Hình internet
* Xin biết ơn những người khiển trách ta, vì các người
giúp ta tăng trưởng định tuệ.
* Xin biết ơn những người làm ta vấp ngã, vì các người khiến năng lực của
ta mạnh mẽ hơn.
* Xin biết ơn những người bỏ rơi ta, vì các người đã dạy cho ta biết tự
lập.
* Xin biết ơn những người phản bội và đâm sau lưng ta, vì các người đã
tiêu trừ nghiệp chướng cho ta.
* Xin biết ơn những người lường gạt ta, vì các người tăng tiến kiến thức
cho ta.
* Xin biết ơn những người làm hại ta, vì các người đã tôi luyện tâm trí
của ta.
* Xin biết ơn tất cả những người khiến ta được Kiên Định Thành Tựu.
Câu chuyện con lừa.
Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái
giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem
nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng
cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Ông nhờ vài
người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã
hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im
lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng
sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và
bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một
lúc sau mọingười nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.
Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn
gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái
giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàng.
Thiền Sinh và Con Bọ
Cạp.
Một thiền sinh ngắm nhìn dòng suối hiền hòa, bỗng nhiên trông thấy một con bò
cạp rớt xuống suối. Vị thiền sinh này đưa tay vớt nó và nhẹ nhàng để nó lên mặt
đất. Con bò cạp theo phản ứng tự nhiên là cong đuôi chích bất cứ ai đụng đến
nó. Mặc dù bị nó chích rất đau, nhưng ông không hề tức giận, vì đã làm được một
việc mà ông thích làm là cứu sống được con bò cạp. Sau đó, ông đứng lên đi,
nhưng đi được vài bước, thì ông quay lại nhìn con bò cạp, thấy nó lại té xuống
suối nữa. Ông vội vàng chạy lại vớt nó, rồi cẩn thận đặt nó lên mặt đất. Lần
thứ hai cũng như lần đầu, ông cũng bị nó chích nữa. Trông thấy cảnh tượng này,
một sư huynh đứng bên cạnh bực mình, nói lớn: “Con bò cạp vô ơnbạc nghĩa như vậy, cắn hoài, cứu nó làm gì cho mệt. Kệ xác nó”. Ông thản nhiên
trả lời rất hay: “Chích là thói quen của con bò cạp, giúp nó là thói quen của
tôi”.
Đó chính là thói quen của lòng từ bi. Chúng ta giúp đỡ
người khác bằng một thái độ không mong họ phải biết ơn, đền ơn. Người như vậy
mới làm nên đạo cả. Nhưng triết lý của câu chuyện không ở góc độ này, mà muốn
nói điều quan trọng hơn. Đó là nếu chúng ta muốn làm Phật sự, muốn dấn thân vào
đời, muốn giúp đỡ mọi người, nếu không chịu đựng được những cú chích của con bò
cạp, cú chích của những lời thị phi, của lời hãm hại, của sự đày đọa, của những
gian lao thử thách, thậm chí là việc sát hại, chúng ta sẽ không bao giờ thành
công được.
Vì thế, thiếu vắng lòng từ bi, lòng khoan dung, lòng kham nhẫn mà làm nhiều
Phật sự chừng nào, lòng sân hận, buồn phiền của chúng ta càng dễ lớn chừng đó.
Đôi lúc chúng ta làm Phật sự trở thành ma sự là vì vậy. Tâm huyết quá lớn,
nhưng không có sự tu tập để chuyển hóa được nghịch cảnh, để thăng hoa đời sống
tâm linh và đạo đức, thì sự sân hận, uất ức và sự si mê sẽ có cơ hội lớn mạnh,
len vào tâm trí chúng
ta để trở thành những thói quen mới. Đó là thói quen xấu trước những hoàn cảnh
không thuận duyên.
Triết lý của câu chuyện ở chỗ đó. Chúng ta thấy bò cạp có thói quen chích. Nhân
tình thế thái trong cuộc đời cũng như vậy. Đôi lúc chúng ta nhiệt tình với
người nào đó quá mức, chúng ta giúp đỡ, xây dựng, giáo dưỡng người đó càng nhiều thì càng
làm họ bị trói buộc, cho nên nhà Nho nói rằng giáo đa thành oán.
Thói quen của sự phản bội, của nhân tình thế thái là những thứ dễ làm chúng ta
chán nản lắm và nếu như không có lòng chịu đựng được những cú chích của nhân
tình thế thái thì tốt hơn, chúng ta đừng bao giờ dấn thân hành Bồ tát đạo.
Chúng ta tu tập hạnh Độc giác, tức giác ngộ rồi nhập Niết bàn còn tốt hơn; vì
làm quá độ chẳng những không có lợi cho người khác, còn hại đến bản thân và đời
sống nội tâm của ta rất nhiều.
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment