Cuộc
sống cần sự liên đới. Vạn vật cũng liên đới với nhau để tồn tại. Con
người cũng phải liên đới với nhau để phát triển và đem lại hạnh phúc cho
nhau. Đó là chân lý, là lẽ sống của muôn loài.
Đó cũng là điều mà nhà thơ Hữu Thỉnh đã nói:
Tôi hỏi đất:
– Ðất sống với đất như thế nào?
– Chúng tôi tôn cao nhau.
Tôi hỏi đất:
– Ðất sống với đất như thế nào?
– Chúng tôi tôn cao nhau.
Tôi hỏi nước:
– Nước sống với nước như thế nào?
– Chúng tôi làm đầy nhau.
Tôi hỏi cỏ:
– Cỏ sống với cỏ như thế nào?
– Chúng tôi đan vào nhau làm nên những chân trời.
Tôi hỏi người:
– Người sống với người như thế nào?
– Nước sống với nước như thế nào?
– Chúng tôi làm đầy nhau.
Tôi hỏi cỏ:
– Cỏ sống với cỏ như thế nào?
– Chúng tôi đan vào nhau làm nên những chân trời.
Tôi hỏi người:
– Người sống với người như thế nào?
Thật
khó để trả lời cho chân lý sống của con người. Con người dường như
chẳng đi theo một quy luật nào. Đất sống với nhau luôn bồi đắp cho nhau
để tạo thành những đồi núi trùng điệp thơ mộng. Những con nước luôn liên
kết với nhau mới tạo thành những dòng chảy quanh xóm làng thanh bình.
Từng nhánh cỏ đan xen với nhau mới làm nên một thảm cỏ xanh tươi bát
ngát. Nhưng con người lại ích lỷ, thích sống cho bản thân hơn là liên
đới tồn tại.
Dẫu
biết rằng cuộc đời sẽ đẹp biết bao khi con người biết sống bồi đắp cho
nhau, biết sống làm đầy cho nhau những nghĩa cử yêu thương, và biết sống
liên kết với nhau tạo nên một thế giới màu xanh của yêu thương và hòa
bình. Cuộc đời sẽ bất hạnh nếu con người sống chia rẽ, hiềm khích và
tranh giành nhau. Nhưng đáng tiếc con người sống với nhau chỉ toan tính
lợi lộc cho bản thân hơn là chia sẻ nhường nhịn lẫn nhau. Vì thế, câu
trả lời con người sống với nhau thế nào thật đa dạng.
– Người buôn bán thì bảo phải cạnh tranh để tồn tại, để kiếm lợi nhuận.
– Người làm chính trị thì bảo phải khôn ngoan để chiến thắng, để đẩy lui đối thủ.
– Những ca sĩ, những bác sĩ thì thích chê nhau nhiều hơn là khen nhau, thích loại trừ nhau nhiều hơn là liên đới với nhau.
Xem
ra con người vẫn chưa liên đới đủ để tạo nên một sức sống hùng vĩ như
đất đã tạo nên những dãy núi trùng điệp. Xem ra con người vẫn chưa xan
xẻ với nhau đủ để tạo thành một dòng chảy tình yêu cho mát rượi lòng
nhau. Xem ra con người vẫn con xa cách nhau khiến không thể gần nhau để
cùng chung xây thế giới an bình thịnh vượng.
Thế
giới sẽ đẹp biết bao nếu con người biết liên đới với nhau. Sự liên đới
sẽ làm giầu có cho nhau. Sự liên đới sẽ mang lại no ấm cho nhau. Sẽ
không còn tiếng khóc lẻ loi trong cô đơn tuyệt vọng. Sẽ không còn những
tranh chấp thị phi nếu con người biết tôn cao nhau và cùng dìu nhau đi
tới.
Chúa
Giê-su đã sống một cuộc sống yêu thương như thế. Ngài rất bận rộn. Cái
bận rộn không phải của công việc cho bản thân mà là bận rộn làm việc cho
tha nhân. Ngài sống liên đới với mọi người. Ngài liên đới với tội nhân
để thay họ dâng hy lễ đền tội với Chúa Cha. Ngài liên đới với những mảnh
đời lao động vất vả khi chính Ngài đã sống ẩn dật tại mái nhà Nagiaret.
Nơi đó, Ngài sống như người nghèo khi kiếm sống bằng đôi bàn tay lao
động. Ngài liên đới với mọi cảnh cơ hàn của con người khi Ngài dùng đôi
tay để xoa dịu mọi nỗi đau của con người. Đôi chân trần của Ngài đã đến
với mọi hạng người để nâng đỡ và ủi an họ.
Hôm
nay, Chúa vẫn mời gọi chúng ta hãy sống tình liên đới với nhau. Hãy ra
khỏi cái tôi ích kỷ của mình để đến với tha nhân. Con người sống là sống
với ai đó để tồn tại thì hãy sống liên đới, xan xẻ và yêu thương nhau.
Có như vậy chúng ta mới làm lên những kỳ công cho cuộc đời khi không còn
những kẻ cơ hàn, đói rách bên cạnh chúng ta.
Xin
Chúa giúp chúng ta biết sống yêu thương như Chúa. Xin cho đôi chân của
chúng ta luôn mau lẹ đến với tha nhân, và đôi tay luôn quảng để nâng đỡ,
ủi an những ai đang mang gánh nặng nề vì cuộc sống lầm than. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
No comments:
Post a Comment