Ông chú trạc tuổi ba mình, cũng gầy gò y vậy, bước vào, tần ngần
tháo kim băng trên túi áo, lấy ra một gói nhỏ. Mở mấy lớp giấy, tháo nốt chiếc
khăn tay cuối cùng, chú đưa đôi bông tai nói muốn bán. Anh chủ cân xong, báo
hai triệu tám.
Chú lại tần ngần hồi lâu “Dạ thôi, tui hông bán đâu. Tui xin
lỗi”.
Thằng Hải xen vào “Tiệm này làm ăn đàng hoàng lắm chú, họ không
ép chú đâu”.
- Dạ không phải tui chê. Chỉ là tiếc quá đó cậu ơi.
Rồi chú dắt xe đạp xa về.
Xuống lòng đường được mấy thước, chú dắt xe quay vào. Lần này,
chú bán.
Cầm tiền, chẳng buồn đếm, chú thất thểu bước ra về. Vừa quay mặt
đi, lại đứng chôn chân ngẩng mặt lên trời. Nhưng cuối cùng cũng không ngăn nổi,
chú khóc.
Sau vài cái xoa vai an ủi, chú mở lòng với tôi. Vợ chồng chú lấy
nhau không có đám cưới, cô vất vả cả đời cũng chẳng có nổi phân vàng để đeo cho
có với người ta. Đâu chừng mười năm trước, ráng lắm, chú cũng sắm cho cô được
đôi bông vàng 18 hơn chỉ. Cô mừng lắm, quý lắm. Nhưng đeo được mới chừng nửa
năm, cô mất. Chú giữ nó như một kỷ vật quý giá và duy nhất của cô, của nghĩa vợ
chồng. Cả năm nay chú bệnh nhiều, không làm được gì, đắn đo mãi mà vẫn ráng
giữ. Nhưng nay đành bấm bụng bán đi, lấy tiền mua thuốc…
- Thôi không sao đâu. Chú đừng buồn nữa. Đứng đây đợi con một
chút.
Quay vào tiệm “Anh ơi, em muốn mua lại đôi bông tai chú mới
bán”.
- Em đợi chút, anh đánh bóng lại cho.
- Không cần đâu. Em mua để tặng lại chú ấy mà…
Nói thêm vài câu, kể lý do, ảnh biểu đưa ảnh triệu tư thôi. Coi
như mỗi người góp một tay…
Cuộc đời này, thiệt nhiều người rộng lòng.
Nhìn đôi tay chú run run khi được cầm lại đôi bông, tôi nhớ ba mình quá chừng. Cái lần cầm chiếc nhẫn vàng đầu tiên do thằng con tặng, ba cũng run hệt như vầy.
* Khi cha cho con, cả hai đều cười; khi con biếu cha, cả hai
cùng khóc.
Hay và cảm động!👍👏🥲
ReplyDeleteCam động quá !
ReplyDelete