Hồi nhỏ tôi hay khóc.
Tôi nhớ cứ mỗi lần ngủ trưa dậy là tôi hay nhè. Một cái
gì khó chịu làm tôi muốn khóc. Người váng vất buồn bực, bức rức muốn cái gì mà
mình không biết chỉ là khóc. Khóc sụt sùi, khóc tỉ tê khiến người nhà bực bội.
Má tui dỗ nhiều cách. Cho ăn kẹo, ăn bánh, cho quà, ôm
vào lòng dỗ dành mà sao tôi vẫn không nguôi. Tôi cứ kiếm một góc mà ngồi nhè.
Có đem tôi ra đánh thì sau trận đòn tôi vẫn tiếp tục ngồi khóc nhừa nhựa một
hồi lâu. Cho nên lúc nhỏ tôi có tên là Chín Nhè hay Chín Nhựa. Vì tôi khóc rất
dai, nhựa nhựa dễ ghét lắm. Hôm nào ba tôi ở nhà là cơn nhựa đó ngắn đi vì tôi
rất sợ ba tôi, còn không thì cứ âm ỉ như thế cho tới lúc cơn khó chịu dịu lại.
Và tôi tự dưng tỉnh táo, tôi rửa mặt và trở về một con bé liếng thoắng dễ
thương.
Má tôi bực lắm, tìm đủ mọi cách mà không trị được tội
khóc nhè của tôi. Cho đến một ngày, má tôi có chiêu mới. Bà không dỗ ngọt, bà
không không cho bánh mà bắt tôi quỳ xuống, quay mặt vô vách và khóc. Nếu nín
khóc bà quất mạnh một roi cho khóc tiếp. Tôi khóc như thế không biết bao lâu
theo từng lần roi quất của má. Trong tôi có một sự bừng tỉnh lạ lùng và
từ sau trận đòn" KHÓC CHO ĐÃ" của má tôi đã bỏ được tật khóc nhè.
Kỷ niệm ấu thơ đó ghi mãi trong tâm hồn tôi và là một
kinh nghiệm sống để đời. Đôi khi mình đi mà mình không biết rõ con đường đi
đúng hay sai. Có nhiều lúc mình xuôi theo cơn xoáy cuộc đời mà không dừng lại
nhìn thật rõ về hành động của mình, về cái tôi của mình và nhận định chính chắn
có nên dừng những việc làm sai phạm cho kịp lúc. Ngày còn thật bé tôi chỉ biết
khóc mà không hiểu vì sao mình khóc. Nếu má tôi không cương quyết mạnh tay thì
tôi mãi là con bé thật dễ ghét dưới mắt mọi người. Cho nên làm Mẹ, làm
Cha đôi khi phải dẹp bỏ sự yêu thương, nuông chìu quá đáng con cái mà hãy để
cho con cái thấy cái sai, cái ngu xuẩn của mình mà sửa đổi.
Tôi là một cô con gái trong gia đình toàn là anh em
trai nên được ba má khá nuông chìu. Một lần vào dịp gần Tết, Má tôi đi buôn ở
Sài Gòn, bà mua về cho tôi một xâu chuỗi hột rất đẹp. Tôi nhớ nó màu trắng.
được bọc ngoài bằng một hoa văn vàng úp vào giữa hột và ánh chiếu lấp lánh. Đây
là một dây chuỗi hột giả nhưng rất đẹp. Má nói để đeo trong dịp Tết.
Tôi thích quá năn nỉ má cho đeo đi chơi một lát. Tôi
mang ra khoe với nhóm bạn trong xóm. Có nhỏ Tám, nhỏ Thơ, nhỏ Thanh. Trước cặp
mắt ngưỡng mộ thèm thuồng của nhóm bạn, tôi hảnh diện lắm, sung sướng lắm.
Hôm sau, tôi thấy con Thanh đeo xâu chuỗi đó. Tôi đòi
lại nó nhất định không trả, nó nói của má nó mua. Tôi đành... khóc và về mét má.
Má tôi hỏi đầu đuôi và nói "Của con, con phải
giải quyết, con hãy nghĩ cách để lấy về. Má không can thiệp. Chuyện trẻ con mất
lòng người lớn"
- Ừa! Không phải má tao mua, nhưng mà tao lượm được là
của tao.
- Không phải mày lượm, mà của tao bỏ quên, hôm qua tao
để có cả ba đứa mình cùng thấy. Tôi cãi lại.
- Nhưng hôm qua mày đã đeo vào cổ tao là mầy đã cho
tao . Con Thanh vừa nói vừa lấy tay che xâu chuỗi ở cổ sợ tôi nhào vô giựt lại.
- Tao cho cả ba đứa đeo thử, đâu phải một mình mày.
Tôi cố nín khóc nói mạnh miệng.
- Nhưng tao lượm được là của tao, tao không trả, mày
làm gì tao.
Con Thanh nói xong bỏ chạy về nhà đóng cửa lại.
Giờ này ba má nó không có ở nhà, tôi đành đi về mà thút thít khóc vì tiếc của.
Con Thanh có tiếng là dữ nhất trong bọn nên tôi biết khó lòng lấy lại.
Má tôi thấy tôi chỉ biết khóc mà không đủ sức giành
lại lý lẽ cho mình nên bà nổi sung thiên bắt tôi nằm xuống quất cho mấy roi vì
tội " ĐỂ BỊ MẤT CỦA MÀ CÒN KHÓC NHÈ"
Sau đó tôi đã gặp ba má con Thanh để phân bua nhưng nó
cương quyết là nó lượm được là của nó. Ba má nó không làm gì nên tôi đành mất
xâu chuỗi xinh đẹp chỉ được đeo trong vòng vài phút.
Xâu chuỗi sau một thời gian bạn tôi đeo nó đã phai lớp
vàng giả thành bạc phếch, xấu xí. Tôi không còn háo hức khi nhìn thấy nó, cả
khi nó còn mới vì trong tôi nó không còn thuộc về tôi. Nhưng hình như tình bạn
bị thương tổn nhiều lắm. Tôi không còn nhìn Thanh bằng sự thân tình, hết lòng
mà đôi mắt có phần e dè, cảnh giác.
Trận đòn và những giọt nước mắt của tôi lại hiện về
mỗi khi tôi nhìn thấy một việc gì gian trá, lừa lọc trong cuộc đời. Tôi thông
cảm cho con tôi mỗi khi chúng không thể đương đầu với một tình huống chẳng đặng
đừng. Tôi khâm phục má tôi, một người phụ nữ nhà quê mà biết xử sự khéo léo.
Ngày đó nếu binh con và tiếc của má làm cho ra lẽ, tình xóm giềng chắc chắn sẽ
bị sứt mẻ và tôi không có một bài học để đời . Bài học đó cho tôi một cảnh giác
về những người mình tin tưởng. Về cái lý của người tham và đừng bao giờ kích
thích sự thèm muốn nơi người đang thiếu thốn. Tại tôi đã gieo trong lòng bạn
tôi sự thích thú, ao ước được có nên bạn tôi mới gian giảo để chiếm cho bằng
được. Nếu tôi không khoe khoang thì xâu chuỗi không bao giờ mất và tình bạn sẽ
không sứt mẻ.
Cái lỗi nhỏ nhoi của tuổi thơ nơi bạn tôi là câu trả
lời cho tôi biết, tại sao bạn tôi thành công trên đường đời sau 1975. Có
những người dùng bằng mọi cách để đạt được điều mình muốn lấy, dù việc làm đó
không hợp lý, hợp pháp.
Tôi không như vậy. Tôi thấy mình rõ ràng, tôi thấy
mình hơn ai hết và tôi thà chịu thua thiệt chứ không hơn thua, tranh chấp tới
cùng để hai bên cùng bị thương tổn. Má tôi là người biết tánh con hơn ai hết
nên đã đánh tôi một trận dù biết tôi không sai. Nhưng má ơi! Trận đòn ngày xưa
cũng không thể làm con khác đi. Không làm con dữ dằn hơn, không làm con thay
đổi hơn. Má đã sinh con ra như vậy , những giọt nước mắt đi theo suốt cuộc đời
con gái má.
Ai nói điều gì không đúng thì tôi ôn tồn giải thích.
Nhưng khi họ không nghe và cãi bướng tôi chỉ lặng lẽ rút lui. Tôi nghĩ nếu đó
là điều đúng thì họ sẽ thấy sau này. Không nên cãi vả mất cả tình. Những suy
nghĩ đó có thể là sai, sai to khi mình thật sự là bạn thân. Mình trốn tránh sự
thật là mình có lỗi với bạn. Thế nhưng, trời ạ! Tính tôi thế ấy.
- Trời ơi là trời! Tui chưa từng thấy ai hiền như chị.
Chị hiền cũng chừa chỗ cho người ta với chứ. Răng mà nó nói rứa chị cũng mần
thinh.
Và em chồng tôi quay qua chửi cô gái kia một trận. Hai
bên la lối, cãi nhau om xòm. Sau này em chồng tôi là người hiểu và thương tôi
nhất vì cô ấy biết tính tôi không hơn thua, tranh chấp.
Người ta nói nước mắt là vũ khí của đàn bà. Tôi nghĩ
cũng không đúng lắm. Bởi vì khi một người phụ nữ khóc họ thật sự đau khổ và tủi
thân. Chỉ trừ những người giả vờ khóc để lợi dụng người khác thì con tim mới
không đau khổ. Khi đó những giọt nước mắt lợi dụng kia không phải là châu ngọc
mà là vũ khí, là gươm dao. Mà gươm dao thì thường dùng để đối phó với kẻ thù,
với kẻ cướp hay kẻ không tốt, không đáng cho họ thật lòng hay quan tâm.
Như vậy tình cảm đó chỉ là thương mại, trao đổi, mua bán không có tình yêu.
Tôi tin những giọt nước mắt xuất phát từ những cảm xúc
thật rất đáng trân trọng. Đó là những hạt ngọc quý của tình yêu lóng lánh tuyệt
vời. Giọt nước mắt của người con khóc cha mẹ bằng tấm tình chí hiếu. Người vợ
khóc chồng, người mẹ khóc con trân trọng biết bao nhiêu. Những giọt nước mắt đó
không có tính cách phô diễn hay bán rao mà là nhẹ nhàng, âm thầm long lanh rơi
xuống. Những giọt nước mắt đó họ không muốn cho ai thấy, họ muốn nuốt vào , họ
muốn chận lại, họ muốn kìm hãm nhưng nó cũng tự mình lăn ra khóe mắt. Chùi xong
lại ra, âm thầm và chịu đựng. Đó là những viên kim cương của trời đất
tặng cho loài người để đánh giá tình cảm của nhau. Tạo hóa tạo ra giọt nước mắt
để trái tim và não bộ con người có chỗ phát tiết nỗi buồn. Khi khóc xong con
người sẽ thấy nhẹ nhàng và thoải mái hơn.
Trong đời tôi chỉ có một lần tôi khóc thật lớn, thật
to và bùng nổ dữ dội . Đó là ngày tôi đưa tiễn mẹ chồng tôi vào lò hỏa thiêu.
Tôi không hề khóc kể từ khi mẹ chồng tôi đưa vào bệnh viện vì tôi biết sức bà
đã cạn kiệt. Khi cúi xuống hôn bà và nói lời từ giã để bà yên tâm ra đi tôi chỉ
mủi lòng chứ không hề khóc. Trong suốt thời gian lo cho tang lễ bà tôi cũng chỉ
ngân ngấn mi . Khi nhìn hình bà và ông chồng đau yếu đang gục xuống thảm
thương, tê dại. Tôi thương cảm vô cùng nhưng cũng là những giọt lệ âm thầm.
Thế nhưng khi chồng tôi đưa tay bấm nút lò hỏa thiêu,
tôi cảm thấy mình ngộp thở và một cơn xúc động dâng lên không thể nào kềm chế.
Tôi đã khóc lần thứ nhất trong đời rất lớn rất lâu và bao nhiêu đè nén tuôn ra
một lượt. Tôi cũng không hiểu sao mình lại có thể khóc một cách kỳ lạ như vậy.
Nhưng thú thật sau lần khóc đó tôi cảm thấy mình thật nhẹ nhàng, tôi không còn
nghĩ nhiều về mẹ chồng tôi. Trong tôi bà đã ra đi bình yên và tôi đã hoàn thành
bổn phận của mình.
Cũng có những giọt nước mắt rơi xuống vì quá vui mừng.
Tôi đã khóc vì mừng rỡ khi từ Miền Trung về lại Biên Hòa sau 1975. Dẫn con bước
vào sân nhà từ đường, ba má tôi ra đón, tôi đã khóc thật say sưa, khóc cho sự
trở về hạnh phúc. Khóc vì thương cha mẹ, thương mình và những ngày xa nhà gian
lao. Giọt nước mắt mừng vui thật thoải mái biết bao.
Con người khác thú vật là biết khóc và biết nói để
biểu lộ cảm xúc của mình. Hãy cho nhau những tình cảm tốt đẹp và những lời ân
cần trong cuộc sống. Đừng cho nhau những mầm mống tàn độc để nước nước mắt có
dịp thành hình.
Bây giờ dường như nước mắt tôi cũng cạn nhiều nên con
mắt rất là khô. BS phải chận lỗ ghèn để nước mắt giữ lại và làm con mắt
trơn, ít khô hơn. Mỗi ngày phải nhỏ một hai giọt Restasis và nước mắt giả
vậy mà đôi khi con mắt vẫn cay xè.
Tôi không còn để tâm mình nhiều về sự hỉ nộ ái ố xung
quanh tôi. Mọi việc tôi dễ dàng bỏ qua vì đời không có gì vĩnh cữu. Hãy
tha thứ, nhẹ nhàng cho tuổi già an lạc. Tôi tự nhủ mình như vậy.
Thật ra chính tôi biết con tim mình rất yếu đuối , bao
nhiêu năm trần thế nó đã thương tích nhiều lắm. Những mạch máu đi về cũng như
đường đời chông gai đã không còn trơn lu thoải mái. Nó đã theo tôi bao nhiêu
năm nên cạn sức lắm rồi. Hãy yêu thương và cho nó một chút nhẹ nhàng, nghỉ ngơi
nếu mình có thể. Tuổi càng cao con người lại càng hay tủi thân nên mình phải
nhìn bao dung hơn để mình an lạc. Mình không thể đương đầu nghịch cảnh nên mình
tự tìm cho mình một góc bình an, mình hãy thông cảm, tha thứ để khỏi bị tổn
thương. Có thế mà thôi.
Cũng may là tôi đang sống tại nước Mỹ. Một nước mà mọi
người, mọi lứa tuổi đều được bình đẳng. Tôi có tiêu chuẩn sống của tôi bằng quá
trình làm việc. Con cái không có bổn phận hay phải bỏ tiền của ra nuôi cha mẹ,
nên không xảy ra những bất công hay những lời nói bất hiếu. Do phong tục nơi
đây rất cởi mở nên mặc dù ở chung một nhà nhưng cha mẹ và con cái có thế giới
riêng, một sự giải trí hay sinh hoạt riêng không bị ràng buộc. Con cái có thể
dẫn nhau đi ăn, đi vacation riêng để hâm nóng lại tình yêu của chúng mà
không cần dẫn cha mẹ đi theo. Cha mẹ có thể đi học nhảy đầm, giao tiếp bạn bè
mà con cái không cảm thấy khó chịu. Không lời ra tiếng vào làm cha mẹ đau lòng,
tủi thân hay bất mãn.
Sự tôn trọng tự do cá nhân của nhau là một điều cần
thiết để mọi người không bị áp lực dù ở chung một nhà. Nói như vậy không phải
con cái hay cha mẹ cứ đóng kín cửa phòng và không đếm xỉa tới nhau. Gia đình là
một sợi dây vô hình ràng buộc mọi người cùng có trách nhiệm giúp đỡ nhau. Nhưng
không phải vì vậy, mình bắt con cái phải làm và sống theo ý thích của mình. Con
cái có tư tưởng và sinh hoạt trẻ trung của nó. Mình người già có bạn bè và
những ý thích của riêng mình. Biết tôn trọng và tạo điều kiện cho nhau mới thật
sự là yêu thương trong một mái ấm.
Nước mắt tự nó không là gì cả, một hiện tượng tự nhiên
của cơ thể như nói, cười, chảy mồ hôi hay ách xì. Nhưng nó lại vô cùng tuyệt
diệu vì nó được rơi ra ở một thời điểm cần thiết của đời sống tình cảm con
người.
Những giọt nước mắt rơi xuống không có gì là đẹp trên
một khuôn mặt đang đau khổ hay bi thương. Nhưng nó được trân trọng và có giá
trị vì người ta nhận được cái đẹp vô cùng trong tâm hồn tiềm ẩn bên trong.
Người thấy và cảm nhận được giọt nước mắt long lanh
như những viên kim cương hay giọt sương lấp lánh, là người biết nhận thức cái
đẹp, một người biết tôn trọng tâm tư tình cảm người khác. Họ đáng được trân
trọng, vì họ có trái tim biết rung cảm , biết yêu thương và có tình người.
Người chồng biết nhìn ra cái đẹp trong những giọt nước
mắt của vợ. Biết tìm cách lau sạch nó đi mới thật sự là một người hiểu
đúng nghĩa của tình yêu.
........
Đàn bà là để thương yêu. Chúa đã phán và đem xương sườn đàn ông để làm thành đàn bà. Có nghĩa, vợ là một phần xương thịt của chồng nên khi vợ mình đau đớn tức mình phải cảm nhận để chia sẻ. Muốn gia đình luôn là một mái ấm hạnh phúc, người cha phải yêu thương vợ mình và che chở cho cô ấy. Các con nhìn vào càng tin cậy cha mình và là một tấm gương tốt để nó đứng lên vững chãi, và có trái tim thương yêu.
Một số đàn ông VN hay chứng tỏ cái uy của người chủ gia đình. Coi vợ chỉ là người dưới cơ tùy mình sai khiến. Đôi khi làm xấu vợ, sai khiến hay la mắng vợ trước mặt con cái để thị uy. Điều đó không tốt một chút nào chỉ tạo một áp lực lớn cho con mình và xa cách chúng mà thôi.
Tin tôi đi các bạn. Hãy tặng cho chị ấy một cành hoa
yêu thương và kêu gọi con cái hãy dành thời gian chúc sức khỏe mẹ chúng. Tôi
đảm bảo các bạn, chị nhà sẽ vui và hạnh phúc lắm. Ngày Father's Day của các anh
sẽ được chị tổ chức bằng tất cả tấm lòng yêu thương và kính trọng.
Chúc tất cả các phụ nữ có một ngày Mother's Day hạnh
phúc. Chỉ có những giọt nước mắt xúc động vui mừng và hạnh phúc.
HAPPY MOTHER'S DAY
Nguyễn
thị Thêm
Đúng vậy. "Mother's Day không phải của đàn bà. Mà là của chồng dành cho vợ, của con dành cho mẹ, của cháu dành cho bà. Vì ai cũng có một bà mẹ để được sinh ra. Để được bú móm, nuôi nấng, nuông chìu và trưởng thành".
ReplyDeleteCám ơn chị ̣Thêm. Bài viết thật xuất sắc đáng suy ngẫm.
NPN