Friday, September 30, 2022

Chuyện Xứ Vệ - Mui Thi Mai


“Đàng Ngoài” Phải Leo Lên Khỏi Miệng Giếng….

Tại sao câu chuyện phân biệt vùng miền không bao giờ đi đến hồi kết? Vì người Bắc không bao giờ leo lên khỏi miệng cái giếng mà CS đã nhốt họ gần 100 năm nay.

Ngày còn bé tôi thường nghe mấy cô mấy bà Bắc kỳ chê phụ nữ miền Nam vụng về, lười biếng. Ngày ấy chẳng hiểu sao cứ có cuộc hôn nhân nào trai Bắc gái Nam là mấy bà mấy cô xầm xì, nhiếc móc, chê bai, miệt thị đủ kiểu. Mấy cô ít lời thì “Hết người để lấy đi lấy ngay con đĩ miền Nam”. Mấy bà mất gà thì “Tổ tông nhà này mất phúc hay sao để nó rước ngay con đàn bà chỉ biết nằm ngửa về họ nhà này”. Thím nào có nhẹ lời lắm cũng kết một câu “Khổ cái con này nó người Nam”. 

Rồi tôi gặp rất nhiều phụ nữ miền Nam. Họ cũng lau nhà, cũng nấu cơm, giặt quần áo, chăm con. Giỗ chạp nhà chồng nếu là dâu trưởng họ cũng đứng ra chợ búa, nấu đồ cúng, đãi khách, dọn bàn. Đi họp phụ huynh cho con có cả cha lẫn mẹ chứ không như phụ nữ nông thôn miền Bắc phó thác hết cho chồng hoặc bị tiếm quyền, mọi việc cắt đặt trong nhà đều do đàn ông.

Nếu ai đã ăn bánh xèo và tìm hiểu cách làm mới biết nó kỳ công đến nhường nào, ngâm gạo, xay bột (thời xưa phải xay bằng cối đá), chuẩn bị tôm, thịt, đậu xanh, giá, rau sống, rau thơm, làm đồ chua từ củ cải và cà rốt bào sợi, pha nước mắm. Tráng bánh sao cho giòn mà không khô, rìa bánh giòn nhưng ruột bánh còn vị béo của bột. Mặt ngoài của bánh có thể hơi xém nhưng bên trong con tôm, miếng thịt, giá và đậu xanh vẫn giữ được nguyên vị. Vụng về và lười biếng sao có thể làm được bánh xèo?

Nồi chè của người Bắc chỉ có đậu và đường. Người Nam họ nấu chè mệt lắm. Trèo lên hái trái dừa khô, tước vỏ ngoài, bổ đôi sọ dừa ra dùng bàn nạo nạo phần cơm dừa rồi lại mang đi vắt nước cốt. Nước dão bỏ vào nấu trước cho thấm với đậu. Nước cốt đặc lúc ăn bỏ vào sau. Nồi chè của họ thơm thơm mùi lá dứa, béo béo vị cốt dừa, hạt đậu mềm nhừ. Lười biếng, vụng về sao dám nấu chè?

Các bạn miền Bắc dùng internet, Google, Facebook để làm gì? Khi chưa có Facebook tôi cũng bị các bà mất gà nhồi sọ rằng đàn bà miền Nam chỉ biết ăn chơi, không biết làm. Đúng! Khi nhà tôi vào đây 1985 tôi thấy rất nhiều phụ nữ móng tay sơn đỏ chót, gương mặt trang điểm cầu kỳ, váy áo thướt tha. Khi ấy nhiều nhà còn ăn khoai độn nhưng họ vẫn phong lưu, đài các, mùi nước hoa thơm phức cả một bán kính mấy mét. Và mấy chục năm trời tôi cũng vẫn đinh ninh phụ nữ miền Nam là loại hư hỏng, biếng nhác. Ở đâu ra loại phụ nữ ấy? Facebook nói cho tôi biết họ là vợ, là mẹ, là con của những tên lính Ngụy ăn bơ thừa sữa cặn của đế quốc Mỹ đó. Một ông đi lính cả nhà ngồi ăn theo. Một ông bố làm nuôi được cả nhà thì việc gì phụ nữ phải lam lũ, phải tằn tiện, chắt mót. Rồi một ngày xấu trời, thời thế đảo điên, họ mới thành loại đàn bà vụng về, lười biếng trên cửa miệng quý bà phe thắng cuộc.

Người miền Nam tồ toẹt, ngu ngốc, sống ngày nay không biết ngày mai, ăn tiêu bạt mạng. Vì sao vậy? Vùng đất của họ có bao giờ mất mùa mà họ phải dành dụm. Buồn buồn vác cái lờ ra sông là cả xóm chiều hôm đó có cá kho tộ, canh chua, cá nướng trui. Cây trái trong vườn có bao giờ bán vì nhà ai cũng đầy vườn. Lúa mùa tiếp mùa có bao giờ đói mà phải ăn dè. Lâu dần hình thành cái tính vô lo. Bởi có thiếu đói bao giờ mà phải lo. Tồ toẹt là vì chẳng ai lừa ai việc gì phải phòng hờ. Ngu ngốc là vì họ nghĩ ai cũng thật bụng như họ. Điều kiện sống hình thành nên tích cách. Huế là đất vua chúa nên phụ nữ đằm thắm, ý tứ, e ấp, đàn ông thì kiểu cách, gia trưởng, và có truyền thống ham học. Khúc Năm Eo chó ăn đá gà ăn sỏi thì người ta căn cơ, cần kiệm. Bắc bộ  mưa lũ thiên tai, mất mùa triền miên hình thành cái tính ăn bữa nay lo bữa mai, cái ăn chưa đủ nhưng nhà phải thật kiên cố. Có kiên cố thì mới chịu nổi gió cấp 11-12. Làm một mùa đói 3 mùa thì phải ăn dè uống sẻn. Phải hiểu như vậy mà bớt cái miệng miệt thị lại.

Gái miền Tây giờ trôi sông, lạc chợ, bán bia ôm, làm đĩ, ở đợ, lấy Hàn Quốc, Đài Loan là có thật. Trai miền Tây thất học đi làm culi, cửu vạn, thợ hồ cũng là có thật. Dân miền Tây trai gái uống rượu như điên cũng là có thật. Nhưng trước 1975 đất miền Tây có như vậy không? Bạn có biết Cần Thơ đã từng một thời là Tây Đô không? Chính sách, chủ trương, đường lối nào đã bần cùng hóa một vùng gạo trắng nước trong? Tại sao những con đường kết nối vựa lúa của cả nước với các tỉnh vừa bằng cái dạng háng nhưng các con đường ra biên giới với thằng bạn vàng 4 tốt lại thênh thang rộng mở? Các bạn dùng internet, Google, facebook để làm gì? Chắc không chỉ để xem phim sex và mua hàng online đó chứ?

Và làm ơn bớt bớt cái sự thượng đẳng, cao quý của mình lại. Tôi đố bố nào vác cái nồi phở toàn mì chính vào miền Nam mà trụ được tôi đi bằng tứ chi. Người Nam họ nêm đường vào nước lèo. Vậy thì cứ bỏ vài thìa đường vào mà bán cho khỏe thôi. Chứ đừng giương cổ lên mì chính mới là tinh túy, tinh hoa. Người ta ăn cà pháo muối dầm ớt, tỏi, riềng có thêm mấy con tôm chua thì đó là kiểu ăn của người ta. Còn mình ăn vài quả nén cà với tí nước muối cũng đừng vội vênh mặt ăn vậy mới là tinh tế. Bắc có bún dọc mùng Nam có bún nước lèo. Bắc có bún thang Nam có bún mắm. Bắc ăn mẻ Nam ăn me. Bắc ăn dấm Nam ăn chanh. Vạn sự chỉ là sự khác biệt. Xin nhắc lại đó là sự KHÁC BIỆT. Nó cũng như Tây mũi lõ Việt mũi tẹt, Tây da trắng Việt da vàng vậy đó. Căn cứ vào cái gì tự nâng tầm mình lên rồi đạp người ta xuống thành hạ đẳng? Kệch cỡm lắm, buồn cười lắm, trẻ con lắm, thiếu hiểu biết lắm ấy ơi.

Người Sài Gòn giờ ra sao? Người Sài Gòn sau phỏng giái chết ở vùng kinh tế mới, chết trong tù, chết trên biển một mớ. Một mớ giờ tứ tán khắp các quốc gia. Mớ còn lại ở Sài Gòn. Xin thưa 2 cái mớ còn sống đó người ta không có đói đâu ạ. Cái mớ ở lại thì cũng thuộc thành phần cự phách tiền ăn 3 đời chưa hết. Mà có hết thì cái mớ tứ tán lại bơm về cho nên chữ “đói” không bao giờ có trong tự điển của bọn người Sài Gòn đâu. 

Người đói mà các chúng ông, chúng bà thấy là những người Ở SÀI GÒN. Làm ơn phân biệt người Sài Gòn và người ở Sài Gòn. Người ở Sài Gòn là những người nhập cư từ mọi miền đất nước. Cứ tự hỏi sao dịch bùng ở SG chỉ thấy người ta túa về các tỉnh mà Hà Nội có dịch thì chả thấy ai chạy ngược vào Nam là đủ hiểu. Người Sài Gòn là những người từ đầu mùa dịch đến nay đổ cơm đổ gạo ra cho người ở Sài Gòn giữ lấy mạng sống hai tháng nay đó ạ. Còn, nói xin lỗi, người Sài Gòn nó có đói cái cc nó. Nếu dân SG đói thực sự chắc mấy bữa nay đâu cần ùn ùn kéo quân vào đâu ha. Ở đời có câu mạnh vì gạo bạo vì tiền. Đối phó với thằng nhà nghèo dễ lắm. Gặp thằng có tiền là mệt à! Vì mệt nên phải xài tới bạo lực đó các chúng ông thượng đẳng.

Bớt coi phim sex và mua hàng online lại. Chịu khó đọc nhiều, đặt câu hỏi và suy nghĩ tìm cách nhảy ra khỏi miệng giếng. Chứ ở dưới đó hoài cứ thủ dâm ngôi vị thượng đẳng của mình miết không chán sao?


Mui Thi Mai

1 comment:

  1. Tôi di cư vào Saigon năm 1954, tôi luôn luôn biết ơn người miền Nam về mọi mặt và cũng từ vùng đất Phương Nam tôi đã đi tìm được tượng Nữ Thần Tự Do để an cư lạc nghiệp tại Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ này.
    Ngược lại tôi chán ghét cái thói lưu manh của một số người miền Bắc vào trong Nam sau ngày 30 tháng Tư năm 1975.

    ReplyDelete