Người xưa có câu: “Hành thiện tối nhạc” (ý nói làm việc thiện là vui sướng nhất). Lòng
người quả thật vô cùng kỳ lạ, khi chúng ta làm bất kể việc gì không tốt
thì trong lòng sẽ thấy bất an, không vui vẻ nổi, nội tâm cũng không
thoải mái. Còn nếu như một người làm việc thiện tuyệt đối không vì điều
kiện gì thì trong lòng người ấy chắc chắn sẽ vô cùng hạnh phúc.
Một số người cho rằng, phải có điều
kiện, có tiền bạc mới có thể giúp đỡ người khác, mới có thể cho đi.
Nhưng kỳ thực, ngay cả khi chúng ta không có những thứ vật chất ấy,
chúng ta vẫn có thể cho đi một cách rất ý nghĩa và hữu ích.
Đôi khi chỉ một lời nói động viên khích
lệ, một cái nhìn hay một nụ cười ấm áp là chúng ta đã có thể chuyển một
người buồn thành một người vui vẻ. Thậm chí chỉ bằng những cử chỉ nhỏ
ấy, chúng ta đã có thể cảm hóa được một người ác thành người lương thiện
hơn.
Tại một số nơi trên thế giới, người ta
không chỉ cho đi một cách tự nguyện mà nó còn được xem là một “nguyên
tắc ngầm” để quy định mọi người.
Câu chuyện của người Do Thái
Ở vùng nông thôn của đất nước Israel,
mỗi khi đến vụ thu hoạch hoa màu chín, người ta sẽ để lại phần hoa quả ở
bốn góc ruộng mà không thu hoạch. Bạn có biết vì sao không? Đó là phần
hoa màu người ta để lại và bất kể ai cũng có quyền hưởng thụ.
Họ cho rằng, chính là Thần đã ban cho
người dân Do Thái vốn trải qua nhiều tai nạn nay được sống cuộc sống yên
bình, hạnh phúc. Vì thế, họ để lại hoa màu ở bốn góc ruộng với ý nghĩa
tỏ lòng biết ơn Thần đã ban cho họ cuộc sống như ngày hôm nay.
Họ làm như vậy vừa là để báo đáp Thần cũng vừa là để cung cấp thức ăn cho những người đói khổ đi ngang qua nơi đây.
Hoa màu là bản thân mình trồng được, giữ
lại một chút cho người khác hưởng thụ, đó chính là sự chia sẻ, sự cho
đi vô điều kiện. Họ cho rằng, cho đi, chia sẻ là một loại cảm ơn, một
loại hạnh phúc và càng là một loại đạo đức tốt đẹp của con người thế
gian.
Ngoài ra, hàng năm, người Do Thái đều tổ
chức lễ hội Hanukkah (lễ hội ánh sáng) để gợi nhớ về sự sung túc. Vào
dịp này, họ sẽ ở bên người thân và bạn bè tề tựu quanh một đài có nhiều
nhánh để cắm nến mỗi đêm. Họ vừa thắp nến và vừa cầu nguyện.
Người Do Thái cho rằng sống với cảm giác
sung túc khiến họ giàu có hơn cả về vật chất và tinh thần. Và từ xưa
đến nay, người Do Thái vẫn luôn được dạy dỗ để tiếp nhận quan niệm này.
Quan niệm sung túc của người Do Thái còn
được thể hiện trong các điều răn, khuyên yêu thương người khác như yêu
chính mình. Đó là bởi vì mỗi người Do Thái đều trải qua sự đau khổ và
kiếp nô lệ, ít nhất là tổ tiên ông bà họ đã trải qua. Nếu không có sự
rộng lượng từ những người hàng xóm, những người lạ mặt, và Chúa Trời thì
không ai có thể tồn tại được.
Vì thế, họ quan niệm rằng, cho đi đơn
giản là việc đúng đắn cần làm, giống như lời dạy của vị giáo trưởng
Maimonides nổi tiếng ngày xưa đã nói: “Không ai nghèo đi khi làm từ thiện cả”.
Câu chuyện ở vùng nông thôn Hàn Quốc
Nguyên tắc “ngầm” về sự cho đi này không
phải là chuyện “độc nhất vô song” của người Do Thái mà nó cũng xảy ra ở
đất nước Hàn Quốc.
Ở ven đường của vùng nông thôn phía bắc
Hàn Quốc có rất nhiều vườn hồng. Đến mùa thu hoạch, những người nông dân
nơi đây đều để lại những trái hồng chín mọng ở trên cây. Vì thế, những
trái hồng vừa to vừa chín mọng ở trên cây đã tạo thành một con đường có
phong cảnh vô cùng đẹp. Du khách đi qua nơi đây ai cũng trầm trồ khen
ngợi vẻ đẹp của con đường và vẻ quyến rũ của những trái hồng to chín
mọng.
Người dân địa phương ở đây nói rằng, cho
dù những trái hồng có to đến cỡ nào đi nữa, có ngon đến cỡ nào đi nữa,
họ cũng lưu lại để làm thức ăn cho chim Hỷ Thước. Vì sao lại có tập quán
như vậy?
Nguyên lai, nơi này là nơi mà chim Hỷ
Thước thường xuyên dừng lại. Mỗi khi mùa đông đến, chim Hỷ Thước đều kéo
đến đây, xây tổ trên những cây hồng và sống sót qua mùa đông giá rét.
Năm ấy, trời đặc biệt lạnh, tuyết lại
rơi rất nhiều. Hàng trăm chú chim Hỷ Thước vì không kiếm được thức ăn,
lại lạnh giá nên trong một đêm mà chết hết.
Mùa xuân năm sau, những cây hồng ở đây
lại nảy mầm xanh non, ra hoa và kết quả. Nhưng đúng lúc ấy, bỗng nhiên
một loại côn trùng không rõ tên từ đâu đến tạo thành một loại dịch họa,
khiến cho năm đó hồng gần như không còn quả nào.
Từ đó về sau, mỗi năm đến mùa thu – mùa
thu hoạch hồng chín, người dân nơi đây lại để lại một số hồng chín, làm
thức ăn cho chim Hỷ Thước ăn qua mùa đông. Những trái hồng trên cây vừa
to vừa ngon, hấp dẫn rất nhiều đàn chim Hỷ Thước đến nơi đây sinh sống
qua mùa đông.
Chim Hỷ Thước dường như cũng biết ơn con
người, đến mùa xuân, chúng không vội vã bay đi mà ở lại bắt sâu cho
cây, cứ như thế năm nào cây hồng cũng cho ra những quả hồng chín mọng
ngon ngọt.
Kỳ thực, cho người khác một con đường
sống, thường thường cũng là cho mình sự hy vọng và cơ hội sinh tồn. Hết
thảy giới tự nhiên, đều là sống dựa vào nhau, nhờ vào nhau mà sống. Cổ
nhân cũng từng dạy: “Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn”, tức là một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa, một người tổn hại thì tất cả tổn hại.
Cho đi là một loại khoái hoạt, vui vẻ.
Bởi vì cho đi không phải là hoàn toàn mất đi, mà là một loại thu hoạch
cao thượng. Cho đi là một loại hạnh phúc, bởi vì cho đi càng có thể
khiến tâm linh mình tốt đẹp. Nếu có thể, hãy nguyện ý cho đi nhiều hơn!
An Hòa (biên dịch)
No comments:
Post a Comment