Dạo trước tôi có dịp ghé thăm nhà vợ chồng người bạn. Mới bước đến cửa, tôi đã nghe tiếng ồn ào trong nhà vọng ra. Tiếng chị vợ hét lên đanh đá, tiếng anh bạn quát lại, gầm gừ nghe cũng dễ sợ. Tôi ngần ngại muốn quay về. Nhưng đã lỡ đến, nên đành bấm chuông. Trong nhà bỗng im bặt, không còn tiếng nào. Rồi anh bạn mở cửa, thấy tôi toe toét cười, chị bạn cũng đon đả chào đón, mặt mày hớn hở, không còn dấu tích gì của cuộc cãi vã sôi động mới vài giây trước!
Hai
vợ chồng như không có chuyện gì xảy ra, tiếp đón bạn, hiền hòa, vui vẻ, cười
nói huyên thuyên, âu yếm nhau trước mặt khách, như cặp vợ chồng mới cưới! Tôi
cũng làm như không hề nghe tiếng hai người choảng nhau tận tình trước khi bước
vào nhà. Nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Không lẽ mình chưa già đã bị
ảo giác, nghe bậy chăng? Hay vợ chồng anh bạn đều có tài đóng kịch giỏi, che
dấu mọi chuyện trước mặt khách?
Mấy
hôm sau đi ăn trưa, gặp lại anh bạn đi một mình, tôi hỏi ngay về chuyện nghe
tiếng hai người cãi nhau mấy hôm trước khi lại chơi nhà. Anh bạn cười:
- Chuyện
bình thường, toa ơi! Vợ chồng moa khắc khẩu, mở miệng là cãi nhau, nói qua nói
lại, không ai nhường ai. Người ngoài nghe thấy to tiếng, thực ra là vợ chồng
moa nói chuyện với nhau như vậy! Mấy mươi năm rồi, riết thành quen! Không cãi
nhau lại thấy nhà sao im lặng quá. Vợ moa mà nói năng nhỏ nhẹ là moa phải đưa
đi bác sĩ khám bệnh ngay. Phải có gì bệnh hoạn, bất thường, mới nói êm ái như
vậy!
Tôi
hỏi lại:- Toa không đùa đấy chứ? Cãi nhau suốt ngày mà ở với nhau mãi đến bây giờ à!
Anh bạn trả lời:
- Duyên số hết toa à! Mà giòng họ nhà moa đều như thế hết mới lạ chứ! Từ bao nhiêu đời rồi, ông cố, ông tổ lấy vợ đều khắc khẩu với nhau, xuống đến đời moa, rồi con cái cũng rứa hết! Moa nghe kể lại, có ông thầy địa lý ghé ngang làng nhà ông cố moa, xem mộ của tổ tiên, phán rằng: " Mộ này có rễ của cây đa cổ thụ mắy trăm năm rồi, mọc rễ lớn chạy qua cửa địa khẩu, nên con cái lấy chồng lấy vợ đều mắc phải chuyện khắc khẩu với nhau hết! Không tránh khỏi được! " Ông thày địa lý này học nghề từ ông Tả Ao nên phán câu nào là đúng ngay phóc, không sai vào đâu được!
Để moa kể cho toa nghe chuyện ông bác moa, mới là thần sầu quỷ khốc!
Bác
moa là con trai trưởng tộc của giòng họ nhà moa. Ông đẹp trai, nghệ sĩ, đàn
giỏi, hát hay, được lên Hà Nội học. Ông có mối tình lớn lắm. Nhưng ông nội moa
rất nghiêm khắc, bắt ông về để lấy vợ là con gái một ông bá hộ làng gần đó. Bác
moa không dám cãi, thời xưa mà, đành gạt lệ dứt mối tình lớn, về quê lấy vợ, dù
không biết người đó là ai!
Rước
dâu về nhà, ăn tiệc linh đình rồi hai vợ chồng tân hôn động phòng. Gần sáng,
mọi người thấy cô dâu chạy ra bù lu bù loa. Hóa ra bác moa bất tỉnh trên
giường, nằm ngay đơ không nhúc nhích. Cạo gió, thoa dầu loạn cào cào, hồi lâu
ông mới tỉnh. Chỉ thấy ông thều thào: "Sao
nó dữ quá vậy! Thầy mẹ giết con rồi!" Không biết chuyện gì xảy ra đêm
đó, nhưng bây giờ ai cũng thấy rõ là bác gái moa không phải bình thường, dữ tợn
loại chằng ăn trăn cuốn, không phải đùa!
Ông
nội moa cho người dò hỏi, tìm hiểu về cô con dâu mới. Làng của bác gái moa là
làng cách quê nhà moa vài chục cây số. Con gái làng này đều cao lớn, đúng cỡ
gái làng phải cao hơn thước bảy. To con, khỏe mạnh, thêm tật lắm lời, dữ tợn,
không bao giờ chịu thua ai nửa câu nửa bước. Nghe chuyện kể khi mới lớn, có lần
bác gái moa bị ông bố bắt đi từ đầu làng đến cuối làng cùng với cô em gái, để
chửi một người vay tiền quịt nợ ông bá hộ. Ông này buộc giây vào cổ hai cô con
gái, cầm roi bắt hai cô đọc bài vè ông sáng tác để chửi tên quịt nợ. Ông cầm
chai ruọu tu từng ngụm rồi ngất ngưởng quất roi phạt cô nào đọc sai. Hai cô gào
lên, chửi đích danh tên quịt nợ từ đầu làng đến cuối làng, ai cũng ra xem, con
nít bu quanh, vui như ngày hội! Tay quịt nợ bị vố này, xấu hổ quá, không còn
mặt mũi nào, phải bỏ làng, bỏ xứ đi ngay, không bao giờ dám trở lại!
Kể
vậy để biết là bác gái moa dữ tợn đến chừng nào! Nhưng ông bác moa cũng không
phải người sợ vợ. Ông khó tính ra gì. Lại thêm nỗi uất ức mất mối tình lớn
trong đời, nên ông đổ diệt vào bà vợ. Thế là oánh nhau, cãi nhau, thượng cẳng
chân hạ cẳng tay liên tu bất tận. Chỉ lạ là cứ khi nào có trận lớn lắm, đổ máu
đầu, bầm tím hết tay chân, y kỳ là 9 tháng 10 ngày sau lại có thêm đứa con ra
đời! Cứ thế, hai ông bà bác vẫn ở với nhau, có đến 12 người con, kỷ niệm cho
những trận quần thảo bán sống bán chết!
Ông
bố moa kể lại, có lần hai vợ chồng ông bác cãi nhau dữ quá, bà bác đòi về quê
nhà, không ở với chồng nữa. Bác trai bắt bố moa đi theo để hộ tống đưa bà này
về quê bố mẹ. Nửa đường hai bên tiếp tục chửi nhau inh ỏi. Bác gái moa dọa nhảy
xuống sông tự tử. Ông bố moa định giữ tay bà để can không cho xuống bờ sông
nhưng bác moa ngăn lại không cho, để mặc bác gái vừa la hét,
khóc lóc quyết chí xuống sông trầm mình. Ông bác moa trên bờ lầm bầm khấn vái: Xuống
nữa đi! Xuống nữa đi! Bà ấy lội xuống sông thật, ngập vai rồi ngập đến
đầu, lâu lâu quay lại xem chồng mình nói gì hay chạy xuống cản hay không. Chỉ
thấy bác moa lạnh như tiền, đứng thản nhiên ngắm nhìn bà vợ trầm mình xuống
sông thật, không thấy tăm hơi đâu. Ông bác moa thở phào, ra vẻ nhẹ nhõm. Nhưng
rồi ông giật bắn mình. Vì bác gái moa đang bơi như rái cá, bơi đúng một vòng
rồi lên bờ! Hóa ra bà này bơi giỏi, làm sao trầm mình dưới sông cho nổi! Sau đó
hai người yên lặng, không thấy cãi nhau gì nữa, người trước kẻ sau, cất bước về
làng!
Kể
cho toa nghe chuyện ông bác để toa thấy chuyện vợ chồng moa có thấm thía gì
đâu! Có khắc khẩu với nhau, chẳng qua là chuyện mồ mả, chuyện duyên số trời
định cả, không tránh khỏi được. Nhưng toa biết không. Moa quen rồi, nên không cãi
nhau lại thấy như thiêu thiếu một cái gì! Nhà im lặng thấy sao buồn tẻ quá! Nên
moa và bà xã đều vặn volume to tiếng với nhau cho vui cửa vui nhà mà thôi! Lại
đối đáp nhau chan chát nên đầu óc làm việc không bao giờ bị Alzheimer được. Toa
biết không? Moa vốn tính tình cao ngạo. Bà xã biết hết những nhược điểm của moa
nên moa nói câu nào bà chặn họng câu đó. Giở giọng kiêu ngạo là bà quạt ngay,
không để moa có dịp tự cao tự đắc. Nên moa phải cảm ơn bà xã dạy dỗ moa được
như ngày nay. Thành người khiêm tốn, hiểu biết cuộc đời. Là nhờ bà xã moa cả đó
toa ơi!
Lại
còn chuyện này nữa! Đời vốn tẻ nhạt. Nên cãi nhau, khắc khẩu nhau là thêm gia
vị cho cuộc sống. Mà spicy chính là sexy đó toa! Yêu nhau lắm là cắn nhau đau!
Nhưng cãi nhau lắm lại yêu nhau nhiều. Hiểu chưa nào! Trông toa có vẻ tăm tối
quá! Tối nay về cãi nhau với vợ một trận long trời lở đất đi thì hiểu ra ngay
nghe không toa!
Không biết tác giả
No comments:
Post a Comment