Chúng tôi bước vào nhà anh. Căn nhà xinh xắn ba gian rộng rãi nằm im mát dưới tàng cây ăn trái như rất nhiều căn nhà của xã Phú Hội. Một xã nổi tiếng con gái xinh đẹp và giỏi giang của quận Long Thành tỉnh Biên hòa.
Cũng không hiểu động lực nào đã khiến chúng tôi bậm gan tới đây, một nơi tôi chưa từng đến bao giờ. Nhỏ Oanh nắm tay tôi bước vào trong nhà. Đứa cháu nhỏ ra chào lễ phép. Tôi hỏi cháu có phải đây là nhà của chú Tâm không? Cháu nói : “ Dạ phải!” Và khóc to lên: “ Nhưng cậu cháu đã chết rồi”.
Hai đứa tôi không ai nói một lời cùng òa lên khóc. Bạn tôi khóc vì thương tôi, còn tôi khóc vì thương anh. Mấy ngày nay tôi như người mất hồn không ăn, không ngủ, làm thinh câm lặng. Còn Oanh ở một bên tôi. Nó hiểu tôi đang chìm trong nỗi đau nên không nói gì chỉ thỉnh thoảng rót cho tôi ly nước rồi giục tôi ăn miếng gì lót dạ.
Tại sao
tôi lại buồn như thế khi nghe tin anh mất. Tại sao tôi lại đắm chìm trong nỗi
đau không cách gì ngăn lại. Trái tim tôi từng nhịp thật buồn. Nó cũng như tôi
muốn ngủ yên, muốn tìm một nơi nào thật hoang sơ bên đồi thông, bên khe suối để
trầm tư một mình. Những giọt nước róc rách từ trên cao đổ xuống như máu từ tim
chảy ra đi khắp châu thân. Một rễ cây chìa ra làm dòng nước bị khựng lại rồi
len lỏi để đi qua. Cuộc tình chúng tôi cũng như vậy. Tôi đã đưa tay ra ngăn
lại, đã lắc đầu, đã quay lưng sao bây giờ tôi lại khóc. Tiếng khóc giữ lại
trong hốc mắt đã mấy ngày nay bất ngờ vỡ tung, tràn ra như nước vỡ bờ. Những
giọt nước nhỏ nhoi gom thành dòng thành suối ràn rụa mặt tôi.
Tôi có yêu anh không và anh có yêu tôi thật lòng không? câu hỏi bao nhiêu lần tôi hỏi chính mình, hỏi để mà hỏi không lối thoát. Những câu hỏi mà thay vì hỏi chủ nhân, tôi kéo lại để hỏi riêng mình và xoay hoài trong đầu một cách vô cớ. Nhức cái đầu quá, chóng mặt quá, tôi như cái bông vụ xoay xoay tít mù mà hôm nào anh dạy cho bé Tùng chơi. Anh là người cầm sợi dây quay hay chính anh và tôi là bông vụ.
.....
Tôi và
anh không học chung một lớp nhưng học chung một trường. Chúng tôi là học trò
trường quận lên tỉnh lỵ để học cho xong chương trình đệ nhị cấp. Con nhỏ Oanh
nói với tôi đã tìm ra nhà trọ tốt. Tôi hỏi nó:
- Mày có
chắc chỗ đó tốt không? Tao không muốn ở chỗ đông người hỗn tạp. Tao không muốn
có mấy đứa con trai hay dê gái. Tao không muốn chuyện lộn xộn bồ bịch xảy ra.
Tao không muốn ... Nhỏ Oanh ngắt lời tôi:
-Mày như
má tao, không muốn cái này, không muốn cái kia. Mày nên nhớ là tụi mình đi trọ
học biết chưa?
-Tao
biết, nhưng..
- Nhưng
cái con khỉ. Mày cổ lỗ sĩ giống má tao quá. Muốn vậy mày cất cái chòi ra ngoài
đồng mà ở. Nơi này là nhà trọ nên có gái có trai. Họ nấu cơm tháng cho học trò,
tụi mình chỉ lo học. Ráng lấy cái bằng tú tài để ông bà bô yên chí lớn.
- Thôi
được, tao cũng không quen ai trên đó, tao nghe lời mày, nhưng nếu tới ở không
tốt, mày phải nghe lời tao đi tìm chỗ khác.
- Ừa! Yên chí lớn chỗ đó có con trai trọ học, nhưng toàn là con nít không hà. Tụi mình sẽ là đàn chị, chẳng thằng nào dám cua.
Vừa vào
đến cửa tôi thấy một thanh niên đang ngồi ở phòng khách, thấy chúng tôi anh dọn
sách vở vào sau nhà. Thầy, cô chỉ chỗ cho chúng tôi đem đồ đạc vào. Tôi hích
tay, trợn mắt hỏi Oanh:
- Đứa
con trai hồi nãy là con nít hả?
- Ừa!
mặt mày nó non choẹt, con nít trân. Nếu tao nói có đứa lớn hơn mày, mày đâu có
chịu. Tìm nhà khó quá mà, chỗ này ở sát trường, đi học tiện lợi lại chỗ tử tế
quen biết. Thôi! ở đây nha.
Nghe nó nói tôi làm thinh gật đầu. Cũng tội nghiệp nó bôn ba, lúc nào cũng chiều lòng tôi. Gần ngày nhập học rồi, đành chịu.
"Thằng
con nít" đó học trên tôi một lớp, lớp Đệ Nhị B trường Ngô Quyền. Nó trắng
trẻo, đẹp trai lại ra vẽ đàn anh trên lớp.Thấy mấy đứa chung nhà trọ mặc dù lớn
hơn vẫn kêu tôi bằng chị. Hắn nghiêng đầu nhìn tôi cười cười:
- Kêu
bằng chị hả? Tôi cãi bướng:
- Ừ! Tui
thích như vậy. Tui không thích con trai kêu tui bằng tên hay bằng cô
- Ờ!
Chị. Chị gì nhỉ? Chị Cả chị Hai hay chị Ba?
"Thằng
con nít " lại cười. Tôi ghét cái cười của nó, nó giống như tiếng cười coi
thường của người lớn trước sự ngây thơ khờ khạo mà hay làm phách của một đứa
trẻ con. Tôi trợn mắt nhìn thẳng vào mắt hắn rồi bỏ vào phòng chuẩn bị đến
trường. Đến giờ đi học, anh ta đi ngang qua tôi nghiêng đầu nhìn tôi vừa cười
vừa nói.
-Tui đi
học nha chị Ý
Tôi gật
đầu và như chợt thấy trong nụ cười và đôi mắt đó có cái gì giễu cợt lẫn âu yếm
của một người lớn với một đứa nhỏ hơn. Tôi bối rối, tôi giận dỗi và tôi đỏ mặt.
Nhưng rồi ở lâu quen dần,"Thằng con nít" chào tôi và gọi bằng chị một cách nghiêm túc tự nhiên như mọi người không diễu cợt nữa. Có lẽ hắn nghĩ tôi là người Bắc, từ chị thường dùng cũng chẳng có gì to lớn lắm. Đến lúc nào không biết, tôi không còn coi "Thằng con nít" thấp cơ hơn mình, tôi đã gọi hắn bằng tên nhiều hơn và nghĩ rằng như vậy mới ra dáng đàn chị.
Cô chủ
nhà là một người nội trợ vén khéo. Bữa cơm nào cũng có đủ ba món canh, xào, mặn
tươm tất. Chúng tôi ngồi quây quần ăn chung trên một bàn tròn. Một bữa không
biết thế nào đôi đũa trước mặt tôi ai để bị so le, tôi chưa kịp phản ứng thì
anh đã lanh tay đưa đôi đũa khác cho tôi và tự mình dùng đôi đũa lệch. Bàn tay
anh vô tình chạm vào bàn tay tôi. Tôi nhận đôi đũa chỉ mỉm cười không cám ơn
nhưng trong lòng vui lắm. Ít ra anh ta hành xử ra vẻ đàn ông không phải là con
nít. Sau đó tôi để ý thấy anh thường dời thức ăn ngon về phía tôi ngồi.
Không ai thấy để than phiền hay chọc ghẹo. Riêng tôi lén nhìn ánh mắt hóm hỉnh
của anh mà lặng lẽ vui.
Tôi là
đứa học trò thông minh nên thường học khá lè phè. Rảnh rang là xem truyện
chưởng Kim Dung. Một lần anh rủ tôi chơi cờ ca rô. Tôi mỉm cười khinh địch vì
chơi với nhóm bạn chưa bao giờ tôi thua. Thế nhưng tôi thua anh liên tiếp ba
bàn nên tự ái không thèm chơi nữa. Anh rủ tôi chơi bàn thứ tư để gỡ nhưng tôi
không chịu, lại tìm cách chọc quê anh
- Ý! sún
răng! Còn trẻ mà sún răng. Chắc hồi nhỏ mê ăn cà rem lắm hả?
Anh nhìn
tôi cười, kiểu cười thấy ghét:
-Không
phải tui sún mà tui gửi cái răng đó cho người tui thương giữ dùm.
Tôi bụm
miệng, "thằng con nít" thiệt nhiều chiêu. Nó muốn nói cái răng khểnh
của tôi là của nó gửi qua
- Cái
gì? Anh nói cái gì? tôi sừng sỏ làm dữ
-Tui nói
người con trai Nam tốt bụng đem tặng răng mình cho người con gái Bắc làm đẹp.
Thấy tôi đỏ mặt chưa biết đỡ chiêu nào anh nói thêm
-Mai mốt có ai khen cười đẹp nhớ cám ơn tui nha.
Ờ mà cũng lạ, cái răng sún của anh nằm vị trí đúng cái răng khểnh của tôi. Mà sao anh nhìn tôi ngọt ngào, âu yếm đến thế. Tại sao tôi là con nhỏ ngang ngạnh lại trở thành hồn nhiên xinh xắn trong đôi mắt nồng nàn của anh. Nụ cười của anh quấn quít lấy tôi, theo tôi hàng ngày, làm dịu những hờn giận vô cớ. Đôi lúc tôi cũng giận lây nụ cười hào phóng đó đến với mọi người. Không biết từ khi nào tôi hết ghét "Thằng con nít" tôi gọi hắn bằng tên và xưng tên với hắn. Thật là hết chỗ nói rồi Ý ơi! là Ý.
Lần
khác, tôi và anh cũng chơi ca rô, tôi sắp thua nên ngồi yên tìm cách gỡ, anh
nói:
- Nhanh
lên, chịu thua đi
Tôi
ngẩng lên quay lại nhìn anh cười. Anh đưa tay vuốt tóc tôi âu yếm:
- Chịu
thua chưa cô bé?
Đáng lý
tôi hất tay anh ra và mắng anh một trận, nhưng tôi vẫn lặng yên, tim đập mạnh
và nhìn anh cười. Đôi mắt anh sáng lên, có hình ảnh tôi lung linh trong đó. Anh
lại cười, hai nụ cười như kết nối một cái gì đó mà tôi không thể diễn tả. Oanh
đi vào, tôi đứng lên hỏi nó đi đâu về rồi theo nó vào phòng. Không ai thấy được
chúng tôi nhìn nhau như thế. Chuyện bí mật của hai người dường như đã hiểu nhau
điều gì không dám nói.
Anh đẹp trai, uyên bác, nói chuyện có duyên lẫn chút tinh nghịch. Học giỏi hay không thì tôi không biết, nhưng nói về truyện chưởng Kim Dung thì tôi phục anh sát đất. Tôi vốn thích đọc sách, truyện kiếm hiệp, truyện trinh thám tôi đều mê. Gặp người cùng mê truyện chưởng như anh nên đôi khi chúng tôi nói chuyện khá tâm đắc lẫn cãi tay đôi ra trò. Lần nào anh cũng nhìn tôi cười âu yếm, không có ai anh gọi tôi cô bé một cách tinh nghịch.
Tôi thật lạ, gần hè bạn bè rủ đi chơi tôi đều đồng ý rất vui vẻ, nhiệt tình. Thế mà mấy lần anh rủ tôi và Oanh đi tới nhà anh chơi hoặc nhà chị anh ở Bến Gỗ ăn trái cây tôi đều từ chối. Nhìn nét mặt của anh buồn hiu có ý trách móc tôi lặng lẽ quay đi chỗ khác. Bố cấm chúng tôi lấy chồng người Nam, tôi làm sao đây, anh là người Biên Hòa. Ngộ lỡ tôi yêu anh và anh cũng vậy thì sao? Eo ôi! Tôi sợ.
Mùa hè năm Đệ Tam thật buồn, chúng tôi từ giã trường lớp, bạn bè về nhà. Về với gia đình mà tôi lạc lõng làm sao. Tôi thấy mình thiếu vắng một điều gì đó. Một nụ cười, một đôi mắt, một bàn tay vuốt tóc, muốn cái sờ tay nhẹ nhàng rồi vội rút ra. Không biết mũi tên của thần Ái Tình có bắn trúng tim tôi không mà tôi xao động thế này. Tôi từng giữ một quan điểm rất ư là cổ lỗ sĩ :" Sẽ không yêu ai, đợi khi có chồng sẽ yêu chồng đến suốt đời" Vậy mà sao bây giờ tôi lại thương nhớ người dưng. Cái "thằng con nít" đã biến thành một hoàng tử bạch mã trong trái tim tôi với dáng đi, tiếng cười, đôi mắt biết nói và những lém lỉnh tài vặt đáng yêu. Tôi trở thành một kẻ mất hồn trong căn nhà cha mẹ, ai đã đánh cắp nụ cười của tôi. Nụ cười có cái răng khểnh của một người con trai miền Nam gửi tặng.
Khám phá ra mình đã yêu tôi lo sợ quá. Tôi đã không đề phòng để bảo vệ mình. Tôi đã bị trọng tài thổi còi việt vị ngay trong trận đấu dù tôi đã đá tung lưới đối phương. Vẫn là bàn trắng vẫn là huề nhau mà sao tôi thấy mình bị thua cuộc, bị tổn thương thê thảm. Anh có nhớ tôi không? Anh có nghĩ đến tôi không? Sao anh không đến thăm tôi? Còn tôi nhất định tương tư đến chết cũng nhất quyết không làm mặt dày đi thăm anh trước.
Giữa mùa
hè, tôi chưa kịp chết vì tương tư thì anh đến nhà tôi, trả cho tôi nụ cười. Hai
đứa nhìn nhau ...cười ..không nói. Lần đầu tiên tim tôi đập loạn nhịp, đầu óc
tôi quay cuồng, lòng tôi tràn ngập niềm vui. Tôi nghĩ chắc anh cũng
"thương nhớ người dưng" mới đến đây thăm tôi. Anh ngại nên đi chung
với người anh họ. Nhờ người anh họ pha trò, gợi chuyện chúng tôi tự nhiên vui
vẻ quên đi bao vương vấn thắc mắc trong lòng. Đôi ba lần anh đến thăm đều có
người đi chung nên bố tôi không nghi ngờ chi cả. Chúng tôi ngồi vui vẻ chuyện
trò như vô tư lắm. Nhưng khi nào ra về anh cũng lén gửi riêng cho tôi một nụ
cười và đôi mắt ấm áp, trìu mến như gom cả con người tôi vào trong đó.
Gần cuối hè anh tới một mình, anh nói anh họ anh bận không đi chung. Anh báo tin anh đậu Tú Tài I sẽ học tiếp đệ nhất để thi Tú Tài 2. Hôm đó may quá không có bố tôi ở nhà vậy mà hai đứa tôi đều lúng túng. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, còn anh ngượng ngập hỏi chuyện vu vơ bạn bè, việc học. Hai đứa cúi mặt ngượng chết được như sợ ai bắt gặp. Tôi và anh dường như biết mình yêu đối phương, nhưng đối phương có thật yêu mình không thì không thể nào hỏi được. Anh quên mất là đến đây báo tin vui.Tôi cũng không nhớ mời anh một ly nước ngọt chúc mừng. Tôi cũng không hề nghĩ đến lời nói như đinh đóng cột của bố "Bố cấm chúng mày lấy chồng người Nam" Tôi chìm vào đôi mắt anh, nụ cười của anh mà sống hạnh phúc với trái tim đập loạn nhịp của mình.
Tựu trường, tôi lên đệ Nhị vẫn ở nhà trọ cũ, còn anh được ba anh gửi đến ở nhà người đồng nghiệp của ông.Chúng tôi không còn ở chung nhà, nhưng hầu như mỗi ngày trước giờ vào lớp hoặc sau giờ về anh đều ghé qua chỗ trọ của tôi. Bạn bè xem anh đến vì ham vui chỉ có tôi với anh hiểu lý do anh đến vì ai. Chúng tôi dường như có một khoảng cách gì đó vừa gần tận trái tim lẫn xa xôi lẫn tránh trong trí óc. Ông trời ơi! đôi mắt anh nhìn tôi như cuốn tôi vào trong đó, như ôm tôi vào lòng khiến tôi sung sướng lẫn hồi hộp khôn cùng. Trong đôi mắt của anh tôi bắt gặp muôn ngàn nỗi lo âu cho tương lai sắp tới. Nếu tôi thi rớt, không sao cả, tôi sẽ tìm việc, sẽ đi làm. Nếu anh thi rớt anh sẽ vào lính, sẽ rời xa cuộc đời học trò, rời xa tôi, đối diện với cái chết cận kề. Có yêu tôi không? Nếu yêu phải làm gì cho tôi, cho anh. Anh có dám nói yêu tôi không nếu anh thi rớt. Thế hệ chúng tôi bị đày đọa tội nghiệp đến thế là cùng. Nhóm bạn báo tin là anh cạo đầu để chuyên tâm học thi và từ đó tôi không gặp anh nữa. Mùa thi đã tới cho tôi lẫn cho anh ôm sách vỡ gạo bài.
Kết quả
thi năm đó tôi thi đậu Tú Tài I còn anh thi rớt Tú Tài 2. Tôi đậu nhưng
tôi không mừng, tôi chỉ nghĩ đến anh, đến nỗi buồn và thất vọng của anh. Từ bản
thân tôi suy ra là kể từ nay anh sẽ không đi tìm tôi nữa. Anh đang đốt cháy bản
thân và đốt cháy một cuộc tình. Tôi biết rõ như thế, tôi đau không khác chi
anh, nhưng tự nhủ nếu anh không tìm tôi thì tôi cũng sẽ không tìm anh. Tôi đau
khổ nhắc ngàn lần bản thân mình như thế. Anh phải đến cùng tôi chia sẻ, cùng
tôi đối diện với sự thất bại. Giá mà anh thi đậu còn tôi thi rớt có phải hơn
không? Tôi vụng dại, ngang bướng và háo thắng. Giá tôi đến thăm anh, an ủi anh,
chủ động nắm tay anh thì cuộc đời anh đã ít đau khổ hơn nhiều.
Tôi là người đặt lý trí nhiều hơn tình cảm. Tôi đã giao trọn trái tim tôi cho anh, nhưng tôi đã mặc thêm một cái áo chống đạn không để trái tim lấn áp. Tôi tự nhủ anh không đến với mình biết đâu là anh không yêu mình, mà anh đã hứa hẹn gì với mình đâu, có cái gì ràng buộc với nhau?. Thi rớt thôi mà có gì tự ái. Tự ái lớn hơn tình yêu sao. Sao anh không đến thăm tôi để tôi cùng chia sẻ nỗi buồn vui và đối diện những gì sắp đến.
Mối tình như có như không này đã vật tôi tơi tả. Tôi bị thất tình một cách vô duyên nên tôi bỏ học năm đệ nhứt. Nhỏ Oanh cũng vậy luôn, hai đứa lêu bêu một thời gian rồi quyết định ghi tên học sư phạm Sài Gòn đồng thời học hàm thụ để thi tú tài 2.
Nhóm bạn
tôi thi rớt Tú Tài 1 cũng bị vào Thủ Đức. Tôi vừa tự ái, vừa kín đáo không hỏi
thăm tin tức về anh. Nhưng tụi nó cũng tự nhiên báo là anh cũng đang ở quân
trường chung khóa với tụi nó.Tôi và Oanh vào quân trường thăm Tiến. Tiến nói
anh học chung khóa và hôm nay anh trực, có cho ra cũng chỉ 10 phút mà thôi.
Không hiểu sao tôi mạnh dạn cầm tờ giấy ghi địa chỉ của anh đến chỗ loa phóng
thanh nhờ gọi anh ra. Thấy tôi, anh chạy như bay đến và nhìn tôi không chớp
mắt. Chúng tôi đã lâu lắm không gặp mặt nên đáng lý nhiều chuyện để hỏi nhau,
nhưng ở đây nhiều bạn mỗi người nói một câu ồn ào như vỡ chợ. Tôi và anh
cũng không thể nói gì cứ lúng ta lúng túng. Tôi nhìn đồng hồ đã quá 10 phút từ
lâu. Tôi sợ anh trễ giờ bị phạt hít đất 50 cái nên tôi giục:
-Thôi!
Vô đi
Anh nhìn
tôi lắc đầu rồi cười. Bộ đồ lính anh mặc, nước da đã rám nắng ra vẻ người lớn
khiến tôi mỉm cười. Anh nhìn nụ cười của tôi và khẽ nói:
- Mỗi ngày
nhớ soi gương và cười nha, giữ dùm cái răng tôi gửi cẩn thận
Tôi lại
giục lần nữa, anh tiu nghỉu quay vào trại, nhìn bóng lưng anh tôi muốn vòng tay
ôm nơi ấy, tôi muốn nắm tay anh siết thật chặt và nói với anh "Cố
lên" Nhóm bạn lao xao từ giã, tôi với Oanh trở về nhà và lần này tôi nhất
định sẽ dẹp tự ái viết thư cho anh trước.
Lần đầu tiên tôi mới biết viết thư khó như thế. Khó gấp vạn lần những bức thư từng viết gửi ra tiền đồn cho lính lúc đi học. Tôi ngồi cắn bút, viết rồi xóa, cuối cùng được nửa trang thăm hỏi sức khỏe bâng quơ. Tôi nhận thư anh hồi âm, nhỏ Oanh giành coi trước. Nó trả lại tôi cười cười:
-Chẳng
có gì, thăm hỏi bình thường, chán chết.
Thư của
anh cũng chỉ có nửa trang giống như tôi, nhưng trong đó tôi như thấy anh nheo
mắt cười chọc quê lẫn âu yếm. Anh hỏi tôi sao cứ hối anh đi vào? bộ ghét nhìn
mặt anh lắm sao...
Tôi lại viết gửi đi giải thích lý do và cũng lại thăm hỏi. Chúng tôi chạy trốn những điều muốn hỏi, muốn nói, muốn gửi gấm muốn bộc lộ mà không viết được. Đi thăm anh cũng chỉ hỏi bâng quơ, nói cười chuyện trên trời dưới đất rồi ra về. Giữ trong đầu hình dáng, tiếng nói, đôi mắt, nụ cười rồi ..hết. Cái thời con nít yêu đương thật là vô duyên và lẩm cẩm. Mãi đến khi anh ra trường , bao nhiêu lần đi thăm chúng tôi vẫn chưa dám nắm tay nhau. Bao nhiêu lá thư mà cả hai đứa không hề dám nhắc đến chữ nhớ, chữ thương thì chữ yêu làm sao dám viết.
Tôi và Oanh đều thi đậu tú tài 2, đều ra trường làm cô giáo. Tôi chọn nhiệm sở ở Sài Gòn cho gần nhà. Oanh cũng thế xin về dạy trường ngay phố huyện nơi có căn nhà màu tím của riêng nó.Tôi bận bịu giáo án, học trò và ghi tên học Văn Khoa. Hai đứa tôi cũng ít khi gặp mặt. Thư anh viết lơi dần rồi bặt tăm có lẽ chẳng có gì để viết ngoài thăm hỏi nên chán. Nhỏ Oanh đoán tình hình chiến sự căng thẳng nên anh không thể viết thư.
Một
ngày, nhỏ Oanh đến nhà tôi đột ngột. Tôi ngồi bật dậy khi thấy gương mặt nó đầy
hoảng hốt.
- Mày
sao vậy? Có chuyện gì?
Nó bước
vào, những bước chân loạng quạng.
- Cho
tao xin miếng nước, tao mệt quá.
Tôi vội
vã rót nước đưa cho nó. Má tôi, em gái tôi từ trên lầu cũng chạy xuống.
- Có
chuyện rì vậy con? Má tôi ôm lấy nó mà hỏi
-
"Thằng con nít" bị thương nặng sắp chết.
Tôi đứng
như trời trồng, hai tay run lên, môi mím chặt. Tôi không tin tai mình, tôi
không tin anh có thể xảy ra điều đó.
-Tại
sao?
- Bị lật
xe khi đi công tác
-Ở đâu?
- Tao
không biết. Nhưng bây giờ nó nằm ở Tổng Y viện Cộng Hòa
Tôi vịn
góc bàn và tựa lưng vào đó mệt thở không ra hơi
- Tao
nghe tin, hết giờ dạy là đón xe về đây liền.
- Mình
đi thăm đi. Tôi nói giọng run run
- Trễ
rồi, ngày mai tao với mày đi sớm. Tao đã viết giấy xin nghỉ rồi. Số phòng, tên
họ nó tao đã có.
Tôi viết giấy xin nghỉ phép rồi lên lầu. Tôi nằm vật trên giường nhìn lên trần nhà. Có đôi mắt anh trên đó, anh đang hỏi " Sao đuổi tui vô hoài vậy chị Ý" và anh cười nụ cười sún một cái răng:"Có ai nói chị cười đẹp lắm không", "Anh trai người Nam hào phóng tặng cô gái Bắc cái răng của mình ", "Chịu thua đi cô bé...chị"....
Buổi
sáng tôi và Oanh đến thăm anh. Tôi lặng lẽ nhìn "người tôi yêu" Mặt
anh bình thản như đang ngủ. Tôi cũng bình thản cứ thế mà nhìn lom lom anh. Anh
bây giờ không cười, không nhớ tôi nữa phải không? Con đường anh đi không có tôi
ở đó. Tôi hỏi người y tá:
-Rút ống
thở ra là ...đi luôn phải không chú?
- Không
rút cũng khó sống
Tôi không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc tôi xoay tròn ba chữ "Anh sắp chết". Tôi nói Oanh thôi mình đi về và tôi ra xe chạy về dường như vô thức. Hôm sau nghe tin anh đã mất. Oanh hỏi tôi có muốn xuống nhà xác nhìn mặt anh không? Tôi lắc đầu. Tôi không muốn nhìn mặt người chết mà người chết đó lại là anh. Tôi là gì của anh chớ. Anh có hẹn ước với tôi đâu. Anh có yêu tôi bao giờ đâu. Anh tự dưng không viết thư gửi về. Đôi mắt anh ...tôi lại lắc đầu cố kìm cơn xúc động.
Tôi
xuống nhà nhỏ Oanh để cùng nó tiễn đưa anh lần cuối. Tôi cũng không hiểu sao
mình lại làm như thế. Nơi đám tang anh, tôi lặng lẽ đi đưa. Ném cục đất
vào mộ huyệt tôi thầm hỏi anh có yêu tôi không? Tôi là gì? bạn hay là người yêu
của anh. Tôi âm thầm yêu anh, chờ anh, mong anh nhưng tôi chưa từng được anh
nói một lời ước hẹn. Tại sao vậy hả anh?.
Đưa tang xong hai đứa lặng lẽ ra về.
Hôm nay trên bàn thờ vong chỉ còn tấm hình anh. Khói nhang vẫn còn nghi ngút, vải trắng bọc kín xung quanh bàn. Tấm hình đó nhìn tôi như muốn hỏi: "Em có yêu tôi không? Sao em không đến khi tôi còn sống", "Sao bao nhiêu lần tôi mời em về đây em đều từ chối. Tại sao?" Tôi đau đớn thua cuộc nên tôi òa khóc như chưa bao giờ được khóc.
Bây giờ tôi thấm thía với câu" buồn muốn chết", tôi thông cảm với những người buồn muốn tự tử . Tôi là người lý trí nên không thể nào tự tử. Nhưng tôi đã bị trả báo vì tôi chưa bao giờ hết yêu anh, nhớ anh và sống với nụ cười của anh cho đến suốt đời.
Hai đứa
tôi ra về qua nhiều khu vườn chìm đắm trong bóng mát của vô vàn cây ăn trái.
Đây là vùng đất nổi tiếng con gái đẹp của Long Thành. Văng vẳng lời nói của chị
Hai anh :
- Cả nhà bảo nó đi hỏi vợ mà nó không chịu. Nó nói nó có người yêu rồi mà nó có chịu dẫn về đâu.
Người
yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết
không thể trả lời.
Nguyễn
thị Thêm.
7/2021
cám ơn !
ReplyDeleteBài hay xúc dộng
Mối tình đầu thường sầu và đau khổ
Làm sao quên nhớ mãi đến thiên thu!!!