
Trong buổi họp báo khi nhậm chức “Chủ tịch quốc hội” ngày 23/7/2016, bà Nguyễn Thị Kim Ngân phát biểu: “Bảo
 vệ hòa bình không phải hô hào cho thật to, kích động thế này thế khác 
là có được chủ quyền, không có đâu. Một số tổ chức, cá nhân lên tiếng hô
 hào thế này thế nọ nhưng những người đó, tổ chức đó làm gì cho đất 
nước? Chưa làm gì cả…”
Làm gì cho đất nước là một câu nói quen thuộc được biết là của cố Tổng Thống John F. Kennedy: “Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho bạn, mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho tổ quốc” (Ask not what your country can do for you, ask what you can do for your country).
Tuy nhiên, theo Chris Matthews trong tác phẩm Jack Kennedy: Elusive 
Hero, nhóm chữ “đừng hỏi” thật ra phát xuất từ những lời cảnh cáo của 
ông George St John, hiệu trưởng trường trung học Choate ở Connecticut 
thường dùng để căn dặn học sinh và nhập tâm vào cậu học trò Kennedy. 
Nhưng ông hiệu trưởng George St John cũng không phải là người đầu tiên 
nói câu nói đó mà chính Tổng thống thứ 29 của Mỹ Warren G. Harding trong
 diễn văn trước đại hội đảng Cộng Hòa 1916 đã nói một câu tương tự như 
câu của Tổng thống Kennedy.
Dù ai nói, vấn đề là làm gì cho tổ quốc, cho đất nước.
Vâng nhưng trong trường hợp Việt Nam, trước hết là tổ quốc nào, là đất nước nào?
Cho đến nay, đối với đa số các em đang ngồi trong trường học tại Việt
 Nam, Việt Nam mà các em được dạy là “xứ sở của anh hùng, độc lập, tự 
do, hạnh phúc, một đất nước, dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt 
Nam, đã liên tục đánh gục ba tên đế quốc đầu sỏ Pháp, Nhật và Mỹ”.
Ý thức của các em là bản sao của một bài hát tuyên truyền được lặp đi
 lặp lại suốt hơn bốn chục năm qua, nhiều đến nỗi thấm vào trong các em 
thành một tính bẩm sinh.
Nền giáo dục nhồi sọ Cộng Sản có khả năng đầu độc và làm thay đổi toàn bộ ý thức của con người về lịch sử, nhân sinh và vũ trụ.
Việt Nam có trên 600 tờ báo nhưng báo chí Việt Nam chỉ được phép khai
 thác những ham muốn vật chất, những thú vui sa đọa, trụy lạc thay vì cổ
 võ cho các giá trị cao đẹp của quyền sống, quyền tự do dân chủ của con 
người.
Ý thức của các em khi sinh ra giống như một tờ giấy trắng, đảng Cộng 
Sản vẽ lên đó hình gì, sẽ hiện lên hình đó, chế độ độc tài sơn lên màu 
gì, sẽ hiện ra màu đó.
Một dòng sông không chảy không còn là sông nữa mà chỉ là một ao tù.
Thực trạng Việt Nam đặt ra cho những ai còn nghĩ đến tương lai dân tộc những trách nhiệm lương tâm và đạo đức.
Đừng trách dòng sông sao không chảy mà hãy kiên nhẫn phân tích cho 
các em thấy đất nước mà các em sống bị cai trị bởi một nhóm người già 
nua, cực đoan, bảo thủ bám vào chiếc ghế quyền lực ngay cả khi biết mình
 đang chờ chết.
Đừng trách dòng sông không chảy mà hãy chứng minh cho các em thấy 
Việt Nam mà các em biết là một trong năm nước trên thế giới vẫn tiếp tục
 bám vào chủ nghĩa Cộng Sản, một ý thức hệ một thời bành trướng nhờ 
chiến tranh, đấu tố, ám sát, đang lùi xa vào quá khứ.
Đừng trách dòng sông không chảy mà hãy chỉ ra cho các em thấy Việt 
Nam mà các em biết là quốc gia có 100 ngàn phụ nữ chỉ vì chén cơm manh 
áo mà phải bán thân lưu lạc xứ người, bị đánh đập, xô đuổi, ném ra đường
 phố như những nô lệ tình dục thời Trung Cổ.
Đừng trách dòng sông không chảy hãy phân tích cho các em biết Việt 
Nam là quốc gia có 50 triệu thanh niên nhưng đa số không còn sức sống, 
không có hoài bão cho tương lai của đời mình và cho đất nước mình.
Thay vì trách dòng sông không chảy, hãy chung tay dời tảng đá CS độc 
tài, lạc hậu ra khỏi lòng sông. Các thế hệ cha chú nếu không vượt qua 
được những hiện tượng tiêu cực rẽ chia, phân hóa nhiều khi rất nhỏ và 
tập trung sức mạnh tổng hợp của dân tộc để tháo gỡ cơ chế chính trị, 
kinh tế và văn hóa độc quyền cộng sản thì lời trách cứ kia chẳng qua là 
tự trách mình.
Thay vì so sánh các em, các cháu sinh dưới chế độ CS với tuổi trẻ 
Nhật, Mỹ, Nam Hàn, Hong Kong v.v.. hãy làm tất cả những gì làm được để 
tuổi trẻ thấy rằng Việt Nam là một dân tộc đáng yêu nhưng cũng là đất 
nước đang cần một cuộc thay đổi toàn diện để hy vọng có thể hội nhập vào
 dòng tiến hóa của loài người.
May mắn thay, trong các thế hệ sinh ra sau 1975, một số nhờ nhiều các
 yếu tố tôn giáo, gia đình và nội lực bản thân, đã thoát ra khỏi được 
nhà tù bao bọc bằng bốn bức tường dày của tuyên truyền CS và dấn thân 
cho lý tưởng cao cả phục hưng dân tộc. Họ vẫn còn khá ít nhưng là biểu 
tượng của tương lai.
Các em, dù đang ở trong tù hay ngoài tù cũng đều đang đấu tranh và tiếp tục đấu tranh theo nhiều cách khác nhau.
Cùng nhau xuống đường, nhưng nếu điều kiện chưa cho phép hãy gởi cho 
nhau những bài hay, chuyền cho nhau những tin tức mới, giúp đỡ nhau khi 
công an trấn áp, nương tựa nhau khi gặp khó khăn v.v.. Tất cả đều cần 
thiết.
Sự chuyển động của núi rừng bắt đầu từ từng chiếc lá, và nếu cùng cất lên theo cùng một nhịp sẽ trở thành một khải hoàn ca.
Trần Trung Đạo (Facebook)
Thật là đáng thương cho Bộ CT ở Hà Nội ! Họ cứ tưởng rằng tất cả người Việt đều
ReplyDeletetin "VN là đất nước anh hùng dưới sự lãnh đạo của đảng".Thật tế hình như không
phải như vậy mà là trái lại.Thậm chí đa số học sinh VN không tin điều đó thì còn
nói gì người lớn?Nếu muốn người ta tin được điều đó,có lẽ Hà Nội nên giải thích
rõ thuật ngữ "anh hùng" theo cái nghĩa mà họ muốn nói.Với các thuật ngữ khác thì
cũng nên như vậy.Nếu không,người ta sẽ hiểu những thuật ngữ kia theo nghĩa thông
thường thì sẽ không tin bất cứ lời nào Hà Nội tuyên truyền.