Học hành dang dở buồn
quá tui dự định đi đâu cho thật xa, nhằm để “ẩn cư” như mấy ông đạo sĩ trong
những truyện cổ tích ngày xưa mà tui đã đọc qua.
Biết ý định của tui
nên anh Sanh, một người anh ở cùng xóm mà tui quý mến đã tới nhà an ủi tui, ảnh
nói:
- Chèn ơi gì mà ẩn cư
Phương ơi! học ở trường không xong thì học ở trường đời, thiếu gì cách học hơi
đâu buồn.
Rồi anh rủ tui ra quán
cà phê của chị Văn để tâm sự, chị bán ở bên kia đường nơi đối diện con hẻm vô
xóm tụi tui đang cư ngụ.
Ngồi bên ly cà phê đá
thơm ngon của chị Văn mang ra, hớp một ngụm nhỏ rồi tui hỏi anh Sanh:
- Hồi nãy anh nói học ở trường đời là sao em không hiểu?
Anh Sanh từ tốn giải
thích:
- Có thể mình sẽ đi
làm để chung đụng thiên hạ, rồi học những điều hay lẽ phải của người đi trước,
còn không thì đi lính, chọn đời binh nghiệp rày đây mai đó cũng thú vị lắm nghe
Phương.
Nghe anh Sanh đưa ra
hai lựa chọn tui khá phân vân, không biết chọn cách nào để cho khuây khỏa và
nuôi được tấm thân không phải ăn bám gia đình hoài được.
Bất chợt tui lại thấy cái phù hiệu Binh chủng anh Sanh đang phục
vụ may trên cánh tay áo của anh, tui thấy hình một ngôi sao 5 cánh màu đỏ
nhạt, có 1 thanh kiếm nằm chính giữa, chuôi kiếm nằm bên
dưới, mũi kiếm chĩa thẳng lên trên hình ngôi sao này, nằm trên một nền trắng
hình bát giác ngó thật đẹp, (lúc sau tui mới biết là phù hiệu của Biệt khu thủ
đô), tui bèn hỏi anh:
- Chèn ơi! Hôm nay anh
mặc bộ kaki ủi hồ láng cón bộ dự lễ gì hay sao vậy?
Anh Sanh nói:
- Lễ lộc gì Phương ơi,
lính văn phòng phải vậy thôi, lè phè là bị mấy sếp bố cho một trận, nhẹ thì
cảnh cáo, nặng thì đẩy ra mấy Đại đội tác chiến mặc sức mà lè phè.
Tui nghe vậy mới hỏi
tiếp anh là lính ở đâu, anh cho biết anh quân số thuộc Phòng 1, Tiểu Khu Gia
Định, nơi làm việc của anh đối diện với Lăng ông Bà Chiểu, (nơi có lăng mộ và
ngôi đền thờ phượng ngài Tả Quân Lê văn Duyệt), anh nói tiếp:
- Hay là Phương gia
nhập vô làm lính của tiểu khu đi, anh quen biết anh gửi gắm cho mấy sếp thì
cũng không phải cực khổ gì đâu.
Sau một hồi được
thuyết phục, tui nghe theo anh Sanh để gia nhập vào quân ngũ.
Sáng hôm sau anh lấy
chiếc Gobel của anh chở tui vô nơi anh làm việc để đăng lính, người làm hồ sơ
quân bạ cho tui là Hạ sĩ Nại (người Việt gốc Hoa, ông có tiệm mì bà Nại ở gần
xóm gà rất nổi tiếng, nay đã nghỉ bán), là bạn thân của anh Sanh, đang ngồi
khai hồ sơ thì có một viên Thiếu úy trẻ đến gần bên lên tiếng hỏi:
- Có thôi bú chưa mà
đi lính vậy ông con? Ai đưa vô vậy?
Tui chưa kịp trả lời,
anh Sanh bèn lên tiếng cho Thiếu úy Ngạn sếp của anh:
- Đây là thằng em
trong xóm ở sát bên nhà em đó Thiếu úy, nó đang buồn đời nên muốn đi đây đi đó
cho phỉ chí đó Thiếu úy.
Ông Ngạn nghe anh Sanh
nói vậy ông bèn nói với tui:
- Trời ơi! Vô lính là
cực khổ dầm mưa dãi nắng chứ không phải nơi để đi du ngoạn đâu ông con, nhiều
khi đụng trận không may bị thương hoặc bỏ mạng cũng không chừng, ông con nghĩ
kỹ chưa?
Không cần suy nghĩ tui
đáp liền:
- Dạ em muốn đi mà
Thiếu úy, cực khổ gì em cũng chịu được.
Thiếu úy Ngạn vỗ vai
tui một cái, ông nói:
- Chú em mầy ngon ta,
anh Nại làm hồ sơ xong đưa tui trình ký liền.
Sau câu nói này ông
móc trong bóp ra tờ giấy bạc một trăm đồng đưa cho tui, Thiếu úy Ngạn nói:
- Cho chú em mầy dằn
túi vài hôm vô quân trường cần gì thì mua.
Tui chưa kịp cám ơn
thì ông vội quay gót đi lên văn phòng. Anh Sanh với Hạ sĩ Nại vui mừng với việc
này, ông Nại nói với tui:
- Số mầy đẻ bọc điều
đó nha chú em, lần đầu tiên tao mới thấy ông Ngạn cho tiền Tân binh như vầy.
Đêm đó khi nằm trong
trại Ngô Tùng Châu, nơi các tân binh chờ khám sức khỏe và lãnh quân trang để đi
thụ huấn tui thấy ấm lòng với cách cư xử của ông Ngạn.
3 tháng quân trường mồ
hôi đổ quả thật không sai, quân trường Vạn kiếp nơi đám lính sữa tui tui
bắt đầu trui rèn để trở thành những người lính thật thụ để bảo vệ biên cương
sau này.
Thiếu úy Ngạn dẫn đầu
đại đội khóa sinh tụi tui, tui mừng vì ông đã dành cho tui chút tình cảm buổi
ban đầu, giờ ông chịu trách nhiệm làm sếp đại đội 351 Điền khuyết của nơi quân
trường, tui được mang danh số 27 kể từ đây thì không còn gọi tên cúng cơm do
cha mẹ đặt cho mình nữa, đi đâu làm gì cũng xưng danh 27 cho đến ngày mãn khóa
mới thôi.
Đêm đầu ở Vạn Kiếp tui
nằm ngủ kế bên thằng Phích và thằng Thế, thằng Phích dân Hốc Môn ở làng Xuân
thới Thượng, nó mang danh số 11, thằng Thế mang số 35 nhà ở đường Tùng Thiện
Vương bên quận 8, 3 đứa tui thân nhau lắm, lúc giỡn chơi tụi nó kêu tui là con
Rùa vì mang danh số 27 theo mấy người đánh số đề đặt cho, thằng Phích thì bị
tui ghẹo là chó con, đau nhất là thằng Thế mang số 35 thì là chánh hiệu Dê xồm
rồi còn gì mà bàn cãi, cũng vì danh số này khi ra các bãi tập ở quân trường
thằng Thế bị mấy em bán hàng nơi bãi tập xúm lại ghẹo quá chừng, ban đầu nó có
thái độ không hài lòng, nhưng về sau nó yêu cái danh số 35 này, vì có một cô
nàng bán nước giải khát nơi bãi tập đã “Thề non hẹn biển” với nó...
Thắm thoát 3 tháng ăn
cơm nhà binh ở Vạn kiếp cũng xong, chia tay cô người yêu thằng Thế tặng cô nàng
toàn bộ nhu yếu phẩm mua đợt cuối ở quân trường cho nàng, từ đó về sau hai
người bặt tin nhau luôn khi tụi tui về đơn vị mới.
3 thằng tui được bổ
sung về Đại đội 3/665, một đại đội biệt lập trực thuộc Tiểu khu Gia định, đơn vị tui đóng quân ở đồn tại chân cầu Mỹ Thủy
trên con tỉnh lộ đi từ ngã ba Cát Lái xuống xã Thạnh Mỹ Lợi thuộc quận Thủ Đức,
Đại đội trưởng là Trung úy Huỳnh một sĩ quan trẻ đầy nhiệt huyết dẫn dắt,
trình diện ông xong 3 thằng tui được đưa về trung đội 2 đóng ở nhà dân nơi xóm
nhỏ ven đường của ấp Mỹ Thủy,về Trung đội chưa đầy tuần lễ thì bữa nọ Thiếu úy
Tạ Mạnh Trường (nhà ở quận 3 Sài gòn) đã thông báo cho cả Trung đội sáng mai sẽ
đi hành quân trực thăng vận vô miệt Bưng ông Thoàn, tuy mới về đơn vị nhưng địa
danh cầu Vỏ Khế, Xã Bình Trưng, xã Long Trường, Bưng ông Thoàn là những nơi rất
nguy hiểm, các đơn vị đóng quân vùng này cũng rất e dè khi hành quân đến đây,
vậy mà sáng ngày mai tụi tui sẽ đặt chân vô một trong những địa điểm này.
5 giờ 30 sáng xe GMC
đã đưa tụi tui đến trục lộ nằm gần cầu Vỏ Khế chờ hợp đoàn trực thăng đến bốc
đi.
Lần đầu tham dự cuộc
hành quân tăng phái cho Liên đội 3/1 chịu trách nhiệm, tụi tui rất hồi hộp,
nhìn hai đứa bạn thân của tui, tụi nó cũng đăm chiêu ra mặt, không biết cuộc
hành quân này lành dữ ra sao, thằng Thế thì cầu nguyện Chúa che chở cho nó,
thằng Phích thì mân mê Phật đeo nơi cổ miệng lâm râm khấn vái, tui cũng vậy tui
mân mê cái bùa Hộ mạng do sư phụ thằng Cảnh bạn tui trong xóm tặng cho.
Tiếng trực thăng xé
gió đưa tụi tui vô vùng Hành quân, phi công Hoa kỳ bay ra hướng cầu Rạch chiếc
ngoài xa lộ Sài gòn, rồi từ hướng này họ bay thẳng vô Bưng ông Thoàn, tui diễn
tả dài dòng vậy đó nhưng từ lúc đặt đít lên sàn trực thăng cho tới nơi phóng
xuống đất chừng vài phút bay, trong bụng tui nói: “Mẹ họ, ngồi chưa nóng đít
thì nhào xuống sình rồi”. Tiếng hai nhân viên xạ thủ trên trực thăng thúc giục
liên hồi: Go... go...
Ngó xuống bên dưới trực thăng khi còn cách chừng một mét, tui thấy toàn là những
bãi sình lầy chen bên cạnh mấy rặng dừa nước, các con rạch nhỏ uốn éo quanh co,
thầm nghĩ địa thế này ai sống cho được mà hành quân cái giống gì, chưa kịp định
thần tui được viên xạ thủ phi hành đẩy nhẹ vô lưng khiến tui lao xuống sình tức
thì, khẩu súng M16 mới cắt chỉ của tui ngậm sình toàn bộ nòng súng, tui chới
với cựa quậy trong vũng lầy cố trườn trên mặt sình để di chuyển theo đoàn quân,
ác thay đôi giày “Bốt đờ sô” bằng da láng cón “si ra”của tui mang trên chân bây
giờ thành kẻ phản chủ, nó quật tui té ngã mấy lần khi đi trên bờ đê trơn trượt,
đến một đoạn phải qua con rạch
mới di chuyển tiếp đến mục tiêu lục soát được, lần theo sợi dây dù do đồng đội
căng sẳn để qua con rạch khá sâu này, lụp chụp tui bị hụt chân, cái nón sắt rơi
khỏi đầu mau chóng chìm nghĩm dưới con rạch, tui quơ tay để chụp cái nón sắt dè
đâu hụt tay khỏi sợi dây dù, cái ba lô nó kéo tui xuống đáy rạch, vũng vẫy vì
uống nước đến ngộp thở, thời may anh quân nhân đồng minh là cố vấn Mỹ đi phía
sau thấy tui lâm nạn anh thò tay nắm tóc kéo tui lên đưa vô bờ, anh còn mò cái
nón sắt dưới đáy rạch trao cho tui, được anh cứu sống trong chuyến nhảy trực
thăng đầu tiên trong đời binh nghiệp, tui Thank you anh ta thật nhiều lần, anh
cũng thấu hiểu tâm trạng của tui anh ôm lấy tui như vỗ về khi qua cơn hoạn nạn.
Tiếc một điều tui
không đủ ngôn ngữ để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh, cũng như biết
được tên và đơn vị của anh để gửi lời cảm ơn qua khu bưu chính.
Vậy đó, các bạn thấy
tui đi hành quân lần đầu tiên trong đời binh nghiệp rất ngu ngơ phải không,
cũng may phước là suốt cuộc hành quân không có chạm địch, nếu có thì tui có thể
cũng đã theo ông theo bà dạo đó rồi, vì khẩu súng đã bị “bịt mỏ” lấy gì đánh đấm.
Cũng nên nhắc lại chút
cho vui, ngày xưa mấy ông lính chủ lực quân hay gọi binh chủng tụi tui là “Địa
Phao câu” thay vì đúng tên gọi là Địa Phương quân, suy cho cùng gọi gì thì gọi,
các anh gọi cho vui thôi chứ không có ý châm chọc chê bai gì,ở đời thông thường
được cái này thì mất cái kia, tụi tui vốn là lính địa phương, có kẹt kẹt nhớ
nhà thì đón xe lam xe buýt, xe đò vù về nhà vài ba tiếng đồng hồ rồi về đơn vị,
xui gặp mấy anh Quân cảnh lấy cái tu huýt réo lại, các anh xét giấy thấy đúng
là lính địa phương họ du di bỏ qua không hốt về Quân vụ thị trấn, còn các anh
lính chủ lực quân thường xa nhà đăng đẳng muốn thăm nhà phải có phép còn “Đi
dù” về thăm nhà thì khó khăn đủ thứ, thôi thì vị trí nào thì ngày xưa cũng vì
bổn phận công dân thời ly loạn thôi phải không các bạn.
Tui viết câu chuyện
này để nhớ lại ơn của anh cố vấn Mỹ năm xưa cứu mạng mình, để hoài niệm về một
thời đã qua thôi các bạn nhé.
Hai Hùng SG
No comments:
Post a Comment