Buổi sáng nọ, nơi góc đổ rác chung của cả khu
nhà tự dưng xuất hiện một đôi giày cũ còn khá tốt. Giày được đặt trong một cái
hộp với tờ giấy ghi chú, nét chữ nắn nót “Đồ còn tốt, ai cần xin cứ tự nhiên”.
Ở mấy nước tư bản giãy chết, việc đem bỏ đi đồ dùng còn xài tốt không lạ, nhưng cách nhường lại cho người khác sử dụng với tất cả sự ân cần là một cung cách đáng ngưỡng mộ. Đôi giày cũ khi đặt vào hộp, gửi tặng mơ hồ vào cõi nhân gian, được chủ nhân ân cần đi đánh xi lại, mới và đẹp, ai nhìn cũng thú vị.
Vậy mà mấy ngày sau mới có anh Mễ làm nghề đổ rác đến lấy, rồi để lại chữ “cám ơn”. Đôi giày nằm liên tục mấy ngày, vì những người trong khu nhà không ai muốn giành lấy phần của người có thể khó khăn hơn mình.
Thỉnh thoảng thấy trong đời có sự ân cần làm lay động, lại chợt nhớ Sài Gòn với tất cả không gian từng rất ân cần của nó, một không gian mà giờ đây nhắc lại như một thứ của quý đang mất dần, phai dần, dư niệm của nhiều thế hệ.
Sài Gòn ân cần trong trí nhớ đơn giản lạ. Đôi
khi chỉ là chuyện người qua đường trú mưa được chủ nhà mời vào ngồi vì sợ kẻ lạ
bị ướt. Đôi khi vì một thùng trà đá để trước cửa để giúp bá tánh lỡ đường giải
khát trưa hè. Có đi đến tận những thành phố, hỏi đường đi bị tính tiền, mới
biết Sài Gòn đã từng ân cần thế nào. Sài Gòn ân cần và vô tư đến mức từng thấy
người say nắng ngất xỉu bên đường, không ai biết ai cứ xúm vô cạo gió, lấy
thuốc cho uống để giúp khách qua đường có sức đi tiếp.
Mới hôm rồi, may mắn đọc được một câu chuyện
của người Sài Gòn mà lòng mát dịu. Lại thấy thương người đất miền Nam không
quen nói trôi chữ, chỉ có tấm lòng.
Một anh trên facebook kể rằng anh đi làm thêm
kiếm tiền đi học, chạy bàn rửa chén cho một đôi vợ chồng ở Sài Gòn.
Một hôm lỡ tay làm bể hết nguyên chồng tô dĩa,
anh lính quýnh không biết làm sao thì bất chợt bà chủ chạy vô nhìn thấy.
Bà sững người, chưa kịp la đã dặn “Nếu chồng cô có xuống thấy thì nói tại cô làm bể, chứ không ổng chửi chết!”.
Vừa quay lưng thì ông chủ chạy từ trên lầu
xuống, nhìn đống tô dĩa nát bấy mà thất thần, rồi dặn “Nếu vợ chú vô hỏi, thì
nói chú làm bể nghe, chứ không bả chửi chết!”.
Người làm công đó mang kỷ niệm ngọt ngào và
xúc động đó kể lại trên nhật ký của mình, làm không biết bao người đọc rưng
rưng, trìu mến.
Sự ân cần là cách mà con người thấu hiểu đời sống, đối đãi bằng lòng chân thành của mình. Bước đi vài dặm trong một đất nước, có thể thấy sự ân cần cho con người đang ở mức nào..
Việt Nam hôm nay có những thành phố lớn hơn,
con người cao sang hơn, đại lộ đi bộ to rộng hơn… nhưng sự xua đuổi người nghèo
khó cũng quyết liệt hơn. Sự ân cần như chỉ còn trú ngụ loanh quanh với giai cấp
dưới, ở những thị dân ít học được thói cao sang.
Nhiều cao ốc được dựng lên, nhưng không mấy cái có lối đi của người khuyết tật. Nhà vệ sinh công cộng phải xây đắt tiền như tượng đài, nhưng hầu như không có cái nào dành cho phụ nữ có thai hay cho người già yếu.
Trong sự rực rỡ của đất nước này hôm nay, đã
nhàn nhạt ân cần của người với người. Sự chói lọi chỉ số phát triển vẫn kèm
theo khoảng tối đen mù lòa sau lưng nó.
Thường dân hay bọn con buôn lạnh nhạt ân cần
trong đời thì đã đành, đến phận tỳ kheo cũng la liếm vuốt ve thế tục, mất cả ân
cần với thế nhân thì chúng sinh chỉ còn biết thở dài.
Nghe lời ông Thích Thanh Quyết, đại biểu quốc
hội, ngợi ca các mức oan khiên trong xã hội là “hợp lý” đã lắm chói tai, lại
còn nghe ông nhấn mạnh sao không ca ngợi các cơ quan điều tra tố tụng đã kiểm
soát giỏi mức oan sai “hợp lý” này.
Uống một ly nước, Đức Phật còn dạy rằng đừng
quên có đến 84.000 sinh linh trong ly nước đó đã phải hy sinh cho người đời thụ
hưởng. Và dù những sinh linh đó nhỏ bé vô hình đến mức nào, lời Phật dạy cũng
chưa bao giờ cho rằng “hợp lý”.
Lẽ nào mũ ni của ông Quyết đã kéo quá sâu vào
thế tục, che kín tai để không còn nghe được tiếng khóc ngất của cha mẹ già và
của tử tù Hồ Duy Hải (1985), hay lời trăn trối của cả gia đình tù nhân Nguyễn
Văn Tràng (1988) xin được tự thiêu để tòa án phải công tâm xét lại, minh oan.
Sự ân cần với từng chúng sinh là tâm đức không
thể thiếu với đệ tử của Phật, bằng không chỉ đáng gọi là kẻ giả danh, mua bán
niềm tin.
Sự ân cần hôm nay cũng có thể được nhìn thấy,
nhưng là thứ chiêng trống mua vui lạ lẫm. Tỉnh Vĩnh Phúc hôm nay “ân cần”
bỏ ra 300 tỷ đồng để xây một khu Văn Miếu thờ và tôn vinh Khổng Tử bằng tiền
thuế của nhân dân – như tiền nhà của lũ quan lại. Khổng Tử chỉ có thể mang trái
tim kẻ ác mới đành lòng bệ vệ xưng danh nơi mà cả vùng có đến gần 12.000 gia
đình nghèo khốn khó.
Thậm chí chỉ có 24% trong số 14.000 gia đình thuộc loại chính sách của chế độ là có được nước sạch để dùng. Cả tỉnh cũng có gần 20.000 gia đình không có nhà vệ sinh tiêu chuẩn và nước sạch để sinh hoạt.
Vậy mà sự ân cần thì được dâng cho tượng gỗ và
bộ mặt trơ cứng của chính quyền. Còn nhân dân thì chỉ được quyền xao xác lặng
im nghe diễn văn.
Chợt nhớ Sài Gòn ghê. Nhớ Sài Gòn qua tiếng
rao bán xôi giản dị của bà cụ đội khăn đi bộ từ Quận 8 tới tận Quận 5, với
những gói xôi bán chỉ 5.000 đồng, mắt lạc thần khi thấy bóng dân phòng.
Nhớ ánh mắt bà hấp háy cười, hỏi có muốn cho
thêm đường không, có vừa miệng không.
Trái tim ân cần đó, đáng để xây cả miếu đền để
thương nhớ và tôn vinh những con người cần lao đất Việt, mà chẳng cần phải tìm
kiếm, cống nạp xa xôi.
Tuấn Khanh
Phải, chính tình người, sự chân thật, mộc mạc của người bình dân làm cho tôi muốn về thăm Sài Gòn, chứ không phải những tòa nhà, siêu thị , nhà hàng sang trọng.
ReplyDelete