Người viết nghe nhiều câu chuyện về con cái đời nay trên các diễn đàn, trên báo chí, chuyện nào cũng buồn nhiều hơn vui. Nhất là đối với những vị cao niên, thì thảm não nhiều hơn nữa.
Bà
A nức nở khóc: “Thằng con trai tui cưới vợ mà nó không cho tôi được
mời nhiều bạn bè của tôi đến dự tiệc cưới của nó vì nó giới hạn số khách
mời của tôi chỉ được mấy bàn mà thôi. Tôi muốn nhân dịp này để mời bạn bè đến
chung vui với tôi mà cũng không được nữa! Buồn quá trời!”
Bà
B lại than phiền: “Trời ơi! Con dâu của tui phải gọi là “bà dâu” mới đúng vì nó
làm “xếp sòng” trong nhà, nó có coi tui ra gì đâu! Khổ thật!”
Ông
C lại than thở với tôi: “Tui bịnh mấy ngày rồi mà có thấy thằng con trai
của tui gọi phone hay đến thăm tui đâu! Buồn quá!”
Tác
giả Vũ Trung Hiển trong một bài viết “Thọ, chưa hẵn là may mắn” đã tâm tình:
“Cứ mỗi lần
có dịp phải vào nhà dưỡng lão để thăm người quen hay bạn bè, tôi thường có
những suy nghĩ và ám ảnh, liệu rồi sau này lúc già yếu, bệnh hoạn, tôi có phải
vào nằm ở đây không, mà ví như cha mẹ tôi còn sống, tôi có khả năng nuôi nấng
săn sóc cha mẹ tôi ở nhà không hay lại phải đưa quý cụ vào đây?
“Nước
mắt chảy xuôi” là thành ngữ Việt Nam nói đến tình thương chỉ có thể từ cha mẹ
dành cho con cái, theo dòng thuận của đời người, từ cao xuống thấp, để khuyên
chúng ta đừng đòi hỏi một sự báo đáp từ con cái. Nhưng sự thật, các bậc cha mẹ
cũng buồn lòng khi thấy con cái đối xử với mình tệ bạc, nhất là đến tuổi già,
bệnh tật, có khi bị bỏ quên, cha mẹ cảm thấy cô đơn, cần sự an ủi, săn sóc.
Trong một bài viết về nỗi niềm của cha mẹ già bị bỏ quên trong xã hội hôm nay,
tôi nhận được lá thư của một vị cao niên ở tận miền Ðông, bày tỏ ý kiến của cụ:
“Tôi đã khóc, khóc cho chính mình và cho ai trong tuổi già ở xứ
này.
Ông kể lại có cụ già đã chết cả một hai tuần, không ai biết.
-Con cái ở đâu?
Ðó là những
người có con mà còn vậy, còn những người không con thì chắc phải vô trường hợp
này quá. Vì tôi không con gái, chỉ hai ‘đực rựa’, một ở Cali, một ở gần đây,
nhưng ít khi kêu, và có khi không kêu hỏi thăm được một tiếng, lúc cần tiền hay
cần gì đó mới kêu.
- Có lúc
tôi nghĩ:
Hay mình bất hiếu với cha mẹ nên con cái nó bạc với mình chăng?
Ở Florida
này cũng có một bà Việt Nam ở riêng, mỗi tuần có cậu con trai mang đồ ăn tới.
Hôm đó cậu ta kêu cửa, nhưng không ai ra mở.
Cậu ta tưởng bà cụ đi vắng bèn treo gói đồ ăn vào hàng rào cổng.
Mấy ngày sau trở lại, thấy gói đồ ăn vẫn còn, mới khám phá ra bà
mẹ đã chết.
-"Thật là thảm!”
Ðây chắc chắn là chuyện này có
thể tránh được.
-Nếu mẹ ở
nhà riêng, con nên có một cái chìa khóa nhà để dùng lúc cần thiết.
-Ðem thức
ăn đến cho mẹ, khi mẹ đi vắng, dù bận thế nào đi nữa, thì cũng vào nhà, để thức
ăn vào tủ lạnh cho mẹ.
-Nếu mẹ ngủ
thì cũng vào nhà xem mẹ có khỏe không?
-Ðiện thoại
cho mẹ nhiều lần mà không nghe trả lời thì phải nhờ người ở gần, đến gõ cửa nhà
mẹ xem sao, hay vội vàng chạy lại xem sự thể thế nào?
-Câu chuyện
như trên có thể xảy ra bất cứ ở đâu.
-Trái tim
của người mẹ có nhiều chỗ dành cho đứa con, như đôi cánh của một con gà mẹ có
thể dang ra che kín mười đứa con bé dại, nhưng người mẹ có chỗ nào trong trái
tim của con.
Ngày
xưa, mẹ chưa bao giờ biết nói tiếng “bận” với con.
-Khi đang
ăn mà con “làm bậy” cũng phải buông đũa đứng dậy.
-Nửa đêm dù
đau yếu, mỏi mệt nghe tiếng con khóc cũng phải mở mắt, vỗ về và ôm con vào
lòng.
Sao các con
bây giờ vẫn thường nói tiếng “bận” với cha mẹ.
-Vì bận nên
các con đưa cha mẹ già lú lẫn vào nursing home,
-Vì bận, nên theo lời một cô y tá cho biết, nhiều gia đình bỏ cha mẹ vào
đây rồi không bao giờ lui tới thăm viếng.
-Cô cho biết nhiều người đã ở đây năm sáu năm rồi, không hề có ai lai
vãng.
-Có bao nhiêu lý do để những đứa con có thể nêu ra để không còn chỗ nào
trong lòng, nhớ đến cha mẹ.
(Nguồn:
Trích trong “Thọ chưa hẵn là may mắn”- Vũ Trung Hiển)
Cuộc
đời thay đổi từng sát na huống chi là cả một thế hệ, cả một sự khác biệt về
quan điểm sống, về sự giáo dục của nơi mình đang sống. Ngày xưa ở Việt
Nam chúng ta thuộc các thế hệ 30, 40 được giáo dục theo đạo đức văn
hóa Á Đông với “tam cang, ngũ thường”, với “tam tòng tứ đức” của Khổng,
Mạnh. Con cái phải yêu thương, săn sóc bố mẹ khi già yếu trong bất cứ
hoàn cảnh nào với câu nói “trẻ cậy cha, già cậy con”. Những câu chuyện về chữ
hiếu như chuyện Nhị Thập Tứ Hiếu, chuyện Thoại Khanh Châu Tuấn , chuyện
Mục Liên Thanh Đề đề cao chữ hiếu thuận của con cái đối với cha mẹ được giảng
dạy ở trường học cũng như ở chốn thiền môn. Người cha, người mẹ trong các thế
hệ trước được tôn trọng, có nhiều quyền uy trong gia đình, trong đời sống,
trong hôn nhân của con cái với quan niệm: “áo mặc sao qua khỏi đầu”, “cha mẹ
đặt đâu, con ngồi đấy”. Nếu con cãi lời cha mẹ, không chăm sóc cho cha mẹ
lúc tuổi già thì sẽ bị mang tiếng là “bất hiếu”.
Bây giờ sống ở xứ Âu Mỹ, con trẻ
được giáo dục khác hẵn lối giáo dục Á Đông là học sinh được quyền phát biểu ý
kiến cá nhân ngay từ bậc tiểu học. Lớn lên, thanh niên nam nữ được quyền chọn
lựa ngành nghề học theo ý muốn, sở thích của mình. Trong hôn nhân,
họ được quyền chọn lựa người phối ngẫu theo trái tim tình cảm của mình và
tổ chức hôn lễ theo ý của hai đương sự và cha mẹ sẽ là người được “con
cái đặt đâu, cha mẹ ngồi đó” là xong chuyện. Mọi người phải tôn
trọng đời sống cá nhân của người khác. Cha mẹ chỉ là những bóng mờ hay là
người “osin, ở đợ không lương” cho con cái. Hơn nữa, là chướng ngại
vật hay là gánh nặng trong đời sống của con cái khi tuổi già. Nói ra thì đau
lòng, mà sự thật tuổi già sống ở nơi đây là thế đấy, bạn ạ?
Người
viết vẫn tin vào hai chữ Nghiệp Duyên của nhà Phật trong mọi sự việc ở đời. Cha
mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em, bạn bè, kẻ yêu người ghét v..v… gặp gỡ
nhau trên cõi đời này cũng là do duyên nghiệp đã tạo thành từ muôn nghìn kiếp
trước. Tại sao thế giới này có cả tỷ người nhưng chúng ta lại gặp được cái
“cái nữa xương sườn” đúng “size” của mình. Nếu thực sự là có
duyên nợ sâu dài thì sẽ được “trăm năm hạnh phúc”; còn nếu không, thì
sẽ “rầm rộ đám cưới” lúc ban đầu rồi sẽ “âm thầm ly hôn” lúc
về sau. Tại sao con cái có đứa biết thương cha mẹ, có đứa lại bất hiếu với mẹ
cha? Phải thật tình mà nói thì hình như con gái có hiếu và thương cha mẹ nhiều
hơn con trai. Xin lỗi quý ông nhé, đó chỉ là nhận xét riêng của người
viết mà thôi, nếu không đúng, xin quý vị niệm tình tha thứ nhé. Smile!
Mời
xem các youtube dưới đây do tôi sưu tầm nhé:
1-
Youtube Vì Sao Con Cái Đến Với Cha Mẹ? – Nghiệp Và Duyên Quyết Định | Sự Thật
Sẽ Khiến Bạn Ngộ Ra
https://www.youtube.com/watch?v=AYYNNA3ZuPw&t=759s
2- Youtube Thầy
Thích Pháp Hòa 3 Loại Con Sống Ở Đời - Con Cái Bất Hiếu
Với Cha Mẹ Do Đâu?
https://www.youtube.com/watch?v=ei-YYzmf9wY
3-Youtube
Duyên nghiệp giữa cha mẹ và con cái - Vấn Đáp Thầy Thích Pháp Hòa
https://www.youtube.com/watch?v=9yJlZOHqyqs
Người
viết cũng vẫn nghe ngay tại xứ Mỹ này, có nhiều cha mẹ sung sướng khoe rằng:
“Con tôi làm việc đem lương về nộp cho tôi đầy đủ. Chúng chỉ chừa lại một phần
nhỏ để xài vặt mà thôi” hoặc là “Con tôi đưa tiền cho tôi trả tiền
nhà, tiền điện, tiền nước, tất cả sinh hoạt gia đình và rất hiếu đễ với
cha mẹ”! Trời ơi! Những ông bà cha mẹ này có phước thật! Xin chúc
mừng cho quý vị và phần phúc ai nấy hưởng nhé! Còn đa số thì than phiền con
cháu bây giờ sao mà bạc ác quá!
Đừng
nói chi cha mẹ Việt Nam ở các nước Âu Mỹ than phiền rằng con cháu bây giờ hành
xử không giống như mình mong muốn. Báo chí Việt Ngữ phát hành tại Mỹ cũng đãng
lại tin tức con cháu ở Việt Nam cãi vã với cha mẹ, ông bà rồi giết cha mẹ, ông
bà để lấy tiền đi chích xì ke, bài bạc, nhậu nhẹt, mua điện thoại xịn
v…v… Ở Mỹ, tháng vừa qua, cũng mới đăng tin tức một thiếu nữ 18 tuổi người Mỹ
(hay quốc tịch nào không nói rõ), đã giết mẹ bằng nhiều nhát
dao sau những lần xung đột, cãi vã với mẹ. Đáng sợ thật!
Như
vậy là tại vì ảnh hưởng phim ảnh bạo lực, tại vì luân lý suy đồi, tại vì đời
sống vật chất chi phối, tại vì tinh thần hỗn loạn, tại vì tôn trọng chủ nghĩa
cá nhân mà có những thảm cảnh như thế.
Theo
thiển ý của người viết, muốn cho bớt khổ, muốn cho tinh thần an lạc, điều quan
trọng là chúng ta phải thay đổi quan điểm sống “trẻ cậy cha, già cậy con” ngày
xưa và cũng nên cảm thông con cháu vì chúng cũng có những bận bịu, lo toan
trong đời sống của chúng nên chúng không thể lo lắng, chăm sóc ông bà, cha mẹ
già như ý mình mong muốn được. Bạn thì sao?
Nếu
chúng ta hiểu rằng tất cả sự việc trên đời là do duyên nghiệp tạo thành thì
chúng ta cố gắng làm “the best we can” những gì chúng ta có thể làm được đối
với con cháu, trong vai trò, trong bổn phận của cha mẹ, ông bà của chúng
ta. Đừng nên đặt quá nhiều kỳ vọng nơi con cháu. Đừng bao giờ trông
cậy vào con cháu điều gì. Chúng ta hãy chấp nhận và sẵn sàng khi già không làm
việc nổi, không tự săn sóc mình nổi nữa thì vào “nursing home”, như vậy mình sẽ
bớt khổ hơn. Dầu sao đi nữa ở nơi xứ Mỹ, chính phủ vẫn lo lắng, trợ cấp cho
người già đầy đủ, dù bạn có làm việc hay không làm việc, nếu bạn là công dân
Mỹ. Mỗi khi buồn khổ xin Bạn hãy nghĩ đến những người già cô đơn,
nghèo khổ ở Việt Nam là bạn sẽ thấy mình vẫn còn có phúc nhiều lắm, bạn nhé!
Xin mượn những vần thơ sau đây để làm kết luận cho những chuyện bình thường trong đời sống của bạn và của tôi hôm nay:
“Hãy nhớ rằng ta là cát bụi
Sắc Không, Không Sắc vẫn hoàn ...Không
Dĩ vãng qua rồi, mai chưa đến
Thì xin hiện tại sống an vui ”
Thơ Sương Lam
(Trích trong Tuyển Tập Những Chuyện Bình Thường của SL)
Chúc
các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn.
Người
giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương
Lam
(Nguồn: tài liệu và hình ảnh
sưu tầm trên internet, qua email bạn gửi)
Xin
chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện
tại với duyên nghiệp của mình nhé.
(Nguồn: tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN 774-ORTB 1205-8-12-25)
Sương Lam
Website: www.suonglamportland.wordpress.com
ở VN hiện nay tình trạng con cái thường lơ là, không quan tâm tới cha mẹ đến tuổi già, nếu có quan tâm chỉ là chiếu lệ, ngay cả con cái từng là trí thức, có địa vị xã hội cao hoặc là người có của ăn của để, chúng chỉ quan tâm tới cha mẹ già yếu vì ( sợ) bị áp lực định kiến xã hội chê cười mà thôi . Theo thiển ý cá nhân tôi , con người có hiếu để hay không thường do sự giáo dục của gia đình từ nhỏ và môi trường xã hội mà thôi , trong đó thượng tầng kiến trúc là thể chế chính trị và hình thái giáo dục là yếu tố then chốt quyết định. Tôi nhớ câu chuyện quan tể tướng nước Tề (?) bên Trung Hoa phong kiến ngày xưa- Án Anh - có nói: cây quất ( quít) trồng ở phương Bắc thì chua , trồng ở phương Nam thì ngọt (?) ( không biết tôi còn nhớ đúng như vậy không?) . Ở VN ngày xưa ít nghe ai than phiền chuyện hiếu để của con cái đối với cha mẹ già. Ở đây tôi nói là ÍT . Xin quý vị góp ý. Xin Cám ơn
ReplyDeleteCám ơn chị Sương Lam. Bài viết này rất hợp ý em và có lẽ nhiều người khác cũng nghĩ vậy.
ReplyDeleteTrong hoàn cảnh xã hội mà con cái ai cũng phải đi làm thì cha mẹ gìa không mong gì được concận kề chăm sóc phụng dưỡng. Thôi thì đừng trông cậy gì ở con cái mà phải biết tự sắp xếp cho bản thân mình có một nơi nương tựa những ngày sau cuối của cuộc đời trước khi về bên kia thế giới.
TK
Nếu để cha mẹ già ờ một mình thì nên đặt camera. Lúc nào cũng có thể thấy ông bà làm gì. Chỉ cần bật điện thoại. Loại camera này gắng không phức tạp và không mắc. Chứ mẹ chết mấy ngày mà không hay thì ... Ở Pháp chính phủ cấp cho người già neo đơn một cái alarm miễn phí đeo trong người. Khi cảm thấy nguy hiểm chỉ cần bấm alarm, bên kia đầu dây có người trực sẽ liên lạc ngay. Nếu không trã lời lính cứu hỏa sẽ tới nhà tông cửa để cứu.
ReplyDeleteNgày xưa má tôi thường nói : "tiền trung thành hơn con". Giữ tiền để khi già có tiền thì có người phục vụ cho mình.
ReplyDeleteNgày xưa má tôi thường nói : "tiền trung thành hơn con". Giữ tiền để khi già có tiền thì có người phục vụ cho mình.
ReplyDelete