Bọ Lập không còn trẻ nữa để chơi trò câu view,
bọ cũng thừa nổi tiếng (trong nước) để không cần phải nổi tiếng hơn nữa, chỉ vì
bọ nghe theo cụ Phan Châu Trinh: “Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh”. Đó
là lời kêu gọi luôn đúng cho mọi thời, thời này càng đúng đắn và khẩn thiết.
100 năm trước của cụ Phan Chu Trinh và ngày
hôm nay của chúng ta 10 nỗi nhục sau đây không có gì thay đổi:
1. Trong khi người nước ngoài có chí cao, dám
chết vì việc nghĩa, vì lợi dân ích nước; thì người nước mình tham sống sợ chết,
chịu kiếp sống nhục nhã đoạ đày.
2. Trong khi người ta dẫu sang hay hèn, nam
hay nữ ai cũng lo học lấy một nghề; thì người mình chỉ biết ngồi không ăn bám.
3. Trong khi họ có óc phiêu lưu mạo hiểm, dám
đi khắp thế giới mở mang trí óc; thì ta suốt đời chỉ loanh quanh xó bếp, hú hí
với vợ con.
4. Trong khi họ có tinh thần đùm bọc, thương
yêu giúp đỡ lẫn nhau; thì ta lại chỉ quen thói giành giật, lừa đảo nhau vì chữ
lợi.
5. Trong khi họ biết bỏ vốn lớn, giữ vững chữ
tín trong kinh doanh làm cho tiền bạc lưu thông, đất nước ngày càng giàu có;
thì ta quen thói bất nhân bất tín, cho vay cắt cổ, ăn quỵt vỗ nợ, để tiền bạc
đất đai trở thành vô dụng.
6. Trong khi họ biết tiết kiệm tang lễ, cư xử
hợp nghĩa với người chết; thì ta lo làm ma chay cho lớn, đến nỗi nhiều gia đình
bán hết ruộng hết trâu.
7. Trong khi họ ra sức cải tiến phát minh, máy
móc ngày càng tinh xảo; thì ta đầu óc thủ cựu, ếch ngồi đáy giếng, không có gan
đua chen thực nghiệp.
8. Trong khi họ giỏi tổ chức công việc, sắp
xếp giờ nghỉ giờ làm hợp lý, thì ta chỉ biết chơi bời, rượu chè cờ bạc, bỏ bê
công việc.
9. Trong khi họ biết gắng gỏi tự lực tự cường,
tin ở bản thân; thì ta chỉ mê tín nơi mồ mả, tướng số, việc gì cũng cầu trời
khấn Phật.
10. Trong khi họ làm việc quan cốt ích nước
lợi dân, đúng là “đầy tớ” của dân, được dân tín nhiệm; thì ta lo xoay xở chức
quan để no ấm gia đình, vênh vang hoang phí, vơ vét áp bức dân chúng, v.v…”
Muốn không còn 10 nỗi đắng cay và nhục nhã đó
cần phải khai dân trí, chấn dân khí. Muốn khai dân trí, chấn dân khí trước tiên
và trên hết phải cho dân biết SỰ THẬT. Chỉ có cách đó, không có cách nào khác.
Bọ Lập không có khả năng và trình độ để khai
dân trí, chấn dân khí nhưng lại có khả năng dùng blog Quê Choa làm
con thuyền chuyên chở SỰ THẬT đến với dân. Làm anh nhà văn luôn mồm nói về nhân
nghĩa, về cái tâm, về sống vì dân viết vì dân vân vân và vân vân… vô lẽ lại đắp
tai cài trốc trước lời kêu gọi khẩn thiết của tiền nhân? Thế thì hèn quá! Thế
thì thà vứt bút đi về nhà ôm đít vợ còn hơn suốt ngày ngửa mặt ngóng chờ giải thưởng
nọ danh hiệu kia, không thèm biết đến dân tình khốn nạn thế nào, đất nước
điêu đứng ra sao. Sống thế khác gì an phận làm con chó giữ nhà cho chủ, mong
chờ chủ xón ra giải thưởng nọ danh hiệu kia để vui sướng vẫy đuôi liếm láp?
Bọ Lập từ trước đến nay không theo ai không
chống ai, và sẽ không theo ai không chống ai, vì đó không phải việc của nhà
văn. Trước sau bọ Lập xin làm một người lái đò nhỏ chở con thuyền SỰ THẬT
đến với dân, chỉ vậy thôi, không có gì khác.
Nhân đây cũng xin báo: Bọ Lập xin rút tên mọi
hội hè đoàn thể mà bọ đã có tên trước đến nay, từ Hội nhà văn đến Văn đoàn độc
lập, từ Hội sân khấu đến Hội điện ảnh, v.v. Bọ Lập không thích và chả phục Cao
Hạnh Kiện nhưng rất mê câu nói này của ông: Sáng tạo văn học là một
hoạt động đơn độc mà không một phong trào nào, một phe nhóm nào có thể giúp
được, ngược lại nó rất dễ bị những thứ đó giết chết. Chỉ khi nhà văn là một cá
nhân biệt lập, không thuộc về một phe nhóm, trào lưu chính trị nào thì hắn mới
có được tự do hoàn toàn.
Bọ Lập suy nghĩ rất nhiều về điều này và quyết
định nghe theo ông, dù biết mình đã già, tài cán chẳng bao nhiêu, viết lách sẽ
không còn được nhiều nữa.
Vài lời kính cáo.
Nguyễn Quang Lập
-
Thế đấy, thế mà Bọ Lập bị coi là “phản động”, bị mời ngồi ghế 258!?
No comments:
Post a Comment