Tôi đến nước Mỹ vào
ngày cuối cùng của tháng chín. Buổi sáng đầu tiên đón ánh mặt trời của đất nước
tự do là đầu tháng 10. Tháng 10 ở Cali thật ra không lạnh mấy. Nhưng
những người ở xứ hai mùa mưa nắng như chúng tôi thì quả thật rất lạnh. Những
quần áo ấm đem theo là mấy bộ đồ được cấp phát, chọn lựa từ cái kho ở trại tị
nạn Bataan. Cái nào cái nấy rộng thùng thình và dày cộm. Mới đến nước Mỹ nên
làm gì có tiền mua máy giặt hay máy sấy, cho nên tôi phải vật lộn với những bộ
đồ như thế cho cả nhà. Trời lạnh, mà đồ mặc dày, tôi tê cóng tay chân với đống
quần áo.
Giặt xong thì phải
phơi. Trời mùa này không có nắng mấy. Ở sân sau tôi làm một sợi dây phơi đồ từ
hàng rào bên này giăng qua bên kia như cạnh huyền của một hình tam giác. Được
vài tuần em trai tôi thấy bảo rằng: Ở Mỹ không thể làm như vậy. Hàng xóm thấy
là rất kỳ. Ở đây không ai phơi đồ toàn dùng máy sấy. Tôi ngạc nhiên thật sự.
Phơi đồ trong sân sau cũng ảnh hưởng tới hàng xóm, gia đình mình làm mất đi cái
đẹp của tập thể sao? Nếu phơi quần áo trước nhà, hay trên lan can lầu quả thực
mất thẩm mỹ. Nhưng sau hàng rào có ai thấy đâu. Nhà tôi chưa có xe, nơi giặt đồ
công cộng không biết ở đâu. Thôi thì mình là dân tị nạn, ai có cười hở mười cái
răng. Tôi làm liều cứ phơi như vậy chứ biết làm sao. Chỉ tránh không phơi sát
bên hàng rào chỗ người ta cố ý nhìn vào. Phơi đồ mà hồi hộp, sự xấu hổ cứ canh
cánh bên lòng.
Mãi sau dành dụm
chúng tôi mới mua được cái máy giặt để đỡ tay chân, đồ phơi cũng mau khô. Cái
máy sấy mơ ước cả hai năm sau mới dám khiêng về. Hai cái máy ấy theo chúng tôi
từ lúc thằng út 5 tuổi đến lúc nó lập gia đình. Ngày tôi rời căn nhà cũ để về ở
với con gái, hai cái máy vẫn còn chạy tốt. Tôi tặng lại cho chùa để các sư cô
dùng vì nhà con gái đã có sẵn rồi. Phải công nhận một điều máy móc càng đơn
giản, ít chi tiết xài càng bền. Con người cũng vậy, biết đủ là đủ, không tham
vọng, không mưu lợi tính toán nhiều, cuộc sống càng hạnh phúc.
Những tháng ngày
chưa đến Mỹ tôi không thể tưởng tượng được mình được ưu đãi như vậy. Bước chân
xuống phi trường Honolulu, gia đình tôi được làm giấy tờ nhập cảnh Mỹ. Được
chụp hình và được báo tin thẻ Social security và thẻ xanh sẽ gửi về tận nhà vài
tuần sau. Tôi không thể tin rằng mình có food Stamp và trợ cấp tiền mặt để sinh
sống thời gian đầu. Như vậy tiền ăn dè sẻn sẽ không bị đói. Tiền nhà cũng có
thể giải quyết. Đất nước này, chính quyền này và người dân ở đây
sao mà tốt quá. Ra đường không ai kỳ thị. Vào chợ chẳng ai nhìn mình lạ lẫm, cứ
xếp hàng thứ tự trả tiền. Vào những văn phòng xã hội, nhân viên đón mình niềm
nở, lịch sự, ân cần. Tiền cứ hàng tháng gửi về, chẳng ai làm khó dễ. Chúng tôi
hít thở khí trời, tận hưởng cuộc sống tự do.
Sau đó hai vợ chồng
đi học ESL Được nhận cái thẻ đi xe bus mừng quá là mừng. Ngày nào không đi học
là đi thư viện mượn sách. Vợ chồng con cái thích không gian yên tĩnh ở thư
viện. Các con mê những video thiếu nhi, phim hoạt hình mà ở VN chúng chưa
bao giờ được xem. Video đám cưới công nương Diana và thái tử Charles chúng tôi
coi đi coi lại hoài không chán. Thú thật chúng tôi không thể tin được những
quyền lợi mình có được ở đất nước xa lạ này.
Chả bù ở VN đi làm
lao động tay chân từ mờ đất đến chiều mới về tới nhà. Gạo chỉ có 13 ký ( sau
còn 10kg) đầy thóc và sạn. Thực phẩm tem phiếu phân phối không thấm vào
đâu lại còn bị thủ kho cắt xén bớt. Một năm chỉ có 2 mét vải quần mà về đo lại
chỉ còn mét tám. Một tháng đi làm phải chịu một ngày XHCN thư ký trích ra trừ
thẳng vào lương. Ngày lễ lớn thay vì được nghỉ ở nhà có lương, người dân phải
đi làm và phân nửa ngày công hôm đó trích ra mừng lễ. Ai vắng mặt thì lấy
ngày khác thế vào, vì đó là quyền lợi và bổn phận công dân.
Tháng 10 năm đó gia
đình tôi đón mùa Ma Quỷ đầu tiên ở nước Mỹ. Cả xóm vui như hội. Con nít đi xin
kẹo từ rất sớm và kéo dài tới khuya. Các cháu và cha mẹ đi từng đoàn, hóa trang
rất lạ và đẹp. Không khí ma quái thật vui nhộn, rộn ràng. Lần đầu tiên
tôi biết đến những căn nhà ma trong khu vực, thấy nghĩa trang ngay trên sân
nhà, thấy ma treo tòng teng trên các nhánh cây trước cửa. Ban ngày đi ngang
không để ý, đêm Halloween tối thui, đèn chớp tắt đầy ma quái mới thấy đáng sợ.
Người già, người trẻ hóa thành ma quỷ, nhát con nít và đùa giỡn với ma. Một
hiện tượng lạ lẫm khác xa sự tín ngưỡng của người VN. Ma, quỷ, thần thánh phải
cẩn trọng, kiêng dè vì đó là thế giới tâm linh, một thế giới vô hình không nên
nói tới. Đêm đó nhà tôi kẹo cho bao nhiêu cũng hết, kẹo các con xin về đem phát
hết cũng không đủ. Thôi thì cả nhà tắt đèn, đóng cửa đi ngủ mà lo lắng. Sợ
không có kẹo cho thì họ sẽ phá nhà " "Trick or Treat" mà lại.
Thật là buồn cười.
Những mùa Halloween
sau, lễ Ma là một ngày hội vui thật sự. An bình và nhộn nhịp. Tôi cũng trang
trí hình ma quỷ ngồi trước cửa, cũng phù thủy rú lên ma quái, cũng đèn
chớp tắt trong đêm tối âm u. Các con rồi các cháu tôi cũng mua bí đỏ về, khắc
hình và để đèn vào trong trang trí mừng lễ. Cháu xúng xính đi xin kẹo trong
những bộ đồ hóa trang lạ mắt, cũng vẽ mặt, trét phẩm màu để trở thành những con
ma ghê rợn. Không khí vui chơi lành mạnh trong thanh bình của xứ tự do.
Năm nay 2020 tháng 10 lại đến. Trong các cửa hàng cũng la liệt những hình ảnh ma quái, những kẹo bánh hấp dẫn trẻ con. Nhưng khách hàng ngắm thì nhiều, mua rất ít. Kinh tế đã đi xuống, các công ty buôn bán như thế này thì càng thảm thương hơn. Nhưng biết làm sao, tình hình không mấy yên ổn, không mấy ai còn hứng thú với lễ Halloween. Thực ra những con ma giả không có gì đáng sợ, chỉ là trò vui. Nhưng có những người đã trở thành ma quỷ ngay khi còn sống mới làm cho xã hội bất an, sự chết chóc mới lan tràn và làm khủng hoảng tinh thần người dân vô tội.
Kể từ khi dịch cúm
Vũ Hán xâm nhập vào nước Mỹ và thế giới thì dường như cả nhân loại bị sa vào
địa ngục.
Ai khéo thì nhờ,
ai vụng thì sa
Đêm nằm tưởng
Chúa nhớ Cha
Đọc kinh cầu
nguyện cứu sa linh hồn
Đó là bài hát
khi tôi năm bảy tuổi chơi trò rồng rắn. Lúc ấy chỉ hát cho vui theo trò chơi,
không cần biết theo đạo nào, ý nghĩa gì. Xóm tôi là xóm đạo, cuối xóm là nhà
thờ. Cho nên tưởng Chúa, nhớ Cha, đọc kinh cầu nguyện là chuyện làm hàng ngày
của con chiên ngoan đạo. Niềm tin tốt đẹp hướng về Chúa ba ngôi.
Bây giờ ngồi nhớ lại
bài hát, tôi lại nghĩ theo một cách khác. Quả thật là có thiên đàng và địa
ngục. Nhưng không phải khi chết ta mới đối diện, mà đã có ở cõi dương gian này
do con người tạo ra. Nếu ta sống hạnh phúc, yêu thương và bình an đó là thiên
đàng. Nếu ta thù ghét, muốn hại người, muốn phá hoại, lật lọng, bất an thì ta
đang ở trong địa ngục. Nếu ta làm điều bất chính, ác độc thì ta trở thành ma
quỷ ngay trong khi ta còn sống.
Một câu nói của Thầy Thích Tánh Tuệ trong một bài viết có thể áp dụng trong ngày lễ Halloween:
Thứ làm cho ta sợ hãi không phải là ma quỷ đi.. hỏng cẳng mà chính' là Ma tham, sân, si luôn xuất hiện, thống trị cõi tâm này
Nếu bệnh dịch xuất phát từ Trung Quốc do con người tạo ra thì nơi đó đúng là giang sơn của loài quỷ dữ. Nó muốn lôi kéo con người xuống tận chốn A tỳ. Nó gieo rắc kinh hoàng trong thế giới loài người và tận diệt mọi niềm vui. Vì thiện lương và ác độc là hai vế đối lập.
Năm
nay nếu thật có ma quỷ ở cõi vô hình thì số lương ma quỷ sẽ nhiều biết mấy. Âm
khí sẽ rất mạnh vì số người chết vì dịch cúm Tàu khó lòng siêu thoát. Họ oan
ức, buồn bã vì chết tức tưởi không thấy mặt cha mẹ vợ/chồng con. Họ chết như
trốn chạy. Không bà con anh em tiễn đưa. Không có một đám ma đàng hoàng. Họ bị
đem đi hỏa thiêu vội vàng đầy oan khuất. Những hồn ma đó thật tội nghiệp
và đáng thương vô cùng. Đáng thương vì họ đã chết mà người chết thì không thể
nói được điều gì.
Tôi
tin chắc một điều là ma rất hiền không đáng sợ chút nào. Nếu họ dữ và đáng sợ
thì họ đã hiện lên để trả thù, trừng trị, bẻ cổ những người khi trước đã giết
họ hay làm cho họ phải chết thảm thương.
Tôi
viết bài này hôm nay ngày 31 tháng 10 đêm Halloween. Một đêm Lễ Ma không có ma
đến nhà thăm viếng và la lên Trick or Treat vui vẻ như mọi năm. Nhà nhà
im lìm, đèn trước nhà không bật. Tôi ngồi im trước máy nghe ngoài trời gió
thổi, lá lao xao. Những linh hồn đang thầm thì than thở tiếc nuối những ngày
vui. Tôi bước xuống lầu mở cửa trước. Không một bóng người ngoài đường. Ánh
sáng đèn đường rọi xuống những hàng cây. Bây giờ tôi mới thấm thía câu
nói:" Mất rồi mới thấy tiếc" Phải rồi đêm nay không có một cháu bé
nào đi xin kẹo mới thấy tiếc nuối và hoài niệm mùa lễ Halloween. Tôi đóng cửa
đốt nhang trên bàn thờ gia tiên. Ông chồng tôi vẫn ngồi đó cười mím chi. Con ma
nhà tôi vẫn hiền lành như bao năm nay. Tôi thầm thì:" Ông ơi! Năm nay
không có lễ Halloween"
Con
trai tôi và gia đình một người bạn đã tổ chức cho con Lễ Halloween đặc biệt.
Các cháu hóa trang theo ý muốn và vào một căn phòng trang trí lễ hội Halloween.
Đèn tắt, mỗi cháu cầm một cây đèn pin và đi tìm kẹo trong các góc phòng hoặc dấu
dưới những hộp hay trái bí đỏ được khắc hình ma.
Các
cháu vui đùa, tìm kiếm và hân hoan với những kẹo bánh an toàn, ngon hơn khi đi xin mỗi năm. Sau đó là màn ăn
uống vui vẻ cho người lớn và trẻ con. Một ngày lễ ma tìm kẹo đặc biệt nhất từ
ngày tôi đến Mỹ.
Ông
bạn tôi có nhiều cháu nhỏ. Thế là cũng cho các cháu hóa trang và phát kẹo tại
gia. Ông hóa trang và ngồi một góc nhà, đèn tắt, các cháu tới Trick or Treat
líu lo. Ông phát kẹo, các cháu ôm con ma già hôn âu yếm. Đèn bật lên ông
cháu chụp hình tiệc tùng ăn uống vui như hội.
Tháng
10 phải kể chuyện ma. Tôi sẽ kể cho bạn nghe về "Chuyện Ma Nhà Cô
Chín" nha
Ngày
tôi đi dạy, Bố già cưng con gái rượu, xây cho tôi một căn nhà nhỏ chung vách với nhà bà dì ghẻ của tôi. Tại sao
lại gọi là dì ghẻ tôi cũng không biết. Nhưng chắc là bà ta không có ghẻ ruồi
hay ghẻ ngứa.
Ngày
xây móng, ở dưới có xương người. Có thể ngày xưa đây là một nghĩa trang, lâu
ngày bị bỏ hoang. Người dân tứ xứ đến đây lấn chiếm, lập nghiệp cất nhà. Phía
trước nhà tôi là một ngôi mộ cổ, tấm bia thật to, chữ viết bằng chữ nho đã mờ
theo thời gian. Bên hông nhà là hai ngôi mộ cũng có mộ bia khá lớn vẫn còn chắc
chắn lắm. Đó là lý do ba tôi chừa lại không dám phá để cất rộng ra. Vì vậy vách
nhà tôi hai ngôi mộ đó mới tới hàng rào phân ranh.
Tôi
ở một mình đi dạy trong căn nhà bao bọc bởi mả. Khi chiến tranh ác liệt, ba tôi
đào hầm trú ẩn cho con gái. Ở dưới cũng có hai bộ xương người. Ông già nhặt lên
bỏ vào hũ, đem lên chùa tụng kinh rồi sau đó hỏa táng. Mỗi khi Việt Cộng pháo
kích vào quận lỵ. Tôi chun xuống căn hầm tối thui, ẩm mốc đó mà không hề biết
sợ. Đôi khi còn đem mền gối xuống đó ngủ cho an toàn.
Nhưng
anh trai tôi không bao giờ dám ghé nhà ngủ lại. Mỗi lần anh đến, nằm trên bộ đi
văng là tối đến có mấy người đến giựt chân anh đòi chỗ, kéo anh lôi xuống đất.
Anh la hét, vùng vẫy nhưng vô ích, nói không ra tiếng, thân thể không nhúc
nhích. Sáng dậy anh nằm dưới đất, người mềm rũ ra đầy kinh hoàng. Mấy lần bị như
vậy anh chỉ dám ghé nhà tôi vào ban ngày. Tôi có rất nhiều anh trai, nhưng các
anh đều sợ. Chỉ riêng thằng em út của tôi thì không sao. Thật lạ kỳ. Còn tôi
thì không thấy gì hết, ăn ngủ bình thường.
Vào
những ngày gần kỳ thi, bên hông nhà tôi nơi kết nối với ma. Các em chơi trò cầu
cơ, xây chò để liên lạc với cõi âm. Những ngón tay chỉ vào các con chữ chạy lia
lịa trên tờ giấy hay những chân chò nhảy lọc cọc để cho biết con ma này là nam
hay nữ, bao nhiêu tuổi, chết năm nào, tại sao chết. Tuy nhiên ma rất khôn hỏi
thi đậu hay rớt thì được trả lời vòng vo né tránh. Thường là câu:" không
thể nói". Ấy thế mà tôi đặt tay vào con cơ thì con cơ đứng im, tham gia
trò xây chò thì chò không nhúc nhích.
Bạn
thân tôi có một cô em gái tên Anh. Em rất hạp với ma. Chỉ cần em đặt tay lên cơ
là nó chạy vù vù. Đôi khi không cần con cơ, chỉ cần em khấn xong là bàn tay em
cũng bị kéo đi trên những mẫu tự. Mãi rồi bàn tay em như có một lực vô hình
điều khiển. Em sợ quá sinh bệnh luôn và từ đó tuyệt giao luôn trò chơi ma quỷ.
Tôi
không sợ ma vì tôi chưa hề thấy ma bao giờ. Nhưng có những lúc tôi phát hiện có
hồn ma lẩn quẩn và đến bên tôi.
Ông
xã tôi có 3 người bạn kết nghĩa khi mới sang Mỹ khi đi học ESL. Thời gian trôi
qua, 2 trong số họ dời lên miền Bắc Cali sinh sống. Một ngày, trên đó có tiệc,
ông xã tôi và người còn lại quyết định đến chung vui. Thế nhưng mẹ chồng tôi
nhất định ngăn cản, bà cương quyết bắt chồng tôi ở nhà viện cớ bà không khỏe.
Đành uống một ly, gửi một chai rượu đóng góp, tiễn gia đình họ lên xe.
Tối
hơn 10 giờ đang làm việc nhà, tôi nghe hơi lạnh thổi sau lưng, Xương sống lạnh
ngắt, dường như có ai đó hích vào vai tôi. Mùi thuốc lá bỗng dưng tràn ngập căn
phòng. Mùi thuốc của chú em hay hút. Nồng nặc đến nỗi tôi sặc khói và ho liên
tiếp. Tôi vào phòng ông xã tôi, ổng đã ngủ vùi. Không phải anh hút thuốc. Các
phòng đóng kín, con tôi đều ngủ. Tôi rùng mình còn đang phân vân thì điện
thoại nhà reo. Các chú ở miền Bắc Cali gọi báo tin chú em kia đã chết vì tai
nạn xe. Chú ấy nhậu say mà vẫn chở vợ con về lại Nam Cali. Lái xe gài số tự
động. Tới một cua quẹo xe đâm thẳng vào vật cản. Chú bị đánh bật ra khỏi cửa,
bánh xe sau cán chú nát đầu, vợ con đều bị hất tung ra ngoài. May mắn cả nhà
đều bị thương nhẹ, chỉ chú ấy qua đời.
Tôi
kêu ông xã dậy để nói chuyện phone. Tôi biết linh hồn chú ấy đã về bên tôi để
báo tin này. Tôi lặng người đi, nước mắt chảy dài. Tôi nói với chú:" Chị
biết chú về báo tin cho chị, ngày mai anh Trai sẽ đi lo tang sự cho chú. Chú
hãy phù hộ cho thím và các cháu bình an. Thôi chú đi đi" Thế rồi tôi
nghe hơi lạnh tan dần, mùi thuốc lá loãng ra và mất hẳn. Chú ấy rất linh hiển,
hiện về báo mộng cho các con chỉ chỗ chú dấu tiền, những người còn thiếu nợ và
nhiều chuyện khó tin nhưng có thật.
Ông
xã tôi mất, xác đã đem về nhà quàn. Bởi vì tôi đã mua một package tang sự trước
rồi nên gia đình không có gì phải quá bận rộn hay khó khăn cho việc tổ chức
tang lễ. Chúng tôi hay đi ngôi chùa gần nhà. Thầy và sư cô đã đến tụng kinh
ngay khi ông xã tôi tắt hơi. Hũ tro cốt ông xã tôi được đem lên chùa thờ. Mỗi
tối Thầy tụng kinh siêu độ. Mỗi tuần gia đình tôi lên chùa cúng thất. Mẹ con bà
cháu tự nguyện ăn chay 49 ngày.
Tuy
nhiên tôi lại thấy mình rất khó chịu. Hai vai tôi trĩu nặng như có hai bàn tay
ai đè xuống thật mạnh. Đầu tôi váng vất, không nhức nhưng nặng nề u uất, người
bần thần mệt thở không ra hơi. Tôi nghĩ chắc có lẽ tôi quá buồn nên như vậy.
Các con rất lo lắng cho mẹ vì tôi không bị bệnh nhưng cả con người không khỏe một
chút nào. Liên tiếp hơn tuần như vậy tôi chợt hiểu ra. Tôi đến trước bàn thờ
vong của chồng, tôi đốt hương khấn vái.
Tôi
nói với anh ấy là tôi biết anh đang ở cạnh tôi, đang lẩn quẩn bên tôi và có thể
đang ôm lấy tôi. Tôi hiểu và tôi cũng thương anh, nhưng anh làm như vậy sẽ
khiến tôi bệnh thật và không tốt một chút nào.Tôi xin anh nếu còn thương tôi và
con cái hãy buông tôi ra và về chùa nghe kinh niệm Phật. Nếu thấy nhớ
thỉnh thoảng về đây thăm rồi đi. Tôi khuyên anh nên buông bỏ và đi về với thế
giới của riêng anh. Anh phải phù hộ cho tôi khỏe mạnh để còn lo nhiều việc cho anh
và gia đình. Tôi hứa sẽ lo cho các con các cháu đàng hoàng.
Tôi
tụng cho anh hồi kinh và tôi nghe người khỏe hẳn ra, đầu không còn nặng, hai
vai nhẹ nhàng. Một cảm giác buông xả thoải mái. Tôi biết anh đã hiểu và anh
chấp nhận buông tay.
Các bạn ơi! Bài viết dài rồi, tôi cũng phải đi ngủ. Tin hay không tin có ma tùy bạn. Nhưng xin các bạn đừng ghét ma vì họ rất tội nghiệp. Các bạn đừng chọc phá hay làm bạn với ma quỷ. Hãy để ma sống yên bình với thế giới của riêng họ.
Nguyễn Thị Thêm
No comments:
Post a Comment