Con
bé Mỹ Linh đưa mắt nhìn theo mẹ một lúc rồi quay lại Hiếu, nó tò mò hỏi:
− À.... Bộ ma cũng lái được xe hả ba?
Hiếu gật đầu giải thích:
− Ma là hồn người chết con ạ. Tuy xác chết, nhưng hồn không chết. Có nhiều điều
người sống làm không được, nhưng hồn ma nó làm được. Huống chi là lái xe thì
quá dễ.
Cơm nước xong, hai cô cháu xuống dọn dẹp để Vân chuẩn bị đi làm. Nàng hồi hộp
lắm. Nhưng có hai cha con Hiếu đi theo, nàng cũng đỡ sợ. Nàng tự đặt ra trong
đầu hai trường hợp sẽ xảy ra: Nếu lát nữa ông Thọ lái xe thật thì nàng có leo
lên xe hay không? Mà nếu tài xế không phải là ông Thọ, hai cha con trở về
không, thì cả nhà sẽ khổ với sự đay nghiến của vợ Hiếu. Lúc đó nàng sẽ ăn nói
làm sao với bà chị dâu khó tính?
Trong lúc Vân rửa chén thì Hiếu lên lầu nói chuyện với vợ, vợ Hiếu bây giờ đâm
ra bực chồng hơn cả bực Vân, bởi lẽ Hiếu tỏ ra tin chuyện ma vô lý của em gái,
Hiếu biết thế nên phải tìm cách vuốt, anh giả vờ nói theo ý của vợ:
− Em à, anh thấy là cả em cũng nên đi với anh ra trạm xe bus, biết đâu con Vân
nó lấy cớ là sợ ma, nó ở nhà không chịu đi làm đúng như em nói? Mình ra tận nơi
chứng kiến, nó sẽ hết đường chối cãi, em thấy không? Chính vì vậy anh mới quyết
định ra trạm xe với nó chỉ một lần thôi, từ mai nó không bịa đặt chuyện được
nữa. Em đi với anh đi, em đi với anh để xem nó ăn nói ra làm sao?
Vợ Hiếu thấy chồng có lý, chị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
− Đi thì đi, thời buổi này mà nói chuyện gặp ma, nghe chán thật!
Hiếu vuốt theo:
− Chả hiểu con bé nó
bị khủng hoảng cái gì mà sinh ra lẩn thẩn như vậy?
Anh quay bước xuống nhà mà lòng nặng trĩu. Nổi lo âu dùm cho em gái, anh mong
mỏi là mọi chuyện êm xui. Vân từ nay đi làm đều đặn để vợ anh cảm thấy thoải
mái hơn.
Đúng 8 giờ rưỡi, 4 người nai nịch quần áo muà đông, bước ra khỏi nhà để lên
đường đi gặp... ma. Vợ Hiếu mặc jacket dày lặng lẽ theo chồng, không nói lời
nào. Vợ Hiếu khóa cửa, rồi cả nhà cắm đầu cùng rảo bước. Hiếu định lái xe,
nhưng vợ Hiếu và con bé Mỹ Linh đều đòi đi bộ vì quảng đường không xa lắm. Vợ
Hiếu lúc này hơi lên cân, nên thấy có dịp đi bộ để tập thể dục, đòi đi ngay.
Trời rét căm căm, mà gió lại rít từng cơn qua cánh đồng trống, như hắt hơi lạnh
vào 4 người. Hiếu và vợ đi trước rầm rì nói chuyện. Hai cô cháu lặng lẽ đi sau.
Vân kiểm điểm lại bao nhiêu nổi kinh sợ xảy đến dồn dập trong ngày hôm nay.
Nàng thầm nguyện trong đầu:
− Ông Thọ ơi, lúc sống ông là người thân của tôi, ông sống khôn thác thiêng,
xin đừng hiện về làm tôi sợ. Tôi hứa sẽ đặt bài vị ông trong chùa mà.
15 phút sau thì ra tới con lộ chính, trạm xe không có ai. Cả bốn người đứng
khuất hẳn vào trong nhà lồng kiếng chờ đợi. Vân hồi hộp lắm, để đỡ sốt ruột,
nàng hỏi Hiếu:
− Bộ... bộ anh không nhớ mặt ông Thọ hay sao?
Hiếu lắc đầu nói :
− Không! Cứ như mày kể thì hồi trước ổng đi lính ít khi về nhà. Sau 75 thì ông
ấy về nhà, tao vượt biên rồi còn đâu. Gặp thì chắc là cũng nhớ, nhưng bây giờ
thì tao không có hình dung được mặt mũi ổng ra làm sao.
Vợ Hiếu ngồi trên ghế băng không nói gì, mặc dù chị vẫn nhớ mặt ông Thọ. Hiếu
chưa nói xong dứt câu thì Mỹ Linh đứng bên cạnh lên tiếng:
− Ơ... Xe tới kìa ba!
Cả Hiếu và Vân cùng hồi hộp quay về hướng xe bus đang từ từ chạy đến. Vợ Hiếu
còn hồi hộp hơn bởi chị mong cái giây phút này để cười vào mặt cô em chồng. Bốn
người đứng thành một hàng, không ai nói một lời nào. Dưới ánh đèn đường chiếu
qua làn hơi sương ảo ảo, chiếc xe màu xám hiện ra như bóng dáng một con quái
vật khổng lồ đang ám ảnh tâm trí của Vân. Nàng nín thở đăm đăm nhìn và thầm
nhắc lại câu nói lúc nãy:
− Ông Thọ ơi! Ông sống khôn thác thiêng, xin đừng hiện về làm tôi sợ.
Hình như xe trống, không có khách. Tới gần trạm, xe giảm tốc độ, và tấp vô lề
và dừng hẳn lại. Vợ chồng Hiếu, Vân và Mỹ Linh, cả 4 người cùng căng thẳng, trố
mắt chờ đợi. Rồi cánh cửa xe bus mở toang, người tài xế quay đầu nhìn ra bằng
ánh mắt dửng dưng. Vân cứ đứng yên như pho tượng tại chỗ khiến Hiếu phải đẩy
lưng nàng, giục nàng bước lên. Ông tài xế chỉ là một người đàn ông Canada bình
thường, mặc đồng phục, tay cầm sẳn tờ giấy jo- en -phơ để trao cho khách theo
thói quen. Hiếu mừng lắm, anh thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân, nhưng
phải làm bộ mắng Vân để làm vợ vui lòng:
− Mày thấy chưa, chỉ trông gà hóa cuốc. Thôi, đi làm đi! Sáng mai về gặp lại.
Con bé Mỹ Linh hỏi nhỏ Hiếu:
− Ông này đó hả ba? Cô Vân nói ông này là ma đó hả ba?
Vợ Hiếu cười khẩy bảo con:
− Hứ, ông này mà cô mày bảo ma, thì mỗi ngày tao gặp đến cả trăm con ma, ma đầy
đường.
Hiếu nhún vai, bảo vợ:
− Nhưng mà mình có ra tận nơi thì con Vân nhà mình nó mới hết đường chối cãi.
Thôi, thế là yên chí, đi về ngủ.
Vân bước lên, tìm chỗ ngồi tuốt phía sau, nàng vừa vui mừng, vừa hồi hộp. Mắt
cứ dán chặt vào lưng ông tài xế, nàng tin vào lời thầm khấn của nàng với hồn ma
ông Thọ đã khuất. Ông không hiện về làm nàng kinh sợ nữa. Hy vọng từ nay, Vân
thoát nạn. Dầu sao, nàng cũng sẽ làm lễ cầu siêu cho ông và đặt hình ông trên
chùa thường xuyên. Hành khách trên xe thưa thớt chưa tới 10 người, Vân quan sát
từng khuôn mặt đàn ông, nàng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Dưới lề đường, chờ cho xe đóng cửa và lăn bánh, vợ chồng Hiếu mới an tâm trở
về, vợ Hiếu bắt đầu lên mặt trách chồng:
− Đã nói là nó làm bộ mà anh đâu có tin, anh bây giờ chỉ tin em gái anh thôi,
còn em nói cái gì anh chả tin.
Hiếu biết là Vân không tưởng tượng bởi bao nhiêu việc đã xảy ra trong nhà anh
từ tối hôm qua đến giờ nhưng anh không muốn vợ biết, nên đành phải xuống nước:
− Anh đã nói rồi, mình ra đây là để nhìn tận mắt cho nó hết cãi.
Vợ Hiếu vẫn chưa buông tha:
− Em có tiếc cái công ra đây đâu. Nhưng tức là nó nói cái gì anh cũng nghe,
chuyện vô lý đến thế, anh không mắng vào mặt nó, mà lại có vẻ xiêu lòng nghe
theo nó.
Hiếu không nói nữa, lặng lẽ đi bên vợ con, vì anh biết có phân trần thì vợ anh
cũng không tin, bởi vốn đã có thành kiến với Vân. Con bé Mỹ Linh góp ý:
− Um... Con chắc là cô Vân bị ám ảnh vì ở nhà coi tivi nhiều quá!
Vợ Hiếu bắt ngay nhận xét ấy để nhắc lại:
− Chứ còn gì nữa! Tao đã nói rồi mà. Chỉ có mình ba mày tin là có ma chứ chuyện
vô lý như thế, đứa con nít nó cũng chả nghe nữa.
Về đến nhà vợ Hiếu bước lên mở cửa, mặt vẫn còn hầm hầm. Hiếu và con gái đứng
dưới sân. Con bé nó đòi Hiếu thứ bảy này chở ra Toronto dự tiệc sinh nhật con
bạn. Hiếu gật đầu bảo:
− Ừ cũng được, đằng nào ba cũng đưa cô Vân lên chùa.
Vợ Hiếu đẩy rộng cánh cửa bước vào, thò tay bật đèn, và treo xâu chìa khóa lên
cái móc trên vách. Bỗng chị nhíu mày bực bội vì nghe trong phòng tắm có tiếng
nước chảy và đèn còn để sáng. Phòng tắm dưới nhà thì chỉ có mình Vân xài, như
vậy trước khi đi, Vân đã quên tắt đèn và tắt nước. Chị uất ức đi nhanh vào và
nghiến răng nghĩ đến sự bất cẩn của Vân để tốn tiền điện, tiền nước một cách
phí phạm, nhiều lần chị đã nhắc mà bữa nay Vân vẫn quên.
Đứng trước cửa buồng tắm, chị lại càng bực hơn vì Vân chỉ quên tắt vòi nước
nóng ở bồn rửa mặt, nước đã xả ra cả nửa tiếng đồnghồ nên hơi nước bốc lên mờ
mịt che kín khắp phòng, chị vói tay lấy cái khăn tắm khua đi khua lại trước mắt
mới thấy đường mà bước vào. Chị mò mẩm vặn chặt vòi nước nóng, rồi đưa khăn lau
sạch lớp hơi nước phủ dày đặc tấm gương soi trước mặt. Chị thở phào và ngẩng
lên nhìn trong gương. Bỗng chị thét lớn, buông cái khăn và ngã bật ngữa ra phía
sau, té lăn vào buồng tắm là bởi vì khi nhìn vào trong gương, chị không thấy
mặt mình mà chỉ thấy khuôn mặt sáp bóng loáng trắng bệch của ông Thọ.
Nguyễn Ngọc Ngạn
Cám ơn chị Tố Kim , em đoc truyện này rồi, nay đoc lại vẫn cảm thấy ...sợ ạ
ReplyDeleteHồng Thúy