
Kể từ sau năm 1975, vì biến cố chính trị, số người Việt Nam lưu vong 
sống trên các đất nước tự do có thể tính bằng con số triệu. Có mọc rễ 
hay không trên xứ người nhưng phần đông Việt kiều trong thâm tâm luôn 
nhớ về quê hương nơi chôn nhau cắt rún, nơi chứa nhiều kỷ niệm từ nhỏ 
cho đến lớn, nơi có đồng bào cùng màu da, cùng tiếng nói. Nhất là những 
người lớn tuổi về hưu, con cái đã trưởng thành, đã nên người thay thế 
cha mẹ ra đóng góp cho xã hội thì họ lại thường cảm thấy cô đơn lạc lỏng
 bên xứ người và muốn trở về để gởi nắm xương tàn trên quê hương mình 
mặc kệ những bất đồng chính kiến, mặc kệ ngày nào đã bất kể sống chết, 
bỏ lại tất cả để ra đi tìm tự do.
Ông Tâm là một trong số người muốn 
trở về cố hương đó. Ông là sĩ quan cấp tá của chế độ Việt Nam Cộng hòa. 
Sau năm 1975, dĩ nhiên cũng như các sĩ quan khác ông cũng phải đi học 
tập cải tạo một thời gian dài, nhà cửa bị tịch thu, con cái không được 
học đến nơi đến chốn vì lý lịch xấu. Ngày ông còn trong tù thì vợ ông đã
 mất vì quá lao lực, và suy dinh dưỡng. Ra tù ông lại phải sống thấp tha
 thấp thỏm lo sợ không biết một ngày đẹp trời nào đó bọn ác ôn bắt bỏ tù
 trở lại; rồi gia đình bị bắt đi kinh tế mới; cuộc sống dưới chế độ mới 
thiếu thốn, khổ cực trăm bề nên ông cố sống cố chết tìm cách đưa con cái
 vượt biển. Cũng may nhờ bạn tù giúp đỡ nên chuyến vượt biển thành công.
 Sau một thời gian ở trại tị nạn gia đình ông được sang định cư ở Hoa 
Kỳ.
Ông Tâm qua được xứ sở tự do thì ngã bịnh mất khả năng lao động 
nên được hưởng tiền bịnh do tiểu bang cấp cho. Bốn người con đứa đi học 
nghề, đứa ra làm việc và từ từ đều lập gia đình có cuộc sống ổn định bên
 xứ người. Nhưng vì công việc nên mỗi đứa con lại ở một tiểu bang, chỉ 
thi thoảng mới gặp nhau. Còn cô gái lớn thì ở cùng một tiểu bang với 
cha.
Ông Tâm ở riêng một mình. Ông không muốn làm phiền đứa con nào 
vì tính ông độc lập lâu nay, cứ ngại làm mất tự do và đời sống riêng tư 
của con cái, và ông cũng thích sống một mình cho thoải mái. Ông mua một 
cái mobile home giá rẻ, cho một hai người thuê phòng ở chung để có thu 
nhập trả tiền đất, và nhờ bạn bè làm mai giới thiệu cho ông một bà góa 
để đỡ phòng không chiếc bóng.
Bà góa này tên Tình, coi xấu người mà 
đẹp tính. Bà Tình hiền lành, dễ tính, biết chịu đựng, biết im lặng nghe 
ông nói mà không tranh cãi gì cả. Ông chỉ con chó mà nói là con gà thì 
bà cũng ừ cho đó là con gà; ông bắt bà im thì bà không dám hó hé lấy một
 tiếng mà nín thinh cả mấy ngày trời cho tới khi ông cho nói bà mới dám 
mở miệng...Con cái của ông đều quí mến bà mẹ kế này và nhiều khi còn 
binh bà để phản đối ông quá ăn hiếp:
- Sao cô hiền quá vậy" Ba con nói ngang nói ngược mà cô không cãi cứ để ổng ăn hiếp hoài.
Bà Tình cười hiền lành:
- Thì cô coi như ổng khùng, cãi làm chi với người khùng cho mệt.
Bà
 Tình làm ở nursing home săn sóc chiều chuộng người già, người bịnh cũng
 quen nên mới có thể ở chung với ông Tâm được. Tính tình hai người khác 
nhau như hai thái cực nên có lẽ ở với nhau để bù đắp cho nhau. Bà Tình 
dễ tính bao nhiêu thì ông Tâm khó bấy nhiêu. Ngày xưa sống trong quân kỷ
 quen, ông dùng kỷ luật sắt trị lính và trị cả gia đình. Con cái phạm 
lỗi là ông đét đít không tha. Đi thưa về trình, đúng giờ đúng giấc không
 được sai một phút. Chiều tối là cửa đóng then cài, nội bất xuất, ngoại 
bất nhập. Ra vào cửa phải đóng, quên là bị phạt mở ra đóng lại 100 lần 
cho quen. Ở xứ Mỹ, bạn bè con cái có bất thình lình ghé ngang nhà thăm 
ông mà không gọi điện báo trước chớ hòng ông mở cửa tiếp. Có ông bạn 
thân sẵn đi câu về ghé tặng ông ít cá tươi, gọi cửa hoài ông không mở, 
chỉ đứng trong nhà ngó ra nên người bạn phải treo bị cá trước cửa rồi bỏ
 đi. Nhiều, nhiều kỷ luật và nội qui được đặt ra lắm nên đám con không 
gần gủi cha cho mấy, đứa nào cũng sợ ông như sợ cọp. Bạn bè ai cũng lắc 
đầu, bảo ông là chướng. 
Vậy mà bà Tình cũng hay, sống với ông được 
đến 4 năm mới chia tay vì có một ngày ông cấm không cho bà về thăm lo 
cho con cái và cháu ngoại riêng nữa. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối 
cùng bà phản đối, chống lại ông. Ông Tâm muốn gì bà cũng chiều ngoài 
việc này. Tấm lòng người mẹ bao la như biển, lúc nào cũng lo lắng, bảo 
bọc, và hy sinh cho con thì ông Tâm chẳng thể nào mà chia cách được. Ông
 Tâm lâu nay quen ra lệnh và bà Tình thì quen tuân theo nên lần này nghe
 bà phân trần ông đã nổi giận mất khôn mà quát lên:
- Ở trong nhà này
 phải giữ kỷ luật, phải đi về cho đúng giờ giấc. Mấy hôm nay cứ tối mịt 
mới về nhà, cứ lấy cớ là về thăm cháu bịnh. Cháu bịnh thì có mẹ nó lo. 
Bà dẹp đi. Bà đi với thằng nào" Từ nay không có đi thăm cháu chiếc gì 
nữa. Còn không thì bà đi luôn đi. Nhà này không chứa đàn bà vô kỷ luật, 
thúi tha, mất dạy.
Bà Tình mở lớn mắt nhìn ông Tâm. Còn gì để nói 
nữa. Đã biết rằng khi nổi giận thì ăn nói hồ đồ, nhưng bà không ngờ ông 
Tâm lại thốt những lời khó nghe và không tôn trọng bà như thế. Bà Tình 
lẳng lặng vào phòng thu xếp hành lý bỏ gọn trong cái va ly nhỏ. Không 
nói thêm một tiếng để chào từ giã ông Tâm đang mặt hầm hầm, bà xách va 
ly ra xe nổ máy chạy đi và không quên gọi cho đứa con gái của ông để báo
 cho nó biết:
- Chào con, cô chia tay với ba con rồi và sẽ không trở lại nữa đâu. Con nhớ ghé lại săn sóc cho ổng nhen. 
- Cô đi luôn à" Con cũng lo sẽ có ngày này vì tính Ba nóng quá. Cô ơi, có gì cô bỏ qua cho vì con biết Ba thương cô lắm. 
Cô Tình bùi ngùi nói:
-
 Cô biết Ba con tính nóng nên lâu nay nhịn và chiều ổng cho xong. Già 
rồi sống nương tựa với nhau cho vui. Con cái khôn lớn tách riêng thì 
mình lại càng phải dựa vào nhau để sống và an ủi cho nhau. Có điều Ba 
con không cho cô về thăm con cháu là không được. Lại còn ghen tuông nói 
bậy và không tôn trọng cô nữa nên cô buồn lắm. Thôi để tách nhau một 
thời gian xem sao.
- Cô ơi! Cô ráng giữ sức khỏe nhé. Mai con sẽ qua thăm Ba và khuyên ổng làm hòa lại với cô.
Hôm sau cô con gái đến thăm và khuyên cha:
- Cô Tình hiền và được quá mà sao Ba để cho cổ đi vậy" Ba làm hòa với cổ đi.
Ông Tâm sửng cồ:
-
 Hiền cái gì mà hiền. Bây giờ dám mở miệng cãi lại rồi còn bỏ đi nữa. Ba
 không cần thứ bà chằn đó. Ba chỉ thích loại đàn bà nghe lời ba 100 phần
 trăm, không được cãi mà nói gì cũng phải nghe.
Cô con gái bất mãn nghĩ thầm chứ không dám nói ra:
- Vậy thì ba đi kiếm người câm mà lấy đi. Mà phải vừa câm vừa điếc chứ nghe chửi mà không cãi được chắc họ đánh lại thôi.
Cô
 Tình bỏ đi không trở lại. Ông Tâm tự ái không làm hòa xin lỗi. Ông lại 
lủi thủi một mình sống kiếp độc thân góa vợ. Bạn bè cũng giúp ông đánh 
tiếng mai mối nữa nhưng không bà nào chịu đèn sống chung với ông được 
đến một tuần. Sức khỏe của ông lại chẳng được tốt cho lắm, bị cao máu, 
cao mở, phải thông tim, phải cắt túi mật, mà lại phải tự lo chợ búa nấu 
nướng một mình thật mệt mỏi và buồn chán. Cô con gái mỗi tuần chỉ ghé 
qua thăm cha chớp nhoáng được 1 vài lần vì còn phải đi làm, phải lo cho 
gia đình con cái. Nhiều khi ông ngồi đó, nổi cô đơn gặm nhắm, nghĩ đến 
một ngày thình lình từ giã cõi đời mà con cái không hay để đến khi sình 
thối lên lối xóm mới biết. Rồi nghĩ đến quê hương bà con bạn bè đông 
đúc, ra ngõ là có hàng quán cơm tiệm khỏi lo miếng ăn nấu nướng hàng 
ngày, vui biết bao nhiêu. Ông nghĩ đến một ngày về quê hương, kiếm một 
miếng đất trồng cây ăn trái, trồng bông hoa cây kiểng, vui thú điền viên
 sống cho qua tuổi già, có gì chết chôn cạnh mộ bà vợ hiền cũng đỡ lạnh 
lẽo. Ông chỉ sợ tụi Công an đỏ làm khó dễ, nhưng rồi lại tự an ủi mình 
hy vọng già rồi chắc tụi nó cũng để yên. 
Lâu nay ông Tâm cũng thỉnh 
thoảng liên lạc với một ông bạn thân ở quê nhà tên Phan. Ông Phan có nhà
 đất ở vùng ngoại ô xa xôi, làm nghề thầy lang vườn, tính tình thuần 
hậu, chân chất. Ngày trước 75, ông Phan phá đất núi làm rẫy nên ngày nay
 ông có nhiều đất trên núi lắm. Ông Tâm ngày trước đã giúp đỡ ông Phan 
rất nhiều và thương tính tình ông Phan nên thường xuyên lui tới thăm 
nhau. Nay nghe ông Tâm than buồn và có ý trở về sống ở quê hương, ông 
Phan hăng hái bảo:
- Anh về đi, tôi sẽ tặng anh một mẫu đất sát cạnh nhà tôi để xây nhà ở cạnh nhau sớm hôm hủ hỉ cho vui. 
Ông Tâm cảm động:
-
 Cám ơn anh nhiều. Nhưng tôi biết anh giờ cũng không khá giả gì mấy, tôi
 không dám nhận đâu. Cho tôi gởi tiền mua lại miếng đất đó để anh có 
tiền mà lo cho gia đình. Tôi về ở cạnh anh cuối đời anh em có nhau là 
vui rồi. Chỉ sợ về đó cộng sản làm khó dễ thôi.
Ông Phan đoan chắc:
-
 Chỗ tôi ở xa làng xa xóm, công an khu vực quen biết thân tình, dễ chịu 
lắm. Anh về đi không sao đâu. Với lại lớn tuổi rồi tụi nó không để ý làm
 khó dễ nữa đâu đừng lo. Thỉnh thoảng anh cho nó gói thuốc lá ba số 5 là
 nó cảm ơn anh lắm lắm, sai gì cũng được.
Bên đòi tặng, bên đòi mua, 
tình nghĩa tràn trề thật cảm động ứa nước mắt. Cuối cùng ông Phan cũng 
tặc lưỡi thở dài mà nhận tiền ông Tâm gởi về trả tiền mua miếng đất và 
xây nhà sẵn dùm để ông Tâm về có nhà ở ngay. 
Cô con gái ông Tâm nghe cha đòi về Việt Nam ở thì phản đối:
-
 Ba à, về đó làm sao sống được với Cộng sản. Tụi nó gian manh thấy Việt 
kiều có tiền không để yên cho Ba đâu. Ba đã liều thân ra đi mà trở về 
làm gì.
- Tụi con không hiểu đâu. Ai cũng có cội có nguồn, ba đã già 
rồi, sống nay chết mai. Ba muốn trở về bỏ nắm xương tàn trên quê hương 
chứ chết bờ chết bụi ở đây buồn lắm. Ba về ở cạnh bác Phan, có bạn có bè
 hủ hỉ với nhau đỡ buồn. Ba đã gởi tiền về mua đất xây nhà ở cạnh nhà 
bác Phan rồi. Bác Phan bảo công an khu vực ở đó dễ lắm mà dân tình cũng 
hiền lành. 
Cô con gái cãi:
- Thì bác ấy muốn ba về ở cạnh nên nói sao cũng được mà. Tụi con đều ở bên đây, Ba về đó lấy ai coi chừng"
Ông Tâm cay đắng:
-
 Ba ở bên này các con cũng đâu thường xuyên tới thăm được. Con cái ở mỗi
 đứa một phương mỗi năm họa hoằn về thăm Ba được 1 lần. Còn con thì bận 
bịu, tất bật suốt ngày. Ba về đó có gia đình bác Phan sát vách, bác bảo 
sẽ chăm sóc cho Ba. Bác Phan tốt lắm, cho Ba miếng đất để xây nhà mà Ba 
không lấy đó. 
- Điều này con không biết. Phải ở lâu mới biết lòng 
người. Ba về đó lỡ bịnh hoạn đi bác sĩ bệnh viện cũng khó khăn. Nhà bác 
Phan con nhớ là ở tuốt trên núi khô khan nóng nực, đường đất cheo leo, 
nhất là không có điện phải xài đèn dầu leo lét, và lại xa thành phố vừa 
buồn vừa bất tiện. Ba ở đó không tốt đâu.
Ông Tâm cãi:
- Hồi Ba 
chở tụi con lên nhà bác Phan đến nay cũng hơn chục năm rồi. Càng ngày 
càng thay đổi tiến bộ chứ. Nghe bác Phan nói đã có điện rồi, dân cư cũng
 đông đúc hơn nhiều, đã có đường cho xe hơi chạy tới tận nhà.
Cô con gái hỏi nhắc lại:
-
 Rồi đêm hôm lỡ lên cơn đau tim làm sao đi cấp cứu" Kêu được xe chở được
 đến nhà thương chắc cũng đã xong đời rồi. Ba bây giờ đâu còn khỏe nữa, ở
 đây được một nền y khoa tốt gần như là nhất thế giới phục vụ, chăm sóc 
thường xuyên không tốt hơn sao. 
Ông Tâm nghe con gái cản đầu cản 
đuôi nêu đủ lý do đã không nghe ra mà lại đâm bực. Ông nghĩ chắc lũ con 
sợ mình về Việt Nam không còn được lãnh tiền già tiền bịnh nữa và sợ 
phải gởi tiền nuôi cha nên cứ ngăn cản thế kia. Ông bực bội nói:
- Ba đã quyết định rồi. Con đừng cản nữa. Ba về đó tự lo được không cần mấy đứa con phải gởi tiền về giúp mà cứ nói ra nói vào.
Thấy
 cha bực mình, cô con gái im lặng không cãi nữa. Cô biết tính cha ngang 
bướng ít khi chịu nghe lời ai khuyên nhất là lời khuyên của con cái mà 
ông lúc nào cũng nghĩ là con nít con nôi hỉ mũi chưa sạch. Cô hỏi giọng 
quan tâm:
- Ba tính khi nào thì đi" Ba có muốn con giúp đăng báo bán căn nhà này và đồ đạc không" 
Một
 tuần sau ông Tâm bán được căn mobile home với giá gấp đôi ông đã mua 7 
năm về trước. Nhờ đã trả off nên nay ông ôm trọn gói. Ông lại còn “được”
 hai lần tai nạn xe cộ vào mấy năm trước, chỉ ê ẩm và hư xe sơ sơ nhưng 
nhờ mua bảo hiểm hai chiều nên được bồi thường vài chục ngàn đô. Tổng 
cộng được một số tiền cũng khá. Đã gởi ông Phan tiền mua đất và xây dùm 
cái nhà gần bằng tiền bán mobile home, vị chi ông còn được tiền đền bảo 
hiểm xe vài chục ngàn đô. Thời điểm bấy giờ ở Việt Nam tiền đô có giá 
trị, vật giá cũng rẽ nên theo ông Phan tính toán mỗi tháng ông Tâm chỉ 
cần tiêu 100 đô là đủ sống. Tằn tiện một chút ông tiêu đến nhắm mắt xuôi
 tay là vừa. Vậy là bán nhà xong, thu dọn đồ đạc cần dùng vào 2 thùng 
lớn, ông Tâm Việt kiều bái bai đất nước tự do Hiệp chủng quốc đàng hoàng
 lên máy bay hồi hương, chả bù ngày nào trốn chui trốn nhũi ra đi.
Cả
 nhà ông Phan gồm vợ con, dâu rễ, cháu nội cháu ngoại gần 20 người thuê 
xe vào Sài Gòn đón bạn vàng hồi hương. Ai nấy cũng tươi như hoa, cười 
đón Việt kiều thật niềm nở, thân tình. Bà con xa không bằng láng giềng 
gần, từ nay có gì chạy qua chạy lại đỡ đần nhau cũng vui đấy chứ, hai 
bên cùng có lợi.
Xe chạy xuyên đêm đến trưa thì về tới quê ông Tâm ở 
Ninh hòa. Thị trấn giờ tấp nập hơn hồi ông ra đi nhiều. Ông Tâm nhìn lại
 một số cảnh vật quen thuộc mà lòng bổi hổi bồi hồi nhớ lại những tháng 
ngày xa xưa với bao thăng trầm vinh nhục. Ngày bỏ quê hương ra đi ông đã
 thề với lòng chỉ trở về khi không còn Cộng sản, nhưng nay nào có đâu 
ngờ tự mình lại thất hứa phá bỏ lời thề. Ông như con cá hồi ngược dòng 
cố sống cố chết vượt bao gian nan bơi về nơi nó sinh ra. Ông đã từ bỏ 
nơi chốn bình yên có gia đình, sự tiện nghi và nhất là sự tự do để tìm 
về một chốn mà ông biết trước là địa ngục trần gian chỉ vì nỗi nhớ quê 
hương trong ông thật tha thiết, mãnh liệt, và nỗi ao ước muốn sau này 
được yên nghỉ trong lòng đất mẹ hiền.
Đúng như lời ông Phan nói 
trước, chiếc xe trung 20 chỗ ngồi cũng len lỏi trên con đường đất gập 
ghềnh chạy đến tận ngõ nhà mới của ông Tâm. Căn nhà mới quét vôi xanh, 
mái tôn xám, trông gọn nhỏ và xinh xắn y như trong hình của ông Phan gởi
 qua. Nhưng xung quanh đất đai có vẻ khô rốc đầy sỏi đá, cây cối lưa 
thưa và còi cọt, trông thảm thiết như cây cối mọc ở sa mạc.
Ông Phan nói giọng phân bua:
-
 Cả tháng nay trời không mưa nên cây cối như vậy đấy. Anh dặn tôi mua ít
 cây ăn trái về trồng nhưng với thời tiết này ngó mòi mấy cây này khó 
lên nổi.
Ông Tâm an ủi bạn:
- Từ từ rồi tính. Trời không mưa chắc phải làm vòi tưới.
Ông
 Phan lắc đầu tỏ ý như chuyện này chắc khó rồi ông bảo tài xế đậu xe 
trước cửa nhà mới của ông Tâm để dỡ hành lý xuống. Vừa bước xuống xe, 
cái nóng hầm hập cháy bỏng của vùng núi táp vào người cộng thêm sự mệt 
mỏi của chuyến hành trình vượt đại dương làm ông Tâm choáng váng lảo đảo
 đứng không vững. Ông Phan vội đỡ ông Tâm bước lên thềm và sai thằng con
 lấy chìa khóa mở cửa ngay. Một lúc sau ông Tâm mới định thần lại và 
ngắm căn nhà mới của mình. Nhà chỉ có một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ
 nhỏ đặt vừa cái giường 2 người nằm, một gian bếp nhỏ xíu cỡ 3 mét vuông
 và một phòng vệ sinh cũng nhỏ xíu. Tổng cộng cả căn nhà chắc khoảng 20 
mét vuông. Đồ đạc sơ sài mới chỉ có bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ và cái giường gỗ
 trãi chiếu hoa chắc ông Phan đem từ nhà ông ấy qua. 
Ông Phan nói:
- Anh nằm nghỉ ngơi một chút, tôi biểu sắp nhỏ về bưng cái quạt máy qua cho anh và nấu cơm rồi mời anh qua xơi.
Mấy
 ngày đầu gặp nhau vui vẻ vô cùng. Quà cáp từ bên Mỹ mang về cái gì cũng
 lạ, đẹp, thơm, và giá trị. Gia đình ông Phan mọi người từ lớn tới nhỏ 
cứ rảnh ra là tìm tới ông Tâm để nghe kể chuyện hấp dẫn của cuộc sống 
bên Mỹ. Từ sớm đến tối rộn ràng vui lắm. Ông Tâm bắt đầu mua sắm thêm đồ
 đạc cần thiết bày biện cho căn nhà của mình. Ông cũng mua tặng bạn mình
 bộ sofa, cái bếp ga, và cái tủ lạnh. Gia đình ông Phan rất mừng cảm ơn 
rối rít và càng ân cần coi ông Tâm như thần tài trên trời rơi xuống. Coi
 vậy mà cũng không tốn kém chi lắm, từ cái lớn tới cái nhỏ, mua đủ thứ 
mà chỉ tốn xấp xỉ 1200 đô vì đồng đô la lúc này có giá lắm. 
Người xưa có câu ca dao:
Thức lâu mới biết đêm dài, 
Ở lâu mới biết lòng người thực hư.
Sau
 tuần lễ đầu tiên vui vẻ, ân cần là những phiền phức, khó chịu dần dần 
kéo tới. Vợ và con ông Phan thường qua mượn đồ không trả, bọn nhóc 
thường hay vô tư cầm nhầm món này món nọ nên đồ đạc trong nhà không cánh
 mà từ từ bay mất. Ông Tâm bực mình lắm nhưng ngại không nói ra. Tính 
ông cái gì ra cái đó. Xin thì ông cho mà mượn thì phải trả dù là một xu. 
Thêm nữa ở lâu ông Tâm dần dần biết được giá cả, vật liệu xây dựng 
và trị giá đất thời điểm bấy giờ mới hay cái nhà của ông trị giá thật sự
 chỉ bằng một nửa số tiền ông đã chi. Vậy mà phải mang ơn nghĩa với 
người ta mới đau. Theo ông thấy ông Phan vẫn là con người đơn thuần, có 
lòng tốt với bạn bè nhưng vợ con dâu rễ của ông thì trái ngược, thích 
lợi dụng, xin xỏ và có lòng tham không đáy. 
Căn nhà mới là do đứa 
con lớn của ông Phan lo liệu việc xây cất và có lẽ nó đã bỏ túi số tiền 
chênh lệch khi mua toàn vật liệu xấu và xây quá đơn giản, thiếu tiện 
nghi. Phòng vệ sinh với loại cầu tiêu trệt ngồi chồm hổm phải múc nước 
dội. Không có bồn rửa mặt và nhất là không có hệ thống nước máy. Nước 
dùng để nấu ăn, vệ sinh tắm rửa phải chứa trong hai thùng nhựa lớn mà 
mấy đứa con nhà ông Phan gánh đổ hàng ngày từ giếng nhà bên ấy. Thấy bất
 tiện quá nên ông Tâm lại bỏ tiền ra xây hồ chứa nước, bắt máy bơm để 
bơm thẳng vào nhà và dĩ nhiên là ông phải làm cho cả hai nhà. Đã không 
biết đủ rồi chứ, vợ con ông Phan còn xin xỏ ông Tâm giúp đỡ sửa sang đủ 
thứ cho nhà của họ làm như ông Tâm mang nợ từ kiếp trước không bằng.
Ông
 Tâm không phải hạng người tính toán keo kiệt. Nhưng cái gì cũng có giới
 hạn, đâu phải ông là triệu phú và dễ bị dụ. Ông thấy rõ mình bị lợi 
dụng, bòn rút từng ngày từng ngày một cách trắng trợn. Nơi ông ở hơi 
vắng vẻ đìu hiu xa thị trấn, lỡ đêm hôm khuya khoắc bịnh hoạn thì phải 
nhờ hàng xóm láng giềng nên ông bấm bụng chịu đựng tạm thời. Ông đánh 
tiếng bà con ở thị trấn nhờ thuê một người giúp việc lo dọn dẹp nhà cửa 
cơm nước riêng cho ông để khỏi phải nhờ vã lệ thuộc nhà ông Phan nữa. 
Cô con gái bên Mỹ biết được tình cảnh của ông Tâm thì nhắc cha:
-
 Ba liên lạc kêu cô Xuân ra ở với Ba để săn sóc cho Ba đi. Con biết cô 
Xuân vẫn chưa có chồng. Con nghĩ có cổ sẽ an tâm tin cẩn hơn và Ba sẽ có
 người hủ hỉ đỡ buồn.
Cô Xuân là...bồ nhí của ông Tâm thời ông còn ở 
trong quân đội phải đi biệt phái xa nhà tận miền Tây. Hai người dây dưa 
dan díu với nhau gần 2 năm thì ông được phân công tác trở về quê nhà, 
chia tay với nàng. Rồi nước mất nhà tan ông phải đi học tập cải tạo một 
thời gian dài. Cô Xuân vẫn chưa lấy chồng, thỉnh thoảng gởi thơ vào tù 
thăm ông. Sau khi vợ ông mất, cô đến nhà lạy bàn thờ xin lỗi ngày xưa đã
 phá hoại hạnh phúc của gia đình và xin phép mấy người con được thỉnh 
thoảng thăm nuôi ông trong tù. Con của ông tư tưởng cũng thoáng nên bây 
giờ đã gợi ý cho cha liên lạc với cô Xuân để nối lại tình xưa an ủi nhau
 lúc tuổi già.
Thật ra chẳng đợi con nhắc, ông Tâm cũng đã có ý định 
đó khi trở lại quê nhà. Cô Xuân thua ông đến 20 tuổi. Ngày ông quen cô 
thì cô mới 22 tuổi, không đẹp nhưng hiền lành. Cô là con nhà gia giáo 
nhưng chắc vì duyên nợ từ kiếp trước nên đã phải lòng và yêu ông dù biết
 ông đã có gia đình. Đến lúc chia tay với nhau cô vẫn ở vậy không lấy 
chồng và nghe nói đến nay vẫn còn ở căn nhà cũ với gia đình người em. 
Nhà
 cửa sắm sửa tạm ổn xong, ông Tâm viết thơ liên lạc mời cô Xuân đến ở 
với ông và cô bằng lòng ngay. Cô Xuân không muốn ông Tâm thuê người làm 
mà tự mình đảm nhiệm chợ búa, cơm nước và dọn dẹp nhà cửa. Sau hơn 20 
năm xa cách cô mới được cơ hội ở chung với người yêu nên vui mừng lắm và
 tự nhủ sẽ hết lòng săn sóc chàng.
Vậy là gia đình ông Phan mất đi 
một nguồn thu nhập là lo ăn uống và coi sóc nhà cửa cho ông bạn vàng. 
Đến khi ông Tâm từ chối không cho đứa con dâu ông Phan mượn tiền làm vốn
 đi buôn; không cho thằng Ba của ông Phan mượn tiền mua cái xe cúp đời 
mới; rồi còn thay ổ khóa và yêu cầu người của nhà ông Phan đừng tùy tiện
 vào ra nhà của ông mà không gõ cửa thì chiến tranh bắt đầu. 
Mấy người đàn bà nguýt háy khi thấy bóng ông Tâm ra vườn:
- Già mà không nên nết! Vài bữa nó dụ hết tiền là sáng mắt.
Hoặc:
- Tưởng Việt kiều là ngon lắm. 
Đúng
 là ở đời, trâu buộc thường ghét trâu ăn. Bạn bè anh em ai giàu sang ai 
cùng khổ cứ ở cách xa tít mù chẳng thấy mặt nhau thì thôi, nhưng nếu cái
 giàu và cái nghèo mà ở sát cạnh nhau thì trước sau cũng sinh ra rắc 
rối, đố kỵ, tị hiềm. Ông Phan mỗi ngày bị vợ con tác động, nói xấu ông 
bạn vàng nên cũng bị ảnh hưởng dần. Lại thêm thái độ ông Tâm khi bực dọc
 thường tỏ ra nét mặt lạnh lùng băng giá nên ông Phan cũng tự ái. Thế là
 chiến tranh giữa hai nhà càng ngày càng gây cấn. Láng giềng tốt ngày 
xưa giờ không cho nhà ông Tâm bơm nước giếng để xài, đóng cái cổng chung
 không cho dùng, phá cây không cho sống...Đủ thứ cản trở...và cuối cùng 
đưa nhau ra tòa mới chỉ sau một năm hân hoan đón Việt kiều về nước tay 
bắt mặt mừng.
Ông Phan kiện đòi lấy nhà đất lại với lý do ông Tâm 
chiếm đoạt đất xây nhà trái phép. Nhưng cũng may từ khi nhờ vả ông Phan 
xây nhà, ông Tâm có lần viết thơ hỏi đã gởi tất cả bao nhiêu tiền và ông
 Phan đã viết thơ trả lời. Có bằng chứng giấy trắng mực đen và có cả thủ
 tục “đầu tiên” (tiền đâu) nên khi ra tòa ông Tâm đã thắng là ông không 
chiếm đoạt đất xây nhà trái phép. Nhưng ông Tâm là Việt kiều, đâu được 
phép mua nhà đất và cũng không được phép ở lâu thường trú trên đất nước 
Việt Nam. Ông có quốc tịch Mỹ, có visa về Việt Nam nhưng chỉ có thể ở 
Việt Nam trong vòng 2 năm thôi. Căn nhà này ông không được chủ quyền 
đứng tên làm chủ. Cuối cùng ông thỏa thuận sang tay để rẻ lại cho bà con
 của tòa án với giá trị tương đương 5 ngàn đô la Mỹ. Tính ra lỗ hơn hơn 
chục ngàn đô cho căn nhà và quan trọng nhất là lỗ mất trắng tình bạn.
Ông
 Tâm mua một căn nhà khác cũng ở xa thị trấn và nhờ cô Xuân đứng tên. Từ
 ngày về nước ông đã biết được cách chi tiền cho công an khu vực để mua 
hai chữ yên thân. Cứ mỗi tuần, họ tới thăm và mời “chú Ba” ra nhậu với 
tụi cháu. Dĩ nhiên chú Ba phải chi cho độ nhậu dù có tham dự hay không. 
Rồi Tết nhất, rồi mỗi dịp lễ lộc hoặc có chuyện gì trong gia đình họ ông
 cũng lì xì chút đỉnh. Thành thử ông không cần phải ra khỏi nước để làm 
lại visa nhập cảnh mà họ cũng không hỏi han làm khó dễ gì cả. 
Đủ thứ
 chi tiêu chứ không phải như trước kia ông dự trù chỉ cần mỗi tháng một 
trăm đô. Ăn uống chẳng bao nhiêu nhưng còn những khoản chi không tên mà 
ông không dự trù trước. Về sống ở đây, không những ông phải chi tốn cho 
công an mà còn chi cho bạn bè đàn em. Một vài người lính ngày xưa làm 
việc dưới quyền ông nay gặp lại đều có cuộc sống khó khăn nên nhờ ông 
giúp đỡ và ông không nỡ chối từ. Một số người nịnh hót nâng ông lên tận 
mây xanh rồi mượn tiền và hứa chắc như đinh đóng cột sẽ trả nhưng rồi 
lại trốn mất. Ông như con mồi béo bở, cứ gặp 10 người là đến 9 người xin
 tiền, mượn tiền nên sau một thời gian ông tránh ra đường sợ gặp người 
quen mất công từ chối. 
Ra đường thì nghi ngại, phải tránh gặp mặt 
người quen. Ở nhà hoài thì bực mình, dễ gây nhau. Cô Xuân giờ đây không 
nhu mì hiền lành như ngày xưa nữa. Cô hay mỉa mai, cãi lại. Cô còn hay 
đi về không đúng giờ giấc, hay lê la nhà hàng xóm, hay giận hờn, và cũng
 hay xin tiền gởi về giúp đỡ các em của cô có vốn làm ăn. Ông sinh ra 
nghi ngờ không biết cô đến với ông vì tình hay vì tiền nữa.
Đúng là 
“Tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ. Lấy nhau rồi …chán quá cỡ người ơi.” Về 
phần cô Xuân thì ngày xưa chỉ nhìn thấy một ông Tâm oai hùng, đẹp trai, 
uy quyền hét ra lửa. Chàng dịu dàng, chiều chuộng nàng ra phết mỗi khi 
hẹn hò gặp nhau. Bây giờ thì là một ông lão hết xí quách, hom hem, nhăn 
nhó, cau có, lại còn khó chịu, độc tài, dễ nổi đóa, ngang như cua và chỉ
 coi cô như một bà quản gia kiêm đủ thứ hầm bà lằng. Người yêu của cô 
thay đổi nhiều quá, chẳng giống ngày xưa tí nào cả. Cô bất mãn, cãi lại 
thì bị ông mắng nhiếc đuổi đi. Cô về quê thì các em lại khuyên cô trở 
lại với “chồng”. Dầu gì cô cũng đã là một bà cô già, may phước lấy được 
Việt kiều mỗi tháng có tiền gởi về giúp đỡ gia đình thì đừng dại gì mà 
bỏ. 
Hai người cứ làm hòa rồi lại giận nhau. Cô khăn gói về quê được 
mấy lần thì đi luôn. Kể ra hai người cũng ở với nhau được hơn 2 năm dài 
đủ để hát bài “Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng xanh xao. Hai năm trời
 mùa lạnh, cùng thở dài như nhau. Hai năm tình lận đận, hai đứa cùng hư 
hao. Hai năm tình lận đận, hai đứa đành xa nhau...”*
Ông Tâm hết tình
 và tiền cũng không còn nhiều. Cũng may ông còn được mấy người con có 
hiếu, mỗi năm rủ nhau đóng góp gởi về cha già tiêu xài. Ông vẫn cương 
quyết không về lại Mỹ, không chấp nhận cái sai của mình. Ông tự đánh lừa
 mình vẫn không nhờ vả con cái khi ghi nợ số tiền các con gởi về coi như
 mượn tạm để sinh sống vì ngày xưa khi đòi về lại Việt Nam sống ông đã 
tuyên bố không cần các con gởi tiền về giúp đỡ. Ông cho là căn nhà ông 
đang ở lên giá gấp 10, khi ông mất con cái bán mà trừ nợ. 
Ông Tâm 
bây giờ phải chi tiêu nhiều lắm. Ngoài tiền ngoại giao với con số không 
ít còn phải chi cho sức khỏe rất nhiều. Ngày còn ở Mỹ, ông mang đủ chứng
 bịnh trong người nhưng nhờ y tế của Mỹ rất tốt, lại miễn phí cho người 
già và bịnh nên ông đi bác sĩ và thuốc men thường xuyên. Nhờ vậy bịnh 
cao huyết áp, cao mỡ của ông không gì đáng lo ngại. Trở về Việt Nam, ông
 sống xa thị trấn, bác sĩ nông thôn chẳng có năng lực bao nhiêu, thuốc 
men không đầy đủ lại thêm ăn uống nhậu nhẹt không kiêng cử nên sức khỏe 
của ông giảm sút hẳn. Ông phải nhờ người quen giới thiệu một bác sĩ giỏi
 ở thị trấn và bao tất cả chi phí để vị bác sĩ kia đến tận nhà khám cho 
thuốc khi ông trở bịnh. Tiền bác sĩ, tiền thuốc men, và cả tiền quà cáp 
cho bác sĩ ngốn của ông mỗi tháng rất cao mà bịnh thì chỉ khống chế được
 giai đoạn ngắn rồi tái đi tái lại. Đau nhức vẫn hoàn đau nhức, đau tim 
vẫn hoàn đau tim, và...khó chịu vẫn hoàn khó chịu có khi còn nặng hơn 
xưa.
Phải, ông Tâm càng ngày càng khó tính. Từ ngày cô Xuân bỏ đi 
không trở lại, ông nhờ giới thiệu người làm tới nhà lo việc nội trợ và 
để phòng khi ông bị lên cơn tim bất thình lình thì kêu bác sĩ hoặc đưa 
đi cấp cứu nhưng không ai có thể ở với ông được hơn tuần. Ông cấm họ 
không được ra khỏi nhà ngoại trừ thời gian giới hạn cho đi chợ, dễ nỗi 
giận la mắng ầm ĩ và làm tình làm tội đủ điều nên không ai ở được. Cũng 
may ông thuê được người nấu ăn mang đến nhà hàng ngày và dọn dẹp sơ nhà 
cửa. Nhưng cũng vì vậy mà ông càng ở riệt trong nhà và càng ngày càng 
thu mình trong căn nhà nhỏ, chỉ khi nào rất cần thiết mới ra ngoài. 
Con cái về thăm khuyên cha:
- Ba qua lại Mỹ sống với tụi con đi. Ba ở đây mà cứ ru rú trong nhà như vậy thì dễ bịnh lắm. 
Ông bảo:
- Sức khỏe của Ba giờ không đi xa được đâu. Ba ở nhà quen rồi, buồn thì ra vườn chăm ngó mấy cây xoài, cây mít cũng vui.
- Nhưng Ba ở có một mình lỡ có chuyện gì bịnh hoạn bất tử ai biết mà cứu" 
-
 Có chị đưa cơm mỗi ngày 2 lần ghé qua đưa cơm nước mà. Với lại Ba có 
thuê chồng của chỉ mỗi ngày qua nhổ cỏ làm vườn dùm. Không sao đâu, Ba 
có chuyện gì họ biết liền.
Cô con khuyên:
- Ba chịu khó đi đây đi đó cho thoải mái chứ cấm cung mãi như vầy à"
Ông Tâm lắc đầu:
- Ba ra đường mà cứ sợ gặp người lợi dụng mình thì càng không thoải mái hơn. 
Nhưng
 đâu phải không ra đường cứ ru rú ẩn mình trong nhà là yên. Cứ mỗi tháng
 vài lần, công an khu vực lại tới hỏi thăm “chú Ba” một cách thân tình: 
- Chú Ba ơi, có khỏe không ra quán nhậu vài chai bia với tụi cháu cho vui. 
Lâu
 lâu bọn chúng nài nỉ quá ông Tâm phải ra quán uống 1 ly bia rồi lấy cớ 
sức khỏe yếu bỏ về, không quên trả trước tiền độ nhậu. Còn thì ông hay 
móc túi dúi cho chúng vài trăm ngàn cho yên:
- Chú hôm nay bị đau dạ dày. Cầm ít tiền ra đó uống dùm chú vài ly.
Nhiều
 khi bọn chúng đang nhậu ngoài quán cũng nhớ đến chú Ba gọi phone mời ra
 tham dự. Dĩ nhiên chú Ba không thể đến nhưng cũng phải biết ý cháu chắt
 mà hứa sẽ …tiền đi thay người. Vậy mà ông còn khoe với con gái:
- Chút ít tiền chi ra mà Ba sai gì tụi nó cũng làm. 
Nói
 chữ sai là nổ cho vui vậy thôi chứ lâu lâu có rắc rối bên làng xóm cãi 
cọ ồn ào hoặc bọn lưu manh ở đâu tới phá làng phá xóm ông gọi phone kêu 
công an khu vực tới can thiệp. Có chú Ba chịu chi thưởng tiền đi nhậu 
nên khi chú Ba gọi phone là bọn chúng tới giải quyết ngay làm hàng xóm 
cũng nể nang ông lắm. Rồi có lần con chó cưng của ông chạy ra đường bị 
thất lạc cũng nhờ mấy cháu kiếm lại dùm. Dĩ nhiên cũng phải hậu tạ. 
Chỉ
 một năm sau khi ông Tâm khoe với con gái về đám “cháu hờ dễ sai” của 
mình, chuyện xấu xảy ra. Ông nhận được giấy của sở nhà đất thông báo có 
đơn kiện ông chiếm dụng nhà ở trái phép của cô Trần thị Xuân và đòi ông 
phải bàn giao nhà cho cô ta 10 ngày sau. Thơ đến trễ nên 10 ngày sau 
trong thơ tức là ngày mai. Ông Tâm giật mình nghĩ lại căn nhà mình đang ở
 ngày đó mua đứng tên cô Xuân chủ quyền vì cô là công dân của nước Việt 
Nam. Cô bỏ ra đi đã mấy năm nay, mỗi tháng ông đều gởi tiền cho cô sinh 
sống đã không biết ơn rồi chớ nay lại trở ngược kiện cáo đòi chiếm nhà. 
Ông
 Tâm gọi điện thoại ngay cho cô Xuân nhưng phone reng không ai trả lời. 
Ông cố gắng gọi liên lạc với 1, 2 người em của cô Xuân nhưng mọi người 
hình như tránh mặt, không thể nào liên lạc được. Họ tránh mặt là phải vì
 đã thông đồng ép cô Xuân kiện sở nhà đất đòi lấy căn nhà ông Tâm đang ở
 để có tiền bù việc làm ăn thua lỗ. Và họ đã đi đêm với sở nhà đất, với 
công an khu vực nên ngay ngày hôm sau ông Tâm bị đám cháu hờ công an khu
 vực với những gương mặt lạnh lùng vô cảm cùng với nhân viên nhà đất 
trục xuất ra khỏi căn nhà ông đang trú ngụ. 
Muốn được yên thân gởi 
nắm xương tàn trên quê hương đâu dễ với tình hình đất nước nhiễu nhương 
bất ổn, với bọn lãnh đạo bất lương thích đi đêm như hiện nay chuyên xài 
luật rừng. Ông Tâm đang trên máy bay trở về Mỹ sau khi được Việt Nam 
phẫu thuật mổ cho sáng mắt để biết rằng, dùng tiền đi mua lòng người mà 
nhất là bọn gian tham sẽ không được bền vững trước sau cũng bị phản bội.
 Và lâu nay cũng chính vì đồng tiền ông đã mất đi bạn bè, người yêu và 
nhất là sự tự do trên quê hương mình.
Thanh Mai
* bài hát “Hai năm tình lận đận”. Thơ Nguyễn tất Nhiên, nhạc Phạm Duy.
Thanh Mai
 
Truyện nầy tác giả viết dù hư cấu nhưng đâu đây cũng có xẫy ra, chỗ mình ở cũng có vài ông bà chưa già hẵn, đến tuổi hưu bán nhà nhất quyết về VN sinh sống, về cất nhà hoặc mua nhà ở VN, tuổi già hay đổ bịnh, vào nhà thương thấy kinh quá phải chạy qua Mỹ lại, có cặp ông bà già đã có tiền già nhưng cứ về VN thăm “ đồng đạo “ , nhiều lần đi quá 29 ngày bị sở Xã Hội cắt hết mọi thứ đành phải ở VN luôn, báo hại con cháu phải thay phiên nhau về nuôi. Biết bao giờ nguoi Việt ở nuoc ngoài mới sáng mắt.
ReplyDeleteCám ơn chi và Tác giả.
KP
Đáng lẽ càng lớn tuổi, càng già thì càng biết suy nghĩ hơn, nhưng không hiểu sao những người này lại bị mù quáng trở về cái nơi mà họ không thể sống được, đã tìm mọi cách trốn đi. Đúng là "Thiên đường có ngõ không vô, điạ ngục vô môn lại muốn vào". Chừng sáng mắt ra thì quá muộn.
DeleteCám ơn chi KP đã đọc và góp ý.
Thân chúc chị cùng gia quyến Giáng Sinh sum họp ấm nồng, năm mới bình an, vạn sự như ý.
NPN