Người
viết có nhiều bạn thường than ngắn thở dài rằng: "Các con của tôi cả
tháng rồi không còn lời thăm hỏi chúng tôi, nếu có hỏi thì chúng bảo rằng chúng
rất bận, Buồn thay!".
Bạn
bè của tôi và cả tôi nữa lâu ngày rồi cũng không một lời thăm hỏi nhau. Hỏi
ra ai cũng trả lời: "Tôi rất bận! Mệt nhỉ!
Mời
bạn đọc bài thơ Bận vui vui dưới đây do người viết sưu tầm trên internet đem
về đây đọc cho vui, bạn nhé.
Bận
Trời
thu bận xanh
Sông Hồng bận chảy
Cái xe bận chạy
Lịch bận tính ngày
Con chim bận bay
Cái hoa bận đỏ
Cờ bận vẫy gió
Chữ bận thành thơ
Hạt bận vào mùa
Than bận làm lửa
Cô bận cấy lúa
Chú bận đánh thù
Mẹ bận hát ru
Bà bận thổi nấu
Còn con bận bú
Bận ngủ bận chơi
Bận tập khóc cười
Bận nhìn ánh sáng
Mọi người đều bận
Nên đời rộn vui
Con vừa ra đời
Biết chăng điều đó
Mà đem vui nhỏ
Góp vào đời chung
Trinh
Đường
(Nguồn:
sưu tầm trên internet)
Trong
chốn “bụi hồng lao xao” này hình như lúc nào chúng ta cũng bận rộn: tuổi
trẻ bận rộn việc học hành, kẻ trung niên thì bận rộn làm việc để mưu sinh, có
người “làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm, làm thêm chủ nhật nữa chứ”, người
già thì bận rộn với cháu nội cháu ngoại v..v… Có mấy ai tâm trí được thảnh
thơi, không cần lo nghĩ.
Một
người bạn của người viết đã chia sẻ với tôi một slide show và một bài viết
về bận rộn cũng hay hay . Người viết cũng xin chia sẻ với các bạn
cùng đọc cho vui:
BẬN RỘN làm cho ta không có bình an và hạnh phúc
BẬN RỘN làm cho sự hành xả của ta vụng dại
BẬN
RỘN làm cho cái hiểu biết của ta khô cằn
BẬN RỘN làn cho sự sống của ta ngắn lại
BẬN RỘN khiến ta không thấy được cái đẹp của người ta thương yêu
BẬN RỘN khiến ta đi trên đường như ma rượt ...
Đời sống bận rộn là đời sống ... bất hạnh nhất trên đời ... !
Thế đấy, nhưng con người ai ai cũng luôn tìm đủ mọi lý do để mà ... BẬN RỘN.
Và rồi một ngày kia, thử hỏi có ai mang theo được cái "BẬN RỘN" về bên
kia thế giới?
Hãy biết dừng lại
Hãy biết ngơi nghỉ
Hãy tập thanh thản
và buông xả, thảnh thơi ...
thì khi cái ngày ấy đến , chúng ta mới có thể ra đi với cái tâm ... KHÔNG ... BẬN
RỘN .... !!!
(Nguồn: email bạn gửi- Cám ơn chị Phước Đạo)
Có
nhiều khi chúng ta đang sống trong cảnh an nhàn thanh đạm, bình an mà không biết
lại mơ tưởng, tìm đến chốn phồn hoa, náo nhiệt để rồi lúc nào cũng phải
lo sợ phập phòng như câu chuyện chuột nhà và chuột đồng dưới đây:
Chuột
Nhà và Chuột Đồng
Một con chuột nhà một hôm ghé thăm bạn ở đồng quê. Bữa trưa, Chuột Đồng dọn bữa
ăn chỉ toàn là thân, rễ, và lỏi bắp, với một chút nước lạnh để uống. Chuột Nhà chỉ
ăn lấy lệ, nhấm nháp một chút món này, một chút món kia, và chẳng cần giấu giếm
gì nó nói rằng nó ăn với chuột đồng một chút là chỉ để cho vui thôi.
Sau bữa ăn, hai con chuột trò chuyện rất lâu, nói cho đúng là Chuột Nhà cứ kể chuyện
về cuộc sống của mình ở thành phố còn Chuột Đồng thì chỉ ngồi nghe. Rồi chúng
vào trong một cái tổ chuột ở bờ rào và ngủ một giấc êm ái và thoải mái cho đến
tận sáng hôm sau. Trong giấc ngủ, Chuột Đồng mơ thấy mình được ở thành phố với
đủ mọi tiện nghi sang trọng và sung sướng mà nó đã được nghe bạn kể. Thế là
sáng hôm sau, khi Chuột Nhà mời Chuột Đồng về nhà với mình ở thành phố, nó sung
sướng nhận lời ngay.
Khi chúng về đến ngôi biệt thự mà Chuột Nhà sống, chúng thấy trên bàn ăn còn lại
những thứ thức ăn thừa của một bữa tiệc rất sang trọng. Có cả bánh kẹo, mứt,
phó mát, thực vậy, những thứ thức ăn hấp dẫn nhất mà Chuột Đồng có thể tưởng tượng
được. Nhưng ngay khi Chuột Đồng vừa sắp nhấm nháp một chút bánh ngọt, nó nghe
thấy tiếng con mèo kêu thật lớn và tiếng móng vuốt của nó nghiến trên sàn nhà.
Quá sợ hãi, hai con chuột vội vàng tìm chỗ nấp, chúng nằm im một lúc lâu, hầu
như không dám thở mạnh. Khi vào lúc cuối cùng chúng đánh bạo quay trở lại bàn
tiệc, cánh cửa bỗng dưng mở ra và người đầy tớ bước vào dọn bàn, theo sau là một
con chó nhà lớn.
Chuột Đồng vội cầm lấy nón và bị nói rằng:
“Bạn có thể có những thứ xa xỉ và những món ăn ngon mà tôi chẳng có,” nó vừa nói
vừa chạy, “nhưng tôi lại thích những thứ thức ăn thanh đạm và cuộc sống giản dị
ở đồng quê luôn có sự yên bình và thanh thản hơn”.
(Nguồn:
Những Truyện Thìền- Old Cottage.net)
Con
người suốt đời bận rộn bon chen trong cuộc sống, phải vất vả đau khổ vì hai chữ
lợi danh nhưng một khi cái chết đã rồi cũng phải buông
tay ra đi với hai bàn tay trắng. Chắc chắn khi đọc mẫu chuyện “Ba ý muốn
cuối cùng của Alexander Đại Đế” dưới đây chúng ta sẽ thấm thía cái lẽ vô
thường mà nhà Phật đã dạy:
Ba ý muốn cuối cùng của Alexander Đại Đế
Đại Đế
Alexandre III (-356 -323) (Alexandre le Grand) : gốc Macédoine, học trò của
Aristote. Được xem là một trong những vị tướng thành công nhất trong lịch sử,
người đã chinh phạt gần như toàn bộ thế giới mà ông biết trước khi qua đời; ông
thường được xem là một trong những nhà chiến lược quân sự vĩ đại nhất trong lịch
sử.
Những
ý nguyện cuối cùng của ngài Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế
cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt 3 ý nguyện cuối cùng
của mình. Ngài phán rằng:
1 - Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y giỏi nhất của thời
đó.
2 - Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, ...) phải được rải dọc theo
con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và ...
3 - Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư, đong đưa trên không, thò ra khỏi quan
tài để cho mọi người đều thấy.
Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những ý muốn kỳ lạ này, và đã hỏi
ngài Alexander lý do tại sao.
Ngài Alexander đã giải thích như sau:
1 - Ta muốn chính các vị ngự y giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi
người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái chết, thì chính họ (là những người
tài giỏi nhất) cũng không có tài nào để cứu chữa.
2 - Ta muốn châu báu của ta được vung vãi trên mặt đất để cho mọi người thấy rằng
của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên
thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời).
3 - Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi người thấy rằng chúng
ta đến với thế giới này với hai bàn tay trắng và đến cuối cuộc đời, khi chúng
ta đã cạn kiệt kho tàng quý giá nhất là thời gian, thì chúng ta cũng sẽ rời khỏi
thế giới với hai bàn tay trắng.
(Nguồn:
sưu tầm trên internet)
Mời
bạn nghe ý tình mà thầy Thích Tánh Tuệ muốn gửi đến đại chúng
qua bài thơ Vội qua sự trình bày tuyệt vời của ca sĩ Doãn Minh.
VỘI [Nhạc Phật giáo] - Thơ: Thích Tánh Tuệ (Như Nhiên) - Nhạc:
Tôn Thất Minh - Ca sĩ: Dzoãn Minh (Nhạc Phật Giáo)
https://www.youtube.com/watch?v=v73Xs1UUNFg
Và
cuối cùng, người viết xin mượn ý tưởng sau đây để làm kết luận cho bài tâm tình
hôm nay:
“Có
lẽ cũng nên thay đổi cách nhìn. Cái mà người ta quen cho là bi quan chán đời
không phải trường hợp nào cũng đúng vậy. Ở Trần Nhân Tông, không phải là tâm trạng
bi quan mà chính là trạng thái đạt đạo trong tâm hồn. Ông đã bình thản trước mọi
cám dỗ vật dục. Phải chăng toàn bộ tinh thần đạo Thiền Trúc Lâm của ông đã quy
tụ trong bài kệ :
Cư trần lạc đạo
Cư
trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ
tắc xan hề khốn tắc miên
Gia
trung hữu bảo hưu tầm mịch
Ðối
cảnh vô tâm mạc vấn Thiền.
Tạm
dịch:
Sống
ở trên đời theo với hoàn cảnh mà vui với đạo
Ðói
thì ăn, mệt thì ngủ
Của
báu sẵn trong nhà khỏi tìm kiếm
Ðứng
trước cảnh vật mà vô tâm thì không phải hỏi Thiền là gì.”
Người
viết rất tâm đắc bài kệ nói trên, còn bạn thì sao?
Xin
chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện
tại với duyên nghiệp của mình nhé.
Người
giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương
Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet,
qua điện thư bạn gửi
MCTN
537-ORTB 960-1142020)
Cám ơn Tố Kim đã post tâm tình Sao Ai Cũng Than Bận Hết Ráo của chị Sương Lam trên Blog NPN của em. Thật tình dù chị đã nghỉ hưu lâu rồi mà còn lu bu hơn hồi đi làm nữa vì có những bận rộn khác mà lúc đi làm không có.
ReplyDeleteChị đã post vào Board Thơ Văn của SươngLam trong Web Bạn trênWebsite Pinterest của chị rồi để các thân hữu khác sẽ bận thêm một việc nữa. Smile!
https://www.pinterest.com/suonglamportland/th%C6%A1-v%C4%83n-s%C6%B0%C6%A1ng-lam-tr%C3%AAn-web-b%E1%BA%A1n/
nguoiphuongnam52.blogspot.com
Sao Ai Cũng Than Bận Hết Ráo - Sương Lam
Em cũng vậy, bận bù đầu, ban ngày thì việc nội trợ, ban đêm thì thức tới 2 -3 giờ sáng để làm Blog. Nhiều khi nghĩ sao mình điên quá. Có ai bắt làm đâu mà phải thức khuya cho hại sức khỏe. Nhưng có lẽ vì cái nghiệp văn chương không bỏ được nên cứ bận dài dài. thôi kệ được tới chừng nào hay chừng nấy.
DeleteCám ơn chị Sương Lam quý mến.
TK