Đôi khi tình yêu không phải những lời nói hoa mỹ, ngon ngọt làm say đắm lòng người, không phải những hành động cử chỉ yêu thương, chỉ là những điều hết sức bình dị, cứ âm thầm lặng lẽ, không cần ai biết, không cần ai hay...
Một
cô gái yêu tha thiết một chàng trai nhưng bị gia đình phản đối kịch
liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù
hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.
Vì
áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu,
nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”
Khi
chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như
thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng
anh chỉ chịu đựng trong im lặng.
Hai
năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước
ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo
ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với
anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết
phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”
Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.
Cô
gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của
mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và
điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia li.
Một
ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn
thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô
biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi.
Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng
nói.
Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.
Sụp
nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về
nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện
thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn
cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá
thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định
chia tay.
Kèm
theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá
thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm
chỉ là khóc mà thôi.
Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.
Ở
môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô
tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết
chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.
Một
năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó
là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra,
cô thấy tên mình trong đó.
Khi
đang định hỏi chuyện người bạn, bỗng thấy anh đứng trước mặt. Anh dùng
ngôn ngữ cử chỉ nói chuyện với cô: “Anh đã dành một năm để học ngôn ngữ
cử chỉ. Vì anh muốn nói với em một điều, anh chưa bao giờ quên lời ước
hẹn của hai ta. Hãy để anh là giọng nói của em. Anh yêu em.”
Anh đeo nhẫn vào tay cô. Cô mỉm cười hạnh phúc.
Hải Ninh
Theo Lovefatedestiny
dantri.com.vn
No comments:
Post a Comment