Đi
qua những tình tiết bất ngờ, câu chuyện về người tù binh chiến tranh dưới đây
đã khiến người đọc thực sự hồi hộp. Mất 60 năm để mọi người biết sự thật, quãng
thời gian thật dài!
Roddick là một tù nhân chiến tranh người Anh.
Anh bị bắt trong một lần kém may mắn và giống như nhiều tù nhân khác, Roddick bị
áp giải đến một trại tập trung ở Đức.
Trong trại tập
trung có gần 1000 tù binh, toàn bộ đều là người Anh. Họ bị đối đãi thậm tệ đến
mức khó có gì lột tả hết, không khác gì loài vật và phải làm những công việc vô
cùng nặng nhọc.
May mắn là,
Roddick là một binh sĩ huấn luyện kỹ năng lái xe tải trong quân đội Anh. Trong
trại tập trung của Đức, vị trí này lại thiếu rất nhiều nên tại đây, anh được
chiêu mộ làm lái xe.
Tất nhiên, trong số
những tù binh Anh ở trại tập trung đó, không ít người có kỹ năng lái xe nhưng
chẳng ai tình nguyện làm công việc đó, bởi nhiệm vụ của việc lái xe là chuyên vận
chuyển những chiến hữu chết đói và bị sát hại mỗi ngày đến nơi chôn cất.
Tuy nhiên, Roddick
lại tỏ ra rất nhiệt tình với công việc này. Anh nói mình sẽ vui vẻ làm tốt công
việc được giao.
Và như vậy,
Roddick cuối cùng đã là một lái xe của Đức quốc xã và cũng kể từ đó, anh trở
nên thô bạo và tàn nhẫn với chính đồng bào mình.
Không chỉ
quát tháo, lớn tiếng với các tù nhân, anh còn dùng bạo lực, nắm đấm hướng về
phía họ. Thậm chí, có tù nhân rõ ràng chưa chết, anh vẫn cố tình vứt lên xe.
Lẽ dĩ nhiên, tất cả
những tù binh đều tỏ ra căm hận con người này, đồng thời dùng nhiều cách khác
nhau để cảnh cáo Roddick. Nghe xong, anh vẫn bỏ ngoài tai, việc mình mình làm.
Các tù binh không tiếc lời mắng nhiếc Roddick là tên cẩu tặc, kẻ bán nước, loài
chó săn…
Nhưng cũng chính
nhờ đó, quân Đức quốc xã càng lúc càng thích thú và tín nhiệm Roddick. Ban đầu,
khi anh lái xe ra khỏi trại tập trung, binh sĩ Đức quốc xã đều chặn xe lại kiểm
tra, giám sát từng cử động nhưng về sau, anh có thể ra vào thoải mái mà không hề
bị kiểm soát.
Chiến hữu của Roddick cũng ngầm công kích anh, không ít lần thiếu chút nữa thì bị họ đánh cho mất mạng.
Sau một lần bị đánh thừa chết thiếu sống, Roddick vĩnh viễn mất đi một cánh tay, đồng thời, anh cũng mất đi giá trị lợi dụng. Không còn có thể tiếp tục lái xe, Roddick như chiếc bị rách bị quân Đức quốc xã vứt ra bãi rác.
Không còn được quân Đức bảo hộ, Roddick nhanh chóng rơi vào trận địa báo thù vô tình của các tù nhân chiến tranh Anh. Một ngày mưa, trong một hoàn cảnh cô độc đến thê lương, anh chết cạnh một góc tường ẩm ướt trong trại tập trung của người Đức.
Ảnh minh họa
Người cứu mạng tôi, trở thành người tôi hận nhất
60 năm đã trôi
qua, người dân ở quê hương Roddick dường như sớm đã quên mất anh còn những người
trong gia tộc cũng cố tình né tránh tất cả những việc làm liên quan đến con em
mình.
Cứ như thế,
Roddick bị chôn vùi trong cát bụi của thời gian.
Thế nhưng bỗng
nhiên có một ngày, một tờ báo có lượng phát hành không nhỏ của nước Anh đã đăng
tải một bài viết có tựa đề "Người cứu tôi, là người tôi hận nhất" ở
ngay vị trí bắt mắt nhất trang nhất.
Nội dung bài báo như sau:
Trong tại tập trung của Đức quốc xã có một tên phản đồ tên
Roddick, cam tâm bán mạng cho tụi Nazi (ám chỉ Đức quốc xã). Ngày hôm đó, tôi ốm
nhưng chưa chết, thế nhưng anh ta vẫn vất tôi lên xe tải và nói với bọn Đức là
đem tôi đi chôn.
Tuy nhiên, điều khiến tôi không thể ngờ đến là, khi xe chạy được nửa
đường, Roddick dừng xe, nhấc tôi đang thoi thóp ra khỏi xe và đặt tôi xuống dưới
gốc một cây cổ thụ, để lại vài mẩu bánh mỳ đen và một bình nước, vội vã nói với
tôi: Nếu như anh có thể sống, hãy đến thăm cái cây này rồi cấp tốc lái xe
đi mất.
Sau khi câu chuyện
ngắn ngủi này được đăng không lâu, tòa soạn báo liên tục nhận được điện thoại gọi
đến và không một ai ngoại lệ, tất cả đều là cựu binh chiến tranh Thế giới thứ
hai và đều là những chiến binh già không may từng bị bắt làm tù binh.
Một điều nữa càng
khiến người ta không tưởng tượng được, là không một ai ngoại lệ, 12 cựu chiến
binh gọi điện đến đều từng ở cùng nhau trong một trại tập trung của Đức – đó là
trại tập trung mà Roddick đã ở.
Những câu chuyện
do chính 12 cựu quân nhân kể ra, dường như đều là bản sao của câu chuyện đã được
đăng tải trên mặt báo: Họ đều được Roddick đặt xuống dưới gốc cây và nhờ đó mà
thoát chết.
Điều khiến người
ta chú ý hơn là, mỗi lần Roddick lái xe ra khỏi trại tập trung, anh đều nói với
các chiến hữu rằng: Nếu anh có thể sống, hãy quay lại thăm cái cây này.
Người biên tập và
giới thiệu bản thảo của bài viết là một cựu biên tập từng tham gia chiến tranh.
Dựa vào trực giác nghề nghiệp, ông phán đoán một cách nhạy cảm, rằng cái cây mà
Roddick nhiều lần nhắc đến, nhất định phải chứa đựng nội dung gì đó.
Và ông lập tức tổ
chức các cựu binh, hợp thành nhóm 13 người, men theo con đường năm xưa họ trốn
chạy để tìm cái cây vốn không thể phán đoán liệu nó tồn tại hay không.
Khi đoàn người đến
được điểm đến, rừng núi vẫn như xưa, cái cây cổ thụ vẫn ở đó. Một cựu binh
không kiềm chế được cảm xúc, chạy về phía trước ôm thân cây, khóc lớn. Trong một
cái hộc ở gốc cây, người này phát hiện một cái hộp sắt đã hoen gỉ từ bao giờ.
Khi mọi người xúm lại lấy và mở chiếc hộp ra, họ phát hiện một cuốn nhật ký nhiều trang đã loang lổ và trong đó là một tấm ảnh đã mốc theo thời gian. Nhẹ nhàng lật giở cuốn nhật ký, cựu biên tập viên bắt đầu đọc
Hôm nay mình lại cứu được một chiến hữu, đây đã là người thứ 28 rồi…
cầu mong anh ta có thể sống được…
Hôm nay, 20 chiến hữu của mình đã chết…
Đêm qua, các chiến hữu lại một lần nữa mạnh tay với mình… Nhưng
mình phải kiên quyết đến cùng, cho dù thế nào đi nữa mình cũng không được nói
ra sự thật, như thế, mình mới có thể cứu được thêm nhiều người khác…
Các chiến hữu thân yêu, tôi chỉ có một hy vọng, nếu các bạn còn sống,
xin hãy quay lại thăm cái cây này.
Giọng của vị cựu
biên tập ứ nghẹn lại, những cựu binh khác đã rơi nước mắt tự khi nào không hay.
Những mái đầu hoa râm đứng dưới tán cây cổ thụ, cho đến lúc đó mới hoàn toàn nhận
thức thật rõ ràng, rằng Roddick đã cứu tất cả 36 tù binh của Anh Quốc.
Hôm nay, những người
còn sống trên đời, có lẽ không chỉ có 13 người đi tìm lại gốc cây năm xưa.
Cuốn nhật ký và tấm
ảnh liên quan đến trại tập trung được lưu lại ở hộc cây, đó là bằng chứng thép
vạch trần tội ác của Đức quốc xã với thế giới, nó cũng là bằng chứng thép cho
thấy Roddick không tồi tệ như các chiến hữu năm xưa đã đánh giá về anh.
Roddick đã chấp nhận
mọi đau khổ, thậm chí là chấp nhận cả cái chết dù anh biết mình đã bị hiểu lầm.
Chia tay với các cựu
binh, vị cựu biên tập nhanh chóng cho đăng tất cả những câu chuyện đủ hay, đủ sức
lay động hàng triệu triệu trái tim trên khắp thế giới trên trang bìa của tờ báo
mình đang cộng tác.
Vì được báo chí
đưa tin mà khung rừng già cùng gốc cây lưu lại dấu tích của Roddick kia bỗng trở
nên náo nhiệt. Không ít người đã tự tìm đến đây, cúi đầu trước người chiến binh
thực sự vĩ đại, thể hiện sự tôn kính của họ dành cho anh.
Lẽ đương nhiên,
Roddick trở thành anh hùng của nước Anh.
Một nhà văn đến
thăm khu rừng này, bó một bó họa rừng không rõ tên đặt trước bia kỷ niệm mộc mạc
và ngồi lại dưới gốc cây thật lâu.
Về sau, ông ta lấy
bút ra viết một đoạn cảm xúc ra cuốn sổ của mình. Ông cảm giác, mình có trách
nhiệm phải nói với mọi người:
Sự hoàn mỹ luôn cần
có cái giá để đánh đổi, không có tinh thần trách nhiệm lớn lao, không có sự hy
sinh bất khuất, không có một tinh thần thép, tuyệt đối không thể làm được!
Khát vọng hoàn mỹ
là quyền của mỗi con người. Có những lúc, sự hoàn mỹ đó vì bị môi trường thúc
ép mà hình thức biểu hiện của nó trở nên khác với nguyện vọng ban đầu, vì thế
mà tạo nên sự hiểu lầm, dẫn đến những ánh mắt thù địch.
Điều này nhất định
sẽ hình thành nên một loại áp lực xã hội vô cùng lớn. Thế nhưng người có thể vì
sứ mệnh cao cả của sự hoàn mỹ, từ đầu đến cuối chấp nhận mọi oan ức, đau đớn,
hiểu lầm… tên tuổi của anh ta sẽ trở thành một lá cờ luôn đương giương cao, cao
mãi.
Roddick là một người
như thế.
Và trên thế giới
này, tôi kính phục nhất một kiểu người mà trong hoàn cảnh ác liệt và tồi tệ, họ thà chấp nhận gánh nặng
trên vai và bước tiếp thay vì sống vô trách nhiệm, để mặc đời muốn trôi đến đâu
thì đến!
Nguồn Sohu
No comments:
Post a Comment