Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng, nhảy tường lửa, đọc tài
liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ xem/nghe trọn một chương trình ca nhạc,
dù là ở nhà hay trên những chuyến xe đò đường dài. Xem không trọn chỉ vì ngủ… gật,
đúng hơn, trình độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đã
xem trọn một chương trình ca nhạc.
Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thúy Nga, Vân Sơn,… dễ kiếm,
nhưng Asia thì khó. Asia “phản động” lắm,
lỡ bị phát hiện, sẽ bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo
nói thế. Nhưng bây giờ, chỉ cần một media hub, người ta có thể tải từ
internet đủ loại chương trình giải trí để xem qua TV. Ngủ gật cũng sướng như ăn
vụng. Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào đó để ru mình ngủ… gật.
Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để xem “phản động” tới đâu. Tôi chọn chủ đề “55 năm nhìn lại” vì đoán
là nói miền Nam từ thời di cư 1954.
Không chỉ là chương trình ca nhạc, mà đan xen vào đó là những
thước phim tài liệu, những hình ảnh năm xưa, khỏi cần thuyết minh, tôi cũng nhớ
ra gần hết. Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa thì nhớ dai lắm. Con tàu
há mồm “Passage to Freedom”,
Đệ nhất, Đệ nhị Cộng hòa, kinh tế, giáo dục, văn hóa, mùa Hè đỏ lửa, Đại lộ
kinh hoàng… Mọi thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay vào được. Hai mươi năm
trước, cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con muốn bỏ nước ra đi. Bỏ đi không
đành, con ngu hơn cha, nên bây giờ mới ngồi lẩn thẩn.
Nhiều bản nhạc từ lâu lắm rồi, bây giờ mới nghe lại. Nghe lại mà
có thể hát theo trong đầu được. Những ca khúc thanh bình thưở xưa đó, ngày trước
nghe hờ hững, bây giờ lại thấy hay. Dĩ vãng sao êm đềm quá! Chưa bao giờ tôi
nghe Một mai giã từ vũ khí với một
cảm xúc ngậm ngùi như thế, như nuốt từng lời ca tiếng nhạc vào tim óc. Chương
trình này cũng khéo “dụ” được
bà Dương Nguyệt Ánh làm MC. Cho dù là kịch bản đi nữa thì MC Dương Nguyệt Ánh
giống như nhà toán học có khiếu làm thơ: Ngôn ngữ chắc nịch và giọng nói biểu cảm.
Tôi cũng lần đầu nhìn lại nhiều khuôn mặt ca sĩ quen thuộc. Cận
cảnh mới thấy thời gian nghiệt ngã. Son phấn không thể cứu vãn, kỹ thuật âm
thanh cũng phải bó tay. Khi giọng hát vút lên đuối hơi, những đường gân hiện trên
cổ thấy rõ. Con tằm đang nhả những sợi tơ cuối cùng cho đời… Tôi đọc đâu đó, có
lần y sĩ ca sĩ Trung Chỉnh phải nhảy trực thăng xuống vùng chiến sự để cấp cứu.
Ông nhảy thoát được, nhưng túi đồ nghề thuốc men bị bắn bể. Ông y sĩ đành lấy
tiếng hát thay thuốc men để làm dịu cơn đau của thương binh. Chuyện thật bao
nhiêu phần trăm không rõ, nhưng sao thấy thiệt đậm “chất người” giữa làn ranh sống chết. Thời gian cứ
thế trôi ngược theo hình ảnh và âm thanh…
Những
ngày sau 1975, nếu chết chưa chắc là hết, thì sau khi chết, tôi sẽ không quên
được cảnh tượng các em thiếu niên đi tịch thu sách vở “đồi trụy phản động”, quẳng rầm rầm
lên xe ba gác, như chuyển hết căm thù vào đó, vừa quăng vừa dạy đời người lớn.
Hai mươi năm sau, tôi sống lại cảm giác này khi đọc Sống và chết ở Thượng Hải của
Trịnh Niệm. Người đàn bà cứng cỏi này, dù bị áp lực, ngược đãi tới đâu, cũng nhất
định không nhận tội “phản
động”, nhưng đã phải cuống quýt van nài bọn Hồng vệ binh, xin hãy tịch
thu hết bộ sưu tập đồ cổ tranh quý của bà, nhưng đừng đập phá, dày xéo chúng. Cái
cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng…
Vài năm trước, một đạo diễn trẻ, bà Lê Phong Lan làm bộ phim tài
liệu để chứng minh thảm sát Mậu Thân ở Huế chỉ là “xuyên tạc”. Và mới đây, phó giáo sư tiến sĩ sử học Vũ
Quang Hiển, trả lời phỏng vấn Đài BBC:
Làm gì có chuyện ngược đãi tù đày những người thua cuộc sau 1975, chỉ là tập
trung học tập cải tạo cho thông đường lối chính sách, thế thôi. Nhiều người hải
ngoại phản ứng gay gắt. Tôi thì quen rồi. Những điều “vẫn thế” như bao điều “vẫn thế” ở đất nước này.
Trước họ còn có những tay như Gareth Porter (Mỹ) chứng minh (bằng
cách “chặt chém” số liệu của người
khác) rằng, thảm sát Mậu Thân chỉ là chuyện “bôi nhọ”.
Lùi lại hơn chục năm, tay giáo sư này cũng cho rằng, xử chết “quá tay” trong Cải cách ruộng
đất ở miền Bắc cũng là chuyện “bôi nhọ” luôn.
Nhà báo Wilfred Graham Burchett (Úc) đã từng “đi dạo” ở
Củ Chi thập niên 1960 để viết bình luận, cũng lại là người hết lời ca tụng “Bước đại nhảy vọt” và “Đại cách mạng văn hoá” của
Mao Trạch Đông. Thế đấy!
Tôi phục họ. Bước ra khỏi ranh giới của nhân cách đâu phải ai
cũng dám làm. Lịch sử có thể được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, nhưng sự
thật lịch sử thì chỉ có một. Nhân chứng còn đó, và lịch sử vẫn còn đó. Bây giờ,
những ngày cuối Tháng Tư này, nơi đây đốt pháo hoa ăn mừng; bên kia cúi đầu tưởng
niệm. Triệu người vui, triệu người buồn. Vui nhiều kiểu, mà buồn chỉ một kiểu.
Vui vì tự hào là người chiến thắng. Buồn thì chưa chắc đã vì chiến bại, mà hậu
quả chiến bại thì đúng hơn.
Gần năm mươi năm rồi chứ đâu ngắn ngủi. Về kinh tế, chỉ cần nhìn
qua các nước lân cận cũng đủ thở dài rồi. Giáo dục thúc đẩy bản năng nhiều hơn,
cướp giựt chợ hoa, leo rào bơi miễn phí,… Mỗi năm khoảng 5,000 phụ nữ Việt bị
đưa qua Malaysia và Singapore bán dâm. Đó là con số chính thức, thực tế nhiều
hơn. Và đó cũng chỉ mới nói đến hai thị trường, còn Campuchia, Thái Lan, và nhất
là Trung Quốc còn khủng nữa.
Nhưng cũng có những niềm vui vô tư vì “ngày giải phóng” là ngày nghỉ dài, đi chơi thỏa
thích. Rồi cũng có những nỗi buồn lẩm cẩm với quá khứ, nằm nhà nghe nhạc. Vui
buồn, hiểu theo nghĩa tuyệt đối, thì mỗi năm sẽ thêm triệu triệu người vui. Còn
buồn, thì vài ngàn, vài trăm, rồi vài chục, chỉ còn tí tẹo. Đất nước có chỉ số
hạnh phúc cao là thế. Ngẫm lại mới thấy hội chứng Stockholm sao thiệt éo le!
Vậy mà gần 50 năm trôi qua rồi. Chiều nay tình cờ xem “55 năm nhìn lại”, đôi khi phải
bám chặt tay vào thành ghế… Biết bao tâm tư chất chứa, cũng muốn một lần trải
lòng, nhưng rồi lại thấy, bà Dương Nguyệt Ánh đã “giành” nói hết cả rồi, nói ngắn, gọn và đủ, nói
cả những điều nhỏ nhặt mà lịch sử đã quên, đang quên và có lẽ cũng sẽ quên
luôn: “Người lính ra trận với vũ khí kém cỏi. Lỡ
thua thì bị chê bai, nhưng nếu thắng thì chỉ những người bạn lớn được nói đến”.
Tủi quá! Xin cám ơn bà.
Đã “sạch nợ
sông núi rồi”. Mệnh Trời bắt thế, chỉ là lực bất tòng tâm thôi. Đâu
cần phải đấm ngực mea culpa… mea culpa. Cái đó nên dành cho những chính khách
salon, những người ba rọi. Sự thật là sự thật. Người lính bên nào lại chẳng
đau, mỗi bên đau mỗi kiểu. Cuộc chiến tàn rồi. Ván cờ thế bày ra, không có cửa cho
những tay chơi cờ thí chốt.
Tháng Tư nào trời chẳng mưa. Quá khứ đâu dễ gì quên được. Hai
mươi năm đau thương của chiến cuộc, cũng may mắn có được những năm tháng bình
yên. Rồi thêm bốn mươi và năm mươi năm nữa, học được biết bao chuyện trò đời,…
Nhưng vẫn còn sót lại đâu đó chút tình người, phải thế không?
Xin kết thúc bài viết bằng lời nhạc: “… Xin cám ơn, xin cám ơn… người nằm xuống…”
Vũ Thế Thành
No comments:
Post a Comment