Nói gì thì nói, không ai
có thể chối cãi, năm 2020 là năm cả thế giới bị nhiều tai ương, tôi gọi đó là
thời kỳ mắc dịch.
Hồi nhỏ, mấy ông anh trong
xóm tôi phá lắm. Ngày rằm, mồng một mấy bà má đem chuối, trái cây ra cúng bàn
thiên giữa trời. Sau màn khấn vái, họ vào nhà chờ tàn nhang rồi mới đem
vô. Mấy ảnh lén bưng nguyên dĩa trái cây chạy mất. Chừng ra không thấy, mấy bà
ra chửi vang trời:
-Mồ tổ cha mấy đứa con nít
mắc dịch, mắc gió. Bây ăn gì má ác nhơn thất đức vậy. Tụi bây là
đồ......
Rồi như sợ tội khẩu nghiệp
hay sợ lở linh ứng nên mấy má ngưng chửi làm thinh đi vô nhà. Mấy má biết ngay
là do bọn trẻ trong xóm phá chớ có ai vô dây ăn cắp bất nhơn như vậy.
Trong đó đôi khi con má làm hậu thuẫn canh me cho bạn vào lấy trộm. Đồ ăn trộm,
chọc chửi nó vui vô cùng và ăn ngon lắm. Lấm lét vừa ăn vừa cười. Đôi khi chua
lè, chát ngắt mà vẫn hứng thú. Đó là sự nghịch ngợm tuổi mới lớn của những đứa
trẻ nhà quê.
Người miền Nam hay
dùng: "Mắc dịch, mắc gió, mắc toi, quỷ phá nhà chay" để chửi
bọn trẻ con. Trong cái chửi còn xen lẫn tình thương, tha thứ và mắng yêu. Cho
nên chửi như vậy chả ăn thua gì đối với bọn trẻ con. Đôi khi chúng lại thích
nghe nữa là đằng khác. Bởi vì ngày rằm, mồng một ăn chay ai lại chửi độc bao
giờ. Thí dụ một thiếu nữ xinh đẹp bị (hay được) một chàng trai phải lòng, làm
cái đuôi theo sau tán tỉnh. Khi đề cập đến "người ấy" cô đỏ mặt thẹn
thùng: " Cái anh chàng mắc dịch đó..., hay Cái anh phải gió đó..."
Phải chăng trong câu mắng ẩn dấu một tình yêu vừa chớm.
Thế nào là "mắc
dịch?" Nếu dùng để ám chỉ một người, thì người đó khó thương, hay
làm chuyện tào lao nhìn không vừa mắt. Không có ẩn ý trù rủa chết chóc hại
người, Bởi bản chất người miền Nam hiền lành nhưng bộc trực, giận, ghét rõ ràng
nói ra ngay. Nói xong rồi thôi, không để bụng giận dai hay thù hiềm.
Nhưng "mắc dịch
" đúng nghĩa rất dễ sợ. Làng quê tôi một lần có một con nai con chạy lạc
từ rừng vào trong làng. Nó sợ hãi, ngơ ngác chạy khắp xóm rồi vào đứng trước
cửa nhà thương. Đứng đó một hồi, bọc theo bìa của hàng rào nó chạy biến vào
rừng lại. Dân ở đó họ không rượt theo đập chết vì sợ điềm xấu. Họ nói với nhau
:' Mang lạc, nát làng". Nó chạy vào nhà thương không biết là điềm gì đây?
Quả nhiên, sự dị đoan của
họ đã thành sự thật. Sau đó làng tôi bị mắc "bệnh dịch tả".
Người bệnh được khiêng hoặc võng lên nhà thương rất nhiều, không còn giường để
nằm. Chủ Tây cho xe sở chở lên bệnh viện Grall điều trị những ca nguy cấp. Dù
vậy cả làng bị rất nhiều người chết nhất là trẻ con. Đó là bệnh dịch đầu
tiên tôi chứng kiến. Lúc đó má tôi nấu nước gừng, sả hoặc nước gạo rang
cho cả nhà uống, Tuyệt đối không uống nước lạnh, ăn đồ sống. Chúng tôi bị nhốt
trong nhà, không được ra ngoài chơi và nhất là không ai được qua nhà
thương dù chỉ cách một con đường.
........
Nước Mỹ là một nước tự do.
Nền kinh tế phát triển là nhờ sự tiêu dùng của dân chúng. Thời đại toàn
cầu, những chuyến bay nối liền thế giới. Những hàng hóa trao đổi, luân lưu đi
khắp nơi. Dịch vụ du lịch phát triển để mọi người dân trên thế giới mở rộng tầm
mắt.
Thế mà đùng một cái, mọi
chuyến bay bị đình lại, xe cộ giảm lưu thông tối đa, nhà máy không làm việc bầu
khí quyển trở nên trong lành. Đường phố vắng tanh, Trường học không còn bóng
dáng học trò.Tất cả những sinh hoạt hàng ngày phải dừng lại chỉ trừ bệnh
viện. Dịch viêm phổi Vũ Hán hay còn gọi là Coronavirus hủy hoại toàn cầu.
Chưa có khi nào thế giới hè nhau thiếu khẩu trang, thiếu máy thở, thiếu y trang
cho Bác Sĩ, thiếu nhà thương và thiếu cả lò thiêu. Người bị bệnh, người
bị chết tăng hàng ngày, hàng giờ. Thời kỳ mắc dịch khủng khiếp nhất trong đời
mà tôi được biết.
Chưa có khi nào người dân
được nhà nước cho ở nhà, khuyến khích đừng ra đường mà còn gửi tiền tới tận
tay để ăn và... để ngủ. Chưa có khi nào xí nghiệp, công ty, tiệm ăn đóng cửa mà
nhà nước cho tiền hàng tuần đến những người bị thất nghiệp. Người lao động chân
tay bị mất việc làm mà ...vui. Vì số tiền lãnh về từ chính phủ quá hào phóng,
cuộc sống nhàn nhã, gia đình đoàn tụ, no ấm. Không sợ gì hết, chỉ sợ con Virus
thình lình ghé thăm.
Chưa có khi nào cả nước
trốn trong nhà, chỉ có các Bác Sĩ ,Y tá trở thành lính chiến chết sống với kẻ
thù. Kẻ thù không mang súng, không mang bom, kẻ thù bàng bạc khắp nơi, chỉ cần
vơ tay là dính, không mang N95 mask là tiêu đời. Những anh hùng chống dịch này
có nhiều đã người tử nạn nơi sa trường là bệnh viện. Người lính hy sinh được
phủ quốc kỳ và được thăng chức, được tuẫn táng theo nghi thức nhà binh. Người
chiến sĩ trên tuyến đầu chống dịch, chết một cách lặng lẽ âm thầm. Tang ma
không được quá 10 người. Không có được một vinh thăng, gia đình ngậm ngùi đưa
ra phần mộ.
Và cũng từ những hy sinh
âm thầm như thế, chưa có khi nào người dân kính trọng và tri ân Bác Sĩ y tá như
bây giờ. Họ biết ơn và họ muốn tỏ chút lòng. Những tiệm ăn mang thức ăn đến tận
bệnh viện. Ngoài ra những cửa tiệm Mỹ còn tặng phần ăn miễn phí cho nhân viên
bệnh viện vào bất cứ lúc nào sau giờ làm, chỉ cần đưa thẻ làm việc trong bệnh
viện. Những tiệm nail, những chùa, nhà thờ, những người dân thiện nguyện may
khẩu trang, làm face shield gửi đến ủng hộ. Có những hành động rất đẹp và xúc
động, như sau một ngày làm việc mệt nhọc, và đầy nguy hiểm, họ được tiễn về nhà
bằng một tràng pháo tay của dàn chào dã chiến. Những lời cám ơn và chúc an lành
chân thành.
Có những điều thật xúc
động và mủi lòng trong trận dịch. Có một đôi tình nhân cùng là Bác sĩ trong
bệnh viện. Họ đã chuẩn bị ngày cưới mà không thể thực hiện. Sau khi biết tin,
đúng ngày cưới dự trù, nhân viên trong bệnh viện đã tổ chức bất ngờ cho họ bằng
một đám cưới dã chiến. Cô dâu mặc một áo cưới bằng giấy trắng, chú rể ôm hoa
tặng cô dâu cũng bằng giấy. Các cô dâu phụ, rể phụ mặc đồ trắng bảo hộ trong
bệnh viện. Mọi người chúc mừng trong niềm vui lẫn xúc động nghẹn ngào. Những
người bác sĩ ,y tá, họ phải cách ly với con cái, cha mẹ vì chính họ không biết
mình đã có nhiểm Coronavirus hay chưa? Nhìn con ngủ ngây thơ mà không dám hôn,
nhìn cha mẹ già lụm cụm, nhưng không dám tới gần không dám nắm tay, hay lại gần
nói chuyện. Những lúc khẩn cấp, họ phải mướn khách sạn ngủ lại và không
về nhà để khỏi ảnh hưởng gia đình. Họ chấp nhận sự thiệt thòi vì thiên chức
nghề nghiệp.
Có một tấm hình tôi được
xem trong thời gian giữa mùa dịch. Người Bác sĩ về nhà thăm con. Ông đứng ngoài
hàng rào nhìn vào nhà. Hai đứa con ngồi ở thềm nhìn bố. Những cặp mắt nhìn nhau
nói biết bao lời. Ông trở về bệnh viện làm việc, bị lây nhiễm Virus từ bệnh
nhân và ông lìa đời. Lần thăm con đó là lần cuối cùng cha con được gặp nhau.
Bức hình đã lấy của tôi nước mắt vì xúc động và cảm phục.
Thời gian mọi người đều
phải ở nhà vì lệnh phong tỏa, giàu nghèo hay địa vị khác nhau đều được bình
đẳng trước cái chết. Dường như có một sợi dây liên kết nào đó vô hình để người
dân Mỹ gần nhau, hiểu nhau và chia sẻ cho nhau. Mặc dù ra đường phải bịt mặt,
phải giữ cự ly cách xa nhau 2 mét. Nhưng đó chỉ là khoảng cách địa lý, từ trong
sâu thẳm của sự chết chóc họ lại cảm thấy cùng chung số phận con người. Họ biết
ra rằng cái chết rất vô thường, nhanh, bất ngờ và đáng sợ. Thật ra người Mỹ rất
phóng khoáng, dường như họ ít sợ chết, họ lạc quan trong cuộc sống và sẵn sàng
giúp đỡ người khác khi điều kiện cho phép. Đó là cái đẹp trong tư cách và quan
niệm sống của họ. Khi làm việc họ không ngại tranh đấu và kiếm tiền thật nhiều.
Nhưng đối với họ, đồng tiền là phương tiện chứ không phải nô lệ cho nó. Khi cần
họ sẽ xài hoặc cho ra không hối tiếc.
Thời kỳ mắc dịch này cũng
có nhiều cái vui vui. Cha Mẹ Anniversary ngày cưới, đáng lý phải tổ chức
tiệc tùng gia đình về chung vui. Thế nhưng lệnh cách ly, không được tụ họp đông
người. Đứa con làm tấm bảng gắn trước nhà và để quà mừng trước cửa. Bấm chuông,
cha mẹ mở cửa ra, con cháu đứng từ xa chúc mừng. Nhìn tấm bảng, những xe chạy
ngang bóp còi reo to chúc mừng. Vô tình biến thành một phong trào chúc nhau
thật đẹp.
Có đứa cháu sinh nhật, thế
là các bạn của cha mẹ cháu tổ chức chạy xe ngang qua nhà bóp còi, cầm bong
bóng, reo vang chúc mừng, đi lại vài vòng trông giống như diễn hành. Nhận
được quà và kiểu mừng sinh nhật như vậy, cháu vui quá thấy mình thật là quan
trọng, được mọi người yêu thương. Cháu sẽ không quên ngày sinh nhật năm 2020
đặc biệt.
Người Mỹ là vậy, không nói nhiều, không phô trương, họ diễn đạt tình cảm chân
thật bằng hành động rất văn minh và có ý nghĩa.
Ngày Mother's Day, người
bạn tôi được con cái báo tin về mừng Mẹ. Thế là con trai, con dâu lẫn
cháu nội đến nhà. Bà đứng xa nhìn con nhìn cháu. Thức ăn để ở chiếc bàn đặt
giữa sân, Dãy bên này gia đình con ngồi, dãy bên kia là cha mẹ. Ăn to, nói lớn
để chúc nhau vì phải đứng cách xa. Ăn xong con cái chào ra về, cha mẹ già nhìn
theo, mấy tháng không ôm được con, không hôn được cháu. Thà nói chuyện trên
Facetime còn đỡ tủi, đứng trước mặt mà như thật xa chỉ thêm buồn.
Ngày Lễ Mẹ, đa phần chúng
tôi nhận quà đặt mua online, thức ăn từ nhà hàng và lời chúc mừng trên
Facetime. Đúng là tình gia đình thời mắc dịch.
Năm nay cháu tôi tốt
nghiệp high school. Theo chương trình, mỗi cháu chỉ có 3 phút tham dự. Từng
chiếc xe gia đình học sinh trong danh sách tốt nghiệp chạy theo hướng chỉ định
để đến trước hội trường. Tới nơi, chỉ học sinh đó ra khỏi xe với áo mũ ra
trường , bước lên khán đài nhận giấy tốt nghiệp và chụp hình. Cả gia đình
ngồi trên xe và chạy theo lối đi ra để rước con em mình cũng vừa xong lễ. Ba
phút, đúng rồi chỉ ba phút phù du cho một học sinh sau 13 năm học tập. Tuy vậy
cũng rất mừng là trường đã tổ chức cho học sinh có ba phút kỷ niệm thay vì chỉ
dự lễ trên online.
Hôm nay cháu tôi nhận được
tấm bảng mừng tốt nghiệp 2020 do trường mang tới tận nhà. Đó cũng là một khuyến
khích và an ủi lớn cho học sinh năm cuối. Ai nói giáo dục Mỹ không tốt, Hãy
nhìn những quan tâm nho nhỏ của thầy cô và cộng đồng người Mỹ. Hãy xem trên TV
có những chương trình rất có ý nghĩa của nhiều tầng lớp trong xã hội chúc mừng
các cháu , gửi gắm những tình cảm đẹp đến các cháu sắp tốt nghiệp trong năm
2020, tri ân những Bác Sĩ, Y tá trên tuyến đầu chống dịch. Những thước phim xoa
dịu lòng người, tạo sự ấm áp và lan tỏa yêu thương.
Cái chết trong thời kỳ mắc
dịch này làm đau lòng người ở lại. Khi được đưa vào bệnh viện vì bị nhiễm
Coronavirus thì cầm bằng phải bỏ lại sau lưng người thân và gia đình. Nhiễm
bệnh từ từ nhưng phát bệnh rất nhanh và khủng khiếp. Người bệnh bị cách ly ở
phòng chăm sóc đặc biệt, không một thân nhân được vào thăm viếng. May mắn vượt
trận để về nhà, không may phải giã từ cuộc sống thì cũng âm thầm chống chọi với
tử thần không gặp mặt người thân để dặn dò trăn trối. Tang ma cũng lặng lẽ buồn
thiu, hiu hắt một đời người.
Tuần này đám tang bạn tôi
được cử hành, gia đình chỉ được tham dự 8 người tính luôn thầy làm lễ. Bạn bè
dự trù đi dự và chỉ ngồi trong xe để đưa tiễn nhưng cũng không được cho
phép. Cho nên các cháu đã tạo điều kiện cho chúng tôi được tham dự online bằng
hệ thống Zoom. Chúng tôi được ngồi nhà nhìn vào iphone hoặc computer để theo
dõi xuyên suốt chương trình. Chúng tôi được nhìn mặt bạn mình lần cuối; được
nghe những lời thật chân thành của các cháu trong ngày tang lễ; được nhìn mặt
và nghe một số bạn đại diện phát biểu chia buồn. Trên màn hình nhìn thấy
bạn mình được các con lo lắng chu đáo và trang nghiêm chúng tôi cũng mừng, yên
lòng và cùng nhau niệm Phật đưa tiễn. Cám ơn các cháu, cám ơn thời đại tiên
tiến đã làm khoảng cách thật xa đã biến thành gần.
Hôm nay một số tiểu bang
mở cửa đợt một, một số bước sang giai đoạn 2 hay 3. Lần đầu tiên sau mấy tháng
được ra ngoài, tôi nhìn thành phố vẫn còn đóng cửa ngủ trưa, xe chạy không
nhiều, người qua lại thưa thớt, bước đi giữ khoảng cách, mặt đeo khẩu trang .
Có cái gì dâng lên trong tôi thật xúc động và buồn.
Dường như ai cũng cúi mặt
để đi, không thấy nụ cười, không thấy niềm vui và hy vọng. Bởi vì chính bản
thân họ lo sợ hay vì nước Mỹ đang có vấn đề lớn ảnh hưởng bởi dịch Coronavirus.
Chúng ta đều nhận thấy
những nước Cộng Sản đều không khai đúng những con số. Con số người bị bệnh, con
số người chết và nhiều vấn đề khác. Người CS thường che dấu tất cả những vấn đề
xảy ra trong nước vì sợ ảnh hưởng tới chính trị và đảng phái. Báo chí, truyền
thông chỉ được nói và phổ biến tin tức theo lệnh Đảng và nhà nước. Cho nên mọi
quốc gia trên thế giới đều đồng quan điểm là Trung Cộng không nói đúng sự
thật về con số chết và lây nhiễm. Con số chính xác rất nhiều lần lớn hơn.
Còn nước Mỹ thì sao?
Thật đau xót khi số liệu chính thức cho biết người bị nhiễm bệnh và chết con số
dường như đứng đầu thế giới, rồi bây giờ lại có nguồn tin ngược lại, con số đó
không chính xác sự thật, con số thực tế nhỏ hơn nhiều. Vậy là thế nào?
Tại sao? Để làm gì? Có đúng là như vậy hay không? Và phóng đại với mục đích
gì?. Càng ngày tôi càng bị hoang mang vì quá nhiều nguồn tin trái chiều.
Báo chí, truyền thông,
những tay viết nghiệp dư mặc sức xào nấu, thêm bớt. Những Youtube với những tựa
đề giật gân lôi kéo người vào subscribed để kiếm tiền, tất cả đã tạo nên một mê
hồn trận không có lối ra. Tổng thống đề nghị nên mở cửa từng phần để khôi phục
dần nền kinh tế đất nước, thống đốc nói không được vì tình hình dịch bệnh chưa
thật sự khả quan, một số nơi dân chúng biểu tình đòi tôn trọng quyền tự do
sinh hoạt. Ai đúng, ai sai? Trong thời điểm bệnh dịch chưa tìm ra thuốc đặc
trị, trong lúc nền kinh tế đang tuột dốc thê thảm, số người thất nghiệp đang
lên mấy triệu người thì thực lòng chỉ có phép mầu mới giải quyết rốt ráo, êm
xuôi được liền. Không ai có thể nói lập trường chính trị hay kế hoạch mình sẽ
đạt kết quả 100% . Điều quan trọng là đi từng bước để giải quyết những gì cấp
thiết nhất. Trung Quốc đem dịch bệnh vào Hoa Kỳ, đồng thời kéo theo một hệ lụy
nan giải cho chính quyền các cấp.
Trong thời điểm này,
chính quyền và quốc hội lại không đồng lòng hợp tác vì dân, vì nước Mỹ.
Hai đảng phái đối lập nhau, tranh chấp nhau, làm khó nhau ngay trong lúc giặc
bệnh đang dày xéo đất nước, người dân bị chết hàng loạt quả thật đau lòng. Đồng
ý có đảng phái đối lập mới tạo nên một thể chế tự do dân chủ thật sự. Nhưng
cũng không phải vì vậy mà đặt quyền lợi của đảng phái lên trên quyền lợi dân
tộc. Đừng đem chính trị đặt cược vào mạng sống của người dân.
Có phải là vì nước Mỹ là
quốc gia đa chủng tộc nên thiếu sự thống nhất hay không? Tôi không tin
như vậy và cũng không phải như vậy, bởi vì nước Mỹ được phồn vinh như
ngày nay là nhờ sự đóng góp của tất cả mọi sắc dân trên đất nước này. Họ đã
chọn đây là quê hương, đem hết khả năng ra phục vụ và hãnh diện bảo vệ khi đất
nước cần. Cho nên Tổng thống hay các vị dân biểu được người dân tín nhiệm là
phải đáp ứng những quyền lợi thiết thực nhất cho người dân nhất là sinh
mạng của họ.
Mùa tranh cử năm nay đã
gần kề, dịch bệnh vẫn còn đe dọa sinh mạng người dân, sự tranh chấp và đấu đá
đã, đang và sẽ tiếp tục diễn ra kịch liệt. Trung Cộng đang thích thú khi thấy
một nước Mỹ oằn mình vì dịch bệnh . Họ sẽ hả hê thắng lợi khi nước Mỹ thiếu
đoàn kết và suy thoái kinh tế. Hiểm họa đang cận kề nhưng vì cái ghế Tổng
Thống sẽ được chọn bầu trong tháng 11 tới đây, nên hai phe bất chấp miễn hạ
được đối phương. Đó cũng là thước đo để người dân Mỹ chọn người xứng đáng để
ngồi vào ghế Tổng Thống nhiệm kỳ năm nay. Mong là cuộc bầu cử diễn ra
trong sạch và không có tì vết gian lận.
Khi không thể bắt tay nhau
vì sợ lây nhiễm, hãy cúi đầu trước nhau hay những ngón tay khép lại xá nhau
trước khi bước vào cuộc họp. Sự khiêm cung cũng giảm đi những căng thẳng và ý
nghĩ đen tối hại nhau. Như vậy nước Mỹ sẽ vượt qua tất cả để đem lại tự do,
công bình và nhân ái cho mọi người dân.
Rất mong chúng
ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên
bình, thoải mái như xưa.
Nguyễn thị Thêm
No comments:
Post a Comment