Hôm nay thứ năm ngày 30/4/2020. Tôi thức dậy sau
một đêm không ngon giấc. Tối qua trên iphone một mình cô độc, tôi nằm xem những
bài viết, những video nói về ngày 30/4 mà thao thức.
Giờ này tôi ngồi trước máy, ly cà phê trước mặt từng hớp thơm lừng. Thế mà thật lạ đầu óc tôi trống rỗng không nghĩ được gì. Có nhiều điều tôi muốn nói, muốn viết, muốn chia sẻ nhưng ở giây phút này não tôi nhưng bị đóng băng, trống rỗng, cô động.
Tôi hiểu ra rồi, đúng là như thế và có thể nhiều
người cũng bị như tôi. Khi bao nhiêu tư tưởng hỗn độn hiện về thì não bị chấn
động không làm việc được, phải có thời gian sắp xếp lại (như thỉnh thoảng ta
phải restart máy computer).
Ngày 30 tháng tư năm đó, cả nước VN không
thể làm gì trước cơn bão lốc ác nghiệt. Mọi thứ tê liệt, tay chân rụng
rời khi nghe trên radio lệnh Tổng Thống Dương Văn Minh tuyên bố buông súng đầu
hàng Cộng Sản. Đầu tàu dừng lại, cả toa tàu phải đứng. Bộ não không hoạt động,
toàn cơ thể kể như vứt đi.
Người lính tay cầm súng chỉ chực chờ bấm cò,
người sĩ quan đang ở tuyến đầu hay người phụ nữ ôm con nghe ngóng tin chồng
bỗng dưng khựng lại. Não đóng băng, tay chân vô thức và sấm nổ trên đầu: "
Có thể nào chăng? ta đã thua, đã chấm hết ." Vô lý, có thật không?
Không thể tin được. TT Dương Văn Minh đã đầu hàng? Nhưng đó là sự thật
một sự thật chết người.Tiếng hát của Trịnh Công Sơn đang vang lên trên làn sóng
phát thanh Sài gòn bài "Nối vòng tay lớn". Vậy là đã xong, vòng tay
nào mở ra ôm trọn quê hương VN. Vòng tay ấm áp của Mẹ VN hay bàn tay đầy lông
lá của ngoại bang. Nào ai biết được.
TT Nguyễn văn Thiệu đã bị bắt ép nhường chức, bị
áp tải ra phi cơ và máy bay đã cất cánh sang Đài Loan. Mạng sống của ông giờ
phút đó chỉ khác hơn TT Ngô Đình Diệm một chút là ông vẫn còn được sống còn.
Ông không bị giết chết mà bị bắt buộc phải rời xa quê hương, nhận bao nhiêu oan
khiên để sống trong uất nhục, câm nín đến cuối cuộc đời.
Tuy nhiên TT Nguyễn văn Thiệu đã để lại một câu
nói để đời mà dù đã qua 45 năm ta vẫn thấy đúng:
- "Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy
nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm"
TT Dương văn Minh tưởng rằng mình được ngồi vào
bàn làm việc để trịnh trọng thương lượng về việc bàn giao đất nước một cách hòa
bình. Nhưng không, dưới con mắt bên thắng cuộc thì ông chỉ là một kẻ bại trận
đã đầu hàng, không có gì phải thảo luận, bàn giao. Đơn giản là chờ đón số phận
của miền nam Việt Nam và chính bản thân Ông.
Vì vậy khi cổng dinh Độc Lập bị xe tăng Bắc Việt
ủi sập, thì Mỹ đã thật sự thua cuộc trước làn sóng đỏ tại VN. Nền đệ nhị Cộng
Hòa sụp đổ. Lá cờ vàng bị hạ xuống và biến mất khỏi VN.
58.000 quân nhân người Mỹ đã hy sinh vì hai chữ
Tự Do cũng tủi hờn bên kia thế giới. Xương máu họ đã đổ ra thật vô ích và đau
lòng.
Báo chí tại Mỹ hồi đó đã đưa tin không đúng sự
thật về chiến tranh VN, người chiến sĩ VNCH bị bôi nhọ và bóp méo sự
thật. Đây là lời xin lỗi thật lòng của một vị tướng Mỹ.
Một miền Nam ấm no trù phú, một Sài gòn hoa lệ
vỡ tung như bão lửa, như hồng thủy tràn về. Cái chết của người dân chạy loạn,
cái chết của người lính hy sinh, cái hỗn độn của Sài gòn trong cơn hấp hối
không thể nào phai mờ trong lòng người dân VN. Một ngày 30 tháng tư tang thương
chỉ mất đi khi con người ngừng thở. Nói khác đi là "đến chết cũng không
thể nào quên".
30 tháng tư năm 1975 chúng ta gọi là tháng tư
đen vì chúng ta bước vào những tháng ngày đen tối nhất trong cuộc đời mỗi
người. Đó là câu chuyện thê lương và đau lòng nhất để mỗi khi nhớ lại là nghẹn
ngào, tức tưởi.
Nhìn lại những tấm hình lịch sử để khóc cho một
chế độ bị xóa sổ. Đây là chiếc phi cơ trực thăng trên nóc tòa đại sứ Mỹ đón
nhân viên và gia đình họ di tản.
Năm 1954 người miền Bắc chạy trốn khỏi chế độ
Công Sản, họ được miền Nam tiếp đón. Họ ra đi trên con tàu há mồm vào Nam lập
nghiệp. Họ được sống bình an và tự do trên miền đất mới. Sau 21 năm, sự nghiệp
ổn định, một lần nữa họ lại phải bỏ đất nước ra đi. Bây giờ bằng mọi cách họ
phải di tản bất kể chết sống. Hãy nhìn xem ngày 30/4/75, người VN bám víu theo
tàu để thoát thân trong lúc Sài Gòn hấp hối. Lần này họ chạy mà không biết sẽ
đi đâu, đến đâu và cuộc sống sẽ ra sao? Họ chỉ mong là thoát khỏi ngục tù Cộng
Sản.
Những người Sĩ Quan và lính VNCH phải uất ức
chấp hành theo lệnh tan hàng. Họ cởi bỏ vũ khí, quân trang để tìm đường về với
gia đình. Họ chấm dứt đời binh nghiệp một cách tuyệt vọng.
Người tướng cầm quân chiến đấu phải chấp hành
theo lệnh Tổng thống, vị tư lệnh tối cao của quân đội. Nhưng tiết tháo của một
người cầm quân không cho phép sống nhục. Họ tự sát chứ không chịu đầu hàng sống
chung với Cộng Sản . Chúng ta tự hào vì có những tướng lãnh kiêu hùng như vậy.
Những anh hùng vị quốc vong thân. Những gương sáng ngàn đời sau cho con cháu
VN.
Ngày 30 tháng tư mỗi năm mỗi người chúng ta thắp
nén tâm hương tưởng nhớ những gương tiết tháo hào hùng dân tộc. Con cháu họ
cũng hãnh diện tự hào về ông cha mình. Cái chết lưu danh sử sách.
Trong chiến tranh VN ta không thể quên câu nói
để đời của TT Ronald Reagan. Một câu nói thật ý nghĩa và trả lời cho hiện trạng
VN bây giờ.
-" Chấm dứt chiến tranh không phải là việc
Mỹ rút quân về là xong, mà cái giá phải trả cho loại hòa bình đó là NGÀN NĂM
TĂM TỐI CHO CÁC THẾ HỆ SINH RA TẠI VIỆT NAM VỀ SAU"
Trong cuộc nội chiến Nam Bắc của nước Mỹ, Tổng
thống Hoa kỳ Abraham Lincoln đã nói một câu để đời. Câu nói nó phản ảnh tấm
lòng yêu đất nước và đồng bào của mình. Điều đó đã xóa tan hiềm khích , san
bằng giữa người thắng và kẻ thua. Người lính bại trận không bị tù đày, không bị
sỉ nhục, họ được yên bình trở về đời sống dân giã. Nước Mỹ thống nhất, Nam Bắc
một nhà, đoàn kết dân tộc và vững vàng đi lên dẫn đầu thế giới.
Khi cuộc chiến VN chấm dứt, đất nước thống nhất,
Nam Bắc không còn phân chia ranh giới, hòa bình vãn hồi. Lý do chính đáng để
những người lính buông súng, lột bỏ bộ quân phục tìm cách về với gia đình là
được đoàn tụ, xây dựng lại cuộc đời mới và làm một người dân bình thường. Người
mừng nhất là những bà Mẹ VN, bà mẹ của những đứa con đang trên tuyến đầu giao
tranh, đối diện với cái chết cả hai miền Nam Bắc.
Thế nhưng những nhát dao đã đâm thật sâu vào
trái tim người mẹ miền Nam là các con bị mất nhà, mất tự do, bị giết chết hoặc
bị đày đi tù ở thâm sơn cùng cốc không có ngày về.
Thật tàn nhẫn và vô cùng thảm thương.
Một chế độ tự do bị giải phóng thành chế độ kìm
kẹp, người bóc lột trấn áp con người. Hai đợt đổi tiền biến người có của thành
vô sản. Đánh tư sản, chiếm đoạt nhà khiến người có nhà thành người lang thang.
Cưỡng chế đi kinh tế mới để những người đang sống yên bình tại thành phố phải
mất nhà, mất tài sản, trắng tay đi tới chỗ "khỉ ho cò gáy", xứ
"chim kêu vượn hú", "chó ăn đá, gà ăn sỏi" để sinh
sống.
Rồi tiếp theo là chế độ quản lý hộ khẩu để kiểm
soát người dân. Hộ khẩu như lá bùa hộ mạng. Không có hộ khẩu là mất hết quyền
công dân, là người ở lậu. Người dân không thể sống nơi vùng kinh tế mới quay về
nhà mình tại thành phố thì nhà đã là của cán bộ. Mình phải sống lậu, lây lất
ngay tại nơi mình sinh ra lớn lên và tạo sự nghiệp. Cái đau đớn là kèm theo chế
độ tem phiếu ràng buộc con người. Không hộ khẩu, không có sổ tem phiếu, không
ghi danh cho con cái đi học , đi làm được. Người dân thành phố bị thanh trừng
ngay tại mảnh đất mấy đời của ông cha để lại.
Hết chế độ đánh tư sản mại bản, đốt sách (văn
hóa đồi trụy) đến chế độ điều tra lý lịch, bắt bỏ tù ngụy quân, ngụy quyền,
thanh lọc hàng ngũ dân chúng, đổi tiền, quy tài sản tư nhân vào hợp tác xã,
phong tỏa kinh tế để người dân miền Nam đói khát ngay trên vùng đất màu mỡ của
mình.
Cuối năm 2004, khi nhắc đến
cuộc chiến tranh đã lùi xa gần ba mươi năm, cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt phát
biểu: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng
triệu người buồn”.
Thế nhưng dù bao nhiêu năm, dù cả mấy triệu
người VN buồn, kẻ thắng trận vẫn tổ chức rầm rộ mừng ngày chiến thắng.
Tất cả những điều đó đều đi vào quá khứ. Sau 45
năm rất nhiều người trong cuộc đã nằm xuống. Những chứng nhân lịch sử cao cấp
nhất cũng lần lượt ra đi. Bí mật được phơi bày, những sự thật đáng sợ được lôi
ra ánh sáng.
Bình tâm mà nói. Chính người miền Nam đã giải
phóng miền Bắc thoát khỏi đói nghèo và lạc hậu. Nếu cuộc chiến cứ nhì nhằng thì
bao nhiêu sinh mạng người VN tiếp tục chết, miền Bắc cạn kiệt nhân lực, tài
lực, hết cả máu xương.
Miền Nam văn minh trù phú và tốt bụng đã đem lại
cho miền Bắc những thay đổi diệu kỳ. Những cơ sở vật chất được xây dựng. Tiền
bạc, tài nguyên từ miền Nam đem về. Nếp sống mới văn minh, lịch sự từ miền Nam
đã thay đổi con người miền Bắc. Những gia đình họ hàng cán bộ miền Bắc kéo nhau
vào Nam. Họ đổi đời nhanh chóng, nhà cửa nguy nga, cuộc sống xa hoa phung phí.
Chỉ một thời gian ngắn họ đã biến thành những tư bản đỏ giàu có. Họ nắm hầu hết
những chức vụ trọng yếu ở miền Nam. Họ vứt chủ nghĩa vô sản vào sọt rác, họ giữ
lại lá cờ búa liềm để bảo vệ bản thân và củng cố quyền lực.
Tôi đã được đi thăm miền Bắc, Hà Nội và vài nơi.
Tôi phải công nhận quê hương miền Bắc quá đẹp, phong cảnh núi non tuyệt vời.
Những di tích lịch sử cổ kính đáng được yêu quý và bảo tồn. Nếu chiến tranh tàn
khốc diễn ra hủy hoại thì thật là mất mát to lớn cho lịch sử văn hóa dân tộc.
Hãy gìn giữ và bảo vệ di sản tiền nhân. Quan chỉ nhất thời dân mới là vạn đại.
Nhất định người VN phải bảo vệ cơ đồ VN, nền tự do cho dân tộc.
30/4 năm nay, những người bạn văn chương trao
đổi với nhau cuộc đời mình trong ngày tang thương đó bằng những bài viết, những
vần thơ. Đọc xong ngậm ngùi và đau xót.
Mặc dù đã đọc nhiều câu chuyện "Hành trình
tìm tự do" của nhiều tác giả. Nhưng khi đọc những bài viết rất thật của
bạn mình tôi thật sự thương tâm. Tôi đã hiểu tại sao có những người trầm cảm,
có những người giấu kín câu chuyện của mình đến cuối cuộc đời.
45 năm qua, trang lứa chúng tôi đã nằm ở khung ô
U80. Thời gian còn lại không dài, mỗi ngày được vui là một ngày đáng sống. Hãy
quên những gì không nên nhớ để an hưởng tuổi già.
Có những người bạn đang sống tại VN vẫn còn nhìn
quê hương trong nỗi buồn khi thấy sự bành trướng và uy hiếp của Trung Cộng.
Viễn ảnh mất nước làm họ không yên trong tuổi già xế bóng.
Một vài người bạn hãnh diện quê hương bây giờ
giàu đẹp, thành phố nguy nga, điểm ăn chơi du lịch hấp dẫn. Dưới mắt họ VN đang
đi lên vượt bậc, ngang hàng các nước phát triển giàu có. Nhất là trong trận
dịch Vũ Hán, theo sự công bố của nhà nước là số người VN bị nhiễm bệnh thấp
nhất thế giới. số người chết là con số không.
Có người còn tự hào “VN ta thật anh hùng đánh
cho Mỹ cút, ngụy nhào bây giờ đánh tan con virus Vũ Hán, nước VN không chết một
người, ta dẫn đầu thế giới”.
Tôi là người VN, con cháu tôi đều ở VN, tôi chỉ
cầu nguyện được như vậy. Con virus Vũ Hán bị đánh bại để đại gia đình tôi bình
an.
Nhưng luận hai chữ anh hùng thì tôi cần suy nghĩ
lại.
Nguyễn Thị Thêm
Ăn mừng vì chiến tranh đã chấm dứt. Việt Nam đã hoàn toàn độc lập không dưới qyền bảo hộ của ngoai bang.
ReplyDelete