Câu chuyện thứ nhất:
Vợ chồng anh chị Quyền được nhiều người biết đến
như là một trong những cặp vợ chồng đạo đức nhất trong một Giáo Xứ
Việt-Nam tại một tiểu bang, đứng vào hạng thứ nhì có đông người Việt cư
ngụ. Anh chị chưa bao giờ bỏ Lễ ngày Chủ Nhật và những ngày Lễ buộc. Đã
thế anh chị còn luôn luôn sốt sắng tình nguyện tham gia đắc lực vào
những công tác của giáo xứ mỗi khi Cha Chánh Xứ hoặc Hội Đồng Điều Hành
Giáo Xứ yêu cầu.
Ngay khi nghe tin anh Quyền sắp sửa đi một mình về
Việt-Nam 3 tuần lễ để thăm nom Mẹ già, Cha Chánh Xứ liền nhờ một giáo
dân nhắn tin cho chị Quyền biết là Cha muốn gặp chị càng sớm càng tốt
tại văn phòng giáo xứ, để Cha có chuyện cần muốn nói với chị. Vừa mới
nhận được lời nhắn tin này, chị tức tốc đển gặp Cha Chánh Xứ và được Cha
khuyên bảo chị là: Cha được biết tin anh Quyền, chồng của chị sắp sửa
đi về Việt-Nam thăm Mẹ già của anh mà không có chị đi cùng. Vì quí mến
gia đình anh chị và các cháu như người thân trong nhà, nên Cha thành
thật khuyên chị nên đi cùng với anh ấy thì tốt hơn. Riêng Cha biết, có
một số người đạo đức, hiền lành, chân thật, giàu tình thương người nghèo
khổ như chồng của chị và cũng ở tuổi trung niên như anh ấy, đi về
Việt-Nam một mình trong lúc này, dễ bị người ta dụ dỗ đi vào con đường
tình ái lắm, nên tránh trước những cạm bẫy này vẫn tốt hơn. Lẽ dĩ
nhiên, không phải tất cả mọi người nào, khi đi về Việt-Nam một mình,
cũng sẽ dễ bị sa vào những cạm bẫy tội lỗi hay bị cám dỗ đâu, vì mục
đích về và hoàn cảnh về của mỗi người mỗi khác nhau, chúng ta không thể
vơ đũa cả nắm như thế được. Tuy nhiên, các vị tiền nhân thường nói: “Có
đứng trước hang cọp một mình, mới biết mình sợ hay không sợ cọp”. Câu
nói này rất đúng trong nhiều trường hợp, và nếu không cần thiết phải
đứng trước hang cọp, thì chẳng nên thử thách đứng trước hang cọp làm gì
và nếu cần phải đứng trước nó, thì nên rủ thêm nhiều người cùng đứng
chung với nhau, vì cọp trong thấy nhiều người, sẽ làm cho nó hoảng sợ,
không dám bò ra khỏi hang, thế là mọi người được an toàn sinh mang.
Đấy
chị xem, ngay trong giáo xứ của chúng ta, đã có một vài cặp vợ chồng
rất thương yêu nhau như cá với nước, như chim liền cánh, như cây liền
cành; nhưng sau những chuyến du lịch ngắn hạn hay dài hạn của một số ít
người chồng về Việt-Nam một mình, khi quay trở về Hoa Kỳ, vì vô tình hay
cố ý, họ đã bỏ quên con tim của họ ở Việt-Nam với Bồ Nhí, chỉ còn mang
theo thân xác không hồn về với vợ con, và sau một thời gian, người vợ
chịu không nổi cảnh quạnh hiu, cô đơn trong tâm hồn, mà vẫn phải sống
chung với người chồng đêm ngày chỉ mơ tưởng đến bồ nhí ở quê nhà, thậm
chí có những đêm người vợ nằm bên cạnh chồng, nghe thấy chồng mình nằm
mơ gọi rõ tên bồ nhí và chồng mình bây giờ chẳng khác gì như một người
máy robot không có trái tim, vì trái tim đã bỏ quên ở quê nhà rồi, nên
người vợ đành phải nuốt những giọt nước mắt đắng cay, để ca khúc chia ly
với chồng.
Nghe xong lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ, chị đáp:
Vâng, trước tiên con xin hết lòng cám ơn những lời chỉ bảo thật hữu ích
của Cha dành cho con và con cũng xin thành thật trình bầy ý nghĩ của con
với Cha là: Nếu người chồng nào đã mang bản chất ăn chơi bay bướm, dù ở
bất cứ nơi nào hay dù có mặt người vợ ở bên cạnh mình đi chăng nữa, thì
tính nào tật ấy, họ vẫn tìm đủ mọi cách che đậy, để thỏa mãn tính ăn
chơi bay bướm của họ. Như Cha vừa nói, chồng con là người đạo đức, hiền
lành chân thật, chỉ biết làm việc siêng năng, săn sóc cho vợ cho con tối
ngày, nên con nhận thấy không cần thiết cho con phải đi theo anh ấy về
Việt-Nam làm gì, trước là để anh ấy có nhiều thì giờ riêng tư tâm sự và
săn sóc Mẹ già của anh ấy, sau là để cho con tiết kiệm được tiền bạc,
không phải mua vé máy bay, cộng thêm với những chi phí tốn kém khác cho
riêng con nếu con đi theo anh ấy, rồi lại phải đem gửi 2 đứa con gái
còn nhỏ tuổi của chúng con cho bà ngoại của chúng trông nom săn sóc.
Khoảng
7 tháng sau ngày chồng chị từ Việt-Nam trở về Hoa Kỳ, vào một hôm, chị
đem giặt quần áo dơ bẩn của chồng, tình cờ chị bắt gặp một lá thư ở
trong túi quần, gửi cho chồng chị từ Việt-Nam qua địa chỉ hộp thư riêng
của chồng chị tại ty bưu điện, mà từ trước tới nay chị không hề hay
biết điều này, chị vội mở lá thư ra đọc: Anh Quyền yêu quí nhất đời của
em, em vui sướng báo cho anh biết một tin mừng là ngày hôm qua, em đi
khám thai lần thứ hai, bác sĩ cho em biết kết quả khám nghiệm bào thai
lần trước, là em sẽ sanh con trai. Thế là anh hoàn toàn được toại nguyện
theo ý anh mong muốn bấy lâu nay nhé, mà anh đã nói với em là làm sao
em đẻ đứa con trai cho anh, để nó nối dõi tông đường giòng tộc họ nhà
Trần của anh nhé, vì anh chỉ có 2 đứa con gái trong khi vợ anh đã cai
đẻ, không thể nào có bầu được nữa. Đọc tới đây, chị bị hoa cả hai mắt,
hai tay run lên cầm cập như đang lên cơn sốt rét ngã nước, không cầm
nổi lá thư, tim chị như ngừng đập và cảm thấy khó thở, ngồi xuống sàn
nhà bất động trong vài phút, rồi chị lấy lại sự bình tĩnh để đứng lên.
Chị nhớ lại những lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ thì đã quá muộn và chị
chỉ còn biết đấm ngực kêu to lên một mình: Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi,
lỗi tại tôi mọi đàng. Nếu tôi chịu nghe lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ
thì đâu có ra nông nỗi này. Thế mới biết con người đạo đức, chân thật,
hiền lành như chồng của chị lại vẫn bị sa trước cám dỗ, cũng chỉ vì
chồng chị đứng trước hang cọp một mình nên mới bị cọp vồ, nhưng chồng
chị không chết, mà chị bị chết thay cho chồng, sự việc xẩy ra đúng như
lời khuyên bảo dự đoán của Cha Chánh Xứ.
Câu chuyện thứ hai:
Một Việt
kiều tuổi trung niên về thăm quê hương, trước là để có dịp thăm hỏi bạn
bè thân thiết tại làng xưa xóm cũ, mà ông đã phải bỏ nước ra đi tìm tự
do cách đây 25 năm, sau là để được thưởng thức những món ăn đặc sản dân
tộc và các loại trái cây tươi ngọt của đồng quê yêu dấu, hơn thế nữa đây
lại còn là một dịp may hiếm có trên đời, cho ông được nếm mùi hương
thơm ngào ngạt, nặng tình quê hương, với những bông hoa biết nói, tươi
thắm đang tuổi xuân thì, mà ước mơ này của ông chỉ có thể thực hiện được
tại nơi quê nhà.
Qua sự trung gian giới thiệu của một người quen
ông ở cùng xóm và ông đã có dịp được thân quen với một cô gái xinh đẹp,
tuổi độ trăng tròn và chỉ vài tiếng đồng hồ nói chuyện với nhau, hai
người đã biểu lộ tình cảm mật thiết với nhau, hẹn hò gặp lại nhau tại
một khách sạn 3 sao trong ngay đêm hôm đó. Thế rồi trong lúc hai bên sắp
sửa bắt đầu nhập cuộc giao hòa tình yêu hiệp nhất, thì đùng một cái,
ông nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng, ông tức tốc mặc quần áo vào, đứng
dậy bước ra khỏi giường để đi mở cửa xem ai, trong khi cô bạn gái của
ông vội chùm chăn phủ kín thân thể từ đầu đến chân, nằm im thin thít,
bất động như xác chết. Cánh cửa phòng vừa mở, một chàng thanh niên mặc
đồng phục bước vào, đưa ngay cho ông coi một tấm thẻ hành sự ghi rõ tên
tuổi và chức vụ là một công an viên. Anh này nói cho ông biết là ông và
cô gái đang nằm trên chiếc giường kia, đã bị bắt quả tang tội mãi dâm,
anh ra lệnh cho hai người phải đi theo anh ngay bây giờ, để đến văn
phòng cơ quan chính quyền làm việc ngay đêm nay. Trong khi chờ đợi cô
bạn gái mặc quần áo trong buồng tắm, anh công an lấy bút viết ghi ngày
tháng năm vào một tờ giấy có in sẵn sự việc xẩy ra, đưa cho ông và yêu
cầu ông ký tên vào. Ông cầm tờ giấy và ông đọc xong, ông trao ngay lại
tờ giấy này cho anh công an viên, kèm theo một tờ giấy $100 Mỹ kim tiền
mặt, để yêu cầu anh bỏ qua sự việc này, nhưng anh từ chối không nhận và
bảo ông nếu muốn thế thì ít nhất phải đưa thêm $400 Mỹ kim nữa mới đủ,
bằng không, ông và cô gái kia phải đi theo anh ta ngay, anh không thể
chờ đợi lâu thêm nữa. Ông biết tình trạng của ông như con cá đang nằm
trên tấm thớt, nên ông móc ví lấy ra thêm $400 đồng nữa cho xong
chuyện.Vì sợ tên công an này sẽ báo hiệu cho tên công an khác quay trở
lại nữa, thì ông sẽ lại phải tốn thêm tiền cho nó, hơn thế nữa, để đề
phòng tình trạng Thường Trú Nhân của ông không bị lôi thôi rắc rối đến
pháp luật Hoa Kỳ, vì sắp tới ngày ông phải đáp máy bay trở về Hoa Kỳ,
ông liền hối thúc cô bạn gái hãy mau chân cùng ông bước ra khỏi nơi đây,
mặc dù ông chưa được sơ múi tí gì mà đã mất toi $500 Mỹ kim rồi. Nhưng
ông nghĩ kỹ lại, thà rằng của đi thay người còn tốt hơn gấp triệu lần
người đi thay của.
Trước khi chúng tôi tiếp tục trình bày phần kết
thúc sự việc xẩy ra của 2 câu chuyện vừa kể trên, chúng tôi xin rút tỉa
một vài yếu tố quan trọng, có liên quan đến vấn đề pháp lý, xẩy ra
trong 2 câu chuyện này, đối với pháp luật Hoa Kỳ như sau:
Câu chuyện
thứ nhất: 1) Nếu thật sự cô bồ nhí của anh Quyền có bầu và đẻ con và
sau khi áp dụng thử nghiệm DNA để biết chắc là con của anh, theo luật
pháp Hoa Kỳ, anh Quyền vẫn phải có trách nhiệm cấp dưỡng tài chánh cho
người con ngoại hôn này cho đến khi nó tới tuổi trưởng thành, nhất là
Hoa Kỳ và Việt-Nam hiện tại là hai nước có sự bang giao quốc tế được
giới hạn với nhau trong một số điều luật đã được hai quốc gia tôn trọng.
2) Vấn đề phạm tội ngoại tình, nhất là trường hợp ngoại tình này cho dù
ở quốc ngoại, lại có chứng cớ hiển nhiên là có đứa con riêng, sau khi
đã cưới vợ, thì gần hết các tiểu bang của Hoa Kỳ không còn áp dụng luật
tội phạm ngoại tình, nhưng khi đơn thỉnh nguyện xin ly dị nhau được đệ
nạp tại Tòa, bên phía nguyên cáo chỉ dùng những chứng cớ ngoại tình của
bên phía bị cáo, để tranh tụng trước tòa, dành quyền thắng lợi cho mình
về phương diện được quyền ưu tiên nuôi dưỡng các con còn nhỏ tuổi, tiền
cấp dưỡng hàng tháng cho các con, tiền cấp dưỡng hàng tháng cho người
phối ngẫu nếu có thể, tiền bạc của cải có thể được chia cho bên phía
nguyên cáo nhiều hơn bên bị cáo v.v.
3) Nếu mai kia đứa con ngoại hôn
khôn lớn, có tên tuổi của người Cha ghi trong giấy khai sanh của đứa bé
và có thử máu để biết đích xác là con riêng của mình, thì theo luật Di
Trú Hoa Kỳ, người Cha được quyền làm giấy bảo lãnh cho đứa con riêng
sang Hoa Kỳ xum họp với người Cha.
Câu chuyện thứ hai: 1) Ông Việt
kiều này nếu bị chính quyền Việt-Nam bắt giam về tội mãi dâm hoặc tội
nặng hơn nữa là dụ dỗ gái dưới tuổi vị thành niên vào con đường mãi dâm,
cho dù ông chưa có hành động cụ thể nào mua dâm với cô gái, thì sau khi
thi hành xong bản án của chính quyền Việt-Nam, ông sẽ bị Bộ Ngoại Giao
Hoa Kỳ từ chối, không cho phép ông được quyền quay trở về lại Hoa Kỳ
theo như Luật Di Trú Hoa Kỳ đã quy định, đối với tình trạng Thuờng Trú
Nhân như ông. Giả thử nếu ông may mắn được phép trở lại Hoa Kỳ, thì tội
của ông vẫn bị coi là một trọng tội về mặt hình sự, đối với đơn xin nhập
tịch Hoa Kỳ của ông, và Sở Di Trú Hoa Kỳ sẽ từ chối đơn xin nhập tịch
hoặc có thể ông phải chờ đợi rất nhiều năm, đơn xin nhập tịch của ông
mới được tái cứu xét.
Những điều pháp lý trên đây có liên quan đến 2
câu chuyện kể trên, mới chỉ là những điều quan trọng cần phải lưu ý, còn
một số những điều pháp lý khác không quan trọng, nên không cần thiết
phải nêu ra ở đây. Tiếp theo sau đây là phần kết thúc của 2 câu chuyện
kể trên:
Người vợ của anh Quyền cho biết, trước khi chị có ý định
nạp đơn xin ly dị chồng về tội ngoại tình, chị đã nhờ người thân ở
Việt-Nam điều tra xem cô bồ nhí này thuộc thành phần nào trong xã hội và
cô ta có thật mang bầu hay không" Nếu mang bầu, phải thử DNA để biết
chắc đứa bé sanh ra, có thật sự là con của chồng chị hay không" Ít lâu
sau người thân cho chị biết, cô ta thuộc loại gái bia ôm và không mang
bầu như cô ta viết trong thư. Thế là chị bãi bỏ ý định nạp đơn xin ly dị
và sẵn sàng tha thứ cho chồng, vì hiểu rằng tại chồng mình hiền lành,
thật thà, giàu tình cảm nên mới dễ bị người ta dụ dỗ vào cơn mê hồn
trận tình cảm như thế và nếu chồng chị khôn ngoan như người ta, ăn vụng
biết chùi mép, thì làm sao chị biết được chuyện này, chị coi hành động
này của chồng mình như là chuyện giải sầu qua đường, tiền trao cháo múc,
không để lại cho chị một đứa con rơi là phúc đức lắm rồi.
Ông Việt
kiều cho biết là ngay ngày hôm sau, khi ông đang đi thăm một siêu thị
khá lớn với một người bạn thân khác, ông bất chợt nhận ra tên công an
đang thân mật ôm eo ếch cô bạn gái của ông đêm hôm qua và hai đứa đang
bước vào siêu thị, nhưng vừa trông thấy ông, chúng liền quay bước ra
khỏi siêu thị ngay. Vài ngày sau, người quen ở cùng xóm với ông, là
người trung gian giới thiệu cô gái này với ông, cho ông biết tên đó
không phải là công an công éo gì cả, nó là thằng bồ thất nghiệp của cô
gái đó và chúng nó đã lập mưu kế để làm tiền ông đấy. Tuy nhiên ông vẫn
không tiếc $500 đồng Mỹ kim đã đưa cho nó, nếu đêm hôm đó, nó đòi phải
đưa cho nó $1000 đồng thì ông cũng vẫn phải đưa. Vì sau khi đưa cho nó 5
tờ giấy $100 đồng rồi, thì ông vẫn còn cất giấu 5 tờ giấy $100 đồng
khác, nhét ở túi may bên trong quần đùi của ông. Dù sao tiền mất mà tật
không mang là may phước cho ông lắm rồi. Mặc dù nó không phải là công
an, nhưng nếu ông không đưa tiền cho nó, nó sẽ gọi công an chính hiệu
con nai vàng đến bắt giam ông, về tội dụ dỗ gái dưới tuổi vị thành niên
vào nghề mãi dâm và một điều tối quan trọng hơn hết, nó cần phải gọi
công an đến ngay, là để kịp thời ngăn chặn, không cho phép ông được đụng
chạm đến thân xác ngọc ngà người yêu của nó. Ông thú nhận rằng: đây
thật sự là một bài học kinh nghiệm quí giá cho cá nhân ông và nếu lần
sau có về thăm quê hương nữa, thì ông chỉ dám thưởng thức những hương vị
thơm ngon của các món ăn đặc sản thuần tuý quê hương và các loại trái
cây tươi tốt, chứ ông không còn dám muốn nếm mùi hương thơm ngào ngạt
của những bông hoa tươi thắm biết nói câu: “Em Yêu Anh”.
Phó Tế Nguyễn Mạnh San
Phụ Tá Trưởng Phòng Tố Tụng Tòa án liên bang Hoa Kỳ
No comments:
Post a Comment